Aug 10, 2014

[NGC] Chapter 29

Chapter 29 —— Lên nhầm kiệu hoa vào nhà đối diện (2)
“Trương thúc à, trời không còn sớm nữa, mau dậy thôi.” Trời vừa tờ mờ sáng, khi những tia nắng đầu tiên chiếu khắp phố lớn ngõ nhỏ của Kinh thành, trong một con hẻm nhỏ cách phố Cô Tô không xa liền truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt, Lý quả phụ sống cuối hẻm vừa cho mèo ăn, vừa nói, “Ngày hôm nay cuối cùng cũng đến, phải mau mau đi xem náo nhiệt thôi!”
“Lý thẩm, ngươi cũng đi à?” Đôi vợ chồng son bên cạnh nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa ra, cười tủm tỉm hỏi.
“Sao lại không đi?” Người phụ nữ trung niên mập mạp chống nạnh cười cười, quần áo bằng vải thô đã có chút phai màu, nhưng nụ cười kia lại vô cùng thỏa mãn, “Dù sao cũng phải đi hưởng chút không khí vui mừng chứ.”
“Đúng vậy.” Cô vợ mới về nhà chồng ngượng ngùng mím môi cười cười, trốn sau lưng chồng dịu dàng nói, “Nghe nói, Kim phủ hôm nay phát hỉ bao cho tất cả mọi người đến tham dự đấy.”
“Ta cũng nghe bác gái trước phố nói như vậy.” Lý quả phụ lớn giọng nói tiếp, “Quả nhiên, nhà có tiền thì phải phô trương, phải khí thế, chậc chậc, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Cô vợ nhỏ thấy Lý quả phụ lộ vẻ mặt bà tám, vội vàng bước qua hỏi.
“Ngươi cùng chồng ngươi mới đến nên không biết thôi.” Lý quả phụ nhìn xung quanh, thấy tất cả mọi người đều đang bận rộn với công việc của mình, lúc này mới hạ giọng nói, “Ta hỏi ngươi trước, ngươi biết hai nhà đón dâu hôm nay là ai không?”
“Đương nhiên biết, việc này người trong Kinh thành ai chẳng biết, là hai nhà có tiền nhất Đông triều này —— Jung gia thành Bắc, Kim gia thành Nam, ta nói đúng không?”
“Đúng là vậy, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
Có lẽ từ xưa đến nay, bà tám chính là khả năng đặc biệt của sinh vật có tên gọi là phụ nữ, dù việc có nhỏ đến đâu qua miệng họ thì cũng thành câu chuyện kinh thiên động địa, khiến người phải giật mình.
“Ai nha, thím, ngươi nói là, ban đầu, vị Kim đương gia gả cho Jung gia, sau lại bỏ trốn ư?” Hai người xì xào bàn luận một hồi, cô vợ cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, che miệng lắc đầu liên tục, “Điều này, điều này sao có thể?”
“Suỵt, ngươi nói nhỏ chút.” Lý quả phụ sợ tới mức vội vàng che miệng, cẩn thận nói, “Thím sao có thể lừa ngươi? Ngươi cứ ra cửa hàng trước thôn hỏi mà xem, ai chẳng biết cuộc hôn nhân lúc trước của họ, lần này cả hai nhà đồng thời kết hôn, mọi người đều đang nóng lòng muốn xem kết quả thế nào đấy.”
“Việc này thật sự khiến người giật mình nha.”
“Đúng vậy.” Lý quả phụ tìm được người thấu hiểu mình thì vô cùng vui vẻ, ánh mắt đảo qua thấy Trương lão đầu sống bên cạnh đang ra khỏi nhà, vội vàng nói, “Ngươi nhanh lên chút, đến chậm không có chỗ ngồi đâu.”
“Thím, chúng ta đi cùng ngươi được không?”
“Được chứ.”
“Vậy chúng ta đến chỗ nào trước?”
“Không cần thiết, cứ đứng ngay trên phố Cô Tô là trông thấy kiệu hoa rồi.”
“Cũng được, như vậy có thể nhìn thấy cả hai bên.”
Ngày hôm đó, người ở Kinh thành, bất luận già trẻ gái trai tất cả đều tụ tập trên phố Cô Tô, chợ ngày thường vốn đã vô cùng náo nhiệt, hôm nay lại càng đông, thỉnh thoảng có người gặp người quen liền cao giọng chào hỏi, tiếng cười nói vang lên không ngừng, rộn ràng như tết Nguyên tiêu.
Cùng lúc đó, trong một gian nhà ở phía đông Kinh thành, qua cửa sổ khép hờ, ta có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người đàn ông, một lát sau, có một người đột nhiên cao giọng nói, rõ ràng là một giọng nói vô cùng dịu dàng nhưng lúc này lại mang thêm vài phần phẫn nộ.
“Park Yoochun, đây là cái gì?”
“Tất nhiên là váy cưới rồi, Quan Nhĩ cô nương.”
“Ta đương nhiên biết rõ đây là váy cưới, nhưng sao lại đưa cho ta bộ này?”
“Bởi vì hôm nay Yunho ngươi là cô dâu mà.”
“Park Yoochun!”
Trên bàn gỗ ở gần đó có ba khay gỗ xếp thành hàng, khay đầu để một bộ váy cưới đỏ thẫm, nhìn qua đã biết là hàng thủ công vô cùng tỉ mỉ, ngay cả hoa văn cùng đường vân bên trên cũng là dùng vàng dát mỏng mà thêu, ngoài ra còn có hàng trăm ngàn viên trân châu đính bên trên, rực rỡ vô cùng, chiếc váy còn được xức nước hoa thơm phức, mùi thơm dịu ngát mà vương vấn trong không khí.
Trên khay bên cạnh là mũ phượng cho cô dâu làm từ vàng khảm ngọc, hai cánh phượng khẽ rung rung như đang bay, ngoài ra còn có đồ trang sức sáng chói, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, trong khay cuối cùng là một đôi giày thêu màu đỏ, tinh xảo xinh đẹp.
Chiếc váy cưới như vậy, người có mắt nhìn chỉ liếc qua là biết nó có giá trị liên thành, chắc chắn không thua gì đồ của hoàng thất, nhưng Jung Yunho nhìn thấy thì sắc mặt liền đen sì, vị quân tử tính tình dịu dàng trong mắt mọi người lúc này mặt tái nhợt, cau có, khiến Park Yoochun cười nghiêng ngả.
“Không phải ta chuẩn bị đâu.” Park Yoochun nói chuyện với Jung Yunho thì tùy tiện hơn hẳn, hơn nữa từ khi ở bên Junsu, tính tình hướng nội u sầu cũng thay đổi, lúc này lại học Shim Changmin, trêu chọc Jung Yunho, cố nén ý cười, nghiêm trang nói, “Khụ, đây là Changmin hôm qua sai người suốt đêm mang tới, nói là do tú nương giỏi nhất trong cung làm, thiết kế phỏng theo đồ cưới của hoàng hậu, quả thật là giá trị xa xỉ, ngươi mặc thử đi.”
Jung Yunho liếc xéo Park Yoochun, trong lòng vô cùng hối hận, lúc trước vì sao lại ra sức vun vén cho Kim Junsu cùng Park Yoochun, ngươi nhìn xem, hiện giờ, thiếu gia Park gia từ trước đến nay không ham danh lợi, không thích nói nhiều giờ cũng bắt đầu học được trêu chọc người khác rồi.
“Thời gian không còn sớm, kiệu hoa cũng sắp đến rồi.” Park Yoochun cùng Jung Yunho quen biết nhiều năm, biết rõ hắn sẽ không làm gì mình, bởi vậy tiếp tục trêu chọc, “Nghĩ lại cũng hay thật, đường đường là Jung đại đương gia uy vũ không khuất phục, đỉnh thiên lập địa, khụ khụ, hôm nay lại phải mặc đồ nữ.”
“Yoochun, ngươi rất vui sao?” Trong giọng Jung Yunho mang theo chút nguy hiểm, nheo mắt lại hỏi.
“Ta đương nhiên phải vui rồi, ngươi rốt cuộc đạt được tâm nguyện, thật đáng mừng.” Park Yoochun cười ấm áp, lời nói chân thành tha thiết, khuôn mặt vốn đen sì của Jung Yunho cũng hòa hoãn lại, khóe miệng cong lên.
“Hết thảy đều chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Tất nhiên, ta đã dặn dò Changmin, hết thảy đều đã ổn thỏa.” Park Yoochun nghiêm túc trở lại, nụ cười cùng giọng nói dịu dàng như nước.
“Thật sự làm phiền các ngươi rồi, ta sẽ nhớ kỹ ơn này.” Jung Yunho vươn tay cầm lấy chiếc váy, cau mày suy tư một lát, đột nhiên trải rộng ra, ướm trên người mình, tựa hồ thật sự định mặc vào, Park Yoochun nhìn mà kinh ngạc, rốt cuộc cười ra tiếng.
“Ngươi quả nhiên là dám mặc.” Park Yoochun cười lấy một bộ hỉ phục cho nam ở trong tủ ra, cùng một đôi giày đế bằng, đặt trên bàn, xoa ngực ho khụ khụ, chậm rãi nói, “Đó là Changmin trêu ngươi thôi, nói là ngươi cướp Jaejoong ca của hắn, hắn cũng phải cho ngươi xấu mặt một phen, may mà ta tính trước chuẩn bị bộ quần áo này, nếu không, chắc ngươi phải chặt ngón chân thì mới đi vừa đôi giày bé xíu kia.”
“Ngươi có chịu được không?” Thân thể Park Yoochun từ trước đến nay không được tốt, về sau nhờ Junsu dốc lòng điều trị, cuối cùng cũng có thể sinh hoạt bình thường, không cần suốt ngày nằm trên giường, chỉ là một khi vất vả quá độ, bệnh cũ sẽ tái phát, Jung Yunho thấy hắn ho liền lên tiếng hỏi thăm.
Park Yoochun nhấp một ngụm trà, khoát tay ý bảo không sao, thấy Jung Yunho vẫn đang cầm bộ váy đỏ trong tay, nhịn không được hỏi: “Nhiều năm như vậy, ta và ngươi tình như huynh đệ, ta vẫn biết Jaejoong ca là người ngươi yêu, nhưng lại không ngờ, trong lòng ngươi, hắn lại có sức nặng như vậy, ngươi vì hắn, ngay cả nguyên tắc, thể diện cũng có thể vứt bỏ, trước nay ngươi ghét nhất là phải mặc đồ nữ mà.”
Jung Yunho nghe xong chỉ cười, tay cầm lấy chiếc áo cưới khẽ dừng lại, như đang suy nghĩ điều gì đó, mãi đến khi Park Yoochun định nói thêm, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Vì hắn, mạng cũng không quan tâm, những thứ này có là gì.”
Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết.[1]
“Nghe kìa, pháo mừng vang lên rồi.” Park Yoochun vốn đang chấn động với lời Jung Yunho nói, đột nhiên nghe thấy pháo mừng báo hiệu kiệu hoa đến, vội vàng nói.
Jung Yunho quay người ra sau tấm bình phong thay y phục, cẩn thận đội phát quan lên đầu, lại chỉnh chang vạt áo cho ngay ngắn, đôi mắt sâu thẳm ngước lên, nhìn ra trời xanh vô tận ngoài cửa sổ, Park Yoochun cũng đứng phía sau hắn lặng im không nói gì.
“Đi thôi, mười năm quấn quít, đã đến ngày kết quả rồi.” Giọng Jung Yunho trong gió thu truyền đi thật xa.
Cũng nên có một kết quả thôi, bé hồ ly của hắn, đến lúc sà vào lòng hắn rồi.
“Ca, ca, ca, ngươi ngồi đây làm gì vậy, giờ nào rồi mà ngươi còn chưa mặc y phục.”
“Ta không mặc, quần áo gì mà sặc sỡ thế, nhìn chướng mắt, đi đi đi, cách xa ta một chút.”
“Ca, người ta kết hôn ai mà chẳng mặc màu đỏ, ngươi mặc màu trắng không ổn đâu.”
“Ta mặc màu trắng thì làm sao, Phúc bá, Phúc bá, mau lấy áo choàng trắng đến cho ta.”
“Tiểu tổ tông của ta à, nào có ai kết hôn lại mặc đồ trắng, ngài thương lão nô chút đi, sắp tới giờ lành rồi, ngài phải ra ngoài đón cô dâu đó.”
“Ta không đi, người chịu trách nhiệm đâu, ra mà đón, ta hôm nay không ra ngoài, nếu cô dâu không chịu gả, ta cũng chẳng cần lấy.”
“Ai, cái này không được, nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ[2] đều đã làm xong, đồ cưới cũng đã đưa đến, chỉ còn thiếu ra đón cô dâu hành lễ, vào động phòng nữa thôi.”
“Không nghe, không nghe, không nghe.”
Trong Kim phủ nổi tiếng Kinh thành hôm nay đặc biệt náo nhiệt, mà trong Nhất Ngôn đường thì từ náo nhiệt cũng chưa đủ để hình dung.
Chỉ thấy Kim Junsu, Shim Changmin, Phúc bá, thậm chí Tiểu Tả Tiểu Hữu dẫn đầu một đám hạ nhân bưng một loạt đồ đủ kiểu dáng đứng bên, dỗ dành khích lệ Kim Jaejoong xuống giường, nhưng hết lần này tới lần khác nhân vật chính phải kết hôn hôm nay lại mặc bộ quần áo trong tuyết trắng, tóc rối tung, chân co lại ngồi trên giường, một bộ đánh chết cũng không chịu xuống.
Dù mọi người nói thế nào, cậu đều cây ngay không sợ chết đứng cãi lại, cậu bình thường tuy có chút trẻ con, thích càn quấy, làm theo ý mình, ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không thể nào đọ được với lúc cậu mất hứng, mấy hôm nay, các hạ nhân, kể cả Phúc bá, không ai có thể khuyên được cậu, chỉ biết đau đầu nhìn cậu lăn qua lăn lại trên giường, không chịu dậy.
“Jaejoong ca, người muốn kết hôn là ngươi, không chịu dậy cũng là ngươi.” Shim Changmin ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, cố ý lớn tiếng nói, “Ngươi nhìn Jung phủ xem, yên ổn thế kia cơ mà, ta vừa rồi còn nghe thấy tiếng pháo mừng, xem chừng cô dâu bên kia đã đến nơi rồi.
Quả nhiên, ba chữ Jung Yunho lúc nào cũng có hiệu quả, Kim Jaejoong nghe xong, lập tức đứng dậy, liên tục hỏi Shim Changmin: “Ta bảo ngươi đi dò xét Jung phủ, có tin tức gì không? Jung Yunho còn trong phủ không?”
Shim Changmin thấy Kim Jaejoong thần sắc chờ mong, hai mắt ngập nước mở to như một con mèo con, khiến người ta thương yêu không thôi, thiếu chút nữa nhịn không được mà nói thật, nhưng lại nghĩ giờ mà để lộ thì quả thật kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đành phải nhẫn tâm nói: “Ta hỏi rồi, hết thảy đều rất bình thường, Jung Yunho tất nhiên là ở trong phủ chờ cô dâu xinh đẹp của mình rồi.”
Kim Jaejoong nghe xong khẽ giật mình, vành mắt bất giác đỏ bừng, sau đó gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, được lắm Jung Yunho.”
“Ca…”
Kim Junsu dù sao thì cũng là đệ đệ ruột của Kim Jaejoong, thấy hắn khổ sở như vậy, lại nghĩ tới, ca ca từ trước tới nay luôn đầy bụng quỷ kế mấy hôm trước cứ đi đi lại lại trước cửa, trông mong Jung Yunho đến, nhịn không được mở miệng.
“Thay quần áo cho ta, ta sẽ kết hôn.”
“Vâng.”
Hai tiếng pháo mừng một trước một sau nổ vang hai bên Kinh thành, dân chúng đã sớm chờ trên đường Cô Tô vội vàng ngóng trông về phía hai đầu phố, mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí.
Một phút sau, hai đầu nam bắc Kinh thành, hai chiếc kiệu lớn tám người khiêng đồng thời dịch chuyển, tám kiệu phu do hỉ nương dẫn đầu, đồng thời đi về phố Cô Tô.
“Đã đến, đã đến.”
Người trên phố Cô Tô trông thấy hai chiếc kiệu đỏ rực từ hai bên đồng thời xuất phát, vội vàng ồn ào nhường đường cho kiệu.
Trên tấm màn kiệu đỏ thẫm thêu chữ hỷ vô cùng lớn, đỉnh kiệu khảm vô số báu vật, bốn góc treo quả cầu nhiều màu, lắc lư theo gió, tua rua dưới màn kiệu treo trân châu cùng lục lạc, tiếng chuông leng keng đặc biệt náo nhiệt.
Hai cỗ kiệu gặp nhau ở giữa phố Cô Tô, vì Đông triều có tập tục khi kết hôn phải đi khắp một vòng để tuyên cáo với mọi người, cho nên hai cỗ kiệu đều đi về phía đầu phố Cô Tô, mà Jung phủ lại gần phố Cô Tô hơn nên không ít dân chúng đều chọn lựa theo cỗ kiệu Jung phủ mà xem náo nhiệt.
Không biết là vô tình hay cố ý, cỗ kiệu Jung phủ đi rất nhanh, vượt qua cỗ kiệu Kim phủ đến hơn nửa vòng, dừng lại trước cửa Jung phủ.
Dân chúng đi theo cũng dừng lại, ngó nhìn bốn phía muốn xem Jung đương gia đón dâu lần hai sẽ có phong thái thế nào, kết quả trước cánh cổng cao cao của Jung gia lại không thấy bóng dáng Jung Yunho đâu, chỉ thấy vị quản gia tuổi tác đã một bó của hắn đang đứng cười ha hả ở cửa.
“Sao không thấy Jung đương gia nhỉ?”
“Đúng vậy, người đứng ở cửa kia không phải là quản gia sao?”
“Chú rể không có mặt thì kết hôn sao được?”
Trong đám người đã bắt đầu có tiếng bàn luận nho nhỏ, Lâm quản gia đứng trước cửa phủ tựa hồ không quan tâm, nở nụ cười càng tươi, không đợi hỉ nương xốc màn kiệu lên đã vượt lên trước, nhấc màn kiệu, miệng cười nói:
“Ôi, ngài đã tới, nhanh thế.”
“Lão già kia, ngươi tự mình ra đón, ta ngại đấy.”
Trong kiệu truyền đến một giọng nói già nua, sau đó người đi ra, khiến quần chúng vây xem phía trước càng thêm khiếp sợ.
Đây, đây không phải là quản gia của Kim gia, tên, tên Phúc bá sao?
Mắt thấy hai vị quản gia tuổi cộng lại cũng hơn trăm vào trong Jung phủ, không ít người trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày mới tìm lại được đầu lưỡi của mình.
Việc này là sao?
Jung đương gia lần trước kết hôn thì tân quân chạy, giờ hắn cũng chạy luôn rồi sao?
Trong đám người không biết ai tinh mắt nhìn thấy cỗ kiệu Kim phủ đang đi tới hướng ngược lại, lập tức gọi một tiếng, đám người liền đuổi theo kiệu về phía Kim phủ, trên đường đi trống đánh kèn thổi liên hồi, vô cùng náo nhiệt.
“Jaejoong ca, dù ngươi không ra ngoài phủ đón cô dâu, tốt xấu gì cũng phải đến hỉ đường chờ chứ, hiện tại cứ ngồi đây là sao hả?” Kim Junsu cùng Shim Changmin thần sắc bất đĩ dĩ, cùng Kim Jaejoong ngồi bên ngoài Nhất Ngôn đường, nhìn vị đương gia biệt nữu đang chống cằm không biết suy nghĩ cái gì.
Shim Changmin vắt óc suy nghĩ, phải dùng vài chiêu xấu mới có thể khuyên Kim Jaejoong ra khỏi phòng, lại mất sức chín trâu hai hổ mới thuyết phục được Kim Jaejoong thay quần áo, không đến mức chỉ mặc quần áo trong mà bái đường, cũng thật vất vả mới xua tan được thắc mắc của Kim Jaejoong vì sao bộ quần áo này lại giống đồ cưới của tân quân, nhưng hiện tại, một hàng ngồi trước cửa này là để làm gì?
“Đúng vậy, đại ca, vừa rồi Phúc bá nói, cô dâu đã tới, chúng ta ra ngoài thôi.”
“Kim Junsu, ta hỏi ngươi, Jung Yunho mấy ngày nay thật sự không đi tìm ta?” Kim Jaejoong đột nhiên quay đầu, nắm chặt tay Kim Junsu như chết đuối vớ được cọc, “Dù không nói với ngươi, nhưng cũng không nói với Park Yoochun sao?”
“Không, không có.”
Kim Junsu bị dọa đến ấp úng, vừa dứt lời liền thấy Kim Jaejoong vô lực buông tay hắn, cả người mất hết tinh thần, chán nản co lại thành một cục, lầm bầm nói gì đó.
“Ca…”
Kim Jaejoong không để ý tới bọn họ, cậu hiện tại cái gì cũng không muốn quan tâm, cái gì cũng không thể quan tâm.
Jung Yunho, cái tên đã thề son sắt kia vậy mà thật sự vứt bỏ cậu, vậy mà thật sự muốn kết hôn với người khác, vậy mà thật sự không cần cậu!
Suy nghĩ này như một con dao đâm vào lòng cậu, đau xót không thôi.
Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, mấy ngày qua, thậm chí cả mấy năm qua, cậu và Jung Yunho như hình với bóng, tuy đấu đá quyết liệt, tuy không chút lưu tình, nhưng dù sao cũng đã cùng nhau trải qua mưa gió nhiều năm.
Dù Jung Yunho gian trá giảo hoạt, dù Jung Yunho luôn tìm cơ hội bắt nạt cậu, trêu chọc cậu, dù cậu phòng bị Jung Yunho, dù cậu đã từng không tin tưởng Jung Yunho, dù cậu đã từng hận không thể khiến Jung Yunho đi đường cũng bị sét đánh, nhưng ít nhất, trong cuộc sống của Jung Yunho chỉ có cậu, trong mắt cậu cũng chỉ thấy người kia.
Cậu tin tưởng điều ấy, đặc biệt khi Jung Yunho thổ lộ với cậu, cậu lại càng thêm bình tĩnh, vì vậy mà cố tình gây sự, vì vậy mà càn quấy, vì vậy mà ngang ngược, vì vậy mà cáu kỉnh, vì vậy…
Vì vậy mà đã đến nông nỗi giữa họ có người khác xen vào.
Cậu vốn tưởng rằng nếu Jung Yunho biết tin cậu muốn kết hôn, nhất định sẽ như thường ngày lao tới tìm cậu gây phiền toái, tìm cậu tính sổ, ra vẻ ngoài cười nhưng trong không cười mà trừng phạt cậu, bắt nạt cậu, cậu thậm chí còn có chút chờ mong.
Nhưng bây giờ, cô dâu đã tới cửa, Jung Yunho lại vẫn không thấy đâu.
Người kia, từ giờ về sau sẽ không đến nữa đúng không?
“Junsu, ta không muốn kết hôn.” Kim Jaejoong như nổi điên, đột nhiên nhảy dựng lên, chạy ra bên ngoài, miệng kêu lên, “Ta không muốn, không muốn, ta không thích Nhĩ Nhĩ gì hết, ta không thích, ta muốn đi tìm Jung Yunho, ta muốn đi tìm Jung Yunho.”
Jung Yunho, ngươi nếu thật sự dám lấy người khác, ta sẽ biến hỉ sự của ngươi thành tang sự.
Kim Jaejoong cậu chưa bao giờ là người dễ đối phó cả!
“Jaejoong ca.”
“Ca.”
Shim Changmin cùng Kim Junsu đồng thời kinh hô, định ngăn cản cậu, nhưng Kim Jaejoong dường như đã hạ quyết tâm, như trận gió chạy vụt ra hỉ đường.
“Changmin, không cần ngăn sao?”
“Không cần, có lẽ Jung Yunho đã đến rồi.”
“Giờ chúng ta…”
“Đi xem náo nhiệt thôi.”
Hai người nhìn nhau cười cười, chạy theo Kim Jaejoong ra bên ngoài.
“Cô dâu đến.”
Kim Jaejoong vừa chạy đến cửa Kim phủ, còn chưa đứng vững liền nghe thấy giọng cao vút của hỉ nương cùng với một màu đỏ rực khắp nơi.
“Chú rể đi ra kìa.”
“Ta cũng nhìn thấy.”
“Kim đương gia đẹp quá.”
Dân chúng phía sau cỗ kiệu nhìn thấy Kim Jaejoong chạy ra, lập tức bàn luận xôn xao, không ít người chấn động trước dung nhan tuyệt sắc kia, xì xào bàn tán không ngơi.
Kim Jaejoong ngây người tại chỗ, nhìn hỉ nương cười tủm tỉm vươn tay xốc màn kiệu lên, nhìn màn che hoa lệ kia từng chút một nhấc lên.
Không được, không thể được.
Cậu không thể lấy người khác, tuyệt đối không thể.
“Ta không…”
Lời còn chưa dứt đã bị kìm nén lại.
Bởi vì, người xuống cỗ kiệu kia, cao lớn tuấn lãng, cầm dây lụa đỏ trong nay, nở nụ cười tuấn tú, bóng dáng quen thuộc ấy vẫn khiến người động tâm như ngày nào.
“Jung Yunho!”
Người mặc hỉ phục chú rể kia không phải Jung Yunho thì là ai?
“Jae Jae, ta đã đến.”
Ta đã đến, đứng trên ánh nắng, đạp trên gió mát, đến bên ngươi.
“Tại sao lại là ngươi?” Kim Jaejoong thật sự không ngờ có ngày mình sẽ thất thố như vậy, cậu vứt bỏ hoàn toàn hình tượng ưu nhã mọi ngày, vội vàng chạy xuống bậc thang, vươn tay sờ má Jung Yunho, muốn xác nhận xem có phải mình hoa mắt hay không, “Nhất định là ta nhìn lầm rồi, người ta kết hôn là Quan Nhĩ gì mà.”
“Là ta, Jae Jae, là ta.” Jung Yunho vươn tay cầm lấy tay Jaejoong, ấm áp, mang theo chút thô ráp, giọng nói quyến rũ kia truyền vào tai, “Quan Nhĩ, Quan Nhĩ là Jung[3] mà.”
Quan Nhĩ là Jung!
Lời này như sét đánh giữa trời quang, khiến Kim Jaejoong như chết đứng.
Những việc xảy ra trong mấy ngày qua lần được tái hiện lại trong đầu cậu, Shim Changmin cùng Phúc bá thông báo việc Jung Yunho kết hôn, cậu trong cơn giận dữ muốn kết hôn, con gái của vị quan Đông triều chưa từng nghe nói đến, cùng với vị tiểu thư nhà giàu Quan Nhĩ gì đó, những chuyện này, nhất định đều là Jung Yunho sắp xếp.
Ngoài hắn ra, không ai có tâm cơ như vậy, lại có sức ảnh hưởng lớn đến thế.
Kim Jaejoong ngẩng đầu nhìn chằm chằm Jung Yunho, người nọ mỉm cười nhìn cậu, ra vẻ cái gì cũng không biết.
“Jung Yunho, ngươi…” Kim Jaejoong nhìn chằm chằm hắn, chất vấn, “Là ngươi sắp xếp, là ngươi sắp xếp hết, đúng không? Changmin, Phúc bá, Junsu, Yoochun, bọn họ đều hùa vào với ngươi, đúng không?”
“Đúng.” Jung Yunho không hề phản bác, cũng không nói dối, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Kim Jaejoong, bên trong tràn ngập tình ý, “Là ta nhờ bọn họ giúp ta, là ta giả dạng tiểu thư nhà giàu, là ta trăm phương ngàn kế sắp xếp hết thảy.”
Kim Jaejoong gần như không nói ra lời, phẫn nộ khi bị người trêu đùa, cùng vui mừng khi hiểu rõ, tất cả hòa vào nhau khiến tâm tình cậu vô cùng phức tạp, chỉ là những lời sau đó đã lấn át toàn bộ cảm xúc kia, chỉ còn lại lòng tràn đầy vui mừng:
“Jaejoong, ta không đợi được nữa, ta muốn danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh ngươi, ôm lấy ngươi.”
“Jaejoong, tha thứ ta, ta không muốn chờ đợi thêm mười năm nữa.”
“Jaejoong, xin hãy cho ta một cơ hội.”
“Jaejoong, kết hôn với ta đi.”
Kinh thành ngày thu, thời tiết cũng không phải quá dễ chịu, thậm chí gió thu thoáng qua cũng mang theo vài phần lạnh lẽo thấu xương.
Chỉ là Kim Jaejoong lại cảm thấy toàn thân khô nóng, thậm chí sắp bốc cháy, máu toàn thân dồn lên đầu, tim đập liên hồi như nổi trống.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch!
Hết thảy, đều vì người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông đã quấn quít với cậu mười năm, người đàn ông mà cậu yêu.
“Ta đồng ý.”
Khung cảnh này, giăng đèn kết hoa như vậy, hỉ phục như vậy, cậu còn có thể cự tuyệt sao?
Jung Yunho vui vẻ nở nụ cười, gật gật đầu với hỉ nương, hỉ nương lão làng lập tức hô to:
“Tân nhân vào hỉ đường.”
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Jung Yunho cùng Kim Jaejoong cầm tay nhau, từng bước, từng bước giẫm lên trên bậc thang phủ thảm đỏ, đi vào trong Kim phủ.
Từ nay về sau liền thành người một nhà rồi!
Chính sảnh Kim gia đã sớm bố trí thành hỉ đường rực rỡ, bàn ghế tất cả đều xa hoa vô cùng, trong chiếc lư đồng cao ngang người đang đốt hương liệu tốt nhất, màn che khắp nơi đều dùng tơ vàng mà dệt lên, điểm thêm trân châu cùng ngọc lưu ly, rung rinh trong gió.
Trên chiếc bàn dài bằng gỗ tử đàn nạm vàng đặt bài vị Kim gia thay cho tổ tiên, cùng với bài vị Jung gia mà Park Yoochun vừa mang đến, bên cạnh đặt lư hương cùng đồ cưới.
Trên xà ngang treo dầy đặc đèn lồng đỏ dán chữ hỷ cực lớn, trước chiếc bàn dài đặt hai chiếc đệm lót, Jung Yunho mỉm cười cầm tay Kim Jaejoong, phất vạt áo, quỳ xuống nệm.
Kim Jaejoong vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Shim Changmin cùng Kim Junsu đứng bên trái, thấy hai người gật gật đầu, lại nhìn phía ngoài hỉ đường có không ít phú hộ có danh tiếng trong Kinh thành, hít sâu một hơi, cũng quỳ xuống, nắm lấy dải lụa đỏ.
Hết thảy mọi việc, đều tới vô cùng đột ngột.
Nhưng Kim Jaejoong lại không cách nào kìm nén được cảm giác hạnh phúc trong lòng, cậu từ trước đến nay ghét nhất là bị người khác lừa, đặc biệt là không chịu được quỷ kế của Jung Yunho, chỉ là lần này…
Cậu lại vui vẻ chịu đựng.
Hỉ nương hô bắt đầu, người xướng lễ đức cao vọng trọng được Yoochun mời đến đứng cạnh hai người, dùng thanh âm già nua hô: “Cúi chào, tấu nhạc!”
Nhạc mừng liền vang lên, thị nữ Kim gia nối đuôi nhau mà vào, phân phát bánh kẹo đã chuẩn bị tốt cho mọi người, Kim Jaejoong liếc trộm Jung Yunho đang cúi đầu bên cạnh, chỉ cảm thấy màu đỏ mà lúc trước vô cùng chướng mắt mặc trên người hắn lại đặc biệt đẹp.
Vì vậy, cười thầm trong lòng, vui vẻ vô cùng.
Người trong cung đến quỳ trước hương án, biểu thị sự coi trọng của hoàng gia, cùng với công nhận của bề trên, người xướng lễ thấy thế vội nói: “Quỳ! Dâng hương, hai dâng hương, ba dâng hương! Khấu đầu, hai khấu đầu, ba khấu đầu!”
Jung Yunho cùng Kim Jaejoong đứng dậy, cầm hương thị nữ đưa tới, nhóm lửa trước hương án, cung kính cúi đầu ba cái.
Nhạc mừng cổ xưa vang lên, tuy không có lời nhưng vẫn đủ để khiến mọi người rung động, Kim Jaejoong cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Jung Yunho, có vài phần không được tự nhiên, vài phần xấu hổ quỳ xuống, hai người chậm rãi khấu đầu.
Người xướng lễ tiếp tục: “Thôi, đứng dậy, trở lại! Quỳ!”
Kim Junsu cầm tay Park Yoochun, vành mắt đỏ lên, hai người mặc hỉ phục màu đỏ đang quỳ trên nệm kia, một người là ca ca hắn sống nương tựa bao lâu nay, một người là huynh trưởng hắn vẫn luôn sùng bái, rốt cuộc, sau mười năm đã đến bên nhau.
Dù cho bọn họ phải tốn nhiều công sức như vậy.
Dù cho người nào đó không được tự nhiên cố tình gây sự.
Nhưng cũng may, người hữu tình rồi sẽ đến bên nhau.
Người xướng lễ tiếp tục: “Lạy, bái! Lạy, bái! Lạy, bái! Quỳ, đọc sớ chúc phúc!”
Một cậu nhóc mười hai mười ba tuổi đứng cạnh hỉ đường quỳ xuống bên phải tượng Phật đọc sớ, thanh âm non nớt mang theo thành kính, không ít người xem lễ bắt đầu vỗ tay.
Kim gia trong lúc nhất thời ầm ĩ vang trời.
Người xướng lễ lại tiếp tục: “Lạy, bái! Lạy, bái! Lạy, bái!”
Quá trình này gọi chung là “Ba quỳ, chín khấu đầu, sáu lạy bái”, là nghi thức kết hôn chính thức, Jung Yunho cùng Kim Jaejoong cẩn thận làm theo, tuy động tác thoạt nhìn rất trôi chảy, nhưng chỉ có bọn họ biết rõ trong lòng mình khẩn trương thế nào, ngay cả Jung Yunho từ trước tới nay luôn trầm ổn lúc đứng dậy cũng có chút lảo đảo, trên má xuất hiện hiện vệt hồng khả nghi, khiến Park Yoochun đứng cạnh vui vẻ cười.
Nến đỏ trên bàn dài được thị nữ thắp sáng, ngọn nến khắc rồng vẽ phượng, như tia nắng ban mai soi sáng khắp phòng.
Cuối cùng, người xướng lễ nói: “Thôi, đưa vào động phòng.”
Kim Jaejoong luống cuống nhìn người xướng lễ thối lui, nhìn người quen và cả người xa lạ đi tới, chắp tay chúc mừng bọn họ, nhìn người mặc hỉ phục bên cạnh mỉm cười đáp lễ, nhìn Shim Changmin nháy mắt với cậu, nhìn tay Jung Yunho nắm chặt lấy tay mình…
Hết thảy đều như trong giấc mơ, không chân thực đến khiến người phải choáng váng!
Cậu, cứ như vậy cùng Jung Yunho, trăm năm hảo hợp rồi sao?

[1] Trích bài Mô ngư nhi – Nhạn Khâu

[2] Sáu lễ trong hôn lễ của Trung Quốc thời xưa:
- Nạp thải: Nhà trai mời bà mối đến nhà gái cầu hôn
- Vấn danh: Nhà trai nhờ bà mối hỏi thăm ngày sinh tháng đẻ của nhà gái.
- Nạp cát: Đính hôn
- Nạp chinh: Nhà trai đem sính lễ đến nhà gái
- Thỉnh kỳ: Nhà trai ấn định ngày tổ chức hôn lễ, sau đó thông tri cho gia đình nhà gái
- Thân nghênh: Đón cô dâu về.

[3] Quan Nhĩ: 关耳, Jung: .