Chương 16
Văn Hàm cùng Tề Dự trở
lại thủ đô, xem video hết lần này tới lần khác, không biết nên biên tập như thế
nào. Từng lời khen ngợi tán thưởng lúc phỏng vấn ở trường, lời cổ vũ động viên
khi tiễn cậu ở cổng trường; sự trầm tư suy ngẫm ở công trường bỏ hoang; cần cù,
chăm chỉ khi phỏng vấn tại nhà. Từng video đều chân thật vô cùng, lại rất xúc động,
phác họa rõ nét thế giới nội tâm trong sáng thiện lương của giới trẻ, lại càng
làm nổi bật những u ám tối tăm trong tâm hồn người lớn. Làm việc liên tục suốt
ba ngày ba đêm, mắt hai người đã thâm sì.
Sau khi bị chủ biên
thúc giục, hai người bất đắc dĩ gửi video lên, để lãnh đạo ra quyết định.
Chủ biên xem xong,
hai mắt đỏ bừng, cũng khó xử suốt hai ngày, cuối cùng gửi email cho giám đốc
đài.
Phát toàn bộ, không cần
biên tập! Giám đốc dù sao cũng là giám đốc, xem video xong lập tức đưa ra quyết
định. Ông có dự cảm, chuyên mục ‘Tiêu điểm’ kỳ này nhất định sẽ rất hot!
Mọi việc quả nhiên
như giám đốc dự đoán trước, tập ‘Tiêu điểm’ này quả thật trở thành chủ đề nóng!
Biết bao người vừa xem vừa rơi lệ, khóc không thành tiếng, nhất là những bác
gái mềm lòng. Chương trình còn chưa chiếu xong, đường dây nóng của đài truyền
hình đã nghẽn hoàn toàn, mọi người đua nhau gọi, yêu cầu nghiêm trị người vu khống,
trả lại trong sạch cho cậu bé.
Nếu không phải Văn
Hàm nhắc đi nhắc lại việc Hàn Trác Vũ mắc bệnh tự kỷ trong chương trình, cậu không
chịu được kích thích từ bên ngoài, đoán chừng người xem sẽ trực tiếp gọi điện
cho nhà họ An luôn.
Cô Chu phải từ chối rất
nhiều lời mời phỏng vấn, cuối cùng hiệu trưởng Nhất trung quyết định, chưa đến
giờ tan học thì người không phận sự không được vào trường.
An Quốc Nhân ngồi lên
vị trí bí thư thành phố như mong muốn, kiên trì từ chối lời mời phỏng vấn của
các đài truyền hình khác, đồng thời còn lên mạng đăng bài, hi vọng mọi người đừng
quấy rầy con trai mình, cho cậu một cuộc sống bình yên, còn để lái xe đưa đón cậu
mỗi ngày, tránh cho bị phóng viên quấy rối, dùng mọi cách để tô điểm cho hình
tượng của mình.
Dưới sự hộ tống của mọi
người, Hàn Trác Vũ bình yên vượt qua lần chấn động này, một tháng về sau, mọi
chuyện dần dần đi vào quỹ đạo. Vì dân chúng quá mức phẫn nộ, viện kiểm sát đưa
ra mức hình phạt cao nhất, Phùng Cúc Hương nhận bản án mười năm tù giam. Kết quả
vừa công bố, nhân dân cả nước vỗ tay tán thưởng.
Buổi tối nọ, 9527 rụt
rè mở miệng, “Kí chủ, tôi đã thu được 1247 điểm giá trị cảm ơn.” Nói xong liếc
trộm cậu.
Hàn Trác Vũ đang chơi
trò chơi, năm phút sau, cậu tắt máy tính, đi đến trước bàn làm bài tập, không
thèm để ý nó.
Suốt tháng vừa qua,
9527 không điều khiển hành động của cậu nữa, nhưng thói quen một khi đã tạo ra
thì từ bỏ không dễ chút nào, nhất là đối với những người mắc bệnh tự kỷ như Hàn
Trác Vũ. Cuộc sống của họ có quỹ tích cố định, rất khó để thay đổi, mà một khi
đã thay đổi thì muốn sửa lại còn khó hơn. Lúc bật máy tính lên chơi game, cậu rất
thoải mái, nhưng sau năm phút, cậu bắt đầu không ngồi yên được, sau mười phút
thì liên tục nhìn đồng hồ, sau mười lăm phút kiên định tắt máy tính đi, mở cặp
sách ra.
Ngược lại, 9527 lại
thành kẻ nghiện net, không hề nhớ tới những lời mình đã nói, chỉ lao đầu vào
game bắt nạt gà mờ. Chỉ trong một tháng, khắp các cộng đồng game đều có truyền
thuyết về nó.
“Kí chủ, 1000 điểm là
thăng cấp được rồi.” Chờ hồi lâu không được đáp lại, giọng 9527 lại càng yếu ớt.
Nếu trước kia nó là ác bá ngang ngược hống hách, giờ lại là cô vợ rụt rè e thẹn.
Trải qua việc lần trước, nó rốt cuộc nhận rõ, kí chủ mới là cơm áo cha mẹ của
nó, khắt khe quá chỉ khiến nó bị đói thôi.
“Đã biết.” Hàn Trác
Vũ chăm chỉ làm bài, đáp một tiếng lại thôi.
Đã biết là có ý gì?
9527 bối rối, vò đầu bứt tai, cuối cùng lấy hết can đảm ra hỏi, “Vậy tối nay
trước khi ngủ, 9527 sẽ tiến hành thăng cấp!”
Hàn Trác Vũ yên lặng
làm bài, không nói gì.
“Cái kia…” 9527 rụt
rè, “Lúc thăng cấp có lẽ sẽ hơi đau đầu, mong kí chủ chuẩn bị tốt tâm lý. Nhưng
nếu hiện tại không thăng cấp, khi giá trị cảm ơn tích lũy đến một mức độ nhất định,
hệ thống sẽ tự động thăng cấp để giảm bớt bộ nhớ, cảm giác đau đớn tăng thêm,
thậm chí có thể vượt xa khả năng chịu đựng của kí chủ. Mong kí chủ lựa chọn thận
trọng.”
“Ừm.” Hàn Trác Vũ gật
đầu.
“Xin hỏi kí chủ “Ừm”
là có ý gì?” 9527 mắt long lanh hỏi.
“Tối nay thăng cấp
luôn đi.” Hàn Trác Vũ làm bài tập xong, lấy bảng chữ mẫu ra luyện chữ. Kỳ thật
nghĩ lại, cuộc sống bây giờ thú vị hơn cuộc sống chỉ có ăn, ngủ, ngẩn người,
chơi game, nghĩ một mình trước đây rất nhiều.
“A, cảm ơn kí chủ!
9527 hạnh phúc quá!” Tung hoa, xoay vòng!
Hàn Trác Vũ nhếch
khóe môi, lại nhanh chóng khôi phục mặt không biểu tình. Người ta vẫn nói người
mắc bệnh tự kỷ sẽ là người cô đơn suốt đời, nhưng kỳ thật họ cũng không muốn cô
đơn, chỉ là bọn họ không thể bước ra khỏi thế giới của mình, người bên ngoài lại
không đủ kiên nhẫn phá tan xiềng xích để vào thế giới của họ. Nhưng vị khách đến
từ vũ trụ 9527 lại dùng phương thức vô cùng ngang ngược trực tiếp tiến vào
trong não cậu. Đây quả thật là kỳ tích không thể nào phục chế.
Nóng lòng chờ đợi suốt
mấy tiếng, Hàn Trác Vũ rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ học tập của hôm nay, đi vào
phòng tắm tắm rửa, thay áo ngủ sạch sẽ, chui vào chăn chuẩn bị đi ngủ. 9527
hưng phấn đến phát run, cuối cùng cũng có thể tiến hóa thành cao phú soái rồi!
Thấy thiếu niên sắc mặt
tái nhợt, thân thể cứng đờ, 9527 nhỏ giọng an ủi, “Thăng cấp chỉ mất 10 giây
thôi, kí chủ nhất định có thể chịu đựng được. Sau khi thăng cấp, mức độ khai
thác não của kí chủ sẽ đạt tới 20%, ảnh hưởng trực tiếp tới trí tuệ và tinh thần
lực, các thuộc tính khác không thay đổi.”
“Ba giây nữa bắt đầu
thăng cấp, ba, hai, một.”
Đau đớn kịch liệt ập
tới, dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, thiếu niên cũng nhịn không được kêu rên
lên, hàm răng cắn nát mờ môi, máu chảy ra từng giọt. Dòng điện chạy khắp người
cậu biến mất sau mười giây, thiếu niên nhẹ nhàng thở ra, trán đã ướt đẫm mồ
hôi.
“Thăng cấp thành
công! Đây là bảng thuộc tính của kí chủ, trí tuệ tăng 5 điểm, tinh thần lực
tăng 10 điểm.”
Giao diện mở ra, trên
ghi rõ:
Thể lực: 5
Trí tuệ: 80
Dị năng: Không
Tinh thần lực: 90
Sức chịu đựng: 5
Mức độ khai thác não: 20%
Độ thánh khiết: 2
Đánh giá tổng hợp: D
“Tuy trí tuệ và tinh
thần lực của kí chủ đều tăng, nhưng số liệu ở đây chỉ là tiềm năng của kí chủ,
nếu kí chủ không chăm chỉ học tập, việc thụt lùi là không thể tránh khỏi, mong kí
chủ ghi nhớ. Ngoài ra, hệ thống còn tăng thêm hai chức năng mới. Một là nhận được
tín hiệu cầu cứu phát ra từ sóng não của mọi người trong phạm vi 300m; hai là
điều khiển hệ thống camera toàn thành phố H, sử dụng phương pháp phân tích dự
đoán những người có khả năng gặp phải nguy hiểm. Đương nhiên, 9527 cũng không yêu
cầu kí chủ cứu vớt tất cả mọi người, 9527 sẽ chỉ lựa chọn những tín hiệu mạnh
nhất, khoảng cách gần nhất, nhân phẩm tốt nhất để kí chủ lựa chọn.”
“Ừm.” Hàn Trác Vũ gật
đầu tỏ vẻ biết rõ, sau đó vào phòng tắm thấm ướt khăn, lau mồ hôi trên người.
Đã 11h05’, quá năm phút so với giờ ngủ bình thường của cậu, cậu hiện tại có
chút nôn nóng.
“Giá trị cảm ơn đã trở
về 0, để lên cấp hai cần có 10000 điểm, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nào kí
chủ!” 9527 quyết tâm hô lớn.
“Trật tự, ngủ.” Hàn
Trác Vũ vén chăn lên, rất bình tĩnh nói.
“Đã rõ, kí chủ.” 9527
lập ức ỉu xìu.
Chẳng mấy chốc, kỳ
thi cuối kỳ của lớp 10 lại đến, môn văn và chính trị của Hàn Trác Vũ vẫn không thể
lấy được điểm tối đa. 9527 chẳng những không trừng phạt, còn rất tri kỉ an ủi kí
chủ, ngược lại, Hàn Trác Vũ cảm thấy rất khó chịu, trải qua vài kỳ thi, lấy được
điểm tối đa tất cả các môn đã trở thành mục tiêu của cậu.
Một năm sau, nghỉ hè
lớp 11, Hàn Trác Vũ được Thạch Lỗi mời đến nhà ông ngoại mình chơi. Thiếu niên
cao hơn hẳn, tóc đen nhánh mượt mà, làn da nõn nà lại có chút tái nhợt, gương mặt
tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt, sạch sẽ, trong sáng, nhìn rất thoải mái, khiến
người bất giác hãm sâu vào.
Xe lửa dừng lại, Thạch
Lỗi xách ba lô của Hàn Trác Vũ cùng em trai Thạch Hâm, dặn dò hai người đi cẩn
thận. Nhà ông ngoại Thạch Lỗi ở huyện Phương Trung, nơi này rất xa, giao thông không
thuận lợi, xuống tàu xong còn phải đi hai chuyến xe bus mới tới nơi. Nếu không phải
bệnh tự kỷ của Hàn Trác Vũ đã đỡ hơn nhiều, Thạch Lỗi cũng không dám để cậu đi
xa như vậy.
Trong năm lớp 11, một
quỹ từ thiện tổ chức một chương trình tên là “Hành trình trái tim”, chữa bệnh
tim miễn phí cho trẻ em. Hàn Trác Vũ đăng kí giúp bé Thạch Hâm, sau đó vị khách
người ngoài hành tinh 9527 lợi dụng công nghệ tiên tiến xâm nhập vào trang web,
đẩy tên Thạch Hâm lên đầu danh sách cần hỗ trợ.
Phẫu thuật xong, Thạch
Hâm tuy không thể nào khỏe mạnh như người bình thường, nhưng chỉ cần cố gắng giữ
tâm trạng vui vẻ và vận động phù hợp, như vậy lớn lên bình an không còn là hy vọng
xa vời. 9527 một lúc nhận được 200 điểm giá trị cảm ơn từ hai anh em nhà họ Thạch,
thỏa mãn vô cùng; mà Hàn Trác Vũ thì có thêm hai người bạn thân thiết.
“Mười phút nữa là đến.
Huyện Phương Trung khá vắng, nhà ông ngoại tao cũng đơn sơ lắm, mày phải chuẩn
bị tâm lý đấy. Đương nhiên, ở đây rất nhiều chỗ chơi. Hôm nay đến nơi thì tắm rửa
nghỉ ngơi, mai tao dẫn mày lên suối Tước Nhi trên núi để câu cá.” Thạch Lỗi nói
với bạn tốt.
Hàn Trác Vũ khẽ gật đầu.
“Suối Tước Nhi hay lắm,
ở tít trong cùng của núi, chỉ có em với anh em biết thôi, đấy là căn cứ bí mật
của bọn em đấy! Nước suối Tước Nhi rất ngọt, vậy nên nhiều cá lắm, chỉ cần cầm
cành liễu thả xuống suối là câu được một con tôm bự hay cua rồi, may mắn còn
câu được con cá chép béo ú! Anh cứ đi là biết!” Thạch Hâm tám tuổi ghé vào tai
thiếu niên ít nói, thầm thầm thì thì.
Hàn Trác Vũ mặt không
biểu tình xoa đầu cậu nhóc.
Ông ngoại Thạch Lỗi là
một ông lão rất hiền lành, chỉ có ông quan tâm đến hai người cháu trai này, mùa
hè năm nào cũng bảo hai cháu về chơi, đến vào năm học lại lưu luyến tiễn cháu,
gói đủ loại đặc sản lớn nhỏ, có khi còn giấu vào trong mấy nghìn đồng, sợ các
cháu từ chối.
Hàn Trác Vũ được ông
lão tiếp đón rất nhiệt tình, chiếu trúc cùng gió núi thoáng đãng, khác hẳn với
điều hòa khiến cậu ngủ rất ngon. Chỉ một đêm thôi mà toàn bộ mệt mỏi khi đi đường
đã tan biến.
Ngày hôm sau, Thạch Lỗi
mượn một chiếc xe ba bánh của hàng xóm, cầm theo ba chiếc cần câu, hai thùng nhựa
lớn, một rổ mồi cùng một giỏ đồ ăn, lên núi câu cá.
9527 gào ầm ĩ, hưng
phấn vô cùng.
Thạch Hâm hí hoáy mắc
mồi vào lưỡi câu, chờ mong vô cùng.
Hàn Trác Vũ mặt không
biểu tình, quả thật là phá vỡ bầu không khí.