Chapter 32(cont)
Nhưng mà không lâu sau, mọi người cũng dần quên đi đại án
tham ô toàn châu Á này, bởi vì cuộc sống luôn hướng về phía trước, tò mò cùng sự
lùm xùm giống như một đám lửa, luôn được dập tắt ngay sau đó.
Nhưng mà ở bên trong sân khấu, một vài nhân vật nhỏ, lại
vì vậy mà cuộc sống thay đổi.
Kim Jaejoong quyết định đảm đương trách nhiệm chăm sóc
Xuxu, nhưng mà lúc này, Jaejoong bất ngờ nhận được số tiền bảo hiểm, đó là tiền
bảo hiểm của Song Xuxu cho những chuyện xảy ra ngoài ý muốn, người hưởng chính
là Kim Jaejoong.
Quan hệ với Yunho từ sau khi Xuxu gặp chuyện không may,
hoàn toàn lạnh đến cực điểm, Jaejoong thậm chí không muốn gặp Yunho, cũng như
Yunho cũng không tìm y.
Yunho từ Changmin biết tin Jaejoong muốn chăm sóc Xuxu cả
đời, Changmin cũng nói chuyện Xuxu có tiền bảo hiểm, trên thực tế, Changmin
cũng chỉ hi vọng Jaejoong có thể hạnh phúc, hi vọng y và Yunho có thể quay lại
với nhau.
Yunho nhìn Changmin, đáp: “Kim Jaejoong sẽ không để lỗ một
đồng nào đâu.”
Những từ này đổi lấy một đấm hung hăng của Changmin,
Yunho nhìn Changmin: “Khuôn mặt này, ai muốn đánh là có thể đánh sao?” Sau đó
Yunho cũng hung hăng đáp trả Changmin một đấm.
Về sau, Yunho rời khỏi Chungnam, hắn về căn hộ của mình ở
Seoul, Jaejoong lại quay về Chungnam từ trước đó.
Một năm ấy, Yoochun và Junsu đã từng quay trở lại thăm bọn
họ, bọn Yoochun nhìn khoảng cách giữa Jaejoong, Yunho và Changmin, mỗi một lần,
Yoochun lại khóc lớn, anh nói rốt cuộc cũng không quay lại được khoảng thời
gian vui vẻ, những tháng ngày thanh xuân đó…
Jaejoong dùng số tiền bảo hiểm của Xuxu để cho cô trị liệu
vật lý phục hồi năng lực ngôn ngữ và tư duy. Cô rất ít khi nói chuyện, phần lớn
thời gian, cô chỉ có thể nhìn Jaejoong, hoặc mỉm cười, hoặc khóc mà thôi.
Jaejoong có chỗ cần rất nhiều tiền, hơn nữa y muốn chăm
sóc cha mẹ, vừa muốn chăm sóc Xuxu ngày càng nguy kịch, bận không dừng nổi, rốt
cục đến năm thứ ba, bán mất siêu thị, còn phải đi vay một số tiền, để duy trì
tiền thuốc men cho cha mẹ già, rồi phí hồi phục cho Xuxu.
Changmin đến tìm Jaejoong, nói không nên bán siêu thị,
Jaejoong chua chát cười: “Hyung sợ đến cuối cùng, chỗ cho vay cũng chả còn, đây
không phải là lỗi của em.” Changmin lúc ấy òa khóc, tình cảnh này cũng không giống
một cái cây có thể dựa vào. Trong mắt Jaejoong, Changmin giống như một đứa trẻ,
khi đó bọn họ còn là DBSK, Changmin vẫn luôn đứng bên cạnh y, chân phải cong xuống,
chỉ vì không muốn chênh lệch chiều cao quá nhiều với Jaejoong…
Năm thứ sáu Xuxu cũng rời bỏ Jaejoong, ngày hôm đó, Xuxu
tỉnh dậy rất sớm, Jaejoong đưa cô ra sân phơi nắng. Jaejoong nói mấy lần nên
vào nhà, Xuxu đều nói không muốn vào, còn muốn Jaejoong ở đây với cô một lúc.
Jaejoong và cô ngồi được một lúc, Xuxu bỗng nhiên òa
khóc, cô nói xin lỗi Jaejoong, trên thực tế, người ra nước ngoài học luật không
phải Mia, mà là cô, nếu không phải có sự trợ giúp của cô, Mia chỉ là đứa vô
tích sự. Yêu thật sự phải chiếm hữu sao? Khoảnh khắc lần đầu tiên cô nhìn thấy
Jaejoong, đã muốn giữ chặt người đàn ông này trong tay mình.
“Là quả báo sao? Jaejoong ssi, em và Mia, là quả báo
sao?” Xuxu khóc nức nở hỏi Jaejoong.
Jaejoong quay đầu lại: “Không phải quả báo, chính là tâm
can em không thể yên lòng.”
“Jaejoong ssi, tìm Yunho ssi đi.”
“Anh và Yunho, không thể quay lại được.”
“Jaejoong ssi, nếu như không có những chuyện này, có phải
anh và Yunho sẽ hạnh phúc không?”
“Không hẳn. Tính cách của anh quá mềm mỏng, tính cách anh
ta quá cứng nhắc, như vừa nhu vừa cương xung khắc nhau… Bất đắc dĩ hai chúng
tôi, luôn tự cho mình là đúng, làm theo ý mình. Chúng tôi không phải không yêu
đối phương, thậm chí có thể hi sinh bản thân mình, nhưng số mệnh lại đi ngược
nhau, nếu như không yêu nhiều như vậy, có lẽ đã tốt hơn rồi…”
“Jaejoong ssi, có thể hôn em một lần không?”
“Song Xuxu, không thể.”
Thời điểm Xuxu nhắm mắt, Jaejoong không khóc vì cô, nhưng
sau khi đem hài cốt về quê của cô, nội tâm Jaejoong đột nhiên cảm giác rất
không thoải mái. Nét mặt y thường xuyên trống rỗng, dường như đã không còn linh
hồn.
Vừa qua những ngày đầu năm thứ tám, Changmin đến thăm
Jaejoong.
Jaejoong già đi trông thấy, nguyên lai đôi mắt trong veo
mê đảo vạn người đã khô cạn, bọng mắt xưng to, làn da trắng như sữa cũng bị biến
dạng, nứt nẻ. Changmin đã từng nói y nên chăm sóc bản thân một chút, y lại nói
chăm sóc cho ai nhìn, cắt ngang lời khuyên của Changmin.
Nhìn Jaejoong mà đau lòng, trầm mặc một hồi, Changmin
nói: “Hyung, em muốn kết hôn, dự định sẽ tổ chức vào tháng bảy năm nay.”
Giây phút này, Jaejoong ngây ngẩn cả người.
Changmin nói: “Cô ấy đã theo em nhiều năm rồi, em phải cho
cô ấy một cái kết chứ. Hyung, em năm nay 36 tuổi rồi, từ 18 tuổi đến 36 tuổi, gần
nửa thời gian của nửa đời người đều yêu anh. Nửa đời còn lại, tâm em mãi không
thể dành cho anh, dành cho người khác rồi.”
Jaejoong mỉm cười: “Vốn nên như vậy, sau này phải đối tốt
với cô ấy…”
Ngày đó Jaejoong chỉ mỉm cười, nhưng khi Changmin đi rồi,
cầm thiệp mời của Changmin, Jaejoong khóc lớn một hồi.
Trong hôn lễ của Changmin, Jaejoong gặp lại Yunho. Hắn vốn
là người có chí khí, đã tạo dựng được sự nghiệp không tồi, chỉ có điều vẫn
không lập gia đình.
Đối với Jaejoong mà nói, hôn lễ của Changmin là một đống
rối loạn, ví dụ như cô dâu rất đẹp, Yunho nhìn y, Yoochun khóc, Yunho nhìn y,
Junsu uống say, Yunho nhìn y…. Yunho nhìn y…. Điều này có lẽ là để lại ấn tượng
duy nhất trong trí nhớ Jaejoong ở lễ cưới của Changmin.
Về sau Yoochun và Junsu hình như muốn đi Prague, nói là
muốn bám đuôi Changmin, cùng đi tuần trăng mật, Changmin tức giận muốn đổi địa
điểm trăng mật luôn. Jaejoong vốn cảm thấy Prague không có gì hay, lúc trẻ
không phải đã đến rồi sao? Những ký ức không thể quên ở nơi đó, không biết vì cớ
gì, bọn họ đều đối với chỗ kia, là sự cố chấp.
Jaejoong nhớ rõ số điện thoại của Yoochun và Junsu, nhưng
lúc ấy y lại không biết, Yoochun đưa cho y chính là số điện thoại nhà ở nước
ngoài. Sau đó là Changmin, điện thoại của Changmin thì có, chỉ có điều toàn là
Changmin gọi tới, y rất ít khi gọi lại. Sau đó là Yunho, Yunho nhìn nhìn
Jaejoong, lớn giọng đọc số điện thoại cho Yoochun. Jaejoong không biết vì sao hắn
phải lớn giọng như vậy, Yoochun đâu có điếc. Jaejoong cũng không biết, vì sao số
điện thoại dài như vậy, y nghe xong một lần liền thuộc.
Đêm hôm đó rất lạnh, không phải tháng bảy ở Seoul lúc trước
vẫn luôn oi bức đến không thở nổi sao? Tại sao… lại lạnh như vậy? Jaejoong một
mình nằm trong khách sạn, lạnh đến toàn thân run rẩy. Sau năm đó bị cảm nắng,
tháng bảy hàng năm y đều cảm thấy lạnh khác thường, người khác càng thấy nóng y
lại càng thấy lạnh, bởi vì y đổ rất nhiều mồ hôi, tựa như mới ở dưới nước lên,
nhiệt độ cơ thể đều theo mồ hôi thoát ra ngoài. Nhiều khi y cho rằng mình sẽ
bay hơi luôn, nhưng mà không thể, y chỉ yếu đi mà thôi.
Một lần Jaejoong bấm số điện thoại Yunho, số điện thoại một
lần nghe đã nhớ, tuy nhiên lần đó hình như điện thoại khóa. Sau khi tắm, toàn
thân lạnh phát run, rốt cục Jaejoong bấm điện thoại gọi Yunho.
“Alo…” Thanh âm quen thuộc truyền đến, Jaejoong cảm giác
mình hít thở không thông.
“Yunho à? Tôi là Jaejoong…”
“Tìm tôi có việc gì sao?” Thanh âm của người đàn ông
trung niên thành thục mà trầm ổn.
“Ha ha, tôi rất cô đơn…” Jaejoong chỉ muốn tìm hắn để tâm
sự.
“Tôi đến tìm cậu.” Thanh âm của Yunho nghe không ra vui vẻ
hay tức giận.
“Tôi… Tôi ở….” Jaejoong nói tên khách sạn.
“Nửa giờ nữa tôi đến.” Yunho nói xong cúp điện thoại.
Lúc Jaejoong mở cửa, hơi thở của Yunho khiến cho cơ thể
rét run của y có ấm lên một chút. Yunho đi vào nói: “Nóng quá, tôi đi tắm.”
Jaejoong ngồi trên giường hút một điếu thuốc, hiện tại, y
không rời được thứ này rồi.
Yunho tắm xong, cũng vừa vặn Jaejoong hút hết một điếu
thuốc. Yunho không mặc áo choàng tắm, chỉ tùy tiện quấn quanh lưng một cái khăn
tắm. Hắn vừa bước đến, Jaejoong định nói gì, Yunho lại nắm chặt cằm y, nâng gần
mặt hắn: “Jaejoong xuống cấp đến thế này rồi sao, thế nhưng không việc gì. Tôi
không nhìn cậu là được rồi.” Jaejoong sững sờ, lúc này y không biết Yunho đang
nói cái gì.
Tay Yunho luồn vào trong quần áo của y: “Trong miệng có
mùi thuốc lá, được rồi, không hôn nữa, trực tiếp làm luôn.”
Jaejoong kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
“Không phải cậu cô đơn sao? Gần bốn mươi tuổi rồi, cũng
không cần phải giả bộ buồn nôn nhỉ.”
“Ah… Haha… Tôi nghĩ đến cậu còn chút cảm tình…”
“Đối với cậu không cần.”
Trên mặt Jaejoong khôi phục sự trống rỗng, lúc Yunho đẩy
y ngã xuống giường, Jaejoong rất giống một cái xác không có linh hồn.
Jaejoong cũng không phản kháng, kết hợp với Yunho, cảm
giác cơ thể không tệ, giống như lời của Yunho, bốn mươi tuổi rồi, không cần phải
nhiều lời buồn nôn, cự tuyệt để khiến mình vui vẻ. Nhưng Jaejoong thật sự không
có chút khoái cảm nào, bởi vì lòng y rất đau, đau đến chết lặng.
Xong việc, Yunho rất nhanh đi vào phòng tắm, khi đó,
trong lòng Jaejoong vẫn còn một ít hi vọng, cho nên y gọi: “Yun…, cứ như vậy đi
sao?”
Sau đó… Yunho ném cho y một tờ chi phiếu.
“Đủ chưa?”
“Nhiều hơn.” Một giây này, Jaejoong bỗng nhiên muốn từ bỏ,
thậm chí nghĩ rốt cuộc không có cách nào ra khỏi tình trạng này rồi.
Lần
lượt gọi điện thoại, Jaejoong càng xác định ý muốn của mình, trên thế giới này,
thật sự đã không còn người để lưu luyến, chuyện gì níu kéo y nữa, em gái đã trưởng
thành, Minnie đã kết hôn, Junsu cùng Yoochun cũng rất tốt, cha mẹ già yếu vẫn
còn một khoản tiền… Kỳ thật, y mệt mỏi. Jaejoong không muốn đi tiếp nữa, những
người kia với y, đến tột cùng có quan hệ gì? Vì sao y lại tồn tại? Sao lại vậy
chứ? Jaejoong thật sự không tìm được lý do nào để sống nữa. Y sống vì người
khác cả đời, lúc này đây, y muốn lựa chọn cho bản thân, một lựa chọn dễ dàng nhất.
Ra đi không còn cái gì, người khác đều nói như vậy là hoang phí mạng sống,
nhưng đối với Jaejoong mà nói đó là sự ra đi hấp dẫn. Không còn cái gì nữa, thật
tốt biết bao, bởi vì cái y có được không phải hạnh phúc và vui vẻ, mà là vết
thương chồng chất vết sẹo.
Ra
đi cũng không níu kéo gì cả.
Trong
phòng tắm là tóc Yunho, Jaejoong nhặt lên, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Yun…” Sau
đó đem tóc ném vào bồn cầu, xả nước, chẳng lẽ muốn y lấy tóc Yunho giữ như bảo
bối sao? Thật là nực cười.
Jaejoong
mặc áo choàng tắm, nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương. Y khóc, vốn là
không muốn khóc, nhưng thật sự rất khó chịu, cũng không cần phải chịu đựng nữa
rồi, tại sao trước kia phải kìm nén không khóc? Dù khó chịu thế nào cũng không
khóc? Jaejoong đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Một
nụ cười trào phúng xuất hiện trên mặt Jaejoong, y ngồi trong bồn tắm đầy nước,
lưỡi dao sắc bén yếu ớt cắt cổ tay. “Yun…, tôi cũng không muốn cậu xem thường
tôi…” Nước mắt Jaejoong rơi xuống bồn tắm, “Thế nhưng mà… Hiện giờ, ngay cả tôi
cũng xem thường chính bản thân mình…”