Chapter 64
Trời như sắp mưa to, từng cơn cuồng phong thổi
qua khiến lá cây rơi ào ạt.
Jung Yunho đưa lưng về phía trường quay, đứng sững
người ở đó, hai tay đút trong túi quần đã nắm chặt. Phía sau anh là vài cây
phong cao lớn, miễn cưỡng chen ngang giữa anh và trường quay.
Cách anh không xa, Kim Jaejoong vẫn đang hướng
dẫn Shim Changmin về kỹ thuật diễn xuất, khuôn mặt chăm chú, mọi hành động đều
để lộ ra khí thế không tầm thường của cậu. Tuy nói khí thế vốn xuất phát từ
kinh nghiệm, đời người đắp nặn lên người, đường của mỗi người đều phải tự dùng hai
chân mình mà đi, quay đầu lại chỉ khiến ta chán nản, chỉ có thể tiếp tục đi tới
phía trước.
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua cuốn bay lá
vàng rơi trên mặt đất, hai gò má như chạm khắc của anh bị tóc che khuất. Anh ngửa
đầu nhìn bầu trời, ánh mặt trời bị mây đen che phủ, phía dưới nền trời tối tăm
mờ mịt là ánh sáng đang vùng vẫy giãy dụa.
Bầu trời ảm đạm này tựa như một chiếc lưới lớn,
trói buộc người ta nhưng vẫn đủ khiến người có thể hô hấp. Ngực như đang bị ai
chèn ép, không chết đi, chỉ là đau đớn đến tận cùng.
Jung Yunho lùi ra phía sau một bước, tựa lên gốc
cây, thân cây sần sùi cách quần áo cọ vào lưng Jung Yunho. Ngón tay anh đang
run run, ngay chính anh cũng không nhận ra, theo bản năng cào từng đường trên
thân cây. Vỏ cây so với da người thì thô hơn hẳn, Jung Yunho lại như không cảm
thấy đau, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, năm đầu ngón tay lại đỏ bừng hết
lên.
Bên tai vẫn còn nghe loáng thoáng lời Kim
Jaejoong nói, những âm thanh ấy dường như cách rất xa, nương theo tiếng gió thổi,
như sóng biển dù im lặng nhưng vẫn không ngừng trào dâng.
Chỉ đứng cách nhau vài mét, lại như ở hai thế
giới khác nhau.
Jung Yunho ngậm chặt miệng, không dám để bản
thân bật ra lời nào. Giờ phút này, anh không muốn để bất luận ai nhìn thấy.
Anh đờ đẫn nhìn bầu trời, lại nhìn cây cối kéo
dài mãi tới tận xa, cuối cùng hạ mắt, rốt cuộc để ý đến tay mình. Đôi tay này
đã bị thân cây mài đến chảy máu, anh lại không hề để ý, chỉ lẳng lặng nhìn. Thời
gian dường như dừng lại, mọi vật yên lặng đến tột cùng.
Jung Yunho không biết mình đang nhìn cái gì,
đôi tay này mang đầy tội lỗi như vậy, là chính nó lúc trước buông tay Kim
Jaejoong, khiến tay Kim Jaejoong tuột khỏi tay mình, dù anh biết sẽ có ngày hôm
nay. Chỉ là không ngờ tới, ngày hôm nay sẽ đau đớn đến tận tim như vậy.
Không có cách nào cứu vãn, không thể nào cứu
vãn.
Niềm tiếc nuối này, nhất định sẽ khắc sâu vào
trong quá khứ của anh. Dù có một ngày chết đi, cũng phải đem theo vào quan tài.
Không biết bao lâu sau, mọi người trong trường
quay rốt cuộc tản ra, nhân viên trở lại vị trí của mình, quay phim cũng bắt đầu.
Jung Yunho lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút.
Anh phủi bụi trên tay, đút tay vào trong túi áo.
Ngón tay vẫn đang đau đớn nhức nhối, như thể
dùng dao cùn cắt từng chút một. Anh biết rõ nếu sát trùng muộn thì vết thương sẽ
nhiễm trùng, nhưng giờ đang ở đây, anh thật sự không muốn gây phiền phức, cũng không
muốn người khác nhìn thấy tình trạng này của anh.
*****
Park Yoochun là dạng người cực kì sợ lạnh, cứ mỗi
khi không quay phim là lại mặc áo khoác thật dày ngồi đợi một bên. Có lẽ đây là
bệnh chung của diễn viên, quá nhập tâm vào cảm xúc của cảnh diễn lúc trước, bởi
vậy thường có thói quen yên lặng ngồi một góc thả lỏng. Vì nếu như tâm trạng không
tốt, nhân vật cũng sẽ không sinh động.
Gã cảm nhận được có người đang lại gần, quay đầu
nhìn lại, Jung Yunho đã đi đến bên cạnh. Chỉ tính về chiều cao, Jung Yunho đã
cao hơn gã đôi chút, giờ gã lại đang ngồi, vậy nên buộc phải ngẩng đầu. Park
Yoochun nghiêng người, đặt kịch bản sang một bên.
“Một lát nữa là xong việc rồi, sao hyung không về
trước đi?”
“Anh đang đợi Jaejoong.”
Park Yoochun gật gật đầu, cũng không định hỏi
nhiều, tuy nhiên trong chuyện giữa Kim Jaejoong và Jung Yunho, gã cũng coi như
là góp chút sức.
Jung Yunho kỳ thật cũng không biết tại sao mình
phải đi đến chỗ Park Yoochun. Hai người vốn cũng ít khi liên lạc, tính cách
cũng không phải rất hợp nhau, chỉ là sống chung nhiều năm nên thân tình còn nhiều
hơn tình bạn.
Hai người đều không nói gì, bầu không khí rất xấu
hổ. Park Yoochun vươn tay kéo áo khoác trên người, đứng dậy.
“Đến em rồi, em đi trước đây.” Park Yoochun nở
nụ cười, xoay người nhặt kịch bản, bước đi trước.
Vẫn là cảnh vừa rồi, Shim Changmin đã thảo luận
xong với Kim Jaejoong, đoàn làm phim quay nốt cảnh cuối cùng ngày hôm nay.
Jung Yunho nhìn bóng lưng Park Yoochun chậm rãi
rời xa, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Park Yoochun đứng một mình bên đường nhỏ.
Lúc ấy gã ngẩng đầu lên nhìn trời, từ góc độ của Jung Yunho lại chỉ có thể nhìn
thấy cằm gã hơi ngước lên, sắc trời u ám tựa như phông nền, bóng dáng Park
Yoochun dần dần mơ hồ, biến thành Kim Jaejoong năm năm trước.
Cũng thời tiết như vậy, nhưng là trên quảng trường
New York. Kim Jaejoong mặc áo khoác dày nhưng toàn thân vẫn đang run rẩy. Cậu từng
bước từng bước đi, hòa vào dòng người, lặng lẽ đi dọc theo con đường.
Trái tim hai người, đột nhiên mất đi một phần,
khiến người cô đơn vô cùng.
Năm năm gian nan ấy, là Kim Jaejoong một mình
vượt qua.
Jung Yunho không thể nào trốn tránh sự thật
này, dù anh hối hận vạn phần cũng không thay đổi được quá khứ tiếc nuối ấy. Đó
là việc khiến anh hối hận nhất, dùng tình yêu làm danh nghĩa để buông tay, tổn
thương người anh muốn bảo vệ nhất.
Trong trường quay, Shim Changmin đã đi vào quán
café, có lẽ vì ngoại hình, diễn xuất của cậu có vẻ hợp với nhân vật hơn Kim
Jaejoong.
Jung Yunho vẫn đứng ở khu nghỉ ngơi xa xa, đứng
đây tuy có thể nhìn rõ bọn họ, nhưng lại không nghe thấy gì. Anh do dự, cuối
cùng vẫn tiến lên. Kim Jaejoong đang ngồi đằng sau màn hình giám sát, Jung
Yunho đi đến phía sau cậu, cùng cậu nhìn màn hình.
Lúc này vừa vặn diễn đến cảnh Lee Yoon Hyun và Han
Hee ngồi đối diện, ra vẻ tự nhiên nói chuyện với nhau.
Trong màn ảnh, Shim Changmin nở nụ cười lễ phép
mà xa lạ, nói với Park Yoochun: “Gần đây thế nào?”
Park Yoochun chợt đờ người ra, sau đó lại dùng
nụ cười rất tự nhiên để che giấu: “Không tệ lắm, anh thì sao?”
Shim Changmin gật gật đầu: “Cũng thế. Dạo này
có đọc sách mới của em, cốt truyện thật sự rất ly kỳ, quả thật là một tiểu thuyết
xuất sắc.” Cậu vừa nói vừa khẽ vung tay, từng động tác đều để lộ ra nét cuốn
hút của một người đàn ông trường thành.
Mắt Jung Yunho đầy tơ máu, anh nhìn chằm chằm
vào màn hình, như thể muốn xuyên thấu nó.
Đau đớn nhiều năm như vậy, hóa ra đều là sự thỏa
hiệp của anh với hiện thực. Kim Jaejoong nói đúng, tính cách của hai người vốn không
hợp ở cùng nhau, hai người quá khác nhau, Kim Jaejoong là một chú chim bay trên
trời cao, mà anh sớm đã bị hiện thực tàn ác giày vò đến không thể nào cất cánh.
Hai người như vậy, nhất định không thể bay trong cùng một bầu trời.
Bởi vì anh hướng tới tương lai, bởi vì ánh mắt
của mọi người.
Bởi vì anh không ở bên Kim Jaejoong lúc cậu cần
nhất, không nắm chặt lấy tay cậu.
Màn ảnh vẫn đang tiếp tục. Đã có kinh nghiệm
lúc trước, cảnh này Shim Changmin và Park Yoochun phối hợp không chê vào đâu được,
không chút sai lầm hoàn thành lời thoại cuối cùng.
Sau đó đạo diễn hẳn là hô “Cut”.
Kim Jaejoong vẫn không lên tiếng. Cậu ngồi yên,
áo khoác rộng thùng thình che khuất hơn nửa khuôn mặt, ánh mắt nghiêm túc nhìn
màn hình.
Tất cả mọi người yên lặng chờ đợi, không biết
chuyện gì xảy ra.
Dù vậy, diễn viên quay xong cảnh là có thể thả lỏng,
dù máy quay vẫn đang tiếp tục quay, nhưng công việc biên tập sau này sẽ xử lý
toàn bộ. Park Yoochun đứng lên, dùng ánh mắt bảo Shim Changmin nhìn chỗ màn
hình giám sát.
Bởi vì từ góc độ của mình, bọn họ có thể nhìn
thấy hình ảnh mà Jung Yunho nhìn không tới. Kim Jaejoong dù đang ngồi trước màn
hình giám sát, nhưng cậu lại khóc.
Người giám sát vội vàng chạy tới. Đều là người
đã thành thạo lăn lộn trong giới, lúc nào có thể nói gì, mọi người ai cũng rõ ràng.
Ông vừa thấy trạng thái của Kim Jaejoong, đã biết là tình huống đặc biệt, vì vậy
vươn tay làm động tác “Cut”. Có hiệu lệnh này, nhân viên liền bắt đầu dọn dẹp,
chuẩn bị ra về.
Park Yoochun và Shim Changmin trở lại khu nghỉ
ngơi của diễn viên. Kỳ thật trang phục của họ hiện giờ rất mỏng, Shim Changmin còn
không sao, Park Yoochun thật sự quá sợ lạnh, trở lại phòng liền thay quần áo.
Gió càng lúc càng lớn, xem ra chỉ chốc lát trời
sẽ mưa. Nhân viên kỹ thuật chạy tới dọn dẹp màn hình giám sát, Kim Jaejoong đột
nhiên đứng dậy, chuẩn bị ra về.
Đúng lúc cậu xoay người, nhìn đến phía sau lưng
mình, cậu chợt dừng lại, không nói gì.
Jung Yunho đứng nơi đó, dùng ánh mắt đỏ bừng
nhìn cậu.
Kim Jaejoong hít sâu một hơi. Khóe mắt cậu lúc
này vẫn còn vương nước mắt, có lẽ là cảm xúc dâng trào, cậu vung tay lau đi, chỉ
là nước mắt vốn đã dừng, nay lại như vỡ đê, không ngừng trào lên.
Nước mắt càng lau lại càng nhiều, tay phải cậu
đã bị nước mắt thấm ướt, trên hai gò má tái nhợt cũng ướt hết.
Người kia đã từng đẩy câu đi, để cậu một mình
liếm vết thương; người kia lúc trở lại cũng vẫn đeo mặt nạ, nói với cậu một
câu, đã lâu không gặp, cậu có khỏe không?
Nhưng rồi, người kia giờ lại đứng đây, khuôn mặt
quen thuộc, bóng dáng quen thuộc, như thể tất cả những chuyện quá khứ chưa từng
tồn tại.
Kim Jaejoong rất muốn nói cho anh biết mình sống
không ổn chút nào, nhưng những lời trước kia có thể không chút ngại ngùng nói
ra nay lại bị chôn sâu dưới đáy lòng. Là chính anh bảo với cậu, tình yêu của bọn
họ không thể công khai; cũng chính anh bảo với cậu, hóa ra cuộc sống không nhất
định phải có tình yêu.
Nhưng mà…
Kim Jaejoong đột nhiên che hai mắt lại, chậm
rãi lui một bước.
“… Nhưng mà, tớ làm không được…” Kim Jaejoong từng
chữ từng chữ thốt lên. Một câu nói không đầu không đuôi, chẳng ai biết cậu đang
nói gì.
Nhân viên công tác xung quanh đã bị phó đạo diễn
giục ra ngoài, lúc này trường quay to như vậy chỉ có hai người bọn họ.
Jung Yunho đáy mắt chua xót, nước mắt rốt cuộc không
khống chế được rơi xuống. Anh tiến lên một bước, chậm rãi vươn tay, lau nước mắt
trên mặt Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong không tránh, cũng không nói gì. Cậu
chỉ đứng ở đó, nhìn Jung Yunho, mặc Jung Yunho lau nước mắt trên mặt cậu. Ánh mắt
của họ đối diện nhau qua nước mắt mơ hồ, không ai nói gì.