Chương 37.2
Lúc Trịnh Tử Hiên được Yên Nhiễm mời đến cung Bồng Lai đã
là chạng vạng tối. Trịnh Tử Hiên đi vào trong tẩm cung thoang thoảng mùi đàn
hương, Kim Tại Trung ngồi cạnh bàn, nhìn hắn đến thì cười nhẹ. Trịnh Tử Hiên
nhìn cậu không nói gì, đi tới ngồi xuống. Kim Tại Trung đứng dậy, trang phục
màu trắng đẹp đến cực hạn, đây là loại vải tốt nhất, thiên hạ này chỉ có Thiên
Đế mới được mặc, nhưng trang phục của Kim Tại Trung đều làm từ loại vải này.
Từ đó có thể thấy, cậu được sủng ái cỡ nào.
Trên bàn bày vài quyển sách. Kim Tại Trung đưa sách cho Tử
Hiên: “Đây đều là sách các vị thái phó đề cử, ngươi đã đọc chưa?”
“Ngày thường ta chỉ đọc vài quyển sách phổ biến, những
quyển này chỉ có trong cung, nên chưa từng đọc.” Trịnh Tử Hiên cúi đầu xuống, đầu
ngón tay lướt qua cuốn sách, trang giấy rất mềm mại, như làn da của một thiếu nữ,
Trịnh Tử Hiên cong khóe môi, “Ta không thể rời khỏi đây nữa, đúng không?”
“Tử Hiên…”
“Thân phận Thái tử này tựa như một chiếc gông, ngươi mong
muốn ta trở thành một Thái tử ưu tú, vì như vậy, ngươi có thể cùng Bệ Hạ rời khỏi
ngục tù này. Mà ta, sẽ phải sống cả đời ở đây.” Ánh mắt Trịnh Tử Hiên rất lạnh,
“Là ngươi cướp đi mọi thứ của ta.”
“Ngươi hận ta.” Kim Tại Trung nói.
“Đúng, ta hận ngươi.” Trịnh Tử Hiên nhìn cậu chằm chằm,
không quay đầu đi chỗ khác.
Kim Tại Trung cười rộ lên: “Vậy cứ hận đi.” Sau đó, cậu lại
nói, “Như vậy, ngươi mới có thể có trái tim của đế vương.” Chỉ có người tâm vững
như bàn thạch, vậy mới không khổ vì tình, mới có thể coi Viêm Thuấn này là quan
trọng nhất. Mà thứ như vậy, cả cậu và Trịnh Duẫn Hạo đều không làm được, bởi vậy,
Kim Tại Trung cảm thấy mình rất tội lỗi. Cậu nhìn Trịnh Tử Hiên, thản nhiên
nói: “Dù trước kia ngươi cùng ta quan hệ thế nào, nay đã không giống nữa. Có lẽ,
từ lúc Hi Nhi chết đi, mọi việc đã không còn như trước rồi.” Tay cậu xoa hai má
Trịnh Tử Hiên, nhẹ giọng thở dài, vạn phần sầu bi.
“Ngươi thật sự rất ích kỷ…” Trịnh Tử Hiên mím môi, hai mắt
đỏ bừng.
Nước mắt của hắn chảy dọc trên tay Kim Tại Trung, tựa như
năm tháng chảy qua. Trịnh Tử Hiên thì thào: “Ta thích hắn… Ngươi biết không? Ta
rất thích hắn…”
“Ta biết…” Kim Tại Trung chậm rãi ôm chặt bả vai đang run
run của Trịnh Tử Hiên, “Ta biết rõ.”
“Nhưng hắn chỉ yêu ngươi, hắn hi vọng ngươi hạnh phúc…”
Hai tay Trịnh Tử Hiên ôm lấy Kim Tại Trung, “Vậy nên ta không thể hận ngươi, chỉ
khi ngươi hạnh phúc, hắn mới khen ngợi ta.”
“Xin lỗi…”
“Tại Trung ca ca, vì sao… Vì sao hắn không thích ta…” Trịnh
Tử Hiên khóc nức nở, từ ngày Trịnh Viêm Hi chết đến nay, hắn chưa từng rơi một
giọt nước mắt, giờ phút này, hắn lại khóc trong lòng Kim Tại Trung như một đứa
trẻ. Hắn ôm chặt Kim Tại Trung, “Nếu hắn cũng thích ta… Hắn cũng thích ta thì tốt
biết bao… Tại Trung ca ca, dù chỉ một lần thôi, ta rất muốn ôm chặt hắn, không
để hắn bước lên đài tế tự…” Là ta, tự tay đưa hắn đến hoàng tuyền. Người ta hận
nhất, chẳng qua là bản thân mình mà thôi.
Tình yêu lúc nào cũng ích kỷ, mà ký ức thì chẳng bao giờ
đổi thay, tựa như lúc Trịnh Tử Hiên mới vào cung. Ánh mặt trời rạng rỡ, Trịnh
Viêm Hi anh tuấn, nở nụ cười rực rỡ chẳng kém gì ánh nắng khi đó.
“Tử Hiên, ta xin lỗi.” Kim Tại Trung nhắm mắt lại.
Trịnh Tử Hiên buông lỏng tay, gương mặt còn vương nước mắt
khiến hắn nhìn qua thêm vài phần tiều tụy: “Đi thôi, ta sẽ trở thành Thiên Đế
mà ngươi hi vọng. Vì vị trí Thái tử này, ta đã mất quá nhiều, nay ta sẽ không
thể nào đánh mất cả vị trí này nữa.”
“Ngươi vẫn chưa đủ trưởng thành để làm một quân vương.
“Tại Trung ca, ngươi biết không? Hôm đó ta giết La Dã, đó
là lần đầu tiên ta giết người, nhưng ta còn chưa kịp sợ hãi, Kiêu Dũng tướng
quân đã chết ngay trước mặt ta. Đã có lần đầu, vậy tất sẽ có lần thứ hai, mà với
tư cách quân vương, trong tương lai, ta sẽ còn giết nhiều người nữa, như những
gì Bệ Hạ đã làm để bảo vệ ngươi. Sau này, có lẽ ta cũng sẽ gặp được người ta muốn
bảo vệ, nhưng hiện tại, người đó là ngươi.” Ta muốn thay Kiêu Dũng tướng quân
mang đến tự do cho ngươi, mà ta, sẽ trở thành một vị Thiên Đế lạnh lùng như Bệ
Hạ, dốc hết cả đời vì Viêm Thuấn, đây là hy vọng của các ngươi, cũng là hy vọng
của hắn.
Nghe vậy, Kim Tại Trung thoải mái gật đầu.
“Cảm ơn ngươi, Tử Hiên.”
“Ngươi sẽ luôn chờ Bệ Hạ sao?”
“Ta sẽ chờ, chờ đến khi hắn tới tìm ta.”
“Nhưng nếu hắn không đến thì sao?”
“Chúng ta còn có cả đời để đợi đối phương.”
Trịnh Tử Hiên nở nụ cười, hắn đứng dậy: “Ta đã hỏi tế tự
đại nhân rồi, hắn nói ta sẽ là một thái tử xuất sắc.” Hắn nhìn hoàng hôn ngoài
cửa sổ, “Là buổi tảo triều ngày mai sao? Như vậy, sáng mai ta sẽ đến chải tóc
cho ngươi.” Khom người, Trịnh Tử Hiên ôm sách, rời khỏi cung Bồng Lai.
Ánh chiều tà bao trùm khắp cung điện lặng lẽ này, những
hình điêu khắc dát vàng rực rỡ lại khiến người cảm thấy lạnh lẽo, chỉ có thể đứng
xa quan sát, như thể cả đời này không thể bước vào trái tim. Nhưng hết thảy đã
không còn quan trọng nữa.
***
Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng múc một thìa cháo lên, thổi nguội,
sau đó đưa đến bên miệng Kim Tại Trung, hắn dịu dàng nói: “Nếu ngươi không chịu
ăn, người sẽ càng ngày càng gầy đấy.” Giọng nói tràn ngập yêu thương, Trịnh Duẫn
Hạo nhìn Kim Tại Trung ngoan ngoãn nuốt thìa cháo. Hắn cười, lại múc một thìa
thổi nguội, Kim Tại Trung không nhíu mày quay đầu đi nữa, ngược lại nghe lời Trịnh
Duẫn Hạo, cẩn thận ăn hết bát cháo.
Đây là bữa mà Kim Tại Trung ăn nhiều nhất kể từ khi Hi
Nhi rời đi.
Trịnh Duẫn Hạo trong lòng tất nhiên là vui vẻ vô cùng, chỉ
cần Kim Tại Trung có thể thoát khỏi bóng ma hôm đó, hắn đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Phê duyệt tấu chương cả ngày, đám đại thần vẫn còn quỳ gối ở đại điện, những nỗi
lo này vẫn đè nặng lòng Trịnh Duẫn Hạo, nhưng hắn không hề nói ra. Nay Kim Tại
Trung đã gặp phải quá nhiều chuyện rồi, hắn chỉ muốn cậu có thể yên tâm mà sống.
Tử Hi cẩn thận đưa khăn tới, Trịnh Duẫn Hạo thay Kim Tại Trung dịu dàng lau
khóe miệng: “Trẫm bảo Yên Nhiễm đi chuẩn bị ít bánh ngọt, ngươi ăn nhiều một
chút, toàn loại ngươi thích thôi.”
“Còn nhớ rõ không?” Kim Tại Trung tựa đầu lên vai hắn, “Lần
đầu tiên ngươi hôn ta ấy.”
“Tất nhiên là nhớ rồi, khi đó ngươi còn nấc cụt.” Trịnh
Duẫn Hạo cười nói, “Không ngờ đã lâu lắm rồi…”
Thời thế đổi thay, chỉ còn ta và ngươi ở bên nhau.
“Vậy ngươi còn nhớ cái lần ta nghĩ ngươi không thích ta
nên giận ngươi không?”
“Sao lại không nhớ rõ, lần đó ngươi mới từ Liên vương phủ
trở lại, còn không chịu cười với trẫm lấy một lần nào cả.”
“Còn có, ngươi đứng dưới cây Nguyệt lão mà lại cầu nguyện
Viêm Thuấn an khang.” Kim Tại Trung cười thành tiếng, “Ngốc chết đi mất…”
“Nhưng không phải ngươi vẫn mạnh khỏe ở bên trẫm sao?”
Mắt Kim Tại Trung ướt át, “Vậy ngươi còn nhớ lần ở rừng
đào không? Trong khung cảnh đẹp như mơ ấy, ngươi hôn ta, khiến ta cảm thấy mình
đã có được tình yêu tuyệt vời nhất trong đời.” Hoa đào khẽ rơi, còn có sự yêu chiều
cả đời của ngươi, tất cả đều khiến ta cảm thấy mình như đang ở trong tiên cảnh.
Nay nghĩ lại, chỉ vì có ngươi ở đó, nên mới nghĩ đó là tiên cảnh thôi. Cậu nắm
tay Trịnh Duẫn Hạo, nói, “Đó là tình yêu mà cả đời này không thể nào từ chối được,
nó không cho phép chúng ta đứng nguyên tại chỗ, nhưng ta biết rõ, chúng ta sẽ
luôn tiến lên phía trước.”
“Chắc chắn như vậy, nhìn thẳng về phía trước.” Trịnh Duẫn
Hạo thản nhiên, cầm lấy tay cậu.
Không cần phải bối rối, phải do dự.
“Vậy nên dù ta rời đi, ngươi cũng sẽ tìm được ta…” Kim Tại
Trung khẽ nói, “Đúng không?”
Trịnh Duẫn Hạo kinh ngạc, đáy mắt mờ mịt, lại không rơi
nước mắt. Hắn nắm chặt tay Kim Tại Trung, không muốn buông ra: “Ngươi biết rõ
trẫm không muốn để ngươi đi.”
“Nhưng mà ta sẽ luôn chờ ngươi. Không có hoàng cung,
không có Viêm Thuấn, chỉ có ngươi và ta… Ngươi sẽ đến, vì ta sẽ luôn chờ
ngươi.” Kim Tại Trung cười nhẹ nói, “Để ta đi đi, ta không thuộc về nơi này, ở
đây, ta chỉ có thể trở thành gánh nặng của ngươi, gánh nặng mà ta cảm thấy
không thể nào kham nổi. Nhưng rồi chúng ta sẽ tìm được một nơi của riêng chúng
ta, nơi đó có chim hót hoa nở, không có tấu chương chất đống, không có đại thần
quỳ khắp đại điện, cũng không có người ngăn cản chúng ta ở bên nhau. Không có
Thiên Đế và Hoàng phi, chỉ có Trịnh Duẫn Hạo cùng Kim Tại Trung thôi.”
“Vì sao không tin trẫm có thể giải quyết hết thảy.” Hắn
thở dài, ánh mắt khẩn thiết vô cùng.
“Vì quá mệt mỏi, nếu tình yêu của chúng ta sẽ khiến ngươi
mệt mỏi như vậy, khiến trái tim ta cũng mệt mỏi, vậy nó không còn là tình yêu nữa.”
Cậu nhìn hắn, dịu dàng nói, “Viêm Thuấn rất quan trọng với ngươi, vậy nên ta sẽ
đợi, đợi đến khi ngươi cảm thấy có thể từ bỏ Viêm Thuấn, giao lại cho Tử Hiên,
sau đó, ngươi hãy tới tìm ta.”
“Nhưng nếu ta cần rất nhiều thời gian, nhiều đến mức
ngươi không nhớ nổi trẫm thì sao?”
“Sao có thể?” Kim Tại Trung cầm tay Trịnh Duẫn Hạo đặt
lên ngực mình, “Ngươi ở đây, cả đời này ta không thể nào quên được. Dù là bao
lâu, ta vẫn sẽ chờ ngươi. Ta biết rõ, ngươi nhất định sẽ tới tìm ta.”
Trịnh Duẫn Hạo bật cười, gật đầu.
“Ta sẽ tìm được ngươi.” Giờ phút này, hắn không còn là
‘trẫm’, mà là một Trịnh Duẫn Hạo yêu Kim Tại Trung sâu sắc.
Ngày hôm sau, trên đại điện mà vô số đại thần đang quỳ,
Kim Tại Trung mặc áo trắng thêu hoa sen, trán điểm chu sa, trên búi tóc gài cây
trâm khắc hoa sen mà Trịnh Duẫn Hạo tặng. Cậu bước từng bước vào đại điện, hai
mươi bậc thang mà lại dài như cả đời. Rực rỡ như muôn hoa, tĩnh lặng như họa,
khuynh thành đến khiến người hít thở không thông. Chậm rãi đi đến trong đại diện,
cậu từng trở thành Hoàng phi ở đây, cùng hắn bái thiên địa, cũng đã nếm mọi ấm
lạnh đắng ngọt ở đại điện này, từng sải bước trở lại bên hắn, ngạo thị thiên hạ,
nay, mỗi bước chân lại tràn ngập đau thương.
“Yêu nghiệt Liên Khuynh, là đứa con loạn luân, hủy sự an bình
của Viêm Thuấn ta, từ nay tước bỏ vị trí Hoàng phi. Nhưng niệm tại Liên Khuynh
là con của Liên vương, miễn tử tội, trục xuất khỏi hoàng cung, cả đời này không
được bước chân vào Viêm Thuấn.” Cung nhân đọc thánh chỉ, hô to, “Liên Khuynh tiếp
chỉ.”
“Liên Khuynh tạ ơn Bệ Hạ.” Kim Tại Trung tiếp nhận thánh
chỉ, bình tĩnh như lúc ban đầu. Cậu nhìn Trịnh Duẫn Hạo ngồi trên ghế rồng hồi
lâu, cuối cùng quay người rời đi, chiếc lồng giam bằng vàng này, không thể giữ
chân cậu nữa. Nhưng cậu tựa như một con diều vậy, dù có bay xa thế nào, đầu sợi
dây vẫn nằm trong tay Trịnh Duẫn Hạo.
Cho đến khi gặp lại.
Mùa xuân năm Viêm Thuấn thứ một ngàn sáu trăm năm mươi
sáu, Thiên Đế Trịnh Duẫn Hạo thoái vị, truyền ngôi cho Thái tử Trịnh Tử Hiên. Tế
tự Thẩm Xương Mân cùng thượng thư Phác Hữu Thiên trở thành thái phó của tân đế,
Kim Tuấn Tú là quan nhất phẩm Uy Viễn đại tướng quân.
Đến giờ, đã một trăm ba mươi sáu năm trôi qua kể từ ngày
phế truất Hoàng phi Liên Khuynh.
Khói bụi bốc lên, vạn dặm không mây. Lúc Trịnh Duẫn Hạo nhảy
lên lưng ngựa, là sự khởi đầu cho cuộc đời mới. Mà nơi hắn muốn đi, là nơi có
người hắn yêu.
Trên cửa thành, Trịnh Tử Hiên mặc trang phục đế vương,
nhìn Trịnh Duẫn Hạo đi xa, trên mặt là thần sắc thoải mái vô cùng.
Thẩm Xương Mân đứng cạnh, ôm một chú mèo, cảm thán: “Đã
qua từng ấy năm rồi.”
“Năm tháng khiến người già đi, nhưng may mắn vẫn chưa phải
quá muộn.” Trịnh Tử Hiên mím môi cười nói, “Mấy năm này, khổ bọn họ rồi.”
“Nay coi như người có tình đã đến được với nhau. Nhưng ta
vẫn thắc mắc, tại sao năm đó Bệ Hạ lại nghĩ đến việc nhận ba người chúng ta làm
lão sư?” Còn nhớ lúc đó, Trịnh Tử Hiên đứng trước mặt họ, vẻ mặt kiên nghị nói
có việc muốn thỉnh giáo, cuối cùng, thiếu niên năm đó lại quỳ xuống đất, bái ba
người họ làm thầy. Một người dạy quân vương cách cư xử, một người dạy quân
vương học thức, một người dạy quân vương võ. Có lẽ, từ giờ phút ấy, từ trong thâm
tâm Thẩm Xương Mân đã công nhận vị thái tử ngày đó, Thiên Đế hôm nay.
“Bởi vì… Các ngươi là người hắn rất ngưỡng mộ.” Trịnh Tử
Hiên cười nhạt nói, nhìn con mèo đang ngáp trong lòng y, “Sao ngươi lại nuôi một
con mèo lười như vậy, để trẫm nhìn xem nào.”
Không ngờ, Thẩm Xương Mân chỉ xoay người đi, “Mễ Tử của
ta không chịu được Bệ Hạ tàn phá đâu.” Nói xong, còn như yêu quý vô cùng hôn
lên mèo con đang buồn ngủ, “Mễ Tử, ngươi nói xem có đúng không?” Mà con mèo tên
Mễ Tử này chỉ miễn cưỡng ngáp một cái.
“Thái phó lớn tuổi rồi, vậy mà vẫn rất ngây thơ.” Trịnh Tử
Hiên bất đắc dĩ lắc đầu.
Mà Thẩm Xương Mân đã đi xa chỉ nói với lại: “Cơ thể già
nhưng trái tim không già nha ~~~~”
Trịnh Tử Hiên cười cười, quay người lại nhìn ngoài thành,
đã sớm không thấy bóng dáng Trịnh Duẫn Hạo đâu.
Trần gian khó tránh
khỏi tương phùng, cười than đời người tựa hư vô.
Nguyện dâng hiến trái
tim này, chuyện xưa như sương mù lượn quanh.
Hoa sen rực rỡ khoe sắc
hương, quân tử như ngọc khẽ nghiêng người.
Quân vương đa tình chẳng
luyến tiếc, yêu mỹ nhân vứt bỏ giang sơn.
Liên Khuynh nhất thế,
phù hoa nhất mộng.
Toàn văn hoàn