Chapter 9
Kim Junsu bị lời giễu cợt kia chọc cười. Cậu
tính tình không thể nói là tốt, nhưng tuyệt không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi. Bọn
họ đã từng sống bên nhau nhiều năm, tuy Kim Jaejoong có vài thói xấu nhưng rất
ít người so đo với cậu: Người không quen cậu thì cậu không thân thiết, người
quen thì sẽ bất giác nhường nhịn cậu.
Kim Junsu vẫn luôn cảm thấy người hyung này rất
đa cảm, ít nhất là đa cảm hơn rất nhiều người mà cậu từng tiếp xúc. Trên người
cậu, bạn có thể thấy rất nhiều loại cảm xúc, nhưng chúng luôn bị giấu kín dưới
đáy lòng, như thể cậu luôn vui vẻ vậy.
Mọi người ai cũng có phiền muộn, Kim Jaejoong
cũng không phải ngoại lệ, cậu chỉ là không nói với người khác mà thôi.
Kim Junsu cười đưa tay ra với Tiễn Chanh, mắt
một mí theo thói quen khẽ nhếch lên: “Xin chào, tôi là Kim Junsu, rất vui khi
được gặp cô.”
Tiễn Chanh không biết là nghĩ cái gì, khuôn mặt
trang điểm cẩn thận hơi hồng lên, đó là bộ dáng chỉ mấy cô bé mười mấy tuổi mới
có. Cô cười đến ngốc ngốc, trong giây lát khiến mọi người cũng cười theo.
“… Tôi cũng vậy!” Động tác Tiễn Chanh đưa tay
ra bắt rất kỳ lạ, trên mặt cô tràn ngập sự sẵn lòng, nhưng tay lại do dự chưa bắt
tay Kim Junsu, cuối cùng như đã quyết định, mới thật sự vươn tay qua. “Xin
chào!” Câu sau nói bằng tiếng Hàn, nghe có chút gượng gạo, nhưng thành ý lại đủ
mười phần.
Suy nghĩ cho vấn đề ngôn ngữ của Tiễn Chanh,
dù là Kim Jaejoong hay Kim Junsu đều dùng tiếng Anh để trò chuyện với cô, vậy
nên đây là lần đầu Kim Jaejoong nghe cô nói ngôn ngữ nước mình. Nói cậu cảm thấy
kỳ lạ, không bằng nói cậu rất không thoải mái —— Phân biệt đối xử như vậy rõ ràng cho thấy nhất
bên trọng nhất bên khinh!
Kim Junsu cười to “Kyang kyang” vài cái.
Kim Jaejoong liếc mắt qua nhìn cậu, cười mà
như không cười dùng tiếng Hàn giới thiệu Tiễn Chanh với Kim Junsu: “Cô ấy là Tiễn
Chanh, nữ chính của bộ phim này, ca khúc chủ đề bản tiếng Trung cũng là do cô
hát.” Ánh mắt Kim Jaejoong đột nhiên trở nên vô cùng mập mờ, cậu cười xấu xa hạ
giọng nói: “Anh thấy cô gái này thích em rồi!”
“Đừng có đùa!” Kim Junsu tuy đã lăn lộn trong
ngành giải trí vài chục năm, nhưng cậu đến nay vẫn chưa học được cách ứng phó
chuyện này. Dù là đùa hay thật, vấn đề tình cảm vẫn luôn là điểm yếu của cậu,
chỉ cần nhắc đến chủ đề này, da mặt cậu sẽ mỏng hơn hẳn.
“Anh hỏi hộ em nhé?” Kim Jaejoong cười như bé
hồ ly, không, là hồ ly trưởng thành.
Kim Junsu mím miệng, nhíu mày nhìn cậu.
Được rồi được rồi, xem ra là không vui rồi!
Kim Jaejoong hiểu rất rõ giới hạn của Kim Junsu, biết rõ còn nói thêm nữa, người
này nhất định sẽ tức giận.
Vì vậy cậu quay sang Tiễn Chanh, dùng tiếng
Anh để tất cả mọi người có thể nghe hiểu, hỏi: “Cô vừa rồi có nghe hiểu không?”
“Hả?” Tiễn Chanh đương nhiên không có khả
năng hiểu được.
“Tôi đang giới thiệu cô với cậu ta. Tôi nói
cô là một ca sĩ rất xuất sắc, giọng rất hay, lần này sẽ hợp tác với cậu ta biểu
diễn ca khúc chủ đề của bộ phim.” Kim Jaejoong nói dối không chớp mắt, tựa như
cậu đang trần thuật lại sự thật. Cuối cùng, cậu còn thêm một câu, “Tôi thấy tiếng
Hàn của cô không tệ, nghĩ cô sẽ nghe hiểu được.”
Tiễn Chanh không biết là cậu đang trêu chọc
mình, dù sao trong lòng cô, Kim Jaejoong vẫn là một đạo diễn đẳng cấp quốc tế
vô cùng nghiêm túc, vì vậy cô lắc lắc tay nói: “Là tôi vừa mới học, tôi chỉ biết
một câu kia thôi.”
Kim Jaejoong ra vẻ hiểu rõ: “Sao đột nhiên lại
học vậy?”
Biết rõ còn cố hỏi!
Tiễn Chanh sao có thể nói là vì nghe nói Kim
Junsu sắp tới nên mới học. Cô suy nghĩ một hồi, nghĩ không ra nên trả lời cậu
thế nào mới ổn, vẻ mặt xấu hổ.
“Jaejoong.” Jung Yunho đột nhiên phá tan bầu
không khí kỳ lạ này. Anh vẫn luôn đứng bên nhìn, cũng không định xen vào, kết
quả cuối cùng vẫn nhịn không được: “Phóng viên vẫn đang ở bên ngoài, tớ thấy
nên sắp xếp để họ phỏng vấn trước, lát mọi người trò chuyện sau.” Lại quay sang
nhìn Junsu, “Dù sao hôm nay Junsu cũng không có việc gì, tối xong việc cùng đi
ăn cơm đi.”
Kim Junsu thấy Jung Yunho nói như vậy thì vui
vẻ đáp lời: “Đúng đúng, chúng ta đối phó với đám người ngoài kia trước, buổi tối
ăn cơm em mời!”
“Ai trả tiền?” Kim Jaejoong nhướn mày nhìn cậu.
Kim Junsu vô thức bật ra câu “Em mời”, may mà
dừng lại đúng lúc.
Jung Yunho bất đắc dĩ cười cười, không ngờ nhiều
năm qua đi, Kim Jaejoong vẫn thích giả dạng làm chú mèo nhỏ giương nanh múa vuốt
trước mặt mấy cậu em. Mà thói quen không mời người khác đi ăn của Kim Junsu
cũng bị Kim Jaejoong coi là vũ khí công kích cậu, chụp mũ keo kiệt cho Junsu…
Hai người bọn họ thật đúng là không biết mệt.
Quan trọng là Kim Junsu cũng không phải không
thích mời khác, cậu trở thành như bây giờ chủ yếu là vì Kim Jaejoong, đều tại cậu
trong mấy năm kia, gặp ai cũng nói Kim Junsu không thích trả tiền, cuối cùng liền
khiến cho cậu nhóc phải mang tiếng xấu này.
“… Đương nhiên là hyung trả tiền rồi! Em là
khách mà!” Kim Junsu cố ý nhấn mạnh hai từ “hyung” và “khách”.
“Dựa vào cái gì? Đừng quên hôm nay là em tới
tham ban!”
Kim Junsu mặt không đổi, có chút xấu xa nhìn
Kim Jaejoong, mắt cười đến cong lên.
Jung Yunho quyết đoán cắt đứt hai người: “Anh
trả.”
Kim Jaejoong bất giác quát anh: “Trả cái gì
mà trả! Tiêu tiền đến nghiện à!”
Jung Yunho không nghĩ tới Kim Jaejoong lại đột
nhiên gây rối. Anh bị quát đến sững sờ, nhưng rất nhanh lại bị cảm giác quen
thuộc này gợi lại ký ức. Trong nháy mắt, chuyện cũ rõ mồn một trước mắt.
Anh đột nhiên nhận ra, giữa kí ức cùng hiện
thực, có chút gì đó đã thay đổi. Người không đổi, vậy thay đổi là cái gì?
Jung Yunho yên lặng đứng đó, hồi lâu không
nói gì.
Kim Jaejoong ý thức được mình thất lễ, hôm
nay, lời như vậy quả thật không nên bật ra khỏi miệng cậu. Cậu cũng không biết
vừa rồi vì sao cậu lại xúc động nói câu kia với anh.
“Cậu muốn trả thì cứ việc trả!” Kim Jaejoong
bình tĩnh, ra sức che giấu bối rối mình vừa tạo nên.
Jung Yunho khẽ ừ, bầu không khí so với lúc
trước còn xấu hổ hơn. Anh đành phải nói sang chuyện khác, lại nhớ tới lúc nãy:
“Vậy giờ chúng ta đi ra ngoài, ứng phó với phóng viên ở ngoài kia trước đã.”
Kim Jaejoong tức giận trừng Jung Yunho: “Hình
như —— Tớ mới là đạo diễn.”
Jung Yunho thoáng cái nghẹn lời, như bị người
trước mặt quăng cho một cái tát. Tuy vô hình, nhưng lại có thể cảm nhận đau rát
trên hai gò má.
Kim Junsu trong lòng rung lên chuông báo động.
Cậu thật sự càng ngày càng không hiểu nổi tích cách của Kim Jaejoong, vừa rồi
còn nói chuyện vui vẻ, sao nói trở mặt liền trở mặt luôn, ngay cả dấu hiệu cũng
không có.
Kim Junsu dựa vào người Kim Jaejoong, cậu
thân thiết quàng tay lên cổ Kim Jaejoong, cố gắng hoà hoãn bầu không khí khẩn
trương: “Yunho hyung nói rất đúng, đám phóng viên kia quả thật không dễ hầu
chút nào, để bọn họ chờ lâu không chừng lại nói anh.”
“Nói anh cái gì?” Kim Jaejoong cười lạnh, “Là
anh gọi bọn họ đến sao? Để bọn họ đợi thì có vấn đề gì!”
Cậu lại nói linh tinh rồi. Kim Junsu đương
nhiên biết tính Kim Jaejoong không phải như vậy, tuy mấy năm nay cậu khó tính
hơn rất nhiều, nhưng thực chất bên trong vẫn rất thân thiện dễ gần.
Kim Junsu dùng giọng điệu làm nũng mà khuyên
nhủ: “Đây không phải là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện sao! Lúc trước
ở cùng nhau, những việc như vậy không phải đều là Yunho hyung đi lo liệu sao.”
Kim Jaejoong lạnh lùng nói: “Lúc trước là lúc
trước, giờ anh không quen như vậy.”
Kim Junsu không nghĩ cậu lại khác trước kia
nhiều như vậy, chợt nghĩ tới quan hệ của hai người họ quả thật rất phiền phức. Dù
với tư cách là người bên cạnh, họ cũng không có lập trường gì để phát biểu thay
ai.
Kim Junsu trước khi đến đây cũng từng lo lắng
như vậy. Bất kể là ai, đây đều là hyung của cậu, hơn nữa những việc giữa hai
người họ căn bản không ai nói rõ được. Mấy hôm trước Park Yoochun còn khuyên cậu
đừng tới tham ban, nói cậu gây thêm rắc rối. Cậu lúc ấy còn cảm thấy tên họ
Park kia không có tình nghĩa, kết quả gã ta nói trúng rồi, cậu tự tìm rắc rối
cho mình!
Chỉ một lát sau, Jung Yunho đã điều chỉnh lại
cảm xúc. Kỳ thật Kim Jaejoong nói không sai, lúc trước là lúc trước, là do anh
không phân chia rõ ràng, vậy nên xen vào việc của người khác, khiến người chê
cười.
Jung Yunho chậm rãi cười rộ lên. Nụ cười này
không giống nụ cười khi nói chuyện với Kim Junsu lúc nãy, mà tràn đầy lịch sự
và xa cách, trở lại thành người đàn ông luôn bày ra phong thái hoàn mỹ nhất trước
mặt người ngoài.
“Jaejoong nói rất đúng, công việc là công việc,
bạn bè là bạn bè, là anh không đúng.” Dáng vẻ Jung Yunho vô cùng ung dung,
không hề có sự xấu hổ lúc nãy, như thể anh chỉ tiện lời mà nói, nhưng trong giọng
điệu của anh lại không hề có sự tuỳ tiện.
Jung Yunho vươn tay, làm động tác mời.
“Nếu là tuyên truyền cho phim, vậy đương
nhiên phải mời đạo diễn Kim tự mình chủ trì rồi.” Lời Jung Yunho nói rất sinh động,
tựa như câu đùa cợt giữa bạn bè.
Kim Jaejoong lẳng lặng nhìn anh, lại hạ mắt
nhìn tay anh. Một lát sau, cậu kéo tay Kim Junsu ra khỏi người mình, không nói
gì mà đi ra ngoài.
Khi nhân viên đoàn làm phim cùng các phóng
viên thoả thuận xong, phỏng vấn rốt cuộc bắt đầu.
Kim Jaejoong đã đưa ra yêu cầu: Không được
quay phim chụp ảnh trường quay, không được viết những tin ngoài lề về việc quay
phim, không cho phép lén lút ở lại sau khi phỏng vấn kết thúc, để tránh nội
dung phim bị tiết lộ trước khi phát hành, ảnh hưởng đến công tác tuyên truyền
sau này. Hôm nay những người nhận được tin tất nhiên cũng không phải phóng viên
của mấy toà soạn báo nho nhỏ thông thường, đối với lo lắng của Kim Jaejoong, tất
cả mọi người đều tỏ vẻ hiểu rõ, hơn nữa còn bày tỏ sự mong đợi nồng nhiệt của
mình với bộ phim này.
Nhân viên vốn định sắp xếp cho diễn viên
chính của đoàn làm phim và đạo diễn nhận phỏng vấn cùng Kim Junsu hôm nay đặc
biệt chạy đến tham ban, sau lại tách ra.
Jung Yunho lịch sự đứng bên phải Tiễn Chanh,
để cô có thể đứng cạnh Kim Jaejoong. Kim Junsu cơ bản chỉ như người qua đường,
trong cả tấm hình, Tiễn Chanh quả thực nổi bật nhất.
Tiễn Chanh rất cảm kích nhìn Jung Yunho. Dù
sao cô chỉ là người mới, dù có là nữ chính cũng không có lý do gì để đoạt danh
tiếng của Jung Yunho. Anh dùng phương thức này giúp đỡ cô, quả thật rất cẩn thận.
“Đạo diễn Kim, có thể tiết lộ tiến độ quay
phim được không? Đã dự tính thời gian chiếu phim chưa vậy?”
Hình tượng của Kim Jaejoong trước mặt truyền
thông vẫn luôn rất tốt, nhã nhặn lễ phép, trên mặt thường xuyên nở nụ cười: “Hiện
tại công tác quay phim đã tiến hành được hơn nửa, nhưng biên tập cần bao nhiêu
thời gian thì tôi cũng không biết, vậy nên thời gian chiếu phim… Để tôi xem
đã.”
“Đạo diễn Kim, nghe nói kịch bản lần này là tự
anh tham gia sáng tác, đối với đề tài về tình yêu này, anh có tham khảo kinh
nghiệm yêu đương của bản thân không?”
Kim Jaejoong thoáng sững sờ, nở nụ cười,
không trả lời trực tiếp: “Tôi thường thấy bạn bè bị tình cảm giày vò, đó là
linh cảm của tôi, phim ảnh vốn xuất phát từ cuộc sống mà! Tôi thỉnh thoảng cũng
sẽ tham khảo đôi chút.”
Phóng viên hỏi tiếp: “Anh cảm thấy tình cảm
là một loại tra tấn sao?”
Kim Jaejoong gật gật đầu: “Trong mắt tôi, tình
yêu là thứ tra tấn con người nhất, nhưng loại tra tấn này không phải lúc nào
cũng đau đớn, chẳng hạn như nhớ nhung, chẳng hạn như thầm mến.”
“Vậy hai vị nam chính nữ chính có suy nghĩ gì
về tình yêu không?”
Nhân viên đưa micro cho Jung Yunho cùng Tiễn Chanh,
Jung Yunho lịch sự để Tiễn Chanh đáp trước.
Tiễn Chanh lần đầu tiên dùng thân phận diễn
viên đối mặt với phóng viên truyền thông, trong lòng có chút kích động, mà tâm
tình này trực tiếp biểu hiện trên mặt cô: “Tôi thấy tình yêu phải tuỳ theo
duyên số, chính là một lúc nào đó, ở một nơi nào đó, trùng hợp gặp được người
nào đó, sau đó liền nảy sinh tình cảm… Tôi cũng chỉ tuỳ duyên mà thôi, cũng
không thích che giấu tình cảm của mình.”
Cô nói xong, Jung Yunho không tiếp lời ngay,
mà suy nghĩ trong chốc lát mới chậm rãi đáp: “Có lẽ tôi nói như vậy thì hơi kỳ
quái, nhưng mà tôi thật sự không hiểu nhiều về tình yêu, như việc tất cả mọi
người cảm thấy chỉ cần đối tốt với đối phương là được rồi, sau đó không để ý đối
phương nghĩ như thế nào. Thông thường con người đều như vậy, kết quả, một ngày
nọ chợt nhận ra, tình yêu đã biến thành vũ khí, tổn thương đối phương. Kỳ thật
bạn cũng không muốn tổn thương người đó, nhưng lại lấy danh nghĩa tình yêu làm
việc không cách nào cứu vãn được.”
Lời này của anh vô cùng chân thành động lòng
người, mà ngay cả người bình thường cũng nhận ra đây không phải là câu trả lời
cho câu hỏi ban nãy, đừng nói chi là những phóng viên giải trí. Họ có trực giác
nhạy bén trời sinh, có thể thấy rõ tâm tư người khác, vì vậy khi Jung Yunho nói
xong, lập tức có phóng viên hỏi.
“Anh nói như vậy có phải xuất phát từ kinh
nghiệm yêu đương của bản thân không? Thời gian trước nghe đồn anh và cô Lee Yeon
Hee thường xuyên đi xem phim, ăn cơm cùng nhau, có thật không vậy?”
Lee Yeon Hee là nữ chính trong một bộ phim của
Jung Yunho, diễn xuất phối hợp xuất sắc của hai người đã giúp cho Jung Yunho giành
được giải thưởng cao nhất lần đầu tiên với tư cách là diễn viên.
Scandal của Jung Yunho cũng không nhiều, thỉnh
thoảng chỉ truyền ra một hai cái rồi lại thôi: “Kinh nghiệm yêu đương của bản
thân tôi kỳ thật không nhiều lắm, nhưng lại rất sâu đậm, vậy nên về sau tôi có
ngồi ngẫm nghĩ tại sao phải chia tay, nguyên nhân là gì, sau đó tôi liền tổng kết
ra những điều trên.” Anh cũng không trả lời vấn đề thứ hai mà chỉ ra hiệu với
nhân viên đoàn làm phim.
Vì vậy, thời gian đặt câu hỏi phỏng vấn tự do
kết thúc ở đây, chuyển sang từng toà soạn báo đặt câu hỏi.