Jul 17, 2014

[NDNKKĐD] Part 6

Part 6

Kim YongCheng lại đi, thế nhưng lần này rất nhanh lại về, bởi vì cậu con trai út muốn ông có mặt trong sinh nhật lần thứ tư của bé.

Hiện giờ đã là mùa hè, tuy sống ở phương bắc, nhưng thời tiết cũng khá oi bức.

Bé Jaejoong hôm nay mặc áo màu trắng, có in hình một chú chó nhỏ với cái yếm bò màu xanh, tóc ngắn lũn chũn phủ một ít trên trán, nhìn đáng yêu vô cùng.

Thời gian hạnh phúc trôi đi rất nhanh, ban ngày, HyangJoong cùng YongCheng dẫn Yunho và Jaejoong đi đến công viên trò chơi, buổi tối ở nhà ăn bánh sinh nhật, hoa quả bánh ngọt đầy ắp trên bàn, có cả bốn cây nến màu sắc rực rỡ. HyangJoong nói bé Jaejoong hãy ước ba điều, nhất định phải nhớ trong lòng.

Jaejoong nhắm mắt lại, bàn tay chắp trước ngực yên lặng ước, sau đó thổi tắt cả bốn ngọn nến, đèn trong phòng được bật lại, cậu bé dường như muốn mở miệng kể mình đã ước gì, liền bị YongCheng che miệng lại.

“Con ngoan, điều ước mà nói ra sẽ mất linh đó. Jaejoong tự mình biết là được rồi.”

“Dạ vâng.”

Jaejoong nhu thuận gật đầu, ra vẻ đã hiểu rõ.

Kết quả buổi tối lúc đi ngủ, Jaejoong rúc đầu vào lòng Yunho, hai mắt chớp chớp mở to không có ý định nhắm lại, Yunho không nói gì, biết rằng hôm nay là sinh nhật Jaejoong cho nên rất vui, bây giờ mà chọc bé thì bé càng không chịu ngủ. Thế nhưng bé con dường như không chịu nổi loại im lặng này, không đầy một phút lại dùng đầu cọ cọ Yunho, thỏ thẻ nói.

“Anh, anh đoán xem em ước cái gì không?”

“Jaejoong ước gì anh làm sao biết được?”

“Vậy anh có muốn biết hay không?”

“Anh mà biết thì sẽ mất linh đó!”

Bé con bĩu môi, bộ dạng ra vẻ rất ưu sầu, còn cắn môi lẩm bẩm.

“Thế nhưng mà Jaejoong muốn cho anh biết.”

Yunho xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.

“Vì sao thế?”

“Em chỉ muốn cho anh biết thôi, Jaejoong chỉ nói cho một mình anh được không? Sau đó anh giữ bí mật thay Jaejoong, được không?”

Yunho biết rõ cậu nhóc giấu gì trong lòng sẽ khó chịu, lại càng không muốn bé khó xử, cho nên đồng ý để Jaejoong nói.

Jaejoong được phép nói, khuôn mặt tỏ ra rất hưng phấn.

“Điều ước đầu tiên cuả Jaejoong là vĩnh viễn có anh bên cạnh. Thứ hai là Jaejoong và anh cùng cha mẹ, mãi mãi bên nhau. Thứ ba là nếu sau này Jaejoong làm anh tức giận, anh cũng không được đuổi Jaejoong đi.”

Yunho im lặng nghe, Jaejoong nói xong, lông mày nhíu lại hỏi.

“Ủa, vậy điều ước thứ nhất và thứ ba có gì khác nhau sao?”

“Ớ…” Bé con suy nghĩ một lát, tựa hồ cũng phát hiện điều ước bị trùng nhau, thò tay ôm thắt lưng Yunho, vẻ mặt không quan tâm lắc đầu, “Không sao cả, dù sao Jaejoong mãi mãi bên cạnh anh.”

“Ha ha.” Yunho sủng nịch cười cười, “Em đúng là ngốc a, vì anh mà phí mất một điều ước rồi!”

Đêm hôm đó, nụ cười đều đọng lại trên môi của hai đứa trẻ ôm nhau, cùng chìm vào giấc ngủ. Cảm giác yên tĩnh của buổi tối, trong nhà có có cha, có mẹ, trên ngực Jung Yunho có Kim Jaejoong, trong lòng Kim Jaejoong có Jung Yunho, dường như cái gì có cũng đều đã có, cho nên rất thỏa mãn.

Thế nhưng mà có đôi khi ông trời rất thích trêu người, có lẽ là số mệnh sắp sẵn rồi.

Ngày hôm sau Yunho bị tiếng khóc của ai đó đánh thức, nó đắp lại chăn cho Jaejoong, sau đó xuống giường, mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế sa lon khóc không rõ tiếng, còn YongCheng đang đứng ở bên cạnh, cúi đầu cho nên không nhìn thấy biểu cảm trên mặt.

Đây là lần đầu tiên Yunho nhìn thấy hai người mâu thuẫn mà YongCheng lại giữ im lặng như vậy, trong lòng đột nhiên nhảy lên một nhịp, Yunho đi vào phòng khách, thoáng cái đã nhìn thấy một tờ giấy ly hôn đặt chình ình trên bàn nước.

Lập tức, Yunho như bị người ta rút đi khí lực, chân tay lạnh toát, nó run rẩy cầm lấy tờ giấy mỏng manh chỉ cần gió thổi qua cũng bay đi mất, thế nhưng lại khiến Yunho không thể nhấc lên nổi.

“Yunho à…”

Kim YongCheng vô lực gọi tên nó, Yunho dường như cũng không nghe thấy, còn đang chăm chú nhìn dòng chữ đen chạy trên tờ giấy trắng.

“Cha nhất định phải xin lỗi con cả đời này rồi. Cha thật sự là cmn ngu ngốc, cho rằng bù đắp cho con có thể làm cho cha giảm bớt sự áy náy, giờ mới nhận ra, cmn cha sai rồi. Cha thật sự xin lỗi các con, các con hận cha thì ….”

“… Vì sao?”

Môi dưới của Yunho bị nó cắn đến trắng bệch, sắc mặt có chút tái nhợt nhìn YongCheng biểu hiện áy náy đầy mặt.

“Cha, cha, cha ở bên ngoài có người khác, đã mấy tháng rồi…”

YongCheng nói xong, hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Yunho kinh ngạc đứng đơ tại chỗ, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu YongCheng, đặt vào cái bóng đen in trên tường, bên tai vẫn còn quanh quẩn tiếng khóc đứt quãng của HyangJoong, ở góc độ YongCheng và HyangJoong không nhìn thấy, tay trái của Yunho còn đang nắm chặt góc áo của mình.

Đột nhiên, Yunho xoay người, đi về phía HyangJoong, điệu bộ suỵt một cái.

“Mẹ, mẹ khóc nhỏ một chút, đừng đánh thức Jaejoong.”

Yunho nói xong, quay đầu về phòng ngủ, không chút run rẩy, bộ dáng trấn định như vừa rồi nó chỉ ra uống nước, nếu không phải Kim YongCheng nhìn thấy Yunho nắm chặt gấu áo, ông nhất định sẽ vì biểu hiện không giống như những đứa trẻ khác khi nhìn thấy chuyện tương tự của Yunho mà tự trách đến chết.

Tuy nhiên, ông thật sự đã tự trách mình lắm rồi, thế nhưng, cuối cùng ông vẫn chọn lựa cách bỏ đi, người phụ nữ kia cho ông tiền tài, cho ông địa vị, đã lấp đầy khát vọng hư vinh của thằng đàn ông trong ông.

Dường như chỉ còn lại một phương thức hết sức buồn cười, cám dỗ của những thứ vật chất, quyền lực trở thành một thanh ngang chắn hết sự tự trách, mà sự tự trách này lại trở thành nguyên do ly khai tất nhiên.

Yunho khóa trái cửa, bước chân rất nhẹ đến cạnh giường, quỳ trên mặt đất nhìn gương mặt khả ái của Jaejoong, tay nhẹ nhàng xoa xoa hai má bé, lông mi Jaejoong khẽ run, Yunho theo phản xạ có điều kiện mà nhấc tay ra.

Nó hiện giờ không muốn đánh thức Jaejoong, không dám để cho Jaejoong ra ngoài cánh cửa kia, bởi vì thế giới bên ngoài quá tàn nhẫn, quá đáng sợ, chỉ có thế giới hai người của nó và Jaejoong mới có thể an tâm, trút bỏ mọi thứ đau buồn.

Jaejoong ngủ không lâu liền tỉnh, dụi dụi mắt thấy gương mặt phóng đại trước mặt, nhoẻn cười.

“Anh!”

“Còn sớm mà đã dậy rồi, buồn ngủ thì ngủ tiếp đi.”

Bé con chu miệng, lắc đầu.

“Không ngủ nữa, Jaejoong đói, muốn ăn thịt.”

Yunho vỗ vỗ hai má Jaejoong, dùng giọng điệu vờ trách cứ nói.

“Chỉ biết ăn thịt thôi, nếu sau này anh không có tiền mua thịt cho em nữa thì làm sao bây giờ?”

“Cha mẹ sẽ mua cho em mà.”

“Choang~” một tiếng, dường như có một thứ gì đó bị đập tan trong lòng Yunho, cảm giác trống rỗng, liên lụy cả tứ chi vô lực, thậm chí cũng không còn sức ôm bé con xuống giường.

Nó và Jaejoong đến tột cùng còn có tư cách gọi hai người kia là “cha mẹ” đưa bọn chúng đi mua thịt ăn, hay là người lớn bọn họ có còn tư cách đó hay không?

Ở trong phòng ngủ, Yunho rửa mặt mũi cho Jaejoong, trên lưng đeo balo nhỏ, lén hít một hơi thật sâu, dẫn bé ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách, thời gian như đọng lại, tư thế của hai người làm cha làm mẹ vẫn không khác so với lúc trước Yunho nhìn thấy họ, Kim YongCheng và Jung HyangJoong phát hiện hai đứa con trai đi ra, lập tức đánh mắt đến, hé miệng định nói gì rồi lại thôi.

Yunho nhanh chóng chạy vào trong bếp, cầm hai cái đùi gà ngay cả hâm nóng lại cũng đã quên, ào ra phòng khách, ôm Jaejoong ra khỏi nhà, vội vàng đến mức không để Jaejoong có cơ hội đứng lại với cha mẹ.

Jaejoong cũng phát hiện anh trai có gì đó khác thường, Yunho đi xuống gác rất nhanh, Jaejoong chăm chú ôm cổ anh, sợ mình bị rơi xuống.

“Anh, em còn chưa ôm mẹ, cũng chưa chào cha nữa.”

Mắt Yunho cay cay, cắn chặt răng.

“Gì mà ôm hả? Gì mà chào nữa? Đều là giả dối! Đều là lừa đảo ! !”

Jaejoong bị giọng nói đầy phẫn nộ của Yunho tác động, cảm thấy tủi thân, mũi chua xót, miệng xịu xuống, chuẩn bị khóc rồi.

“Ô ô, anh quát em!”

“Jaejoong sao lại ngốc như vậy? Bọn họ chỉ là người sinh ra chúng ta mà thôi. Một cái ôm tình thân cho chúng ta cũng không có đâu! Cái gì cũng không đáng. Đó là cái thứ tình thương ch* m*, mạt hạng!”

Ngữ khí Yunho còn không dịu đi, Jaejoong càng nóng nảy, trong hốc mắt đã đầy nước.

“Hu hu, không phải ngày hôm qua anh đã hứa với Jaejoong đấy ư, cho dù Jaejoong làm anh tức giận, anh cũng không được bỏ Jaejoong mà!”

Yunho trong phút chốc khựng lại, thả Jaejoong xuống, rút ra hai cái đùi gà.

“Xin lỗi, Jaejoong. Đùi vẫn còn lạnh, em ăn tạm trước được không?”

Jaejoong đẩy hai cái đùi gà trên tay Yunho ra, lau nước mắt, nhìn chằm chằm ống tay áo Yunho, lo lắng giậm giậm chân.

“Anh, Jaejoong sai rồi! Anh đừng giận Jaejoong được không? Jaejoong không muốn ôm, không cần chào! Anh đừng giận nữa được không?”

Yunho bắt lấy tay Jaejoong, kiên quyết nhét đùi gà vào tay Jaejoong, tựa như không nhìn thấy bé đang khóc nức nở, tiếp tục nói.

“Sao trí nhớ anh lại kém thế này, vậy mà có thể quên không hâm lại cho Jaejoong, như thế nào ngay cả cho vào lò vi sóng cũng quên, anh thật là ngu ngốc, Jaejoong ăn lại bị tiêu chảy thì sao, ai, cái này… Quay có hai phút thôi, hai phút, thật là dài, ở lại hai phút trong nhà thật là dài…”

Jaejoong “phịch” phút chốc ném hai cái đùi gà xuống đất, khóc lớn.

“Anh… Anh!! Jaejoong sai rồi, anh thứ lỗi cho Jaejoong được không? Nếu anh giận có thể đánh Jaejoong, nhưng đừng bỏ Jaejoong được không?”

Yunho cứng ngắc đứng yên tại chỗ, nhìn hai cái đùi gà méo mó dưới đất, lầm bầm nói.

“Nói, nói cái gì vậy…”

“Jaejoong, em nói cái gì vậy?”

Yunho ngồi xuống, ôm chặt Jaejoong, để bé vùi đầu vào trong ngực nó, không còn chút khe hở giữa hai đứa trẻ. Yunho xoa xoa lưng Jaejoong, âm lượng tiếng khóc của bé không giảm, xuyên qua màng nhĩ Yunho, đâm thẳng vào tim, khiến sự đau đớn càng ào lên, nước mắt ướt đẫm một mảng áo Yunho, Jaejoong khóc lóc: “Anh, đừng không cần Jaejoong, Jaejoong không bao giờ làm anh tức giận nữa!”

Yunho ôm lấy thân thể nho nhỏ của Jaejoong, mặt mũi đầy nước mắt như không thể nào giữ lại ở trong lòng, Yunho cũng khóc khiến Jaejoong không ngừng khóc được, mọi thứ như vỡ tan trước mặt hai cậu bé.

Nước mắt trượt xuống gò má Yunho, nét mặt nó vẫn như đang cố gắng nhẫn nhịn, nắm đấm chặt tay, thanh âm kiên định:

“Anh làm sao lại bỏ Jaejoong được? Anh sẽ vĩnh viễn bên cạnh Jaejoong, ở bên Jaejoong cả đời!”

Anh sẽ không để cho Jaejoong chịu bất cứ tủi thân, oan ức nào! Cái gì người khác có, Jaejoong cũng sẽ không thể thiếu!”

“Anh thay cho tình yêu của cha! Cho em tình cảm của mẹ! Cho em tất cả yêu thương! Jaejoong của chúng ta sẽ ở trong tình yêu mà lớn lên!”

“Còn nữa, một nơi gọi là gia đình! Anh sẽ cho em!”

-----

 Jaejoong, đừng nói gì, đừng quay đầu nhìn lại, bởi vì đằng sau chỉ là một đống ngổn ngang, bừa bộn.

Nắm lấy tay anh, nhìn ánh mặt trời phía trước được không?


Ở đó mới có nhà của chúng ta.