Chương 28.2
Kim Tại Trung cho rằng Lưu Lăng Hi nghe được việc này, sẽ
giống những người khác trong khu chung cư, tránh xa mình. Nhưng cậu nhầm rồi,
Lưu Lăng Hi chỉ thở dài nói: “Mặc dù không hiểu lời em nói, nhưng mà em đã tìm
được chưa?”
“Cái gì?”
“Cách trở lại thế giới kia ấy ~” Cô mấp máy môi, “Đừng có
đánh đồng chị với mấy người cổ hủ kia, bà ngoại chị là chiêm tinh sư đấy. Biết
chiêm tinh sư không? Dù mọi người vẫn nói đấy là nghề lừa người, nhưng bà ngoại
chị thật sự có thể biết trước rất nhiều chuyện, vậy nên chị cũng tin những câu
chuyện mà người thường cho rằng không thể nào có thật ~”
Cô chợt thấy ánh mắt Kim Tại Trung đang từ u ám đột nhiên
sáng rực lên.
“Vậy nên, tặng em một thứ.” Lưu Lăng Hi lấy từ trong hộp
to ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ rất tinh xảo, mở ra, “Em xem, đây là ngọc kỳ
lân đấy!”
Kim Tại Trung gần như không thể tin được, khẽ quỳ xuống,
hai tay run rẩy nhận lấy khối ngọc bội gọi là ngọc kỳ lân này, đường nét bên
trên cậu quen thuộc vô cùng. Mà hình khắc tinh xảo ở chính giữa kia, rõ ràng là
tên cậu “Tại”. Một “Duẫn” một “Tại” là món quà mà ngày trước, Thiên Hậu tặng cậu
và Trịnh Duẫn Hạo. Hôm nay nhìn thấy nó, trong lòng cậu lập tức chan chứa rất
nhiều cảm xúc.
“Sao chị lại có cái này… Sao chị lại biết cái này?! Chị
là Hồng Lăng đúng không! Có đúng không?” Nước mắt cậu tuôn rơi, một tay cầm lấy
cổ tay Lưu Lăng Hi, “Chị nói cho em biết chị là Hồng Lăng đi, chị chưa từng rời
khỏi em, đúng không?” Lưu Lăng Hi lần đầu tiên biết đàn ông khi khóc cũng có thể
đẹp như vậy, kinh ngạc hồi lâu không hồi phục tinh thần. Lát sau, cô mới nuốt
nước bọt, nói khẽ: “Hồng Lăng? Đây là bà ngoại cho chị mà…”
“Nhưng sao lại có ở đây… Rõ ràng nó ở trong tay Duẫn Hạo
mà, bọn em mỗi người một khối…” Cậu ôm ngọc bội vào trong lòng, nước mắt xẹt
qua gò má, năm tháng qua đi, khuynh thành không giảm. Dù cậu sống ở thế giới
này cũng sẽ không già, mãi đến khi số năm cậu sống ở đây tương ứng với thế giới
bên kia, lúc đó cậu mới bắt đầu già đi. Dù là trái tim hay thân thể, cậu đều
không thuộc về nơi này.
“Em không sao chứ?”
Kim Tại Trung lắc đầu, cười khổ: “Em vẫn nghĩ Trịnh Duẫn
Hạo không yêu em, nhưng lúc hắn không màng sống chết mang em rời khỏi ca ca, em
mới biết được em quan trọng với hắn đến nhường nào. Là em không tin hắn, em
nghĩ lúc hắn biết chân tướng sẽ vứt bỏ em, vậy nên em không dám đối diện với
lòng hắn. Nhưng khi em nhận ra thì đã quá muộn, lúc em nhào tới ngăn mũi tên,
em nghĩ mình sẽ chết, nhưng em lại không sao cả.”
“Trịnh Duẫn Hạo… Đàn ông?” Lưu Lăng Hi trợn mắt há hốc mồm
nhìn Kim Tại Trung, nhưng mà, một người xuất sắc như vậy mà yêu đàn ông, hẳn
người kia cũng phải rất tốt.
“Nhưng em biết rõ, mũi tên kia đã khiến em hiểu ra, Kim Tại
Trung này trọn đời trọn kiếp này chỉ yêu hắn, dù hồn về suối vàng.” Cậu đặt ngọc
bội kỳ lân trong tay, lại lấy một viên khác từ trong túi mình ra, “Đời đời kiếp
kiếp, như ngọc kỳ lân vậy.” Một khối ngọc bội đi tới thế giới này, khối còn lại
cũng đi theo. Giống như cậu và Trịnh Duẫn Hạo.
Kỳ lân một giấc chiêm
bao, hồn nối hồn.
“Là một khối khác!” Lưu Lăng Hi kinh hô, như thể nhìn thấy
kỳ tích, “Bà ngoại chị từng nói, ngọc kỳ lân vốn có hai khối, nếu tập hợp đủ cả
hai, đứng dưới ánh trăng cầu nguyện thì một nguyện vọng của người đó sẽ trở
thành hiện thực!”
Đây cũng là đường về.
Lúc về nhà, Kim Chính Minh đã ra ngoài chơi cờ, Lý Trân
Nhã đứng một mình trong bếp rửa bát đũa. Kim Tại Trung ngồi trên ghế salon, TV
đang chiếu những chương trình rất nhàm chán. Vì căn nhà không lớn, cậu thậm chí
còn có thể ngửi thấy mùi xà phòng cùng mùi khói dầu trong bếp. Nhưng chính hạnh
phúc bình thường như vậy, lại khiến Kim Tại Trung cảm thấy rất hoài niệm, vậy
nên bốn năm qua, cậu không dám thể nghiệm quá nhiều ký ức dịu dàng này. Cậu sợ
cậu sẽ không nỡ rời khỏi đây, nhưng cậu lại biết rõ, mình phải quay trở lại
Viêm Thuấn.
Ba dịu dàng điềm đạm, mẹ nói nhiều nhưng thiện lương, đây
là gia đình đã nuôi lớn cậu.
“Sao về nhanh vậy?” Lý Trân Nhã cười cởi tạp dề, “Hôm nay
mẹ mua nhiều quýt con thích ăn lắm, còn cả bánh hoa sen nữa. Hàng lần trước mua
con nói không ngon, mẹ mua thử ở hàng khác rồi…” Bà nói liên hồi, mùi hương của
bánh hoa sen tràn ngập khắp phòng.
“Mẹ.” Cậu gọi bà.
“Sao vậy? Ai, bánh hoa sen này thơm quá. Lát ba con về lại
bảo mẹ bất công. Nhưng mà ông ấy lúc nào cũng dính lấy bàn cờ, mẹ bất công cũng
đúng thôi.” Bưng bánh hoa sen lên bàn trà, Lý Trân Nhã ngồi xuống bên cạnh Kim
Tại Trung, cầm chặt tay cậu, “Chồng làm sao mà tri kỉ bằng con trai bảo bối của
mẹ được…”
Hốc mắt Kim Tại Trung đỏ bừng, càng thêm ướt át, cậu cúi
đầu xuống, “Mẹ, con xin lỗi.”
“Đứa nhỏ này…”
“Mẹ, có thể nói cho con biết, hai người nhận nuôi con như
thế nào không?” Cậu hít hít mũi, cố gắng không để mình khóc.
Như bị dọa sợ, Lý Trân Nhã kinh ngạc hồi lâu mới kịp phản
ứng. Trái tim Kim Tại Trung đau thắt, cậu ôm lấy bà, hô hấp dồn dập. Hốc mắt Lý
Trân Nhã đỏ bừng, bất đắc dĩ giật giật khóe miệng: “Biết rồi à, vốn còn định giấu
con một thời gian nữa, chờ con lớn hơn sẽ nói cho con biết.” Giọng bà rất dịu
dàng từ tốn, Kim Tại Trung bỗng nhiên nhớ lại, hồi còn bé, cậu nghe Lý Trân Nhã
kể chuyện trước khi đi ngủ cũng hệt như vậy. Bà vỗ tay cậu, dùng giọng khàn
khàn lại dịu dàng, chậm rãi nói: “Mẹ với ba con phát hiện con ở hồ sen trong
công viên, con biết không, con lúc đó bé xíu, mập mạp, nhưng ánh mắt lại rất
sáng. Con cứ nằm cạnh hồ mà nhìn xung quanh, mẹ vừa nhìn thấy đã thích… Mẹ và
ba con vẫn không có con, nghĩ con có lẽ là trời cao đưa đến cho chúng ta…” Nước
mắt của bà rơi xuống theo khóe mắt, bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu bà khóc
trước mặt Kim Tại Trung.
“Mẹ…”
“Con biết lúc đó con ngoan như thế nào không? Không khóc
cũng không ầm ĩ, chỉ cười thôi… Mẹ thật sự rất thích con. Sau này con dần dần
trưởng thành, tính cách cũng hoạt bát…” Bà nắm chặt tay Tại Trung, “Nhưng mà Tại
Trung, à, sao con lại biến thành như thế này?”
“Mẹ, con xin lỗi.” Kim Tại Trung gác cằm lên vai Lý Trân
Nhã, lọn tóc đã ướt đẫm nước mắt.
“Tại Trung à, vẫn không thể nói cho mẹ sao?”
“Mẹ…” Cậu nức nở, không biết mình nói gì, chỉ biết cậu
nhào vào trong lòng Lý Trân Nhã, vừa khóc vừa nói, kể những việc ở Viêm Thuấn,
kể tình yêu của cậu với Trịnh Duẫn Hạo, cũng kể cậu không biết nên làm gì. Cậu
nói cậu muốn trở về, muốn gặp Trịnh Duẫn Hạo. Lý Trân Nhã vỗ vỗ lưng Tại Trung,
nhẹ nhàng lại khiến người yên tâm. Ngoài cửa, Kim Chính Minh đang cầm bàn cờ,
ông liên tục lau mặt, trên mặt tràn đầy nước mắt.
Lý Trân Nhã biết, Kim Tại Trung muốn gặp Trịnh Duẫn Hạo.
Mà lần này đi gặp, vậy sẽ không thể nào trở lại.
Lúc Kim Chính Minh vào nhà, Kim Tại Trung đã mơ màng thiếp
đi trên đùi Lý Trân Nhã. Kim Chính Minh định đi tới cõng cậu vào phòng, lại bị Lý
Trân Nhã gọi: “Chính Minh à…”
“Sao vậy?”
“Lần đầu em ôm đứa nhỏ này, đã cảm thấy rất không chân thật,
cảm thấy dù mình nuôi bao lâu, đứa bé vẫn sẽ phải rời đi. Hiện tại, phải đi thật
rồi.” Lý Trân Nhã cong khóe môi, “Trong lòng em vẫn bất an, nhưng cuối cùng vẫn
phải để con đi đúng không? Nếu không, cả đời này con sẽ không vui vẻ…”
“Ai, con lớn rồi, tôn trọng quyết định của con đi.” Kim
Chính Minh thở dài, ông không thể nào quên được tình cảm bắt gặp Kim Tại Trung lúc
còn là đứa bé ở bên hồ sen.
Trịnh Duẫn Hạo, ta cuối
cùng cũng sắp trở về rồi.
Ngươi còn ở đó chờ ta
không?
Một năm ở đây, trăm
năm nơi đó, thời gian của chúng ta không tương đương, nhưng lại khiến người chờ
mong.
Ta yêu ngươi đến mức
nào, chỉ có lòng ta biết rõ.
“Lăng Hi, đưa em đi đi.”
Lúc Kim Tại Trung xuất hiện trước mặt Lưu Lăng Hi đã là
ba ngày sau. Ánh trăng rất tròn, sương mù nhẹ nhàng bao phủ mọi nơi. Tóc Kim Tại
Trung khá dài, cậu mặc áo sơ mi nhạt màu, quần jean sáng màu, giống hệt thiếu
niên xinh đẹp trong manga. Lưu Lăng Hi thừa nhận mình nhìn cậu đến ngây người,
cô cười cười: “Đã nói rõ với cô chú rồi à?”
“Dạ.” Kim Tại Trung khẽ cười nói, “Nếu em nói chị là Hồng
Lăng chuyển thế, chị có tin không?”
“Chị không quá tin việc chuyển thế, nhưng mà, để cô chú sau
này không nhìn cảnh mà đau lòng, em đến chỗ chị đi. Cửa sổ nhà chị khá lớn, có
thể thấy rõ trăng.” Kỳ thật Lưu Lăng Hi cũng bán tín bán nghi truyền thuyết ngọc
kỳ lân kia, dù sao đây là lời bà ngoại nói, hẳn phải có chút tin cậy đúng không?
Còn nữa, tuy mới quen Kim Tại Trung được vài ngày, nhưng lúc biết cậu có thể sẽ
rời khỏi đây, cô cũng cảm thấy buồn bã. Nhưng rõ ràng mới quen vài ngày thôi mà…
Kim Tại Trung cười nói: “Được gặp chị tốt biết bao.”
“Vì chị là chuyển thế của Hồng Lăng sao?” Cô bật cười.
“Em cũng không biết đến cùng có cái gọi là chuyển thế hay
không, nhưng nếu có thể, em hi vọng là có.” Cậu cầm hai khối ngọc bội trong lòng
bàn tay, đứng trước ánh trăng, cậu lại thêm vài phần thoát tục, “Vì như vậy,
chúng ta không chỉ mới quen ba ngày, mà là rất nhiều năm rồi.”
Lưu Lăng Hi thở dài: “Em nói như vậy, chị lại không nỡ để
em đi.”
Nhưng, dưới ánh trăng, Kim Tại Trung đã nhắm mắt lại, cầm
hai khối ngọc bội đưa lên trước ngực. Lưu Lăng Hi biết rõ, cậu đang thầm nguyện
mong muốn của mình. Mà nguyện vọng của cậu, tất nhiên là quay trở lại nơi có
người đàn ông kia. Viêm Thuấn chưa từng xuất hiện trong lịch sử, lại tồn tại hết
sức chân thật trong lòng cậu, cậu ngày nào cũng vấn vương.
Ánh trăng vương vấn,
dịu dàng lan tỏa, quả thật là trăng tròn không khuyến, năm tháng đẹp nhất.
Mới gặp ngươi, đã cảm
thấy thời gian ngắn ngủi, như quen biết đã lâu.
Thân thể Kim Tại Trung dần dần trở nên trong suốt, ngọc kỳ
lân vỡ tan, hóa thành bụi đất.
Cậu nói: “Nếu có thể, làm ơn giúp em chăm sóc ba mẹ.”
Còn có ——
“Hồng Lăng, em xin lỗi.”
Câu xin lỗi rốt cuộc nói ra miệng. Chị có phải nàng hay không,
đã không vấn đề gì cả, vì nàng có thể nghe thấy, Kim Tại Trung tin như vậy.
“Ai, cuối cùng vẫn coi chị như Hồng Lăng à…” Nhìn sàn nhà
trống rỗng, Lưu Lăng Hi ngồi xổm xuống, vẻ mặt cô đơn, “Nhưng mà, cứ coi như là
vậy đi.. Xin lỗi em, chị không nhận ra em…”
Thế giới này, không còn người tên là Kim Tại Trung nữa.
Mà ở Viêm Thuấn, cậu lại ở thành Liên Khuynh.