Chapter 40
Hàng Châu mùa này, bất kể là khi trời sáng
hay tối, thời tiết đều khô nóng. Một trận gió thổi qua, không khí bị ánh nắng mặt
trời hun nóng cả ngày liền toát lên mùi cây cối bị sấy khô.
Kim Jaejoong mấy ngày nay đều nằm dài trong khách
sạn, hơn nữa mỗi ngày bị thuốc Đông y tra tấn, cậu sắp mốc lên mất rồi. Vì vậy
vừa ra khỏi khách sạn, cậu thậm chí còn nhảy hai bậc thang mỗi lần, lúc tiếp đất
tay vung vẩy đáng yêu vô cùng.
Jung Yunho vốn định hỏi có cần mang kính râm không,
Kim Jaejoong lại kiên quyết không chịu đeo, mái tóc vàng mềm mại gần như che hết
mặt.
Jung Yunho vốn là dân mù đường chính hiệu,
trước lúc đến Hàng Châu anh cũng đã ngồi học thuộc bản đồ, nhưng vừa ra khỏi
khách sạn ngay lập tức lộ bản chất. Nhìn con đường đông đúc phía trước, anh nhận
ra mình đã lạc đường. Anh hỏi Kim Jaejoong rẽ trái hay rẽ phải, Kim Jaejoong nói
cậu cũng không biết, sau đó liền đi tới ngã tư đường, chuẩn bị cùng một đám học
sinh tiểu học vừa tan học đợi đèn đỏ thì sang đường.
“Ở đây nhiều người quá.” Jung Yunho đuổi
theo, rất tự nhiên kéo tay Kim Jaejoong. Anh nhìn ngắm bốn phía, nhỏ giọng thì
thầm bên tai Kim Jaejoong: “Cậu không sợ bị nhận ra à?”
Kim Jaejoong bất đắc dĩ thở dài, cũng không hất
tay anh ra, đưa ngón trỏ tay trái lên môi suỵt một cái, lại dùng khẩu ngữ: “Đừng
nói gì.”
“Vì sao vậy?” Jung Yunho vô thức hỏi, lại bị Kim
Jaejoong khinh bỉ.
Lúc này đèn dành cho người đi bộ sáng lên, mọi
người đều đi sang phía đối diện, Kim Jaejoong trực tiếp cất bước đi về phía trước,
Jung Yunho sợ hai người lạc nhau cũng vội vàng đuổi theo. Bọn họ vừa đến phố đối
diện, Kim Jaejoong liền rẽ phải. Con đường này nhìn rất cổ kính, cây cối ven đường
cao ngất, tán cây xanh rậm rạp, gần như chắn hết ánh nắng chiều tà.
Kim Jaejoong vẫn luôn đi ở phía trước, tuy không
nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu nhưng Jung Yunho có thể cảm nhận được sự vui vẻ
nhẹ nhàng từ trên người Kim Jaejoong. Hai người bọn họ cứ đi như vậy, hết phố
này lại đến phố khác. Kim Jaejoong rẽ vào trong một siêu thị mua một hộp kem,
lúc đứng trước tủ đựng đồ uống lạnh, tay trái cậu chạm vào một lon bia vị hoa
quả, đột nhiên tay phải bị xiết chặt, Jung Yunho đang mở to đôi mắt xếch xinh đẹp,
nửa mạnh mẽ nửa u oán nhìn cậu.
“Bia hoa quả cũng không được à?” Trong giọng Kim
Jaejoong mang theo chút ngây thơ.
Jung Yunho không trả lời, cứ lặng yên nhìn cậu.
Kim Jaejoong vẫn nở nụ cười, cũng không định ầm ĩ, vì vậy lấy kem, lại sai Jung
Yunho lấy nước. Lúc hai người thanh toán, cô bé thu ngân vẻ mặt không tin nhìn
chằm chằm Kim Jaejoong. Cô không nhận ra Jung Yunho ngay, dù sao anh có đội mũ
và đeo kính râm, nhưng cuối cùng lại bị nốt ruồi trên môi anh bán đứng.
Cô bé cầm tiền lẻ, kích động đến tay cũng run
lên. Cô chỉ vào nốt ruồi trên môi Jung Yunho, trong nụ cười như mang theo tiếng
nức nở nói: “… Jung, Jung Yunho! Jaejoong! A!!!”
Jung Yunho nhìn thấy cô bé biểu lộ như vậy
thì nở nụ cười. Kim Jaejoong vươn tay, không chút ngại ngùng đưa tay đến trước
mặt cô, cười tủm tỉm dùng tiếng Anh nói: “Không được nói ra nha.”
Cô bé đặt tiền thừa vào trong tay cậu, ra sức
gật đầu đảm bảo: “Được được! Nhất định không nói!”
Kim Jaejoong để lại một nụ cười vô cùng yêu
nghiệt, lại cùng Jung Yunho đi ra khỏi siêu thị.
Cậu biết rõ Jung Yunho lại đang suy nghĩ gì,
người này lúc nào cũng ra sức phóng đại việc nhỏ, tuy như vậy có thể phòng xa,
nhưng sống thế mệt mỏi quá. Kim Jaejoong hận nhất là việc mình hiểu rõ Jung
Yunho, nếu không hiểu rõ anh như thế, vậy bao nhiêu đau khổ kia có lẽ cũng không
còn.
Có chút đau, chỉ vì quá hiểu rõ một người.
Có chút khổ, bắt nguồn từ cảm thông.
Nhưng ai bảo cậu đã quen cảm thông, tha thứ,
như thể cậu trời sinh đã thiếu nợ Jung Yunho. Trong những năm tháng mười năm
trước, Kim Jaejoong tự biến mình thành một ngôi nhà ấm áp, chỉ cần Jung Yunho gõ
cửa, là có thể về nhà.
•
“Jaejoong, đói bụng chưa?” Tay trái Jung
Yunho đột nhiên tự do, anh rõ ràng không quá thích ứng.
Kim Jaejoong vẫn đi phía trước anh, không quay
đầu lại, cũng không nói gì, chỉ nghịch nghịch kem trong tay.
Jung Yunho bước nhanh lên sóng vai với cậu, không
dám dùng giọng quá mạnh mẽ, vậy nên chỉ hơi làm nũng nói: “Đi ăn cơm đi, tớ đói
rồi.”
Kim Jaejoong bình thản nhìn anh một cái: “Cậu
đội mũ với đeo kính râm là vì sợ bị nhận ra à?”
Jung Yunho không phủ nhận, gật gật đầu.
“Vậy sao cậu nói nhiều thế?” Kim Jaejoong nói
xong liền tiếp tục bước lên trước.
Lúc cậu đi qua Jung Yunho, anh vô thức muốn cầm
tay cậu, nhưng đầu óc vẫn còn chưa vứt đi, chỉ hơi vươn tay ra rồi dừng lại.
Về sau, hai người mua rất nhiều đồ ở phố ăn
đêm. Kim Jaejoong thích ăn cay, nhưng Hàng Châu không phải nơi nổi tiếng với
món cay. Cậu kén chọn mua chút rau xào, sau đó thuê một phòng trong quán rượu
bên Tây Hồ với Jung Yunho. Gian phòng nhìn thẳng ra Tây Hồ, thấy rõ cảnh đêm
trên hồ, gió đêm vù vù thổi vào, Kim Jaejoong vén gọn tóc ra sau tai.
Phục vụ mang đồ ăn lên xong, lại mang thêm một
bình Bích Loa Xuân, Jung Yunho rót cho Kim Jaejoong một chén, đặt bên cửa sổ
cho nguội. Anh ngồi ngược hướng gió, chỉ thấy dưới ánh trăng, khuôn mặt Kim
Jaejoong được ánh trăng bạc bao phủ, toả sáng lung linh. Nếu không phải gió đêm
vẫn đang thổi tung tóc mái của cậu, Jung Yunho sẽ cho rằng đây là một bức ảnh.
Giống như anh hai năm trước vậy, mỗi ngày cứ đến nửa đêm, anh lại ngồi trong phòng
khách cầm ảnh của Kim Jaejoong, nhìn cả đêm.
Kim Jaejoong đột nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn Jung
Yunho thản nhiên nói: “Nhìn cái gì? Không phải nói đói bụng sao? Còn không ăn
đi.”
Jung Yunho ngại ngùng cúi đầu nở nụ cười: “Cậu
cũng ăn đi.” Anh biết rõ Kim Jaejoong thích ăn gì, vì vậy nịnh nọt gắp một miếng
cho cậu.
“Cảm ơn.” Kim Jaejoong ăn hết, lại rất lễ
phép.
Jung Yunho có chút tổn thương, anh do dự lại
gắp thêm một miếng cho Kim Jaejoong: “Jaejoong, sao cậu lại…”
Sau đó anh không nói nữa, vì nói không lên lời.
Kim Jaejoong lại đoán được nửa câu sau, cậu hào phóng trả lời: “Chúng ta bây giờ
chỉ có thể như vậy. Tớ chưa thể thân thiết với cậu ngay được, giờ chúng ta chỉ
là bạn bè thôi.”
“Chúng ta vốn rất thân mà, vì sao không thể sống
chung hoà thuận?”
Kim Jaejoong nhìn chằm chằm anh, cứ nhìn như
vậy một hồi, cười nhẹ: “Tớ không muốn.”
Jung Yunho đột nhiên kích động: “Có ý gì vậy?
Cậu định đổi ý à? Cậu đã nói chúng ta có thể làm bạn mà.”
Kim Jaejoong cầm chén trà lên, uống một ngụm.
“Kim Jaejoong.”
Giọng của anh có khủng hoảng, có bất đắc dĩ,
càng nhiều là khẩn cầu.
Kim Jaejoong uống xong ly trà, thản nhiên
nói: “Tớ còn chưa quên.”
Jung Yunho cứng đờ, sau đó mặt liền đỏ bừng.
Anh sốt ruột quá, anh hiện tại căn bản không biết lời này của Kim Jaejoong là
có ý gì. Nếu Kim Jaejoong nói về sau đừng gặp lại, vậy anh phải làm sao?
Từ khi Kim Jaejoong đồng ý một lần nữa làm bạn
với anh, anh vẫn luôn lo lắng trong lòng, cả ngày cẩn thận, chỉ sợ chẳng may Kim
Jaejoong ngày nào đó mất hứng lại đá anh đi.
Nhưng mà Kim Jaejoong không để anh nghĩ ngợi
lung tung quá lâu, cậu rất tốt bụng giải thích với Jung Yunho: “Ý tớ là, chuyện
lúc trước của hai chúng ta, tớ còn chưa quên, hiện tại ở cùng một chỗ với cậu,
tớ sẽ cảm thấy xấu hổ. Cho tớ chút thời gian, rồi sẽ tốt thôi.”
Jung Yunho nghe xong lời này của cậu thì vui
mừng vô cùng, ngay cả chính anh cũng không biết vì sao mình lại vui.
“Ừ, tớ biết rõ, tớ sẽ không ép cậu nói chuyện
với tớ.”
“Cậu có thể nói chuyện, chúng ta là bạn bè.” Kim
Jaejoong dùng sức nhấn mạnh năm chữ cuối, từng chữ một. Như đang nói cho Jung
Yunho, lại như nói cho chính mình.
“…” Jung Yunho nhất thời không biết nói sao,
chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Chính mình làm bậy, anh còn có thể trách ai.
Kim Jaejoong có vẻ như có hứng ăn, ăn rất nhiều,
thậm chí còn thân mật đề cử Jung Yunho ăn một miếng thịt bò xào cay. Jung Yunho
vậy mà thật sự gắp một miếng, anh còn chưa ăn, Kim Jaejoong đã giật mất miếng
thịt đó. Kim Jaejoong gõ gõ đĩa gà, cười mà như không cười nói: “Vừa rồi trêu cậu
thôi, cậu ăn thứ này thì hơn.”
Jung Yunho trong lòng ám áp, khoé miệng bất
giác cong lên. Anh vậy mà lại đỏ mặt.
Kim Jaejoong nhìn thấy, cảm thấy thú vị, nhịn
không được cũng cười theo.
Nụ cười này tựa như lúc Jung Yunho và Kim
Jaejoong mới quen nhau mười mấy năm về trước, bọn họ còn là thực tập sinh bình
thường nhất trong công ty, Jung Yunho dạy Kim Jaejoong nhảy, Kim Jaejoong vì
làm sai động tác mà cười nhẹ với anh. Nụ cười khi đó đơn giản mà trong sáng, không
có thương hại cũng không có tiếc nuối.
Jung Yunho trố mắt nhìn nửa ngày, sau đó liền
cúi đầu xuống yên lặng ăn, anh không biết mình nên nói gì.
Kim Jaejoong múc thêm anh cho một chén súp: “Ngày
mai đi khám xong thì tớ phải về Mĩ một chuyến.”
Trái tim Jung Yunho như bị người đâm một nhát,
nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể ra vẻ thoải mái hỏi: “Có việc gì
à?” Anh biết rõ nhóm của Kim Jaejoong đều ở bên Mĩ, đó là nơi cậu một lần nữa
bay lên, nơi đó có niềm kiêu ngạo của cậu.
“Đúng vậy. Nhóm của tớ thay tớ nhận một bộ phim
mới, tớ phải tự mình qua bàn bạc.” Giọng Kim Jaejoong nhẹ nhàng vui vẻ, “Cậu
thì sao? Sáu tháng cuối năm có sắp xếp gì không?”
Nói tới công việc, Jung Yunho cũng nhẹ nhõm
hơn hẳn: “Sáu tháng cuối năm tớ cũng có một bộ phim, nam chính là Lương Triều
Vĩ.” Anh nói xong liền bưng chén lên, chạm ly với Kim Jaejoong: “Đương nhiên
còn có ——
Đợi đến lễ trao giải cuối năm nhận thưởng rồi.”
Kim Jaejoong nhịn không được bật cười: “Ngạo
mạn, cậu nói nhận thưởng là nhận thưởng ngay à?”
Jung Yunho biểu lộ ra sự tự tin mà chỉ mình
anh có. Anh nhún nhún vai, mỉm cười nói: “Có cậu có tớ, còn có Junsu. Mặc dù Yoochun
và Changmin không đóng trong phim, nhưng chúng ta đều góp công mà.”
“Đều góp công thì sao?
“Đều phải nhận thưởng chứ sao!” Jung Yunho đột
nhiên nhìn cậu, nói: “Khi năm người chúng ta còn ở bên nhau, giải thưởng nào mà
chẳng nhận rồi.”
“Hảo hán chẳng bàn thời niên thiếu.”
Jung Yunho không thèm để ý trả lời: “Vì sao lại
không nhắc tới? Tớ vẫn cảm thấy rất tự hào đây này.”
Kim Jaejoong nhìn anh ngạo mạn một cách đáng
yêu, đằng sau anh như thể có một cái đuôi lắc tới lắc lui. Được rồi, cậu chỉ là
không muốn nói, kỳ thật cậu cũng rất tự hào.
Bầu không khí trở nên hoà hợp hơn hẳn, bọn họ
hàn huyên cả buổi. Nếu người không biết nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng bọn họ
là bạn bè cực thân.
Lúc ăn xong, sắc trời cũng đã tối đen. Kim
Jaejoong đề nghị đi bộ tiêu cơm, vì vậy hai người tản bộ dọc theo bờ sông Tây Hồ.
Nhưng mà Tây Hồ của Hàng Châu cũng không lớn lắm, đi một lát liền được non nửa
vòng.
“Chúng ta cứ đi lung tung thôi, đi đến đâu
tính đến đó.” Kim Jaejoong chỉ con phố đèn đuốc sáng trưng đang buôn bán tấp nập,
“Sang bên kia đi.”
Jung Yunho đương nhiên không có ý kiến, Kim
Jaejoong lần này không cao ngạo đi phía trước anh, hai người sóng vai, chậm rãi
đi tới.
Chủ đề nói chuyện giữa bọn họ dường như chỉ
vì một bữa cơm mà nhiều hơn rất nhiều, không giống lúc trước chỉ mình Jung
Yunho mở lời, Kim Jaejoong thỉnh thoảng cũng sẽ chủ động nói.
“Đợi về sau có cơ hội, chúng ta gọi cả Yoochun
Junsu đến đây quay phim!” Jung Yunho đêm nay thật sự rất hưng phấn, anh bắt đầu
hào hứng đặt ra kế hoạch: “Lúc trước mấy bộ phim chúng ta quay, kịch bản thật sự
là ngốc đến chết, đặc biệt là Junsu lúc nào cũng bóng đá, đợi về sau tớ viết kịch
bản, để cậu nhóc diễn người bệnh.”
Kim Jaejoong đang uống nước, trực tiếp phun
ra. Cậu ho hai tiếng mắng: “Jung Yunho, sao cậu vẫn ngây thơ vậy, nào có ai làm
anh như cậu! Bắt nạt Junsu, bắt nạt Yoochun, sao cậu không bắt nạt cả Changmin đi!”
Jung Yunho vẻ mặt đương nhiên: “Changmin ngoan
như vậy, sao tớ phải bắt nạt cậu nhóc.”
Nhắc đến cái này, Kim Jaejoong liền nhịn không
được thở dài. Shim Changmin làm người rất đặc biệt, bao nhiêu năm như vậy, cậu
nhóc đều rất kính trọng Jung Yunho, còn đối với Kim Jaejoong thì luôn ra vẻ
ghét bỏ lại bất đắc dĩ.