Aug 30, 2015

[LK] Chương 17.1

Chương 17.1 

Ba người cầm quần áo mới mua và đồ ăn đi, nhân lúc trời còn sớm vội vàng đi đến chỗ dân tị nạn. Trên đường đi, Đạp Tuyết một bộ lo lắng, mí mắt nháy không ngừng, cảm giác như sẽ có chuyện không mong muốn xảy ra, nhưng nàng không dám nói, sợ xúi quẩy. Chỉ là Hồng Lăng một mực thúc giục Tại Trung đi nhanh rồi mau chóng trở lại nhà trọ, Tại Trung ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại vẫn muốn đến chỗ chợ như lời Hữu Thiên nói.

Hồng Lăng đốt đèn, lúc ba người đi qua cái hẻm nhỏ vẫn còn cảm thấy kinh hồn khiếp đảm. Mái nhà đọng đầy nước lúc này đang nhỏ giọt, thấm vào quần áo rùng cả mình. Mà đứa nhỏ tên Hi nhi hiển nhiên không nghĩ đến Tại Trung sẽ xuất hiện lần nữa ở chỗ này, cậu bé còn đang ăn kẹo đường mà ban ngày Tại Trung cho, bổ nhào vào trong lòng Tại Trung không chịu rời.

Tại Trung đưa một ít quần áo đển nó thay đổi tránh lạnh, để lại đồ ăn cho nó, còn lại thì cho Hồng Lăng và Đạp Tuyết phân phát cho những người khác. Hi nhi cắn bánh bao đã lạnh, bộ dạng đói bụng lắm rồi. Tại Trung ngồi trên mặt đất, Hi nhi liền ngồi trên đùi cậu. Thay quần áo, Hi nhi sạch sẽ hẳn, nếu như được tắm rửa cẩn thận thì cũng chẳng khác gì đứa nhỏ được chăm sóc đầy đủ cả.

Sắc trời dần tối, Hồng Lăng nghĩ cần phải trở về, liền cùng Đạp Tuyết tiến lên nhắc nhở Tại Trung đang đùa với Hi nhi. Bất đắc dĩ, cho dù Hi nhi không tình nguyện thế nào, Tại Trung vẫn phải rời đi.

“Ca ca ngày mai lại đến chứ?” Bàn tay bé nhỏ nắm chặt quần áo của Tại Trung, bộ dạng lưu luyến.

“Nếu như ngươi nghe lời, khi nào ta rảnh rỗi liền tới.” Tại Trung cười nói, “Cho ngươi quần áo, ngươi phải mặc, tránh cảm lạnh, đói bụng thì đi mua đồ ăn. Bạc đưa cho ngươi cẩn thận giữ kỹ.”

Hi nhi gật đầu, “Ta nghe lời ca ca.”

“Ngoan.” Tại Trung sờ lên đầu cậu bé, liên tục dặn dò sau mới cùng Hồng Lăng các nàng ly khai. Hi nhi một mực theo sao đến đầu hẻm, thẳng đến khi thân ảnh Tại Trung lẫn trong bóng đêm, cũng không nhìn thấy ánh đèn Hồng Lăng đốt, cậu bé mới thất lạc trở về lều nhỏ đơn sơ.

Ba người ra khỏi ngõ nhỏ, bầu trời đã nhìn thấy ánh trăng cong cong, lộ ra cảm giác đặc biệt thê lương. Tại Trung quấn chặt quần áo nhìn bốn phía, cách đó không xa là đường đến chợ, cậu do dự một lát liền nói với Hồng Lăng: “Ta có thể đến chợ không?”

“Sắc trời không còn sớm, chút nữa thiếu gia về lại không thấy công tử, không được tốt.” Hồng Lăng trực tiếp cắt ngang.

Tại Trung lại nhìn Đạp Tuyết, “Ta chỉ đi một lúc thôi!”

“Đạp Tuyết nghe tỷ tỷ.”

“Này, hai người các ngươi…” Cậu cụp mắt, “Đi một lát thôi! Đêm nay sắp hết rồi, sau cũng không còn cơ hội xuất cung, để cho ta đi một lần đi mà!” Cậu đáng thương nhìn Hồng Lăng, “Ta cam đoan ngoan ngoãn theo hai người các ngươi, không đi xa…”

“Thế nhưng mà…”

“Khả năng cả đời này ta chỉ được đến đây một lần thôi!” Cậu thật sự rất muốn đi, muốn xem chợ ở cổ đại náo nhiệt như thế nào.

Hồng Lăng vẫn quả quyết cự tuyệt: “Lúc ở nhà trọ người đã hứa đi đến kia xong rồi về, chẳng lẽ công tử không tuân thủ lời hứa sao?” Nàng thở dài, “Còn nữa, chợ này vì công tử qúa muốn đi mới nghĩ có nhiều đò hay, kỳ thật cũng chỉ toàn những đồ tầm thường thôi.”

Nói thì như thế, nhưng Tại Trung khăng khăng muốn đi, dù sao được xuất cung, đi một chuyến, cho bõ công kẻo sau này lại tiếc. Cậu kéo tay Hồng Lăng cầu khẩn nói: “Ta biểt ngươi đối với ta là tốt nhất, ta đi xem một chút thôi. Chúng ta theo đường chợ trở lại nhà trọ, bên kia nhiều người như vậy, cũng an toàn mà. Ta cũng có thể tiện đường xem một chút, cho thoả lòng. Hồng Lăng, vậy được không?”

“Công tử à…” Hồng Lăng bất đắc dĩ thở dài, “Vậy được rồi, nhưng công tử không thể chạy loạn.”

“Ta hứa!”

Hẳn là bọn họ không biết, khi ba người đứng ở đây, sau lưng sớm đã có người theo dõi bọn họ.

Chợ quả nhiên náo nhiệt, cũng giống như lời Phác Hữu Thiên đã kể, có rất nhiều đồ lạ, quý hiếm. Đi một lúc, Tại Trung đã mua không ít đồ chơi, cậu nhìn cái gì cũng cảm thấy hay ho, Hồng Lăng cùng Đạp Tuyết cũng chỉ trả tiền, tuỳ ý cậu vui vẻ. Chỉ là, Tại Trung đi liền quên thời gian, Đạp Tuyết quan sát sắc trời, nói với Hồng Lăng: “Tỷ tỷ, nếu không quay về, e là thiếu gia đã về rồi.”

Dù sao Duẫn Hạo bọn họ cũng chỉ đi thanh lâu dò xét, không phải đi qua đêm, lúc này hẳn đang về rồi. Hồng Lăng chậm rãi nói: “Chúng ta giờ chỉ có thể đi đường tắt về, không thì thiếu gia phát hiện công tử không nghe lời, sẽ lại chiến tranh lạnh.” Thật sự không đành lòng nhìn Tại Trung bị răn dạy, Hồng Lăng tiến lên kéo Tại Trung đang xem mấy đồ trang sức, “Công tử, về thôi.”

“Mới đi một lúc mà ~”

“Nhưng mà thiếu gia trở về trước, công tử sẽ bị mắng.”

“Cũng đúng, được rồi, dù sao cũng xem qua.” Tại Trung lấy mấy đồ trang sức, cho Hồng Lăng một cái, cho Đạp Tuyết một cái, “Cái này cho các ngươi, đeo lên rất đẹp. Chúng ta về thôi.”

Đạp Tuyết nhìn cây trâm trong tay, chưa phát giác miệng hơi mỉm cười. Tuy nói là Hoàng phi, nhưng lại không có một chút kiêu ngại như những người khác. Hồng Lăng vì cậu cũng tạo nhiều mối quan hệ tốt, coi như tự nguyện a. Nếu như có một chủ tử tốt bụng, đơn thuần như vậy, có nô tài nào không thích. Mà bản thân ở bên cạnh Thiên Đế, coi như là tình nguyện cả đời.

Đi qua hai cái ngõ là đến nhà trọ, đây là đường lần trước Hồng Lăng đi mua thuốc trị thương phát hiện ra. Sắc trời tối mịt, chỉ có thể trông ánh trăng và sao, Tại Trung và Đạp Tuyết đi theo Hồng Lăng cầm đèn lòng, phía trước phát ra tiếng sột soạt. Hồng Lăng dừng lại cảnh giác nhìn bốn phía, phát hiện trước sao bị hai kẻ mặc như thổ phỉ bao vây. Quanh đây bình thường cũng có người qua lại, nhưng hôm nay chỉ có các nàng, nghĩ đến hẳn là sớm đã bị theo dõi.

Tại Trung cuống quýt nhìn Hồng Lăng, “Bọn họ là ai?”

“Có lẽ là thổ phỉ.” Hồng Lăng hạ giọng, sau đó lậo tức lớn tiếng nói: “Không biết hai vị tráng sĩ chắn đường của chúng ta là có chuyện gì?” Hồng Lăng sắc mặt không chút run rẩy.

Một trong hai kẻ cười lớn: “Khá lắm, nha đầu kia, chúng ta chỉ là khó khăn quá, muốn hỏi tiểu công tử ít tiền.”

“Lớn mật, các ngươi có biết đây là ai không?” Hồng Lăng giận dữ mắng mỏ.

Nhưng không ngờ, “Có là Thiên Đế, chúng ta cũng không sợ cướp nhầm. Quan tham ô lại, sớm muộn cũng chết, sợ gì quý nhân?” Kẻ kia làm càn, cười rộ lên, “Lão tử đã nói rồi, hôm nay nếu không đưa tiền, cũng đừng trách đao trong tay lão tử không có mắt.”

Hồng Lăng trong lòng cả kinh, biết rõ bọn họ tất nhiên không tử bỏ ý đồ. Dứt khoát đưa hết tất cả ngân phiếu trong tay, “Hôm nay hai vị tráng sĩ muốn lấy ít tiền, tiểu nữ đương nhiên không thể keo kiệt. Số ngân phiếu này cũng không ít, đưa cho tráng sĩ, để chúng ta hộ tống tiểu công tử trở về. Tráng sĩ thấy thế nào?”

Kẻ kia đến gần, vết sẹo trên mặt thật khủng bố, thậm chí còn lộ ra gân xanh, Hồng Lăng nhìn thấy mặt kẻ kia suýt chút nữa kinh hô, mà Đạp Tuyết đã nhắm mắt lại không dám nhìn, Tại Trung nuốt khan từng ngụm nước bọt. Tên cướp này cơ hồ giống như trong bộ phim kinh dị trước kia đã xem. Cậu nắm chặt quần áo, hoảng loạn cúi đầu. Tên cướp đánh giá ba người từ trên xuống dưới, giật lấy ngân phiếu trong tay Hồng Lăng, ánh mắt dừng trên người Tại Trung, cổ họng nhả ra những lời khiến người ta chán ghét: “Vị tiểu công tử này da mịn thịt mềm, so với nữ nhân còn đẹp hơn, ngay cả hai nha đầu tuyệt mỹ kia cũng thua kém, không phải là nam sủng của vị đại nhân nào chứ?”

“Làm càn! !” Hồng Lăng đứng trước Tại Trung, “Ngươi đã lấy tiền, sao còn chưa nhường đường cho chúng ta.”

Tên cướp phía sau bị Hồng Lăng mắng mỏ có vẻ mất hứng, hừ mũi nói: “Đại ca, dù sao nhìn trang phục bọn cũng toàn đồ quý, chúng ta không cần nể tình.”

“Bộ dáng tốt như vậy, giết rất đáng tiếc, chi bằng chúng ta nếm thử? Ta nói này hai tiểu thư ~~”

“Ngân phiếu đã cho các ngươi ròi, các ngươi còn muốn gì?” Tại Trung bất chợt cắt ngang lời lẽ hèn mọn của tên cướp.

Tên cướp trên mặt có vết sẹo cười nhạo: “Làm cái gì sao? Các ngươi những công tử phú gia làm sao có biết chúng ta bất đắc dĩ đi làm thổ phỉ bi ai cỡ nào? Ha ha, đêm nay công tử ngài còn nghĩ mình có thể trở về sao?”

Tại Trung cảm giác chân mình run lên, Đạp Tuyết bên cạnh sắc mặt càng tái nhợt.

Chỉ có Hồng Lăng, nhíu mày không biết nghĩ cái gì, nhưng một giây sao, nàng móc một cái dao găm nhỏ trong ngực phi lên mặt tên cướp có vết sẹo. Tên cướp không nghĩ đến Hồng Lăng lá gan lớn như vậy, nhất thời không kịp phản ứng. Kẻ phía sau đang muốn tiến lên chặn Tại Trung, nhưng cũng bị Tại Trung linh hoạt né tránh, “Chạy mau!” Ba người thừa dịp bọn cướp luống cuống chạy đi, hay tên cướp đương nhiên không chịu thả bọn họ.

“Chết tiệt, đuổi theo!”

Đèn lồng của ba người đã sớm tắt, trước mặt tối như bưng không biết chạy đường nào.

“Tỷ tỷ, ngươi mang công tử hướng bên kia, ta đi bên này, chúng ta tách ra chạy.” Khẩn cấp nhìn quanh, Đạp Tuyết nhìn giao lộ phía trước cũng luống cuống tay chân.

“Công tử mau nhanh theo ta!” Hồng Lăng không có thời gian đáp lại, chỉ kéo theo Tại Trung, bước nhanh sang lối rẽ bên trái. Nàng tuy đã từng tới đây, nhưng tình huống này không có đèn lồng, trong lòng lại sợ hãi, tự nhiên không nhớ được đường, chỉ biết chạy càng xa càng tốt. Tách ra chạy cũng chỉ để bảo vệ Tại Trung, giờ phút này các nàng phải liều mạng bảo vệ Hoàng phi Viêm Thuấn. Tại Trung hiển nhiên chưa từng gặp phải loại chuyện này, trên người toàn là mồ hôi lạnh, thể lực cũng sắp cạn kiệt.

Hai tên cướp thấy bọn họ tách ra chạy, cũng không đuổi theo hướng bên trái. Tên cướp mặt sẹo khoé miệng giật giật, dưới ánh trăng nụ cười của hắn có chút khủng bố, “Bên trái không cần đuổi theo, đuổi bên phải, đó là ngõ cụt.”

Trời vẫn tối, mà tương lai lúc này tan vỡ từng mảnh vụn.

Đạp Tuyết chạy được một đoạn, liền bị ngã, nàng run rẩy đứng lên chạy tiếp, nhưng trước mắt không còn là ngọn đèn dầu yếu ớt mà là bức tường không lọt gió. Nàng bối rối xoay người, nam nhân mặt sẹo đột ngột giữ chặt lấy nàng. Nàng sợ hãi lại không có gì bám víu, lùi ra phía sau. Sắc mặt cơ hồ tái nhợt, nước mắt theo khoé mi không ngừng trào ra. “Không muốn… không được qua đây… Cầu xin ngươi… Ta đưa tiền cho ngươi…” Nàng lấy hết tất cả ngân phiếu trong ngực vứt ra, “Xin ngươi đừng qua đây… Cầu ngươi…”

Tên cướp nhìn nàng giống như một con thỏ run rẩy, trong lòng dấy lên một mồi lửa, bước đến đem nàng áp trên mặt đất.

“Không muốn! Không muốn!! Aaaaa ——” Đạp Tuyết ra sức giãy dụa, nhưng giãy làm sao được đây?

Đêm dài heo hút, chỉ còn lại tuyệt vọng phía sau.
Mệnh như vậy.
Là mệnh của nàng.

Tại Trung chạy trên đường té ngã mọt lần, đầu gối đau nhức, vừa đi ra khỏi giao lộ là nhìn thấy cửa nhà trọ, hai người dắt díu nhau về phòng trọ. Bộ dáng vô cùng chật vật, vừa đi vào liền thấy Duẫn Hạo cùng Hữu Thiên đang nháo nhác tìm họ, nhưng không thấy Thẩm Xương Mân. Duẫn Hạo vừa nhìn thấy Tại Trung, luống cuống đỡ một Tại Trung sắp đổ: “Sao lại thành như vậy?! Ngươi rốt cuộc đã đi đâu?!”

“Duẫn… Duẫn Hạo…” Tại Trung vừa thấy thanh âm của Duẫn Hạo liền khóc to, “Đạp Tuyết đâu rồi? Đạp Tuyết đã về chưa?!”

“Đạp Tuyết còn chưa về, các ngươi làm sao vậy?” Duẫn Hạo có chút lo lắng hỏi.

Hồng Lăng chợt quỳ xuống, “Thiếu gia, Đạp Tuyết còn ở ngõ nhỏ đầu phố ngoài kia! Thiếu gia nhanh đi cứu nàng! Chúng ta bị thổ phỉ cướp giật, Đạp Tuyết chưa biết sống chết thế nào!”

“Cái gì?!” Duẫn Hạo gào thét, “Ai gọi các ngươi ra ngoài hay sao?!”

“Là ta không tốt, là ta muốn đi chợ chơi, Duẫn Hạo ngươi mau đi tìm Đạp Tuyết.” Tại Trung khóc, nước mắt như người, run rẩy nắm ống tay áo Duẫn Hạo, “Ngươi nhanh đi, nhanh đi….” Duẫn Hạo lúc này mới buông, vội đi ra ngoài.

Hữu Thiên cũng thấy sự việc không tốt, đứng dậy đuổi theo Duẫn Hạo.

[LK] Chương 16.2

Chương 16.2

 “Thả ta ra!” Cậu bé khóc thành tiếng, gào thét, cuối cùng cắn mạnh lên đầu vai Duẫn Hạo. Hồng Lăng cùng Đạp Tuyết đều nhao nhao hốt hoảng, muốn kéo đứa nhỏ ra. Nhưng Duẫn Hạo chỉ lui ra sau một bước, nhíu mày chịu đau đớn. So với những gì nạn dân phải chịu đựng kia, vết cắn này có thấm vào đâu? So với bi phẫn trong lòng đứa trẻ, đó căn bản là vô nghĩa. Cắn một hồi, cậu bé mới nhả ra, nức nở nghẹn ngào khóc, dường như không còn sức lực tựa vào đầu vai Duẫn Hạo, “Tỷ tỷ… Ta cần tỷ tỷ…”

“Ngoan.” Duẫn Hạo nhẹ giọng.

“Hi nhi cần tỷ tỷ…” Cậu bé nghẹn ngào, giọng trẻ con non nớt giờ phút này khàn khàn, rúc trong ngực Duẫn Hạo, không ngừng run rẩy.

Tại Trung hiểu, đây là nỗi lòng của Quân vương, không thể khiến con dân của mình yên ổn, hạnh phúc, cậu thừa nhận đây không phải chỉ đau một chút thôi. Mà giờ phút này, tâm trí Duẫn Hạo, phải chăng cũng hoang vu giống như vùng đất này.

Mấy đứa trẻ cùng mấy lão phụ nhân đang ngồi co lại một chỗ trên bãi đất hoang, khiếp đảm nhìn bọn họ, sợ mình sẽ giống cô bé kia bị chết rồi bị đem đi chôn. Cảm giác sợ hãi này khiến đám dân nghẹn ngào than khóc, xuyên thấu trời xanh, bi thương vạn dặm, giống như lời ai oán.

“Cha mẹ ngươi đâu rồi?” Tại Trung lau vệt nước mắt trên mặt đứa trẻ, nhẹ giọng hỏi.

Tại Trung so với Duẫn Hạo, cảm giác nhu hoà hơn nhiều, đứa trẻ giãy dụa muốn xuống, Duẫn Hạo cũng buông tay, Tại Trung khoác áo choàng qua vai đứa trẻ, cậu bé sợ hãi trả lời: “Không biết.”

“Có lẽ bị mang đi rồi, Kiều Tri huyện đưa đàn ông ở đây đi làm nô lệ, nữ…” Xương Mân sau khi đã sắp xếp thi thể kia xong xuôi, “Nếu ưa nhìn, hẳn là bị đưa đến kỹ viện.”

Tại Trung dừng một chút, nhẹ giọng hỏi đứa nhỏ: “Tên ngươi là gì? Bao nhiêu tuổi?”

“Hi nhi, sáu tuổi rồi.” Nó rúc vào trong lòng Tại Trung, sợ hãi nhìn Xương Mân.

“Hi nhi, thật là cái tên hay.” Tại Trung sờ sờ đầu nó, lấy toàn bộ bạc vụn trong ngực đặt vào tay cậu bé, “Sau này mọi chuyện đều phải cẩn thận, trưởng thành, phải trở thành người tốt.”

Cậu bé nhìn Tại Trung, chớp chớp đôi mắt đầy nước, kinh ngạc gật đầu, áo choàng trên người thật ấm áp. Ánh mặt trời chiếu nghiêng, soi sáng một nửa gương mặt Tại Trung, nhu hoà như một giấc mộng. Cậu bé bị tia sáng ấm áp hấp dẫn, nhìn chằm chằm Tại Trung, thẳng đến khi cậu theo Duẫn Hạo khuất bóng sau ngõ hẻm kia.

Nhiều năm sau khi được sự cho phép, cậu bé mà Tại Trung gọi là Hi nhi, tay nâng cờ chiến một đường xuôi xuống nam, chỉ vì năm đó trong lòng còn bao lưu luyến.

Trở lại nhà trọ, Duẫn Hạo ngồi trong sương phòng đối mặt với một bàn đầy đồ ăn, sửng sốt ăn không vào. Tại Trung gắp thức ăn vào trong bát của hắn, “Không phải còn muốn đi khảo sát sao? Không ăn thì sức khoẻ chịu sao được?” Nói xong, Tại Trung lại gắp ít thịt vào bát của Duẫn Hạo.

“Trẫm ở đây ăn toàn cao lương mĩ vị, con dân lại chịu bao khổ cực.” Duẫn Hạo lắc đầu, “Ngươi ăn đi.”

“Ta cũng không ăn.”

“Nghe lời.”

“Ta cũng là Hoàng phi của Viêm Thuấn, đây là những gì khi ta vừa đến nơi này ngươi đã nói cho ta biết. Cho nên con dân của ngươi cũng là con dân của ta.” Tại Trung để đũa xuống, vừa rồi Hồng Lăng đã đi mua thuốc trị thương về. Tại Trung cầm lấy thuốc sau đó cho nàng lui ra ngoài, cậu tỉ mẩn xem xét thuốc, sau đó xoa lên đầu vai Duẫn Hạo. “Ta giúp ngươi bôi thuốc.”

Duẫn Hạo thở sâu một hơi, cũng không ngăn cản Tại Trung cởi áo hắn. Lồng ngực to lớn cũng theo đó lộ ra, trong phòng đốt lò sưởi, cho nên cũng không cảm thấy lạnh. Dấu răng trên vai rất rõ ràng, xung quanh đã tụ máu, đông lại. Tại Trung nhíu mày, đau lòng hỏi: “Sao lại không đẩy ra?”

“Nó mất đi người thân duy nhất, hẳn là đau đớn vô cùng, cắn thế này là nhẹ rồi.” Thuốc bột rơi vãi trên bả vai, cảm giác đau nhức, Duẫn Hạo cũng không nhíu mày.

Tại Trung lẳng lặng giúp hắn bôi thuốc, sau đó dùng băng gạc băng bó. Động tác cẩn thận chừng mực, rất thành thạo vì Tại Trung trước kia ở trường học đã thực hành băng bó cứu thương. Tuy băng bó cũng không quá nhẹ nhàng, nhưng ít ra Duẫn Hạo cũng không thấy khó chịu. Tại Trung không giúp hắn mặc quần áo, mà từ phía sau nhẹ nhàng ôm hắn. Duẫn Hạo xoa vòng tay của cậu qua người mình, hạ giọng: “Tại Trung, trẫm muốn ôm ngươi.”

Không có lời đáp, chỉ có những nụ hôn nhỏ trên cổ đáp lại hắn. Duẫn Hạo kéo Tại Trung ra phía trước hôn cậu, vừa vội vàng lại vừa sâu sắc.

“Duẫn Hạo.” Thời điểm nam nhân này không ngừng cố gắng, Tại Trung phun ra hai chữ rõ ràng. Cả đời này cũng chỉ có hắn, bản thân chỉ có thể vì hắn mà cam tâm tình nguyện nằm dưới. Hai chân của cậu bị giơ cao, bộ dạng gấp gáp, màu trắng nõn thấp thoáng lắc lư, còn chưa cởi hết mà nửa che nửa hở, cực kỳ hấp dẫn. Duẫn Hạo xoa nắn lồng ngực của cậu, thanh âm khàn khàn, sau đó lưu lại dịch thể bên trong Tại Trung, là dấu vết của yêu thương.

Hai người ôm nhau trên giường, Tại Trung bộ dáng phong tình vô hạn, lười biếng đè lên người Duẫn Hạo. Cậu nói nhỏ: “Duẫn Hạo, bất kể như thế nào, ta đều ở bên cạnh ngươi.”

Duẫn Hạo vuốt lưng Tại Trung, mỉm cười.

“Trẫm biết.”

“Ngươi cái gì cũng bảo biết.” Tại Trung giống như là làm nũng.

“Tại Trung, vĩnh viễn bên cạnh trẫm.”

“Uhm!”

Hoàng hôn đến có chút chậm chạp, Duẫn Hạo và Tại Trung rửa mặt sau đó thay quần áo. Lần này cải trang đi thanh lâu, cho nên Tại Trung không được đi theo. Vì thế Duẫn Hạo cũng không có cách nào, hắn lệnh cho Đạp Tuyết và Hồng Lăng ở lại cùng cậu, cũng dặn dò không được ra khỏi nhà trọ nửa bước. Tại Trung ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại thấy hẫng hụt. Vậy chợ đêm đã được đi đâu? Nghe Hữu Thiên nói, ở chợ này toàn là những đồ tốt trong nhà dân được bày bán.

Hồng Lăng đi vào sương phòng, đi theo sau là Đạp Tuyết cùng mấy người làm trong nhà trọ. Bọn họ ồn ào đem thức ăn thừa xuống, phải nói là mang toàn món ngon bưng xuống. Tại Trung thấy, bỗng nhiên hỏi: “Những đồ ăn này chưa động đũa, các ngươi mang xuống rồi đưa đi đâu?”

“Bẩm công tử, những thứ này sẽ mang đổ đi.”

“Đổ đi? Nhưng mà hầu như chưa từng động đũa, đổ đi như vậy chẳng phải rất lãng phí.” Tại Trung nghĩ ngợi, “Ngươi gói lại toàn bộ cho ta, làm thêm cho ta ít đồ ăn, ta muốn mang đi.”

“Công tử muốn làm gì vậy?” Hồng Lăng khó hiểu, mà ngay cả Đạp Tuyết cũng không đoán được suy nghĩ của Tại Trung.

Tại Trung có chút giận dữ nói: “Duẫn Hạo vì những nạn dân kia mà ăn không nổi, cảm thấy mình lúc này cũng ăn no mà bọn họ lại đói rách. Cho nên, những món ngon này dù sao cũng sẽ đổ đi, không bằng để ta mang đến cho bọn họ.” Nhớ tới những đứa trẻ đáng thương đó, Tại Trung liền nhíu mày, “Thật sự rất đáng thương, tuổi còn nhỏ như vậy…”

“Thế nhưng mà công tử, thiếu gia đã phân phó không thể ra ngoài.” Đạp Tuyết đứng một bên cuống quít nói.

“Chúng ta đi rồi trở lại, không có gì đáng ngại.”

“Công tử, nếu để thiếu gia biết…”

“Chúng ta sẽ về trước khi bọn họ trở lại.” Tại Trung không để ý Đạp Tuyết ngăn cản, lấy thêm một kiện áo ngoài khoác thêm, sau đó cũng không quay đầu lại mà nói với Hồng Lăng, “Ngươi đừng nói gì, dù sao ở chỗ này không làm gì rất nhàm chán, không bằng để ta mang ít đồ ăn qua đó, ta cũng bớt cảm giác tội lỗi trong lòng. Lúc mình ăn uống no đủ như vậy, những đứa trẻ ở đâu đó lại đang thoi thóp.”

Nghe xong lời này, Hồng Lăng chỉ thản nhiên nói: “Chỉ một canh giờ.”

“Hồng Lăng tỷ tỷ!” Đạp Tuyết nhíu mày.

“Công tử tất nhiên có đạo lý của công tử. Nhân lúc trời còn sớm, chúng ta sớm đi sớm về.”

“Tỷ tỷ!”

“Đạp Tuyết, ta cũng từng có những thời điểm khổ cực như thế, ta biết đây chính là lò sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.” Nàng lắc đầu, đi ra ngoài sương phòng chuẩn bị đồ đạc. Đã bao lâu rồi? Thoát khỏi thôn trang đó, được công chúa Liên Nhã cứu sống, ăn no mặc ấm, đã bao lâu rồi? Lâu đến mức nàng quên cả cố hương, quên cả những bông tuyết trong trời đông giá rét, bản thân đã khát vọng cỡ nào có thể có một chiếc áo ấm, hy vọng xa vời nhường nào?

Có thể một bước này sai, từng bước sai,
Chuyến đi này, lại có thể chuyển hướng của một vận mệnh.

Đối với Tại Trung, đối với Đạp Tuyết, cũng đối với Hồng Lăng. Nước mắt chảy hết, đồng thời lại không cách nào với tới khát vọng.
Biến thành hy vọng xa vời cả đời.