Chapter 21 —— Luận bàn âm mưu quỷ kế về cầu hôn
Kinh
thành nguy nga, hôm nay đặc biệt náo nhiệt.
Kim gia rực
rỡ, Jung gia trầm.
Một
thành hào hoa, chỉ vì tình.
Bình
minh rực rỡ, dải băng đỏ khảm vàng tùy ý bay giữa không trung, mang theo tiếng
phần phật, phản chiếu từng tia nắng mặt trời ấm áp, bình hoa mạ vàng chỉnh tề
hai bên thảm đỏ tỏa ra hương hoa thấm vào ruột gan, hợp với bầu không khí tạo
nên vài phần mập mờ.
Người
trên phố Cô Tô nhận được tin, nhao nhao dừng tay, chạy đến xem màn tiếp theo của
một đêm ở miếu Đồng tâm, trong lúc nhất thời, hai bên tường thành đối diện phủ
có không ít người leo lên ngồi, người già trẻ em, nam nữ, dù là thân phận gì
cũng đều chen chúc vào mà xem, thỉnh thoảng lại ồn ào nghị luận, ầm ĩ như thể
thấy Hoàng đế đi du hành.
Hạ
nhân Jung phủ đồng loạt mặc một màu vàng rực rỡ, nhìn thoáng qua như một chiếc
cờ lớn màu sắc rực rỡ, nghiêm túc và trang trọng, khiến người tán thưởng liên tục.
Jung
Yunho đứng phía xa xa, vẻ mặt tươi cười, niềm vui như thấm ra cả cảnh vật được
thể hiện từ cách ăn mặc tỉ mỉ của hắn. Hắn xưa nay không thích mặc quần áo màu
sắc rực rỡ, hôm nay lại mặc cẩm bào đỏ sẫm thêu tường vân, bên hông là đai lưng
màu vàng thêu hoa văn, mái tóc đen dùng kim quan chạm rỗng khắc hoa búi lên, cài
ngang một chiếc trâm bằng ngọc bích khảm minh châu, so với trang phục thanh lịch
hàng ngày lại thêm vài phần quý phái cùng tiêu sái.
Không
ít thiếu nữ đang dùng ánh mắt si mê nhìn hắn, nở nụ cười thẹn thùng.
Cầu
hôn?
Kim
Jaejoong khóe miệng co giật, chỉ cảm thấy Shim Changmin bên người đã bật ra tiếng
cười nho nhỏ, thậm chí cả Phúc bá cũng cong khóe miệng.
Vì
vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên vui hay xấu hổ, cậu chỉ thấy đầu
óc choáng váng, cậu và Jung Yunho đã có thân mật da thịt, người này đã cùng cậu
lớn lên, quả thực là luôn dốc lòng vì cậu, cậu tất nhiên thấy rõ lòng mình.
Nhưng
là, vì cái gì, cậu luôn có cảm giác cường đoạt dân nữ, không, cường đoạt dân
nam nhỉ?
“Jung
Yunho, ngươi có phải bị đụng vào đầu rồi không?”
Kim
Jaejoong nhìn khung cảnh khiến người nghẹn họng nhìn trân trối trước cửa nhà,
nhất thời không biết mình nên có cảm xúc gì.
Jung
Yunho cười mà không nói, giơ cao tay vỗ một cái, lập tức có một hạ nhân lanh lợi
cầm một cuộn giấy thật dài đứng trong góc, hắng giọng một cái, bắt đầu cao giọng
đọc:
“Sính
lễ gồm những vật sau:
Tủ
vuông bằng gỗ tử đàn, một ống đựng bút bằng ngọc xanh từ thời Hán, ghế tử đàn,
một thanh chắn bằng ngọc xanh, một ấm ngọc xanh, một tượng điêu khắc ngọc từ thời
Hán, bộ ghế gỗ mun, một đôi thiên nga khắc trên ngọc từ thời Hán, một chiếc
khánh ngọc bích, một nghiên mực khắc từ ngọc đen, một giá bút bằng ngọc.
Tráp
đỏ khắc hoa mười chiếc, hộp gỗ tử đàn chữ nhật khắc thủ công sáu bộ, hộp đỏ khắc
hoa cúc hai bộ.
Vàng
hai mươi miếng, mãng gấm hai mươi cuộn, gấm hoa to ba cuộn, gấm hoa nhỏ ba mươi
hai cuộn, vải nhung ba mươi cuộn, vải voan ba mươi cuộn, gấm thêu chữ thọ bằng
vàng hai cuộn, vải bông sợi to hai mươi hai cuộn, vải tơ loại to một trăm sáu
mươi cuộn. Vải tơ loại nhỏ bảy mươi lăm cuộn, sa tiến cung hai mươi cuộn, lăng
một trăm cuộn, tơ lụa một trăm cuộn, mũ miện một chiếc…”
Hạ
nhân lớn tiếng đọc xong từng cái, người sau lưng Jung Yunho mang theo rương hòm
đỏ thẫm liền lần lượt buông xuống, có bốn thị nữ xinh đẹp cùng nhau mở rương
hòm ra, những chiếc rương lớn sơn đỏ trong tiếng đọc không nhanh không chậm lần
lượt mở ra cho người chiêm ngưỡng.
Dân
chúng vây xem chung quanh đều hít một hơi, trong Kinh thành không ai không biết
hai nhà Jung Kim phú quý, nhưng lại không ngờ đã giàu đến khiến người tặc lưỡi,
chỉ cần nhìn mấy sính lễ này thôi, dưới ánh mặt trời đủ loại màu sắc, vàng lóng
lánh, người đã đủ choáng váng.
“Ồ,
ca, ngươi phát tài rồi.” Shim Changmin lén lút nuốt nước miếng, rướn cổ đánh
giá một phen, nhỏ giọng nói với Kim Jaejoong, “Đều là đồ tốt cả, ta lấy ống đựng
bút bằng ngọc xanh từ thời Hán kia được không?”
“Ca,
ta muốn tủ vuông bằng gỗ tử đàn kia để đựng thuốc.”
“Đại
thiếu gia, lão nô mặt dày mày dạn xin bảy cuộn vải nhung.”
…
Mấy
người này, lại còn dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à?
“Ta
nói ta muốn gả cho hắn lúc nào hả?” Kim Jaejoong gào lên một tiếng, mấy người
ngồi trên tường phía xa xa bị dọa ngã xuống, đụng trúng người đang xách băng ghế
ngồi xem náo nhiệt trên mặt đất, hai người liền xông vào đánh nhau.
“Vậy
Jaejoong ca, ngươi muốn lấy Yunho ca à?” Kim Junsu hoảng sợ như nhìn thấy heo
bay trên trời, giọng run rẩy hỏi.
Ah?
Quần
chúng bên dưới mắt lóe sáng, xem ra lời đồn là giả rồi, không ngờ Jung đương
gia lại bị Kim đương gia… Khụ khụ.
“Ta
vì cái gì nhất định phải có quan hệ với Jung Yunho.” Kim Jaejoong gần như nổi
trận lôi đình, chỉ vào mũi đệ đệ mình mà nói, “Ta chẳng lẽ không ai muốn sao,
chỉ bằng ba chữ Kim Jaejoong, ta không tin không lấy được ai.”
Dư
âm tiếng rống còn chưa tan, Kim Jaejoong đã chỉ mấy hạ nhân đứng gần đó, miệng
hét lên: “Ngươi, ngươi, ngươi, mấy người các ngươi nói xem, có phải không?”
Mấy
hạ nhân Kim phủ không hiểu sao lại bị chỉ điểm, sợ không dám ho he gì, bọn họ đều
biết rõ địa vị của Jung đương gia trong Kim phủ, huống chi nhân vật chính của
buổi cầu hôn lúc này đang cười mà như không nhìn qua phía này, ai dám nói gì?
“Jaejoong
ca, ngươi đừng như vậy.” Shim Changmin lòng từ bi nổi dậy, lên tiếng giải vây,
“Ngươi xem đi, hiện trong Kinh thành nào có ai không biết chuyện của ngươi cùng
Jung Yunho, ngươi không kết hôn với hắn còn có thể tìm ai nữa?
“Ta
với hắn làm sao?” Kim Jaejoong hai tay nắm chặt, gào ầm lên, nhưng khuôn mặt cậu
vốn xinh đẹp, bất kể là cười khóc hay giận dữ đều là cảnh đẹp ý vui.
Nhắc
tới việc này, Kim Jaejoong liền cảm thấy ủy khuất, cậu cùng Jung Yunho trong miếu
thật sự không có gì xảy ra cả, sao lại đồn thành cậu sắp sinh con cho Jung
Yunho rồi?
“Jung
Yunho, ngươi nói đi, ngày hôm đó chúng ta không xảy ra chuyện gì đúng không?”
Kim Jaejoong xoay tay lại, hùng hổ hỏi người đang đứng dưới bậc thang cười vui vẻ.
“Ngày
đó à…” Jung Yunho bị gọi tên, hai tay chắp lại, chậm rãi mở miệng, xung quanh
không ít người dựng tai lên nghe, “Ngày đó quả thực không có gì cả.”
Còn
không đợi mọi người thất vọng, trong mắt Jung Yunho liền hiện lên giảo hoạt
cùng vui vẻ, mỉm cười mở miệng, giọng du dương truyền đi rất xa: “Ngày đó,
chúng ta không phải chỉ là ôm một cái, trong miếu rất tối, phần eo bị đâm của
ta giờ vẫn còn đau, ngươi chỗ đó có khỏe không?”
Lời
này nói vô cùng mập mờ, người biết, chẳng hạn như Kim Jaejoong, hiểu Jung Yunho
nói rất đúng, lúc bọn họ chạy vào trong miếu, vì không có nến nên đập phải góc
bàn, chân cậu còn va vào chân bàn, nhưng những người không biết, chẳng hạn như
Shim Changmin, chẳng hạn như Kim Junsu, chẳng hạn như Phúc bá, chẳng hạn như quần
chúng nhân dân, biểu cảm của bọn họ liền trở nên ý vị sâu xa.
“Jaejoong
ca, ngươi xem đi.” Shim Changmin mở to mắt nhìn, mang theo hiểu rõ, “Hiện tại
ngoài Jung Yunho, còn ai dám kết hôn với ngươi nữa?”
Changmin
nói đến một nửa lại bị ánh mắt tức giận của Kim Jaejoong làm cho ngậm miệng,
hơn nữa Kim đại đương gia tiếng xấu lan xa, tính tình hung bạo, thù dai, ngang
ngược lại tùy hứng kia, ngoài Jung Yunho ra, còn ai chịu được?
“Jung
Yunho, ngươi nói bậy bạ gì đó.” Kim Jaejoong giận đến run lên, cậu hiện tại xem
như hiểu rõ, người này rõ ràng là cố ý, mặc kệ những lời đồn đãi này lan xa,
không chịu ngăn cản là để ép cậu trong hoàn cảnh này, trừ Jung Yunho ra, không
ai dám kết hôn với cậu!
Mưu
kế này rất thành công, không thể không nói, người này quá mức xảo trá!
Với
tâm cơ của Jung Yunho, nhất định hiểu rõ tính tình của cậu, hắn đã bày tỏ với cậu,
sau khi trở về, Kim Jaejoong cậu giờ nắm thế thượng phong nhất định sẽ mượn cơ
hội này trả thù một phen, nên hắn đã bày chiêu như vậy.
Gần
mười năm tranh đấu, hai người bọn họ có thua có thắng, nhưng nói cho cùng vẫn
là Kim Jaejoong cậu bị ức hiếp tương đối nhiều, Jung Yunho người này bày ra thì
là công tử quý phái, nhưng thực chất bên trong lại ác ma mười phần, dựa vào
thanh danh tốt trong Kinh thành, khắp nơi bắt nạt cậu, trêu đùa cậu, những việc
này quả thật là tội lỗi chồng chất, đếm mãi không hết.
Hiện
tại thì tốt rồi, chân tướng đã lộ, Jung Yunho hóa ra đã sớm ôm tâm hồn thiếu nữ
với cậu, khụ khụ, vậy cậu cũng phải nhân cơ hội này mà bộc phát cơn giận kìm
nén trong lòng, bắt nạt lại, để cho Jung Yunho nếm thử tư vị này, bởi vậy cậu
đang suy nghĩ có nên về Jung phủ không, không nghĩ tới, Jung Yunho vẫn còn một
chiêu nữa.
“Ca,
sao ngươi không nói với ta?” Kim Junsu cũng không phải trẻ con, tuy phản ứng chậm
chút nhưng cũng lập tức hiểu được, tai đỏ bừng, nhưng vẫn bà tám như trước tiến
đến bên người Kim Jaejoong nhỏ giọng nói.
“Đúng
vậy, lão nô cũng không biết.” Phúc bá thở dài.
Kim
Jaejoong hít sâu, hít sâu, lại hít sâu, rốt cuộc nhịn không được bộc phát, hướng
về phía người làm bộ xuất trần thoát tục, cười dịu dàng kia mà gào lên:
“Ta
lúc nào cùng ngươi ôm ấp trong miếu hả, ngoại trừ lần kia ở chỗ ngươi ra, ta
không…”
Kim
Jaejoong nhất thời bị cơn giận kích thích không suy nghĩ, hoàn toàn không biết
lời mình thốt ra mang đến ảnh hưởng kinh người thế nào, trong lúc nhất thời, tiếng
hít sâu trước cửa Kim phủ còn mạnh hơn tiếng gió xuân thổi qua.
Kim
Junsu, Shim Changmin, Phúc bá, thậm chí cả hạ nhân Kim phủ đều một bộ bừng tỉnh
đại ngộ, Kim Jaejoong hối hận che miệng, chỉ có Jung Yunho cười hiểu rõ.
Hắn
hiểu rất rõ Kim Jaejoong mà!
“Jaejoong,
đây không phải ta nói nha.” Jung Yunho cười vô tội, nụ cười nhàn nhạt kia trong
mắt Kim Jaejoong nhìn lại thật giống độc dược, đẹp nhưng vô cùng nguy hiểm, “Ngươi
xem, ta lần này mang theo mười phần thành ý đến, đây là bảo vật gia truyền của
Jung gia ta.”
Lâm
quản gia thấy Jung Yunho ra hiệu liền mở chiếc hộp đẹp đẽ quý giá mà mình vẫn cầm
ra, bên trong không phải châu báu quý giá mà mọi người tưởng tượng, cũng không
phải nhân sâm ngàn năm hay giấy tờ nhà đất, mà là một quyển sách cũ nát, cũ đến
ngay cả góc sách cũng bị cong hết lên, ố vàng.
Dân
chúng bình thường đứng phía trước nhịn không được thất vọng thở dài, nhưng Kim
Jaejoong lại hai mắt lấp lánh, bước như bay xuống bậc thang, tới trước mặt Jung
Yunho, vươn tay lấy quyển sách kia.
“Cho
ta?”
Kim
Jaejoong ngay cả khóe mắt cũng mang theo kinh hỉ, nhìn quyển sách cũ nát trước
mặt như nhìn chìa khóa kho vàng.
Quyển
sách này cậu sớm đã nghe nói đến, thấy bảo tổ tiên Jung gia lưu lại một quyển
sách về kinh thương, tập hợp nhiều năm tâm huyết của Jung gia, Jung Yunho vừa
vào giới đã có thể thành danh khắp thiên hạ, ngoài việc thông minh trời sinh ra
thì còn có một phần là nhờ công lao của quyển sách này, cậu sớm đã ngấp nghé
quyển sách này từ lâu, chỉ là Jung Yunho giấu rất kĩ, cậu mấy lần đi Jung gia
tìm mà không thấy tung tích.
Không
nghĩ hôm nay nó lại tự mình đưa tới cửa.
“Chỉ
cần ngươi gật đầu, tất cả những đồ đạc ở đây và quyển sách này đều là của
ngươi.” Mắt Jung Yunho hàm chứa ý cười tà mị, hạ giọng nói, “Kể cả ta.”
Hai
người dựa rất gần nhau, gần đến mức mấy sợi tóc của Jung Yunho còn chạm vào mặt
cậu, ngưa ngứa, bọn họ không phải là chưa từng có tiếp xúc thân mật hơn, nhưng
đây là lần đầu tiên thân mật trước nhiều người như vậy.
Kim
Jaejoong mặt đỏ bừng, vội vã lui ra phía sau, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt sâu
sắc của Jung Yunho, mẹ Jung Yunho là người ngoại tộc, cho nên màu mắt của hắn
so với người Đông triều nhạt hơn một chút, thoạt nhìn như hổ phách tốt nhất, dịu
dàng mà trong veo.
“Ta,
ta muốn ngươi làm gì?”
“Ta
có rất nhiều tác dụng, cần ta liệt kê từng cái cho ngươi nghe không?” Jung
Yunho cong khóe miệng cười quyến rũ, mười phần vô lại, giọng nhỏ chỉ đủ để hai
người nghe thấy, “Ta không ngại vào phòng ngươi nói cho ngươi nghe.”
Kim
Jaejoong cầm quyển sách trong tay, mới lật đến tờ thứ nhất đã nhìn thấy dòng chữ
nhỏ —— Kinh thương thập pháp.
Sách
này không xem thì thôi, một khi xem thì hàng loạt câu chữ khiến người tỉnh ngộ,
lập tức hấp dẫn cậu, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào quyển sách, nào còn chú
ý Jung Yunho đang nói gì.
“Hay
không?”
“Hay.”
“Vậy
vào nhà xem đi, bên ngoài gió lớn.” Jung Yunho cười nhẹ vươn tay ôm lấy Kim
Jaejoong.
Kim
Jaejoong gật gật đầu, theo sự chỉ dẫn của Jung Yunho mà đi vào Kim phủ, cậu lúc
này đang đọc biện pháp thứ hai trong Kinh thương thập pháp —— Mê hoặc lòng người.
Mê hoặc lòng người. Kinh thương đặc biệt ở
chỗ giả là thật, thật là giả, muốn giành chiến thắng phải công kích nhược điểm
của đối phương, khiến đối phương bất ngờ, không kịp phản ứng.
“Bên
này, mấy người tới bên này đi, đổi toàn bộ vạc gỗ này thành vạc đồng cho ta.”
“Vâng.”
“Còn
có bên này, tiểu Phúc tử, ta nói bao nhiêu lần rồi, chữ hỷ này phải dán chính
giữa, chính giữa ấy, tiểu tử ngươi mắt lé à, mau mau mau, bóc ra dán lại.”
“Ài,
Phúc bá, chữ hỷ này ta dán đến tám mươi lần rồi đấy.”
“Vậy
thì dán đến chín mươi lần luôn đi.”
“Được
rồi được rồi, ta dán lại là được chứ gì.”
“Người
đâu, rèm bên này là ai đổi?”
“Là
nô tài.”
“Ngươi
bảo ta phải nói gì mới được đây, đây là hôn lễ, sao lại dùng rèm tối màu thế
này, mau vào khố phòng lấy màn đỏ thay lại cho ta.”
“Vâng.”
“Nhớ
phải lấy cái trong cùng có đính kim tuyến đấy.”
“Dạ.”
“…
Cái ghế này, người đâu, đổi cho ta, đổi ghế gỗ đàn hương màu đen này thành ghế
gỗ cây táo mau.”
“Phúc
bá, ghế gỗ cây táo trong khố phòng hết rồi, ghế gỗ cây táo này không đắt, chỉ
là màu rực rỡ nên lúc ấy mua ít.”
“Hồ
đồ, đi đi đi, phái người sang Jung phủ, bảo cô gia[1]
đưa sang một ít.”
“Vâng.”
…
Kim
Jaejoong ngồi xích đu trong tiểu hoa viên trước Nhất Ngôn đường, vẻ mặt bất ngờ
nhìn Phúc bá hai má đỏ rực như em bé trong tranh Tết, vui vẻ đứng giữa phủ chỉ
huy hạ nhân, toàn bộ Kim phủ giăng đèn kết hoa như lễ mừng năm mới, một màu đỏ
đến rực mắt.
Ngày
ấy cậu không ngờ tới mình lại trầm mê trong quyển sách kia, mơ mơ màng màng
theo Jung Yunho vào phủ, sau đó không biết Lâm quản gia ở bên ngoài nói gì, chỉ
trưa hôm đấy, cả Kinh thành liền lan truyền lời đồn mới:
——
Kim đương gia Kim phủ đồng ý lời cầu hôn của Jung đương gia.
Đúng
là một lần lỡ hận đến muôn đời a!
“Phúc
bá, sao ta cảm thấy ngươi rất vui vẻ nhỉ?”
Kim
Jaejoong lườm một cái, giọng điệu âm trầm, hôm đó cậu cầm chổi đuổi Jung Yunho
ra ngoài, cái tên da mặt siêu dày kia lại có thể bình tĩnh vừa trốn tránh vừa định
ngày.
Ba
ngày sau?
Hắn
tưởng mình đi chợ à!
“Không
có mà.” Phúc bá cảm giác được nguy hiểm, lập tức quay người, cung kính nói,
“Lão nô đây là tận chức tận trách.”
“A.”
Kim Jaejoong ngoài cười nhưng trong không cười, vươn ngón tay bóc lớp vỏ ngoài
trên cây, thanh âm lành lạnh mang theo chút lười biếng, “Thật đúng là tận chức
tận trách nha, còn cái gì mà cô gia, cô gia khỉ gió ấy, ở Kim phủ này đến cùng
ai mới là gia chủ hả!”
“Đương
nhiên, đương nhiên là đại thiếu gia ngài rồi.”
Tính
tình đại thiếu gia của Kim Jaejoong một khi bùng phát, Phúc bá cũng không dám
nói gì, khúm núm dỗ dành.
“Đi,
đổi toàn bộ các thứ trong phủ thành trắng cho ta, đỏ rất chướng mắt.”
“Trắng,
trắng ư?” Phúc bá kinh ngạc, màu trắng là sao hả?
“Ha
ha, Jaejoong ca, ngươi định tổ chức hôn lễ và tang lễ cùng lúc luôn à?” Shim
Changmin đúng lúc tiến đến, biết rõ mấy ngày nay Jaejoong đang khó chịu, người
trong phủ, chẳng hạn như hắn, chẳng hạn như Junsu, chẳng hạn như Phúc bá đều bị
cậu hạch sách, biết rõ cậu không phải thật sự tức giận, nhưng lại không dám ý
kiến gì.
“Shim
Changmin, ngươi còn có mặt mũi đến đây à?”
“Ta
dùng chân đến đây mà ca.”
Quan
hệ của Shim Changmin với Jung Yunho gần đây đột nhiên phát triển mạnh, tiến triển
cực nhanh, mỗi ngày lấy thân phận người nhà vợ đến Jung phủ, thiếu chút nữa ăn
sạch sẽ một tháng đồ ăn của người ta.
Kim
Jaejoong mắt nhìn người cuối cùng tham gia “Liên minh chống đỡ Jung Yunho” cũng
bị lôi kéo, càng giận không cách nào bộc phát.
“Nhìn
thấy ngươi liền phiền a, đi đi đi, đừng ngồi ở đó.” Kim Jaejoong mấy ngày nay
không hiểu sao vô cùng bực bội, không đợi Shim Changmin đi tới phòng bếp liền tự
mình nhảy xuống khỏi xích đu nói, “Mà thôi, ta đi ngủ, đừng có làm ồn đến ta.”
Vừa
nói xong liền đi, để lại Phúc bá cùng Shim Changmin hai mặt nhìn nhau.
“Ai,
đại thiếu gia mấy ngày nay đều như vậy, Shim tiên sinh ngài chớ để trong lòng.”
“Sao
có thể, Phúc bá ngài nói quá lời rồi.” Shim Changmin cười ngại ngùng, “Ta cũng
đâu phải mới quen biết Jaejoong ca, cái tính kia, ta còn không rõ nữa sao.”
“Đều
là vì lão đương gia chiều chuộng, sau Jung đương gia lại dỗ dành suốt ngày.”
Phúc bá cười hiền lành, mang theo hòa ái của bề trên, “Chiều quá thành ra tính
thế kia đấy.”
“Không
sao đâu, ngài chỉ phải chăm sóc vài ngày nữa thôi, về sau thành vị kia đau đầu
rồi.”
“Cũng
đúng.”
Một
già một trẻ nhìn nhau cười cười, gió xuân thổi qua, khung cảnh vô cùng ấm áp
hòa thuận.
“Đại
thiếu gia, đại thiếu gia.”
Kim
Jaejoong vừa mơ màng nghỉ ngơi được một lúc, cửa ra vào liền truyền đến giọng
trầm thấp của Phúc bá, xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn, có chút mơ hồ không rõ.
“Chuyện
gì?”
Kim
Jaejoong dựa vào nệm êm, miễn cưỡng ngáp một cái, thanh âm lười biếng có vài phần
mê người.
“Là,
là Jung đương gia, còn có thiếu gia Park gia đến.”
“Không
gặp.”
“Không,
bọn họ là tới cầu thân.”
“Sao
lại tới đây, ra nói với Jung Yunho, bảo ta không gặp hắn.”
“Lần này không phải Jung đương gia cầu thân, là Yoochun thiếu gia
tới cầu thân.”
[1] Cô gia: Cách bố mẹ vợ gọi con rể.