Jun 23, 2014

[NGC] Chapter 21

Chapter 21 —— Luận bàn âm mưu quỷ kế về cầu hôn
Kinh thành nguy nga, hôm nay đặc biệt náo nhiệt.
Kim gia rực rỡ, Jung gia trầm.
Một thành hào hoa, chỉ vì tình.                  
Bình minh rực rỡ, dải băng đỏ khảm vàng tùy ý bay giữa không trung, mang theo tiếng phần phật, phản chiếu từng tia nắng mặt trời ấm áp, bình hoa mạ vàng chỉnh tề hai bên thảm đỏ tỏa ra hương hoa thấm vào ruột gan, hợp với bầu không khí tạo nên vài phần mập mờ.
Người trên phố Cô Tô nhận được tin, nhao nhao dừng tay, chạy đến xem màn tiếp theo của một đêm ở miếu Đồng tâm, trong lúc nhất thời, hai bên tường thành đối diện phủ có không ít người leo lên ngồi, người già trẻ em, nam nữ, dù là thân phận gì cũng đều chen chúc vào mà xem, thỉnh thoảng lại ồn ào nghị luận, ầm ĩ như thể thấy Hoàng đế đi du hành.
Hạ nhân Jung phủ đồng loạt mặc một màu vàng rực rỡ, nhìn thoáng qua như một chiếc cờ lớn màu sắc rực rỡ, nghiêm túc và trang trọng, khiến người tán thưởng liên tục.
Jung Yunho đứng phía xa xa, vẻ mặt tươi cười, niềm vui như thấm ra cả cảnh vật được thể hiện từ cách ăn mặc tỉ mỉ của hắn. Hắn xưa nay không thích mặc quần áo màu sắc rực rỡ, hôm nay lại mặc cẩm bào đỏ sẫm thêu tường vân, bên hông là đai lưng màu vàng thêu hoa văn, mái tóc đen dùng kim quan chạm rỗng khắc hoa búi lên, cài ngang một chiếc trâm bằng ngọc bích khảm minh châu, so với trang phục thanh lịch hàng ngày lại thêm vài phần quý phái cùng tiêu sái.
Không ít thiếu nữ đang dùng ánh mắt si mê nhìn hắn, nở nụ cười thẹn thùng.
Cầu hôn?
Kim Jaejoong khóe miệng co giật, chỉ cảm thấy Shim Changmin bên người đã bật ra tiếng cười nho nhỏ, thậm chí cả Phúc bá cũng cong khóe miệng.
Vì vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên vui hay xấu hổ, cậu chỉ thấy đầu óc choáng váng, cậu và Jung Yunho đã có thân mật da thịt, người này đã cùng cậu lớn lên, quả thực là luôn dốc lòng vì cậu, cậu tất nhiên thấy rõ lòng mình.
Nhưng là, vì cái gì, cậu luôn có cảm giác cường đoạt dân nữ, không, cường đoạt dân nam nhỉ?
“Jung Yunho, ngươi có phải bị đụng vào đầu rồi không?”
Kim Jaejoong nhìn khung cảnh khiến người nghẹn họng nhìn trân trối trước cửa nhà, nhất thời không biết mình nên có cảm xúc gì.
Jung Yunho cười mà không nói, giơ cao tay vỗ một cái, lập tức có một hạ nhân lanh lợi cầm một cuộn giấy thật dài đứng trong góc, hắng giọng một cái, bắt đầu cao giọng đọc:
“Sính lễ gồm những vật sau:
Tủ vuông bằng gỗ tử đàn, một ống đựng bút bằng ngọc xanh từ thời Hán, ghế tử đàn, một thanh chắn bằng ngọc xanh, một ấm ngọc xanh, một tượng điêu khắc ngọc từ thời Hán, bộ ghế gỗ mun, một đôi thiên nga khắc trên ngọc từ thời Hán, một chiếc khánh ngọc bích, một nghiên mực khắc từ ngọc đen, một giá bút bằng ngọc.
Tráp đỏ khắc hoa mười chiếc, hộp gỗ tử đàn chữ nhật khắc thủ công sáu bộ, hộp đỏ khắc hoa cúc hai bộ.
Vàng hai mươi miếng, mãng gấm hai mươi cuộn, gấm hoa to ba cuộn, gấm hoa nhỏ ba mươi hai cuộn, vải nhung ba mươi cuộn, vải voan ba mươi cuộn, gấm thêu chữ thọ bằng vàng hai cuộn, vải bông sợi to hai mươi hai cuộn, vải tơ loại to một trăm sáu mươi cuộn. Vải tơ loại nhỏ bảy mươi lăm cuộn, sa tiến cung hai mươi cuộn, lăng một trăm cuộn, tơ lụa một trăm cuộn, mũ miện một chiếc…”
Hạ nhân lớn tiếng đọc xong từng cái, người sau lưng Jung Yunho mang theo rương hòm đỏ thẫm liền lần lượt buông xuống, có bốn thị nữ xinh đẹp cùng nhau mở rương hòm ra, những chiếc rương lớn sơn đỏ trong tiếng đọc không nhanh không chậm lần lượt mở ra cho người chiêm ngưỡng.
Dân chúng vây xem chung quanh đều hít một hơi, trong Kinh thành không ai không biết hai nhà Jung Kim phú quý, nhưng lại không ngờ đã giàu đến khiến người tặc lưỡi, chỉ cần nhìn mấy sính lễ này thôi, dưới ánh mặt trời đủ loại màu sắc, vàng lóng lánh, người đã đủ choáng váng.
“Ồ, ca, ngươi phát tài rồi.” Shim Changmin lén lút nuốt nước miếng, rướn cổ đánh giá một phen, nhỏ giọng nói với Kim Jaejoong, “Đều là đồ tốt cả, ta lấy ống đựng bút bằng ngọc xanh từ thời Hán kia được không?”
“Ca, ta muốn tủ vuông bằng gỗ tử đàn kia để đựng thuốc.”
“Đại thiếu gia, lão nô mặt dày mày dạn xin bảy cuộn vải nhung.”
Mấy người này, lại còn dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à?
“Ta nói ta muốn gả cho hắn lúc nào hả?” Kim Jaejoong gào lên một tiếng, mấy người ngồi trên tường phía xa xa bị dọa ngã xuống, đụng trúng người đang xách băng ghế ngồi xem náo nhiệt trên mặt đất, hai người liền xông vào đánh nhau.
“Vậy Jaejoong ca, ngươi muốn lấy Yunho ca à?” Kim Junsu hoảng sợ như nhìn thấy heo bay trên trời, giọng run rẩy hỏi.
Ah?
Quần chúng bên dưới mắt lóe sáng, xem ra lời đồn là giả rồi, không ngờ Jung đương gia lại bị Kim đương gia… Khụ khụ.
“Ta vì cái gì nhất định phải có quan hệ với Jung Yunho.” Kim Jaejoong gần như nổi trận lôi đình, chỉ vào mũi đệ đệ mình mà nói, “Ta chẳng lẽ không ai muốn sao, chỉ bằng ba chữ Kim Jaejoong, ta không tin không lấy được ai.”
Dư âm tiếng rống còn chưa tan, Kim Jaejoong đã chỉ mấy hạ nhân đứng gần đó, miệng hét lên: “Ngươi, ngươi, ngươi, mấy người các ngươi nói xem, có phải không?”
Mấy hạ nhân Kim phủ không hiểu sao lại bị chỉ điểm, sợ không dám ho he gì, bọn họ đều biết rõ địa vị của Jung đương gia trong Kim phủ, huống chi nhân vật chính của buổi cầu hôn lúc này đang cười mà như không nhìn qua phía này, ai dám nói gì?
“Jaejoong ca, ngươi đừng như vậy.” Shim Changmin lòng từ bi nổi dậy, lên tiếng giải vây, “Ngươi xem đi, hiện trong Kinh thành nào có ai không biết chuyện của ngươi cùng Jung Yunho, ngươi không kết hôn với hắn còn có thể tìm ai nữa?
“Ta với hắn làm sao?” Kim Jaejoong hai tay nắm chặt, gào ầm lên, nhưng khuôn mặt cậu vốn xinh đẹp, bất kể là cười khóc hay giận dữ đều là cảnh đẹp ý vui.
Nhắc tới việc này, Kim Jaejoong liền cảm thấy ủy khuất, cậu cùng Jung Yunho trong miếu thật sự không có gì xảy ra cả, sao lại đồn thành cậu sắp sinh con cho Jung Yunho rồi?
“Jung Yunho, ngươi nói đi, ngày hôm đó chúng ta không xảy ra chuyện gì đúng không?” Kim Jaejoong xoay tay lại, hùng hổ hỏi người đang đứng dưới bậc thang cười vui vẻ.
“Ngày đó à…” Jung Yunho bị gọi tên, hai tay chắp lại, chậm rãi mở miệng, xung quanh không ít người dựng tai lên nghe, “Ngày đó quả thực không có gì cả.”
Còn không đợi mọi người thất vọng, trong mắt Jung Yunho liền hiện lên giảo hoạt cùng vui vẻ, mỉm cười mở miệng, giọng du dương truyền đi rất xa: “Ngày đó, chúng ta không phải chỉ là ôm một cái, trong miếu rất tối, phần eo bị đâm của ta giờ vẫn còn đau, ngươi chỗ đó có khỏe không?”
Lời này nói vô cùng mập mờ, người biết, chẳng hạn như Kim Jaejoong, hiểu Jung Yunho nói rất đúng, lúc bọn họ chạy vào trong miếu, vì không có nến nên đập phải góc bàn, chân cậu còn va vào chân bàn, nhưng những người không biết, chẳng hạn như Shim Changmin, chẳng hạn như Kim Junsu, chẳng hạn như Phúc bá, chẳng hạn như quần chúng nhân dân, biểu cảm của bọn họ liền trở nên ý vị sâu xa.
“Jaejoong ca, ngươi xem đi.” Shim Changmin mở to mắt nhìn, mang theo hiểu rõ, “Hiện tại ngoài Jung Yunho, còn ai dám kết hôn với ngươi nữa?”
Changmin nói đến một nửa lại bị ánh mắt tức giận của Kim Jaejoong làm cho ngậm miệng, hơn nữa Kim đại đương gia tiếng xấu lan xa, tính tình hung bạo, thù dai, ngang ngược lại tùy hứng kia, ngoài Jung Yunho ra, còn ai chịu được?
“Jung Yunho, ngươi nói bậy bạ gì đó.” Kim Jaejoong giận đến run lên, cậu hiện tại xem như hiểu rõ, người này rõ ràng là cố ý, mặc kệ những lời đồn đãi này lan xa, không chịu ngăn cản là để ép cậu trong hoàn cảnh này, trừ Jung Yunho ra, không ai dám kết hôn với cậu!
Mưu kế này rất thành công, không thể không nói, người này quá mức xảo trá!
Với tâm cơ của Jung Yunho, nhất định hiểu rõ tính tình của cậu, hắn đã bày tỏ với cậu, sau khi trở về, Kim Jaejoong cậu giờ nắm thế thượng phong nhất định sẽ mượn cơ hội này trả thù một phen, nên hắn đã bày chiêu như vậy.
Gần mười năm tranh đấu, hai người bọn họ có thua có thắng, nhưng nói cho cùng vẫn là Kim Jaejoong cậu bị ức hiếp tương đối nhiều, Jung Yunho người này bày ra thì là công tử quý phái, nhưng thực chất bên trong lại ác ma mười phần, dựa vào thanh danh tốt trong Kinh thành, khắp nơi bắt nạt cậu, trêu đùa cậu, những việc này quả thật là tội lỗi chồng chất, đếm mãi không hết.
Hiện tại thì tốt rồi, chân tướng đã lộ, Jung Yunho hóa ra đã sớm ôm tâm hồn thiếu nữ với cậu, khụ khụ, vậy cậu cũng phải nhân cơ hội này mà bộc phát cơn giận kìm nén trong lòng, bắt nạt lại, để cho Jung Yunho nếm thử tư vị này, bởi vậy cậu đang suy nghĩ có nên về Jung phủ không, không nghĩ tới, Jung Yunho vẫn còn một chiêu nữa.
“Ca, sao ngươi không nói với ta?” Kim Junsu cũng không phải trẻ con, tuy phản ứng chậm chút nhưng cũng lập tức hiểu được, tai đỏ bừng, nhưng vẫn bà tám như trước tiến đến bên người Kim Jaejoong nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, lão nô cũng không biết.” Phúc bá thở dài.
Kim Jaejoong hít sâu, hít sâu, lại hít sâu, rốt cuộc nhịn không được bộc phát, hướng về phía người làm bộ xuất trần thoát tục, cười dịu dàng kia mà gào lên:
“Ta lúc nào cùng ngươi ôm ấp trong miếu hả, ngoại trừ lần kia ở chỗ ngươi ra, ta không…”
Kim Jaejoong nhất thời bị cơn giận kích thích không suy nghĩ, hoàn toàn không biết lời mình thốt ra mang đến ảnh hưởng kinh người thế nào, trong lúc nhất thời, tiếng hít sâu trước cửa Kim phủ còn mạnh hơn tiếng gió xuân thổi qua.
Kim Junsu, Shim Changmin, Phúc bá, thậm chí cả hạ nhân Kim phủ đều một bộ bừng tỉnh đại ngộ, Kim Jaejoong hối hận che miệng, chỉ có Jung Yunho cười hiểu rõ.
Hắn hiểu rất rõ Kim Jaejoong mà!
“Jaejoong, đây không phải ta nói nha.” Jung Yunho cười vô tội, nụ cười nhàn nhạt kia trong mắt Kim Jaejoong nhìn lại thật giống độc dược, đẹp nhưng vô cùng nguy hiểm, “Ngươi xem, ta lần này mang theo mười phần thành ý đến, đây là bảo vật gia truyền của Jung gia ta.”
Lâm quản gia thấy Jung Yunho ra hiệu liền mở chiếc hộp đẹp đẽ quý giá mà mình vẫn cầm ra, bên trong không phải châu báu quý giá mà mọi người tưởng tượng, cũng không phải nhân sâm ngàn năm hay giấy tờ nhà đất, mà là một quyển sách cũ nát, cũ đến ngay cả góc sách cũng bị cong hết lên, ố vàng.
Dân chúng bình thường đứng phía trước nhịn không được thất vọng thở dài, nhưng Kim Jaejoong lại hai mắt lấp lánh, bước như bay xuống bậc thang, tới trước mặt Jung Yunho, vươn tay lấy quyển sách kia.
“Cho ta?”
Kim Jaejoong ngay cả khóe mắt cũng mang theo kinh hỉ, nhìn quyển sách cũ nát trước mặt như nhìn chìa khóa kho vàng.
Quyển sách này cậu sớm đã nghe nói đến, thấy bảo tổ tiên Jung gia lưu lại một quyển sách về kinh thương, tập hợp nhiều năm tâm huyết của Jung gia, Jung Yunho vừa vào giới đã có thể thành danh khắp thiên hạ, ngoài việc thông minh trời sinh ra thì còn có một phần là nhờ công lao của quyển sách này, cậu sớm đã ngấp nghé quyển sách này từ lâu, chỉ là Jung Yunho giấu rất kĩ, cậu mấy lần đi Jung gia tìm mà không thấy tung tích.
Không nghĩ hôm nay nó lại tự mình đưa tới cửa.
“Chỉ cần ngươi gật đầu, tất cả những đồ đạc ở đây và quyển sách này đều là của ngươi.” Mắt Jung Yunho hàm chứa ý cười tà mị, hạ giọng nói, “Kể cả ta.”
Hai người dựa rất gần nhau, gần đến mức mấy sợi tóc của Jung Yunho còn chạm vào mặt cậu, ngưa ngứa, bọn họ không phải là chưa từng có tiếp xúc thân mật hơn, nhưng đây là lần đầu tiên thân mật trước nhiều người như vậy.
Kim Jaejoong mặt đỏ bừng, vội vã lui ra phía sau, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt sâu sắc của Jung Yunho, mẹ Jung Yunho là người ngoại tộc, cho nên màu mắt của hắn so với người Đông triều nhạt hơn một chút, thoạt nhìn như hổ phách tốt nhất, dịu dàng mà trong veo.
“Ta, ta muốn ngươi làm gì?”
“Ta có rất nhiều tác dụng, cần ta liệt kê từng cái cho ngươi nghe không?” Jung Yunho cong khóe miệng cười quyến rũ, mười phần vô lại, giọng nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy, “Ta không ngại vào phòng ngươi nói cho ngươi nghe.”
Kim Jaejoong cầm quyển sách trong tay, mới lật đến tờ thứ nhất đã nhìn thấy dòng chữ nhỏ —— Kinh thương thập pháp.
Sách này không xem thì thôi, một khi xem thì hàng loạt câu chữ khiến người tỉnh ngộ, lập tức hấp dẫn cậu, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào quyển sách, nào còn chú ý Jung Yunho đang nói gì.
“Hay không?”
“Hay.”
“Vậy vào nhà xem đi, bên ngoài gió lớn.” Jung Yunho cười nhẹ vươn tay ôm lấy Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong gật gật đầu, theo sự chỉ dẫn của Jung Yunho mà đi vào Kim phủ, cậu lúc này đang đọc biện pháp thứ hai trong Kinh thương thập pháp —— Mê hoặc lòng người.
Mê hoặc lòng người. Kinh thương đặc biệt ở chỗ giả là thật, thật là giả, muốn giành chiến thắng phải công kích nhược điểm của đối phương, khiến đối phương bất ngờ, không kịp phản ứng.
“Bên này, mấy người tới bên này đi, đổi toàn bộ vạc gỗ này thành vạc đồng cho ta.”
“Vâng.”
“Còn có bên này, tiểu Phúc tử, ta nói bao nhiêu lần rồi, chữ hỷ này phải dán chính giữa, chính giữa ấy, tiểu tử ngươi mắt lé à, mau mau mau, bóc ra dán lại.”
“Ài, Phúc bá, chữ hỷ này ta dán đến tám mươi lần rồi đấy.”
“Vậy thì dán đến chín mươi lần luôn đi.”
“Được rồi được rồi, ta dán lại là được chứ gì.”
“Người đâu, rèm bên này là ai đổi?”
“Là nô tài.”
“Ngươi bảo ta phải nói gì mới được đây, đây là hôn lễ, sao lại dùng rèm tối màu thế này, mau vào khố phòng lấy màn đỏ thay lại cho ta.”
“Vâng.”
“Nhớ phải lấy cái trong cùng có đính kim tuyến đấy.”
“Dạ.”
“… Cái ghế này, người đâu, đổi cho ta, đổi ghế gỗ đàn hương màu đen này thành ghế gỗ cây táo mau.”
“Phúc bá, ghế gỗ cây táo trong khố phòng hết rồi, ghế gỗ cây táo này không đắt, chỉ là màu rực rỡ nên lúc ấy mua ít.”
“Hồ đồ, đi đi đi, phái người sang Jung phủ, bảo cô gia[1] đưa sang một ít.”
“Vâng.”
Kim Jaejoong ngồi xích đu trong tiểu hoa viên trước Nhất Ngôn đường, vẻ mặt bất ngờ nhìn Phúc bá hai má đỏ rực như em bé trong tranh Tết, vui vẻ đứng giữa phủ chỉ huy hạ nhân, toàn bộ Kim phủ giăng đèn kết hoa như lễ mừng năm mới, một màu đỏ đến rực mắt.
Ngày ấy cậu không ngờ tới mình lại trầm mê trong quyển sách kia, mơ mơ màng màng theo Jung Yunho vào phủ, sau đó không biết Lâm quản gia ở bên ngoài nói gì, chỉ trưa hôm đấy, cả Kinh thành liền lan truyền lời đồn mới:
—— Kim đương gia Kim phủ đồng ý lời cầu hôn của Jung đương gia.
Đúng là một lần lỡ hận đến muôn đời a!
“Phúc bá, sao ta cảm thấy ngươi rất vui vẻ nhỉ?”
Kim Jaejoong lườm một cái, giọng điệu âm trầm, hôm đó cậu cầm chổi đuổi Jung Yunho ra ngoài, cái tên da mặt siêu dày kia lại có thể bình tĩnh vừa trốn tránh vừa định ngày.
Ba ngày sau?
Hắn tưởng mình đi chợ à!
“Không có mà.” Phúc bá cảm giác được nguy hiểm, lập tức quay người, cung kính nói, “Lão nô đây là tận chức tận trách.”
“A.” Kim Jaejoong ngoài cười nhưng trong không cười, vươn ngón tay bóc lớp vỏ ngoài trên cây, thanh âm lành lạnh mang theo chút lười biếng, “Thật đúng là tận chức tận trách nha, còn cái gì mà cô gia, cô gia khỉ gió ấy, ở Kim phủ này đến cùng ai mới là gia chủ hả!”
“Đương nhiên, đương nhiên là đại thiếu gia ngài rồi.”
Tính tình đại thiếu gia của Kim Jaejoong một khi bùng phát, Phúc bá cũng không dám nói gì, khúm núm dỗ dành.
“Đi, đổi toàn bộ các thứ trong phủ thành trắng cho ta, đỏ rất chướng mắt.”
“Trắng, trắng ư?” Phúc bá kinh ngạc, màu trắng là sao hả?
“Ha ha, Jaejoong ca, ngươi định tổ chức hôn lễ và tang lễ cùng lúc luôn à?” Shim Changmin đúng lúc tiến đến, biết rõ mấy ngày nay Jaejoong đang khó chịu, người trong phủ, chẳng hạn như hắn, chẳng hạn như Junsu, chẳng hạn như Phúc bá đều bị cậu hạch sách, biết rõ cậu không phải thật sự tức giận, nhưng lại không dám ý kiến gì.
“Shim Changmin, ngươi còn có mặt mũi đến đây à?”
“Ta dùng chân đến đây mà ca.”
Quan hệ của Shim Changmin với Jung Yunho gần đây đột nhiên phát triển mạnh, tiến triển cực nhanh, mỗi ngày lấy thân phận người nhà vợ đến Jung phủ, thiếu chút nữa ăn sạch sẽ một tháng đồ ăn của người ta.
Kim Jaejoong mắt nhìn người cuối cùng tham gia “Liên minh chống đỡ Jung Yunho” cũng bị lôi kéo, càng giận không cách nào bộc phát.
“Nhìn thấy ngươi liền phiền a, đi đi đi, đừng ngồi ở đó.” Kim Jaejoong mấy ngày nay không hiểu sao vô cùng bực bội, không đợi Shim Changmin đi tới phòng bếp liền tự mình nhảy xuống khỏi xích đu nói, “Mà thôi, ta đi ngủ, đừng có làm ồn đến ta.”
Vừa nói xong liền đi, để lại Phúc bá cùng Shim Changmin hai mặt nhìn nhau.
“Ai, đại thiếu gia mấy ngày nay đều như vậy, Shim tiên sinh ngài chớ để trong lòng.”
“Sao có thể, Phúc bá ngài nói quá lời rồi.” Shim Changmin cười ngại ngùng, “Ta cũng đâu phải mới quen biết Jaejoong ca, cái tính kia, ta còn không rõ nữa sao.”
“Đều là vì lão đương gia chiều chuộng, sau Jung đương gia lại dỗ dành suốt ngày.” Phúc bá cười hiền lành, mang theo hòa ái của bề trên, “Chiều quá thành ra tính thế kia đấy.”
“Không sao đâu, ngài chỉ phải chăm sóc vài ngày nữa thôi, về sau thành vị kia đau đầu rồi.”
“Cũng đúng.”
Một già một trẻ nhìn nhau cười cười, gió xuân thổi qua, khung cảnh vô cùng ấm áp hòa thuận.
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia.”
Kim Jaejoong vừa mơ màng nghỉ ngơi được một lúc, cửa ra vào liền truyền đến giọng trầm thấp của Phúc bá, xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn, có chút mơ hồ không rõ.
“Chuyện gì?”
Kim Jaejoong dựa vào nệm êm, miễn cưỡng ngáp một cái, thanh âm lười biếng có vài phần mê người.
“Là, là Jung đương gia, còn có thiếu gia Park gia đến.”
“Không gặp.”
“Không, bọn họ là tới cầu thân.”
“Sao lại tới đây, ra nói với Jung Yunho, bảo ta không gặp hắn.”
“Lần này không phải Jung đương gia cầu thân, là Yoochun thiếu gia tới cầu thân.”

[1] Cô gia: Cách bố mẹ vợ gọi con rể.

[TB] Chapter 31

Chapter 31

Người đến có hai hàng lông mi cong, dày, một đôi mắt thể hiện sự khôn khéo, thời tiết rất nóng nhưng trên mặt ả lại phảng phất có sương lạnh.

“Mi… Mia?” Jaejoong ngẩn người thoáng chốc, mới nhớ được tên ả.

“Jaejoong ssi, Yunho ssi có ở đây không? Em tìm anh ấy có việc gấp…”

“Nha… Cô… Cô có chuyện gì?” Jaejoong mẫn cảm dò hỏi.

“Mẹ em đột nhiên phát bệnh nguy kịch, em vẫn không nói cho bà ấy biết chuyện em ly hôn với Yunho ssi, bà nghe được từ người khác, sau đó đột nhiên lại thành bệnh. Xin Yunho ssi cùng em về an ủi bà ấy một chút, có được không ạ?”

Jaejoong vốn rất thiện lương, huống chi, y thủy chung đối với Mia một lòng áy náy, lúc này nghe cô ả nói như vậy, Jaejoong gật đầu nói: “Yunho đang nghỉ ngơi, anh giúp em gọi anh ấy.”

“Cảm ơn anh!”

Jaejoong vừa đi vào bên trong nhà, trên mặt Mia khôi phục nét mặt lạnh như băng, biểu tình phẫn hận làm cho ả vốn có gương mặt xinh đẹp thoạt nhìn có chút dữ tợn. Yunho liếc mắt đi ra ngoài, tóc còn hơi rối, Jaejoong vội vàng giúp hắn sửa lại tóc, nhìn cảnh yêu đương đó, Mia cắn chặt răng.

“Mia? Làm sao vậy? Nghe Jaejoong nói dì phát bệnh sao?”

“Đúng vậy, Yunho ssi, van cầu anh theo em về đi thăm bà ấy! Em thật không có cách rồi…” Nước mắt của con gái chính là vũ khí khiến đàn ông con trai không thể nào kháng cự nổi. Mia vừa khóc, cả Yunho và Jaejoong đều luống cuống chân tay.

Yunho quay đầu nhìn Jaejoong: “Jaejoong, anh đi thăm dì ấy, chuyện trong nhà khiến em phải vất vả rồi!”

“Không có gì đâu, anh và Mia đừng quá nóng vội, lái xe cẩn thận!” Jaejoong đương nhiên hiểu tình nghĩa Yunho, cho nên trong lòng y cũng không quá khó chịu, chỉ cảm thấy bất kể là ai, gặp chuyện như vậy cũng sẽ giúp đỡ.

Jaejoong còn cầm mấy bình nước giữ lạnh, đưa cho Yunho và Mia mang theo uống dọc đường. Lúc Yunho cầm bình nước, thói quen còn nắm lấy tay Jaejoong, khóe mắt Mia lại thêm vài phần hận ý.

Nhìn Mia lái xe đi, Jaejoong cảm thấy có chút chóng mặt, đại khái chắc bị cảm nắng rồi, y lắc đầu, vào trong nhà. Bình thường nếu không thấy Yunho ở bên ngoài, chắc chắn hắn sẽ ở trong phòng ngủ, vẫn luôn có thói quen như vậy. Hiện giờ Yunho cùng người ta đi rồi, Jaejoong chỉ cảm thấy hụt hẫng, nội tâm cũng không yên.

Một người đứng trước tính sổ, người đằng sau kiểm lại hàng, giờ chỉ còn một người. Mới mấy tháng quay lại với nhau, đã thành thói quen ôm người kia lúc đi ngủ, giờ không có ai để dựa vào, Jaejoong lật qua lật lại, ngủ không yên. Khó ngủ, lại cảm thấy oi bức, bật điều hòa, mát hơn một chút, dù sao thiếu Jung Yunho, hết thảy mọi thứ của Jaejoong đều không bình thường. Jaejoong cô đơn mở to mắt nằm trên giường, nghĩ ngợi, Yunho bây giờ đang làm gì, ở đâu? Có phải cũng không ngủ được hay không? Hừ, chắc là đã ngủ ở khách sạn cao cấp, sớm nằm thành một đống lớn mộng xuân rồi ấy chứ, chỉ khổ chính mình… Jaejoong không tự giác tự nảy lên suy nghĩ oán phụ như vậy.

Yunho đi quấ gấp, ngay cả điện thoại cũng quên mang theo, Jaejoong có chút buồn bực, nếu như Yunho mang theo điện thoại, y cũng đã không thấy buồn tẻ như vậy rồi, sẽ gọi điện cho hắn… Nghĩ đến đây, Jaejoong lấy điện thoại, nhắn một tin: “Này Jung Yunho, Kim Jaejoong nhớ anh, không ngủ được! Yêu anh!”

Sau đó y đứng lên lấy điện thoại của Yunho, nhìn màn hình hiện ra thông báo tin nhắn mới, sau đó dùng điện thoại Yunho trả lời: “Jung Yunho cũng nhớ Kim Jaejoong không ngủ được! Jung Yunho mãi mãi yêu Kim Jaejoong! Cả đời không rời, kiếp sau cũng không chia ly…”

Nhìn điện thoại của mình, Jaejoong đọc tin nhắn, bỗng nhiên không nhịn được cười, người hơn ba mươi tuổi rồi, thế nào lại giống trẻ con như vậy? Thời điểm không có Yunho, Jaejoong rất kiên cường, sự bướng bỉnh của Jaejoong lại càng hoành hành, mong muốn trong lòng y lúc đấy rất đơn giản, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn liền thỏa mãn. Nhưng thật sự đến giờ, lòng tham lại càn quấy, Jaejoong đứng dậy, đến tủ quần áo lấy cái áo phông cỡ lớn của Yunho mặc lên người. Quả nhiên, mùi vị của Yunho như có thần lực, Jaejoong rất nhanh đi vào giấc ngủ quen thuộc…

Chỉ chớp mắt, Yunho đã đi hai ngày, Jaejoong có chút ỉu xìu.. Hôm nay, ở siêu thị trông hàng, đêm đã khuya, sắp đến giờ đóng cửa, Jaejoong lại ngồi ngốc một lúc, nếu cửa đóng rồi, lại càng cảm thấy cô đơn. Trời đã tối đen, Jaejoong làm một bát súp dưa, nóng quá, uống ít nước chua ăn cơm mới dễ nuốt. Jaejoong nghĩ, đóng cửa rồi đi dọn bát đũa, lúc này, một cô gái kỳ lạ bước vào siêu thị của Jaejoong, thời tiết rất nóng, cô gái này còn ăn mặc rất kín, rõ ràng đã tối muộn, trên mặt còn đeo kính râm. “Xin hỏi… Chị cần gì không?” Jaejoong nghênh đón, nếu như bình thường y sẽ không hỏi khách như vậy, nhưng cô gái này quả thực có chút kỳ quái. “Jaejoong ssi, là em!” Cô gái tháo kính râm, Jaejoong kinh ngạc thốt lên: “Xuxu!”

Đem khóa chặt cửa, sau đó múc cho Xuxu một bát canh lớn, Jaejoong nhẹ nhàng ngồi đối diện cô bé: “Nói đi, làm sao vậy?”

“Yunho ssi đâu rồi? Không có ở đây với anh sao?” Lời của Xuxu khiến Jaejoong trầm xuống: “Yunho đến chăm mẹ Mia rồi…”

“Cái gì? Anh nói Yunho ssi anh ấy ở chỗ Mia?”

“Làm sao vậy?”

“Chuyện này không ổn rồi! Yunho ssi có khả năng gặp nguy hiểm!”

“Em nói cái gì?”

“Mia cô ta yêu Yunho ssi nên tức giận, cô ta đưa Yunho ssi đi là không có ý tốt đâu!”

Jaejoong nhíu mày, nhìn cô gái trước mặt, trong lòng trống đập thình thịch. Câu Yunho có thể gặp nguy hiểm như một tiếng sấm nổ uỳnh, chỉ trong nháy mắt chân tay Jaejoong lạnh toát, nhưng Jaejoong lại nổi lên chút ít nghi hoặc, y chỉ là với trực giác đã đem cô bé thành đối tượng để thổ lộ hết, bây giờ nghĩ lại, khi đó chính mình khó tránh khỏi có chút túng quá hóa liều, nếu như bị cô nắm được bí mật gì, có lẽ sẽ trở thành uy hiếp cho canh bạc của bọn họ. Mà Mia, cô ả quá dễ dàng ly hôn Yunho, điều này cũng không tránh khỏi nghi ngờ, Jaejoong tận lực nhắc nhở mình phải tỉnh táo lại, dè chừng nhìn Xuxu: “Anh tại sao phải tin tưởng em?”

“Jaejoong ssi, anh có thể nghe em nói được không. Nếu như anh cảm thấy những lời em nói là thật, không chỉ có Yunho ssi, mà ngay cả anh cũng sẽ gặp nguy hiểm, chính anh cũng phải cẩn thận!”

“Em và Mia từ nhỏ đã là bạn, cha em là Song Kyang, là một viên chức công sở, mà cha cô ta là Kang Gyo Yun bộ trưởng sở liêm chính, cũng là cấp trên trực tiếp của cha em. Lúc em và Mia mười sáu tuổi, lần đầu tiên xem các anh biểu diễn, khi đó em đã thích anh mà Mia thích Yunho ssi. Nói thật, lúc đó em còn ngây thơ, tương lai nếu như lập gia đình, nhất định phải là Jaejoong ssi. Em cũng biết là em mộng tưởng… Rồi sau đó, em tìm trên mạng phát hiện tình cảm của anh và Yunho ssi quả thực vô cùng hoàn hảo, em liền hi vọng nếu như các anh thật lòng yêu nhau, như vậy tương lai có thể ở bên nhau. Nhưng mà Mia, cô ta đã từng thề, không phải Yunho ssi không lấy ai. Jaejoong ssi anh cũng biết, lúc đó các anh có biết bao nhiêu là Fans hâm mộ, chỉ sợ thiên hạ này người ôm ý niệm đó không có chục vạn người cũng phải tám vạn người, nhưng Mia cô ta có dã tâm rất lớn, cô ta cho rằng chuyện này không ai có thể ngăn cản. Cô ta sau khi đi du học về, trong lòng càng lúc càng cố chấp ý đồ đó, cô ta từ yêu Yunho ssi đã chuyển thành dục vọng độc chiếm mãnh liệt. Cô ta nịnh nọt người khác, rồi lợi dụng người ta triệt để. Không ngờ cô ta nắm được bằng chứng nhận hối lộ của cha em, hơn nữa biết sở liêm chính đang điều tra tài chính của SM. Cha em đã nhận rất nhiều hối lộ của Lee Soman, Mia nói chỉ cần cha em và Lee Soman làm theo lời cô ta, phá hỏng tình cảm anh em của các anh, cô lập Yunho ssi, cô lập các anh, để cô ta có cơ hội tiếp cận Yunho ssi, như vậy, cô ta mới lén lấy chứng cớ hối lộ của cha em trong tay cha cô ta!”

Jaejoong dường như đang nghe một câu chuyện tiểu thuyết ly kỳ, y trợn to đôi mắt trong veo, y căn bản không thể ngờ, sẽ có kiểu Fans hâm mộ tính toán trăm phương nghìn kế để giật được thần tượng cho mình. Bọn họ năm người vô tội, vậy mà ngây thơ trở thành quân cờ trong tay kẻ khác.

“Mia học luật, sau đó lại tự học ngành truyền thông, từ nhỏ, những người đến nhà cô ta đều có dính án tham ô, những thủ đoạn đó, cô ta đã sớm thành thục. Vừa vặn khi đó, Lee Soman bắt đầu bất mãn đối với sự xuống dốc của nhóm các anh, nhưng lão ta cũng không tính sẽ buông tha các anh nhanh như vậy. Là Mia dùng thủ đoạn uy hiếp lão, mới khiến cho Lee Soman quyết định hủy diệt DBSK. Vì vậy, cô ta thực hiện từng bước một, đầu tiên tung clip anh bồi rượu lên mạng, tác động để Lee Soman không giữ được Changmin ssi, hơn nữa cài cho anh ấy tội danh “thấy lợi quên tình”. Tất cả đều là kế hoạch của Mia. Chuyện Junsu ssi và Yoochun ssi có khúc nhạc giống nhau, kỳ thật ban tổ chức cuộc thi đã sớm nhìn ra, sở dĩ xử lý ngay tại lúc đó cũng chính là để ly gián tình cảm anh em của bọn họ… Cô ta cứ tiếp tục thủ đoạn như vậy, chính là để Yunho ssi mất niềm tin cùng tình cảm đối với các anh. Sau đó cô ta chỉ việc thực hiện bước gặp gỡ tình cờ cuối cùng, vốn là ba người các anh đã phải ra đi, chỉ còn Yoochun ssi bên cạnh Yunho ssi. Nếu như Yoochun ssi cũng không còn bên cạnh Yunho ssi nữa, Yunho ssi sẽ bị cô lập, càng dễ sắp xếp. Vì vậy, Mia phái người đi theo dõi Yoochun ssi, không ngờ, một lần Yoochun ssi say rượu, ngoài ý muốn bị người của cô ta đi theo dõi ghi âm được bằng chứng anh và Yunho ssi yêu nhau, lại còn ở chung với nhau. Cô ta không ngờ, dù biết anh và Yunho ssi là có chân tình, Yunho ssi vậy mà còn ở cùng anh. Cô ta phẫn nộ, tức giận, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, công bố tin tức, lần này tình cảm của Yunho ssi và Yoochun cũng bị hủy hoại luôn rồi…”

“Vậy đằng sau chuyện chèn ép Changmin, rồi có chụp ảnh bìa báo nước ngoài cũng là do cô ta sắp xếp sao?” Jaejoong hỏi.

“Đúng! Jaejoong ssi, anh cho rằng cô ta sao có thể kịp thời xuất hiện cứu Yunho ssi? Đó là vì cô ta là kẻ điên, lúc nào cũng theo dõi Yunho ssi! Rất đáng sợ, phải không? Jaejoong ssi anh nói xem có đáng sợ không? Sau khi cứu được Yunho ssi, cô ta vẫn đóng vai ân nhân cứu mạng của Yunho ssi, cô ta cũng không ép Yunho ssi quên anh, mà giả câm giả điếc không biết chuyện này, nhưng chính vì điều đó mới khiến Yunho ssi cảm thấy áy náy với cô ta. Rốt cục Yunho ssi cũng đồng ý kết hôn, nhưng sự xuất hiện của anh làm cho Yunho ssi dao động, cô ta tới tìm em, để em hãm hại anh. Nhưng… Nhưng khi nhìn thấy anh, em không thể nhẫn tâm… Cô ta mắng em vô dụng, không công yêu anh nhiều năm như vậy, lại còn được cô ta sắp xếp dâng anh đến tận cửa cho em, kỳ thật, anh như vậy, sao em có thể không yêu? Nhưng em không muốn thấy anh đau khổ! Em muốn Jaejoong ssi phải có cuộc sống hạnh phúc… Cô ta định để em dùng thuốc mê, cùng anh phát sinh quan hệ, nhất là phải có thai. Nhưng em cũng là người có học, làm sao có thể làm được chuyện như thế. Bắt buộc em phải lừa cô ta, không làm theo ý đồ đó. Cô ta nói em đã phá hủy toàn bộ kế hoạch của cô ta, còn nói sẽ đem bằng chứng chuyện tham ô của cha em cho cơ quan điều tra. Em đã khuyên cô ta dừng lại, nhưng thật không ngờ cô ta thật sự đã làm vậy, cha em hiện giờ bị cách ly điều tra, em cũng bị giam lỏng. Vừa rồi là em trốn ra đây, Jaejoong ssi, cô ta thật sự điên rồi. Anh nhanh nói cho Yunho ssi chân tướng đi, em thật sự lo cô ta sẽ tổn thương Yunho ssi!”

Jaejoong toàn thân mồ hôi lạnh, nếu như không phải Xuxu thiện lương, như vậy hiện tại, y và Yunho hết thảy đều bị hủy hoại rồi…

“Jaejoong ssi, mau đi tìm Yunho ssi đi! Đừng để anh ấy bên cạnh Mia! Tâm lý Mia có vấn đề, không biết cô ta sẽ làm ra loại chuyện gì nữa!”

“Vậy còn em? Em định thế nào? Cho dù cha em bị pháp luật sờ đến, nhưng em vẫn là người vô tội mà. Em nói cho anh biết những chuyện này, phá hỏng kế hoạch của Kang Mia, cô ta sẽ hại em mất. Ít nhất cô ta yêu Yunho, anh cũng không lo lắng như vậy, nhưng em phản bội cô ta, nếu như cô ta biết em trốn đi, sẽ không bỏ qua cho em, anh lo em…”

“Jaejoong ssi… Anh thật sự làm cho người ta không thể không yêu… Vì sao anh lại tốt như vậy? Em căn bản không là gì của anh, tại sao anh lại nghĩ cho cả em?” Xuxu thấp giọng khóc nức nở, sớm biết Mia sẽ làm đến bước này, cô nên nói hết cho Jaejoong từ lâu mới phải.

Jaejoong ngồi xổm xuống, sờ lên tóc của Xuxu: “Xuxu, nếu như trái tim anh không có Yunho, anh sẽ bị em làm cảm động mất, em thật sự là cô gái tốt, dũng cảm, thiện lương, tay cũng rất đẹp, chính là hình mẫu cô gái lý tưởng của anh… Nhưng Jung Yunho đã chiếm trọn trái tim rồi, nếu như không thể cho em toàn bộ, thật không xứng để yêu em. Em nói đúng không? Xuxu, Jaejoong vĩnh viễn là anh của em, vĩnh viễn là bạn của em, em đối tốt với Jaejoong, Jaejoong đều ghi nhớ trong lòng. Hôm nay, em vẫn nên về nhà anh đi, tuy chỉ có cha mẹ anh, nhưng cũng có người để chăm sóc em. Một mình em lang thang bên ngoài, nguy hiểm lắm…”

“Jae… Jaejoong ssi, anh có thể hôn em một lần không?” Trong mắt Xuxu đều là nước mắt long lanh.

Jaejoong nhẹ gật đầu, ôm cô bé vào ngực, Jaejoong hôn thật sâu lên trán cô: “Xuxu, cám ơn em.” Xuxu nhào vào lòng Jaejoong, òa khóc.

Jaejoong tắt đèn siêu thị, đưa Xuxu về nhà cha mẹ, thu xếp một vài đồ, một mình lên Seoul. Đi lên đây, người duy nhất có thể giúp y, chỉ có Changmin.

Buổi sáng gọi điện thoại cho Changmin, người nghe là trợ lý của Changmin, giữa trưa, Changmin gọi lại, nói nó đã sắp xếp khách sạn cho Jaejoong. Jaejoong xuống xe, liền trực tiếp đến khách sạn hẹn với Changmin, chọn bữa cơm đơn giản, Jaejoong kể lại lời của Xuxu cho Changmin nghe.

Changmin nghe chỉ cau mày, lông mày nó nhíu càng chặt, nghi kỵ trong nội tâm càng lúc càng lớn, đối với toàn bộ câu chuyện Jaejoong kể, Changmin nói: “Hyung làm sao có thể cam đoan lời Xuxu nói là sự thật? Nếu như cô ta lừa anh, anh làm thế nào bây giờ?”

“Hyung cảm thấy cô ấy sẽ không lừa hyung, từng chi tiết cô ấy đều nói rất rõ ràng…”

“Cô ta có mục đích gì đây? Ý đồ của Mia rất rõ rồi, nhưng hyung có nghĩ đến Xuxu?”

“Nếu cô ấy nói thật thì sao? Chẳng phải Yunho đã rơi vào bẫy rồi? Hyung không thể để Yunho gặp bất kỳ nguy hiểm nào!”

“Hyung mỗi khi dính đến chuyện của Yunho hyung đều mất đi tự chủ, em thấy anh vẫn nên bình tĩnh lại, em cùng anh đi gặp Mia.”

“Cũng được, dù sao hyung cũng không biết đi đâu tìm Yunho…”

“Chiều hôm qua em tra bệnh viện của mẹ Mia đang nằm. Hyung cũng mệt rồi, về phòng nghỉ một lát, em tìm được, lập tức qua chỗ anh. Trong công ty còn có chút chuyện vặt, em phải đi một lúc, sau đó cùng anh đi tìm Yunho hyung.”

Jaejoong bất đắc dĩ gật đầu.

Nói là trở về nghỉ ngơi, nhưng Jaejoong căn bản không ngủ được. Y nằm trên giường, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, bỗng nhiên, chuông điện thoại reo, Jaejoong mở khóa nghe điện thoại, trong điện thoại truyền đến tiếng của Xuxu: “Jaejoong ssi, em vừa lén xem điện thoại, thấy được tin nhắn của Mia, cô ta nói nếu như Yunho ssi không đồng ý ở với cô ta, cô ta sẽ cùng Yunho ssi đồng quy vu tận…”

“Cái gì? Em nói cho anh biết, mẹ Mia đang ở bệnh viện nào? Cô ta đang ở đâu?”

“Sức khỏe mẹ cô ta không có gì đáng ngại, hiện giờ cô ta đang ở tập đoàn Thư Lam. Anh mau đi cứu Yunho ssi! Đúng rồi, Jaejoong ssi, không được báo cảnh sát, nếu không Yunho ssi sẽ gặp nguy hiểm…”

Jaejoong tắt máy, đứng dậy đi ra cửa, vừa đi vừa gọi Changmin, nhưng mấy lần đều không có người nghe máy. Jaejoong lên xe, đi đến tập đoàn Thư Lam…

Lúc đi vào cửa, bởi vì là ngày nghỉ, cho nên tòa nhà Thư Lam cũng không có nhiều người. Jaejoong nghe bảo vệ nói Kang Mia đang ở trên văn phòng tầng 24, y vội vàng lên thang máy.

Yunho, Yunho có thể bị cô ta nhốt ở đây không? Cái tên điên này! Cái con điên này! Jaejoong vốn muốn báo cảnh sát, nhưng lại không có chứng cớ, tùy tiện mang cảnh sát đến rất dễ “đánh rắn động cỏ”, nếu như tổn thương Yunho, y sẽ hối hận không kịp. Jaejoong nhắn cho Changmin một tin nhắn, nói vị trí của mình, nếu như Changmin không liên lạc được y, sẽ đến Thư Lam cứu họ.

Rốt cục cũng thấy văn phòng của Kang Mia, trái tim Jaejoong nhảy dựng lên, y đẩy cửa ra ban công, Kang Mia đang ngồi ngay ngắn trên ghế.

“Anh đã đến? Tôi phát hiện Song Xuxu đã trốn rồi, tôi biết ngay Jaejoong ssi sẽ đến.”

“Yunho đâu rồi?”

“Yunho là chồng tôi, anh ấy ở đâu anh không có quyền hỏi đến?” Trước mặt Jaejoong, Mia khôi phục lại thần sắc cay nghiệt.

“Cô bị điên rồi, Yunho bị cô lừa, cô không nên cố chấp, trong lòng Yunho không có cô đâu. Cô buông tha cho anh ta đi!” Jaejoong khuyên giải.

“Kim Jaejoong, Yunho đã kết hôn với tôi! Kẻ vô liêm sỉ chính là anh! Một thằng đàn ông, câu dẫn chồng người khác, anh mới là kẻ không biết xấu hổ!”

“Tôi hỏi cô lần nữa, Yunho ở đâu?” Hai mắt của Jaejoong đều vằn đỏ, y cảm nhận được không khí nguy hiểm, Yunho, y không ngừng cầu nguyện Yunho đừng gặp chuyện không may.

“Tôi không nói cho anh biết đấy. Dù có phải chết, tôi cũng phải chết chung với anh ấy. Kim Jaejoong, cuối cùng, anh cũng không đoạt được anh ấy đâu…”

“Cô đã làm gì anh ấy?”

“Anh thử nghĩ một chút xem… Một người đàn ông đi cướp chồng của người khác, cô gái đó rốt cục có cách để chồng trở lại bên mình, cô ta sẽ làm như thế nào?”

“Đồ điên! Tôi cảnh cáo cô! Nếu cô dám động vào một ngón tay của Yunho, tôi… tôi…” Jaejoong nhất thời chỉ cảm thấy tim đập nhanh bất bình thường, y rất sợ kẻ điên này đã ra tay hại Yunho. Trước đây lâu rồi, lúc Yunho bị đầu độc, cảm giác tuyệt vọng cùng bối rối lại tập kích Jaejoong như lúc này…

“Kim Jaejoong!” Tiếng Mia ầm lên, “Hiện tại tôi lấy lý do quấy nhiễu văn phòng, mời anh ra ngoài cho!” Nói xong cô ả gọi mấy nhân viên bảo vệ lôi Jaejoong ra ngoài.

“Kang Mia! Cô không nên thương tổn Yunho!”

Chuông điện thoại vang lên, Jaejoong còn nhìn hằm hằm cửa lớn văn phòng của Kang Mia, nhìn chằm chằm mấy tay bảo vệ, lâu sau mới nhận điện thoại: “Changmin? Anh đang ở tầng 24.”

Jaejoong lúc này mới phát hiện hai chân mình cực kỳ run rẩy, vết thương ở chân trước đây rất đau, y dường như không đứng vững được. Hoa mắt, đau đầu, muốn té ngã, Jaejoong bị cảm nắng, thân nhiệt bốc lên, không ngừng giày vò, khiến cảm xúc thay đổi rất nhanh, Jaejoong sắp không chịu nổi nữa rồi.

“Jaejoong hyung!” Tiếng Changmin vang lên đúng lúc, Jaejoong chỉ thấy trước mắt tối sầm, sau đó liền ngã xuống. Changmin vội vàng chạy đến đỡ…

Changmin không muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, nó chỉ muốn Jaejoong mau chóng tỉnh lại. Nó lái xe, lao nhanh đưa Jaejoong đến bệnh viện, bác sĩ nói là bị cảm nắng nghiêm trọng, cần phải truyền dịch. Changmin một mực trông nom bên gường, đến khi hết bình dịch, Jaejoong cũng tỉnh lại.

“Đi cứu Yunho! Mau đi cứu Yunho!” Jaejoong tỉnh lại liền chỉ nói một câu như vậy.

“Yunho hyung làm sao?” Changmin có chút kinh ngạc.

“Mia bị điên rồi. Cô ta sẽ hại Yunho mất.”

“Hyung, anh bình tĩnh lại chút đi, anh nói rõ cho em biết chuyện gì đang xảy ra đi?”

Jaejoong đem chuyện nhận được điện thoại của Xuxu, Changmin nhíu mày: “Hyung, em cảm thấy rất có vấn đề. Xuxu tại sao lại gọi điện thoại cho anh? Hyung không biết sao? Nếu quả thật gặp nguy hiểm, vì sao không cho anh báo cảnh sát?”

“Báo cảnh sát người ta sẽ tin sao? Em có bằng chứng không?”

“Ít nhất khi cảnh sát đến, chúng ta cũng yên tâm hơn. Jaejoong hyung, em cảm thấy Xuxu cũng có vấn đề, chúng ta cũng không thể đơn giản là báo cảnh sát, báo giả sẽ rất phiền toái, nếu như bị người vu oan chuyện xấu. Anh mệt rồi, nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, đợi sáng sớm mai, chúng ta lại nghĩ cách. Anh đợi bác sĩ đến lấy bình dịch, em đưa anh về khách sạn nghỉ ngơi.”

Jaejoong chỉ cảm thấy không hiểu nổi, mọi chuyện cứ thế rối tinh rối mù.

“Hyung, chúng ta về đi, anh quá mệt rồi, để ý đến mình một chút được không?” Trong xe, Changmin nhìn Jaejoong uể oải, rốt cục không nhịn được đau lòng thở dài.

Lúc xuống xe, đầu gối bị thương vô cùng đau nhức, Jaejoong suýt nữa ngã xuống đường, Changmin vòng tay đỡ y, ôm vào ngực.

“Để em ôm hyung lên.”

“Không… Không cần, hyung tự đi… Hyung…” Changmin không để ý tới Jaejoong lải nhải, ôm Jaejoong đi vào cửa khách sạn.

“Thả anh xuống!” Jaejoong có chút nóng nảy, trong thang máy chật chội, y một người đàn ông mà lại để Changmin ôm như ôm công chúa vào ngực, Jaejoong túng quẫn không có cách nào. Dù là Jaejoong có nói như thế nào, giãy dụa như thế nào, Changmin cũng không thả y xuống, đi hết thang máy, nó chỉ nói một câu: “Em muốn ôm anh một chút, cũng không được sao?”

Jaejoong thoáng chốc bình tĩnh lại, y không giãy dụa nữa, mà cứng ngắc để Changmin đưa vào trong phòng.

“Anh có muốn tắm không?” Changmin hỏi, “Em có thể giúp anh.”

“Không… Không cần…”

“Anh không cần xấu hổ? Cũng không phải chưa từng cùng nhau tắm.” Changmin ngồi bên giường, còn Jaejoong nằm ở bên cạnh.

“Ngủ đi, ngày mai còn có việc đó.” Thấy bộ dạng vô tình của Jaejoong, Changmin chỉ muốn y vứt hết trách nhiệm mà thôi.

Jaejoong nhắm mắt lại, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt như trước.

“Sao lại nhăn hết thế này… Sẽ già đó…” Changmin nói xong, nhẹ xoa lông mày của Jaejoong.

“Vốn đã già…”

“Jaejoong hyung thật đẹp, chỗ nào già chứ? Nhìn xem, lông mi, đôi mắt, bờ môi…” Changmin chậm rãi, một cảm giác kỳ dị dâng lên.

“Già rồi, vô dụng.” Chân vẫn còn co rút đau đớn, đầu cũng quay cuồng chóng mặt, chẳng lẽ đây là biểu hiện của già rồi sao? Quá mức mệt mỏi, Jaejoong buồn rầu tiến vào giấc mộng.

Nhìn đôi môi hồng nhuận phơn phớt của Jaejoong lúc đóng lúc mở mấp máy, Changmin khó có thể kiềm chế nhiều năm tương tư, nó áp môi mình lên…

Jaejoong trong lúc ngủ bỗng nhiên bị hôn, y giật mình phản ứng, mở mắt nhìn. Mồ hôi trên mặt Changmin đều thấy rõ ràng, miệng bị giữ chặt không thể nói được, liền ra sức giãy dụa.

Vốn Changmin cũng chỉ định vụng trộm gần gũi y, lại không ngờ rằng tư vị Jaejoong lại ngọt ngào như vậy. Mong ước nhiều năm, hiện tại người trong mộng lại ở dưới mình, Changmin không thể không nảy sinh ra ý niệm mạo phạm…

Bờ môi này, cơ thể này, Yunho hyung đã hưởng thụ bao nhiêu lần rồi a. .. Ý nghĩ kích thích như vậy khiến Changmin muốn bùng nổ, nó không phục, nó không cam lòng, nó cũng yêu Jaejoong nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà chút báo đáp cũng không có, phần ác trong người thoáng chốc bùng nổ tựa như muốn giết người…

Changmin giận dữ, gắt gao đè lên người Jaejoong, tay luồn vào trong quần áo của y…

Jaejoong kịch liệt giãy dụa khiến Changmin đánh mất lý trí, nó cởi quần dài của Jaejoong ra…

Người dưới thân đột nhiên không giãy dụa nữa, chỉ nằm đờ ra, Changmin bóp nhẹ hai tay Jaejoong cũng không phản ứng, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt. Nó ngẩng đầu, tay như bị điện giật vội rút về.

Jaejoong nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích, khi Changmin đứng dậy, y thậm chí không kéo quần áo che cơ thể mình. Changmin sợ hãi, nó kéo chăn phủ lên người Jaejoong, sau đó run rẩy nói: “Hyung… Hyung…”

“Sao lại không tiếp tục? Jaejoong trong lòng em là như vậy… Đúng không?”

“Em…”

“Nói cái gì mà là cái cây của anh, em gạt người…”

“Em không có…, em…” Changmin thống khổ ngồi xổm trên mặt đất.

“Em muốn gì thì lấy đi, nếu như em cảm thấy em đã làm cho anh rất nhiều chuyện mà chưa được báo đáp… Cái thân này có là gì chứ…”

“Kim Jaejoong, tại sao anh lại nói bản thân như vậy? Anh biết em vẫn luôn yêu anh mà!” Changmin bị câu nói của Jaejoong mà đau đớn, thân thể có thể cho nhưng trái tim thì không thể, không phải như vậy sao?

“Anh biết rõ, cho nên, anh chỉ có thể trả ơn em như thế này.” Hành động của Changmin khiến cho Jaejoong vốn đã rất thương tâm càng trở nên tuyệt vọng.

“Hyung, thật xin lỗi… Xin lỗi, hyung…” Nhìn Jaejoong như vậy, Changmin luống cuống, nó rất sợ Jaejoong sẽ xảy ra chuyện gì.

“Yunho đã khiến anh rất rối loạn, ở thời điểm này em lại đối với anh như vậy, em khiến anh chịu như thế nào được?” Giọng nói của Jaejoong rất bình tĩnh, nhưng Changmin cảm thấy thương tâm rất nhiều.

Trước mặt Jaejoong, Changmin vẫn luôn là một người em trai, lúc này, yêu Jaejoong mà đau khổ như thế, Changmin không nhịn được mà òa khóc.

Nghe thấy tiếng khóc của nó, Jaejoong mở mắt, hít một ngụm khí: “Changmin, chuyện tối nay, chúng ta coi như không phát sinh, giống như lần trước, anh sẽ giữ bí mật với Yunho. Hyung nhớ rất kỹ, lúc trước em đối với anh rất tốt, lúc nào cũng để ý tới anh, luôn là cái cây để anh dựa vào. Em cũng nhớ kỹ, em là người không thể thay thế trong lòng anh, Yunho cũng vậy. Cho nên, đừng rời khỏi anh, được không?” Changmin đã hiểu ý tứ của Jaejoong trong lời nói, y lúc nào cũng lương thiện như vậy, giải vây cho nó và cho cả chính y.

Changmin nhẹ gật đầu, lau khô nước mắt.

Yunho ngơ ngác ra khỏi phòng, hắn cảm thấy khó chịu không thở nổi. Mấy ngày hôm nay, hắn một mực ngồi buồn bực trong phòng, ngoại trừ nghĩ đến Jaejoong, cái gì cũng không muốn làm. Vốn định hôm nay nhất định phải trở về, chính là ở nhà bận quá mức, có trời mới biết, không có Jaejoong hai ngày, hắn đối với đồ ăn ngon cũng không thấy đói bụng, phòng thoải mái cũng ngủ không yên, chỉ muốn nằm trong ngực Jaejoong mới an tâm. Vốn bảo muốn về, Mia lại nói trên đường nhìn thấy Jaejoong và Changmin đi với nhau, hắn vẫn còn chưa tin, nhưng vẫn ôm tâm tư đi tìm tới khách sạn nơi này, thật đúng là tra được chỗ thuê phòng của Changmin… Yunho giống hoạt cảnh lúc trước, một mình hắn đứng đối diện công ty của Jaejoong, chờ y tan sở, hắn lẳng lặng đứng đó cả buổi chiều, sau đó nhìn thấy Changmin ôm Jaejoong xuống xe, đi vào thang máy. Yunho theo thang máy lên tầng năm, nhìn thấy Jaejoong im lặng nằm trong ngực Jaejoong.

Có lẽ do thói quen từ hồi còn ở trong ký túc xá công ty, Changmin ôm Jaejoong vào phòng liền quên đóng cửa. Sau đó hết thảy, Yunho dựa theo những gì mình lý giải, Kim Jaejoong và Shim Changmin, dù chuyện bên trong Yunho không biết tỉ mỉ, nhưng “Anh biết em vẫn luôn yêu anh mà!” những lời này Yunho nghe được thì cực kỳ hiểu rõ. “Anh sẽ giữ bí mật với Yunho”, “…là cái cây của anh”.

“Hyung nhớ rất kỹ, lúc trước em đối với anh rất tốt, lúc nào cũng để ý tới anh, luôn là cái cây để anh dựa vào”.... “em là người không thể thay thế trong lòng anh”

Kim Jaejoong, có phải tôi bị cậu lừa đến đau đớn? Cậu đang làm gì vậy? Nếu như không phải tôi cố tìm ra, cậu căn bản không muốn nói cho tôi biết? Hay là, cậu gian xảo như vậy, tôi chỉ là một trong rất nhiều trai gái khác trong mắt cậu? Kim Jaejoong, cho tôi một lời giải thích hợp lý… Đừng có phản bội tôi…

Kim Jaejoong, đừng để tôi hận cậu…

***** (Xem lại chap 19 có đoạn nhắc đến chú Song và Mia đó ~~)