May 22, 2014

[NGC] Chapter 8

Chapter 8 —— Thắng bại là chuyện thường binh gia
 Mấy ngày sau, Kim Jaejoong cùng Jung Yunho như đã hẹn trước, ngày nào cũng đến trà lâu ngồi, ngẫu nhiên đối mặt, hai người đều bình tĩnh thong dong, vô luận là gật đầu chào hỏi hay hỏi han khách sáo đều mang phong cách quý phái, không có lấy một tia lười biếng.
Jung Yunho mặc áo trắng ôn hòa hữu lễ, Kim Jaejoong lại mặc đỏ ưu nhã cao quý, hai người hai vẻ ngoài cùng phong cách bất đồng, nhưng đều là nam nhân tài năng xuất chúng, nghiễm nhiên trở thành hiện tượng “cảnh đẹp vì người” trên phố Cô Tô.
Điều này khiến cho các cửa hàng khác cùng dự thi liên tục tán thưởng, giờ mới được chứng kiến cái gọi là người đứng đầu, đã đến lúc cạnh tranh gay cấn như vậy, hai người vẫn có thể bình tĩnh, không chút bối rối.
“Đại thiếu gia.”
Đại hội Chúng thương ngày cuối cùng, Kim Jaejoong đang dựa vào nệm êm ăn điểm tâm, ngự trù Kinh thành làm điểm tâm vô cùng tinh xảo ngon miệng, lại dùng phương pháp đặc biệt chế biến mật ong, khiến tâm tình khẩn trương nhiều ngày của Kim Jaejoong thoáng cái bình tĩnh lại.
Phúc bá nhìn Kim Jaejoong yên tĩnh vừa ăn vừa nhìn ngoài cửa sổ, dáng người thon gầy vì mấy ngày nay bận rộn trông nhỏ hơn hẳn so với áo choàng tuyết cầu trên người, vì vậy chỉ gọi một câu, lại không đành lòng mở miệng tiếp.
Đại thiếu gia Kim gia này từ nhỏ đã tranh cường háo thắng, mọi chuyện đều muốn giành được số một, tuyệt không chịu thua, lúc tám tuổi chỉ vì một câu của lão đương gia mà chạy lên núi ở ngoại ô Kinh thành tìm rễ sắn, mấy ngày liên tiếp không về nhà, cuối cùng vẫn là thiếu gia Jung gia mang người tìm được cậu té xỉu ở ven đường, đứa trẻ nhỏ như vậy trong lúc hôn mê, tay vẫn nắm chặt rễ sắn đào được.
Tính tình quật cường như vậy khiến lão đương gia vừa vui lại vừa lo lắng, vui vì Kim gia có người kế nhiệm, cho dù trăm năm về sau, con cháu mình cũng có thể vung tay che một vùng trời, lo lắng chính là, khi đó, còn có ai giống mình yên lặng ở sau lưng chăm sóc cậu không.
Không có người nào là hoàn mĩ cả, tựa như vậy không có người nào không gì làm không được.
Dù là chúa tể vạn vật trong thần thoại cũng luôn cần người chăm sóc, làm bạn.
Phúc bá hiền từ nhìn Jaejoong trải qua rèn luyện mấy năm nay ngày càng trưởng thành, cũng ngày càng xinh đẹp, bỗng dưng nghĩ tới bức thư lão đương gia tự tay giao cho hắn trước lúc lâm chung, cùng với một câu nói:
—— Tên nhóc Jung gia kia là người tốt!
Chỉ là, lão chủ tử, thế cục bây giờ, dường như lão nô không thể can thiệp vào rồi.
Việc của bề dưới, chỉ có thể xem duyên phận của bọn họ thôi.
“Phúc bá?” Jaejoong ngắm phong cảnh một lúc lâu, giật giật cổ cứng ngắc, quay lại thấy Phúc bá biểu cảm phức tạp đứng cạnh cửa sổ.
“Đại thiếu gia, trời muộn rồi, chúng ta nên trở về phủ thôi.”
“Nhanh vậy à?”
Ngoài cửa sổ, ánh nắng yếu dần, ráng chiều xa xăm, ánh đèn tràn ngập màu sắc nhảy nhót khắp nơi, khiến những ngôi nhà gần đó như một thêm một lớp sơn đủ màu, trong không khí đã có hơi ấm, hóa ra, mùa đông đã qua.
Hóa ra, cậu và Jung Yunho đã đấu suốt một năm rồi.
Kim Jaejoong như bị sắc trời xinh đẹp đó ảnh hưởng, nở nụ cười dịu dàng đấm đấm lưng mỏi, ánh mắt lại không tự chủ được quét qua Đạm Nguyệt lâu đối diện vài lần.
Cảnh đẹp như vậy, người đàn ông kia đang làm gì?
Cậu nghĩ về Jung Yunho?
Kim Jaejoong bị suy nghĩ kia làm cho giật mình, mấy ngày nay, cậu thường xuyên nghĩ tới Jung Yunho, nghĩ tới ngày đó, Jung Yunho cười nhẹ cất mảnh lụa vào trong ngực, Jung Yunho phú khả địch quốc kia, vậy mà lại dùng thái độ như đối đãi với trân bảo mà cất giữ y phục của cậu.
Cậu cho rằng mình sẽ rất tức giận, tuy rằng lúc đó thật sự cảm thấy như vậy, chỉ là mỗi lần về đêm, cậu lại mộng thấy nụ cười nhẹ của Yunho, cùng với câu nói vừa ra khỏi miệng đã theo gió tiêu biến kia:
—— Gió đưa tương tư.
Ai cần cái loại tương tư này chứ?
Mấy năm gần đây, cậu và Jung Yunho tuy nói tranh đấu không ngừng, chỉ là, đổi lại góc độ nhìn, ngoài người nhà ra, Jung Yunho là người ở cạnh cậu nhiều nhất đúng không?
Người đàn ông kia, ở trước mặt người ngoài thì lúc nào cũng nho nhã lễ độ, một bộ đường hoàng chính đáng, ngay sau đó lại chọc giận cậu, chờ cậu giương nanh múa vuốt ầm ĩ một trận, để cho tất cả mọi người chứng kiến Kim đương gia nóng nảy, còn mình thì trốn ở bên cạnh cười nhạt; người đàn ông kia, cùng cậu trưởng thành, buộc cậu trưởng thành, dùng hành động thực tế nói cho cậu biết, thủ đoạn của cậu còn chưa đủ cao siêu, tâm cơ còn chưa đủ sâu, người đàn ông kia, lúc thua cậu luôn ra vẻ gió thoảng mây bay, khi cậu đến khiêu khích, lại híp mắt uy hiếp, sau đó cười tủm tỉm chiếm tiện nghi của cậu; người đàn ông kia, luôn lơ đãng như vậy xuất hiện bên cạnh cậu, gần như chiếm đoạt tất cả lần đầu tiên của cậu…
Đến cùng là từ lúc nào, người đàn ông xấu xa đó đã dung nhập vào cuộc sống của cậu, từng ngày, từng khắc, từng việc đều có sự hiện hữu của hắn, không thể nào xóa bỏ được.
“Đại thiếu gia?”
“Ừm.” Kim Jaejoong phục hồi tinh thần lại, vuốt vuốt thái dương che giấu suy nghĩ lộn xộn trong lòng, nhận lò sưởi tay, chậm rãi xuống cầu thang, vừa đi vừa phân phó, “Gọi Junsu về, lại chạy đi đâu mất rồi không biết.”
“Vâng.” Phúc bá quay người lên lầu, trước khi đi không quên nói cho Kim Jaejoong, “Xe ngựa của phủ đã đợi ở dưới lầu, là chiếc có treo lồng đèn màu đỏ, trời có tuyết đường trơn, đại thiếu gia đi chậm một chút.”
“Ta biết rõ.”
Trong đầu Kim Jaejoong vẫn còn suy nghĩ vấn đề vừa rồi.
Lúc này đèn lồng hai bên đường Cô Tô đã tắt gần hết, sắc trời lờ mờ, Kim Jaejoong ôm một bụng suy nghĩ nhìn thấy chiếc xe ngựa xa hoa ở cửa ra vào, không chút suy nghĩ đưa lò sưởi tay cho tiểu tư đứng cạnh, nhàn nhạt phân phó câu không cần vào hầu hạ, liền vén rèm đi thẳng vào.
Trong xe ngựa đốt lò sưởi ấm áp, vừa xốc màn kiệu lên, hơi nóng đập vào mắt, Kim Jaejoong khó chịu nhắm mắt lại, cởi áo choàng lông cáo trên người ra vẫn cảm thấy khô nóng, liền cởi cả áo ngoài, lúc này mới ngồi xuống gần cửa, vươn tay định lấy trà xanh để trên bàn.
Chỉ là vừa quay đầu, bàn tay trắng nõn kia liền đông cứng giữa không trung, trong xe ngựa yên tĩnh chỉ còn tiếng hít thở.
Người đàn ông mặc hắc y tựa trên nệm êm trong xe ngựa mà cười dịu dàng kia, không phải Jung Yunho thì là ai?
“Sao ngươi lại ở đây?” Kim Jaejoong theo bản năng muốn lui ra sau, lại cảm thấy làm như vậy sẽ khiến mình yếu thế, bất giác ưỡn ngực.
Quần áo mỏng manh phủ lên người, thậm chí có thể thấy hồng anh hồng nhạt trước ngực, mê người như một nụ hoa sắp nở, ánh mắt Jung Yunho tối hẳn đi, như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, nuốt ngụm nước miếng mới cười nói:
“Ta ở trong xe ngựa của mình thì có gì không đúng sao?”
“Xe ngựa của ngươi?” Kim Jaejoong kinh ngạc, lúc này mới cẩn thận đánh giá kết cấu bên trong xe ngựa, quả nhiên, xe ngựa mộc mạc như vậy tuyệt đối không phải phong cách của Kim Jaejoong cậu.
“Sao có thể không phải xe ngựa của ta?” Jung Yunho nhướn mày cười cười, vươn tay cầm áo ngoài Kim Jaejoong vừa cởi ra, giọng nói mang theo chút suy nghĩ, “Quần áo nhẹ đơn bạc, mỹ nhân đẹp như hoa! Chẳng lẽ Kim đương gia biết rõ ngày mai sẽ thua ta, cho nên hôm nay liền quyết định lấy sắc dụ?”
Kim Jaejoong chậm một bước không lấy được y phục của mình, tức đến đỏ bừng mặt, hết lần này tới lần khác, Jung Yunho không chịu trả lại, tiếp tục trêu chọc Kim Jaejoong.
“Ta hâm mộ Kim đương gia lâu rồi, vốn định đợi sau này dùng kiệu hoa rước ngươi về phủ, nhưng Jae Jae của ta đã vội vã như vậy, ta sẽ không để ý.” Jung Yunho cười ranh mãnh, vươn tay sờ bờ môi, lại nói, “Chỉ là, Jae Jae phải nhỏ giọng một chút, bên ngoài có không ít người đấy.”
“Jung Yunho.” Kim Jaejoong bị chọc giận, cũng bất chấp có phải mình sai hay không, lao tới đánh Jung Yunho, miệng ồn ào, “Ta bóp chết ngươi.”
“Yêu thương nhung nhớ nhiệt tình như vậy, Jung mỗ thật sự là thụ sủng nhược kinh ah.” Kim Jaejoong không thấp, nhưng so với Jung Yunho cao lớn cường tráng rõ ràng nhỏ gầy hơn hẳn, cho nên Jung Yunho vươn tay ra là ôm được người nào đó đang thở hổn hển vào trong lòng, cằm Kim Jaejoong đặt trên vai Jung Yunho, “Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, ah, ta còn gì phải đòi hỏi nữa.”
“Ngươi thả ta ra.” Kim Jaejoong bị kiềm chế, lập tức tay đấm chân đá bắt đầu tấn công, động tác mạnh mẽ, ngay cả chén trà trên bàn nhỏ cũng lung lay.
“Chậc chậc, Jae Jae, ngươi nhẹ tay một chút, hiện tại đang là trên đường, nếu có người khác trông thấy hay nghe thấy, ngày mai, trên phố Cô Tô lan truyền tin Kim đương gia nửa đêm vào xe ngựa quyến rũ Jung đương gia, quả thật là một tin rất nóng nha.”
“Nói láo.” Kim Jaejoong trước mặt Jung Yunho liền hoàn toàn không còn bộ dạng ưu nhã lúc trước, như phường côn đồ nói tục liên hồi, “Rõ ràng ngươi tên tiểu nhân ti tiện cố ý, đỗ xe ngựa gần cửa ra vào tiệm nhà ta, còn cố ý chọn đèn lồng màu đỏ, hiện tại ôm ta không buông, còn dám can đảm đổi trắng thay đen.”
“Nhưng mà, tất cả mọi người sẽ tin ta đúng không?” Jung Yunho ra vẻ vô tội, Kim Jaejoong có biệt danh là mỹ nhân nóng nảy, mà Jung Yunho trong mắt mọi người đều là khiêm tốn hữu lễ, tốt tính điển hình, chuyện hôm nay mà truyền ra, mọi người tất nhiên là tin Jung Yunho rồi.
“Ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ, đúng ra mấy người kia phải nhìn thấy vẻ mặt này của ngươi mới phải.” Kim Jaejoong gần đây mấy vụ buôn bán đều rơi xuống thế hạ phong, tuy đã ngăn được cơn sóng dữ, thua lỗ không nhiều lắm nhưng cũng quả thực phải ôm hận, hiện tại bị đùa giỡn như vậy, lại càng tức đến không nói lên lời, bất đắc dĩ tay cùng chân đều bị người giữ, Kim Jaejoong mắng chán chê, đột nhiên há mồm cắn lên tai Jung Yunho, vì dùng sức quá mạnh nên đầu lưỡi cũng liếm liếm.
“A…” Jung Yunho vốn đang vui vẻ dạt dào trêu chọc Kim Jaejoong đột nhiên cứng ngắc, miệng bất giác bật ra một tiếng rên rỉ, “Ngươi…”
Kim Jaejoong không nghĩ nhiều, chỉ là một lòng muốn trả thù, vì vậy lại càng dùng sức, cơ hồ ngậm cả tai Jung Yunho vào trong miệng, miệng cậu nhỏ, không khép được hẳn thành ra nước miếng tuôn ra, thấm ướt cổ áo Jung Yunho.
“Jae, Jaejoong, thả… Ah… Ra.” Jung Yunho chỉ cảm thấy tất cả máu trong người đều dồn xuống thân dưới, hắn vốn rất tự chủ nay lại cơ hồ không khống chế nổi bản thân, lời nói cũng đứt quãng, trầm thấp mà không hề mang lực uy hiếp.
“Được thôi.” Kim Jaejoong thấy Jung Yunho có phản ứng thú vị như vậy liền sục sôi ý chí chiến đấu, tuy nói buông tai Jung Yunho bị gặm đến đầy nước miếng ra nhưng lại theo cổ hắn hôn xuống, Jung Yunho hôm nay mặc một chiếc áo khoác tơ lụa màu đen, nới lỏng áo một chút liền nhìn thấy lồng ngực, nụ hôn của Kim Jaejoong dừng lại trước ngực hắn, tạo thành tiếng chụt chụt.
“Jae Jae, đừng… Ngươi… A…” Môi Kim Jaejoong mát mà mềm, châm lửa bốn phía trên người hắn, khiến hắn cả người như muốn nổ tung, nhưng hết lần này tới lần khác bé hồ ly kia vẫn cứ tiếp tục, đôi tay còn bắt đầu làm xằng làm bậy khắp nơi.
“Ngươi không phải là rất lợi hại sao? Ngươi không phải là thánh nhân chuyển thế sao? Sao hiện tại lại không biết nói gì à?” Kim Jaejoong cười thành tiếng.
Trong ấn tượng của cậu, Jung Yunho luôn nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay, không gì không làm được, không gì có thể thoát khoải phạm vi khống chế của hắn, lúc nào cũng tính trước kỹ càng, mang theo sự bình tĩnh dù núi thái sơn có sụp đổ mặt cũng không đổi sắc, tựa hồ không gì có thể khiến hắn luống cuống trở tay không kịp.
Cho dù là Jung Yunho năm đó chỉ là một đứa trẻ, cậu trêu chọc Jung Yunho khi chơi trò chơi phải giả vờ gả cho người khác, người kia cũng chỉ nhíu mày, nói lời uy hiếp.
Hôm nay Jung Yunho mặt đỏ như vậy, lại có chút ngỡ ngàng khiến cậu cảm thấy vô cùng lạ lẫm, người đàn ông luôn vô cùng cao lớn trong mắt cậu, nay bị cậu đè dưới thân, cầu khẩn cậu, tiếng rên rỉ nho nhỏ vang lên, quanh quẩn trong không khí, vừa kín đáo lại vừa khiến người mặt đỏ tim đập.
Cảm xúc khi áp chế được Jung Yunho khiến Jaejoong vô cùng thoải mái, tựa hồ thù hận nhiều năm như vậy hôm nay cuối cùng cũng có thể xả hết.
“Cái vỏ ngoài tốt như vậy sao lại ở trên người ngươi nhỉ?” Kim Jaejoong một tay vuốt lung tung trên lồng ngực Jung Yunho, tay kia tự do chu du trên mặt Jung Yunho, ngón giữa trượt trên mũi hắn, đảo vòng quanh, giọng điệu lười biếng mà đầy châm chọc.
Jung Yunho rất anh tuấn, Kim Jaejoong tuy không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể phủ nhận, chỉ là nhiều năm nay, cậu mỗi lần chỉ lo tức giận rồi trả thù Jung Yunho, chưa bao giờ cẩn thận quan sát Jung Yunho thế này, quan sát mắt phượng xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, bờ môi no đủ, cùng với chiếc cằm khí khái hào hùng mười phần.
Hóa ra, bất tri bất giác, bọn họ đã lớn thế này rồi.
Xe ngựa Jung gia rất lớn, hai người lăn lộn bên trong đã sớm nằm xuống nền, Jung Yunho ngửa mặt nằm trên thảm, Kim Jaejoong cưỡi trên phần eo hắn, hai chân mở rộng, cả thân thể cơ hồ nằm gọn trong lòng ngực hắn, ánh nến lấp lánh chiếu sáng gương mặt hai người, cũng chiếu tỏ dục vọng bình thường không bao giờ biểu lộ của Jung Yunho.
“Jaejoong, ah, đừng lộn xộn.” Bờ mông căng tròn của Kim Jaejoong cọ trên người Jung Yunho, hắn liền cảm thấy thân dưới của mình cứng như sắt, vươn tay định giữ eo cậu, lại bị né, đành phải dịu giọng nói, “Có gì thì chúng ta nói chuyện bình tĩnh.”
“Ta trước kia muốn nói chuyện bình tĩnh với ngươi, nhưng ngươi lúc nào chẳng nhào lên hôn ta?” Cầu xin của Jung Yunho lại càng khiến Kim Jaejoong ý chí chiến đấu sục sôi, vì vậy không để ý tới hắn, một lòng muốn tiếp tục đến khi Jung Yunho nhận thua.
“Ngươi…”
Jung Yunho lời còn chưa nói hết, Kim Jaejoong liền như chó con gặm cắn môi hắn, một nụ hôn không theo chuẩn mực nào, thậm chí nghe thấy cả tiếng răng chạm vào nhau, trong lúc dây dưa, chiếc áo trong còn lại trên người Kim Jaejoong đã sớm rơi ra, trượt xuống ngực, lộ ra vai cùng lồng ngực tuyết trắng, thoạt nhìn như bạch ngọc tốt nhất không chút tỳ vết.
Dục hỏa trong mắt Jung Yunho bùng lên, nụ hôn của Kim Jaejoong cùng những cái vuốt ve khiến hắn không hề có khả năng chống đỡ, tiếng rên rỉ trong cổ họng ngày càng nhiều.
“Nói, ngươi còn tìm ta gây phiền toái nữa không?” Kim Jaejoong cắn hai má Jung Yunho, giọng nói mơ hồ không rõ.
“Ta không…”
Jung Yunho muốn phản bác, Kim Jaejoong lại càng mạnh tay, hai người quấn lấy nhau trong xe ngựa, cuộn thành một đống, dưới ánh nến lờ mờ, Kim Jaejoong không hề để ý, Jung Yunho trước động tác thân mật của cậu, trong mắt chợt lóe lên đắc ý cùng thỏa mãn.
“Ai nha, ca vào nhầm xe rồi, xe chúng ta ở bên kia.” Bên này hai người hôn đến khí thế hừng hực, bên kia một giọng nam vui vẻ truyền đến, ngay sau đó rèm cửa bị xốc lên.
Kim Junsu hoàn toàn cứng ngắc đứng ở cửa xe.
Hắn nhìn thấy cái gì vậy?
Hai đối thủ một mất một còn của Kinh thành, đại ca hắn Kim Jaejoong cùng Jung đương gia Jung Yunho hai người quần áo không chỉnh tề lăn trên thảm trong xe ngựa, đại ca nhà hắn cưỡi trên người Jung Yunho, búi tóc đã sớm tán loạn, vài sợi tóc rơi xuống hai bên, tăng thêm vài phần quyến rũ, y phục trên người đã sớm bị tuột xuống, còn có nước miếng lấp lánh rất dễ khiến người chú ý, mà Yunho ca bị đè phía dưới, tóc cũng xõa ra, phủ đầy đất, quần áo tán loạn, tay ca hắn còn đang vươn vào trong quần Jung Yunho.
“Ta cái gì cũng không nhìn thấy.” Kim Junsu sợ tới mức kêu lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy, tựa hồ là chạy quá gấp, ngã xuống tuyết, tiếng kêu thảm thiết liền vang lên liên tục.
“Trời ạ.” Kim Jaejoong vỗ trán, sợ Kim Junsu hiểu sai, đứng lên định đuổi theo, kết quả vừa đứng lên, đã bị người giữ lấy mắt cá chân, cả người ngã trở về.
“Buông ra, ta phải giải thích với Junsu.”
“Trước khi đi không bằng trả lời ta một vấn đề.” Giọng Jung Yunho trầm thấp mà hơi khàn, Jung Yunho dã tính mười phần như vậy lại khiến cho Kim Jaejoong có chút xấu hổ, lúc này mới nghĩ đến chuyện mình làm lúc trước khác thường thế nào.
“Có chuyện nói mau.”
“Xin hỏi Kim đương gia, tiểu sinh phải chẳng quá ngon miệng, rất hợp với khẩu vị của đương gia?”
Trên mặt Jung Yunho tràn đầy thản nhiên, một bộ đã đạt được ý xấu, cười tà mị, hoàn toàn không có trốn tránh cùng mất tự nhiên lúc trước, Kim Jaejoong bừng tỉnh đại ngộ.
Đáng chết, cậu lại bị lừa rồi!
“Jung Yunho.” Kim Jaejoong cơ hồ giận đến phát điên, đứng dậy hung hăng đạp hắn một cái, mặc áo choàng, miệng lại xấu hổ nói, “Ngươi có phải lúc nào cũng gạt người như vậy không?”
“Jaejoong.” Jung Yunho nằm nghiêng người, tràn đầy nghiêm túc mở miệng, Kim Jaejoong dừng chân một lát, sau đó tiếp tục chạy ra ngoài, tuy vậy vẫn nghe rõ lời hắn nói, “Ta chỉ đối xử với một mình ngươi như vậy thôi.”
—— Chỉ một mình ngươi, không còn ai khác.
Kim Jaejoong chỉ cảm thấy trong lòng đan xen ngọt ngào cùng phức tạp, tiếp xúc mập mờ ban nãy khiến cả người cậu như bị ném vào nước sôi, toàn thân nóng rực, nhưng vừa nghĩ tới Jung Yunho cố ý dẫn dắt cậu làm việc mất mặt như vậy, lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Vừa định chạy sang xe ngựa nhà mình, đã nhìn thấy Kim Junsu cùng Park Yoochun dựa vào bậc thang ngồi, nhỏ giọng nói chuyện.
“Junsu, ngươi vừa rồi trông thấy cái gì? Vội đến mức ngã luôn kìa.”
“Không được nói, không được nói, nói ra ca ta sẽ giết ta mất.”
“Sợ là lại đánh nhau đúng không, Kim đương gia mỗi lần gặp được Yunho đều giương cung bạt kiếm cả.”
“Ngươi cũng biết?”
“Sao lại không biết, Jung Yunho lần trước bị ca ngươi dùng đồ sứ đập trúng, tụ máu hơn một tháng mới hết.”
“Kỳ thật ca ta bình thường không như vậy đâu, nhưng không hiểu vì cái gì, mỗi lần gặp Yunho ca, thật giống như thay đổi thành một ngươi khác, phong với chẳng độ, ưu với chẳng nhã, hình với chẳng tượng vứt hết, mỗi lần tức giận, thật giống như, ưmm, giống như, giống như sư tử hà đông vậy, đúng vậy, chính là từ này.”
“Ngươi ah, không đọc nhiều sách vào, để ca ngươi nghe thấy ngươi nói hắn như vậy có khi lại nổi sùng lên.”
“Hì hì, không đâu, có Yunho chắn phía trước, ca sẽ chỉ ra tay với hắn thôi.”
“Đúng thế, bản tính của hắn.”
“Bản tính?”
“Đúng vậy, có vài người, chỉ trước mặt người quan trọng nhất, mới bộc lộ rõ bản tính của mình.”
“… Thật như vậy sao?”
“Ừ.”
Gió đêm nhẹ thổi qua, tuyết đọng trên mặt đường lập lòe lóe lên trước ánh sáng hắt từ mấy ngọn đèn xa xa, xe ngựa Kim gia vàng son lộng lẫy dừng cách đó không xa.
Kim Jaejoong một mình đứng trên tuyết, bờ môi hãy còn nóng rát, trong đầu tất cả đều là biểu cảm vừa rồi của Jung Yunho, biểu tình trầm mê như vậy thật sự có thể giả vờ?
Lời Park Yoochun nói như một bình nước đá giội thẳng vào cậu, khiến cậu cả người đều tỉnh táo, tất cả những vấn đề chưa từng suy nghĩ nay xông thẳng vào đầu.
Vì cái gì, chỉ có lúc đứng trước mặt Jung Yunho, cậu mới có thể là Kim Jaejoong chân chính, không phải Kim đương gia cẩn thận tỉ mỉ, khôn khéo mà giảo hoạt, mà là một Kim Jaejoong cười đùa chửi mắng thật sự, là một Kim Jaejoong không hề cố kỵ, là một Kim Jaejoong muốn chửi thì chửi, muốn đánh thì đánh.
Rõ ràng, cậu ghét Jung Yunho nhất mà?
Vì cái gì trong bầu không khí yêu mị vừa rồi, cậu lại có suy nghĩ muốn dừng mà không được?
Đến cùng là từ khi nào, Jung Yunho không chỉ là đối thủ số một mà còn khiến cậu nảy sinh tình cảm không rõ như vậy?


[NL] Chapter 73

Chapter 73

Trong trí nhớ, tựa hồ đã có người nhắc đến vấn đề tình yêu này với hắn.

Chỉ là, không nghĩ rằng bản thân sẽ có một ngày yêu.

Từ lúc niềm tin bị phản bội, liền quên lãng trái tim, mãi đến khi gặp được Junsu…

Đi vào trong nhà kính đủ loại thực vật, không mở miệng, chỉ tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn bà tỉ mỉ chăm sóc những cây hoa cỏ mà bà coi như con, ánh mắt Yunho có chút bi thương.

“Mẹ mới là vợ chính thức của ông ta, sao không ở cùng ông ta mà lại để mẹ của Kwon Ji Hee thay thế mẹ?”

Vấn đề vẫn luôn quẩn quanh trong lòng khiến hắn không kìm nén được hỏi ra, dù biết có thể khiến bà đau lòng, hắn vẫn hỏi, chỉ là, bà lại dùng nụ cười đáp lại hắn.

“Tư cách địa vị đối với ta mà nói cũng không phải quá quan trọng, so với nó, ta lại càng nguyện ý hy sinh ông ấy vui vẻ ── Con chưa hiểu đâu, Yunho, sẽ có một ngày, con gặp được người con sẵn sàng làm hết thảy, khi đó, con sẽ rõ.”

“Giống như tình cảm của con với Hee Chul sao?” Vì chưa từng trải nghiệm nên Yunho chỉ biết lấy Kim Hee Chul, người đã lớn lên cùng hắn ở cô nhi viện, người thân thiết với hắn nhất hiện tại để làm ví dụ.

Ít nhất, trong lòng Yunho lúc này, tình yêu chính là như vậy.

Nhìn Yunho, bà buông hoa cỏ trong tay, thở dài một hơi, đi đến trước mặt Yunho, xoa xoa khuôn mặt còn chút ngây thơ của hắn.

“Không phải… Có lẽ con rất thích Hee Chul, nhưng cảm xúc đó không gọi là yêu, tuy rất mơ hồ nhưng nó không phải…” Bà cười vô cùng dịu dàng.

“Con không hiểu…” Yunho lộ ra thần sắc nghi hoặc.

“Con sẽ hiểu thôi, chờ khi con lớn lên, gặp được người đó con sẽ hiểu… Giống như ông ấy vậy, rất nhiều người đều nói ông ấy đối xử với ta không tốt, nhưng không ai biết, người nhớ rõ sinh nhật của ta, chỉ có mình ông ấy.” Người trong miệng bà, chính là chồng của bà.

Yunho biết rõ, vì sao bà lại nói như vậy, bởi vì người ngoài luôn chỉ thấy người đàn ông kia chiều chuộng tình nhân của mình, cho nên nhận định, ông phụ bạc vợ mình, nhưng từ khi Yunho được nhận nuôi đến nay, người đàn ông ấy, đã tặng cho mẹ nuôi hắn không ít thứ.

Nhà kính này, cũng là một trong những món quà sinh nhật của bà.

Nói ông đối xử với bà không tốt, đó là nói quá, nếu nói là tốt, lại khiến người không thể nào hiểu được, tại sao ông lại yêu một người phụ nữ khác…

Thấy Yunho nhíu mày, bà nghiêm túc nhìn Yunho, đối với đứa trẻ mà bà nhận nuôi này, bà phải dạy nó một điều quan trọng nhất ──

“Ông ấy phải che giấu, bởi vì một người địa vị càng cao, nhược điểm càng nhiều thì sẽ có nguy hiểm trí mạng, nhất là người có thể khiến con động lòng lại càng đáng sợ, khi con có người trong lòng, người kia sẽ trở thành nỗi băn khoăn của con, tổn thương người đó cũng là tổn thương con… Yunho, nếu có ngày con gặp được người kia, phải học cách làm thế nào để che giấu người đó, nếu giấu không được, phải dùng hết thảy của con để bảo vệ người đó.”

“Hết thảy?” Từ bà dùng khiến Yunho bất giác lặp lại.

“Đúng vậy, là hết thảy, chỉ có như vậy, người kia mới có thể không bị tổn thương, mà con, cũng có thể bình yên vô sự…”

Giấu không được, nhất định phải đánh bạc hết thảy sao?

Khi đó, nghe không hiểu, còn cảm thấy có chút phóng đại, nhưng Kim Jaejoong lại khiến hắn hiểu rõ hàm ý lúc trước của mẹ nuôi hắn.

Trong từ “Hết thảy” kia bao hàm rất nhiều, không riêng gì tiền tài quyền thế, mà hơn nữa, có cả mạng sống…

Đứng gần nơi Kwon Ji Kyu sống ở Hàn Quốc, hắn đợi một người.

Lúc người đó xuất hiện, đối với việc Yunho chờ đợi, y cũng không quá kinh ngạc.

“Tìm người sao?” Nở nụ cười nhàn nhạt, trong mắt Hee Chul ngập tràn vui vẻ. “Nét mặt của cậu thoạt nhìn rất đáng sợ, như muốn mạng của ai vậy, Yunho.”

“Cậu ấy ở đâu?” Ngay cả lời dư thừa cũng bị rút gọn, Yunho hiển nhiên không muốn kéo dài thời gian với Hee Chul.

“Cậu ấy? Cậu ấy nào… Là tên nhóc thua cuộc đua kia sao?” Hee Chul ngay cả tên Jaejoong cũng không muốn nhắc tới. “Cậu ta không ở chỗ tôi.”

“Giao cậu ấy ra.” Rõ ràng không nghe lời Hee Chul nói, Yunho một lòng chỉ muốn gặp người, sau đó nói rõ ràng với Jaejoong.

“Tôi nói, cậu ta không ở đây ── Dám đến tìm cậu ta, vậy là cậu đã tìm ra ý nghĩa của tôi trong cậu rồi sao?” Hee Chul nhớ rất rõ, lý do Jaejoong lợi dụng y.

Mà y không ngăn cản, cũng vì muốn biết rõ điều này.

Mấy năm nay, Kim Hee Chul y trong lòng Jung Yunho, đến cùng là cái gì?

Là kẻ thù đơn thuần, là bạn bè trong quá khứ, hay là…?

“Cậu cho rằng cậu là cái gì?” Nhìn chằm chằm Hee Chul, trong mắt Yunho có chút hiểu rõ.

Nụ cười của Hee Chul dần dần thu lại, từng việc đã qua hiện lên trong đầu y, y nhớ quá rõ ràng, đến mức ngay cả quên đi cũng là một việc vô cùng khó khăn ── Nhưng Jung Yunho khác với y, ánh mắt của hắn như đang nói cho y biết, y không bằng Kim Jaejoong…

“Nếu như nói tôi đã giết cậu ta như giết mẹ nuôi cậu, lúc này, cậu còn nhịn… A!”

Không để Hee Chul nói hết lời, Yunho đã đấm thẳng lên bụng Hee Chul, vì đau đớn, Hee Chul khom người xuống, Yunho lại dùng đầu gối huých thẳng vào gương mặt xinh đẹp hoàn hảo của Hee Chul, nhất thời, sống mũi Hee Chul vì lực va đập quá mạnh mà chảy máu!

Che mũi đang chảy máu, Hee Chul vừa định đáp trả, một giây sau, cảm giác lạnh như băng trên ót khiến y nắm chặt đấm, nhìn chằm chằm Yunho lúc này đã không còn gương mặt lạnh lùng lúc trước.

“Cậu muốn giết tôi?” Chỉ vì một Kim Jaejoong?

Lúc trước, mẹ nuôi hắn chết cũng không khiến Yunho đối địch với y như vậy, hôm nay, hắn chỉ vì Kim Jaejoong mà muốn mạng của y?

Cái này, là đáp án cậu muốn cho Kim Jaejoong sao, Jung Yunho…

“Đừng có nói nhảm nữa, người ở nơi nào?” Giờ phút này, Yunho chỉ muốn lấy được tin tức Jaejoong bình an từ miệng Hee Chul.

Mà không phải như lời y nói, y đã giết Jaejoong…

“Tôi sẽ không nói, Yunho, có giỏi thì cậu nên tự tìm cậu ta mới đúng… Huống hồ, giữa lúc đầu tư bên Mỹ đang gặp trục trặc, cậu vẫn có tâm tư quản tên kia, là đang chứng tỏ cậu coi trọng Kim Jaejoong hơn tất thảy sao?”

“Không được sao? Cậu cho rằng ai cũng giống hai anh em Kwon gia chỉ biết coi trọng những thứ kia sao? Nói cho cậu biết, những thứ kia vốn không phải của tôi, dù có mất hết, tôi cũng chẳng có vấn đề gì.” Không có tiền, hắn còn có thể sống, nhưng nếu không có Kim Jaejoong thì sao?

Hẳn vẫn có thể sống, nhưng thiếu đi một nửa của chính mình thì còn là Jung Yunho nguyên vẹn sao?

Chỉ sợ là không còn….

“Cậu thích Kim Jaejoong như vậy sao?” Hee Chul không rõ, ngay cả Kim Junsu lúc trước cũng không thể khiến Yunho làm nhiều cho cậu ta như vậy, vì sao Kim Jaejoong có thể?

Chẳng lẽ vì, cậu ta giống hắn?

Cười đặt họng súng lên thái dương Hee Chul, Yunho không nói lời nào, nổ súng thay cho lời giải thích ──

Chỉ sợ, Hee Chul dù nghĩ thế nào, cũng không ngờ tới Yunho thực sự làm như vậy…

Lúc Hee Chul ngã xuống trong vũng máu, không còn hơi thở, trong mắt Yunho xẹt qua một tia bi thương, sau đó, ngồi xổm xuống bên cạnh Hee Chul nhẹ nhàng nói:

“Hee Chul, cậu đối với tôi, mất đi cũng không sau, nhưng, Kim Jaejoong lại khác…”


Nếu như phá hủy y thì có thể đạt được Kim Jaejoong, vậy đối với Yunho mà nói, là một điều đáng giá…