Mar 5, 2017

[LK] Chương 29.2

Chương 29.2
Đối với sinh nhật, Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên là không thèm để ý, trăm năm mới tổ chức một lần mà thôi. Những năm qua vì chinh chiến Nam Cương, hắn cũng không thể nào nghiêm túc đón sinh nhật một lần, hôm nay rốt cuộc chiếm được Nam Cương, ngay cả Phác Hữu Thiên vì Trịnh Duẫn Hạo chinh chiến nhiều năm cũng có chút thả lỏng. Mấy năm qua mệt mỏi, nhìn Trịnh Duẫn Hạo dần dần thay đổi, Phác Hữu Thiên cảm thấy mình như đang gặp ác mộng. Giấc mộng huyết tinh lan quá nhanh, vậy nên gã đã không thể phân rõ, cuộc chiến này đến tột cùng có ý nghĩa gì.
Nhưng may mà có hắn ở bên cạnh. Phác Hữu Thiên nghiêng người, nhìn thấy Kim Tuấn Tú đang ngủ rất say. Mệt lắm sao, Tuấn Tú…
“Xin lỗi, ngươi vừa về đã khiến ngươi phải theo ta chinh chiến.” Gã thì thào tự nói.
“Biết có lỗi thì mau ngủ đi, đừng quấy rầy mộng đẹp của ta.” Kim Tuấn Tú nhắm mắt lại, nói khẽ, trong giọng nói tràn ngập mệt mỏi nhưng cũng đầy đau lòng. Phác Hữu Thiên nở nụ cười, nhắm mắt lại định ngủ, nhưng lại nghe thấy Kim Tuấn Tú thở dài, “Nếu Kim Tại Trung còn sống, vậy tốt biết bao…”
Chỉ vì Kim Tại Trung chết ở Nam Cương, vậy nên Trịnh Duẫn Hạo gần như giết sạch tất cả những người Nam Cương. Mà ngay cả Liên Dạ, nay cũng không tránh khỏi biến thành tù nhân. Còn Sở Trinh… Kim Tuấn Tú thấp giọng nói, “Hữu Thiên, nếu có biện pháp thì mang Sở Trinh ra khỏi cung đi. Nàng là người vô tội… Sống trong cung, sớm muộn gì cũng sẽ chết…”
“Ta sẽ cố gắng.” Hồi lâu, Phác Hữu Thiên chỉ thở dài.
Đối với người Nam Cương, dù là ai, đều không cách nào tránh khỏi nhận hết lăng nhục rồi chết.
Đợi Kim Tuấn Tú ngủ thiếp đi, Phác Hữu Thiên mới chậm rãi đứng dậy. Đi ra bên ngoài, trăng rất tròn, ánh trăng rơi đầy mặt đất, như thể chưa từng có chém giết cùng biệt ly. Gã cùng Kim Tuấn Tú vừa trở lại Hoàng thành hôm qua, chắc hẳn ngày mai, Trịnh Viêm Hi cũng trở về. Nghe nói hôm trước, Trịnh Viêm Hi thả một đám nạn dân Nam Cương, việc này e là đã sớm truyền đến tai Trịnh Duẫn Hạo. Tuy nói Trịnh Viêm Hi là đứa bé Kim Tại Trung mang về, theo tính Trịnh Duẫn Hạo hẳn sẽ không nghiêm trị hắn. Nhưng Viêm Thuấn hiện nay, có thể giữ mạng đã là may mắn vạn phần.
Mà ngày mai, lại là sinh nhật Trịnh Duẫn Hạo.
Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đây?
Lòng gã ngổn ngang, tối nay khó mà nhắm mắt được.
***
Vũ cơ cùng nhạc công tiến cung đều là do nhạc phường dân gian chuẩn bị, nơi này hàng năm đều tuyển chọn rất nhiều nữ tử xinh đẹp đưa vào cung. Nhạc phường trang trí toàn bằng vàng bạc châu báu, không có gì là không trân quý. Thảm tơ lụa trải khắp đại điện, khiến người giẫm lên như đang bước trên mây. Thẩm Xương Mân khẽ mỉm cười, nâng cánh tay lên, nhất thời, ngàn vạn lông vũ trắng bay xuống, tựa như tiên cảnh. Mà trong tiên cảnh đó, một bóng người nhanh nhẹn đi tới, khẽ mím môi, khom lưng khởi vũ, tóc dài đen nhánh xõa tung, chỉ vài động tác vung tay áo đã khiến người si mê. Hắn ngửa đầu, bên hông buộc dải lụa nhiều màu, xoay tròn vài vòng liền lặng yên rơi xuống đất.
Khiêu vũ đến phồn hoa, hồng nhan tựa mây ban.
Phường chủ nhạc phường là một nữ tử đã có tuổi, gương mặt nàng dù đã trát đầy son phấn vẫn không thể che giấu việc nàng đang già đi. Nàng đã chứng kiến ngàn vạn nữ tử khiêu vũ, lại chưa từng thấy một nam tử cũng có thể nhảy ưu nhã như vậy.
“Kỷ cô cô, ngươi cảm thấy như thế nào?” Thẩm Xương Mân xoay xoay nhẫn ngọc trên tay, “Mắt Thẩm mỗ tuy không nhìn thấy, nhưng nếu không đẹp, chắc chắn không dám mang đến cho Kỷ cô cô.”
“Đẹp thì đẹp, nhưng mà…” Kỷ cô cô lắc đầu, “Ngày mai đã là sinh nhật Bệ Hạ, hôm nay tế tự đại nhân lại đột nhiên mang một nam nhân như vậy đến cho tiểu nữ. Cái này… Bảo ta phải làm như thế nào mới phải? Cô nương ở chỗ chúng ta đều phải tuyển chọn suốt mấy năm, ta không thể phụ kỳ vọng tiến cung của họ. Dù sao, chúng ta không thể so với các vị đại nhân có tuổi thọ hơn ngàn năm. Hồng nhan rồi cũng già, mong đại nhân thông cảm.”
Không đợi Thẩm Xương Mân nói gì, Trịnh Viêm Hi đứng cạnh đã không kiên nhẫn chen ngang: “Bảo ngươi dùng thì ngươi cứ dùng, sao mà nhiều lời vậy.”
“Hi Nhi, tính tình của ngươi thật đúng là phải sửa, lúc nào cũng bá đạo như vậy.” Thẩm Xương Mân ha ha cười nói, “Kỷ cô cô, chất nhi của ta không biết nói chuyện, mong ngươi tha lỗi.” Từ khi Liên vương qua đời, Trịnh Viêm Hi liền được Thẩm Xương Mân đón về phủ nuôi dưỡng. Bởi vậy, Trịnh Viêm Hi cũng khá nghe lời Thẩm Xương Mân. Nhưng Thẩm Xương Mân cũng không phải không hiểu chuyện, y vung tay lên, hạ nhân lập tức bưng một chiếc hòm tới, vừa mở ra, bên trong toàn là hoàng kim. Y cười nhạt nói: “Kỷ cô cô nói đúng, đời người ngắn ngủn, tội gì vì người khác mà cắt đứt con đường hưởng lạc của mình. Huống hồ, vị công tử ta dẫn đến, sợ là ngay cả nữ tử chỗ các ngươi cũng không bằng…”
“Cái này…” Ánh mắt Kỷ cô cô có chút rung động, do dự nói, “Giới tính cùng tên những cô nương kia, ta đều báo lên rồi, còn được Thượng phi nương nương kiểm tra, nếu đột nhiên thay đổi vũ cơ khiêu vũ chính, ta…”
Tiếp được dải lụa màu đỏ buộc trên cổ tay, điểm chu sa trên mi tâm Kim Tại Trung chói mắt vô cùng, cậu cười nói: “Kỷ cô cô, nếu ngươi để ta tiến cung, Thượng phi cái gì, đều sẽ tan thành mây khói thôi.”
Kỷ cô cô nhíu mày: “Lời này của ngươi thật sự rất to gan lớn mật.”
“Nếu ngươi đồng ý, Tại Trung vô cùng cảm kích, nhưng nếu không đồng ý, Tại Trung cũng không thể làm gì. Chỉ là ngày khác, khi Tại Trung đến nhạc phường này, đấy cũng là ngày nhạc phường này đóng cửa.” Cậu nói rất nhẹ nhàng, mái tóc dài xõa ra. Kỷ cô cô bị dung mạo cậu làm cho kinh sợ, trong lòng cũng do dự. Người này tuy là nam tử, nhưng lại đẹp đến đủ khiến bất kì nữ tử nào hoa dung thất sắc. Nếu Thượng phi biết mình để vưu vật như vậy tiến cung, hiến vũ trước mặt Bệ Hạ, chẳng phải là muốn mạng mình sao.
Nhưng lại nhìn người đang ngồi kia, một người là tế tự đương triều Thẩm Xương Mân, người còn lại là tướng mạo phi phàm, chắc chắn không phải người thường. Mà nam tử tuyệt mỹ trước mắt lại càng như tiên hạ trần, hơn nữa lời hắn nói tràn ngập tự tin, như thể quyền lợi đã sớm là vật trong bàn tay hắn. Kỷ cô cô trong lòng biết con đường này, phía trước là sài lang, phía sau là hổ, lùi không được, tiến cũng không xong: “Vị công tử này tự tin như vậy, chẳng lẽ tin rằng Bệ Hạ sẽ nhìn trúng mình?”
Thẩm Xương Mân bỗng nhiên cười rộ lên: “Kỷ cô cô, hôm nay ta đến nhờ ngươi giúp một việc, ngươi không giúp thì thôi. Cùng lắm thì, ta mang rương hoàng kim này về.” Y đứng dậy, một tay đặt lên cánh tay Trịnh Viêm Hi duỗi tới, “Hoàng phi, xem ra ngươi muốn cho Bệ Hạ kinh hỉ trong ngày sinh nhật là không được rồi. Xương Mân tự mình đưa ngươi vào cung thì hơn, khiêu vũ cho Bệ Hạ xem trong tẩm cung cũng được mà.”
Kỷ cô cô nghe được lời này, bối rối lùi ra sau một bước: “Hoàng… Hoàng phi Liên Khuynh?! Hắn… Không phải hắn chết rồi sao?!”
“Xương Mân nói cũng có lý.” Kim Tại Trung cười dịu dàng, quay người rời đi.
“Chờ một chút!!” Kỷ cô cô kinh hoảng nói, “Ngài… Ngài thật sự là Hoàng phi?”
“Trên đại điện ngày mai, Duẫn Hạo sẽ nói cho thiên hạ biết, ta đến cùng có phải Hoàng phi hay không.” Thiên hạ rộng lớn, ngoài Hoàng phi Liên Khuynh ra, nay còn ai dám gọi thẳng tục danh của Thiên Đế? Kỷ cô cô quỳ trên mặt đất, không dám nói thêm một câu. Nàng vội vàng nói: “Tiểu nữ đã minh bạch, đêm nay mời Hoàng phi ở lại. Sáng mai tiện đường cùng tiểu nữ tiến cung.”
Trịnh Viêm Hi tất nhiên là muốn ở lại cùng Kim Tại Trung, Thẩm Xương Mân để gia phó đỡ mình rời đi. Rương hoàng kim để lại chỗ này, đồng thời, mang đến tương lai tươi sáng cho nhạc phường.
Kỷ cô cô nghe theo ý của Thẩm Xương Mân, trước hết giữ bí mật thân phận của Kim Tại Trung, lại chuẩn bị sương phòng tốt nhất cho cậu. Đây vốn là sương phòng của vũ cơ nổi tiếng nhất nơi này, nhưng từ khi vào cung liền không còn ai ở nữa. Mà vũ cơ kia vào cung, trong cung vì chọc giận Trịnh Duẫn Hạo mà đã sớm chết từ lâu. Hoàng cung kia rõ ràng là lưỡi đao lạnh lùng vô tình, hết lần này tới lần khác lại có rất nhiều nữ tử cam nguyện hóa thành cánh hồ điệp, ngã trên tơ vàng nhung lụa. Đã không có cánh chim, nếu không thể khiêu vũ, sao có thể vọng tưởng chiếm được trái tim quân vương cao ngạo.
Dù thương tích đầy mình, dù không được chết già, lại vẫn cố ôm giấc mơ vọng tưởng này.
Son phấn trong phòng tỏa mùi nồng nàn, Kim Tại Trung chưa bao giờ thích những thứ này, cậu để hạ nhân mang tất cả son phấn của vũ cơ ra ngoài. Trong gương đồng, cậu trang điểm nhẹ nhàng, không giống bản thân chút nào.
“Vì sao lại dùng phương thức này tiến cung, dù lần này ta thả tù binh sẽ bị trách phạt, nhưng Xương Mân thúc thúc nói, chỉ cần ngươi trở về, ta sẽ không bị phạt nữa. Vậy nên, ca ca vốn không phải dùng cách này để vào cung…” Trịnh Viêm Hi định hắn có thể trực tiếp đưa Kim Tại Trung đến trước mặt Trịnh Duẫn Hạo, mà không cần phải tốn công tốn sức khiêu vũ trên đại điện.
Kim Tại Trung thở dài: “Ngày mai, tất cả phi tử của hắn đều đến.”
“Ngươi…”
“Ta muốn cho các nàng biết rõ, người Trịnh Duẫn Hạo cần, đến cùng là ai. Hậu cung của hắn, trái tim hắn, tất cả chỉ có thể là của một mình ta.” Đây là lời hứa lúc trước của hắn với ta, ta vẫn đặt trong lòng, và sẽ nhớ cả đời.
“Ta nói rồi, có người được sủng ái mà, chẳng may…”
“Không có chẳng may!” Kim Tại Trung xoay người, giọng rất bi thương, “Nếu có chẳng may, vậy là bản thân ta xui xẻo thôi.”
Kim Tại Trung nhíu mày, trong mắt là nước mắt ẩn hiện. Trịnh Viêm Hi kinh ngạc nhìn chằm chằm hồi lâu, chợt quay đầu đi: “Ta sẽ luôn ở bên ngươi.” Hắn trưởng thành, không còn là đứa trẻ năm đó, sẽ không núp trong lòng Kim Tại Trung nói những lời ngây thơ nữa, Hi Nhi hôm nay còn cao hơn Kim Tại Trung, dung mạo tuấn dật, thậm chí còn có đôi chút phong phạm của Trịnh Duẫn Hạo.
“Hi Nhi.” Cậu nhẹ giọng gọi hắn, xoa lông mày hắn, “Mấy năm gần đây, tốt chứ?”
Dây cung trong lòng khẽ rung lên, phát ra âm thanh yếu ớt. Lâu nắm rồi, hắn không dám kể ra. Trịnh Viêm Hi tiến lên ôm lấy Kim Tại Trung, lồng ngực vững chãi chứng minh hắn đã trở thành một nam tử có thể đảm đương một phía. Kim Tại Trung vỗ vỗ lưng hắn, như trấn an lại như xoa dịu, dịu dàng y như hồi bé, còn có mùi hương nhàn nhạt bao phủ xung quanh. Hết thảy đều khiến hắn mê luyến lại không nỡ buông.
“Lúc trước, ta rất hận hắn. Hận hắn vì sao không bảo vệ ngươi cẩn thận, nhưng ta cũng hận mình, vì sao lúc đó ta chỉ là một đứa trẻ.” Giọng hắn mang theo giọng mũi, giờ phút này, hắn tựa như đứa trẻ tìm thấy bảo vật đã mất của mình, “Ta không thể bảo vệ tỷ tỷ, lại mất đi ca ca. Nếu không có Xương Mân thúc thúc, ta không biết ta sẽ trở thành người như thế nào.”
Kim Tại Trung không nói gì, lẳng lặng lắng nghe.
“Lúc trước, khi ngươi đưa ta rời cung, ta đã sợ ngươi không để ý đến ta nữa, đêm nào cũng ngủ không ngon. Nhưng Liên vương nói cho ta biết, ngươi chỉ vì bảo vệ ta, không muốn ta giống Hồng Lăng tỷ tỷ…” Hắn cảm thấy Kim Tại Trung vẫn đang nắm chặt quần áo hắn, hốc mắt Trịnh Viêm Hi nóng bừng, “Lần này, nếu hắn phụ ngươi, ta sẽ dẫn ngươi đi.” Cánh chim của ta đã đầy đặn, không cho phép bất kì kẻ nào tổn thương ngươi, kể cả hắn.
“Hi Nhi…”
“Ta không nỡ để ngươi chịu tổn thương nữa.”
Cảnh đêm vương vấn hương xuân, bồng lai tiên cảnh tương phùng.
Khói bếp lượn lờ, ống tay áo xanh dịu của ngươi, nét bút phong hoa của ta, viết lên giây phút này.
Huân hương trong cung Bồng Lai từ trước đến nay đều là đàn hương, trong tẩm cung, mọi góc vẫn bày biện như năm đó, không hề thay đổi. Trịnh Duẫn Hạo nằm trên giường, tiếng đàn văng vẳng trong đêm khuya, bay tới từng nơi hẻo lánh. Hắn mở to mắt, gọi cung nhân gác đêm bên ngoài.
“Ai đang đánh đàn?”
“Tâu Bệ Hạ, là Thượng phi.”
“Thượng phi?”
“Đúng vậy Bệ Hạ, cung Thừa Ân của Thượng phi cách cung Bồng Lai không xa, vậy nên nếu đánh đàn trong sân thì ở đây cũng có thể nghe thấy. Bệ Hạ, nô tài đi truyền lời, không để Thượng phi đánh đàn nữa.” Cung nhân nơm nớp lo sợ trả lời, trong lòng tiếc hận, hôm nay, Thượng phi được Trịnh Duẫn Hạo nể nhất lại mất mạng, không khỏi cảm thấy hậu cung này càng ngày càng khiến người sợ hãi.
Không ngờ, Trịnh Duẫn Hạo lại nói: “Đàn rất tốt…”
“Bệ Hạ?”
“Khúc này, khiến lòng trẫm bình yên.” Hắn phất phất tay để cung nhân đi ra ngoài, mình thì nhắm mắt lại. Cung nhân không dám nói nhiều, cúi đầu lui ra ngoài. Mà dưới ánh nến yếu ớt, khóe mắt Trịnh Duẫn Hạo ướt át, hồi lâu mới có giọt nước mắt rơi xuống, “Như thể… Như thể nhìn thấy hắn trong mơ vậy… Cười với trẫm, đẹp như vậy…” Mà không phải sự yên lặng khi bị mũi tên xuyên tim, hắn có thể kề bên cậu, nói chuyện với cậu trong mộng.
Cũng có thể lẳng lặng nhìn cậu, trong mơ.
Lòng của hắn đã sớm già nua đến không thể nào tiếp tục yêu, kể từ giây phút cậu rời đi.