Chương 69
Lúc mọi người về đến
trạm rada, trời đã tối, từ xa xa, đoàn người đã nhìn thấy một bóng người cao lớn
đứng chờ ở cửa chính, thuốc lá trong tay lập lòe trong đêm tối. Nghe thấy tiếng
bước chân, người kia dập điếu thuốc, cao giọng gọi, “Tiểu Vũ, Tiểu Sâm, chú
Khúc.”
Hai đứa nhỏ tay cầm
tay chạy đến, sà vào trong cái ôm ấp áp mà vững chãi của người đàn ông. Tuy mới
chỉ xa cách mấy giờ thôi, nhưng cảm giác đã qua lâu lắm rồi.
Lôi Đình nhìn từ trên
xuống dưới, từ trái sang phải, thấy quần áo hai đứa nhỏ rất bẩn, trên người lại
không bị thương, mắt sáng rực, nhìn rất tinh thần, giờ mới yên tâm hoàn toàn.
“Cô Vương vất vả rồi,
mấy đứa nhỏ có gây rắc rối cho chị không?” Lôi Đình gật đầu với Vương Phương.
“Không có gì không có
gì!” Vương Phương xua tay liên tục, thật lòng khen ngợi, “Hai đứa con anh đều rất
ngoan! Còn ngoan hơn thằng con đang học đại học của tôi nhiều! Sau này nhất định
sẽ thành tài!”
Lôi Đình tự hào cười
cười.
Về đến nhà, tắm rửa
qua, Hàn Trác Vũ hâm nóng lại đồ ăn Lôi Đình mang về, rồi lấy ít rau muối chua
từ trong bình nhỏ ra, sau đó lại bóc khoai lang đã nguội rồi cắt thành miếng,
bưng lên bàn.
Nhìn thấy bàn ăn toàn
món muối chua cay đỏ au, Lôi Đình nhướn mày.
“Người xã Thông
Nguyên toàn ăn như vậy, chúng ta cũng ăn như vậy, về sau không được khác biệt.
Chú Lôi là trạm trưởng, trước hết phải làm gương mới có thể khiến mọi người
kính phục.” Hàn Trác Vũ hiếm khi nói nhiều như vậy, dứt lời, cậu xúc một thìa ớt
đỏ tươi vào bát, ăn luôn với cơm trắng.
Lôi Sâm học theo, cay
đến chảy nước mắt nước mũi cũng không chịu dừng, cuối cùng Khúc Tĩnh nhìn không
được, gắp cho bé một miếng khoai lang để bớt cay.
Lôi Đình cũng muốn
cho hai đứa trẻ hưởng thụ cuộc sống tốt nhất, nhưng anh lại biết bọn nhỏ phải
đi ra ngoài dầm mưa dãi nắng mới có thể kiên cường hơn. Sớm buông tay, để chim
ưng con có thể bay thật cao thật xa, đó mới là tình yêu bao la vô bờ bến. Nhưng
mà sau khi đến đây, thấy hoàn cảnh ở xã Thông Nguyên còn gian khổ hơn tưởng tượng
của mình, anh lại bắt đầu do dự.
Mãi đến giờ phút này,
anh mới cảm thấy yên lòng.
“Chú Lôi ăn đi.” Thấy
anh không động đũa, Hàn Trác Vũ gắp cho anh một miếng khoai lang, cẩn thận nói,
“Chỉ cần được ở bên nhau, khổ thế nào mà chẳng chịu được, đi đâu cũng không vấn
đề gì.” Ngay cả vách núi dựng đứng còn leo được qua, còn chỗ nào cậu không dám đi?
Đi thủ đô, hay thậm chí là ra nước ngoài, chỉ cần được ở bên chú Lôi và Tiểu
Sâm, cậu chẳng sợ gì cả!
“Được!” Lôi Đình giọng
nghèn nghẹn, cho cả miếng khoai vào miệng, nhai nuốt xong vẫn không thể nào kiềm
chế được sự xúc động trong lòng, anh nâng mặt thiếu niên lên, hôn lên trán cậu,
“Tiểu Vũ, cám ơn cháu.” Anh biết rõ đứa bé này đang thay đổi vì mình, sự đánh đổi
này thật sự quá lớn lao, dù anh dốc hết khả năng cũng không thể hồi báo, chỉ có
thể yêu cậu nhiều thêm chút nữa.
“Đinh ~ Nhận được 200
điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
Hàn Trác Vũ cúi đầu,
đỏ mặt hỏi thầm trong lòng, “Tôi làm gì à?”
“Cậu không cần làm
gì, chỉ cần cười một cái, nói mấy câu dễ nghe, đồng chí Đại Chính sẽ dâng cho
chúng ta vô số giá trị cảm ơn. Kí chủ, cậu rất hấp dẫn mà.” 9527 vui sướng nói.
Chọn được một kí chủ như vậy từ hàng nghìn hàng vạn người, mình đúng là rất có
mắt nhìn.
Hàn Trác Vũ buồn bực
dùng bữa, cậu đã quen nghe bạn chó con trong đầu ba hoa khoác lác rồi.
Lôi Đình cố kìm nén dục
vọng muốn hôn lên đôi môi đỏ bừng của thiếu niên, thoáng thấy ánh mắt khó hiểu
của Khúc Tĩnh, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai lên, hôn một cái, kiêu
ngạo nói, “Tiểu Sâm cũng giỏi lắm!”
Lôi Sâm dùng sức lau
mặt, ra vẻ nghiêm túc.
Khúc Tĩnh thu lại ánh
mắt tò mò của mình, vừa lau nước mắt vừa ăn. Xem ra mình còn phải sống trong tình
trạng lấy nước mắt rửa mặt một thời gian dài rồi.
Dù có người cõng một
đoạn đường, nhưng Lôi Sâm cũng đi bộ rất nhiều, mệt mỏi vô cùng, ăn cơm tối
xong liền lăn ra giường ngủ say. Hàn Trác Vũ làm đề thi thử đại học, thỉnh thoảng
lại ngẩng đầu nhìn xem bé có đá chăn không.
Một giờ sau, 9527
quét khắp bài thi, thỏa mãn gật đầu, “Không tệ, điểm tối đa, hi vọng kí chủ sẽ
tiếp tục cố gắng, nhất định phải đạt mục tiêu trở thành Trạng nguyên khoa học tự
nhiên của cả nước!”
Hàn Trác Vũ không tiếp
lời, im lặng hồi lâu mới cẩn thận mở miệng, “Tôi muốn giúp đỡ những người ở
đây.”
“Nhưng hôm nay chúng
ta đi cả ngày mà chẳng nhận được tín hiệu xin giúp đỡ nào cả. Cậu chắc chắn bọn
họ cần giúp đỡ sao?” 9527 mặc dù có cảm xúc, nhưng nó dù sao vẫn là người máy,
cách cư xử có chút máy móc.
“Kỳ thật họ cần giúp
đỡ hơn bất kì ai, chỉ là họ sống trong hoàn cảnh này quá lâu nên đã chai lì,
quen với việc nhẫn nại rồi.” Hàn Trác Vũ lắc đầu phản bác.
“Vậy cậu định giúp họ
như thế nào?”
“Tôi đang có một dự định,
cần thương lượng với chú Lôi xem thế nào.” Hàn Trác Vũ thu dọn bàn học, đi sang
phòng bên cạnh.
“Kí chủ, kỳ thật cậu
có thể thương lượng với tôi mà! Từ khi có đồng chí Đại Chính, cậu càng ngày
càng không cần tôi! Tôi đau lòng lắm!” 9527 nức nở.
Hàn Trác Vũ làm bộ
mình không nghe thấy gì, gõ cửa phòng.
“Sao vậy?” Lôi Đình rất
tự nhiên ôm lấy thiếu niên, kéo đến bên giường. Nếu đã đến thì đừng có đi, con
trai lớn rồi, ngủ một mình cũng không sao.
“Cháu có việc muốn
nói với chú.” Hàn Trác Vũ chui vào trong cái ôm ấp áp đầy mùi thuốc lá của người
đàn ông, ánh mắt trong suốt tràn ngập tin tưởng và ỷ lại.
Lôi Đình cả người
nóng rực trước ánh mắt ấy, khàn giọng hỏi, “Chuyện gì?” Dù thiếu niên muốn làm
gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ gắng hết sức giúp cậu.
“Chú xem.” Hàn Trác
Vũ lấy di động ra, mở album ảnh, bên trong toàn là ảnh chụp bọn trẻ. Khuôn mặt
các bé vàng như nến, cơ thể gầy gò, mặc quần áo đầy miếng vá, nhưng nhìn vào
máy ảnh lại nở nụ cười rất rực rỡ. Phía sau bọn nhỏ là trường tiểu học xã Thông
Nguyên, cửa sổ dán đầy giấy báo cũ nhìn rất rách nát. Sau đó là ảnh chụp đồ đạc,
bút chì chỉ dài vài centimet, sách giáo khoa đã giở đến nát tươm, cặp sách thủng
lỗ chỗ, giày vải rách rưới, cơm trưa đơn sơ, ruộng đồng hoang vu, thôn xóm thưa
thớt…
Thiếu niên dùng máy ảnh
ghi chép lại một thế giới cằn cỗi.
Lôi Đình biểu cảm rất
nghiêm túc, nhìn hết ảnh chụp sau đó hỏi, “Cháu muốn…”
“Cháu muốn giúp đỡ họ.”
Thiếu niên gật đầu.
“Giúp như thế nào?”
“Giúp bọn họ sống tốt
hơn, ăn no mặc ấm.” Thiếu niên khẳng định.
“Vậy cụ thể phải làm
như thế nào?” Lôi Đình dẫn dắt từng bước.
“Trước quyên góp tiền
sửa đường.”
Lôi Đình gật đầu,
dùng ánh mắt cổ vũ bảo cậu tiếp tục.
“Lại quyên góp thêm một
khoản tiền sửa trường học.”
“Sao đó thì sao?”
“Lại quyên góp thêm một
khoản tiền nữa xây trạm y tế, mua thiết bị khám chữa bệnh và thuốc.”
“Sau đó thì sao?”
“Lại quyên thêm một
khoản tiền nữa mua đồ ăn và quần áo ấm.”
“Vậy nên cháu định
nuôi hết mọi người luôn à? Tuy cháu có tài sản rất lớn, nhưng không thể tiêu
hoang như vậy.” Lôi Đình yêu thương xoa đầu thiếu niên, tiếp tục nói, “Suy nghĩ
của cháu rất tốt, nhưng phương pháp không đúng. Cho người ta cá không bằng cho
người ta cần câu cá. So với việc quyên tiền giúp họ tạm thời vượt qua khó khăn,
không bằng tìm cho họ một con đường sống, để họ tự mình giành lấy tương lai. Đấy
mới thực sự là giúp họ.”
Hàn Trác Vũ hạ mắt,
trầm tư suy nghĩ.
Lôi Đình ôm cậu vào trong
lòng, dịu dàng nói, “Đường nhất định phải sửa, vật tư khan hiếm cũng phải quyên
góp, sau đó cháu phải nghĩ cách tìm một con đường kiếm sống cho họ, nếu không họ
sẽ mãi nghèo nàn, không thể nào thay đổi. Một khi đã quyết định làm việc gì thì
phải làm đến nơi đến chốn, đấy là trách nhiệm của một người đàn ông. Nhớ chưa?”
Chưa bao giờ có người
lấy tư cách người bố dạy bảo mình nên làm người như thế nào, nên làm việc gì,
nên làm theo cách nào như thế này. Hàn Trác Vũ bình tĩnh nhìn gương mặt anh tuấn
của anh, trong lòng ấm áp vô cùng, dùng sức ôm eo anh, gật đầu nói, “Nhớ rồi ạ.”
Lôi Đình xoa xoa ngón
út tay phải thiếu niên, tiếp tục dẫn dắt, “Mấy ngày nay cháu lên núi thường
xuyên vào, tất sẽ tìm được cách. Kỳ thật đây vốn là việc của chính phủ, không tới
lượt cháu lo, nhưng chỉ cần cháu muốn làm, chú Lôi sẽ ủng hộ cháu. Nếu nghĩ ra
biện pháp thì viết kế hoạch cụ thể ra, chú xem hộ cháu.”
“Dạ, cảm ơn chú Lôi.”
Hàn Trác Vũ ngồi thẳng dậy, hôn nhẹ lên môi anh, biểu lộ sự quyến luyến một
cách thuần khiết nhất.
“Đã nói bao nhiêu lần
rồi, không cần phải cảm ơn chú.” Vì quan tâm cháu là điều nên làm mà. Nửa câu
sau biến mất trong lòng, Lôi Đình thở dài, yêu thương kéo thiếu niên vào trong lòng.
Ngày hôm sau, Hàn
Trác Vũ liền theo Khúc Tĩnh ngày ngày lên xã chữa bệnh, Lôi Sâm chết sống đòi
theo, chỉ hai ba ngày ngắn ngủn mà khỏe mạnh hơn hẳn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng
hào.
Xã Thông Nguyên có 15
thôn hành chính, 71 làng, 172 xóm, tổng số dân là 35 nghìn, tất cả đều là hộ
nghèo. Hơn nữa thôn với thôn cách nhau vài ngọn núi, đi lại hoàn toàn bằng
chân. Cuộc sống vất vả cộng thêm khí hậu ẩm ướt lạnh lẽo, người ở đây thường không
đến 50 tuổi đã mắc bệnh viêm khớp nghiêm trọng. Không có tiền chữa đành phải chịu
đựng, mà cái cảm giác đau từ tận trong xương tủy không phải ai cũng chịu được.
Khúc Tĩnh đến nhận được
sự hoan nghênh nhiệt liệt của thôn dân, mới đến đầu thôn đã bị mấy cụ già vây
quanh.
“Các bác xem, dược liệu
này rất phổ biến, có thể dễ dàng tìm thấy trên núi, đây là hải đồng bì, đây là
quế chi, đây là phong đằng, đây là lộ thông, cho tất cả vào trong nước, đun sôi
là được.” Khúc Tĩnh cầm thảo dược mà mình hái được, dạy thôn dân cách nhận biết,
sau đó dạy phương pháp mát xa lúc ngâm chân.
Mấy cụ già này ít nhiều
đều ốm đau, ai nấy đều nghe rất chăm chú. Nhưng Hàn Trác Vũ đứng giữa họ lại không
thu được bất kì tín hiệu cầu cứu nào. Họ đã sống trong khổ quá lâu rồi, chưa từng
nghĩ tới có người có thể giúp đỡ mình. Nhưng càng nhẫn nhịn, khi nhận được trợ
giúp đột ngột, giá trị cảm ơn lại càng cao.
Mỗi lần nghe thấy
thông báo của hệ thống, Hàn Trác Vũ đều cảm thấy hổ thẹn vô cùng, kỳ thật cậu cũng
không giúp được họ, mà ngay cả những dược liệu, phương pháp mát xa kia cũng chỉ
là giảm bớt đau đớn mà thôi.
Dắt Lôi Sâm rời khỏi
đám đông, Hàn Trác Vũ nhíu mày. Đã mấy ngày rồi, cậu vẫn chưa tìm được cách cải
thiện đời sống cho thôn dân.
Đúng lúc này, tiếng
tít tít vang lên dồn dập, gần đó có người cần giúp đỡ.
Đây là lần đầu tiên
có tín hiệu cầu cứu từ khi đến xã Thông Nguyên, Hàn Trác Vũ lập tức ngẩng đầu
nhìn lại, chỉ thấy một ông cụ mặc áo bông cũ nát, râu ria lởm chởm, lưng đã
còng đang chậm rãi đi tới, gương mặt đầy nếp nhăn tràn ngập sự buồn bã.
“Thôn trưởng về rồi!”
Mấy thôn dân tiến lên chào, chờ mong hỏi han, “Lấy được tiền rồi ạ?”
Thôn trưởng thở dài,
mệt mỏi xua tay.