Chương 8
Tinh thần giúp đỡ bạn
bè của Thạch Lỗi cùng Hàn Trác Vũ được cô Chu khen ngợi, bạn cùng lớp lục tục đến
thăm hai vị anh hùng đang nằm trên giường bệnh. Ngoài nhóm người bán nước cùng
Tôn Phương Khiết, Hàn Trác Vũ còn nhận được giá trị cảm ơn từ bạn thân của họ.
Đương nhiên, cũng có người được cứu mà không thấy cảm kích, 9527 đánh dấu trọng
điểm những người này, nghiêm cấm kí chủ có quan hệ với họ.
Theo lời 9527 nói –
Ngược với chính là phụ, người không có chính năng lượng lòng nhất định rất tối
tăm, mong kí chủ đề cao cảnh giác!
Từ hôm đó, Hàn Trác
Vũ cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong thái độ các bạn cùng lớp với cậu.
“Hàn Trác Vũ, bút tớ
hết mực rồi, cho tớ mượn một chiếc được không?”
Thiếu niên yên lặng
đưa tới.
“Đinh ~ Nhận được 1
điểm giá trị cảm ơn từ bạn Bành Đào!” Tiếng thông báo của hệ thống vang lên.
“Hàn Trác Vũ, câu này
làm như thế nào?”
Thiếu niên yên lặng
viết cách giải.
“Đinh ~ Nhận được 1
điểm giá trị cảm ơn từ bạn Tôn Phương Khiết!”
Cứ như vậy, người xin
giúp đỡ càng ngày càng nhiều, thiếu niên tuy không thích nói chuyện, nhưng lúc
nào cũng tận tâm tận lực giúp đỡ người xung quanh. Bất tri bất giác, cậu không
còn là người vô hình trong lớp, mà trở thành người còn được hoan nghênh hơn cả
hoa khôi của lớp Tôn Phương Khiết.
Nghỉ trưa hôm đó, Hàn
Trác Vũ đang chuẩn bị bài hôm sau, bỗng nhiên bị một dòng điện cường độ cao tập
kích. Đau đớn kịch liệt như xương đang vỡ vụn ra khiến cậu té xỉu, vài giây
sau, cậu đau đến tỉnh lại. Cậu gục xuống bàn, vùi đầu vào khuỷu tay, hàm răng cắn
chặt.
“9527, là cậu à?” Cậu
yếu ớt hỏi.
“Là hệ thống. Kí chủ
đã tích lũy đủ 100 điểm giá trị cảm ơn, hệ thống đã đổi 1 điểm thuộc tính để tăng
sức chịu đựng của kí chủ. Dòng điện đang kích thích tế bào toàn thân kí chủ,
đau là phản ứng bình thường, mời kí chủ kiên trì thêm ba giây!”
Ba giây sau, “Được rồi,
xong rồi. Sau khi tăng sức chịu đựng, khả năng miễn dịch của kí chủ sẽ tăng
cao, kí chủ sẽ hiếm khi bị ốm đau. Mong kí chủ mau chóng kiếm thêm giá trị cảm
ơn để gia tăng thể lực. Sức chịu đựng và thể lực là thuộc tính hỗ trợ lẫn nhau,
tăng cả hai thuộc tính đồng thời rèn luyện, sức mạnh, ngũ giác, tốc độ, nhanh
nhẹn, khả năng phản ứng của kí chủ đều sẽ vượt xa người bình thường, trở thành
chiến sĩ cách mạng vĩ đại như đồng chí Lôi Phong!”
Đau đớn kịch liệt biến
mất, Hàn Trác Vũ hít sâu, tỉnh táo yêu cầu, “Lần sau trước khi đổi xin hãy báo
cho tôi biết.”
“Được, kí chủ.”
Giọng 9527 có chút
qua loa, nhưng thiếu niên lại không nhận ra. Cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, chậm
rãi đi ra nhà vệ sinh, chuẩn bị rửa mặt.
“Sao còn ít tiền thế?
Hôm qua vừa mới vay 500 mà?” Một giọng nam quen thuộc vang lên từ phòng cạnh
đó, là Thạch Lỗi.
“Tao chỉ có từng đấy thôi,
tiền mừng tuổi cho mày hết rồi! Lần trước vay 400 mày còn chưa trả, lần này lại
vay 500. Bệnh của em mày tốn tiền lắm, ném bao nhiêu tiền cũng không đủ! Mày
đưa nó đến chỗ mẹ mày đi, tránh liên lụy mày, sau này mày còn phải học đại học
mà!” Một giọng nam khác chân thành khuyên bảo.
Nhưng Thạch Lỗi rõ
ràng không nghe, chửi thề vài câu.
“Đồng chí Thạch Lỗi
hình như cần trợ giúp.” 9527 xoa tay, chảy nước miếng. Vừa mới tiêu 100 điểm
giá trị cảm ơn, giờ thấy tiếc quá!
Hàn Trác Vũ nghiêng đầu,
yên lặng nghe trong chốc lát. Phòng bên truyền đến tiếng xột xoạt, sau đó là tiếng
giãy dụa phản kháng. Vài phút sau, cửa mở, hai nam sinh khuôn mặt tối sầm đi tới.
Thạch Lỗi bực bội vò tóc, nam sinh đi sau cậu ta thì quần áo tán loạn, túi áo lộn
ngược ra ngoài, chật vật như vừa bị cướp.
Nhìn thấy thiếu niên
gầy yếu tái nhợt, hai người đều ngẩn ra.
“Cậu rất cần tiền à?”
Hàn Trác Vũ nhẹ giọng hỏi thăm.
Mắt Thạch Lỗi sáng rực
lên, lại tối xuống, lạnh lùng nói, “Liên quan gì đến mày?!”
“Đúng, bọn tao rất cần
tiền, mày cho bọn tao chút tiền được không!” Nam sinh kia nghe vậy thì hùng hổ
nói, lại bị Thạch Lỗi dùng cùi trỏ huých mạnh một cái. Hàn Trác Vũ khác mọi người,
cậu mắc bệnh tự kỷ, chẳng biết gì cả, suy nghĩ còn trong hơn cả nước. Bắt nạt cậu
hay lợi dụng cậu đều khiến Thạch Lỗi cảm thấy tội lỗi, vậy nên lần trước mới liều
mạng đi cứu cậu.
“Bọn tao không cần tiền!”
/ “Các cậu cần bao nhiêu?” Hai thiếu niên đồng thời mở miệng, lời nói lại hoàn
toàn trái ngược.
Nam sinh tên Tương
Nghị đang ôm bụng nghe vậy thì cười rộ lên. Hai người này không hổ là bạn cùng
bàn, ăn ý thật!
Hàn Trác Vũ coi như
không nghe thấy lời cự tuyệt của Thạch Lỗi, tự móc ví trong túi ra xem. Không
phải vì 9527, cũng không phải vì giá trị cảm ơn, là chính bản thân cậu muốn
giúp Thạch Lỗi, cảm giác này không biết xuất phát từ đâu, lại rất mạnh mẽ. Khi
tất cả mọi người không để ý đến mình, chỉ có người này không ngừng lải nhải với
mình, dù cậu không trả lời cũng không dừng lại. Tuy cậu mắc chứng tự kỷ, nhưng
không có nghĩa là chỉ số thông minh của cậu có vấn đề, ai đối xử tốt ai đối xử
tệ với cậu, trong lòng cậu đều rõ cả.
“761 đồng 8 xu, đủ
không?” Hàn Trác Vũ đếm xong, đưa tiền tới.
Mặt Thạch Lỗi đỏ bừng,
chừng nửa phút sau mới nhận tiền, trợn mắt nói, “Đủ rồi, 61 đồng 8 xu lẻ mày cầm
đi ăn cơm đi!”
Nhét tiền vào trong
túi của thiếu niên, lực rất lớn khiến cậu hơi nghiêng ngả, Thạch Lỗi bước nhanh
rời đi. Người máy đúng là người máy, ngay cả mấy xu lẻ cũng cho mình vay hết,
không để lại chút gì cho bản thân. Trong lòng cậu có cảm xúc không biết tên ập
tới, hốc mắt nóng bừng.
“Được lắm! Sau này
mày cũng là bạn tốt của Tương Nghị này!” Tương Nghị định vỗ vai Hàn Trác Vũ, bị
cậu tránh thì cũng không quan tâm, đuổi theo Thạch Lỗi.
“Đinh ~ Nhận được 5
điểm giá trị cảm ơn từ bạn Thạch Lỗi! Đinh ~ Nhận được 2 điểm giá trị cảm ơn từ
bạn Tương Nghị!” Thông báo của hệ thống liên tục vang lên.
“Đồng chí Thạch Lỗi
quả nhiên là đồng chí tốt!” 9527 cao giọng tán dương.
Đợi đến khi Hàn Trác
Vũ trở lại phòng học, Thạch Lỗi đã khôi phục vẻ ngầu lòi ngày thường, đang bắt
chéo chân, miệng ngậm điếu thuốc, bàn luận về một trò chơi đang hot với một đám
nam sinh. Nhìn thấy thiếu niên sắc mặt tái nhợt, cậu ta ngay lập tức dập tắt điếu
thuốc, vung tay xua hết mùi trong không khí.
“Đi đi đi, ông đây buồn
ngủ rồi!” Thấy thiếu niên ngồi xuống rồi dụi dụi mắt, cậu lập tức đuổi hết người
xung quanh đi.
“Này, đây là phiếu nợ,
mày cất cẩn thận. Nếu tao không trả tiền đúng hạn, mày có thể lên tòa án kiện
tao!” Đợi mọi người đi hết, cậu ta lấy ra một tờ giấy đặt trước mặt thiếu niên,
thận trọng nói.
“Cậu viết sai rồi, là
700.” Hàn Trác Vũ liếc qua, khẽ lắc đầu.
“Thêm lần trước 100 nữa.”
“Đó không phải phí bảo
kê à?”
Thạch Lỗi im lặng, đập
bàn một cái, “Ông đây nói 800 thì là 800, đừng nói nhiều nữa! Mày còn ngại tiền
nhiều à?”
Hàn Trác Vũ yên lặng
lắc đầu, cẩn thận gấp tờ giấy lại vuông vức, bỏ vào trong ví.
Thấy thái độ cậu rất
bình thản, xấu hổ trong lòng Thạch Lỗi lập tức tiêu tán đi không ít.
“Em tao mắc bệnh tim
bẩm sinh, hàng tháng đều mất rất nhiều tiền mua thuốc. Bố mẹ tao ly hôn rồi tái
hôn, chẳng ai quan tâm bọn tao, tao cũng chẳng còn cách nào. Mày yên tâm, buổi
tối tao làm thêm ở siêu thị, đợi cuối tháng phát lương là có tiền trả mày.” Chẳng
hiểu sao, Thạch Lỗi lại kể hết mọi chuyện cho cậu nghe.
Hàn Trác Vũ bình tĩnh
nhìn Thạch Lỗi, gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó nghiêng đầu, ghé vào mặt bàn ngủ.
Thấy thiếu niên không
hỏi gì, cũng không tỏ vẻ đồng tình cùng thương cảm với hoàn cảnh mình, Thạch Lỗi
khẽ thở phào, tâm trạng chợt nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Đinh ~ Nhận được 1
điểm giá trị cảm ơn từ bạn Thạch Lỗi!” Hệ thống lại chăm chỉ thông báo.
“Tràn đầy chính năng
lượng, quả nhiên là đồng chí tốt!” 9527 hạnh phúc ôm ngực.
Nhưng Hàn Trác Vũ
không nghe thấy gì hết, cậu đã ngủ rồi.
Tiết đầu tiên buổi
chiều, cô Chu chủ nhiệm lớp cầm một xấp bài thi tiếng Anh đi vào lớp.
“Điểm bài kiểm tra số
2 đã có.” Cô dừng lại đôi chút, thỏa mãn nhìn các học sinh khẩn trương hơn hẳn,
lúc này mới tiếp tục nói, “Lần này điểm của các em không tệ, đặc biệt có vài bạn
tiến bộ rất nhiều, cô cảm thấy rất vui.”
Cô nhìn thoáng qua
thiếu niên trong góc, sau đó bắt đầu đọc điểm, thành tích từ thấp đến cao.
Không có gì bất ngờ,
Thạch Lỗi lại ôm vị trí thứ nhất từ dưới lên trên. Lúc lên bục nhận bài thi, cậu
cảm thấy rất cô đơn, đáng tiếc bạn cùng bàn là kiều từ nước ngoài về, điểm tiếng
Anh không thể ngang hàng với cậu. Cuộc đời thật sự cô quạnh biết bao!
Học sinh lần lượt lên
nhận bài, 9527 khẽ hừ hừ trong đầu Hàn Trác Vũ, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng. Hàn
Trác Vũ nhếch môi, nhìn chằm chằm cô Chu, mặt tái nhợt đến trong suốt.
“Hàn Trác Vũ, 150 điểm!”
Cô Chu cười rộ lên, nhìn về phái thiếu niên lưng thẳng tắp.
9527 khẽ hừ, kiêu ngạo
biểu đạt sự thỏa mãn của mình.
Phù ~ Hàn Trác Vũ nhẹ
nhàng thở ra!
“Bài lần này làm tốt
lắm, hi vọng em có thể tiếp tục phát huy.” Cô Chu dịu dàng cổ vũ.
Thiếu niên ngoan
ngoãn gật đầu, cầm bài thi tràn ngập chữ viết xinh đẹp đi về chỗ ngồi. Phần lớn
bạn trong lớp đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cậu. Đương nhiên, cũng có vài người
không quan tâm, cho rằng cậu sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, thi tiếng Anh
được điểm tối đa cũng không lạ, không được điểm tối đa mới kỳ lạ.
“F*ck ~ Sao chữ mày
viết đẹp thế, luyện nhiều lắm à?” Thạch Lỗi đoạt lấy bài thi của cậu, chiêm ngưỡng,
bày tỏ sự sùng bái với nét chữ xinh đẹp ấy. Thằng này là người máy đúng không?
Chữ nào chữ nấy đều tăm tắp như in ra, có lẽ cả mấy sinh viên học chuyên ngành
tiếng Anh cũng ko viết được như vậy.
Sau tiết tiếng Anh là
đến tiết hóa, thầy giáo dạy hóa cũng cầm một xấp bài thi đi đến bục giảng, ánh
mắt nghiêm khắc quét qua, tất cả học sinh đều rụt cổ, ngồi yên.
“Mọi người biết rồi đấy,
đề hóa lần này khó hơn đôi chút, vậy nên điểm của các em cũng không khả quan
cho lắm.” Ông cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm, tiếp tục nói, “Tuy vậy, có một bạn
khiến tôi rất bất ngờ, có nhiều câu nâng cao, dùng đến kiến thức ngoài chương
trình học, bạn đều làm được, mà còn làm rất tốt. Hi vọng các em học tập bạn!”
Híp mắt cười cười, thầy
hóa rút bài thi đầu tiên ra, hô, “Hàn Trác Vũ, 100 điểm.”
Cả lớp xôn xao. Điểm
hóa thê thảm lần trước của Hàn Trác Vũ mọi người đều biết cả, vậy mà hôm nay lại
lấy được điểm tối đa sao? Thế giới này thay đổi nhanh vậy! Nhưng chẳng ai nghi
ngờ việc này cả. Đầu tiên, cậu mắc chứng tự kỷ nên chắc chắn sẽ không đi hỏi
bài ai; hơn nữa, cậu là người cao điểm nhất, còn chép ai được nữa?
Có người nghĩ tới
thái độ học tập chăm chỉ của cậu gần một tháng qua, không khỏi cảm thán trước
nghị lực của cậu. Vẫn nói có công mài sắt có ngày lên kim, lời này quả nhiên
không sai chút nào.
“Tiếp tục phát huy
nhé!” Thầy hóa vui vẻ nói.
Hàn Trác Vũ khẽ gật đầu,
sau khi trở lại chỗ ngồi thì thoáng thả lỏng.
“Mong kí chủ đừng chủ
quan! Nếu lần tới không được điểm tối đa, hệ thống vẫn sẽ giữ lời hứa lúc trước,
cho kí chủ thể nghiệm cảm giác sinh con!” 9527 xấu xa mở miệng.
Trái tim vừa thả lỏng
của Hàn Trác Vũ lại căng lên, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.