Chương 80
Đã có đồ dùng đầy đủ,
mùa đông này với người xã Thông Nguyên cũng không quá đáng sợ, qua rằm tháng giêng,
một nhóm thanh niên đã lục tục lên thành phố đi làm, những người ở lại quyết định
tự gây dựng sự nghiệp của mình.
Hoàn Vũ cung cấp khuẩn
nấm và nhân viên kỹ thuật, đợi đến tháng tư trời nắng ấm áp, xuân về hoa nở, vụ
nấm đầu tiên cũng thu hoạch được, tất cả đều do Hoàn Vũ thu mua với giá 30 đồng
một cân. Giá trị dinh dưỡng cao, hương vị độc đáo, hơn nữa lại có danh hiệu nấm
vương, nấm dẻ bán rất chạy, vô số doanh nghiệp tìm đến, lại phát hiện miếng
bánh ngọt xã Thông Nguyên đã bị Hoàn Vũ độc chiếm.
“Vụ đầu tiên doanh
thu là 300 vạn, còn tốt hơn chú tưởng. Sắp tới, chú định mở bán hạt dẻ rừng, thịt
khô lạp xưởng, đồ muối chua, hoa quả khô đặc sản trên núi, hẳn cũng sẽ bán chạy.
Đợi đường sửa xong, chúng ta sẽ mở rộng quy mô sản xuất, sau này xã Thông Nguyên
chắc chắn sẽ thay da đổi thịt.” Thiệu Dật Thần chỉ vào từng lán nhỏ mà bà con
dùng để cấy nấm, nói.
Hàn Trác Vũ nhìn ra
phía xa, bị cuốn hút hoàn toàn vào khung cảnh bận rộn mà tràn ngập sức sống
này.
Vụ nấm đầu tiên đã
thu hoạch xong, giờ còn lại rễ, bà con đang cầm bình tưới nước cho khuẩn nấm,
ai nấy đều mừng rỡ vô cùng.
“Này ~ Nhà chú kiếm
được bao nhiêu?” Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, hai thanh niên hỏi han nhau.
“Từng này.” Người kia
duỗi bàn tay đen sì ra, thỏa mãn nói, “Còn nhiều hơn em đi làm trên thành phố một
năm!”
“Anh thì sao?” Cậu ta
châm điếu thuốc, hỏi lại.
“Chỉ bằng một nửa cậu
thôi.” Người kia xua tay, giọng rất hối hận, “Anh nhát gan, chỉ lấy 15000 khuẩn
nấm. Năm sau Hoàn Vũ không cung cấp khuẩn miễn phí rồi, tự dưng lãng phí cơ hội!”
“Anh đã có lãi rồi
mà, số tiền kia có khác gì Hoàn Vũ tặng không chúng ta đâu, năm sau em vẫn sẽ
ký hợp đồng với Hoàn Vũ, mấy cái công ty xí nghiệp khác, chẳng tin được ai!”
“Đúng rồi! Anh chỉ
tin Hoàn Vũ thôi!”
Hai người nhìn nhau,
nở nụ cười. Lựa chọn ở lại quả nhiên là đúng đắn.
“Chú xem, là sếp Thiệu
với Hàn Trác Vũ kìa!” Hai người đứng lên, ra sức vẫy tay với bóng người phía bờ
ruộng.”
“Đinh ~ Nhận được 50
điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 60
điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
Hàn Trác Vũ cong môi,
dưa tay vẫy vẫy. Bây giờ, cậu chỉ cần đi một vòng quanh xã Thông Nguyên, thông
báo của hệ thống sẽ vang lên liên hồi, sắp sửa tích lũy đủ 10 vạn điểm để lên cấp
3 rồi.
“Chúng ta đi mau đi,
không lát mọi người lại nhét cho cháu cả đống đồ.” Thiệu Dật Thần vội vàng kéo
boss đi. Lần nào đi cũng hai tay trống không, lúc về thì xách túi lớn túi nhỏ;
nấm dẻ tặng cho trạm rada cứ được gửi tới liên tục, hết giỏ này tới giỏ khác.
Tình cảm bà con dành cho thiếu niên quá sâu sắc, dường như muốn tặng cậu tất cả
những thứ tốt nhất của mình.
Hai người vội vàng
leo lên ô tô ra về.
“Kí chủ, có vật thể lạ
bay qua không phận nước ta.” 9527 rất nghiêm túc mở miệng.
“Không phận nước ta?
Vật thể lạ?” Hàn Trác Vũ nhíu mày.
“Tôi chưa nói cho cậu
biết à? Từ buổi chiều đầu tiên chúng ta tới trạm rada, tôi đã kết nối với hệ thống
rada ở đây. Phạm vi hoạt động của rada là lãnh địa của tôi, cấm thế lực nước
khác đột nhập!”
“Cậu nói là có người
nước khác đột nhập vào không phận nước ta à?” Hàn Trác Vũ nắm được trọng điểm.
“Đúng vậy, là máy bay
chiến đấu tàng hình của nước A. Kỹ thuật của người Trái đất lạc hậu thật, máy
bay như vậy mà rada cũng không quét được, tôi phải nhắc nhở đồng chí Đại Chính
mới được!”
Trong trạm rada xã
Thông Nguyên, hệ thống rada kiểu mới bỗng phát ra tiếng cảnh báo đinh tai nhức
óc, một điểm nhỏ màu xanh lá bỗng nhiên xuất hiện trong vùng quan sát, di chuyển
với tốc độ rất nhanh.
“Báo cáo đội trưởng,
phát hiện vật thể lạ.” Nhân viên giám sát hô to.
Lôi Đình nhanh chóng
bước qua xem xét, sau đó thông báo căn cứ không quân gần đó, cử máy bay chiến đấu
ra chặn đường.
Tất cả mọi người đều
chờ đợi trong khẩn trương và lo lắng. Điểm nhỏ kia xuất hiện quá đột ngột, rất
có thể là rada phán đoán sai, dù sao hệ thống rada này vẫn là vật thí nghiệm,
còn trong giai đoạn sửa chữa. May mà bối cảnh của Lôi trạm trưởng rất vững chắc,
cấp trên có chất vấn cũng có thể chống đỡ được.
Sáu tiếng sau, Trung
Quốc dùng hai chiếc máy bay chiến đấu, tính mạng của một người phi công để đánh
rơi máy bay tàng hình của nước A, thân máy bay gần như nguyên vẹn, điều này có
nghĩa Trung Quốc có thể dùng chiếc máy bay này để nghiên cứu kỹ thuật chế tạo
vũ khí của nước A, từ đó giảm bớt sự chênh lệch về lực lượng quân sự với nước A.
Nước A lập tức cử bộ
ngoại giao sao thương lượng với Trung Quốc, mong muốn lấy lại xác máy bay. Hai
nước đàm phán rất kịch liệt. Cùng lúc đó, chính phủ trao tặng huân chương lao động
hạng nhất cho trạm rada Thông Nguyên.
“Lôi Đình, cậu chuẩn
bị đi, ngày kia quay lại thủ đô.” Đợi mọi việc xong xuôi, Lôi Húc gọi điện cho
Lôi Đình.
“Ừ, vậy cũng được, Tiểu
Vũ sắp thi tốt nghiệp rồi.” Lôi Đình nhìn lịch trên bàn. Mùng 06 tháng 05, còn
một tháng nữa là đến kì thi tốt nghiệp.
Ngoài Tiểu Vũ và con
trai ra, cậu không quan tâm đến cái khác à? Lôi Húc bóp trán, giọng mệt mỏi, “Cậu
về nhận chức phó cục trưởng cục trang thiết bị, hai năm tới, chúng ta còn một
trận đấu ác liệt nữa đấy.”
“Biết mà. Em sẽ quay
lại ngay.” Hai năm tới, đất nước sẽ đón tiếp người lãnh đạo mới. Từ giờ đến lúc
đó, nhà họ Lôi không thể mắc một sai lầm nào, nếu không danh tiếng sẽ bị sụt giảm
nghiêm trọng.
Nhanh chóng gói gọn
hành lý, Lôi Đình dẫn hai đứa nhỏ lên máy bay về thủ đô, đi cùng còn có Khúc
Tĩnh.
“Ông chờ cháu ở bệnh
viện đại học thủ đô. Nếu cháu không thi đậu lớp tài năng của trường, đừng nói
ông từng dạy cháu!” Trước khi đi, Khúc Tĩnh đe dọa.
Hàn Trác Vũ nghiêm
túc gật đầu.
“Chú đi lấy đồ, hai đứa
đợi đây đấy.” Xua đuổi Khúc Tĩnh ra về, Lôi Đình dặn dò hai đứa nhỏ.
Hàn Trác Vũ nắm tay Lôi
Sâm, ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ.
“Cảnh báo cảnh báo,
hai người khả nghi đang lại gần, xin kí chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng.” 9527 lớn tiếng
nhắc nhở.
Hàn Trác Vũ quay đầu
nhịn lại, chỉ thấy hai người đàn ông mặc vest đen, dáng người cao lớn, mắt đầy
sát khí đang tới gần, ánh mắt sắc bén như ưng tập trung trên người Lôi Sâm.
10m, 5m, 3m… Một người
vươn tay về phía Lôi Sâm, như muốn bắt lấy bé.
Thiếu niên đã chuẩn bị
sẵn sàng bỗng nhiên động, nghiêng người huých vào cổ tay, hất người đàn ông kia
văng ra xa, sau đó thừa dịp người còn lại đang ngây người, dùng cùi trò huých
vào bụng đối phương, tay kia như rắn quấn quanh cổ đối phương, giật mạnh một
cái, người kia liền gục xuống đất.
Lôi Sâm dùng sức vỗ
tay, kích động đến mặt đỏ bừng. Anh Tiểu Vũ quả nhiên là siêu nhân, không gì không
làm được!
Đây là lối đi VIP,
người qua lại rất ít, cũng không quá gây chú ý.
Nghe thấy tiếng kêu sợ
hãi của hành khách, hai người bảo vệ vội vàng chạy tới.
Lôi Đình cũng chạy tới,
ngạc nhiên nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, “Lôi Nhiêu?” Anh nghiêm mặt cúi
xuống kiểm tra hơi thở của đối phương.
“Cháu chỉ đánh ngất xỉu
thôi. Người, người này hình như muốn bắt cóc Tiểu Sâm.” Hàn Trác Vũ mặt không biểu
tình, tay lại dùng sức nắm chặt tay Lôi Sâm. Chú Lôi hình như biết người kia,
mình gây họa rồi!
“Lôi Nhiêu sao rồi?”
Người đàn ông bị hất ra khó khăn đứng lên, cổ tay rũ xuống.
“Bất tỉnh rồi, không sao
đâu.” Lôi Đình xua tay, nhìn thấy ánh mắt bất an của thiếu niên, khuôn mặt lạnh
lùng bỗng chốc mềm mại hơn hẳn, kéo cậu vào trong lòng an ủi, “Cháu làm đúng lắm,
không được cho bất kì kẻ nào khả nghi lại gần mình. Sau này gặp việc như vậy phải
phản kích mạnh hơn, biết chưa?” Dứt lời, anh hôn lên đỉnh đầu thiếu niên.
Hàn Trác Vũ yên lặng
gật đầu, cảm giác bất an trong lòng bỗng chốc tan biến.
“Lôi Tử, thằng bé là Hàn
Trác Vũ à? Cổ tay tôi hình như bị nó bẻ gãy rồi, đúng là…” Người đàn ông không biết
nói gì hơn. Cơ thể lêu nghêu của thiếu niên chứa đựng sức bật rất lớn, tốc độ
tay nhanh đến không tưởng, trong nháy mắt đã đánh gục kẻ địch, khác hẳn với bộ
dạng yếu ớt mà anh tưởng.
Hơn nữa, Lôi Tử hình
như nhầm rồi, người nên được an ủi là mình và Lôi Nhiêu mới đúng chứ!
“Đây là bạn thân của
chú Phương Chí Kiệt, đây là em họ của chú Lôi Nhiêu, hai người này đến đón
chúng ta.” Lôi Đình dịu dàng giải thích với thiếu niên, sau đó nhìn về phía bảo
vệ, xua tay nói, “Không việc gì đâu, hiểu lầm thôi. Có thể nhờ các anh nâng cậu
ta lên xe được không?”
Người sử dụng lối đi
VIP không giàu thì cũng có chức có quyền, hơn nữa người bị đánh cũng không ý kiến,
mấy người bảo vệ lại càng không quản, vội vàng nâng Lôi Nhiêu ra bãi gửi xe.
“Tiểu Vũ, cháu học
Lôi Tử à? Đúng là trò giỏi hơn thầy!” Phương Chí Kiệt ôm tay tán thưởng.
Lôi Đình nhắm mắt, trong
lòng tràn đầy kiêu ngạo. Thiếu niên có bộ não không ai sánh bằng, lại có cơ thể
tràn đầy sức bật, tất cả các động tác cậu chỉ cần nhìn một lần là làm được, hơn
nữa còn chính xác mạnh mẽ vô cùng.
“Vớ vẩn! Kí chủ rõ ràng
là học hệ thống, liên quan gì đến đồng chí Đại Chính?” 9527 gào lên phản bác.
Hàn Trác Vũ chỉ có thể
cúi đầu im lặng.
Nhìn thấy chiếc xe
màu đen của chính phủ đỗ ở góc, Lôi Đình nhướn mày.
Mấy người bảo vệ luống
cuống vô cùng, cẩn thận đỡ người lên ghế lái phụ, không dám liếc lung tung liền
nhanh chóng đi luôn. Biển số xe xịn thế kia, không phải ai cũng được dùng.
“Anh, sao anh lại tới?”
Lôi Đình xoay người, chào hỏi Lôi Húc ngồi ở ghế sau.
“Vừa họp xong, tiện tới
đón các cậu luôn.” Lôi Húc chỉ Lôi Nhiêu, “Làm sao thế kia?”
“Bị Tiểu Vũ đánh ngất
xỉu. Thằng này chưa nói gì đã định đụng vào Tiểu Sâm, Tiểu Vũ tưởng là bọn bắt
cóc.” Nói xong Lôi Đình bật cười.
“Tốt lắm.” Lôi Húc cũng
cười, vẫy tay với thiếu niên đang ngồi nép sát bên em trai mình, “Chào cháu, Tiểu
Vũ, sau này chúng ta là người một nhà, bác là bác của cháu.” Tâm tính lương thiện,
lại có khả năng tự bảo vệ mình, thiếu niên đã được anh công nhận rồi.
“Cháu chào bác.” Hàn Trác
Vũ do dự một lát, cuối cùng ngoan ngoãn chào hỏi, sau đó nhéo nhéo ngón tay Lôi
Sâm.
“Cháo chào bác!” Nhận
được ám chỉ, Lôi Sâm nhiệt tình chào hỏi.
“~ Ngoan quá! Lên xe
đi, chúng ta về nhà!” Lôi Húc mừng rỡ cười. Hai đứa nhỏ đều ngoan quá.
Sớm muộn gì cũng phải
để Tiểu Vũ đổi lại xưng hô. Lôi Đình nhíu mày thầm nghĩ.
“Về nhớ gọi bác sĩ
Khúc qua luôn, tay tôi đau quá!” Phương Chí Kiệt đau khổ chen ngang.
Nhìn thấy Lôi Nhiêu
hôn mê bất tỉnh bị đỡ tới cửa, Lôi lão gia tử cười nghiêng ngả, nói, “Được được
được, tốt lắm! Đây mới là phong cách người nhà họ Lôi!” Thiếu niên nhìn thì yếu
ớt, không ngờ lại bản lĩnh vậy, ngay cả Lôi Nhiêu vốn được xưng là binh vương cũng
có thể một kích tất sát, đúng là nên vào nhà họ Lôi. Hơn nữa lại còn ra tay để
bảo vệ chắt của mình, ấn tượng lại càng tốt đẹp.
Hàn Trác Vũ bị Lôi
lão gia tử vỗ vai đến gần hộc máu, khóe miệng lại nhếch lên. Người nhà chú Lôi
hình như cũng rất thân thiện, mình có thể yên tâm rồi.