Jun 21, 2015

[LK] Chương 9.2

Chương 9.2

Quân vương chi tâm, khuynh thế bất thuận

Liên Vương đứng dưới ánh trăng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, hợp với cảnh sắc hoa sen đầy ao. Ban ngày hoa mỹ như vậy, trời vừa tối ánh trăng nhu hoà, lại là một mảnh thê lương. Ông đứng bên cạnh ao, trầm lặng, hồi lâu nhỏ giọng thì thào: “Nhã Nhi, con của chúng ta lớn lên rất giống ngươi.” Ông nói rất nhỏ, nhìn thẳng vào đoá sen xanh nở đẹp nhất mà nói. Khi đó, lúc nàng còn nhỏ, nàng vẫn hay nói với ông, về sau vạn nhất ngày nào đó nàng biến mất, đoá sen đẹp nhất nở trong ao này chính là nàng.

Lúc ấy ông chỉ cho rằng đó là lời nói vui đùa, còn bày vẻ mặt lạnh không cho nàng nói như thế nữa. Nhưng ai có thể ngờ, chưa đến trăm năm, điều đó lại trở thành sự thật.

“Hắn giống ngươi, không giống ta.”

“Tính tình hắn cũng giống ngươi.” Như ngươi vậy, thật tốt.

Biết rõ Liên Nhã gả cho mình là bất đắc dĩ, trong lòng có chút không đành, nhưng tình yêu này, nào có thể lý trí, vì Liên tộc, vì tư dục bản thân, ông cưới bà. Ông nhẹ giọng thở dài, nếu như cuộc đời cho ông một cơ hội nữa, có lẽ ông vẫn sẽ như thiêu thân lao vào lửa mà yêu bà, cho dù là giam cầm bà cả đời.

“Phụ thân?”

Liên Vương quay đầu lại, trước mặt ông là Tại Trung một thân mặc trường sam xanh nhạt, cổ áo không dựng thẳng lên mà hơi rủ xuống, con ngươi đen nháy khiến người khác chìm hoặc, dưới ánh trăng, khuynh thành, càng toả ra tư vị giống mẫu thân đã qua đời, Liên Nhã. Liên Vương sửng sốt, hồi lâu không lên tiếng, Tại Trung tò mò nhìn ông, khó hiểu kêu một lần nữa: “Phụ thân.”

“... Tại Trung, sao còn chưa ngủ?” Ánh mắt ấm áp, ông thậm chí cho rằng mình được nhìn thấy nữ tử đã lâu không còn tồn tại nữa rồi.

“Không ngủ được, ta cảm thấy buổi tối, sen xanh thật đẹp liền đến xem.” Nói xong, chạy đến trước mặt Liên Vương: “Vừa rồi ca ca đưa ta bộ quần áo mới để đêm mai đi chơi hoa đăng, rất đẹp. Ngày mai, phụ thân có đi không?”

“Những ngày đó, các ngươi đi là được rồi.” Ánh mắt Liên Vương tràn đầy yêu thương.

“Được ~ ta sẽ mang về cho ngươi ít đèn giấy.” Tại Trung mỉm cười: “Đến lúc đó treo trong phủ, hẳn là rất đẹp.”

Liên Vương gật đầu: “Dạ nhi đối với ngươi tốt chứ?”

“Ca ca rất quan tâm ra, cũng rất ôn nhi, ta rất thích hắn~” Tại Trung vừa nghe Liên Vương nhắc đến Liên Dạ, lập tức nói: “Mỗi ngày nhàm chán đều là ca ca cùng ta, thật may mà có hắn.” Đêm mai người này còn dẫn cậu đi chơi lễ hội hoa đăng, Tại Trung tự nhiên tăng vị trí của Liên Dạ trong lòng cậu thêm một bậc, cực kỳ yêu mến, so với cái tên Trịnh Duẫn Hạo đối với cậu lạnh như băng, thì ca ca Liên Dạ quả thật giống như thiên sứ.

Bất chợt, Liên Vương nhíu lông mày, nhưng lại nghĩ tới điều gì: “Hắn là ca ca ngươi, chiếu cố ngươi là đương nhiên.”

“Hắc hắc ~~ đúng rồi, phụ thân, ngươi có thể kể chuyện mẫu thân cho ta biết không?” Tại Trung nghĩ, “Ta từ nhỏ chưa nhìn thấy nàng, chỉ nghe Thiên Hậu nhắc tới Mẫu thân, nhưng vẫn muốn từ Phụ thân kể chuyện về nàng ~”

“Đêm đã khuya, gió lớn, ngươi đến thư phòng của ta, chỗ đó có không ít sách vở của mẫu thân ngươi đã xem qua, tránh cho ngươi cảm lạnh, mai không đi xem hoa đăng được.” Liên Vương nhẹ nhàng trách móc Tại Trung: “Cũng không biết khoác thêm áo vào a.”

“Phụ thân sao giống ca ca suốt ngày lải nhải ~~” Tại Trung quơ quơ tay áo mình: “Ta cũng không lạnh.”

Vừa nhắc đến Liên Dạ, sắc mặt Liên Vương liền trầm xuống.

Dạ nhi, Dạ nhi, ngươi đừng có nối gót theo sai lầm của ta…

Chỉ là vừa nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Tại Trung, tâm tình Liên Vương như sáng lên. Thiên Hậu đã truyền chỉ, đêm bao để cho Bệ hạ bí mật đưa Hoàng phi hồi cung. Đứa nhỏ này, hồi cung, cũng không biết tới ngày tháng năm nào, đáy lòng ông không khỏi dâng lên cảm giác thương tiếc cùng không nỡ, chỉ có thể khẩn cầu Thiên Đế, hi vọng Bệ hạ có thể bảo vệ cậu. Tại Trung nếu tiến cung, dù có được Thiên Hậu sủng ái, cũng không thể thường xuyên quay về Liên tộc Vương phủ.

Dù sao, bây giờ nơi kia mới là nhà của cậu.

Ngàn năm qua, đứa nhỏ này đã không có được chút tình thương của cha, thậm chí là cơ hội cũng không có, sáu ngày ngắn ngủi này, coi như cũng chỉ là gặp gỡ.

“Mẫu thân ngươi ngay từ nhỏ rất hiếu động, không lúc nào chịu ngồi yên, chỉ có lúc đọc sách, nàng rất yên tĩnh.” Liên Vương chỉ vào giá sách cao ngất, kiêu ngạo nói: “Bất kể sách từ cổ chí kim, kế sách triều đình, phàm là sách nam nhân muốn xem, nàng đều xem qua, tuyệt không chịu thua.”

“Ta mà xem những sách này, chắc ngất ==” Tại Trung liếc tên mấy cuốn sách, thật giống như đến một khoá học lịch sử.

“Cho nên nói, về điểm này nàng hơn nhiều người khác. Nếu không phải lúc trước gia gia ngươi không cho phép, nàng hẳn là còn đi học võ.” Nói đến chuyện cũ của Liên Nhã, mắt ông giống như phủ một tầng sa mềm mại, ôn nhu đến cực điểm, giống như để bảo vệ giấc mộng hoàn hảo. Tại Trung chăm chú nhìn ông nhớ lại những chuyện cũ, bất giác cũng mỉm cười. Ông rất yêu bà, rất quý trọng bà.

Mẫu thân cậu, nhất định rất hạnh phúc.
Nếu như cả đời này được một người như vậy, còn gì cầu hơn.

Ánh nến ấm áp, Tại Trung tựa trong ngực Liên Vương, giống như đứa bé chôn mặt ở lồng ngực ông, khẽ nói: “Phụ thân, mẫu thân nhất định rất yêu người.”

Liên Vương kinh ngạc, một tay chạm nhẹ lên đầu cậu, hạ giọng nói: “Đứa nhỏ ngốc.”

Nếu Kim Tại Trung biết rõ hết thảy chuyện khi đó, câu yêu này, cậu vĩnh viễn cũng không nói ra miệng.

Đó chính là mảnh dao găm đâm vào lòng Liên Vương.

Bởi vì buổi tối ở thư phòng của Liên Vương ngây người hồi lâu mới về phòng ngủ, sáng sớm hôm sau Tại Trung đương nhiên dậy không nổi. Càm ràm rúc trong chăn không chịu dậy, Hồng Lăng không có cách, đành phải chờ cậu tự dậy. Trong quá khứ, khi mùa đông đến, cậu rất thích nằm ỳ, mỗi lần mẹ cậu đều không từ thủ đoạn mới có thể lôi cậu từ trong chăn bắt cậu đến trường. Hiện giờ không cần phải đến trường, mỗi ngày còn có đồ ăn tận miệng, Tại Trung cẩn thận ngẫm lại, cậu cũng không có gì để phàn nàn.

Mặt trời lên cao, ánh nắng làm không khí ấm lên rất nhiều, Tại Trung cảm thấy vậy mới chậm rãi rời giường.

Hồng Lăng cười cậu càng lúc càng lười rồi, Tại Trung cười Hồng Lăng càng ngày càng không có quy củ. Ngươi một câu, ta một câu, tốn không biết bao nhiêu thời gian. Sau khi đứng dậy, Tại Trung liền đi ăn điểm tâm, bộ đồ hôm qua Liên Dạ đưa tới cũng đã ở bên cạnh, chỉ đợi đến buổi tối liền đi ra ngoài.

“Trước kia xem tivi thấy mấy nhân vật chính có quyền cũng giả bộ cải trang ra ngoài, hiện giờ mình cũng như thế, hi hi, nghĩ là muốn chơi rồi.” Tại Trung lấy bộ quần áo lật qua lật lại xem.

“Hoàng phi lại nói những điều mà nô tài nghe không hiểu rồi.” Hồng Lăng chọc ghẹo, trên tay còn bê đĩa cam.

Tại Trung chuẩn bị xong trang phục, nhướn mi nói: “Cũng chính là kịch ở đây đó, chính là diễn kịch của các ngươi ấy.”

“Cái này nô tài cũng biết, đêm nay là hội hoa đăng, nghe nói cũng có kịch hí. Đến lúc đấy nếu Hoàng phi muốn đi xem liền bảo Điện hạ đưa người qua.” Hồng Lăng nói xong, tiến lên kéo Tại Trung ngồi xuống: “Lại nhìn mấy thứ trang phục này, nhìn muốn xuyên thấu.”

“Suốt ngày mặc trường sam này, ta thấy chẳng ở đâu có cái thể loại này a! Như ca ca có mặc như thế này đâu, ta thích như của ca ca cơ, nhưng trong cung các ngươi không cho ta mặc.” Vừa nghĩ tới cậu lại phải mặc cái áo thêu hoa sen dài lê thê kia, Tại Trung mặt đen sì, cậu còn muốn mặc áo giáp như Tướng quân cơ. Nhớ những ngày còn nhỏ chơi trò tướng quân đánh trận, cậu như si mê mấy bộ quần áo tướng quân trong trò chơi đó.

Chợt nhớ tới cậu chẳng thể nào cày game được nữa rồi, thật không khỏi tiếc hận.

Mà giờ khắc này trong cung.

“Hinh nhi, đem trường sam ta đã chuẩn bị ra đây.” Thiên Hậu trang nghiêm ngồi trong tẩm cung của Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo nhíu mày. “Mẫu hậu, trẫm đã chuẩn bị rồi.”

“Thôi đi, ta sớm vì ngươi mà chuẩn bị, còn có cả cho Tại Trung nữa. Hinh nhi, trình lên cho Thiên Đế nhìn rõ.” Thiên Hậu nhướn mi, để cho thị nữ Hinh nhi dâng trường sam đến trước mặt Duẫn Hạo, một kiện áo sắc màu ánh trăng thư thái giống hệt thư sinh.”

Duẫn Hạo sau khi nhìn thấy thì lạnh mặt: “Mặc thứ này, không khỏi khoa trương.”

“Đêm hôm khuya khoắt, ai nhìn các ngươi.” Vung tay lên, Thiên hậu vẻ mặt không thương lượng: “Ngươi cũng biết Mẫu hậu vì ngươi và Tại Trung bỏ bao nhiêu tâm tư chuẩn bị những thứ này? Hơn nữa, mặc những bộ quần áo khác hiển hiện rõ phú quý thì làm gì, mặc những đồ này mới càng lộ ra sự cao quý thoát tục.” Duẫn Hạo không có gì để nói lại, như là đồng ý đi đón Tại Trung về, một bộ quần áo này cũng có là gì.

Chỉ là, vì sao bản thân lại đồng ý.

Hắn bất quá chỉ là bất đắc dĩ mới lấy Hoàng phi mà thôi.

Duẫn Hạo cười nhạt, có chút tự giễu, tiếp nhận chén trà cung nữ đưa tới, nhấp một ngụm, thật lâu không nói gì.

Trong cung bí mật rất nhiều.

Bất kể là ngươi ra mặt, hay ngươi âm thầm, đều cất giấu bí mật, trong nội tâm đều có một mảng dơ bẩn, vô tận theo năm tháng, càng lâu càng dài dằng dặc. Đó là vô số những uất ức chồng chất lên căm hận cùng không cam lòng, một khi được lợi một khi bị vứt bỏ, há có thể làm người hưởng phúc lâu dài. Người ra mặt chèn ép người bên dưới, người bên dưới áp chế đồng loại nhu nhược, cắn nuốt đối phương, không cho một nhát chí tử quyết không thể bỏ qua.

Sự tranh đấu của các cung nữ cực kỳ kịch liệt.

Vạn nhất một nữ tử này vốn bị khi dễ trở thành tài nhân hoặc phi tử, cả hậu cung này liền máu chảy thành sông, mà những điều này Thiên Đế vĩnh viễn không biết được.

Chính là như lúc này, mấy cung nữ khác đang dồn Đạp Tuyết vào chân tường, nàng trời sinh tính nhu nhược, lại nhu thuận dễ nhìn, tự nhiên trở thành đối tượng để các cung nữ khác ghen tị, khi dễ. Mỗi tháng lương bổng nhận được bị vơ vét không ít, còn thường xuyên bị sai bảo làm nhiều việc, ngoại trừ mỗi cây trâm thiếp thân mang đi, còn lại những thứ đáng giá đều bị đoạt đi. Con diều cũng bị xé nát, bất luận nàng làm gì đều chỉ có thể yên lặng tiếp nhận sự ức hiếp như vậy,.

Không có ai có khả năng giúp nàng…
Không có ai…

Bị đẩy ngã xuống đất, toàn thân đau đớn, nàng ẩn nhẫn nước mắt.
Thế nhưng mà…
Người kia, vị đại nhân kia…

“Xương Mân… Đại nhân…” Trong lòng nàng lẳng lặng nhớ kỹ, cây trâm giữ trong ngực, một lần gọi tên nào dám gọi thẳng danh tự. Nàng có thân phận thấp hèn như vậy, sao có thể cùng y nói chuyện, nào có thể thổ lộ với y những khổ sở này. Nước mắt lã chã rơi xuống, nàng vốn không muốn tiến cung, nhưng vì mẫu thân nàng không thể không tiến cung. Nàng báo ân, cũng là đến trả tình.

“To gan! Là người cung nào?! Dám hồ đồ ở đây, kinh động đến Bệ hạ!!” Thanh âm thị vệ lạnh như băng khiến một đám cung nữ sợ tới mức nhao nhao quỳ xuống.

Duẫn Hạo nhướn mi, bộ dạng giống như không vui.

“Bệ hạ tha mạng, nô tỳ là cung nữ Ngự thiện phòng, hôm nay ở đây là vì có tiện tì đã lấy trộm thứ đồ. Chúng nô tỳ nhìn thấy một cây trâm quý, liền nghĩ nha đầu kia đã lấy trộm từ một vị quý nhân nào!” Một người cung nữ lớn tuổi vội vàng nói, thanh âm run rẩy, “Chúng nô tỳ chỉ muốn nàng giao cây trâm, trả cây trâm cho chủ nhân! Xin Bệ hạ tha mạng!”

“Như thế đưa ra phòng tạp dịch là được rồi.” Duẫn Hạo nhíu mày: “Ở đây làm loạn còn ra thể thống gì.”

“Chúng nô tỳ biết sai rồi.”

“Không phải!” Đạp Tuyết nằm rạp trên mặt đất, chật vật cả buổi chống người đứng dậy. “Không phải… Nô tỳ không ăn trộm… Nô tỳ, cây trâm ấy là của nô tỳ… Thỉnh Bệ hạ minh giám…”

Các cung nữ khác vội vàng kêu: “Ngươi một tiện tỳ, lấy đâu ra thứ này, đây rõ là cây trâm quý!”

“Bệ hạ, cây trâm này… là Tư Tế đại nhân đã từng, tặng cho mẫu thân nô tỳ… Bệ hạ…” Nàng cúi đầu xuống, nước mắt không ngừng: “Bệ hạ, mẫu thân nô tỳ từng là cung nữ…”

Duẫn Hạo kinh ngạc, kêu người cầm cây trâm tới.

Mây trắng cát tường, hoa lại không hoa, đích thật là ngọc trâm lúc trước Thẩm Xương Mân tự mình làm, chỉ là, cây trâm này không phải ở trên tay nàng sao? Duẫn Hạo nhìn cung nữ nhỏ, nhàn nhạt hỏi: “Mẫu thân ngươi, tên gì…”

“Mẫu thân của nô tỳ, là Thiên Diên.”

Hay chữ này, xẹt qua lồng ngực, nhói đau.

Duẫn Hạo đưa mắt nhìn Đạp Tuyết, rồi lại không đành lòng nhìn.

Xương Mân a Xương Mân.

Ngươi nếu biết, nữ tử ngươi nhớ mong, đã sớm gả cho người khác, sinh con dưỡng cái.


Ngươi sẽ có vẻ mặt nào.