Chương 9
Khi về đến nhà, cả
đêm Hàn Trác Vũ ngủ không yên, lúc thì mơ thấy bụng mình phình to, lúc lại mơ
thấy có một đứa bé chui ra từ giữa hai chân mình. Cậu bật dậy, mặt và cổ đầy mồ
hôi, nhìn đồng hồ trên tay, 5:30, không sai dù chỉ một phút.
9527 dường như vẫn
đang ngủ say, không có tiếng động gì cả.
Thiếu niên gấp chăn,
mở tủ quần áo, chọn một bộ thể thao để mặc, đi ra ngoài tập thể dục. Hôm nay
không cần 9527 giám sát, cậu đã xây dựng thói quen tập thể dục buổi sáng, gặp
người qua lại cũng không khiến cậu cảm thấy nôn nóng bất an.
Hôm nay cậu cảm thấy
chạy bộ rất nhẹ nhàng, chạy mười vòng mà không đổ một giọt mồ hôi nào, hơi thở
rất vững vàng. Cậu nghĩ nghĩ, có lẽ vì sức chịu đựng được đề cao, liền tự động
tăng thêm năm vòng, khi hơi thở dồn dập, mồ hôi ướt nhẹp cổ áo, cậu mới chậm
rãi dừng lại.
Đi dọc theo con đường
nhỏ về nhà, nhìn thấy bà Chu đi chợ mua thức ăn về, cậu tự động nhận lấy giỏ
rau, thấp giọng chào.
Bà Chu thấy thiếu
niên thì cười híp mắt, cầm chặt tay cậu kể mấy chuyện lẻ tẻ. Tuy thiếu niên
không trả lời, nhưng thái độ lắng nghe vô cùng chăm chú của cậu khiến người cảm
thấy rất thoải mái. Bà Chu chỉ có một người con gái, đã sớm chuyển đến thủ đô,
cả năm mới về được một lần, bà coi thiếu niên như cháu trai ruột của mình. Huống
hồ, đứa bé này tâm tư rất đơn thuần, tính lại ngoan ngoãn, ai mà không thích?
Đưa bà Chu về nhà, lại
uống bát cháo sau khi được ông Chu mời nhiệt tình, ăn hai cái bánh xong, Hàn
Trác Vũ ôm hai điểm giá trị cảm ơn về nhà.
Sau khi nghe thấy
thông báo của hệ thống, 9527 mới chậm rãi tỉnh lại, dùng giọng điện tử ngáp một
cái, nghe buồn cười vô cùng.
“Hôm nay là biết điểm
tất cả các môn của kí chủ, hi vọng kí chủ sẽ không khiến hệ thống thất vọng!”
Nó nghiêm túc mở miệng, phát hiện thiếu niên căng thẳng, xấu xa cười ha ha.
Hàn Trác Vũ mặt trắng
bệch cởi áo, sau đó kéo cửa phòng tắm.
Phần mềm của 9527 được
thiết kế đặc biệt để bảo vệ sự riêng tư của kí chủ. Nó hừ lạnh một tiếng, tắt máy.
Thế giới rốt cuộc yên
tĩnh, Hàn Trác Vũ khẽ thở dài, mở vòi nước.
Giờ tự học hôm nay
khá ồn ào, mọi người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán điểm các môn sắp công bố.
Chỉ có mình Hàn Trác Vũ cầm quyển sách hóa lên xem, đọc rất chăm chú.
Cô Chu đứng sau cửa
nhìn thấy thiếu niên thì vui mừng vô cùng, nhưng khi ánh mắt chuyển qua bạn
cùng bàn của cậu thì lầm tức trầm xuống. Thạch Lỗi, em được lắm, vừa đi học đã
ngủ rồi! Buổi tối đi làm trộm hay sao mà không ngủ?
Cô đang chuẩn bị đi
vào bắt tại trận, chợt thấy thiếu niên dùng bút chọc Thạch Lỗi, gọi cậu dậy,
sau đó đưa cho cậu ta quyển sách giáo khoa.
Thạch Lỗi cũng không
giận, gượng dậy, cố gắng giữ vững sự tỉnh táo ngồi đọc sách.
Cô Chu bình tĩnh trở
lại, rất hài lòng với việc Hàn Trác Vũ quan tâm đến bạn cùng bàn của mình.
Được rồi, không đổi
chỗ hai em nữa, làm đôi bạn cùng tiến cũng không tệ. Cô gật đầu, lặng lẽ rời
đi.
“Cảm ơn anh em!” Rướn
cổ lên nhìn về phía cửa sau, xác nhận chủ nhiệm đã đi rồi, Thạch Lỗi định vỗ
vai bạn cùng bàn tỏ vẻ cảm ơn.
Hàn Trác Vũ né tay cậu
ta, tiếp tục đọc sách, cậu đã quen với tiếng thông báo của hệ thống rồi. Thạch
Lỗi là một người rất biết cảm ơn, chỉ một sự trợ giúp nho nhỏ thôi cũng có thể
nhận được giá trị cảm ơn của cậu ta. Kết bạn với người như vậy, Hàn Trác Vũ cảm
thấy rất yên tâm.
Sau giờ tự học là giờ
toán, học sinh lớp 10/6 lại một lần nữa rung động, Hàn Trác Vũ bình thường vốn
toàn đứng thứ nhất thứ hai từ dưới lên trên, giờ lại đạt điểm tối đa. Sau đó là
vật lý, lịch sử, địa lý, khi tất cả những bài kiểm tra đều đạt điểm tối đa đặt
lên bàn cậu, bạn cùng lớp đã sớm chết lặng.
Nghĩ lại ngày thường,
cậu chẳng khi nào buông bút, ngăn bàn không đủ chứa hết sách tham khảo cậu làm,
mọi người thật sự chẳng còn sức ghen tị nữa. Thành tích như vậy đều dựa vào mồ
hôi để đổi lấy, còn ai nói được gì nữa?
Ánh mắt giáo viên
nhìn bạn Hàn càng ngày càng dịu dàng. Lại thêm một mầm non trạng nguyên, nhất định
phải bồi dưỡng trọng điểm!
Trên mặt Hàn Trác Vũ
không để lộ chút vui mừng nào, ngược lại càng thêm tái nhợt, khi chuông báo giờ
ngữ văn vang lên, cậu cúi đầu, cơ thể không tự chủ được run lên.
“Cán sự môn văn, lên
phát bài thi giúp tôi.” Thầy văn là một người đàn ông trung niên, tính tình rất
trung hậu, không thích đọc điểm các học sinh lên, tránh mọi người cảm thấy xấu
hổ.
Bài thi đã phát hết,
Hàn Trác Vũ trơ mắt nhìn cán sự môn văn.
“Đừng nhìn nữa Hàn
Trác Vũ, bài của em ở đây.” Thầy văn giơ tay, “Biết tại sao tôi giữ lại bài của
em không?”
Hàn Trác Vũ sắc mặt
tái nhợt, im lặng không nói gì. Cậu có dự cảm, ác mộng tối qua sẽ thành sự thật.
“Điểm tối đa 150, em
làm được 100 điểm, cao hơn lần trước 55 điểm đã là một tiến bộ rất lớn!” Thầy dạy
văn dựng một chút, ra vẻ đau đớn, giọng buồn buồn nói, “Nhưng thầy vẫn cảm thấy
rất thất vọng!”
“Hệ thống cũng rất thất
vọng!” 9527 hừ hừ.
Hàn Trác Vũ mặt bình
tĩnh, đáy mắt lại có đau đớn.
Thầy dạy văn cầm bài
thi, dùng đầu ngón tay chỉ chỉ, “Nhìn xem, phần đọc hiểu thứ nhất, các câu hỏi
nhỏ điểm tối đa, phần viết đoạn văn phân tích lại trừ hết cả 10 điểm!”
Lại cầm lấy trang
khác, chỉ chỉ, “Phần diễn đạt thứ hai, câu hỏi nhỏ điểm tối đa, viết đoạn văn
tiếp tục trừ hết 10 điểm!”
Một lần nữa cầm trang
khác, “Phần làm văn thứ ba, điểm tối đa là 60, em chỉ lấy được 30 điểm! Mà 30
điểm này là thầy nhân nhượng vì chữ em đẹp thôi.”
Thầy văn thở dài, trầm
giong nói, “Nếu em có thể nâng cao khả năng viết văn cùng đọc hiểu cổ văn, thầy
tin em có thể làm được trên 140 điểm, thậm chí điểm tối đa cũng có khả năng!
Nhưng em mới về nước hai năm, thầy cũng hiểu sự khó xử của em. Lên lấy bài đi!”
Hàn Trác Vũ chậm rãi
đi lên bục giảng trong ánh mắt ngưỡng mộ của toàn bộ bạn cùng lớp.
“Đây là danh sách
sách tham khảo, trước khi học kỳ kết thúc, em nên đọc hết toàn bộ chỗ sách này,
như vậy điểm văn của em cũng sẽ cải thiện. Chỗ nào không hiểu thì hỏi thầy. Học
văn không có mẹo gì, chỉ có hai yêu cầu, một là chăm chỉ; hai là đọc nhiều viết
nhiều. Tiếp tục cố gắng đấy!” Thầy dạy văn đưa ra một danh sách dài ngoằng,
khích lệ.
Nếu là học sinh khác,
ông sẽ không yêu cầu nghiêm khắc như vậy, nhưng Hàn Trác Vũ thì khác. Cậu chăm
chỉ, kiên trì, lúc cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, lúc học tập thì tuyệt không qua
loa. Qua một tháng quan sát, các giáo viên đều thấy rõ thái độ học tập nghiêm
túc cùng sự tiến bộ của cậu. Cậu có thể lấy được thành tích như ngày hôm nay,
các thầy cô vừa ngạc nhiên lại vừa cảm thấy đương nhiên.
Cuộc thi lần này, tổng
8 môn cao nhất là 950 điểm, cậu lấy được 900 điểm, môn bị trừ điểm duy nhất là
ngữ văn, chỉ kém 9 điểm nên phải ngậm ngùi đứng vị trí thứ hai. Cô Chu tiếc vô
cùng, thương lượng với thầy dạy văn xong liền quyết định gia tăng lượng kiến thức
cho cậu. Số lượng sách cần đọc rất nhiều, nhưng với nghị lực của cậu, cậu nhất
định đọc hết. Các thầy cô đều rất có lòng tin với việc này.
Hàn Trác Vũ nhanh
chóng nhìn danh sách, nghiêm túc gật đầu.
Chỉ số thông minh
không phải yếu tố quyết định thành tựu của một người, chăm chỉ mới là nhân tố tất
yếu để giành được thành công. Thầy văn rất hài lòng với thái độ của cậu.
“Mỗi ngày tăng thêm
hai giờ đọc sách, mong kí chủ bớt thời gian ngủ trưa đi. Kì thi lần này, kí chủ
không đạt tới yêu cầu, sau khi tan học, hệ thống sẽ tiến hành trừng phạt kí chủ!”
9527 tuyên bố, đồng thời lại cảm thấy rất chột dạ. Nó không để ý tới việc kí chủ
học lệnh, chẳng lẽ mình thật sự là hệ thống không đạt tiêu chuẩn sao?
Hàn Trác Vũ không có
cách nào phản kháng.
Nháy mắt đã đến giờ
tan học, thiếu niên đạp xe dọc theo sông, đi về nhà. Nghĩ đến việc cơn ác mộng
tối qua sắp thành sự thật, mặt cậu lại trắng bệch.
“Cứu với! Có ai
không! Em cháu rơi xuống nước mất rồi!” Đi đến một đoạn đường khá vắng, tiếng
kêu cứu hốt hoảng thu hút sự chú ý của cậu.
“150m phía trước chỗ
khúc sông ngoặt có ba đứa trẻ rơi xuống nước! Mong kí chủ mau chóng cứu người!”
9527 vội vàng nói.
Hàn Trác Vũ vứt xe đạp,
chạy xuống đê. Chỉ thấy ba đứa trẻ chừng bảy, tám tuổi đang chới với trong nước,
một cô bé mười ba, mười bốn tuổi đang đứng cạnh khóc hô, gấp đến độ run hết cả
lên. Nhưng đoạn đê này rất vắng người, người đi qua phần lớn là người già đi tập
thể dục, nghe thấy tiếng kêu cứu thì tụ tập lại, nhưng không ai dám nhảy xuống
nước. Bọn họ đều sắp đến tuổi xuống lỗ, không có sức để cứu.
Rốt cuộc, một ông lão
hơn năm mươi tuổi nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi về phía ba đứa bé. Những người
còn lại nhao nhao tìm gậy trúc hay dây thừng để giúp đỡ.
Hàn Trác Vũ chạy đến
bờ sông, nhìn đứa trẻ đang giãy dụa, khẽ do dự.
“Tôi không biết bơi!”
Cậu yếu ớt nói.
“…” 9527 không lời gì
để nói.
Một người sao có thể
cứu ba người? Ông lão kéo được một đứa trẻ đã mất rất nhiều sức, bơi được nửa
đường thì cũng chẳng còn hơi sức, khó khăn lắm mới bắt được cây trúc người trên
bờ vứt xuống, miễn cưỡng bảo vệ tính mạng. Hai đứa trẻ còn lại đã sắp chìm đến
nơi.
“Gặp tình huống khẩn
cấp, ba giây sau, hệ thống sẽ tạm thời điều khiển cơ thể kí chủ, mong kí chủ chủ
bị sẵn sàng!”
Hàn Trác Vũ còn chưa
kịp phản ứng, ba giây đã trôi qua. Cơ thể cậu không theo sự khống chế nhảy xuống
nước, lấy tốc độ kinh người bơi về phía hai đứa trẻ, hít sâu một hơi rồi chui
xuống đáy sông, lại nhanh chóng trồi lên mặt nước, kéo theo hai đứa trẻ. Cậu
cõng một đứa trẻ trên lưng, tay kéo người còn lại, một tay trống gian nan đẩy
nước bơi về bờ.
Cô bé đang khóc lóc
không ngừng chợt yên lặng, chờ mong nhìn thiếu niên. Đám đông ồ lên khen ngợi.
Khi thiếu niên cách bờ
chừng năm mét, rất nhiều người nhảy xuống nước, vội vàng kéo họ lên, lại có người
lấy điện thoại gọi 120. Vài người già có kinh nghiệm lập tức hô hấp nhân tạo
cho hai đứa trẻ. Hàn Trác Vũ chân tay như nhũn ra, nằm ngửa trên mặt đất thở dốc,
không động đậy được.
Một đứa trẻ phun nước
ra, dần dần khôi phục hô hấp, đứa trẻ còn lại vẫn không thấy khởi sắc.
“Nguy rồi, thằng bé sắp
không qua khỏi rồi!” Ông lão làm hô hấp nhân tạo hốt hoảng nói.
Cô bé lúc này khóc rống
lên.
“Kí chủ hãy mau hô hấp
nhân tạo cho cậu bé! Trình tự cụ thể hệ thống đã hướng dẫn! Thời khắc kiểm tra
kí chủ đã đến, mong kí chủ đừng khiến hệ thống thất vọng!” Giọng 9527 có vẻ rất
hống hách, nhưng nếu nghe kĩ có thể nhận ra giọng nó không ổn định chút nào. Vì
điều khiển thân thể thiếu niên, nó đã sắp tiêu hao hết năng lượng rồi.
Hàn Trác Vũ nhắm mắt
lại, đứng lên đi đến trước mặt đứa trẻ, một tay nắm mũi, một tay đặt trên lồng
ngực bé, sơ cứu theo đúng quy trình.
Đám đông dần tĩnh lặng
trở lại. Thiếu niên bình tĩnh như vậy, nhìn cậu như nhìn thấy hi vọng. Không
người nào để ý tới bàn tay đặt trên trái tim đứa bé của cậu phát ra tiếng rẹt rẹt.
9527 đang phóng điện kích thích trái tim dừng đập của đứa trẻ.
Chừng ba phút sau, tất
cả mọi người đã từ bỏ hi vọng, định bảo thiếu niên đang cố chấp dừng lại, đứa
trẻ đột nhiên ho khan hai tiếng, khôi phục hô hấp tựa như kỳ tích. Chị bé ngã
ngồi xuống đất, hạnh phúc đến rơi nước mắt.
“Đinh ~ Nhận được 30
điểm giá trị cảm ơn từ người nhà người được cứu!” Thông báo của hệ thống vang
lên.
Hàn Trác Vũ không còn
sức để ý tới, kéo lê thân thể mệt mỏi đi lên bờ đê. Cậu còn phải về nhà làm bài
tập, chuẩn bị bài, luyện chữ, đọc sách… Không có thời gian để lề mề.
“Đợi một lát, anh là
ai thế?” Cô bé vội vàng gọi cậu lại. Cô còn không biết tên của ân nhân, về sau
phải báo đáp như thế nào?”
“Tôi là hệ thống Lôi
Phong!” 9527 kiêu ngạo hếch ngực.
Gương mặt co quắp của
Hàn Trác Vũ có chút rạn nứt, tiếp tục yên lặng đi về phía trước.
“Lời thoại kinh điển
như vậy vì sao cậu không nói? Nhân danh đồng chí Lôi Phong làm việc thiện là việc
vinh quang biết bao a!” 9527 hầm hừ, lập tức ra vẻ rộng lượng nói, “Không nói
thì thôi! Đi thôi, đến lúc về làm bài rồi! Hệ thống đã đánh dấu trên người được
cứu, sau khi bọn họ tỉnh lại, chắc chắn sẽ nhận được giá trị cảm ơn.”
Hàn Trác Vũ nâng xe đạp
dậy, nghiêng ngả đạp về.
Cô bé ôm em trai tuy
vẫn hôn mê nhưng hô hấp đã vững vàng, bất đắc dĩ nhìn cậu đi xa, chợt nhớ tới cái
gì, vội vàng xin video mà một người qua đường vừa quay được, làm manh mối để
sau này tìm ân nhân cứu mạng.