Chapter 28
Shim Changmin từ trước tới nay vẫn luôn biết Kim
Jaejoong là dạng người gì, nhưng dù đã quen biết nhiều năm như vậy, cậu vẫn không
thể nào chịu được ——
Có lẽ với trình độ mặt dày như vậy thì Jaejoong cũng không phải người thường.
Kỳ thật Shim Changmin đã làm rất tốt rồi, ít
nhất là trong hơn hai giờ bị người nào đó nhõng nhẽo quấy nhiễu, cậu vẫn giữ vững
ý kiến của mình, ngay cả khi Kim Jaejoong bám theo đề nghị kỳ lưng cho cậu. Có
lẽ vì vậy, cậu dùng tốc độ sánh ngang với vận tốc ánh sáng mà tắm qua loa bằng
vòi hoa sen, Shim Changmin chỉ đơn giản là làm ướt người liền mặc áo tắm đi ra
ngoài, ở một mình với Kim Jaejoong đáng sợ hơn hẳn lúc có nhiều người.
Sao lại có người da mặt dày như vậy, lai còn
có thể làm nũng bán manh giả đáng yêu?
Vì sao Kim Jaejoong có thể vừa nói lời không chút
liêm sỉ, lại vừa hai tay che mặt giả bộ xấu hổ?
Shim Changmin cảm thấy mấy năm nay cậu không tự
mình chứng kiến quá trình tu luyện da mặt của Kim Jaejoong thật sự là một việc
đáng tiếc. Kim Jaejoong sở dĩ có thể trở thành đạo diễn nổi tiếng quốc tế, chắc
chắn là có thiên phú trời cho.
Không chỉ tự biên tự diễn, cậu còn có thể diễn
một mình, Shim Changmin từ đáy lòng cảm thấy bội phục vô cùng.
Kim Jaejoong hoàn toàn không để ý đến nội tâm
đang đấu tranh kịch liệt của Shim Changmin, dù trên mặt cậu biểu hiện vô cùng
rõ ràng. Thời gian này thời tiết cũng không quá nóng, trên mặt Kim Jaejoong lại
có một tầng mồ hôi mỏng, cậu bơi đến thành ao, chỉ nhô đầu lên cắn ống hút trong
ly nước.
Có lẽ là phát hiện ánh mắt của Shim Changmin,
Kim Jaejoong giương mắt nhìn lại, cong khoé miệng làm nũng cười cười: “Quyết định
vậy nha, hyung yêu em chết mất! Được không?”
Shim Changmin vẫn im lặng. Kim Jaejoong cầm một
viên ô mai đi qua, vô cùng nịnh nọt mà giơ ô mai lên bên miệng cậu: “Được không?...
Min Min?”
Park Yoochun nheo mắt, thiếu chút nữa ngã xuống
đáy ao.
Sức chịu đựng của Shim Changmin đã tới cực hạn,
cậu cảm thấy việc ôn hoà nhã nhặn đối mặt với ma vương này thật sự có tính
khiêu chiến rất cao, vì vậy cậu quay mặt đi, không nhìn Jaejoong.
Hậu quả của việc không nhìn Kim Jaejoong là
phải đối mặt với một ánh mắt khác. Jung Yunho đang tựa lưng vào thành ao ở gần
đó, cánh tay đàn ông trưởng thành rắn chắc cường tráng gác lên thành, nước nóng
hun khiến làn da anh ửng hồng, đáy mắt lộ ra chút khó chịu.
Shim Changmin sửng sốt vài giây, đột nhiên tỉnh
táo vội vàng nghĩ cách thoát khỏi móng vuốt của Kim Jaejoong: “Hyung… Hyung, em
thật sự không có thời gian, em đã tuyên bố với phóng viên rồi, tuyệt sẽ không tham
gia bất kỳ hoạt động diễn xuất thương nghiệp nào nữa.”
Kim Jaejoong nhướn mày nhìn cậu, ánh mắt sắc
bén, giọng điệu lại chẳng thèm để ý đáp lời: “Anh không trả tiền thì sẽ không phải
là diễn xuất thương nghiệp nữa.”
“Diễn xuất thương nghiệp không phải như vậy.”
“Ya, anh đã nhờ cậy em rồi, em còn dám từ chối.”
“Thật sự không được mà, về sau nếu hyung có
việc gì cần em, em nhất định một phân tiền cũng không lấy.”
Kim Jaejoong mục đích không đạt được, lời nói
cũng không dễ nghe như ban nãy: “Nói nhảm, em thử lấy tiền xem!”
Shim Changmin thống khổ chắp tay trước ngực,
thành tâm thành ý vái lạy Kim Jaejoong đã khôi phục tính cách ngạo kiều: “Em
tuyệt đối không dám, vậy nên lần này hyung tha em đi!”
Lời đã nói đến mức này, dù không nói đạo lý
cũng không nên tiếp tục ầm ĩ. Kim Jaejoong không che giấu mất mát, khuôn mặt hoạt
bát sáng sủa từ sáng tới giờ lập tức biến sắc, âm u nhìn cậu, trên đầu như thể
có hai đám mây màu đen nho nhỏ, không ngừng phóng ra sấm sét.
Shim Changmin không dám nhìn cậu, nhưng cứ
quay đi lại phải đối mặt với một ánh mắt khác. Nếu như phải so sánh, vậy hiển
nhiên ánh mắt của Jung Yunho càng doạ người hơn.
Park Yoochun vẫn luôn đứng ngoài cuộc, gã không
hề muốn bản thân bị liên luỵ vào, nhưng thấy thảm trạng của Shim Changmin lúc
này, lòng lại thương tình.
Suối nước nóng không nên ngâm quá lâu, Park
Yoochun lại có bệnh hen suyễn, gã lên bờ thay một bộ áo tắm sạch sẽ: “Anh hơi
đói bụng, Changmin muốn đi ăn cùng không?”
Park Yoochun ho khan hai tiếng tượng trưng,
thấy Shim Changmin như khỉ leo ra khỏi hồ, liền cầm thẻ VIP Kim Jaejoong ném
trên mặt bàn trực tiếp đi ra ngoài.
Động tác của Shim Changmin rất nhanh, người
còn chưa kịp lau khô đã lấy đai lưng buộc chặt áo tắm màu xám, dáng người của
siêu mẫu đẳng cấp thế giới trong khung cảnh hơi nước mờ ảo lại càng thêm hấp dẫn.
Khoé mắt Kim Jaejoong liếc qua bên này, cậu nhìn Shim Changmin nhanh chóng đuổi
theo Park Yoochun, cửa phòng mở ra rồi đóng lại, cơn giận dưới đáy lòng triệt để
bạo phát!
Mặc kệ cậu có cố ý hay không, nhưng Kim
Jaejoong quả thật không vui!
“Tên nhóc thối kia!” Kim Jaejoong giơ tay đập
mạnh mặt nước, bọt nước bắn lên tung toé. Cậu còn cảm thấy chưa hết giận, vì vậy
tay chân còn vung vẩy một hồi.
Hơi nước nóng bỏng phủ kín mọi nơi.
“Tớ giúp cậu hát.”
Tay Kim Jaejoong vung vẩy giữa không trung, bốn
phía yên lặng, nửa ngày sau mới nở một nụ cười kì lạ: “Hát cái gì?”
Hai tay Jung Yunho khoác trên thành ao, tuy
ngón tay đã bất giác cứng ngắc, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn như thường, yết hầu
khô khốc nói: “Không phải cậu muốn Changmin và Yoochun hát ca khúc chủ đề sao?
Cậu nhóc không hát thì tớ hát.”
Kim Jaejoong không tiếp lời, mà dựa vào tảng
đá, lười biếng dùng ánh mắt dò xét anh: “Cậu muốn hát cùng Park Yoochun?”
Jung Yunho định nói ừ, nhưng lời đến bên miệng
đột nhiên kẹt lại, nửa ngày sau mới ho một tiếng, nói: “… Vậy cũng được.”
Tiếng cười vốn chuẩn bị bật ra lại bị Kim
Jaejoong cố nén nuốt vào bụng. Cậu vẫn giữ tư thế lúc trước, không biết có phải
vì hơi nước bốc lên từ suối nước nóng quá nhiều hay không mà hơi nóng tiến vào
xoang mũi, chóp mũi bị kích thích tới ê ẩm, đáy mắt cũng ẩm ướt.
Ánh mắt Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho run run,
may mắn sương mù dày đặc thay cậu che giấu. Khoé miệng cậu hơi cong lên, nở nụ
cười đắng chát, rồi lại mang theo chút ngọt ngào.
Kỳ nghỉ chín ngày của Shim Changmin thoáng
cái đã qua, biên tập và phối âm của bộ phim cũng hoàn thành, kế tiếp là tuyên
truyền và buổi công chiếu.
Kim Jaejoong nhân tin tức còn đang nóng hổi,
một thời gian ngắn trước buổi công chiếu lần đầu, cậu còn kí hợp đồng thêm với
một số rạp chiếu phim nữa. Công ty phát hành phim cũng cảm thấy kinh ngạc,
nhưng trước việc truyền thông quan tâm như vậy, với tư cách là nhà tư bản quan
tâm lợi nhuận nhất, không có lý do gì lại bỏ qua việc lời lãi như vậy.
Ngày công chiếu, Trương Tuyết lúc nửa đêm nhận
được tin tức, sau đó lập tức lái xe đến khách sạn Kim Jaejoong ở mà tìm cậu.
Lúc này Kim Jaejoong còn chưa ngủ, vì chuẩn bị cho buổi công chiếu tối nay,
ngoài nhân viên chủ chốt trong đoàn làm phim, ngay cả Kim Junsu và Park Yoochun
một ngày trước cũng đã tới Thượng hải.
Nhưng hiện tại trong phòng Kim Jaejoong chỉ
có hai người là cậu và Park Yoochun.
“Sếp, vừa rồi công ty có gửi văn kiện tới, bảo
anh đọc.” Trương Tuyết vừa vào phòng lập tức giơ tờ giấy A4 trong tay ra. Park
Yoochun đóng cửa lại, cũng lại gần xem ké.
Nội dung không dài, đại khái là tạm thời sửa
lại phương hướng tuyên truyền cho buổi công chiếu tối nay: Quá trình không đổi,
chỉ là thay đổi một số chi tiết lúc mở màn.
Nhưng Kim Jaejoong nhìn thấy thì biến sắc, giận
tím mặt vứt tờ giấy xuống đất.
Tờ giấy lại quá nhẹ, vì vậy không cách nào biểu
đạt toàn bộ lửa giận của Kim Jaejoong. Nó bay liệng giữa không trung một hồi, rồi
chậm rãi rơi xuống đất, Park Yoochun nhặt lên, đọc kỹ lại một lần.
Xem hết rốt cuộc hiểu ra vì sao Kim Jaejoong lại
có phản ứng như vậy: Công ty muốn phối hợp với chủ đề hot nhất hiện giờ, sắp xếp
lại đội hình đi thảm đỏ tối nay.
Nói cách khác, nam chính không đi cùng nữ
chính, đạo diễn không đi cùng phó đạo diễn.
Park Yoochun giờ cũng là thương nhân, lăn lộn
trong ngành giải trí lâu rồi tất nhiên biết rõ ý của công ty cũng chỉ vì tuyên
truyền cho phim. Nếu là gã, gã cũng sẽ làm như vậy, nhưng mà việc này liên luỵ
đến bạn thân của gã thì lại khác. Gã đặt tờ giấy lên bàn, sau đó lấy một điếu
thuốc ra định châm lửa.
“Đừng hút, buổi tối em còn phải hát đấy.” Kim
Jaejoong đoạt lấy điếu thuốc, điếu thuốc còn chưa châm lửa đã bị vứt vào trong gạt
tàn.
Park Yoochun nhún nhún vai, vắt chân ngồi
trên giường, lười biếng vuốt tóc nói: “Nếu em hát kém, anh đừng trách em đấy.”
Kim Jaejoong biết rõ gã không nói đùa, vậy
nên vẫn muốn để Shim Changmin hát cùng gã, kết quả tên nhóc kia sống chết không
chịu đồng ý: “Kém thì kém, kém mới chứng tỏ em hát thật.”
Không ngờ lúc này Kim Jaejoong vẫn không quên
đấu võ mồm với mình, Park Yoochun cười cười, cũng không để trong lòng, gã và Kim
Jaejoong là bạn bè thân nhất, ngoài việc không yêu nhau ra, việc gì họ cũng làm
được.
“Vậy giờ làm sao đây?”
Kim Jaejoong rút cho mình một điếu thuốc,
dùng sức hút: “Không biết.”
Park Yoochun ra vẻ dùng tay che miệng, phàn
nàn: “Vậy mà không cho em hút, giờ anh để em hút thuốc thụ động, em nhất định sẽ
mất giọng!”
Kim Jaejoong đi tới trước cửa sổ, đột nhiên
thở dài: “Đêm hôm đó cậu ta tới tìm anh, xin lỗi anh… Anh mới nhận ra, hoá ra từ
trước tới giờ anh chưa từng trách cậu ta, sau đó anh nói với cậu ta về sau vẫn
làm bạn bè, cậu ta cũng không từ chối.”
“Vậy giờ anh thật sự tha thứ cho anh ấy rồi
à?”
“Chuyện như vậy không thể nói rõ ai đúng ai
sai, có gì mà tha thứ với không tha thứ.” Kim Jaejoong dừng một chút, lại chậm
rãi nói: “Thời gian này anh mới nhận ra, kỳ thật anh không thể quên được cậu
ta, dù là vì nguyên nhân gì, tóm lại anh không thể xoá bỏ cậu ta khỏi trí nhớ của
mình. Cậu ta như âm hồn không tiêu tan, bay tới bay lui trong đầu anh, ngay cả
mơ anh cũng không thấy cậu ta, thậm chí còn là mấy giấc mơ kỳ lạ.”
Park Yoochun nhìn Kim Jaejoong, biết rõ cậu
đang nói thật. Đối với chuyện trước kia, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì,
người vứt bỏ đối phương chính là Jung Yunho. Chỉ riêng việc này, Park Yoochun đã
không có cách nào để bình tĩnh đối mặt với Jung Yunho. Có một số việc, người
ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc lại u mê, Park Yoochun ở bên hai người
nhìn đã vài chục năm, việc này gã cũng đã sớm nhìn thấu. Hai người đều không thể
buông tay đôi phương, rồi lại không muốn chủ động, một mối tình tốt đẹp hiện giờ
lại sắp tan vỡ.
Dù là xem cuộc vui cũng thấy không đành lòng.
Người có tình lại không thể đến bên nhau, đây cũng không phải chuyện tốt đẹp
gì.
Kim Jaejoong cười khổ lắc đầu: “Là anh suy
nghĩ nhiều quá, việc gì cũng thích ôm đồm.”
“Cũng không phải là suy nghĩ nhiều.” Park
Yoochun cân nhắc đôi chút, tìm một góc độ không quá mẫn cảm, nói: “Chúng ta không
phải thanh niên hai mươi mấy tuổi, tình cảm đến cùng là cái gì, chúng ta chẳng
lẽ còn chưa rõ sao? Anh nói anh không buông tay được, Yunho hyung cũng chưa chắc
có thể buông… Lăn lộn trong vòng tròn luẩn quẩn này quá lâu rồi, hyung anh còn
chưa hiểu sao? Bọn họ muốn bịa chuyện thì cứ mặc bọn họ, chẳng qua chỉ là công
việc mà thôi. Hai mươi năm qua đã dính vô số scandal lớn nhỏ, mặc kệ việc đó là
thật hay giả, anh đều không cần để trong lòng. Tối nay chẳng qua chỉ vì công việc
mà thôi.”
Kim Jaejoong yên lặng đứng đó, đầu tựa vào cửa
sổ thuỷ tinh, nửa ngày sau mới thản nhiên nói: “Anh biết rõ. Những lời em nói,
kỳ thật anh đều hiểu rõ, cảm xúc lúc này của anh cũng chẳng khác gì khi biết cậu
ta sẽ nhận vai nam chính.”
Park Yoochun gật gật đầu: “Mặc kệ là nguyên
nhân gì, dù sao những người ngoài kia cũng chỉ coi đây là thủ đoạn trục lợi mà
thôi. Thật hay giả, nào có ai quan tâm.”
Kim Jaejoong há miệng, rồi lại không biết nói
gì. Cậu thông qua tấm rèm mỏng manh nhìn bên ngoài cửa sổ, bên ngoài thành phố
dù vào đêm vẫn sáng rực đèn. Từ khi cậu và Jung Yunho gặp lại nhau, biết bao lần
cậu nhớ tới chuyện trước kia đều bất giác đa sầu đa cảm, vết sẹo trong lòng cậu
đến giờ vẫn còn đau nhức, dù không nhắc tới vẫn cứ đau.
Cậu không dám thân mật quá mức với Jung Yunho
trước mặt mọi người, vì sợ sẽ có scandal; chỉ có điều hai người đàn ông dù có
thân thiết thế nào, dù ở trong xã hội ủng hộ Gay hiện nay, cũng không có nghĩa
là tất cả mọi người sẽ coi việc này là thật. Cậu sợ là vì trong lòng cậu có quỷ.
Cậu thích Jung Yunho, vậy nên cậu sợ hãi.
Kim Jaejoong nghĩ lại liền cảm thấy mình vô
cùng buồn cười, vậy mà lại tự đi làm cái việc bịt tai trộm chuông ngu xuẩn.
Hơn ba giờ chiều, toàn bộ nhân viên nòng cốt
của đoàn làm phim 《Khúc
chuyện xưa》đã
đến đông đủ. Tuy đây chỉ là một bộ phim văn nghệ mang tính thương mại, nhưng từ
nội dung đến bối cảnh câu chuyện, tất cả đều liên quan đến đề tài phim ảnh từ
trước tới nay vẫn rất hot ở đại lục Trung Quốc, được nhiều người quan tâm.
Chuyên gia trang phục để Kim Jaejoong và Jung
Yunho mặc vest tình nhân cho buổi tối nay, đương nhiên chỉ có cái tên là tình
nhân, còn lại từ kiểu dáng đến màu sắc thì đây là hai bộ vest theo phong cách
hoàn toàn khác nhau. Nói nó là vest tình nhân chỉ bởi vì khi hai bộ đặt cạnh
nhau thì hiệu quả bổ sung cho nhau rất ổn.
Trời sẩm tối, hai bộ vest thủ công tinh tế đặt
trên ghế salon trong phòng trang điểm.
Kim Jaejoong nhìn thấy, thoả mãn gật đầu.
Jung Yunho đang trò chuyện với đạo diễn sân
khấu, thấy quần áo được đưa vào, cũng nhịn không được liếc mắt nhìn.