Chương 60
Cô gái bị thiếu niên
nhìn đến ngại, nhưng đón ánh mắt không chút khinh thường của đối phương, cô lại
không thấy ghét. Đã trải qua bao thói đời dễ thay đổi, lòng người lạnh lẽo,
nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt trong sáng, thuần khiết đến vậy.
“Cậu nhìn quen lắm.”
Cô gái khẽ nói.
Hàn Trác Vũ không trả
lời, há mồm ăn cam Lôi Sâm đút cho, ánh mắt cũng dời theo.
Thấy viện trưởng nhìn
qua, cô gái cúi mặt, lùi sang một bên.
Tiết mục của bọn nhỏ
rất thú vị, có thể thấy Khổng Ái Hoa đã dồn rất nhiều tâm huyết. Viện trưởng lại
càng tin tưởng đối phương, hai người ngồi nói chuyện rất vui vẻ.
Lôi Sâm xem một lát
liền chán, thấy anh Tiểu Vũ no rồi liền lau miệng cho anh, sau đó tháo bàn tính
vẫn đeo trên cổ, đặt lên đầu gối gảy liên tục. Nếu thích một trò chơi nào đó,
bé sẽ chơi liên tục, chơi đến khi chán ngấy mới thôi.
Hàn Trác Vũ nhìn chằm
chằm sân khấu, biểu cảm dường như rất tập trung, nhưng kỳ thật lực chú ý của vẫn
đặt trên người cô gái. Biết sao được, cô gái đứng rất gần cậu, tiếng cầu cứu sắc
bén gần như cứa đứt dây thần kinh của cậu. Không kìm được, cậu lại nghiêng đầu
nhìn cô gái, sau nhiều lần làm vậy, rất nhiều bậc phụ huynh nhìn thấy, khẽ cười
– Tiểu Vũ cũng biết yêu rồi!
Sau khi liên hoan kết
thúc, Khổng Ái Hoa mời các vị phụ huynh vào phòng làm việc của mình, trao đổi về
vấn đề nhận nuôi trẻ.
“Cảm ơn mọi người yêu
thích bọn trẻ.” Bà vươn tay mời mọi người ngồi xuống, mỉm cười nói, “Mọi người
đã chuẩn bị xong hồ sơ rồi đúng không? Quy trình là như thế này, tôi sẽ gửi hồ
sơ lên cục dân chính, sau khi thông qua xét duyệt mới để mọi người nhận các bé
về, thời gian xét duyệt phải mất chừng hai đến ba ngày làm việc, hi vọng mọi
người sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
“Chúng tôi có được chọn
nhận nuôi đứa bé nào không?” Một vị phụ huynh hỏi.
Khổng Ái Hoa đang định
trả lời, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cô gái lúc trước dẫn hai người đàn
ông mặc quân phục bước vào, nói là tìm người. Người đàn ông thấp hơn đeo kính,
nhìn rất nho nhã dịu dàng, người đàn ông cao hơn thì khuôn mặt lạnh lùng, đặc
biệt là đôi mày rậm dưới tóc mái cùng ánh mắt sâu hun hút, mỗi lần quét qua thì
sắc lẹm tựa như dao. Đây là một người đàn ông tràn ngập nguy hiểm, sự xuất hiện
của anh khiến không gian dường như chật chội hơn rất nhiều, làm người không thể
nào thở nổi.
Nhìn thấy người tới,
Hàn Trác Vũ đứng lên, chủ động chui vào trong cái ôm của anh. Đợi ở đây khó chịu
quá, chỉ có chú Lôi mới mang đến cảm giác an toàn cho cậu thôi.
Lôi Sâm nhìn bố với
ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ, sau đó tiếp tục gẩy bàn tính của mình. Bé không còn
là trẻ con hai ba tuổi nữa, cũng không bị thương, cần gì phải ôm!
“Sao vậy?” Trên mặt
thiếu niên không có biểu cảm gì, nhưng hai mắt ướt át lại như bộc lộ hết sự tủi
thân và hoảng sợ, Lôi Đình nhìn về phía Khổng Ái Hoa.
Khổng Ái Hoa lúc trước
còn rất nhiều tình, giờ cứng nhắc đứng lên, cố cười, “Xin chào, xin hỏi cậu có
phải…”
“Tôi họ Lôi, Tiểu Vũ
có gây phiền phức cho mọi người không?” Thái độ của Lôi Đình nhìn như dịu dàng
lễ phép, ánh mắt lại mang theo quan sát sắc bén.
Miệng Khổng Ái Hoa
khép mở mãi mà không nói lên lời. Trước mặt người đàn ông này, bà có cảm giác
như mình không thể che giấu bất kì điều gì.
“Không có việc gì
đâu, chắc ở đây nhiều người quá, Tiểu Vũ không thích ứng được.” Viện trưởng vội
vàng hòa giải. Tuy không phải con ruột, nhưng Lôi Đình thương Tiểu Vũ vô cùng,
bình thường chẳng bao giờ để cậu chịu một chút uất ức nào, ngày nào đưa đến cửa
Mái ấm Vũ Nhân cũng phải dặn dò hồi lâu mới chịu ra về. Giờ phản ứng của Tiểu
Vũ khác lạ như vậy, thảo nào anh lo lắng.
Hàn Trác Vũ cố nâng
tay, nắm lấy vạt áo chú Lôi, kéo nhẹ một cái, tỏ vẻ mình không sao.
Lôi Đình nắm chặt đầu
ngón tay cậu, khí thế mạnh mẽ bỗng chốc đổi thành gió xuân ấm áp. Mọi người nhẹ
nhàng thở ra.
“Chúng tôi đang
thương lượng việc nhận nuôi trẻ mồ côi, quy trình tương đối phương tạp.” Viện
trưởng cố gắng lái chủ đề lại.
“Đúng vậy, nếu anh
Lôi quan tâm thì cũng có thể chuẩn bị hồ sơ.” Khổng Ái Hoa vội vàng tiếp lời,
sau đó ra hiệu cho cô gái đứng cạnh cửa rót trà cho hai người.
“Cháu thấy thế nào?
Có muốn có thêm bạn không?” Lôi Đình ôm thiếu niên ngồi xuống, thấp giọng hỏi.
Anh chắc chắn thiếu niên sẽ từ chối, vì trái tim cậu quá nhỏ, không thể chứa đựng
nhiều người hơn.
Đáng tiếc anh sai rồi,
thiếu niên hạ mắt suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên chỉ cô gái đang rót trà bên cạnh,
chậm rãi nói, “Cháu muốn bạn ấy.”
Biểu cảm ấm áp của
Lôi Đình biến mất, hai mắt đen kịt nhanh chóng ngưng tụ một tầng sương lạnh.
Lục Bân dùng tay đỡ
trán, không biết nói gì hơn.
Ánh mắt sắc như đao của
người đàn ông quét qua người, khiến tim cô gái giật thót, mặt trắng bệch. Cô đặt
tách trà cạch một cái, đi đến bên Khổng Ái Hoa, rụt vai cúi đầu, cố gắng thu nhỏ
cảm giác tồn tại của mình.
Sau khi cậu mở miệng,
Hàn Trác Vũ nhận thấy rõ tiếng kêu cứu của cô gái dừng lại vài giây.
“Ngại quá, con bé tên
là Khổng Lệnh Thiến, lúc mười tuổi đã được tôi nhận nuôi rồi, là con gái tôi.”
Khổng Ái Hoa vuốt mái tóc dài của cô gái, biểu cảm rất dịu dàng.
Khi tay bà ta chạm
vào cô gái, tiếng kêu cứu còn đáng sợ hơn lúc trước đột ngột bật ra. Hiển
nhiên, sự đụng chạm của đối phương khiến cô rất sợ, việc này chắc chắn là có
nguyên nhân. Hàn Trác Vũ hạ mắt, suy nghĩ gì đó.
Lôi Đình gật đầu nói,
“Ngại quá, Tiểu Vũ có chút tùy hứng.”
Thái độ của anh nhìn
có vẻ rất dịu dàng, chỉ có Lục Bân nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay anh đã nổi
lên. Đã sớm biết đường này không dễ đi, không ngờ chướng ngại vật đầu tiên lại
đến nhanh như vậy, nhị thiếu gia sắp không kìm nén được rồi đúng không? Đáng
thương thật!
“Không sao đâu, tôi
hiểu mà.” Khổng Ái Hoa khoát tay, sau đó nhìn về phía những vị phụ huynh khác,
“Trên nguyên tắc thì mọi người không được chọn, nhưng nếu thích bé nào thì có
thể nói với tôi, tôi sẽ nói chuyện với bọn nhỏ.”
“Vậy sao, vậy thì tốt
quá, tôi muốn hỏi về cô bé thổi kèn harmonica ban nãy…” Mấy vị phụ huynh liền
thay nhau hỏi thăm, văn phòng bỗng náo nhiệt hơn hẳn.
Lôi Đình ngồi một lát
liền trầm giọng nói, “Chúng ta đi thôi.” Dắt hai đứa trẻ ra ngoài luôn.
Lục Bân chào Khổng Ái
Hoa và viện trưởng rồi vội vã đi.
Cô gái váy trắng cũng
đi theo bọn họ, không xa không gần. Nghe thấy tiếng kêu cứu ngày càng thảm thiết,
Hàn Trác Vũ quay đầu lại thoáng nhìn, ngón tay lại bị chú Lôi nắm đến phát đau.
Cậu nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ vô cùng.
Lôi Đình thản nhiên
nói, “Lên xe.”
Chú Lôi giận à? Hàn
Trác Vũ vội vàng lên xe, ngồi vào chỗ của mình liền vắt óc nghĩ lại xem mình
làm gì sai. 9527 cười đáng khinh, nhưng không chịu nhắc nhở. Đúng lúc này, tiếng
kêu cứu của cô gái đột nhiên im bặt, cậu thấy rất ngạc nhiên, không kìm được
quay đầu nhìn lại, phát hiện cô đứng ở cửa, ôm một bé gái chừng mười tuổi đeo cặp
sách, hai người cọ cọ má, cười rất tươi.
“Nhìn đẹp lắm à?” Lôi
Đình ôm lấy mặt cậu, quay người cậu lại.
Anh rõ ràng đang cười,
nhưng đôi mắt lại sâu hun hút, Hàn Trác Vũ lắc đầu, trong lòng lại rất bất an.
“Ha ha~” 9527 cười xấu
xa.
Thấy thiếu niên cúi đầu
không dám nhìn mình, Lôi Đình buông tay, mặt lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Suốt đường
đi không nói gì, bầu không khí trong xe như đông lại. Lục Bân nhấn ga liên tục,
anh sắp không chịu nổi rồi.
“Cậu trông nó.” Vừa
vào cửa, Lôi Đình liền kéo con trai đang bám dính lấy thiếu niên ra, ném cho Lục
Bân, sau đó ôm chặt eo thiếu niên, kéo vào phòng ngủ của mình, đóng sầm cửa lại.
Nhị thiếu gia, có
chuyện thì ngồi xuống mà nói! Đừng có dùng bạo lực gia đình! Lục Bân thầm nghĩ
xem có nên gõ cửa nhắc nhở vài câu, cuối cùng lại không có can đảm. Ngược lại, Lôi
Sâm gõ cửa nửa ngày, thấy bên trong không có động tĩnh gì, mới tức giận từ bỏ.
Hàn Trác Vũ tựa lưng
vào cửa, mở to mắt nhìn chú Lôi.
Lôi Đình cởi áo
khoác, cởi thêm cúc áo trên cổ, rót cho mình cốc nước lạnh, dập tắt ngọn lửa hừng
hực trong lòng, giờ mới ngồi xuống ghế, vẫy vẫy thiếu niên, “Đến đây nào.”
Hàn Trác Vũ cẩn thận
đi qua.
“Ngồi lên người chú.”
Lôi Đình vỗ vỗ đùi mình.
Hàn Trác Vũ do dự.
Lôi Đình nghiêng người
ôm eo cậu, tách hai chân thẳng tắp thon dài ra, kéo cậu ngồi xuống chân mình.
Tay Hàn Trác Vũ rất nặng
nề, không thể nào gác lên vai anh để ôm lấy anh, để giữ cân bằng, cậu đành phải
chui đầu vào lòng anh, cằm đặt trên hõm vai. Hai người dùng tư thế không thể
nào thân mật hơn, dính chặt nhau.
Lôi Đình giữ chặt gáy
thiếu niên, không để cậu nhìn thấy khuôn mặt đang vặn vẹo vì ghen tị của mình.
Anh thiếu chút nữa quên mất, thiếu niên không giống mình, cậu còn không biết
cái gì gọi là gay, con đường này trải đầy chông gai, chắc gì cậu đã muốn đi
cùng mình. Làm sao bây giờ?
Đến đâu hay đến đấy vậy,
Lôi Đình cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lấy lùi làm tiến nói, “Cháu muốn cô gái
kia? Được, chú Lôi giúp cháu. Cho dù có là con nuôi của người khác thì sao chứ,
cũng chỉ một câu nói của chú mà thôi.” Anh dừng lại giây lát, nói tiếp, “Nhưng
mà, nhà họ Lôi chúng ta không nhận người không rõ lai lịch. Nếu cháu muốn ở
cùng cô gái đấy thì phải chuyển ra. Chú sẽ mua một căn nhà gần trường Nhất
Trung cho cháu. Nhìn bạn đấy cũng mới tầm mười sáu mười bảy, vừa tiện đi học với
cháu luôn, chú cũng có thể chuyển trường cho cô bé. Sau này cháu là người lớn rồi,
không chỉ phải học cách chăm sóc mình, còn phải học cách chăm sóc bạn đấy, biết
chưa?”
Chú Lôi… không cần
mình nữa sao? Mắt Hàn Trác Vũ đã ướt nước, muốn quan sát biểu cảm của người đàn
ông, gáy lại bị giữ chặt.
Lôi Đình nói tiếp, “Chú
sẽ thuê mấy người giúp việc dọn dẹp nhà cửa cho hai đứa, sau này hàng tuần chú
sẽ qua thăm, coi như là làm tròn nghĩa vụ…”
“Không, không muốn!”
Giọng trong trẻo của thiếu niên nay đã khàn khàn, còn mang theo tiếng nức nở.
“Không muốn cái gì?” Lôi
Đình buông gáy cậu ra, nắm cằm đã ướt nhẹp nước mắt của cậu, hỏi. Thấy thiếu
niên khóc thút thít, lòng anh đau như cắt, nhưng nếu không cho cậu bài học nhớ
đời, cậu sẽ lại tiếp tục nhìn người khác, nghĩ đến người khác, thậm chí rời đi
cùng người khác. Anh thừa nhận thủ đoạn của mình rất hèn hạ, nhưng đạt được mục
đích thì có vấn đề gì đâu? Anh không chịu đựng được nỗi đau khi mất cậu.
“Không muốn bạn ấy!” Hàn
Trác Vũ thút thít nói.
“Vậy cháu muốn ai?” Lôi
Đình lại gần, môi chạm nhẹ vào môi thiếu niên, thấp giọng hỏi.
“Cháu muốn chú!” Hàn
Trác Vũ chủ động rướn người, hôn lên môi chú Lôi.
Hành động nịnh nọt của
thiếu niên ngốc ngếch vô cùng, chẳng có kỹ xảo gì, chỉ là hai đôi môi chạm một
cái rồi lại tách ra. Nhưng Lôi Đình bỗng nhiên cười khẽ, nhiệt độ trong phòng
tăng vọt, từ trời đông giá rét quay lại mùa xuân ấm áp.
“Vậy mới ngoan chứ ~”
Anh dịu dàng hôn đáp lại.