Chương 71
Ăn tối xong, trở lại
phòng, Hàn Trác Vũ bật laptop, nói với 9527, “Chúng ta phải xây dựng một kế hoạch
giúp đỡ người nghèo.”
“Kí chủ, cậu có thể
bàn với đồng chí Đại Chính mà.” 9527 dỗi rồi.
“Tôi bàn với cậu trước,
sau đó mới bàn với chú Lôi.”
“Hừ, vậy còn được.”
9527 tỏ vẻ hài lòng với việc kí chủ ưu tiên bàn bạc với mình trước.
“Đầu tiên chúng ta phải
lập danh sách đồ cần tặng, đường và trường nhất định phải sửa, sách giáo khoa
cho các bé, sách bài tập, đồ dùng học tập, quần áo ấm, thuốc men…”
Hàn Trác Vũ vừa nói vừa
lập danh sách, 9527 thì đưa vào bảng dự toán đã lập từ trước.
“Sau đó chúng ta cũng
phải lập kế hoạch, tôi muốn phát triển xã Thông Nguyên thành khu cung cấp thực
phẩm xanh cho tỉnh Y, sản phẩm chính là hạt dẻ rừng và nấm dẻ. Chúng ta cần
nghiên cứu kỹ thuật gieo trồng nấm dẻ, phải làm thế nào để đảm bảo hương vị không
khác gì với nấm dại.” Hàn Trác Vũ trong lòng đã có kế hoạch rõ ràng.
“Tôi có thể cung cấp
kỹ thuật, xin kí chủ chờ một lát.” 9527 tận dụng kho dữ liệu khổng lồ của mình,
chỉ chốc lát đã tìm được phương pháp cấy nấm dẻ tốt nhất, kèm theo đó còn có
cách gieo trồng.
“Tôi nhớ là tôi có cổ
phần ở một công ty kỹ thuật sinh học, phương pháp cấy nấm này có thể giao cho họ,
để công ty cử nhân viên kỹ thuật đến xã Thông Nguyên làm.” Hàn Trác Vũ từng xem
qua danh mục tài sản của cậu do Thiệu Dật Thần thống kê, tất nhiên cũng biết rõ
mình có những sản nghiệp gì.
“Kí chủ, tôi chỉ có
thể giúp cậu ở mặt kỹ thuật, việc thương lượng với công ty, cậu phải tìm người
khác.” 9527 bất đắc dĩ nhún vai.
“Vậy được rồi, lát
tôi sẽ liên hệ chú Thiệu.” Hàn Trác Vũ gật đầu, chậm rãi hoàn thiện kế hoạch, đợi
đến khi cảm thấy hài lòng mới ôm máy tính, gõ cửa phòng Lôi Đình.
“Tiểu Sâm ngủ rồi à?”
Lôi Đình ôm thiếu niên, kéo lên giường mình.
“Ngủ rồi ạ.” Hàn Trác
Vũ gật đầu. Mấy hôm nay đi sớm về trễ, còn phải đi đường núi rất nhiều, Lôi Sâm
cứ về đến nhà, ăn cơm tối xong là đi ngủ, khỏe mạnh hơn hẳn.
“Đắp chăn đã.” Lôi
Đình nhận máy tính từ tay thiếu niên, ôm cậu vào trong lòng, cẩn thận đắp chăn
cho cậu.
Hàn Trác Vũ nằm trong
cái ôm ấp áp, vương mùi thuốc lá của anh, lưu luyến cọ cọ.
“A~” Lôi Đình cười nhẹ,
mở máy tính ra hỏi, “Đã có ý tưởng giải quyết tình trạng ở xã Thông Nguyên rồi
à?”
“Dạ.” Hàn Trác Vũ chỉ
vào một folder tên là “Thông Nguyên”, bảo anh mở ra.
Cẩn thận đọc nửa giờ,
Lôi Đình cúi đầu hôn lên tóc thiếu niên, kiêu ngạo nói, “Tiểu Vũ của chú biết
làm việc lớn rồi. Kế hoạch hay lắm!”
Hàn Trác Vũ ngửa đầu,
mắt sáng rực.
Lôi Đình mỉm cười,
hôn lên khóe mắt cậu, tiếp tục nói, “Nhưng kế hoạch này rất bất lợi cho cháu. Xã
Thông Nguyên có đến ba vạn dân, cháu có thể lấy ra được nhiều vật tư như vậy không?
Thiệu Dật Thần là người đại diện của cháu, cháu phải thương lượng với anh ta
trước. Ngoài ra, về việc cung cấp khuẩn nấm, cháu có nghĩ đến lợi ích của công
ty kỹ thuật sinh học Hoàn Vũ không? Nếu không có lợi ích, dù cháu có là cổ
đông, họ cũng sẽ không hợp tác với cháu.”
Hàn Trác Vũ chớp mắt
to, chậm rãi lắc đầu, nhìn ngốc ngốc đáng yêu vô cùng.
Lôi Đình lòng mềm
nhũn, ôm chặt thiếu niên, dịu dàng nói, “Cách điều chế khuẩn nấm này cháu lấy từ
đâu? Có thể đảm bảo chất lượng không?”
“Đây là phương pháp
do hệ thống tui tạo ra sau khi tổng hợp các kiến thức khoa học kỹ thuật cao cấp
về vi sinh vật học, tế bào học, sinh thái học, nông nghiệp học, gây dựng thành
công trong phòng thí nghiệp mô phỏng, vị giống hệt nấm dẻ hoang, sao có thể không
đảm bảo chất lượng?” 9527 tức đến giơ chân. Không ngờ đồng chí Đại Chính cũng chỉ
là người phàm mà thôi!
“Có thể đảm bảo!” Hàn
Trác Vũ khẳng định gật đầu.
“Vậy cháu tìm một
phòng thí nghiệm để xét nghiệm trước đi, có kết quả xét nghiệp thì đưa cho Hoàn
Vũ. Một món ăn vốn là cống phẩm thời cổ đại, nay có thể gieo trồng số lượng lớn,
lợi nhuận mà nó đem lại không thể nào đo lường được, người ta nhất định sẽ thấy
hứng thú. Sau đó là vấn đề sản xuất và tiêu thụ khuẩn nấm. Năm đầu tiên, cháu
có thể cung cấp cho xã Thông Nguyên mà không có điều kiện ràng buộc, nhưng từ
năm thứ hai, họ phải trả số tiền tương ứng, những điều khoản này phải ghi rõ trong
hợp đồng, tránh xảy ra tranh chấp không cần thiết. Nói cho cùng, cháu không phải
bố mẹ họ, không thể nuôi họ cả đời. Qua việc lần trước, cháu phải hiểu một điều,
giúp người cũng phải giúp có mức độ thôi.” Lôi Đình chỉ ra vài chỗ không ổn, đồng
thời đưa ra ý kiến của mình.
“Chú Lôi, chú tốt
quá!” Hàn Trác Vũ ngồi thẳng dậy, chủ động hôn lên môi anh.
Lôi Đình cười nhẹ, giữ
chặt gáy thiếu niên, lưỡi liếm nhẹ quanh cánh môi thiếu niên, lưu luyến quét
vài vòng trên hàm răng rồi mới buông ra. Trời mới biết anh đã phải kiềm chế đến
mức nào mới không luồn vào trong miệng thiếu niên, quấn quít với lưỡi cậu.
“A, đây là gắn bó như
môi với răng đúng không?” 9527 che mặt.
Dùng thành ngữ này để
miêu tả quan hệ của mình và chú Lôi thì cũng không chính xác lắm, nhưng cái cảm
giác ‘gắn bó không thể tách rời’ thì lại rất giống. Hàn Trác Vũ không nghĩ nhiều
nữa, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào trong cái ôm rộng lớn của anh, quyến luyến ngửi
hương thuốc lá nhàn nhạt.
“Buồn ngủ chưa? Chú tắt
đèn đây.” Lôi Đình xoa xoa vành tai đỏ bừng của thiếu niên, cảm thấy mỹ mãn kéo
cậu vào trong lòng.
Hai ngày sau, Thiệu Dật
Thần ngàn dặm xa xôi chạy tới xã Thông Nguyên, còn dẫn theo vài vị khách.
“Hàn Trác Vũ, em còn
nhớ chị không?” Văn Hàm nhảy xuống chiếc xe việt dã dính đầy vết bùn, cười chào
hỏi. Thiếu niên đã cao hơn, dáng người khỏe khoắn, gương mặt tuấn tú còn xuất sắc
hơn hai năm trước, đặc biệt là đôi mắt, vẫn trong suốt như trước đây, nhưng giờ
lại có cảm giác bao la hơn, như thể có thể bao dung cả thế giới. Cậu chỉ đứng
đó thôi, không cần làm gì cũng đã thu hút sự chú ý. Cậu dịu dàng, nhưng lại rất
đáng tin, khiến người bất giác tin tưởng.
Đi đường núi suốt bảy
tám giờ, Văn Hàm vốn mỏi mệt vô cùng nhưng khi nhìn thấy thiếu niên, bỗng cảm
thấy thoải mái hơn hẳn. Tề Dự xuống xe sau cô cũng nở nụ cười thoải mái.
“Chị Văn, anh Tề.” Hàn
Trác Vũ gật đầu chào hỏi, cuối cùng kéo tay Lôi Sâm, nói, “Chào mọi người đi.”
Lôi Sâm trốn sau lưng
anh Tiểu Vũ, túm chặt ống quần cậu, giọng non nớt chào, “Chị Văn, anh Tề.”
“Ai, đáng yêu quá!”
Bé con tuy mặt không cảm xúc, nhưng đôi mắt to tròn lại linh động vô cùng,
khuôn mặt hồng hào mũm mĩm, nhìn đã muốn cắn. Văn Hàm cảm thấy tim mình mềm
nhũn rồi, hai năm không gặp, sao Tiểu Vũ lại kiếm được phiên bản thu nhỏ của
mình thế này? Khí chất của hai người rất giống nhau, nếu không phải cô biết tin
nội bộ, cô nhất định sẽ cho rằng bé con này là cậu sinh.
“Hàn thiếu, vì đường
xá khó đi, vật tư cậu cần đi theo sau, phải mất ba bốn ngày mới tới được. Tôi sợ
cậu không chờ được nên tới trước. Văn Hàm là bạn học của tôi, thấy được ảnh chụp
trường tiểu học xã Thông Nguyên tôi đăng trên weibo nên muốn qua lấy tư liệu.” Thiệu
Dật Thần dừng xe, mỉm cười giải thích.
“Đến trường phải cầm
đuốc đi ba bốn giờ đường núi, xuyên qua rừng nhiệt đới, luồn qua khe núi, bò
trên vách đá, niềm khao khát tri thức đã giúp các bé chinh phục mọi thử thách,
đồng thời cũng chinh phục tôi. Tôi muốn những người ngoài kia biết đến – Khi họ
chỉ vì chút rắc rối nho nhỏ mà oán trời trách đất, trong ngọn núi này, có biết
bao trẻ em vẫn luôn kiên nghị chờ đón ngày mai.” Văn Hàm rất xúc động trước những
bức ảnh kia. Cô có dự cảm, khi chương trình này phát sóng, mọi người nhất định
sẽ rất quan tâm. Thiếu niên vẫn luôn thần kỳ như vậy, đi đến đâu cũng có thể
dùng đôi mắt trong suốt phát hiện hết thảy người cần trợ giúp. Hai năm rồi, cậu
vẫn không thay đổi, không, dường như trở nên xuất sắc hơn nhiều! Chỉ cần nghĩ đến
việc trên thế giới này còn có người như Hàn Trác Vũ, Văn Hàm đã cảm thấy vui vẻ
hơn nhiều rồi.
“Cô Vương Phương ở trạm
bọn em là giáo viên ở trường tiểu học Thông Nguyên, mai chị có thể đến trường học
phỏng vấn cùng cô.” Hàn Trác Vũ cũng biết nên tìm cách để nhiều người biết đến
hoàn cảnh khó khăn của xã Thông Nguyên hơn.
“A? Tốt quá, cảm ơn.”
Văn Hàm lặng ngắt vài giây mới vội vàng đáp lời. Cô không ngờ tới thiếu niên sẽ
nói nhiều với mình như vậy, cậu dường như không còn khép kín như trước nữa, trong
đôi mắt đen láy tràn ngập kiên nghị, đây là do thay đổi người giám hộ sao? Nghe
nói Lôi trung tướng đối xử với cậu rất tốt. Văn Hàm cảm thấy vui mừng từ tận
đáy lòng.
Nhắc Tào Tháo, Tào
Tháo liền tới, Lôi Đình đi ra từ ký túc, bắt tay với Văn Hàm và Tề Dự. Biểu cảm
của anh rất dịu dàng, nhưng khí thế của một người có địa vị cao rất mạnh mẽ, dù
hiện giờ anh chỉ là một trạm trưởng nho nhỏ cũng khiến người không thể nào phớt
lờ.
Văn Hàm và Tề Dự lập
tức ngượng nghịu hơn hẳn.
“Điều kiện của trạm
có hạn, chỉ có thể mời mọi người ăn cơm căn tin, mọi người sẽ không để tâm chứ?”
Lôi Đình dịu giọng hỏi. Kỳ thật trong nhà cũng có đủ thịt tươi và rau củ quả,
làm một bữa tối phong phú hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng anh không muốn
nhìn Tiểu Vũ bận rộn trong bếp vì người khác.
“Không sao đâu. Chúng
tôi đã chuẩn bị tinh thần chịu khổ rồi!” Văn Hàm và Tề Dự vội vàng xua tay.
Giống với Khúc Tĩnh,
họ cũng là người phương bắc điển hình, mới ăn được hai miếng đã không chịu được,
nước mắt tuôn tràn, nhất là Tề Dự, nước mũi cũng sắp chảy ra rồi. Thiệu Dật Thần
còn đỡ, mặt chỉ hơi đỏ lên thôi.
“Mọi người không thấy
cay à?” Thấy hai đứa nhỏ ăn ngon lành, Văn Hàm chậc lưỡi nói.
“Ăn quen là được. Lúc
đầu mấy đứa nhỏ bữa nào ăn cũng khóc.” Dường như nhớ tới điều gì đó thú vị, Lôi
Đình bật cười, dịu dàng xoa đầu hai đứa nhỏ.
Người đàn ông cao lớn
vạm vỡ bỗng có biểu cảm dịu dàng như vậy, Văn Hàm cảm thấy mình bị cuốn hút rồi.
Đáng tiếc cô không có gan, nếu không đã lôi di động ra chụp.
Uống hết cả ly nước lạnh,
Văn Hàm vào việc chính, “Hàn Trác Vũ, lần này có thể để bọn chị làm phóng sự không?
Chị muốn biết em đã thay đổi như thế nào khi từ thành phố lớn chuyển đến vùng
quê xa xôi, từ cuộc sống ăn ngon mặc đẹp đến bữa cơm chỉ có rau dưa đạm bạc thế
này.”
“Chỉ cần ở bên chú
Lôi và Tiểu Sâm, em làm gì cũng được.” Hàn Trác Vũ nghiêng đầu, nở nụ cười ngọt
ngào với Lôi Đình, để lộ hai lúm đồng tiền.
Lôi Đình dùng hết khả
năng kiềm chế của mình mới không cúi xuống hôn thiếu niên, vươn tay, yêu thương
xoa đầu cậu, sau đó nhìn về phía Văn Hàm, không vui nói, “Tôi không đồng ý.”
“Vì sao vậy?” Văn Hàm
rất thất vọng, nhưng cũng biết thuyết phục Lôi Đình là chuyện không thể.
“Tiểu Vũ không cần
thêm sự chú ý nữa. Tôi không muốn có người nói thằng bé làm màu, mua danh chuộc
tiếng. Thằng bé chỉ cần làm điều mình muốn làm, đạt được niềm vui, niềm hạnh
phúc từ việc đó, vậy là đủ rồi, không cần mọi người phải quảng cáo thay thằng
bé.” Dứt lời, anh nhìn về phía thiếu niên, dịu dàng hỏi, “Chú nói đúng không?”
Thiếu niên gật đầu thật
mạnh! Cậu không cần danh lợi, chỉ cần biết có người nhận được hạnh phúc từ hành
động của mình là đủ rồi. Vẫn là chú Lôi hiểu mình.
“Được rồi, quả nhiên
mấy người giác ngộ cao hơn tôi!” 9527 vốn định động viên kí chủ nhận làm phóng
sự không nói được gì. Dạo gần đây, nó luôn có cảm giác kí chủ càng ngày càng
cao thượng, còn mình thì càng ngày càng hèn mọn.