Chương 26
Hàn Trác Vũ nhanh
chóng cởi quần áo bẩn ra, vào phòng tắm, bé con cứ như vậy đi theo. Hàn Trác Vũ
ấn trán bé, đẩy bé ra ngoài. Lúc tắm mà có người đứng nhìn thì kì lắm.
Bé con mím môi, trơ mắt
nhìn cửa phòng tắm đóng lại. Đôi mắt đen láy to tròn bắt đầu tích nước. Mãi mới
được gặp, anh lại nhốt mình ngoài cửa, anh không muốn nhìn thấy mình à?
“Tít tít tít…” Thông
báo của hệ thống vang lên.
Hàn Trác Vũ không
thèm để ý, mở vòi hoa sen.
“Tít tít tít…” Thông
báo tiếp tục vang lên không ngừng, hơn nữa tín hiệu càng ngày càng mãnh liệt.
“Kí chủ, hình như Tiểu
Chính rất sợ hãi!” 9527 rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
Hàn Trác Vũ im lặng một
lát, xả hết bọt xà phòng trên người, lấy chiếc khăn tắm vây quanh hông rồi mở cửa
ra.
Thấy cửa mở, nước mắt
đọng trong mắt bé con bỗng chốc tan biến, thông báo của hệ thống ngay lập tức
biến mất.
Hàn Trác Vũ không nói
gì, chỉ chỉ bồn cầu.
Bé con hiểu ý, vội vã
leo lên đó ngồi, mắt sáng lấp lánh.
“Đinh ~ Nhận được 10
điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Sâm!”
“Để người khác nhìn
kí chủ tắm cũng có thể nhận được giá trị cảm ơn sao? Hệ thống đúng là tăng vốn
hiểu biết rồi!” 9527 quả thật muốn tái tạo lại tam quan của mình. Quả nhiên tư
duy của trẻ mắc bệnh tự kỷ khác hẳn người thường!
Hàn Trác Vũ bất đắc
dĩ nhìn bé con, kéo rèm che bồn tắm.
Có thể thấy bóng dáng
anh, bé con đã yên tâm rồi, hai tay nhỏ chống cằm, kiên nhẫn chờ.
Như nhớ tới điều gì, thiếu
niên bỗng nhiên kéo rèm ra, dùng khăn mặt lau sạch trán bé con. Vừa rồi, tay cậu
dính dầu chạm vào trán bé, tạo thành hai chấm đen nhỏ đối xứng, nhìn rất buồn
cười.
Bé con nhắm mắt,
ngoan ngoãn để cậu lau.
Lau xong, thiếu niên lại
búng khẽ lên trán bé con, trên mặt không có biểu cảm gì, trong đôi mắt đen láy
lại để lộ ý cười.
Lôi Đình đi lên tầng
tìm con trai đang đứng tựa ở cửa phòng ngủ, mỉm cười nhìn hành động ấm áp kia. Không
lợi ích, không nịnh bợ, không tính toán, anh biết rõ thiếu niên tiếp xúc con
trai mình với một trái tim hết sức chân thành, dẫn con đi qua hàng rào khép kín
của bản thân. Anh rất biết ơn điều này.
“Đinh ~ Nhận được 20
điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Cha nào con nấy, quả
nhiên là bố đồng chí Tiểu Chính, lau mặt thôi mà cũng được nhiều giá trị cảm ơn
như vậy!” 9527 mừng rỡ cảm thán, hoàn toàn quên mất việc mình vừa nói xấu đối
phương là ‘độc tài xấu xa’.
Hàn Trác Vũ mặt không
biểu tình nhìn Lôi Đình, rất bình tĩnh kéo rèm che đi.
Rõ ràng con ngươi đen
láy kia khẽ chớp một cái, như bé thỏ con chấn kinh, mặt lại không có biểu cảm
dư thừa, đúng là rất thú vị. Lôi Đình buồn cười, chậm rãi đi đến cửa phòng tắm,
cúi người nhìn thẳng vào mắt con. Nếu một ngày nào đó, đôi mắt này cũng tràn ngập
cảm xúc, vậy tốt biết bao!
Thấy con trai không ngẩng
đầu nhìn mình, chỉ yên lặng nghịch ngón tay, anh khẽ thở dài trong lòng, nhẹ bước
rời khỏi phòng tắm, đồng thời đóng cửa lại.
Hàn Trác Vũ mặt không
biểu tình tắm tiếp, như thể không bị người đàn ông kia ảnh hưởng, nhưng cơ bắp
toàn thân trong giây lát bỗng thả lỏng.
Khi thiếu niên dắt bé
con xuống tầng, Lôi Đình nhìn đồng hồ, kinh ngạc nhướn mày. Nửa giờ tắm giặt, không
nhiều không ít một phút nào cả, so với quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh
còn chuẩn xác hơn. Anh lại một lần nữa nâng cao đánh giá của mình về thiếu niên.
Cả đoàn người đến Chu
Lan Hiên, nhân viên dẫn mọi người đến phòng V.I.P đã đặt trước. Chu Lan Hiên vốn
là một nhà hàng tư nhân, mỗi ngày chỉ mở mười phòng, người đặt phòng trước xếp
đến hơn nửa năm sau. Hơn nữa chủ nhà hàng có người chống lưng, không cần nể mặt
ai, cũng không cho phép chen ngang. Thổ hoàng đế như An Quốc Nhân cũng không phải
nói đến là đến.
Vậy mà Lôi Đình chỉ cần
gọi một cuộc điện thoại là đã đặt được phòng tốt nhất, ông chủ Chu Lan Hiên còn
tự mình cầm thực đơn tới tiếp đón.
“Lôi thiếu, anh đại
giá quang lâm quả thật rất vẻ vang cho kẻ hèn này!” Ông chủ trẻ tuổi hiển nhiên
biết Lôi Đình, vừa đưa thực đơn, vừa lặng lẽ quan sát mấy vị khách.
Lôi Đình nhận thực
đơn thì nhìn về phía An Quốc Nhân, “Tiểu Vũ thích ăn món gì?”
“Cái này…” An Quốc
Nhân xấu hổ vô cùng, ngoài thành tích học tập của con trai ra, ông chẳng quan
tâm gì tới cậu cả.
Lôi Đình nhíu mày.
“Tiểu Vũ cái gì cũng thích
ăn cả, không kén ăn đâu.” Lôi Lệ Trân cười tủm tỉm nói.
“Đúng đúng, cậu cứ
xem rồi gọi đi.” An Quốc Nhân vội vàng phụ họa.
“Tiểu Vũ tự gọi món
được không?” Lôi Đình đưa thực đơn cho thiếu niên đang ngồi cạnh con trai, giọng
rất dịu dàng.
Hàn Trác Vũ yên lặng
đẩy thực đơn về. Từ nhỏ đến lớn toàn là người khác cho gì thì cậu ăn nấy, đến tột
cùng cậu thích cái gì, vấn đề này cậu chưa từng nghĩ tới.
Bé con cũng không nói
gì. Bé còn chưa biết đọc.
Vốn cũng không trông
cậy một lớn một nhỏ sẽ mở miệng, Lôi Đình cầm thực đơn, suy đoán sở thích của mọi
người mà bắt đầu gọi món, gà đút lò, súp hải sản, sủi cảo, nấm xào cải…
“Nhiều món như vậy,
sáu người làm sao mà ăn hết được? Xa xỉ quá! Đồng chí Lôi Phong từng nói – Khi làm
việc phải lấy đồng chí tích cực nhất làm gương, khi sinh hoạt, phải lấy đồng
chí yêu cầu thấp nhất làm chuẩn. Đồng chí Đại Chính sao có thể khuyết thiếu
giác ngộ như vậy?” 9527 cằn nhằn.
Dưới sự bồi dưỡng của
hệ thống keo kiệt, Hàn Trác Vũ đã sớm có thói quen tiết kiệm. Cậu lúc nào cũng ăn
hết sạch cơm trong bát, không để thừa một hạt nào, nhìn thấy trên bàn biết bao
nhiêu món ăn, cậu sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí là chướng mắt.
Người đàn ông kia vẫn
gọi món, tiếp tục gọi, dừng một lát lại gọi…
Thiếu niên trong lòng
muốn nói nhưng lại không nói nên lời, nhìn anh một cái, lại nhìn, lại nhìn…
Lôi Đình kỳ thật sớm
đã phát hiện ra sự khác lạ của thiếu niên, nhưng cảm thấy cậu mặt không cảm xúc
mà cứ liếc trộm mình rất thú vị, vậy nên cứ giả vờ như không phát hiện. Đặt thực
đơn xuống, anh rốt cuộc nhìn thẳng vào thiếu niên, khẽ cười hỏi, “Làm sao vậy?”
Thiếu niên không nói
gì, yên lặng dịch tờ rơi có dòng “Một hạt thóc vàng chín giọt mồ hôi” ra chỗ dễ
khiến người chú ý. Gần đây phái cải cách bắt đầu chiếm ưu thế, ra sức khởi xướng
phong trào tiết kiệm ở khắp Trung Quốc. Những tờ rơi thế này gần như nhà hàng
nào cũng có.
Tuy không giỏi nói
năng, nhưng phương thức biểu đạt trong im lặng này lại đáng yêu vô cùng. Lôi
Đình gần như không thể nào giữ nghiêm mặt được. Cố kìm nén cảm xúc, anh nhìn về
phía con trai vẫn đang nghịch ngón tay, không chút phản ứng với thế giới bên
ngoài, đôi mắt lại ảm đạm. Nếu con trai cũng có thể giống thiếu niên, tích cực
biểu đạt suy nghĩ của bản thân, vậy thì tốt biết bao? Chỉ hy vọng sau này, bé
có thể khỏi bệnh dưới ảnh hưởng của thiếu niên.
“Cất bớt vài món này
đi, không đủ lát sẽ gọi thêm sau.” Lôi Đình chỉ vài món, cuối cùng nhìn đồng hồ,
thấp giọng hỏi, “Bây giờ là 6h20’, đến 6h30’ đồ ăn sẽ xong hết chứ?”
“Đồ ăn sẽ có ngay đây.”
Ông chủ vội vàng đáp lời.
10 phút sau, đồ ăn đã
mang lên hết. Lôi Đình xới một bát cơm cho con trai cùng thiếu niên, sau đó gắp
bí đỏ hấp trứng muối, nấm xào cải, măng xào giá vào một chiếc đĩa nhỏ, đẩy tới
trước mặt con.
Lôi Sâm từ khi sinh
ra đến ba tuổi vẫn ở bên người mẹ, cô theo đuổi cái đẹp đến mức gần như phát bệnh.
Để giữ dáng, thực đơn của cô đơn điệu vô cùng, không ăn thịt, không ăn dầu, dù là
canh chỉ dùng nước thịt để nấu với rau cũng không ăn. Lôi Sâm bị ép buộc ăn
chay, sau này liền tạo thành thói quen không đụng đến đồ mặn. Một đứa trẻ ba tuổi
đang là lúc cần dinh dưỡng nhất, bởi vậy không ai có thể tưởng tượng được tâm
trạng của Lôi Đình lúc sang nước F thăm con thì thấy con sắc mặt vàng như nến,
gầy như que củi.
Sau khi dẫn con về, Lôi
Đình từng thử cho bé ăn thịt, nhưng cuối cùng con toàn nhổ ra, sau đó không chịu
ăn cơm, còn gầy hơn cả lúc trước. Lôi Đình không còn cách nào, đành phải mặc
bé.
Lo cho con xong, người
đàn ông lúc này mới cầm đũa, mời mọi người ăn cơm.
“Ăn nhiều vào.” Anh dịu
dàng dặn dò thiếu niên vẫn không nói lời nào, lại không dám gắp đồ ăn cho cậu.
Người mắc bệnh tự kỷ có ý thức rất mạnh mẽ về lãnh thổ của riêng mình, hành động
quan tâm của anh có lẽ sẽ bị coi là xâm lấn thế giới riêng trong mắt cậu.
Hàn Trác Vũ khẽ gật đầu,
lại chỉ gắp món trước mặt, không đụng đến những món ở xa, lại càng không xoay
bàn để gắp. Cậu hạ mắt, tóc mái rủ xuống che khuất khuôn mặt tuấn tú, dưới ánh
đèn mờ nhìn lại càng yếu ớt.
An Quốc Nhân cùng Lôi
Lệ Trân không thèm để ý đến thiếu niên, tự xoay bàn, từng người gắp đồ ăn bỏ
vào trong bát An Minh Hoài, quan tâm dặn cậu ta ăn nhiều vào.
Vì vợ trước nên Lôi
Đình rất ghét những người làm bố làm mẹ vô trách nhiệm. Ánh mắt anh dần dần lạnh
như băng, lấy một đôi đũa cùng đĩa sạch, mỗi món trên bàn đều gắp một ít đặt
trước mặt thiếu niên. Nếu không có người gắp cho thiếu niên, có phải bữa cơm
nào cậu cũng chỉ ăn một món thôi đúng không? Chỉ cần Lôi Lệ Trân cố ý, cứ để đồ
chay trước mặt cậu là có thể tra tấn cậu, thậm chí có thể không để cả đồ chay,
chỉ để một bát nước chấm. Vậy cuộc sống của cậu ở nhà họ An có khác gì con trai
mình sống cùng vợ trước đâu?
Nhớ tới ký ức không hề
tốt đẹp kia, biểu cảm vốn lạnh lùng của Lôi Đình lại càng thêm khó nhìn. Anh cố
sức bình tĩnh lại, dùng giọng dịu dàng nhất dặn dò, “Ăn từ từ thôi, ăn xong chú
sẽ gắp cho cháu.”
An Quốc Nhân lúc này
mới nhận ra công cuộc làm màu của mình không trọn vẹn, cũng vội vàng gắp rau
cho con trai cả.
Nụ cười của Lôi Lệ
Trân có chút vặn vẹo. Bà nhận ra sự bảo vệ của Lôi Đình với Hàn Trác Vũ. Người
Lôi gia vốn rất bài xích người ngoài, bao che khuyết điểm, đa nghi, cẩn thận,
nói tóm lại là rất khó sống chung. Nhưng một khi được bọn họ công nhân, họ sẽ
nhét đối phương dưới cánh chim của mình, dùng hết khả năng để bảo vệ. Rất rõ
ràng, Hàn Trác Vũ đã làm được. Cậu đã nhận được sự công nhận của Lôi Đình.
Bà nhìn con trai ngồi
cạnh, đột nhiên cảm thấy bất bình vô cùng. Minh Hoài mới là người có máu mủ với
người nhà họ Lôi, Lôi Đình nên che chở cậu chứ, dựa vào cái gì lại bảo vệ thằng
con hoang kia?
Hít sâu vài hơn, bà
khẽ nở nụ cười đoan trang, vươn tay gắp rau cho Hàn Trác Vũ. Vì kế hoạch hôm
nay, chỉ một chữ thôi – Nhẫn!
“Anh ăn nhiều vào.” An
Minh Hoài cũng gắp đồ ăn bỏ vào đĩa trước mặt thiếu niên, cười ngoan ngoãn vô
cùng.
“Biểu cảm giả thế! Trừ
điểm!” 9527 vừa chơi games, vừa đánh giá.
Hàn Trác Vũ gạt đồ ăn
ba người gắp sang một bên, chỉ ăn đồ ăn Lôi Đình gắp.
Ba người nhà họ An nở
nụ cười miễn cưỡng.
Lôi Đình mím môi, dưới
đáy mắt ánh lên nụ cười. Đứa nhỏ này tuy mắc chứng tự kỷ, nhưng cũng biết dùng
cách thức của riêng mình để phản kháng, không tệ chút nào!