Chapter 39
Vài ngày sau đó, ngoại trừ thỉnh thoảng ra
ngoài với Kim Jaejoong, phần lớn thời gian Jung Yunho đều ngẩn người trong phòng.
Kỳ thật anh có rất nhiều việc phải làm, lúc trước anh nhận một bộ phim, sắp tới
sẽ bấm máy, kịch bản ngay trong vali của anh, nhưng anh lại không muốn lấy ra.
Kim Jaejoong mỗi ngày đều phải uống thuốc hai
lần, Jung Yunho sợ cậu đổ đi, vậy nên lần nào cũng phải nhìn cậu uống xong mới
chịu đi. Nhưng mà giờ Kim Jaejoong thật sự rất phối hợp, mỗi lần phải uống thuốc
đều rất ngoan ngoãn.
Jung Yunho người này, có đôi lúc đặc biệt trẻ
con, chẳng hạn như lúc này. Anh vẫn luôn suy xét tâm tư của Kim Jaejoong, nghĩ
cậu đang khó chịu hay vui vẻ. Thỉnh thoảng Kim Jaejoong cười với anh một cái,
anh liền cười theo; nếu Kim Jaejoong làm mặt lạnh, anh cũng bất giác cong miệng
lên cười.
Thói quen này của anh, kỳ thật chính anh cũng
không biết, ngược lại Kim Jaejoong đôi lúc bị bộ dáng anh tủi thân như vậy chọc
cho bật cười, vội vàng quay mặt đi.
Kim Jaejoong hiện giờ chưa thể cười cười nói
nói với Jung Yunho như bạn bè bình thường. Nói cách khác, hai người bọn họ căn
bản không thể làm bạn bè bình thường được.
Jung Yunho cũng không thèm quan tâm Kim
Jaejoong có muốn làm bạn với anh hay không. Chỉ cần Kim Jaejoong không đuổi anh
ra ngoài, anh liền ra sức nịnh bợ. Để có thể mua đồ ăn cho Kim Jaejoong hàng
ngày, anh còn đăng kí thêm một thẻ phòng ở quầy phục vụ, thuận tiện cho anh ra
vào phòng Kim Jaejoong. Kim Jaejoong cũng không quá phản đối việc này, vậy nên Jung
Yunho coi như cậu đồng ý.
Khách sạn bốn sao bình thường đều có bộ phận
giặt quần áo cho khách hàng. Kim Jaejoong từ trước đến nay vẫn gọi dịch vụ
phòng, kết quả Jung Yunho vì muốn biểu hiện, vụng trộm lẻn vào phòng tắm cậu trộm
áo phông và quần jean. Anh vốn còn định trộm cả đồ trong, kết quả tìm cả buổi lại
thấy đồ lót của đặt trong máy sấy, sấy gần xong rồi.
Đến khi Kim Jaejoong tỉnh ngủ đi vào phòng tắm,
chợt phát hiện quần áo cậu thay ra đã không cánh mà bay, cậu không cần suy nghĩ
cũng biết là ai làm.
Kim Jaejoong gõ cửa phòng Jung Yunho, đợi một
hồi cửa phòng mới mở ra. Tay Jung Yunho vẫn còn ướt nước, áo sơmi trên người
cũng ướt đẫm. Kim Jaejoong không muốn lằng nhằng với anh, trực tiếp đi tới cửa
phòng tắm.
Đi vào quả nhiên nhìn thấy trên mặt đất đều
là nước, bồn rửa mặt bị anh đổ đầy xà phòng tạo thành vô số bong bóng màu trắng,
nhìn có lẽ là nước giặt quần áo còn nhiều hơn nước thường. Kim Jaejoong cẩn thận
đi dọc theo tường, sau đó từ trong bồn đầy bong bóng kia mò chiếc áo rực rỡ sắc
màu của cậu lên.
Mắt Kim Jaejoong nhìn chằm chằm vào trong bồn
bong bóng, không quay đầu lại nói: “Quần đâu rồi?”
Jung Yunho im lặng thoáng chốc, ngón tay chậm
rãi chỉ về phía bồn rửa mặt: “Trong đó.”
Kim Jaejoong từ khi đồng ý một lần nữa làm bạn
với anh thì sức chịu đựng của cậu vẫn bị anh khiêu chiến đến cực hạn. Tuy tâm
tư của Jung Yunho cậu đều hiểu rõ, nhưng có vài việc thật sự khiến người không tiếp
thu được.
Chẳng hạn như hiện tại, Kim Jaejoong vươn tay
xách chiếc quần từ trong bồn bong bóng ra, quần vì ngâm nước lâu mà màu đã phai
đi, đang chảy nước tong tỏng. Jaejoong ném quần xuống bệ rửa mặt, vứt cả chiếc
áo nhiều màu của cậu xuống luôn.
“Jung Yunho, cậu trộm quần áo của tớ?”
Jung Yunho muốn nói không, nhưng thấy trên mặt
Kim Jaejoong tràn ngập sự khó chịu, lời đến bên miệng lại ngoan ngoãn nuốt vào:
“Không, không phải, tớ chỉ là muốn giặt giúp cậu thôi.”
“Giặt giúp tớ?” Kim Jaejoong bị anh chọc giận
đến bật cười, chỉ là nụ cười kia không dịu dàng chút nào. “Cậu không biết quần
jean không được giặt như vậy sao? Nào có ai giặt quần jean như cậu!” Cậu nói
xong liền cầm quần lên giũ giũ.
Chiếc quần đang yên lành, cứ như vậy bị Jung
Yunho làm hỏng.
Jung Yunho bất an xoa xoa tay, đi đến trước mặt
Kim Jaejoong, hai tay cầm lấy chiếc quần bị anh giặt mà sắp hỏng: “Chẳng qua là
tớ thấy hai ngày nay cậu uống thuốc rất mệt mỏi, tớ muốn làm việc gì đó cho cậu.
Lúc trước khi còn ở ký túc xá, không phải cậu vẫn giặt quần áo cho tớ sao? Giờ
cậu mắc bệnh, tớ nghĩ cũng nên giặt cho cậu…”
“Cậu đang muốn chuộc tội?”
“…” Jung Yunho sững sờ đứng tại chỗ, không biết
trả lời như thế nào.
“Tớ nói rồi, tớ đã tha thứ cho cậu, cậu không
cần phải làm những việc nhàm chán như vậy.” Giọng Kim Jaejoong rất bình thản,
trên mặt cậu cũng không biểu hiện cái gì, không biết liệu cậu có tức giận hay không.
Jung Yunho lo lắng liếc nhìn cậu, sau đó lại rời ánh mắt đi.
Anh không dám tiếp tục nhìn, đôi mắt Kim
Jaejoong tựa như một bộ phim, chiếu lại toàn bộ hình ảnh năm đó anh và Kim
Jaejoong chia tay.
Jung Yunho đứng nguyên tại chỗ, trong lòng hỗn
tạp đủ năm mùi vị, cảm giác cay xé cổ xộc lên cổ họng, khiến anh suýt chút nữa
rơi nước mắt.
Nửa phút sau, Jung Yunho rốt cuộc mở miệng,
như đang xin lỗi, lại như đang thì thầm với chính mình: “Cậu không thể tha thứ
cho tớ, tớ thà rằng cậu vẫn luôn giận tớ. Tớ làm chuyện quá đáng thế, sao cậu
có thể dễ dàng tha thứ cho tớ như vậy.”
Nói xong anh không đợi Kim Jaejoong phản ứng
lại, liền nhanh chóng đẩy cậu ra khỏi phòng tắm, lại đóng cửa khoá trái.
Kim Jaejoong cúi đầu nhìn tay mình, bên trên
còn dính rất nhiều bong bóng. Trong nháy mắt, cậu thậm chí cảm thấy lòng mình mềm
mại hơn, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, cảm giác này nhanh chóng bị tiếng nước
truyền tới từ trong phòng tắm đánh tan.
Theo hiểu biết của cậu về Jung Yunho, việc vừa
rồi nhất định đã kích thích anh, vậy nên anh hiện tại hẳn đang nghĩ cách cứu
vãn mặt mũi của mình. Kim Jaejoong nghĩ đến chiếc quần mới mặc một lần kia, không
khỏi thở dài dưới đáy lòng.
Cậu dán người lên cửa, vỗ vỗ vài cái: “Cậu nhốt
mình bên trong là muốn làm gì?”
Jung Yunho ngoảnh mặt làm ngơ, tiếng nước
càng lớn.
“Cậu ra ngoài đi, tớ đồng ý giờ tớ chưa tha
thứ cho cậu, vậy được chưa?”
Jung Yunho vẫn không trả lời.
Kim Jaejoong đột nhiên dùng sức đập cửa, lớn
tiếng mắng: “CMN cậu đi ra cho tớ! Còn giặt nữa thì quần tớ hỏng mất, đi ra!”
Một giây, hai giây, ba giây.
Cửa chậm rãi mở ra, Jung Yunho mở to đôi mắt
xếch, tò mò nhìn Kim Jaejoong: “… Thật sự sẽ hỏng sao?”
Kim Jaejoong tức giận đẩy anh ra, vọt vào
nhanh chóng giải cứu chiếc quần bò của mình. Quần vừa bị Jung Yunho tra tấn, dính
một đống lớn bong bóng, lúc này đang trắng phớ nằm trên bệ rửa mặt.
Jung Yunho run run đi theo sau, còn như tranh
công giật lấy quần: “Ừ, coi như sạch rồi.” Anh thậm chí còn lấy áo phông “Đã giặt
sạch” từ trong máy sấy ra cho Kim Jaejoong kiểm tra: “Cái này cũng giặt xong rồi.”
Kim Jaejoong liếc một cái, lập tức nổi trận
lôi đình, không muốn nhìn Jung Yunho nữa, nửa ngày sau mới nói: “Giờ cậu đi ra
ngoài đi, đừng có nói chuyện với tớ.”
Jung Yunho bị đả kích suy sụp mặt mày, có
chút tủi thân: “Tớ giặt không tốt sao? Tớ giặt rất nghiêm túc mà.”
Kim Jaejoong không nói lời nào, nhìn anh.
Jung Yunho cảm thấy một cảm giác mất mát tập
kích mọi giác quan của anh, đặc biệt là trái tim trong ngực, đau nhức vô cùng. Anh
rất khó chịu, lại không dám biểu hiện ra, sợ mình chọc Kim Jaejoong mất hứng. Hồi
lâu sau mới thấy anh mở miệng nói: “Tớ không thông minh như cậu, rất nhiều việc
tớ không làm được. Nhưng hai người ở cùng nhau, tớ không thể không làm gì hết.
Huống chi tớ dẫn cậu đi khám bệnh, cậu cũng phải cho tớ cơ hội, để tớ thể hiện
chứ.”
Lời này anh nói rất chua xót, như thể bị cả
thế giới vứt bỏ. Chẳng qua chỉ là giặt quần áo, nhưng trong lòng Jung Yunho, việc
này đã biến thành thiếu sót trí mạng của anh.
Kim Jaejoong nhíu chặt mày, trong ánh mắt không
kiên nhẫn dần để lộ chút bó tay không biết làm sao.
Jung Yunho thấy cậu thả lòng, thừa thắng bước
lên. Anh đứng cạnh Kim Jaejoong, nhẹ giọng nói, “Nếu không, cậu dạy tớ đi. Những
việc nhà lặt vặt thế này, sau này thể nào cũng có lúc cần dùng.”
“Tớ dạy cậu?” Kim Jaejoong như nghe được chuyện
cười: “Cậu muốn học giặt quần áo?”
Cậu nhớ rõ trước kia khi hai người còn ở bên
nhau, mỗi lần cậu muốn Jung Yunho giúp cậu, Jung Yunho đều trốn rất xa. Kim
Jaejoong biết anh là đàn ông Hàn Quốc truyền thống, không vào phòng bếp, không giặt
quần áo, thỉnh thoảng ép anh dọn dẹp phòng cũng chỉ qua loa cho xong.
Không nghĩ tới người đàn ông mười đầu ngón
tay không dính nước này lại bảo Kim Jaejoong dạy anh giặt quần áo.
Nói thật, Kim Jaejoong cảm thấy anh đang đùa.
Nhưng khi nhìn biểu cảm của anh, cậu lại thấy anh rất chân thành.
Jung Yunho hai tay chống trên bồn rửa mặt, nở
nụ cười rực rỡ: “Ừ! Tớ muốn học, hiện tại học đi.”
Nụ cười của anh rất chân thành, Kim Jaejoong xoay
người đi chỗ khác, không nhìn anh nữa, nhưng cũng không nói gì.
Rửa sạch bệ và bồn, Kim Jaejoong đặt quần vào
trong bồn rửa mặt, lại xả nước cho bớt bong bóng; sau đó lại đổ đầy chậu nước,
dùng sức giũ.
Vài lần sau, quần jean rốt cuộc không còn
dính đầy bong bóng nữa.
“Quần jean bình thường không cần phải dùng xà
phòng, trừ phi cậu thường xuyên mặc thì nửa năm tới một năm mới phải giặt một lần.
Bình thường nếu cậu cảm thấy bẩn, hoặc ra rất nhiều mồ hôi, vậy thì treo ở chỗ
thoáng gió, vẩy chút nước sạch lên rồi phơi khô.” Kim Jaejoong vắt sạch nước từ
quần, cảm thấy tương đối mới cầm nó ra sân thượng bên ngoài phòng khách, chỉ
vào mắc áo treo trên cao, nói với Jung Yunho: “Lấy ra đây.”
Jung Yunho lập tức làm theo, sau đó thuận tay
giúp Kim Jaejoong xắn ống quần, tiện cho cậu phơi nắng.
“Vậy là được rồi à?” Jung Yunho không biết
miêu tả cảm xúc kỳ diệu này như thế nào. Hoá ra cùng Kim Jaejoong giặt quần áo
là một việc thú vị như vậy, anh thậm chí còn hối hận lúc trước vì sao vẫn luôn
từ chối yêu cầu của Kim Jaejoong. Khi đó nếu đồng ý cùng cậu giặt ga giường, hẳn
sẽ rất vui.
Kim Jaejoong chỉ liếc anh một cái, sau đó không
nói một tiếng quay lại phòng khách, cậu ngồi xuống ghế salon, lật menu trên bàn
trà.
Jung Yunho lập tức đi qua, ân cần chuẩn bị
nghe cậu dặn dò: “Hôm nay muốn ăn gì?”
Kim Jaejoong xem menu, mặt bình thản. Jung
Yunho giờ sợ nhất là Kim Jaejoong lạnh nhạt không phản ứng gì, chỉ cần vừa thấy
lập tức kéo còi báo động. Ai ngờ Kim Jaejoong lại vẻ mặt ôn hoà nhìn anh nói: “Không
muốn ăn mấy thứ này, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Hả?” Jung Yunho thoáng cái chưa kịp phản ứng,
sau đó mừng rõ nói: “Được, vậy cậu muốn ăn gì? Tớ bảo bạn đặt bàn hộ cho.”
“Ăn quà vặt thôi, đi ra ngoài dạo xem, nhìn
thấy cái gì ngon thì ăn cái đấy.”
“Đi thôi, cậu muốn ăn gì thì ăn.” Jung Yunho có
chút vui vẻ quá mức, đây là lần đầu tiên Kim Jaejoong chủ động đi ra ngoài với
anh trong mấy ngày qua. Anh vọt tới phòng ngủ, lấy điện thoại và ví tiền, lại vội
vàng chạy ra ngoài.
Kim Jaejoong cùng anh đi tới cửa, lại quay
người nói với Jung Yunho: “Thay quần áo đi.” Nói xong liền về phòng mình.
Jung Yunho sững sờ, cúi đầu nhìn thấy trên áo
dính đầy nước, chợt hiểu ra.