Chapter 17
Cậu là một người hiểu rất rõ bản thân mình,
có rất ít người làm được như cậu, từ lúc bắt đầu đã biết rõ bản thân cần gì. Cậu
yêu Jung Yunho, đây là sự thật không thể thay đổi. Dù Jung Yunho đã tổn thương
cậu nhiều như vậy, nhưng cậu vẫn nhớ rõ những kỉ niệm hạnh phúc khi ở bên nhau
kia.
Kim Jaejoong trầm ngâm nhìn bóng tối: “Tìm tớ
có việc gì?”
Jung Yunho thấy cậu đã nói chuyện thì âm thầm
thở phào: “Tin tức gần đây cậu nên đọc đi, tớ vốn cũng không định nói cho cậu
biết, nhưng xế chiều nay, toàn bộ clip trong di động của Tiễn Chanh đã bị tung
lên mạng rồi. Tớ vẫn chưa tra ra được là ai đăng, hơn nữa có tìm được cũng chẳng
có tác dụng gì, vậy nên tớ muốn tìm cậu nói chuyện.”
Kim Jaejoong còn chưa lên mạng xem, nhưng mà
cậu không muốn nói gì với Jung Yunho cả: “Coi như là tuyên truyền cho phim
thôi. Chẳng có gì để nói cả, những việc thế này càng giải thích càng loạn, tuỳ
bọn họ đi.”
“… Cậu nghĩ như vậy à?” Cách điện thoại, Jung
Yunho im lặng hồi lâu đột nhiên hỏi một câu.
Kim Jaejoong thản nhiên nói: “Cậu muốn nói gì
với tớ?’
“Tớ nghĩ vài biện pháp để giải quyết việc
này, nhưng mà phải thương lượng với cậu mới quyết định được.”
“Thật xin lỗi, tớ không muốn gì nói với cậu về
chuyện này cả.”
Đầu bên kia Jung Yunho gặp đèn đỏ. Anh vội
vàng phanh xe, bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra tiếng động chói tai: “Không nói
chuyện này thì nói chuyện gì?”
Kim Jaejoong há miệng, thiếu chút nữa thốt
lên. Cũng may cậu vẫn còn có ý thức, cuối cùng nuốt xuống toàn bộ lời muốn nói.
Điện thoại vẫn đang kết nối, nhưng Kim
Jaejoong vẫn im lặng, cậu thậm chí có thể nghe thấy đầu bên kia điện thoại
loáng thoáng có tiếng thở dài. Kỳ thật cậu không phải không muốn nói chuyện với
Jung Yunho, chỉ là lúc này, cậu không muốn gặp Jung Yunho, cậu vẫn chưa hoàn
toàn vứt bỏ được mối tình kia. Nếu hiện tại gặp, chẳng may cậu không khống chế
được nói vài lời không nên nói, vậy hai người bọn họ sau này gặp nhau sẽ rất xấu
hổ.
Cậu đã từng hỏi Jung Yunho, nếu sau này quan
hệ của chúng ta bị truyền thông biết, anh sẽ làm thế nào?
Khi đó bọn họ còn rất trẻ, sau khi rời khỏi
DBSK, Kim Jaejoong không biết mình đang làm gì, cậu mở một quán cà phê, sau lại
ra album solo. Cậu không có mục đích sống trên thế giới này, không ai biết cậu
muốn gì, cũng không ai hiểu được tại sao cậu phải làm như vậy. Nhưng cậu biết
rõ —— Vì cậu yêu Jung
Yunho. Chỉ vì có thể tiếp tục yêu người này, cậu có thể rời khỏi giới giải trí.
Lúc ấy, Jung Yunho rất chân thành nói với cậu:
“Anh sẽ nói cho mọi người biết, em là vợ của anh.”
Khi đó họ tuy không thể công khai đi với
nhau, dù thỉnh thoảng gặp được cũng phải làm bộ không thèm nhìn, nhưng Kim
Jaejoong cảm thấy rất hạnh phúc. Trước khi Jung Yunho về nhà, cậu sẽ đích thân
chuẩn bị bữa tối cho anh, giặt quần áo cho Jung Yunho, nhìn anh mệt mỏi nằm
trên giường mà chìm vào giấc ngủ. Đó là nhà của cậu, một gia đình trọn vẹn.
Vậy nên khi Jung Yunho nói những lời này, Kim
Jaejoong không nghĩ quá nhiều. Câu cho là đúng, bởi vì cậu tin Jung Yunho cũng
yêu cậu. Cậu còn nhớ rõ ánh mắt Jung Yunho lúc đó, tập trung vô cùng, nhưng
đang hứa hẹn với cậu.
Không nghĩ tới vấn đề mười năm trước hỏi vậy
mà đã thật sự xảy ra, quả thật trùng hợp như trong truyện cổ tích vậy. Nhưng Kim
Jaejoong không dám hỏi, cậu thật sự rất sợ, nếu Jung Yunho không trả lời giống
lúc trước…
Kim Jaejoong hiểu rõ, tình cảm bọn họ theo thời
gian trôi qua, bao nhiêu ngày đêm đã sớm mài mòn hết. Dù là yêu hay là hận, thời
gian vẫn luôn là thuốc làm dịu mạnh nhất.
Nhưng cậu lại không cách nào khiến cho tình cảm
của mình phai nhạt đi được. Bất kể lúc nào, chỉ cần cậu nhớ tới những hình ảnh trong
quá khứ, tim cậu sẽ đau đớn như thể bị cắt ra. Loại đau đớn này không quá sâu,
nhưng lại âm ỉ kéo dài như người đang cầm dao cùn mà cắt từng chút một.
Hai người hồi lâu không nói gì. Jung Yunho rốt
cuộc thở dài, thấp giọng nói: “Mặc kệ cậu có muốn nói chuyện với tớ hay không,
hiện tại tớ muốn gặp cậu… Cậu nói cho tớ biết giờ cậu đang ở đâu, tớ qua tìm cậu
được không?”
Kim Jaejoong không trả lời, Jung Yunho lại
kiên nhẫn đợi.
Chờ đợi vẫn luôn là việc giày vò con người nhất,
bởi vì bạn biết rõ cuối cùng sẽ không tránh được, nhưng lại cố kéo dài thêm đôi
chút. Tựa như Kim Jaejoong lúc này, cậu căn bản không biết mình có muốn gặp Jung
Yunho hay không, lúc Jung Yunho nói “Tớ muốn gặp cậu”, cậu vô thức muốn chửi thề
một câu.
Trong lòng cậu thật sự nghĩ như vậy sao?
Kim Jaejoong hận nhất là bản thân không nói dối.
Không phải là cậu không lừa người khác, cậu chỉ không lừa bản thân mình.
Dù cậu có phủ nhận thế nào, cậu không thể
thay đổi một sự thật, một người khi yêu người khác, từ trước tới nay sẽ không vì
thái độ của đối phương mà thay đổi lòng mình.
“… Tớ ở nhà, mật khẩu không đổi, cậu tự đến
đi.” Giọng Kim Jaejoong rất nhẹ, tựa như lông vũ bay lượn giữa không trung. Cậu
cúp điện thoại xong, cảm thấy tay mình cũng đang run rẩy.
Ngôi nhà này là mấy năm trước, Jung Yunho mua
làm quà tặng cho Kim Jaejoong.
Có một lần Kim Jaejoong nói muốn đi Đan Mạch,
đó là quê hương của truyện cổ tính, chừng năm sáu tháng sau, Jung Yunho cùng cậu
đến Aarhus[1]
chơi vài ngày. Hai người đi thăm quan bảo tàng mỹ thuật, lại chụp ảnh trên những
con phố như trong truyện cổ tính. Cuối cùng khi bọn họ vào giáo đường Aarhus, Jung
Yunho tặng hai món quà cho Kim Jaejoong, một là chiếc nhẫn kim cương, một là giấy
chứng nhận bất động sản.
Jung Yunho mở hộp, lấy chiếc nhẫn kim cương
dành cho nam ra, dùng ánh mắt đơn giản nhất nhưng chân thật nhất chăm chú nhìn Kim
Jaejoong: “Em nhận chiếc nhẫn này thì coi như đồng ý lời cầu hôn của anh. Em nhận
lấy nhà, chúng ta sẽ kết hôn.”
Nhiều năm như vậy, chiếc nhẫn vẫn luôn bị Kim
Jaejoong giấu ở trong ngăn kéo hai tầng trong phòng sách, mà ngôi nhà này ngay
từ đầu đã đăng ký dưới tên Kim Jaejoong.
Jung Yunho trực tiếp đi thang máy từ bãi đỗ
xe dưới mặt đất lên. Ra khỏi thang máy, đi bộ một chút là đến nhà Kim Jaejoong.
Đây là khu chung cư cao cấp, phần lớn các gia
đình đều lắp đặt hệ thống nhận dạng vân tay. Jung Yunho do dự nhìn bàn phím nhập
mật mã, cuối cùng vẫn chọn ấn chuông cửa.
Kim Jaejoong mở cửa nhìn anh một cái, không nói
gì liền xoay người vào trong.
Vốn qua đợt quay phim vừa rồi, thái độ của Kim
Jaejoong với Jung Yunho đã tốt đẹp hơn nhiều. Nhưng hôm nay cậu không biết vì
sao, trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là khi vừa mới mở cửa liền
nhìn thấy Jung Yunho. Hình ảnh này thật đáng ghê tởm, như đang khắc sâu thêm vết
sẹo của cậu.
“Ăn cơm chưa?” Jung Yunho đóng cửa lại. Căn
nhà này vẫn giống lúc trước, sau khi hai người chia tay, Kim Jaejoong cũng không
về đây được mấy lần, nhưng mà nhà coi như sạch sẽ, xem ra là có thuê người định
kỳ đến quét dọn.
“Cậu chưa ăn à?” Kim Jaejoong vô thức hỏi lại.
Cậu đi tới ghế salon, bên phải chính là phòng
bếp, mà cậu hỏi xong cũng cảm thấy không ổn, vì vậy cậu dừng lại quay người
nhìn Jung Yunho đang đứng trước cửa. Anh đang cầm đôi dép lê, khom người định đổi.
Kim Jaejoong nở nụ cười chua chát, lại hỏi một
lần nữa: “Nếu chưa ăn thì ra ghế salon ngồi chờ, nhưng mà trong nhà chỉ còn mì
thôi.” Kim Jaejoong chỉ chỗ ghế salon, sau đó đi và phòng bếp.
“Tớ không đói.”
“Vậy là chưa ăn rồi.”
Jung Yunho chần chờ đôi chút, không khách sáo
với cậu nữa: “Ừ, chưa ăn, tớ họp ở công ty suốt, xong cái là đến đây luôn.” Jung
Yunho ngồi xuống ghế salon, quan sát phòng khách, quả nhiên trên chiếc kệ gần
ban công vẫn đặt chiếc đèn hoa mà Kim Jaejoong thích nhất. Jung Yunho vẫn cảm
thấy những thứ này đặc biệt nữ tính, nhưng Kim Jaejoong lại thích, vậy nên lúc
trước, phong cách nhà bọn họ vô cùng lộn xộn, vừa có sự lãng mạn của thiếu nữ,
vừa có sự phản nghịch của con trai.
Trong phòng bếp truyền đến mùi thơm của mì. Jung
Yunho nhịn không được ghé mắt nhìn, Kim Jaejoong đang bưng một bát mì lớn đi ra.
Cậu hất cằm về phía phòng ăn, Jung Yunho đang định nói ăn ở phòng khách cũng được
rồi lại giật mình nhận ra, anh đã không còn là chủ của căn nhà này nữa rồi.
Kỳ thật Kim Jaejoong cũng không phải người rất
giỏi nấu ăn, cậu chỉ là rất thích cảm giác khi ở trong bếp. Vì vậy, cậu thỉnh
thoảng sẽ làm mấy món kỳ quái mà tự cậu ság tạo ra, sau đó mời người khác ăn,
ăn xong sẽ ra sức truy hỏi ăn ngon không. Jung Yunho là dạng người không kén
ăn, chỉ cần no bụng là được, ăn gì không quan trọng, vậy nên anh từng được Kim
Jaejoong khen là người đàn ông có vị giác tốt.
Danh hiệu này Jung Yunho đã đảm nhận mười
năm, bởi vì trong DBSK, không ai nguyện ý tranh danh hiệu này với anh.
Jung Yunho từng miếng từng miếng ăn mì, nhưng
mì vừa ra khỏi nồi nên rất nóng, đầu lưỡi Jung Yunho bị bỏng đến đau rát.
“Ăn chậm chút, thổi đã rồi hãy ăn!” Kim
Jaejoong nói xong mới nhận ra mình lắm lời, vì vậy cậu dời đề tài sang vấn đề
mà hai người hôm nay phải nói. “Không phải cậu nói có việc muốn nói với tớ sao?
Bây giờ nói đi.”
Jung Yunho nuốt mì trong miệng: “Cậu vừa rồi
đã lên mạng xem chưa?”
“Chưa.”
“Video bị phát tán từ Trung Quốc. Bọn họ nói
như thế nào? Trương Tuyết có liên lạc với cậu không?”
Kim Jaejoong gật gật đầu: “Cô ấy buổi chiều
đã gọi điện cho tớ, nói qua về tình huống bên Trung quốc.”
“Cậu nói với cô ấy như thế nào?”
Kim Jaejoong liếc nah: “Tớ bảo cô ấy không cần
lo, cứ kệ bọn họ đi.”
Jung Yunho nhìn cậu, đột nhiên buông đũa: “Cậu
định làm như vậy thật à? Đây không phải scandal bình thường, tất cả truyền
thông châu Á đều đang chăm chăm dõi theo việc này, một khi ầm ĩ hơn nữa thì
ngay cả những việc trước kia… Không, những việc trước kia đã bị lôi ra rồi, nếu
tiếp tục mở rộng, cậu nhất định sẽ bị ảnh hưởng.”
Kim Jaejoong không sao cả cười cười: “Tớ chẳng
quan tâm.”
Jung Yunho sốt ruột cho cậu cả đêm, kết quả giờ
lại bị một câu của cậu chặn ngang họng. Anh im lặng cả buổi mới thở dài nói: “Vậy
cậu quan tâm cái gì?”
“Tớ chẳng quan tâm gì cả.”
Giọng điệu của Kim Jaejoong hoàn toàn không giống
đang nói đùa. Jung Yunho bất giác nhíu mày, anh ăn thêm hai miếng, mới hỏi: “Jaejoong,
tớ mấy năm này không dám liên lạc với cậu, tớ cảm thấy mình không nên quấy rầy
cậu. Nhưng tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu, mấy năm qua cậu thế nào?”
Kim Jaejoong ngẩn người, nhưng mà rất nhanh
đã phản ứng lại: “Vốn không tệ đâu, nhưng hiện tại lại bị cậu quấy rầy.”
“Tớ…” Jung Yunho im lặng hồi lâu mới nói: “Tớ
biết rõ rất nhiều chuyện không phải một câu xin lỗi là có thể cứu vãn, nhưng tớ
thật sự hi vọng cậu có thể sống tốt, tớ không muốn cậu bị tổn thương nữa. Như mấy
lời đồn đãi kia vậy, nếu có thể khống chế, vậy chúng ta thử một lần có được không?”
Kim Jaejoong đột nhiên nở nụ cười, cậu nhướn
mày hỏi: “Cứu vãn?”
“Tớ nói là những thương tổn mà tớ gây ra cho
cậu, không phải một câu xin lỗi là có thể đền bù.”
“Không cần.” Kim Jaejoong lạnh mặt, ngay cả
giọng cậu cũng rất lạnh lùng, “Chuyện của tớ tự tớ sẽ tìm cách, cậu lo cho mình
là được. Ba mươi mấy tuổi rồi, ngay cả cơm tối cũng không có ai dặn cậu ăn sao?”
Ánh mắt Kim Jaejoong nhìn chén mì trước mặt Jung
Yunho. Jung Yunho mới đầu không hiểu ý cậu, một lát sau anh mới đột nhiên hiểu
ra, “Tớ thấy sống một mình cũng hay, mấy năm nay tớ vẫn sống một mình.”
Kim Jaejoong lại cười lạnh một tiếng: “Ăn no
chưa?”
“Ừ, no rồi.”
“No rồi thì về đi.” Kim Jaejoong đứng lên đi
tới phòng ngủ, “Bát để đằng kia, nhớ khoá cửa hộ tớ.”
Phòng ngủ vẫn tối đen như trước, Kim Jaejoong
nằm trên giường, quay lưng về phía cửa.
Một lát sau, phòng khách không hề truyền đến
tiếng đóng cửa. Lại một lát sau nữa, tiếng bước chân vững vàng vang lên, đèn ở
đầu giường Kim Jaejoong đột nhiên bị bật lên.
“Cậu ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh đấy.” Jung
Yunho vươn tay đắp chăn hộ cậu. Kim Jaejoong lại hất ra luôn, cậu vẫn luôn nhắm
mắt, không chịu nói gì.
“Tớ biết tâm tình cậu không tốt. Nếu cậu không
muốn nói gì vậy chuyện này giao cho tớ xử lý, cậu thấy thế nào?”
Kim Jaejoong vẫn không nhúc nhích nằm đó, căn
bản đã coi Jung Yunho là không khí.
Jung Yunho đứng đó một lát, anh nhẹ nhàng thở
dài, sau đó ngồi xổm xuống trước giường, cứ vậy lẳng lặng nhìn Kim Jaejoong.
Khuôn mặt hai người rất gần nhau, gần đến mức chỉ cần nhích thêm một chút là có
thể hôn đối phương.