Chương 15.2
Tắm rửa xong xuôi cũng đã đến choạng vạng tối,
Tại Trung vừa mệt vừa đối, hoàn toàn không còn sức lực mặc cho Duẫn Hạo ôm lên
long sàn. Hồng Lăng và Đạp Tuyết đã chuẩn bị sẵn ít đồ ăn nhẹ, Tại Trung vừa
nhìn thấy bánh sen ngọt liền lấy cả tảng cắn một miếng lớn. Nhìn bộ dạng ăn ngấu
nghiến đó, Duẫn Hạo cũng không nói gì, chỉ cầm lấy tô cháo từ tay Hồng Lăng,
múc một thìa đưa đến bên miệng Tại Trung.
Tại Trung tự nhiên không khách khí ăn một ngụm,
Duẫn Hạo mỉm cười: “Từ từ ăn, coi chừng nghẹn.”
“Uhm..” Rốt cuộc nuốt được miếng bánh, Tại
Trung giãn lông mày, “Ta thế mà cả ngày chưa được ăn gì, còn bị ngươi hành hạ
như thế!” Lời nói căn bản chỉ có ý làm nũng, nhưng cậu lại quên mất còn Hồng
Lăng và Đạp Tuyết ở bên hầu, vừa nói xong liền hối hận. Mắc cỡ đỏ mặt liếc bọn
họ, thấy bộ dáng hai người muốn cười mà không dám cười, cậu liền tức giận,
“Không cho các ngươi cười! Còn cười trừ bổng lộc.!”
“Chúng nô tỳ vì Hoàng phi mà cao hứng.” Hồng
Lăng nháy mắt “Bận rộn cả ngày nhưng có thể ăn đồ mình thích người cũng mất hứng
sao?” Trong lời nói có cả sự trêu chọc, Tại Trung càng thêm xấu hổ.
Duẫn Hạo cũng không vì Hồng Lăng nói đùa mà tức
giận, chỉ cười nhẹ. “Hai người các ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.” Hồng Lăng cùng Đạp Tuyết che miệng đi
ra khỏi tẩm cung.
Tại Trung vừa ăn cháo Duẫn Hạo bón, vừa nói:
“Ta đói bụng cũng không thể ăn nhiều thế được, ăn hết chén cháo này ta sẽ không
ăn nữa. Còn ngươi, ngươi mới chỉ ăn điểm tâm thôi a.”
“Chút nữa trẫm sẽ ăn. Ăn đi, coi chừng bị bỏng.”
Duẫn Hạo ghé thìa cháo bên môi, thổi nhẹ, sau đó mới đưa đến bên miệng Tại
Trung.
Hắn cẩn thận cùng bảo vệ, từng chút chiếm lấy
trái tim Tại Trung, mà hắn có lẽ cam tâm tình nguyện cả đời. Cảm giác ngọt
ngào, hạnh phúc qua đi, sau đó là mệt mỏi và đau đớn. Duẫn Hạo không để người
đưa cậu về cung Bồng Lai, mà ở lại đây luôn. Sau khi ăn xong, Duẫn Hạo liền đến
Ngự thư phòng xem tấu chương, Tại Trung nửa nằm nửa ngồi trên giường xem một cuốn
thơ.
Hồng Lăng chuẩn bị nước ấm để cậu ngâm chân,
trong tẩm cung cũng có lò sưởi, cho dù mặc áo mỏng cũng không thấy lạnh. Hai
chân ngâm vào trong nước ấm, cả người cũng tự nhiên ấm lên. Tóc rối tung xoà xuống
hai bên tản ra sự lười biếng cùng kiều mị không lên lời. mà ngay cả Hồng Lăng cũng
hoảng hốt một chập mà nhìn nhầm, Kim Tại Trung, lại giống một người khác.
Đó là nam tử Liên Khuynh, mà không phải là Kim
Tại Trung nhỏ tuổi.
Mà cậu, vốn là Liên Khuynh.
Bảo bối độc nhất của Liên tộc, khuynh quốc khuynh
thành, tựa như ánh trăng.
Đạp Tuyết rót trà, đưa đến tận tay, “Hoàng
phi, đây là Hoa trà an thần, sau khi uống, có thể ngủ ngon hơn.”
“Ta hôm nay rất mệt, không uống cũng có thể
ngủ ngon.” Nói thì nói như vậy, nhưng Tại Trung vẫn đỡ lấy chén trà nho nhỏ nhấp
một ngụm. Hương vị thơm ngọt quyện lồng, một ngụm vẫn không đủ, Tại Trung uống
cạn đáy chén mới trả lại cho Đạp Tuyết. Bởi vì bản thân cử động bất tiện, cho
nên Hồng Lăng phải lại gần cậu, Tại Trung cảm thấy ngại ngùng, nhưng cũng không
nói gì, cho đến khi nằm vào trong chăn, cậu mới ngạc nhiên ngẩn người. Hôm nay
hết thảy tựa như một giấc mộng, mà cả đời này kiếp này cậu cũng không quên.
Nhưng mà, người trong giấc mộng là hắn.
Hồng Lăng giúp Tại Trung chỉnh lại chăn đệm,
xác định cậu ngủ rồi mới yên tâm đi ra ngoài, Đạp Tuyết cũng đi theo sau. Khí
trời bên ngoài càng lạnh hơn mấy ngày trước, Hồng Lăng thở dài, tựa như tự nói:
“Hoàng phi với Bệ hạ, cuối cùng cũng đến hết lễ rồi.”
“Bệ hạ đối với Hoàng phi là ân tình, không phải
ai cũng sánh được.” Đạp Tuyết cười nói. “Tỷ tỷ đối với Hoàng phi cũng là tận
tâm tận lực.”
“Ta nhận ân huệ của công chúa Liên Nhã, người
là Hoàng phi, là hài tử duy nhất của công chúa, ta đương nhiên phải dùng cả
tính mạng này để bảo vệ người.” Nàng mỉm cười, “Ngươi tuổi còn nhỏ, mới vào
cung không lâu liền làm cung nữ dâng trà cho Hoàng thượng, coi như có bản lĩnh.”
“Hôm nay ngươi là người bên cạnh Bệ hạ, không
cần khách khí với ta.” Bất chợt, Hồng Lăng lấy từ trong thân áo một cái vòng ngọc,
“Đây là đồ lúc trước công chúa Liên Nhã đã thưởng cho ta, ta không hợp, mà ta
thấy ngươi rất phù hợp liền đưa cho ngươi. Chỉ là…” Hồng Lăng tới gần Đạp Tuyết,
ghé vào tai nói: “Sau này ở hậu cung của Bệ hạ, muội muội phải lưu tâm rồi.”
Nói xong, chiếc vòng ngọc đã được nhét vào trong dây lưng của Đạp Tuyết.
“Bệ hạ chỉ có một Hoàng phi là phi tử, tỷ tỷ
quá lo lắng rồi.” Tay vừa mới sờ lên vòng ngọc muốn lấy ra trả, liền bị Hồng
Lăng chặn tay, Đạp Tuyết ngẩng đầu, con ngươi lặp loè nhìn thẳng Hồng Lăng.
“Bệ hạ là Quân vương, không có khả năng cả đời
chỉ có mình Hoàng phi là phi tử. Ngươi cũng biết Hoàng phi tính tình thiện
lương, nếu sau này có thế nào, người bị tổn thương cũng chỉ có Hoàng phi. Nể
tình Hoàng phi đối với muội muội có hảo cảm, sao muội không nhận lấy?” Hồng
Lăng buông tay, cười nhạt: “Ta không mong Hoàng phi có thể độc chiếm hậu cung
này, Hoàng phi thiện lương không phải người trăm phương ngàn kế, chỉ là, ta muốn
Hoàng phi bình an cả đời.”