Part 41
Bạn
Shim đang mua cơm tối ở gần nhà Kim Jaejoong, chờ bạn Kim trở về để
tiếp tục đàm đạo việc phát triển thêm một bước tình cảm với Jung tổng,
nhờ phúc của bạn Kim, cậu có cảm hứng dồn dập, tiền lương cũng
tăng, hôm nay cậu sẽ hào phóng khao một phen!
“Anh
ơi, gói cho em một phần cổ vịt cho hai người.”
“A,
được! Chàng trai, có lấy thêm chút rượu nhắm không?”
Shim
Changmin quyết đoán nói:
“Không
lấy rượu!!”
“Ai…
Không lấy thì sao phải dữ dằn như vậy chứ.” Anh zai bia đỡ đạn nội
ngưu đầy mặt.[1]
Shim
Changmin nhận đồ ăn bước đi, một cô gái giữ chặt cậu ép mua ép bán
nói to:
“Anh
đẹp trai! Mua lọ ước đi! Ở đây có rất nhiều mùi hương, thích hợp với
tất cả mọi người! Anh thích mùi hoa hay mùi hoa quả?”
Shim
Changmin nhìn cô gái vẻ mặt khẩn thiết không khỏi mềm lòng, trời
lạnh thế này, thật không dễ dàng nha, vì vậy bắt đầu chọn:
“Tôi
lấy một lọ ——“
“Ở
đây có hoa bách hợp, lavender, violet, còn có chanh, cam và dâu…”
Cô
bé vui vẻ giới thiệu.
Shim
Changmin rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu:
“Có
thịt ba chỉ không?”
Cô
gái đang hăng hái đơ người. Đúng lúc này, Shim Changmin nhìn thấy một
bóng dáng rất giống Kim Jaejoong vụt qua trước mặt, vội vàng gọi:
“Kim
ngốc manh!”
“…”
“Kim
Jaejoong!”
“…”
“Kim
vĩ nhân!”
Người
nọ vẫn tiếp tục “bay bay” về phía trước như ma, Shim Changmin giật
mình hiểu ra:
“Hoá
ra là nhận nhầm người rồi.”
Ánh
mắt lại đảo qua cặp công văn chưa kéo khoá của người nào đó, a?! Đây
không phải là chiếc cặp hình nghé con mà mình mua tặng lúc sinh nhật
sao?
“Này!
Cậu có việc gì vậy?? Hả…” Shim Changmin nhìn đối phương vẻ mặt ngây
như phỗng, lúc này mới hiểu ra, đã xảy ra chuyện, chuyện rất nghiêm
trọng, sau hai giây đơ người liền lôi kéo người nào đó đã chết lặng
đi đến quầy bán quà vặt lúc trước, hùng hồn nói —— “Anh à, cho em năm
bình rượu trắng!”
Kim
Jaejoong như người mất hồn cả ngày hôm nay, làm đổ tách cà phê, đi
đường thì trượt chân, lúc nhặt dập ghim thì va đầu vào bàn, ngồi
xuống lại chạm phải cây xương rồng…
Shim
Changmin kéo người đến KTV, trong ánh đèn mờ ảo cầm bàn tay băng bó
kín mít của cậu lên, kêu to:
“Trời
ạ! Sao anh ta lại đánh cậu thành như thế này?!”
Mắt
Kim Jaejoong ngập nước, môi run rẩy nói:
“Shim
ca, tớ bị đá rồi.”
Kim
Jaejoong kể lại toàn bộ mọi chuyện.
Shim
Changmin đã bị chân tướng chọc giận rồi.
“Vậy
cậu định làm như thế nào?”
Kim
Jaejoong há hốc mồm, đi đến bên máy chọn bài “Trái tim em lạnh quá”,
nhạc nền thê lương u ám vang lên, Shim Changmin cố nén cảm giác lạnh
lẽo trong lòng, nhìn người nào đó lạnh lùng nói:
“Đợi
hoàn thành xong nhiệm vụ làm người phát ngôn cho sản phẩm, tớ sẽ từ
chức…”
Shim
Changmin nghĩ nghĩ một hồi:
“Kỳ
thật cậu còn chưa tỏ tình với anh ta, chắc không đến mức phải từ
chức đâu…”
Kim
Jaejoong nhìn lời bài hát trên màn hình:
Trái
tim em lạnh quá, vì đang đợi anh đến yêu thương, nhưng đến giờ anh vẫn
không hiểu…
Nước
mắt ầm ầm rơi, lau rồi lại tiếp tục rơi:
“Kịch
bản này không hay chút nào, tớ không muốn diễn bi kịch đâu, tớ muốn bỏ
chạy…”
“Vậy
không bằng cậu hiện giờ dứt khoát luôn đi.”
Kim
Jaejoong khẽ giật mình, mắt đỏ hơn, nhìn bình rượu bên cạnh, cầm lên
uống một hơi lại nói:
“Tớ
vẫn muốn diễn trò yêu đương với anh ta, diễn xong vở hài kịch này,
tớ liền đi!...”
Shim
Changmin thấy bạn Kim uống rượu thì căng thẳng vô cùng, vụng trộm lấy
bình rượu đi, lặng lẽ khuyên nhủ:
“Cái
kia… Tớ thấy… Jung tổng đối xử với cậu rất đặc biệt mà, Kim ngốc
manh? Cậu lại say à?!...”
Ánh
mắt Kim Jaejoong thay đổi, nhìn Shim Changmin một hồi liền nhe răng
cười, nhào tới!
“Kim
Jaejoong cậu tỉnh táo một chút! Tỉnh táo một chút thôi!” Shim Changmin
trong tình thế cấp bánh cầm chén rượu hất vào mặt người nào đó —— “Jaejoong? Cậu sao
rồi?” Sắc ma đã chạy chưa??
“Jung…
Yunho…” Chu môi ra hôn.
“Ah
ah ah ah!” Trong phòng KTV vang lên tiếng hét đến bay nóc nhà.
Sáng
sớm, cửa thang máy tập đoàn Khải Việt ——
“Chào
Jung tổng.”
“Chào
buổi sáng.” Jung Yunho đứng đợi thang máy dành riêng cho quản lý cao
cấp, có không ít người đang xì xào bên thang máy dành cho nhân viên,
anh vô tình lắng nghe, đối tượng được bàn luận cách anh càng ngày
càng gần, Jung Yunho vừa liếc qua liền thấy Kim Jaejoong cả người đầy
vết thương.
“Jaejoong,
cậu chui từ đâu ra vậy?” Lâm Hiểu Vũ chọc chọc băng cá nhân dán trên
mũi Kim Jaejoong, kinh ngạc nói.
“A…
Lúc ngủ không cẩn thận lăn xuống đất.” Kim Jaejoong cúi đầu làm đà
điểu.
Đồng
nghiệp:
“Cậu
rốt cuộc là mơ thấy cái gì mà lại ngã đau như vậy…”
“Cái
này, vì lúc trước uống chút rượu nên mới nghiêm trọng như vậy ha ha
ha!”
“Em
uống rượu sao?” Giọng Jung Yunho đột nhiên vang lên, bốn phương tám
hướng đồng loạt nín thở hóng hớt, trong công ty đã sớm lan truyền lời
đồn hai người này có quan hệ không tầm thường, Jung tổng lại nổi danh
là động vật máu lạnh, vậy mà giờ lại đi hỏi thăm người khác? Có
vấn đề, chắc chắn có vấn đề.
Kim
Jaejoong liền triệt để biến thành rùa đen rụt đầu:
“A,
Jung tổng.”
Jung
Yunho quan sát cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng trên mặt cậu:
“Ít
nhất ngày hôm qua mặt em không bị sao cả, xảy ra chuyện gì thế?”
Sao
anh ta biết?!
Kim
Jaejoong sờ sờ băng cá nhân trên mặt, bên dưới là dấu cào của bạn
Shim trong lúc cố níu giữ trinh tiết…
“Cái
này, đây là…”
“Thang
máy tới rồi!” Tiểu Vương bộ nghiệp vụ kêu lên, mọi người ồ ạt chen
vào, Kim Jaejoong vội vàng quay sang nói với bạn Jung:
“Jung
tổng, em vào thang máy trước!”
Kim
Jaejoong thật vất vả chen vào trong cửa, ra sức cầu nguyện thang máy
đừng báo động quá tải, rốt cuộc thang máy tổng thụ đã dùng khả
năng chứa đựng cường đại của mình mà chậm rãi đóng cửa lại…
Kim
Jaejoong ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với bạn Jung đang đứng ngoài cửa
nhìn…
Tim
đập nhanh hơn, Kim Jaejoong quay mặt đi.
[1]
Nội ngưu [nèi niú] gần âm với lệ rơi [lèi liú]