Part 47
Với
tư cách là người tài giỏi đắc lực nhất của đại đại đại boss tập đoàn Khải Việt,
tổng giám đốc chấp hành khu châu Á Jung Yunho lên sân khấu phát biểu ——
Nhưng
điều khiến cho giới công chức, giới giải trí, thậm trí toàn bộ giới kinh doanh
quan tâm lại là Kim Jaejoong ——
Người
đại diện chính của tập đoàn Khải Việt đang đứng ở một nơi hẻo lánh cách sân khấu
không xa, tập trung nhìn anh.
Kỳ
thật khi Kim Jaejoong không nói lời nào, lại mặc vest hàng hiệu người nào đó
chuẩn bị cho cậu lặng lẽ đứng ở đằng xa, thì bộ dáng sáng sủa dịu dàng kia cũng
đủ khiến mọi người trong party phải ồn ào, đặc biệt là đôi mắt sáng, làn da mịn
màng khiến phụ nữ phải ao ước kia.
Kim
Jaejoong sờ túi, di động đang rung, mở ra thì lại là tường thuật trực tiếp
khung cảnh ở đây!
@Cao cao cao nhân đệ
nhất:
#Chia sẻ hình ảnh# @Jung Yunho phát biểu, Kim ngốc manh @Kim vĩ nhân, chính là Kim
Jaejoong ấy, lặng lẽ đứng một bên, từ đầu đến giờ Jung phúc hắc đã nhìn ngốc
manh 8 lần! Ngốc manh nhìn lại 1 lần, bởi vì mắt chưa từng rời khỏi người đại
boss…
Jung
Yunho phát biểu trong 5 phút đồng hồ ngắn ngủn, reply bên dưới đã lên tới 388, Kim
Jaejoong quay trái quay phải tìm vị cao nhân này, đột nhiên nghĩ tới người này
còn tag tên bạn Jung, nói như vậy…
Kim
Jaejoong mở lại, tay hơi run run ấn cái tên được tag kia, lập tức đi vào wall một
người màu đen đơn giản, tên Jung Yunho, giới tính nam, trên giới thiệu vắn tắt
chỉ có bốn chữ to nhưng lại là bằng chứng vô cùng xác thực! —— Tập đoàn Khải Việt.
(⊙﹏⊙)
Weibo
mới lập hai ngày mà lượng người follow lại còn nhiều hơn mình, Kim Jaejoong giận,
vì cái gì cậu ngày nào cậu cũng chịu khó phát weibo mà người nào đó một weibo
cũng không có nhưng lại nhiều người follow hơn mình?!
Nhưng
mà… Cảm giác được làm nhân vật chính thực sự rất tốt đẹp!
Bạn
ngốc manh cầm chặt điện thoại cười híp mắt, tiếng cười trong trẻo như tiếng lục
lạc lan toả trong không khí, Jung Yunho trên sân khấu lần đầu tiên phân tâm,
anh nhìn người nào đó đang cười híp mắt, không khỏi nở nụ cười dịu dàng, hành động
này của Jung tổng công khiến toàn bộ quản lý cấp cao của tập đoàn Khải Việt ở
đây phải chấn động.
Sau
bài phát biểu ngắn gọn, Jung Yunho lúc xuống sân khấu gặp được hai người nước
ngoài tóc vàng liền đứng nói chuyện với nhau, Kim Jaejoong ôm hai đĩa bánh ngọt
định mang đến cho người nào đó, thuận tiện tranh công, kết quả bánh ngọt dễ
trơn trượt, mắt thấy bánh đã sắp rơi xuống váy vốn không nhiều vài lắm của một
mỹ nữ rồi!
Kim
Jaejoong cái khó ló cái khôn! Cổ tay khẽ đảo ——
Bánh
liền trực tiếp rơi vào người cậu.
Người
nào đó không phụ sự mong đợi của mọi người một lần nữa ầm ĩ, căm hận thể chết
bi kịch của mình.
Jung
tổng gửi một tin nhắn đến: Em về phòng thay quần áo trước đi.
Kim
Jaejoong lập tức trả lời: Vậy em có cần đi ra nữa không? Hay là ở trong phòng
chờ anh?
Tay
đang định gửi lại dừng, quyết đoán xoá câu sau đi, thế này thì lại để lộ ông
đây đang sốt ruột, xoá!
Gửi
tin nhắn xong, Kim Jaejoong nghênh ngang rời phòng, sau khi cậu thông báo với
nhân viên khách sạn, vị quản lý tầng trệt lập tức bước tới nghênh đón, Kim
Jaejoong được đưa tới một căn phòng vô cùng lớn, lúc quản lý nở nụ cười thay cậu
đóng cửa phòng lại, Kim Jaejoong bắt đầu gào rú.
Ngoài
quầy bar riêng đặt đủ loại rượu mạnh mà người nào đó vừa thấy liền đi đường
vòng ra thì từ đủ loại báo chí sách vở trên bàn với đủ loại ngôn ngữ đến phòng
tắm bằng đá cẩm thạch… Bạn Kim tất cả đều sờ soạng mấy lần, so với người nào
đó, cậu lại một lần nữa xác định cuộc sống của mình chính là một đống phân.
Chưa
hết hưng phấn, Kim Jaejoong ngâm nga hát đổ muối tắm vào bồn, nước trong bồn tắm
mỗi lúc một đầy, cậu thuần thục cởi toàn bộ quần áo trên người mà vùi đầu vào trong
làn nước ấm áp.
Nhớ
tới tin nhắn đã gửi cho người nào đó, cậu vươn tay cầm điện thoại đặt trên khăn
tắm, lúc cầm lên thì lòng như lửa đốt mở ra xem, đối phương chưa trả lời.
“Không
thèm để ý đến ông đây à?!” Người nào đó triệt để ỉu xỉu, cúi đầu xuống nước,
phun hết bong bóng lại từ từ nhô lên, tóc dán trên trán cùng trên mặt người nào
đó tạo thành biểu cảm xấu xa vô cùng.
Một
giờ sau, Kim Jaejoong mặc áo sơ mi đã được sấy khô vào, chạy đến bên giường, nhấc
điện thoại nội bộ lên:
“Quầy
lễ tân đúng không? Tôi muốn nhờ mọi người giúp chuẩn bị vài thứ.”…
Part 48
Lúc
Jung Yunho đang thảo luận với hai người kia trên party đến hạng mục chuẩn bị đầu
tư gần đây, anh lại nhớ tới trong phòng đúng lúc có kế hoạch phác thảo, hai vị
đầu tư lập tức gật đầu nói muốn đi xem, thuận tiện tìm chỗ nào đó yên tĩnh để
bàn công việc, vì vậy Jung tổng mang theo hai người nước ngoài tóc vàng mắt
xanh đi đến trước cửa phòng, quét thẻ, đẩy cửa.
Trước
mắt là ánh đèn màu đỏ mờ ám đang đảo xung quanh, chậm rãi xẹt qua gương mặt không
biểu tình của Jung Yunho, thấy khung cảnh như vậy, tổng công đại nhân nhíu chặt
lông mày, chợt một yêu nghiệt từ sau cửa nhảy ra…
Yêu
nghiệt chỉ mặc đồ lót, hơn nữa phía trước đồ lót còn có cái vòi của con voi,
chiếc vòi này theo chủ nhân mà đung đưa liên tục, yêu nghiệt mở rộng hai tay:
“Surprise!!
–“
Lúc
Kim hủ nam nhảy ra, mặt người nào đó rõ ràng run rẩy đôi chút, lạnh lùng nhìn đồ
lót kia, lông mày nhíu càng thêm chặt.
Tự
cho là đã hoá trang thành công đánh vào lòng đối phương, người nào đó đắc chí
vươn tay ôm cổ tổng công –
Ai
ngờ người trước mắt lại lui ra sau, cửa “Cạch” một tiếng đóng lại.
(#°Д°)...
Vì
sao…
Kim
Jaejoong đơ người tại chỗ một giây, xông lên trước mở cửa truy vấn:
“Sao
anh lại –“
Hả!
∑(⊙▽⊙" . . .
Kim
Jaejoong một thân mát mẻ vô cùng đuổi theo, lại bị hai vị khách không mời mà đến
cạnh bạn Jung trực tiếp doạ ngốc.
Kim
Jaejoong khiếp sợ vươn tay, giọng run run như đàn ghi-ta điện:
“Tôi
tôi tôi!...”
Jung
Yunho quay người khéo léo chặn ánh mắt kinh ngạc của hai vị đầu tư, vẻ mặt bình
tĩnh không chút sợ hãi nói:
“Thật
xin lỗi, tôi quên mất mình đã đổi phòng với đại diện Kim, chúng ta đến phòng họp
nói chuyện luôn đi? Dù sao kế hoạch cũng đặt trong đó.” Anh khẽ cười nói.
Kim
ngốc manh bị bạn Jung âm thầm đẩy vào phòng, trong lúc cửa đóng lại, cậu còn thấy
một trong hai người nước ngoài kia chớp chớp mắt với cậu, ngốc manh liền nổi hết
da gà.
Kim
Jaejoong một mình ở trong phòng thức đến ba giờ đêm, không chịu nổi nữa, mặc đồ
lót con voi đứng trong gương nhảy điệu con voi của Shin xong liền ngáp dài,
chui vào trong chăn đi ngủ.
Jung
Yunho năm giờ sáng mới trở về phòng, đứng bên giường cởi áo lặng yên nhìn người
nào đó ngủ vô cùng ngon lành, khoé miệng cong lên độ cong khó phát hiện.
Tay
vươn vào trong chăn kéo đồ lót của người nào đó xuống, bạn Kim đang ngủ ngon đột
nhiên cảm thấy hoa cúc mát lạnh, cau mày phát ra tiếng kháng nghị nho nhỏ, sau
đó lại nghe thấy tiếng quần áo ma sát – Người nào đó đang cởi quần áo.
Kim
Jaejoong vẫn còn đang mơ màng trong mộng.
Lúc
người cậu lạnh quá định thò tay lấy chăn thì một cơ thể ấm áp tiến lại gần – Jung
Yunho đỡ cằm cậu tì lên vai anh, hơi thở vững vàng lại có chút nặng nề phả vào
bên tai.
Kim
Jaejoong đang mơ, trong mơ cậu thấy cái vòi voi trên quần lót cậu trưởng thành,
chẳng những trưởng thành còn mò ra phía sau mình… Lúc phần đầu chạm vào phía
sau cậu, Kim Jaejoong liền tỉnh.
“Hử??....”
Xoay mặt nhìn thấy chủ nhân của vòi voi, khóc than nói, “Anh cả đêm chạy đi đâu
vậy – Ah!...”
Jung
Yunho đã cho một ngón tay vào, ngẩng đầu nhìn cậu:
“Lần
này có quan hệ rất lớn với bên đầu tư bỏ vốn, bên đầu tư và ban giám đốc công
ty bất đồng ý kiến, anh đã thuyết phục một nửa cổ đông, một nửa còn lại vẫn đối
lập với anh, nếu như sản phẩm mà chúng ta đại diện lần này có lượng tiêu thụ khả
quan thì có thể đả động hai vị trong nửa còn lại đó…”
Kim
Jaejoong nào còn tâm trạng nghe cái này. Phía sau cậu bị bạn Jung làm cho hô hấp
bất ổn, ánh mắt cũng rối loạn, lúc người nào đó rút hai ngón tay ra chuẩn bị
vào, cậu mới mơ mơ màng màng nói:
“…
Anh đoan em nhìn thấy ai?”
“Oguri
Shun?”
Kim
Jaejoong quay đầu mở to mắt nhìn bạn Jung như nhìn thấy thần tiên, đúng lúc bị
đối phương chiếm lấy môi, Kim Jaejoong ô ô muốn nói gì đó, anh lại không chịu,
nắm chặt cằm Jaejoong tiếp tục nụ hôn sâu này…
Hôn
xong, ánh mắt Jung Yunho không chút do dự đảo quanh người hủ nam, đột nhiên cúi
người, Kim hủ nam không chịu được cảm giác khi vật thể cực lớn này đột nhiên
xông vào, hét lên thảm thiết.
“Không
muốn!... Đau quá…”
Bạn
Jung khó được khi dịu dàng:
“Sẽ
hết đau ngay thôi.”
“Vẫn
đau mà…”
“Đổi
tư thế là ổn mà.”
“Ô
ô! Em không muốn, trông như cún con vậy!” Kim hủ nam ra sức lắc đầu nhưng vẫn không
ngăn cản được người đang điên cuồng kia.
“Không!
– Thế này chẳng khác nào con ếch cả…”
Đối
mặt với người nào đó một lần nữa co lại như con tôm luộc, bạn Jung khó được khi
kiên nhẫn nói:
“Vậy
em muốn như thế nào?”
Kim
Jaejoong đang khóc lóc vẫn không quên phúc hắc:
“Đổi
thành anh làm động vật cho em…”
“Không
thành vấn đề.”
“Ô
ô ô! Em không muốn cưỡi ngựa… Anh là tên đại lừa gạt!...”
Rốt
cuộc, Jung Yunho dùng thể lực chứng minh yêu cầu vô độ của mình, trong lúc đó,
người nào đó vừa thở gấp vừa nói ba mình là xã hội đen, bắt nạt cậu sẽ bị đuổi
giết, nhưng cuối cùng vẫn nằm lì trên giường mà mệt đứt hơi.
Jung
Yunho ôm cậu vào trong ngực, vẫn chưa thoả mãn hôn lên mắt, sống mũi, môi, ai
ngờ hủ nam giật giật môi, chưa từ bỏ ý định run run nâng móng vuốt lên hướng về
phía Jung Yunho, dùng chút sức lực cuối cùng nói:
“Em…”
Jung
Yunho cầm tay cậu đặt lên cơ ngực vạm vỡ của mình, người nào đó lúc này mới bi
tráng nhắm nghiền hai mắt.
“Đúng
rồi, Oguri Shun nói gì với em?”
“…”
Người nào đó đã trong tình trạng chết máy.
Jung
Yunho bất đắc dĩ cười cười, nhìn bên ngoài, đã gần tám giờ sáng rồi.
“Rốt
cuộc là ai một đêm không ngủ?...” Nói xong, cầm điện thoại cạnh giường lên gọi –
“Taemin,
thay tôi giám sát chặt chẽ những người lắm mồm trong công ty, đừng có để bọn họ
tiếp cận Jaejoong.”