Extra 5: 2M Couple —— Em đã từng thích anh, anh biết không?
Part 3
20 phút cuối
cùng trước showcase, trong lòng mỗi người dường như có một tảng đá nặng trịch
đang đè nén. Nhìn nhân viên bận rộn chạy tới chạy lui, Park Yoochun đứng trong
góc, thoạt nhìn yên lặng đến kì lạ.
Kim Junsu hai
tay chống tường tập thể hình, Jung Yunho không ngại phiền phức đối chiếu lại lịch
trình một lần nữa với PD, trên mặt Kim Jaejoong nở nụ cười miễn cưỡng, nói chuyện
câu được câu không với mọi người.
Park Yoochun
không thể nói được trong lòng đang nghĩ gì, lấy di động ra nhìn đồng hồ, lại
nhìn tin nhắn, tin nhắc của Park Yoohwan vẫn đang sáng, báo chưa đọc. Kỳ thật
không cần đọc cũng biết, nhất định là chúc showcase thành công, ngón trỏ chạm
vào màn hình, cuối cùng vẫn không mở ra.
“Được rồi, kiểm
tra lại xem còn sót gì không, 10 phút nữa bắt đầu.” Jung Yunho vỗ tay, giọng trấn
định. Dù anh có khẩn trương hay không, nhưng giờ phút này vẫn phải che giấu cảm
xúc chân thật của mình. Có lẽ là nhận ra sự khác thường của Park Yoochun, vì vậy
đi tới, dùng sức vỗ bả vai gã.
“Không sao chứ?”
Park Yoochun
lắc đầu, muốn cười lại không thể nào cười nổi.
Shim Changmin
đột nhiên đi tới, nhìn Jung Yunho một cái, đang định nói gì, lại thấy nhân viên
chạy tới gọi, trong lúc nhất thời phòng nghỉ loạn hết cả lên.
Stylist kéo
Park Yoochun sang một bên, đeo khuyên tai cho gã. Vì đang có người ngoài, vậy
nên lời Shim Changmin vừa muốn nói cũng không thể nào nói được, lại nhìn Park
Yoochun vẫn im lặng không nói gì, đành phải tự mình đi chuẩn bị.
Cậu quay người
đi ra ngoài, Park Yoochun giương mắt nhìn bóng lưng cậu, rõ ràng là người ít tuổi
nhất, nhưng lại cao nhất, không ai bằng. Lúc này Shim Changmin còn chưa có cơ bắp
hoàn hảo, mà cậu lại quá cao nên nhìn cao lêu nghêu, đặc biệt là khi mặc đồ diễn,
lúc nào cũng khiến người cảm thấy cậu rất gầy.
Park Yoochun
hiện thời không có tâm trạng nói đùa, cũng không chê cười Shim Changmin không
có cơ bắp, chỉ là khi nhìn bóng lưng cậu, đột nhiên muốn gọi cậu, nhưng ý nghĩ
này rất nhanh liền lướt qua, đây chỉ là xúc động nhất thời khi đầu óc nóng lên
mà thôi.
Ba phút cuối
cùng, họ đứng ở vị trí riêng của từng người dưới mặt đất.
Kim Junsu đột
nhiên liếc nhìn gã: “Cậu không thoải mái à?”
Park Yoochun
lắc đầu, ra dấu bảo cậu yên tâm. Sau đó Kim Jaejoong cũng tới, cũng không trách
người khác lo lắng, gã từ trước đến giờ vốn không biết khẩn trương là gì, lúc
này trạng thái cũng rất kỳ lạ, nhưng gã sẽ không nói, càng không tìm người thổ
lộ bí mật.
Bởi vì thật sự
không có gì để nói.
Sau đó lên
sân khấu, nhìn fan phủ kín bên dưới, trái tim lại đập dồn dập. Dưới sân khấu
đông nghịt, ai nấy đều đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn họ. Park Yoochun cảm thấy
ngực mình như bị người dùng sức bóp chặt, ánh mắt nhìn dưới sân khấu cũng có
chút mơ hồ.
Gã thật sự
không biết tại sao mình lại khẩn trương thế này, hơn nữa bài hát tiếp theo là
Love In The Ice rồi, quả nhiên không lâu sau, nhạc dạo vang lên, gã nghe thấy
Kim Jaejoong đứng bên cạnh đang nhỏ giọng đếm nhịp.
Mở đầu rất tốt,
Kim Jaejoong và Kim Junsu thể hiện rất ổn định, mà phần Park Yoochun được phân ở
đầu cũng không quá khó khăn, mọi người thuận lợi đi đến phần sau, ngay sau đó
những nốt cao liên tiếp kéo tới. Park Yoochun nghe hai người đứng hai bên mình
lên nốt cao hết lần này tới lần khác, trong lòng bắt đầu đếm thầm, sau đó đến
lượt gã rồi.
Shim Changmin
hát xong, dừng lấy hơi, quay đầu nhìn Park Yoochun, tay cậu cầm micro vì quá
dùng sức mà trắng bệch. Vì lo lắng Park Yoochun gặp vấn đề, vậy nên micro lúc
nào cũng sẵn sàng, chuẩn bị Park Yoochun vừa cất tiếng liền hòa âm, nốt cao cuối
cùng kia, rõ ràng chỉ là vài giây đồng hồ ngắn ngủi, trên trán Shim Changmin lại
thấm mồ hôi vì quá khẩn trương.
May mắn là
không có vấn đề gì xảy ra.
Kết thúc nốt
cao, Park Yoochun mở mắt, dùng đuôi mắt liếc qua Shim Changmin, như thể biết rõ
gã sẽ nhìn tới, Shim Changmin còn đang nhìn gã, ánh mắt giao nhau, trao đổi vài
điều.
Có khởi đầu tốt
đẹp, mấy buổi diễn tiếp theo cứ thế diễn ra rất trôi chảy, tuy lịch trình kín
mít, nhưng thời gian nghỉ ngơi cũng coi như đầy đủ, chăm chỉ làm việc suốt nửa
tháng, cuối cùng bảng tổng hợp lượng tiêu thụ album thứ tư trong tuần đầu tiên
đã có.
Họ phá kỉ lục
của mình, gấp mấy lần con số mà Kim Junsu dự đoán.
Cảm giác này
tựa như người đã lạc đường trong sa mạc bao nhiêu ngày, nay đột nhiên nhìn thấy
ốc đảo. Giờ đây, từ vui sướng không thể nào miêu tả hết tâm trạng của mọi người,
dù là trong công ty hay truyền thông bên ngoài, tất cả đều trao vinh dự lớn nhất
cho họ, tình huống này trước nay chưa từng có, ngay cả mấy năm khi họ mới ra mắt
cũng chưa từng nhận được.
“Ngôi sao của
châu Á! Siêu sao Hallyu lập kỷ lục tại Trung Quốc, Nhật Bản, Thái Lan! DBSK càn
quét khắp châu Á!” Những từ ngữ miêu tả này bắt đầu xuất hiện khắp những nơi họ
đến.
Trong phòng
nghỉ ở hậu trường, Park Yoochun ngồi trên ghế salon, nghịch điện thoại, Shim
Changmin ngồi xuống bên cạnh gã, vì trong phòng không có người, Park Yoochun đột
nhiên nhẹ giọng nói một câu: “Lần này, hình như thành công rồi.”
Giọng gã
không lớn, như thể đang thì thầm, Shim Changmin nhìn gã, cũng không đáp lời.
Có đôi khi,
Park Yoochun cảm thấy Shim Changmin không phải người dễ tiếp cận, bởi vì tính
cách quá dứt khoát, không phải kiểu người dịu dàng, theo lý thuyết, gã sẽ không
thể nào thân thiết với cậu. Nhưng sau vài năm ở chung, nhiều lúc khi gã đang ngồi
yên lặng ở một góc, người ngồi bên cạnh lại là người mà gã chưa bao giờ nghĩ tới
họ sẽ trở thành bạn.
Vậy nên nói ấn
tượng đầu tiên của người chẳng mấy khi đúng, chẳng hạn như Kim Junsu đáng yêu,
Kim Jaejoong lạnh lùng, còn Shim Changmin xa cách.
Về phần Jung
Yunho, chỉ có thể nói bọn họ không phải người cùng một thế giới, nhiều lần mâu
thuẫn, làm anh em thì còn được, nhưng nếu làm bạn bè… Park Yoochun lắc đầu,
không suy nghĩ nhiều về việc này nữa.
Lễ trao giải
MKMF cuối năm, DBSK như cơn lốc càn quét gần một nửa giải thưởng.
Bình tĩnh mà
nói, Park Yoochun không quá quan tâm mấy giải thưởng này, áp lực của lần
comeback thứ tư này đã dần dần tan biến sau mỗi buổi biểu diễn thành công, đặc
biệt là lượng tiêu thụ đạt tới 500.000 bản như một liều thuốc an thần, gã đã rất
hài lòng, nhận được giải thưởng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Cho nên cả lễ
trao giải, gã đều nở nụ cười nhẹ nhàng, dù gã đang hơi sốt cũng không thể nào ảnh
hưởng tới tâm trạng vui vẻ khi tận hưởng thắng lợi của gã.
Khách quý
trao giải đọc tên người nhận được giải thưởng lớn cuối năm, bốn chữ Dong Bang
Shin Ki vang vọng khắp trời, cả hội trường tràn ngập trong biển đỏ mênh mông.
Sau đó gã
nghe thấy tiếng hò hét đến điếc tai, Jung Yunho và Kim Jaejoong ôm nhau, còn có
Kim Junsu đang mím môi, bọn họ đều đang ra sức kìm nén bản thân. Rõ ràng rất muốn
bật khóc, rất muốn kích động hét lên, nhưng lại bắt buộc phải giữ mình trước mắt
bao nhiêu người.
Park Yoochun
không nhớ rõ mình đi lên sân khấu như thế nào, gã chỉ nhớ bên tai mình tràn ngập
đủ loại thanh âm, so với mấy người khác, gã dường như quá mức bình tĩnh, vẫn
luôn nở nụ cười thản nhiên.
Sau đó Jung
Yunho bắt đầu phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải, có lẽ là vì quá mức kích động,
trưởng nhóm Jung vốn rất trấn định cũng kìm lòng không được đỏ mắt.
Bài phát biểu
đứt quãng kéo dài khá lâu. Park Yoochun vô thức nhìn lại, chợt thấy Shim
Changmin cúi thấp đầu, bả vai khẽ rung rung. Gã sửng sốt, nhìn kĩ mới nhận ra
Shim Changmin đang khóc.
Không phải
chưa từng thấy cậu khóc, nhưng lúc này, sao cậu lại khóc.
Park Yoochun
theo bản năng đi tới bên cạnh cậu, một tay ôm lấy cậu, vỗ vỗ bả vai cậu. Ai ngờ
động tác rõ ràng mang tính trấn an cảm xúc của cậu lại trở thành chất xúc tác,
Shim Changmin rốt cuộc không kìm nén được, dùng tay che miệng, nghẹn ngào khóc
thành tiếng.
Tiếng khóc cậu
vừa bật ra lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả moi người, ngay cả Jung Yunho
đang phát biểu cũng bị cướp đi rất nhiều sự chú ý, Park Yoochun đột nhiên cảm
thấy đau xót trong lòng, quay người ôm lấy Shim Changmin.
“Được rồi, được
rồi, đừng khóc.” Park Yoochun ghé vào tai cậu, nhỏ giọng nói, “Em đang đứng giữa
sân khấu đấy.”
Shim Changmin
nấc lên, Park Yoochun không nghe rõ cậu nói gì, chỉ có thể vỗ nhẹ trên lưng cậu,
hi vọng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại.
Vài giây sau,
Shim Changmin nhỏ giọng nói, mang theo chút nức nở: “Hyung, em không sao.”
“Thế lau nước
mắt đi.” Park Yoochun buông tay, lại vỗ hai cái trên lưng cậu, “Tất cả mọi người
đang nhìn em đấy.”
Shim Changmin
miệng thì nói ổn nhưng nước mắt lại không cách nào dừng lại, cậu bắt đầu há miệng
hít thật sâu, vỗ tay che giấu sự khác thường của mình.
Suốt nhiều
năm qua, đây là lần đầu tiên Park Yoochun có cảm giác mình là anh của Shim
Changmin, gã nhìn chàng trai cao gầy cạnh mình đang kích động rơi nước mắt vì
đoạt giải. Hình ảnh này đột nhiên kích thích Park Yoochun, gã hồi tưởng lại lúc
trước, khi mình thổ lộ hết áp lực của mình với cậu, Shim Changmin còn ra vẻ
kiên cường an ủi mình, rõ ràng trong lòng cũng khẩn trương như gã, nhưng lại chẳng
bao giờ bộc lộ ra ngoài.
Thật là…
Tay Park
Yoochun bất giác giơ lên, một lần nữa ôm Shim Changmin vào trong lòng, trái tim
gã bất giác cảm thấy đau đớn khi nhìn cậu nhóc nhỏ hơn mình hai tuổi này.
“Khóc đi, muốn
khóc thì khóc đi.” Park Yoochun cúi đầu, nhẹ giọng nói, tay trái dùng sức nắm
chặt cánh tay Shim Changmin.
Người cậu run
rẩy đến không cách nào kiềm chế được, Shim Changmin đột nhiên cúi người, dùng sức
rống lên một tiếng, nhưng lại không gây ra một tiếng động nào. Cậu chỉ đơn giản
đang khóc, ở góc độ không người nào nhìn thấy, mặc nước mắt liên tục rơi xuống
nước.
Nhưng cậu
chàng sĩ diện này, khi lễ trao giải chấm dứt, ra sức phủ nhận việc mình khóc,
dù ngày hôm sau trên các báo có rất nhiều ảnh chụp cậu, cậu vẫn phủ nhận việc
mình rơi nước mắt.
“Không hề! Chỉ
là mắt đỏ lên thôi mà.” Shim Changmin mặt không đổi sắc tiếp tục ăn, dùng chất
giọng cao chót vót phủ nhận việc Kim Jaejoong đang lấy ra để trêu chọc cậu, “Đừng
có nhắc đến việc của em nữa được không, chuyện hyung cởi áo tối hôm qua truyền
đầy trên mạng rồi kìa!”
Kim Jaejoong
ngày hôm qua chỉ mặc một chiếc áo vest, cởi cúc áo ra chẳng khác nào để trần:
“Vậy sao? Mà sao em biết?”
Shim Changmin
liếc nhìn cậu: “Hyung không lên mạng à? Fan ghi lại được cảnh đấy, đăng đầy
trên mạng kìa.” Nói xong ánh mắt mập mờ quét khắp người Kim Jaejoong.
Park Yoochun
đứng một bên nhìn bọn họ đấu võ mồm, ánh mắt bất giác giao với ánh mắt của Shim
Changmin, không ai né tránh, Shim Changmin đột nhiên nở nụ cười với gã.