Chapter
64
Kang Hodong vẫn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên Yunho gặp
Jaejoong trong chính ngôi nhà này.
Một cậu bé còn ngây thơ, non nớt đối mặt với một thanh
niên thạo đời, thành thục, ai cũng không chịu nhường nhịn ai, người bên ngoài
nhìn vào cảm thấy rất căng thẳng, nhưng trong mắt cha của Jaejoong chỉ có ý cười.
Ông không hiểu có gì đáng cười ở đây nữa?
Lúc đó thật sự ông cảm thấy có chút khinh thường người chủ
quá cố, đây là chuyện ông chủ có thể kiểm soát được sao?
“Người Jaejoong cần không phải một người lúc nào cũng
nghe lời nó. Tôi nghĩ nó cần một người chân thật, không che đậy chính mình.”
Cha Jaejoong nói một câu thâm sâu khiến Hodong phải thắc mắc, nghi hoặc.
Thế nào gọi là không che đậy, ông chủ muốn nói đến cái
gì?
Là quá khứ?
Là bản chất?
Hay là cái gì đó còn sâu xa hơn…?
Trước mặt cha của Jaejoong thề son sắt, thân làm quản gia
cho nhà họ Kim, ông đã chứng kiến bao sự tình, lúc trầm, lúc biến, đến lúc cha
Jaejoong qua đời, Jaejoong cũng dần trưởng thành. Hodong tận lực chăm sóc cho cậu,
coi cậu như con ruột của mình.
Ngay từ đầu lúc Jaejoong ngang bướng rồi bắt đầu biết suy
nghĩ, tính toán, Jung Yunho đối với Jaejoong có phần nghiêm khắc nhưng vẫn ôn
nhu. Ông không biết mối quan hệ của hai người bên trong còn có gì mờ ám nữa hay
không nhưng ông dám khẳng định Yunho vẫn làm theo lời dặn của ông chủ quá cố,
Hodong rất yên tâm.
Bởi ông biết tình cảm Jung Yunho đối với đứa trẻ Kim
Jaejoong ông vẫn chăm sóc là yêu.
Thậm chí lúc trước Yunho đã cật lực che giấu, người ngoài
cũng không nhìn thấy, Jaejoong cũng không tài nào phát hiện nhưng cha của
Jaejoong đã hiểu rõ…
Miệng khẽ nở một nụ cười hiền lành, Hodong rời khỏi
phòng, ông biết Jaejoong không thích có người can thiệp vào chuyện riêng tư của
cậu cho nên nhẹ nhàng đóng cửa phòng, trả lại sự yên tĩnh cho hai đứa trẻ trong
mắt chỉ có đối phương.
Thời gian trôi thật nhanh, chẳng mấy chốc đứa trẻ một tay
ông chăm sóc giờ đã trưởng thành, thanh danh cũng có chút hiển hách, nhưng đến
giờ thứ mà đứa trẻ đáng yêu năm nào muốn nhất dường như… cũng không phải cái
đó…
Có thật không…
Jaejoong từ tốn lắng nghe Yunho bày tỏ, vẻ mặt chăm chú,
dường nhưng không bỏ sót âm thanh nào, mà lúc này giọng điệu của Yunho lại ôn
nhu vô cùng.
Đó là quá khứ của Yunho mà hắn đã che giấu toàn bộ.
Vì Jaejoong, hắn đã không từ bất cứ thủ đoạn nào, kể cả
tính mạng con người nhưng mục đích chỉ có một.
Chỉ cần Jaejoong có mọi thứ hoàn hảo…
Lý do đơn giản đến mức người khác nghe sẽ cảm thấy nực cười,
thắc mắc về tâm tư của hắn, nhưng Jaejoong chỉ cười như hoa.
Nếu bình thường phải có chút cảm giác sợ hãi đấy…
Nhưng đó là người khác mới như thế còn đối với Jaejoong
mà nói Yunho và hai chữ “đáng sợ” không hề có liên quan, cho dù Yunho thật sự rất
đáng sợ, nhưng hắn khó lòng mà trách tội cậu.
Bởi vì người khiến Yunho trở nên đáng sợ chính là cậu.
Tháo gỡ mặt nạ ngụy trang đã nhiều năm, Yunho cảm giác
chân tay mình có chút tê dại. Trước đây giải quyết chuyện gì cũng không hốt hoảng,
nay phải thừa nhận chân tâm mình như vậy, Yunho lộ ra nụ cười khổ, như là đang
tự giễu tình cảm của chính mình đối với Jaejoong.
Tinh tường hành động này, Jaejoong đưa tay sờ lên má
Yunho, hắn cầm lấy tay cậu kéo sát cậu vào người.
“Đủ chưa? Ép tôi phải thổ lộ thế này, cậu hài lòng chứ?”
Giọng nói của Yunho phảng phất một thứ gì đó mà chính hắn cũng biết, đó chính
là sự sủng nịch của hắn với Jaejoong.
Nhưng chính hắn cũng không không hề để ý…
Nhìn chòng chọc vào sự yếu thế của Yunho, đồng tử mắt đen
nháy không chút biến đổi, Jaejoong cười, một nụ cười đầy khiêu khích.
“Vẫn chưa đủ, anh còn có chuyện không cho tôi biết.” Một
câu nói dễ dàng gạt phăng đi mong muốn của Yunho: “Nếu nói thì nói luôn đi, nếu
không tôi sẽ không tin anh nữa.”
“Ép buộc tôi như vậy, cậu cảm thấy thoải mái sao?” Nhìn
Jaejoong kiên quyết, Yunho chỉ cảm thấy cơn đau đầu đang xâm nhập vào trí não hắn.
“Vậy anh lừa gạt tôi, anh cảm thấy thoải mái sao?” Bật lại
câu hỏi của Yunho, sự vui vẻ trên mặt Jaejoong chẳng những không giảm đi mà còn
tăng không ít: “Những chuyện phát sinh gần đây đủ để tôi có lý do không thể tin
anh.”
“Vậy những chuyện kia không đủ để đổi lấy một chút niềm
tin sao?” Nắm chặt bàn tay của Jaejoong, Yunho đột nhiên cảm thấy, Jaejoong so
với bất kỳ một kẻ thù nào của hắn thì khó đối phó hơn nhiều…
Không phải cậu quá mức nguy hiểm mà là Yunho không tìm được
cách nào để chiến thắng cậu…
“Đủ, cho nên bây giờ tôi mới cho anh cơ hội nói rõ ràng,
nếu không đã cho người đuổi anh đi rồi.” Mỉm cười nhẹ nhàng nhưng những từ ngữ
sắc bén cứ tuôn ra từ đôi môi hồng kia, Yunho không tìm được một chút thù địch
trên khuôn mặt Jaejoong, nhưng khuôn mặt cậu lại khiến hắn không cách nào phản
kháng.
Jaejoong cho hắn cơ hội để nói hết thảy nhưng hắn có thể
nói sao?
Cho dù có thể thì phải nói cái gì đây?
Chả lẽ nói rằng hắn vô tội, những thủ đoạn gần đây đều do
một tay người thân cận bên cậu – Shim Changmin giở trò?
Hay nói cho Jaejoong biết hắn cố ý muốn loại trừ Shim
Changmin, tiêu diệt những kẻ sẽ uy hiếp đến quan hệ của hắn và cậu?
Hay Jaejoong muốn nghĩ thế nào thì nghĩ?
Tin tưởng hắn hay không quan tâm đến suy nghĩ của hắn để
rồi ghét hắn?
Vô cùng lưỡng lự giữa những lựa chọn, những khả năng cực
đoan, Yunho chần chừ, không phải hắn không muốn nói, chỉ là hắn không chắc hắn
có thể chịu được những ác cảm ngày càng tăng mà Jaejoong dành cho hắn hay
không.
Trận đấu như trận tử, Jaejoong cứ thế trốn tránh Yunho, để
hắn khó chịu đến mức tự thương hại chính mình, những mánh khóe hạ lưu đều dùng
đến, nếu như Jaejoong chọn Shim Changmin, hắn phải làm sao bây giờ?
Đây là lần đầu tiên, Yunho cảm nhận được tư vị sợ sệt rõ
nét đến thế.
Bình thường luôn là hắn làm cho người khác thấy sợ hãi, giây
phút này hắn đã hứng trọn toàn bộ những gì hắn đã dạy Jaejoong đối phó với người
khác mà không phải là hắn…
“Anh đang sợ hãi, Jung cố vấn, một chút cũng không hề giống
anh.” Nhìn thấu Yunho, Jaejoong tránh được cái nắm cổ tay mạnh mẽ của hắn, cậu
kéo hắn lại gần mình hơn: “Tự anh còn thành thật với bản thân mình như vậy, anh
sợ cái gì nữa?”
“Sợ cậu?” Yunho thừa nhận thẳng thắn.
“Sợ tôi? Tôi có gì đáng sợ sao? Không phải tôi là do một
tay anh dạy dỗ sao?”
“Chính vì vậy tôi mới sợ.” Nhìn nụ cười bí hiểm của
Jaejoong, Yunho gần như là thở dài: “Cậu học quá giỏi, giỏi đến mức tôi không
thể đoán được nữa.”
Đây là ca ngợi sao?
Nghe Yunho nói vậy, Jaejoong mở miệng to để cười, thậm
chí âm thanh còn vang cả căn phòng, cậu cười không cách nào dừng lại. Từ bên
ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của ông quản gia.
“Cậu chủ, Shim thư ký đến.”
Thu lại nụ cười, Jaejoong nhìn Yunho, Yunho cũng nhìn cậu,
sau một trận giằng co Jaejoong mạnh mẽ rút tay về, đứng dậy đi ra mở cửa phòng.
Yunho nắm chặt tay, cúi đầu xuống như đang tự hỏi nên làm
gì, sau đó hắn nhanh chóng đuổi theo Jaejoong, ngay cả vết thương ở bụng vẫn
còn đau đớn cũng không để ý, mạnh mẽ đi lướt qua Jaejoong, xoay người giữ chặt
cánh cửa.
Jaejoong trừng mắt nhìn Yunho, cậu muốn ra ngoài, gạt
cánh tay của Yunho thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng phảng phất mùi máu tanh tưởi
của hắn:
“Nếu - cậu - mở - cửa, tôi - sẽ - giết - Shim Changmin.”
Yunho nói vậy để Jaejoong dừng tay, nhìn hắn, Jaejoong
không tìm được bằng chứng nào cho rằng Yunho đang nói đùa, càng không thấy lý
do nào để Yunho không làm thế.
Ánh mắt của hắn đủ để khẳng định như vậy.
Đến nỗi…
Có chút hứng thú, Jaejoong đẩy tay Yunho ra, phá tan sự
kiềm chế của hắn, không đoái hoài đến lời dọa nạt vừa rồi, bắt đầu vặn núm chốt
cửa. Trước lúc mở cửa, cậu không quên quay đầu nhìn Yunho:
“Nếu như tôi nói tôi không quan tâm đến sống chết của
Changmin thì sao?
Lời này là có ý gì?
Yunho trừng mắt nhìn Jaejoong mở cửa, rồi dần dần biến mất
khỏi tầm nhìn của hắn. Trí óc của hắn hiện giờ không thể tự chủ được, vô cùng hỗn
loạn.
Hắn đã nói với Jaejoong, hắn sẽ giết Shim Changmin.
Jaejoong quay lại nhìn hắn bảo không quan tâm…
“Jung cố vấn, cậu vẫn không nghĩ ra sao?”
Bị ông quản gia hỏi, Yunho mới hết thất thần, hắn quay ra
nhìn ông, chỉ thấy Hodong đứng ở cửa phòng mỉm cười, đưa tay đặt ở môi ra vẻ bí
mật muốn Yunho không nói gì nữa. Ông lấy ra một bức ảnh đưa cho Yunho.
Bức ảnh chụp lại lúc Shim Taeha gặp Shim Changmin…