Jul 26, 2018

[NSNT] Chương 10


Chương 10: Bạn trai lăng nhăng (Hoàn)
Từ nhỏ đến lớn, Đồng Uyển Uyển được bố Đồng mẹ Đồng chiều chuộng vô cùng, Đồng Uyển Uyển xinh xắn nhanh nhẹn, lại biết ăn nói, gặp ai cũng nói chuyện được, điều duy nhất khiến bố Đồng mẹ Đồng cảm thấy tiếc nuối là thành tích của Đồng Uyển Uyển không được như Ôn Văn, nhưng cũng đạt đến mức trung bình, thỉnh thoảng cố gắng còn lên được đầu lớp.
Lúc trước, bố Đồng mẹ Đồng vẫn rất lo lắng cho việc thi đại học của Đồng Uyển Uyển, sau khai giảng, điểm thi Đồng Uyển Uyển tiến bộ không ít, bố Đồng mẹ Đồng vui mừng vô cùng, lại không ngờ tới con gái mình đi hẹn hò với bạn trai Ôn Văn
Trong mắt bố Đồng mẹ Đồng, việc này không nhỏ chút nào. Con gái không chỉ yêu sớm, người yêu lại còn là bạn trai cháu gái mình, bố Đồng giận tới mức rút thắt lưng quật Đồng Uyển Uyển, nếu không phải mẹ Đồng thương con ngăn cản, có lẽ Đồng Uyển Uyển sẽ phải ôm vết thương mà đi học.
Sau đó, bố Đồng mẹ Đồng bắt đầu thực hiện chính sách quản lý gắt gao, Đồng Uyển Uyển lớn như vậy, đã sớm không cần người đưa đón, nhưng bây giờ, hôm nào bố Đồng hoặc mẹ Đồng cũng đích thân đưa đón Đồng Uyển Uyển. Đồng thời, Đồng Uyển Uyển muốn đi chơi cũng càng khó khăn.
Trước đây, Đồng Uyển Uyển chỉ cần tùy tiện tìm một lý do là được đi, giờ bố Đồng mẹ Đồng hỏi đến cùng, nếu Đồng Uyển Uyển bảo đi chơi với bạn, vậy họ nhất định sẽ gọi điện cho bạn Đồng Uyển Uyển xác nhận mới đồng ý cho Đồng Uyển Uyển đi.
Trong tình trạng này, cơ hội đi chơi của Đồng Uyển Uyển càng ngày càng ít, lúc nào cũng bị bắt về nhà học bài.
Tâm lý phản nghịch của Đồng Uyển Uyển vốn đã rất mạnh, giờ bị ép ở nhà, bố mẹ lại bắt cô nàng học bài, Đồng Uyển Uyển lại càng cảm thấy khó chịu, càng không muốn học. Bởi thế, dù thời gian học của Đồng Uyển Uyển dài hơn, nhưng điểm lại cứ tụt dần.
Không bàn tới việc bố Đồng mẹ Đồng thất vọng thế nào, Đồng Uyển Uyển cũng cảm thấy cuộc sống mình đang từ tươi sáng chuyển sang u ám.
Đồng Uyển Uyển càng buồn chán, lại càng hay đi tìm Vu Đình, Vu Đình lúc nào cũng an ủi cô nàng, còn dẫn cô nàng đi chơi, lúc ở bên hắn, Đồng Uyển Uyển cảm thấy rất thả lòng. Vừa về đến nhà, bố Đồng mẹ Đồng lại tra hỏi, lại quát mắng, thành ra Đồng Uyển Uyển càng thêm buồn bực, đồng thời lại càng nhớ Vu Đình có thể khiến cô ta vui vẻ.
Mà quan hệ của Vu Đình và Đồng Uyển Uyển cũng chuyển từ giấu diếm sang công khai. Bố mẹ hai bên cũng nhắm mắt bỏ qua.
Kỳ thật, cả hai bên đều không hề hài lòng với mối quan hệ này.
Bố Đồng mẹ Đồng trách con gái mình không hiểu chuyện, đồng thời giận Vu Đình làm hư con gái.
Mà bố Vu mẹ Vu có con dâu tốt như Ôn Văn để so sánh, vậy nên cũng không hài lòng với Đồng Uyển Uyển.
Nếu không có Ôn Văn, một ngày nào đó, con trai dẫn một cô gái xinh xắn đáng yêu như Đồng Uyển Uyển về nhà, vậy bố Vu mẹ Vu chắc chắn sẽ rất mừng.
Nhưng mà, vấn đề là bố Vu mẹ Vu đã gặp Ôn Văn rồi, Ôn Văn xinh đẹp dịu dàng hiền thục, dù là tính cách hay thành tích học tập đều rất xuất sắc. Con dâu tốt như vậy, bố Vu mẹ Vu nào có chuyện không hài lòng?
Thậm chí trong mắt bố Vu mẹ Vu, con trai mình tìm được người bạn gái tốt như vậy đúng là mèo mù vớ cá rán.
Ai ngờ đột nhiên con trai lại chia tay với Ôn Văn, lại còn qua lại với em họ Ôn Văn. Bố Vu mẹ Vu cũng từng ở tuổi này, làm gì có chuyện không hiểu ra?
Bố mẹ Vu Đình một mặt oán trách con trai không biết quý trọng, một mặt cũng có thành kiến với Đồng Uyển Uyển.
Đồng Uyển Uyển tuổi còn nhỏ, tuy khéo mồm, nhưng không biết xác định mục tiêu, sắp thi đại học đến nơi, không tập trung học hành mà lại còn yêu đương, trong mắt bố mẹ Vu Đình, Đồng Uyển Uyển là hư hỏng, không hiểu chuyện.
Đừng nói đến việc Đồng Uyển Uyển còn là em họ Ôn Văn, tuy bố Vu mẹ Vu không biết ba người có chuyện gì, nhưng chỉ nhìn kết quả, Đồng Uyển Uyển giành bạn trai của chị họ, hẳn quá trình cũng chẳng quang minh cho lắm.
Chỉ cần nghĩ đến việc sau này Vu Đình sẽ ở bên một người như vậy, bố mẹ Vu Đình liền tức đến khó thở.
Hết lần này tới lần khác, bố Vu mẹ Vu lại không thể ép hai người chia tay, vì Vu Đình đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với Đồng Uyển Uyển.
Nghe thấy gì chưa, chịu trách nhiệm đấy.
Dù Vu Đình và Đồng Uyển Uyển còn chưa quan hệ, nhưng bố Vu mẹ Vu đã sớm nhận định rằng hai người đã gạo nấu thành cơm, nói không chừng, Đồng Uyển Uyển chính là dùng cách nào để cướp Vu Đình từ tay Ôn Văn.
Bố Vu mẹ Vu đều là người thành thật, đâu thể bắt con trai ăn xong không trả tiền, đành phải nhắm mắt đồng ý, nhưng trong mắt hai người, Đồng Uyển Uyển là kiểu không biết xấu hổ, kém xa Ôn Văn.
Bố Vu mẹ Vu trong lòng nghĩ như vậy, nói gần nói xa cũng sẽ mang theo vài phần ý đó.
Nghe nhiều, Vu Đình cũng thấy hối hận.
Dù sao, đối với Vu Đình, Ôn Văn là mối tình đầu của hắn, là nữ thần trong mơ của hắn, là người con gái mà kiếp trước hắn cầu cũng không được.
Sau khi trọng sinh, Vu Đình vốn muốn ở bên Ôn Văn, mang lại hạnh phúc cho Ôn Văn, nhưng sau khi hai người chính thức công khai quan hệ, Vu Đình lại bị hoa thơm cỏ lạ hấp dẫn, Đồng Uyển Uyển chỉ là một đóa nho nhỏ trong số đó, nhưng lại mang đến cho hắn sự hưng phấn và kích thích khác hẳn lúc ở với Ôn Văn.
Suy nghĩ này làm cho Vu Đình lúc nào cũng khen Ôn Văn tốt ngay cả khi ở cùng Đồng Uyển Uyển.
Đồng Uyển Uyển nghe nhiều lại không vui.
Trước khi xảy ra chuyện này, Đồng Uyển Uyển lúc nào cũng nghe bố mẹ rồi họ hàng khen Ôn Văn, Đồng Uyển Uyển nghe nhiều, kỳ thật trong lòng cũng có chút xích mích với Ôn Văn, vậy nên Đồng Uyển Uyển mới dám cặp kè với bạn trai Ôn Văn là Vu Đình như vậy.
Từ nhỏ đến giờ, Đồng Uyển Uyển lúc nào cũng cảm giác mình kém hơn Ôn Văn.
Lý do chính mà cô ta hẹn hò với Vu Đình là vì muốn chứng minh mình chẳng kém gì Ôn Văn cả.
Ôn Văn tốt như vậy, giỏi như vậy, vậy mà cô ta chỉ cần ngoắc ngoắc tay là bạn trai chị ta đã bị cô câu mất hồn rồi còn gì?
Kỳ thật, nếu bỏ đi nhân tố là Ôn Văn, vậy chưa chắc Đồng Uyển Uyển đã thích Vu Đình. Trong mắt Đồng Uyển Uyển, Vu Đình không quá đẹp trai, không quá giàu, kém xa hình tượng bạch mã hoàng tử trong tưởng tượng của cô ta.
Ở trường, kỳ thật Đồng Uyển Uyển cũng rất được yêu thích, thường xuyên có người theo đuổi, vậy nên, cô ta cũng rất kén chọn. Mà lúc này, Vu Đình còn chưa phát đạt, gia đình rất bình thường, nếu không có Ôn Văn, Đồng Uyển Uyển chưa chắc đã thích Vu Đình.
Nhưng trong mắt Vu Đình, Đồng Uyển Uyển chẳng qua là hoa thơm cỏ lạ làm đẹp cho cuộc sống của hắn, Đồng Uyển Uyển cảm thấy Vu Đình không đủ đẹp trai, không đủ giàu, Vu Đình cũng cảm thấy Đồng Uyển Uyển không đủ xinh đẹp, không đủ thông minh.
Không kể đến Ôn Văn, chỉ so với những cô gái mà Vu Đình tiếp xúc trong thời gian gần đây, ai cũng có vô số ưu điểm hơn hẳn Đồng Uyển Uyển. Vu Đình kỳ thật cũng không cam lòng bị một cô nàng tầm thường như Đồng Uyển Uyển trói chặt.
Ban đầu, Đồng Uyển Uyển tưởng rằng mình đã thành công, mình thông minh hơn hẳn mọt sách Ôn Văn chỉ biết học và học, nhưng rõ ràng mình đã giành được Vu Đình, vậy mà suốt ngày anh ta cứ nhớ về Ôn Văn, nói mình thích gây sự, điểm nào cũng kém Ôn Văn.
Bởi vậy, vì muốn chứng minh mị lực của mình hơn hẳn Ôn Văn, Đồng Uyển Uyển lại càng kiểm soát Vu Đình chặt hơn. Mỗi ghi thấy có một cô gái xuất sắc xuất hiện bên Vu Đình, Đồng Uyển Uyển sẽ ghen, còn thỉnh thoảng lại chất vấn, móc mỉa mấy câu.
Nhưng, Đồng Uyển Uyển kiểm soát càng chặt, Vu Đình lại càng thiếu kiên nhẫn.
Vu Đình bản tính lăng nhăng, hắn không cam lòng bị người phụ nữ nào khống chế, hắn thích gái đẹp, không muốn vì một cô gái mà từ bỏ cả rừng hoa, Lúc trước Vu Đình đã có Ôn Văn mà vẫn mập mờ với Đồng Uyển Uyển là bằng chứng rõ ràng nhất.
Sau khi Đồng Uyển Uyển bỏ đi bộ mặt đáng yêu, Vu Đình cũng nhận ra Đồng Uyển Uyển chỉ là một cô nàng đanh đá tầm thường, huống chi cô nàng còn không xinh xắn như Ôn Văn, nếu không phải Vu Đình đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với Đồng Uyển Uyển, hắn ta đã sớm đá Đồng Uyển Uyển rồi.
Bởi vậy, Vu Đình lại càng nhớ nhung Ôn Văn dịu dàng xinh đẹp, nhưng từ hôm đó, Ôn Văn rất lạnh lùng hờ hững với hắn. Bố Ôn ốm, Vu Đình muốn giúp đỡ, cũng bị Ôn Văn từ chối.
Dù Vu Đình sớm đã biết Ôn Văn là một cô gái kiên cường, có lòng tự trọng nhưng vẫn cảm thấy giật mình. Kiếp trước, nếu không phải nhà họ Ôn thật sự cùng đường, Ôn Văn cũng sẽ không nhận sự giúp đỡ của gã đại gia kia, cuối cùng hủy hoại cả cuộc đời mình. Mỗi lần nghĩ đến việc này, Vu Đình lại càng thương Ôn Văn.
Chỉ là Ôn Văn không chịu hòa nhã với hắn, Vu Đình lại đúng lúc có việc quan trọng, nếu việc này thành công, Vu Đình sẽ có tài sản lớn hơn để mang lại hạnh phúc cho Ôn Văn, vậy nên Vu Đình tạm thời từ bỏ ý định theo đuổi Ôn Văn, nhưng trong lòng hắn lại chưa bao giờ có suy nghĩ bỏ Ôn Văn.
Nếu Lâm Lạc biết suy nghĩ của hai người này, có lẽ chỉ biết cười.
Lâm Lạc tự mình cố gắng, vừa đi học lấy thành tích tốt, vừa viết truyện kiếm tiền trả tiền thuốc men đắt đỏ cho bố Ôn, nếu còn tiền thừa, Lâm Lạc liền dùng tiền đó để mua những cổ phiếu sẽ tăng giá trong tương lai.
Cuộc sống của Lâm Lạc bận rộn mà rất phong phú.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày Chu Tuyết Linh bị bắt cóc.
Chu Hiểu Huy tính tình ngay thẳng, vì mấy câu phát biểu mà đắc tội người, Chu Tuyết Linh bị bắt cóc là do mấy người kia muốn trả thù Chu Hiểu Huy.
Chu Tuyết Linh trời sinh ốm yếu nhiều bệnh, mấy người kia kỳ thật chỉ định bắt Chu Tuyết Linh một thời gian để dọa, sau đó lại thả ra.
Bọn chúng thật ra cũng không muốn gánh tội danh bắt cóc, bọn chúng chỉ muốn trả thù Chu Hiểu Huy, nhưng với sức khỏe của Chu Tuyết Linh thì chỉ dọa thôi cũng đã đủ lấy mạng cô.
Thời gian này Vu Đình bận kiếm tiền, thường xuyên bùng học, nhưng đúng hôm Chu Tuyết Linh bị bắt cóc, Vu Đình lại có thời gian rảnh đi học.
Chu Tuyết Linh từ bệnh viện về đúng giờ sinh viên đang học, trên đường rất ít người.
Lâm Lạc chờ ở cửa phía tây, mà Vu Đình thì thường xuyên bùng học nên bị giảng viên giáo huấn hồi lâu, lúc Vu Đình đi ra cửa, đúng lúc nhìn thấy Ôn Văn, vì vậy liền bước nhanh tới.
Mà Chu Tuyết Linh đang định vào trường, một chiếc xe đột nhiên dừng trước cửa trường, một người đàn ông bước xuống. Gương mặt người này rất bình thường, không hề có vẻ gì là hung dữ, ai mà ngờ tới hắn lại định bắt cóc Chu Tuyết Linh? “Chào em, cho anh hỏi đây là cửa số 3 đúng không?”
Chu Tuyết Linh dừng bước, quay đầu lại định trả lời, đã bị người đàn ông kia mịt miệng, lôi vào trong xe tải. Cửa xe đóng sầm một cái, xe tải liền khởi động chạy đi.
Lâm Lạc và Vu Đình đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Hai người đều không mặc kệ, Vu Đình bắt taxi, hai người lên xe, đuổi theo chiếc xe tải kia. Lâm Lạc đã thuộc lòng biển số xe, tuy có khả năng biển số xe này là giả, nhưng Lâm Lạc vẫn quyết đoán gọi cảnh sát, đồng thời đọc biển số xe ra.
Xe tải chạy thẳng ra ngoại thành, lên núi, taxi đi đến đây thì không chịu đi tiếp, hai người đành bảo tài xế đợi ở đây, leo lên núi.
Lâm Lạc biết rõ sẽ không có nguy hiểm gì, mấy người kia sẽ thả Chu Tuyết Linh ở một khu rừng vắng vẻ, uy hiếp đe dọa, bịt mắt cô và trói chặt tay chân sau đó bỏ đi.
Mấy người kia cũng không muốn vì ân oán mà phạm tội, chỉ đơn giản là dọa nạt một phen, kỳ thật hiệu quả cũng tương đương, nếu không có ai đi qua, Chu Tuyết Linh vừa mệt vừa đói, đến đêm còn lạnh, kiếp trước nếu không có Ôn Văn và Vu Đình đi theo, tìm được cô, không biết Chu Tuyết Linh còn phải chịu tội thế nào nữa.
Vu Đình và Lâm Lạc cùng nhau lên núi, dọc đường đi, Vu Đình vẫn tìm cơ hội bắt chuyện, nhưng Lâm Lạc rất lạnh lùng, hơn nữa họ đang vội cứu người, Vu Đình đành phải từ bỏ.
Hơn hai giờ sau, hai người cuối cùng cũng tìm được Chu Tuyết Linh đang thút thít nỉ non bên tảng đá.
Băng dính che mắt và miệng Chu Tuyết Linh đã được bỏ ra, nhưng dây thừng trên tay trên chân thì chưa cởi.
Lâm Lạc cởi cho cô, ba người cùng nhau xuống núi.
Dưới núi, taxi sớm đã đi mất, Lâm Lạc đành phải lấy điện thoại ra gọi chiếc taxi khác.
Ngồi trong taxi, Lâm Lạc phát hiện Chu Tuyết Linh bắt đầu phát sốt, liền lấy số điện thoại của Chu Hiểu Huy từ Chu Tuyết Linh, gọi điện thoại xong liền bảo tài xế đi thẳng đến bệnh viện.
Chu Tuyết Linh vừa mới ra viện, còn chưa đến nửa ngày đã lại vào bệnh viện.
Chu Hiểu Huy nhận được điện thoại liền chạy thẳng đến bệnh viện, khi ba người Lâm Lạc xuống taxi liền thấy Chu Hiểu Huy đứng đợi ở cửa bệnh viện.
Khi Chu Hiểu Huy vào làm thủ tục nhập viện còn cảm ơn Lâm Lạc và Vu Đình mãi. Khi biết Ôn Văn từng thực tập ở tòa soạn báo Minh Châu, Chu Hiểu Huy còn rất thất vọng, hỏi, “Sau này cháu có định làm ở tòa soạn báo Minh Châu không?”
Lâm Lạc lịch sự từ chối lời mời của Chu Hiểu Huy, cũng nói cho đối phương biết mình chuẩn bị xuất bản truyện.
Chu Hiểu Huy có ân tất báo, không lâu sau, Lâm Lạc liền phát hiện tòa soạn báo Minh Châu đăng một bài viết bình luận truyện, đồng thời ca ngợi tác phẩm của Ôn Văn là ‘có chiều sâu’, ‘văn phong độc đáo’.
Khi mới đạt giải nhất cuộc thi viết truyện, tên Ôn Văn đã được rất nhiều người biết đến, nữ sinh xinh xắn đạt hai giải nhất được biết bao nhiêu người ca tụng.
Sức ảnh hưởng của mỹ nhân quả thật rất lớn, khi xuất bản truyện của Ôn Văn, nhà xuất bản cũng in cả hình cô, danh tiếng tác giả mỹ nhân cũng khiến lượng tiêu thụ sách tăng đột biến.
Lần này, khi tên Ôn Văn xuất hiện trên một tờ báo rất có sức ảnh hưởng, Lâm Lạc sớm đã chuẩn bị một truyện dài ấp ủ đã lâu, trong tất cả các tiểu thuyết được ưa chuộng lúc bấy giờ, Ôn Văn được coi là đại diện tiêu biểu cho các tác giả trẻ.
Mười năm sau, Ôn Văn vẫn xinh đẹp như trước. Cô xinh xắn, hiếu thuận, thông minh, hình tượng tài đức vẹn toàn ăn sâu vào trong tâm trí mỗi người.
Cô xinh đẹp dịu dàng, khí chất nổi bật như tiểu thư khuê các thời cổ đại.
Cô hiếu thuận, chăm sóc bố nhiều năm, kiếm tiền nuôi gia đình.
Cô thông minh, thành tích học tập xuất sắc, có mắt đầu tư, tài sản cứ ngày một tăng.
Cô viết cổ văn hay, được khen là tài nữ.
Cô, từ một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường, tự cố gắng trau dồi bản thân để thành bạch phú mỹ.
Cô là thần tượng của biết bao cô gái.
Nhưng một người phụ nữ xuất sắc như vậy, đến giờ vẫn độc thân.
Trên báo thường xuyên xuất hiện những bài viết bình luận về Ôn Văn, có những bài ca ngợi đến mức Lâm Lạc nổi hết cả da gà.
Kỳ thật, mọi người lúc nào cũng tò mò về chuyện tình cảm của Ôn Văn, trong lịch sử tình trường của cô, bạn trai duy nhất từng thừa nhận là đại gia trẻ tuổi Vu Đình.
Năm đó, khi hai người yêu nhau, Ôn Văn còn chưa nổi tiếng, Vu Đình cũng chỉ là một người bình thường. Nhưng giờ đây, hai người đều rất thành công.
Nếu bỏ qua vô số người phụ nữ vây quanh Vu Đình, hai người này chắc chắn là kim đồng ngọc nữ.
Đáng tiếc, mối tình của hai người quá ngắn ngủn.
Lại nói, Lâm Lạc sống rất tốt, mà Đồng Uyển Uyển thì lại xuống dốc không phanh.
Năm đó, Đồng Uyển Uyển trượt đại học, bố Đồng mẹ Đồng quyết định để Đồng Uyển Uyển thi lại, nhưng điều này với Đồng Uyển Uyển cũng chẳng khác nào tra tấn, không lâu sau, cô nàng liền bỏ cuộc, bố Đồng mẹ Đồng cũng không thể ép Đồng Uyển Uyển đi học, vì vậy, việc thi lại liền bị bỏ xó.
Cùng lúc đó, sự nghiệp của Vu Đình lại nở hoa, tài sản cũng ngày càng nhiều, vô số người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện quanh Vu Đình, vì níu giữ Vu Đình, Đồng Uyển Uyển định dùng cơ thể để ràng buộc Vu Đình.
Nhưng Vu Đình đã sớm không còn tình cảm với Đồng Uyển Uyển, khi Đồng Uyển Uyển mất đi lợi thế cuối cùng, kết cục của Đồng Uyển Uyển là điều có thể dễ dàng đoán được.
Đồng Uyển Uyển vẫn ở lại với Vu Đình, nhưng không có gương mặt xinh đẹp xuất chúng, không có tình cảm của Vu Đình, không có tài năng, chỉ có lời hứa mà Ôn Văn bắt Vu Đình lập, Vu Đình không thích Đồng Uyển Uyển, những người phụ nữ bên Vu Đình cũng coi thường Đồng Uyển Uyển, Đồng Uyển Uyển nhận mọi tủi thân uất ức, lại không biết kêu ai.
Bố Vu mẹ Vu đã không thích Đồng Uyển Uyển từ lâu, bố Đồng mẹ Đồng thì thất vọng hoàn toàn với Đồng Uyển Uyển, huống chi dù có muốn họ cũng chẳng làm gì được, ai bảo đây là chính Đồng Uyển Uyển lựa chọn, vậy cô ta cũng chỉ có thể tự mình gánh chịu.
Mà Lâm Lạc cuối cùng cũng tìm được thủ phạm hại Ôn Văn bị chà đạp ở kiếp trước.
Việc này lại phải nhắc đến Vu Đình, nếu không có hắn thì có lẽ Lâm Lạc đã không tìm được người Ôn Văn muốn báo thù nhất.
Mười năm qua, Lâm Lạc chưa bao giờ cho Vu Đình bất kì cơ hội nào để tiếp cận, nhưng có lẽ, thứ không có mới là tốt nhất. Ôn Văn trở thành nốt ruồi son trong tim Vu Đình, trở thành bạch nguyệt quang mà Vu Đình không thể nào quên.
Bởi vậy, Ôn Văn cũng trở thành cái đinh trong mắt không ít người.
Người hại Ôn Văn kiếp trước đời này lại nảy sinh suy nghĩ hãm hại cô. Mà Lâm Lạc cũng tìm ra, đến cùng là ai hại Ôn Văn.
Một người là Tần Phỉ Nhi, con gái xã hội đen. Là cô ta tìm người làm chuyện kia.
Một người khác là Trương Nguyệt, thư ký riêng của Vu Đình, giúp Vu Đình xử lý rất nhiều vấn đề trong cuộc sống cũng như trong công việc.
Hai người kia, một người tùy hứng, dễ bị kích động, thích là làm; người còn lại tâm cơ, giỏi châm ngòi ly gián.
Trương Nguyệt đã sớm nhận ra Vu Đình vẫn yêu Ôn Văn, cô gái này là mối họa lớn nhất với cô ta, nếu trên đời này không có Ôn Văn, hoặc Ôn Văn có một nhược điểm trí mạng, vậy Ôn Văn sẽ không là đóa bạch liên hoa trong lòng Vu Đình.
Bởi vậy, thỉnh thoảng cô ta lại nói cho Tần Phỉ Nhi biết Ôn Văn xuất sắc như thế nào, nói Vu Đình thích Ôn Văn như thế nào, Tần Phỉ Nhi rất thích Vu Đình, chỉ là Vu Đình trời sinh lăng nhăng, không bao giờ có chuyện chỉ yêu một cô gái, Tần Phỉ Nhi dù không muốn cũng phải chấp nhận sự thật này. Nhưng Tần Phỉ Nhi sẽ không bao giờ cho phép một ai có vị trí quan trọng vượt trội trong lòng Vu Đình.
Vậy nên dưới sự dẫn dắt của Trương Nguyệt, Tần Phỉ Nhi nảy ra suy nghĩ hủy hại Ôn Văn.
Tuy kiếp trước kiếp này có rất nhiều điều khác biệt, Ôn Văn cũng không ở bên Vu Đình nữa, nhưng có vài người vẫn không thay đổi, có vài việc vẫn xảy ra.
Chỉ là Lâm Lạc rất cảnh giác, vậy nên đã phát hiện ra dấu vết từ lâu, đồng thời tra được ra Tần Phỉ Nhi và Trương Nguyệt.
Tần Phỉ Nhi tất nhiên không cần nói, cô ta xuất thân xã hội đen, dù không tự nguyện nhưng cô ta cũng dính vào rất nhiều vụ việc. Mà Trương Nguyệt, cô ta cũng chẳng sạch sẽ gì, thích tranh quyền đoạt lợi, kết bè kết cánh, tiêu diệt đối thủ, nếu tính kĩ, những vụ việc phi pháp mà cô ta làm cũng chẳng kém gì Tần Phỉ Nhi.
Hai người kia, cuối cùng đều vào nơi mà họ nên vào, chuộc tội cho những lỗi lầm họ mắc phải.
Ôn Văn cả đời đều không kết hôn, nhưng khi ngoài ba mươi tuổi, Lâm Lạc nhận nuôi một đứa trẻ. Tiếc nuối duy nhất của Ôn Văn trong suốt quãng đời còn lại đấy là không có con, tâm nguyện này, Lâm Lạc sẽ hoàn thành thay cho cô.
Vu Đình khi về già cũng không được yên vì con cháu tranh quyền đoạt lợi. Từ trước đến nay, Vu Đình vẫn cho rằng vợ to vợ nhỏ của hắn rất hòa thuận, con cháu đoàn kết, nhưng kỳ thật đó chỉ là những thứ mà vợ con hắn đóng kịch cho hắn xem, nếu Vu Đình cẩn thận quan sát, chắc chắn sẽ phát hiện ra điều bất thường. Chỉ có điều, Vu Đình chỉ tin điều hắn cho là đúng, vậy nên, mãi đến những năm cuối đời, hắn mới nhận ra mình bị ‘lừa’.
Ôn Văn có một người con hiếu thuận, an hưởng tuổi già.