Chapter 6-2
Theo
người quản lý từ trên xe xuống, trời đã về chiều muộn nhưng các Fans hâm mộ vẫn
còn rất đông, đồng loạt giơ những biểu ngữ ủng hộ Hero Jaejoong, ủng hộ DBSK, nội
tâm bọn họ thật sự rất khó chịu không nói nên lời. Trong thang máy, không có tiếng
người nói chuyện, thậm chí bọn họ còn hi vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại, bởi
vì cả bốn người thực sự không biết dùng thái độ như thế nào để đối mặt với
Jaejoong.
Đứng
ở cửa ra vào, không ai có dũng khí bấm chuông gọi người trong nhà, đúng lúc
này, cửa đã mở ra.
Jaejoong
sắc mặt tái nhợt, còn hơi sưng, mỉm cười nhẹ nói: “Tớ nhìn thấy xe của các cậu
rồi.” Nội tâm Yunho trầm xuống, đáng lẽ phải nói là: “Nhìn thấy xe của chúng ta
rồi?” chứ, cả bốn người cúi đầu nối đuôi nhau đi vào nhà, nhìn thấy trên bàn
bày đầy đồ ăn.
“Vừa
rồi… Hyung quản lý đã nói với tớ…” Giọng nói của Jaejoong lúc này cực kỳ bình
tĩnh: “Là vì nguyên nhân sức khỏe, tớ nghĩ các cậu đều đã cố hết sức rồi.”
Nước
mắt của Yoochun đã mạnh mẽ tuôn trào, mắt Junsu cũng hồng hồng, không ai nói một
lời nào, bọn họ thậm chí không có cách nào nói lời chia ly.
“Tớ
làm xong cơm rồi, các cậu cứ coi như đây là tiệc chia tay đi. Có lẽ bọn họ nói
đúng, tình trạng sức khỏe của tớ thật sự không thích hợp để tiếp tục nữa rồi.
Yoochun ah, lại đây uống với hyung một chén, ngày mai… hyung phải rời khỏi đây
rồi.”
Yoochun
sững người, ngồi phịch xuống ghế, khóc đến mức không thở nổi. Biết rõ Yoochun
có bệnh hen, mấy người vội vàng đỡ Yoochun nằm lên ghế salon, cố tình trì hoãn
đến nửa phút.
Jaejoong
giận tái mặt: “Tại sao làm như vậy? Đừng làm hyung khó chịu…”
Yunho
nói: “Yoochun, ngồi dậy ăn cơm đi!”
Yoochun
lau khô nước mắt, ngồi xuống ghế đã xếp sẵn xung quanh bàn, thức ăn trên bàn đã
nguội lạnh từ lâu, dù đây là những món ngon do chính tay Jaejoong cẩn thận chuẩn
bị, thế nhưng không ai có thể động đũa nổi.
“Tất
cả đều không ăn sao? Về sau muốn ăn cũng không có rồi.” Jaejoong nói xong, đặt
một con tôm đã bóc vỏ vào bát của Changmin, “Em ăn đi!”
Dưới
sự nhìn chằm chằm của mọi người, Changmin chậm rãi gắp con tôm bỏ vào miệng, chậm
rãi nhai nuối, như thế nào mà lại không thể nuốt xuống. Rốt cuộc, tận lực cố gắng
nó mới có thể nuốt xuống, đột nhiên một trận khó chịu trào dâng trong cổ họng,
Changmin lao vội vào nhà vệ sinh, nôn một trận…
Nhìn
Changmin mặt mũi đỏ ửng, vã mồ hôi, còn lo lắng xin lỗi mình, Jaejoong cảm giác
rất khổ sở, y nhìn Changmin: “Hyung mới là người nên xin lỗi em, khiến em phải
khó chịu… Để mọi người ăn không nổi…”
Yoochun
bỗng nhiên cầm thìa, múc một ít nước canh.
“Yoochun
à, không cần như vậy. Nếu không thể ăn, thì đừng có ăn, hyung nhìn thôi cũng cảm
thấy rất khổ sở rồi.”
Yoochun
đặt chiếc thìa xuống, nhưng lại cầm lon bia mở ra: “Jaejoong hyung, Yoochun
chúc hyung cuộc sống về sau tốt đẹp, bất kể ở đâu, mọi thứ cũng đều trôi chảy.”
Nói xong, Yoochun dốc cả lon vào miệng.
Jaejoong
cũng lấy ra một lon bia, mạnh mẽ tu cạn một hơi.
“Hyung,
từ nay có có chuyện gì cần, hãy nói với em, Junsu cả đời là người em tốt của
hyung!” Junsu nói xong cũng mở một lon bia khác, sự e dè chỉ trong vòng một
giây ngắn ngủi vì tửu lượng hơi thấp của mình, thế nhưng sau đó nó dứt khoát học
Jaejoong đứng thẳng người, đổ cả lon bia vào cổ họng.
“Hyung,
anh đi rồi, em phải làm sao bây giờ?” Nỗi buồn chia ly bao phủ Changmin, “Hôm
nay là lần đầu tiên em muốn uống thật say, vì hyung…”
Từ
trước khi vào SM, Jaejoong đã có kinh nghiệm uống rượu, tửu lượng của y rất tốt,
cho nên vài lon bia, vài chén rượu vào bụng, ngay cả sắc mặt y cũng không hề
thay đổi, trong khi khuôn mặt Junsu và Changmin đã ửng đỏ cả lên.
“Cậu
đâu rồi, không có lời nào muốn nói với tớ sao?” Jaejoong không ngẩng đầu lên
nhìn hắn, nhưng Yunho lại có cảm giác sắp bị y xuyên thấu.
“Jaejoong,
cậu cứ chờ xem, tớ sẽ không để cho DBSK cứ như vậy mà giải tán đâu!” Thanh âm của
Yunho trầm ấm mà tràn đầy kiên định.
“Ngu
ngốc. Cậu đừng gây thêm rắc rối nữa, cố gắng chăm sóc 3 đứa chúng nó đi.” Thời
khắc này, Jaejoong cảm giác mình rất giống một bà già lắm lời.
Trong
phòng lại lâm vào trầm mặc, Junsu luôn vụng trộm lau nước mắt, ngay cả đầu cũng
không dám ngẩng lên. Bảy năm làm thực tập sinh, toàn bộ tuổi thanh xuân cùng hi
vọng đều đặt vào DBSK, hiện tại người hyung lớn nhất của nó phải rời đi, chuyện
này dường như giống như con dao nhọn hoắt khoét sâu vào lòng nó.
Thấy
tất cả mọi người đều cúi đầu, Jaejoong ngập ngừng nói: “Làm sao lại như vậy. Tớ
không phải không thể gặp lại các cậu… Chỉ là đi du lịch nước ngoài thôi. Ha ha,
đi ít ngày giải sầu, rồi sẽ về mà…”
“Hyung,
chuyện tương lai hyung đã có tính toán gì chưa? Không phải công ty đã bồi thường
hyung một ít tiền đấy sao?” Yoochun hỏi, cắt ngang những lời nói gượng gạo của
Jaejoong.
“Hyung…
có lẽ sẽ mở một nhà hàng…” Jaejoong chưa nói cho bọn họ biết, vì y không hợp
tác, công ty đã hủy bỏ khoản tiền gọi là bồi thường, “Không nói mấy cái này nữa…
Ah, các cậu để tớ hát một bài đi, có lẽ sau này… Không thể cùng DBSK tiếp tục
hát nữa rồi…”
Không
thấy ai trả lời, Jaejoong tự quyết định nói: “Đừng kiểu không để cho người
hyung lớn nhất này còn một chút mặt mũi nào nữa chứ. Thôi, hyung hát đầu nhé,
hát gì bây giờ? HUG nhé… Anh muốn làm chiếc giường ngủ của em, oh baby…”
Yoochun,
Junsu và Changmin không thể dừng khóc được, không thể hát nối, Yunho đột nhiên
cao giọng hát: “Anh muốn gạt bỏ hết ưu phiền trong giấc ngủ của em, ôm em vào
lòng…”
Yunho
và Jaejoong cùng cất tiếng hát, Yoochun bọn cũng chầm chậm hòa nhịp, cả năm người
đồng loạt cất giọng hợp xướng, không có nhạc cụ, không có phân tách ca từ của từng
lời, bọn họ đơn thuần chỉ là đồng thanh hát một ca khúc: “Dù chỉ là một ngày
cũng tốt, anh muốn gần gũi với em, dù vui vẻ hay buồn vui, anh vẫn nguyện ý lắng
nghe, chỉ vì em…”
Cuối tháng bảy,…
Khi
cái nóng mùa hè sắp tan hết, Hero Jaejoong rời khỏi DBSK, kết thúc hợp đồng với
SM, ngày hôm qua phóng viên đã đến lấy thông tin rầm rộ. Từ sáng sớm, Yunho
cùng ba người em đứng ở cửa ra vào, Jaejoong đẩy cửa phòng ngủ, y nhẹ nhàng
mang theo chiếc vali nhỏ đựng đồ đạc cá nhân, nhìn đơn giản, gọn gàng nhưng lại
phảng phất vẻ cô độc.
“Yunho
à, quần áo ngày hôm qua tớ đã thu dọn xong rồi. Phòng tắm cũng đã sạch sẽ. Sau
này, khi tớ không ở đây, cậu phải sắp xếp lịch dọn nhà đấy, nếu không Yoochun lại
lười làm. Junsu không được lúc nào cũng chúi mặt vào điện tử nữa, lúc trước em
đã phải phẫu thuật mắt rồi đấy. Changmin à, khi đi hát nhớ phải mang một ít đồ
ăn, đừng để bụng đói. Yunho à, nhớ ăn đúng giờ, ăn đầy đủ, đừng hành hạ dạ dày
của cậu. Chân tay khi luyện tập không chịu được nữa thì đừng cưỡng ép, phải nghỉ
ngơi thoải mái.… không nên cố chấp để rồi như tớ bây giờ…” Jaejoong thật sự
không nói được nữa, y cúi đầu, rồi lại ngẩng lên: “Tớ đi đây, mọi người chúc tớ
may mắn đi…”
“Hyung!”
Changmin bổ nhào vào ngực Jaejoong, ôm chầm lấy y. Junsu và Yoochun cũng nhào
lên, vòng tay ôm chặt Jaejoong, nước mắt chảy ròng ròng.
“Được
rồi, được rồi, Park Yoochun, quần áo của hyung rất đắt tiền đấy…” Jaejoong ngẩng
đầu lên, ánh mắt nhìn Yunho.
“Còn
cậu… Không muốn đến ôm tớ một lần, không muốn tiễn tớ nữa sao…?”
Yunho
bước từng bước tới, kéo tay Jaejoong, ôm y thật sâu vào lồng ngực, Yunho đem mặt
vùi vào cần cổ Jaejoong. “Đợi tớ! Tớ nhất định không để cậu cứ như vậy mà đi
đâu…”
“Yun…
đừng làm chuyện điên rồ…”
Dưới
lầu vang lên tiếng còi xe, Jaejoong biết rõ, thời khắc phải chia ly đã đến. Y
bước ra bên ngoài, mở cửa, sau đó quay đầu nhìn những người anh em của mình, vẫy
vẫy tay.
Vô số
lần trong mộng, Yunho đều mơ thấy hình ảnh Jaejoong quay đầu nhìn vẫy vẫy tay,
sau đó thì… hắn không biết, bởi vì mỗi khi chứng kiến cảnh trong mơ, hắn đều giật
mình tỉnh lại ngay lúc đó…
Anh
tài xế vẫn lái xe cho DBSK, hôm nay cũng là người chở Jaejoong, đi vòng vèo một
hồi, đỗ vào một bên lề đường.
“Jaejoong
ah, giám đốc nói hyung chỉ được đưa em đến đây thôi.’’
“Cảm
ơn hyung, em đã làm phiền hyung rồi.” Jaejoong bước xuống xe, nhận lấy vali
hành lý mà anh tài xế đã lấy ra giúp mình.
“Jae…
Jaejoong ah, hyung không biết nói gì. Hyung biết em là người tốt, sau này nhất
định phải sống tốt đấy!”
Jaejoong
ôm lấy người lái xe, cả hai vỗ vai an ủi nhau.
Nhìn
chiếc xe của công ty dần dần xe khuất tầm nhìn, ôm chặc chiếc vali nhỏ trong
tay, vào ngày cuối cùng của tháng bảy, ngày vừa rời khỏi DBSK, Jaejoong đột
nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Vẫn
thói quen cũ đeo kính râm cùng khẩu trang màu trắng, Jaejoong đứng ở góc đường,
lặng nhìn những con người xa lạ đang vội vàng đi lại trên đường phố, y có rất
nhiều nơi để đến, nhưng lúc này y cũng không biết mình muốn đi đâu.
Một
chiếc xe màu xám bạc sang trọng dừng lại trước mặt Jaejoong, một người đàn ông
bước từ trên xe xuống.