Chương 118
Bầu không khí trong xe rất yên lặng, Hàn Trác Vũ ôm Lôi Sâm
ngồi ở ghế lái phụ, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm lặng lẽ đến lạ thường.
“Bố Tiểu Vũ ơi, con lớn rồi, hiểu chuyện rồi.” Lôi Sâm nắm lấy
đầu ngón tay lạnh lẽo của thanh niên, giọng nghiêm túc vô cùng, “Con biết hai
người đàn ông sống với nhau thì được gọi là đồng tính luyến ái, từ này bị nhiều
người dùng với ý nghĩa miệt thị, nhưng con không nghĩ sống như vậy là sai, con
có khả năng phán đoán của mình. Chỉ cần hai người yêu nhau, không làm tổn
thương người khác, vậy họ ở bên nhau là chuyện đương nhiên thôi mà? Con ủng hộ
bố. Chờ con lớn, con cũng phải tìm một người bạn đời hoàn mỹ như bố Tiểu Vũ. Chỉ
cần con thích người đó, ai quan tâm người đó là nam hay nữ chứ!”
Gương mặt lạnh lùng của Lôi Đình cuối cùng cũng thoáng chút
vui vẻ.
Hàn Trác Vũ hơi nheo mắt, nhéo mũi bé con, cười giễu, “May
mà vừa rồi lúc ở nhà chính con không nói như vậy, nếu không bà con chắc đuổi bố
đi luôn. Con còn nhỏ, đã biết cái gì gọi là thích đâu. Mau ngủ đi, bảo bối.”
Hôn lên hai mắt vẫn cố mở to của bé con, tâm trạng bất an của
Hàn Trác Vũ dần bình tĩnh lại.
Dưới sự vỗ về dịu dàng của bố Tiểu Vũ, Lôi Sâm yên tâm thiếp
đi.
Về lại ngôi nhà nhỏ của mình, đặt đứa nhỏ vào chăn, chỉnh
nhiệt độ điều hòa, Hàn Trác Vũ định ra phòng làm việc kiểm tra số liệu, lại bị
Lôi Đình ngăn ở hành lang.
“Tiểu Vũ, em có chắc mình thích đàn ông không?” Nhìn thẳng
vào đáy mắt thanh niên, trên gương mặt mỏi mệt của Lôi Đình hiện lên vài phần
do dự.
Thanh niên im lặng một lát, lắc đầu nói, “Không chắc. Lúc
còn chưa hiểu rõ cái gì goi là yêu, cậu đã đánh rơi trái tim mình rồi, giờ mới
hỏi đến tính hướng, không phải là quá muộn sao?
Nắm chặt tay lại, Lôi Đình gần như là rít lên, “Thế em, thế
em có muốn thử một lần với con gái không?” Chết tiệt, mình nói cái gì thế này?
Trái tim như bị xé vụn ra, đau đớn vô cùng. Nhưng nếu hiện giờ không thể xác nhận
tâm ý của người yêu, chờ sau này cậu gặp được cô gái của đời mình mà rời đi,
mình và Tiểu Sâm phải làm sao? So với việc lo được lo mất, không bằng dứt khoát
buông tay, để cậu lựa chọn.
Hàn Trác Vũ ngước mắt, dùng ánh mắt khó hiểu quan sát biểu cảm
của người đàn ông, mắt lướt qua gân xanh đang nổi lên trên huyệt thái dương của
anh, hàm răng cắn chặt, cơ thể cứng đờ, hai tay nắm chặt nhìn như đang rất thả
lỏng nhưng lại bất giác run nhẹ, mở miệng nói, “Được rồi, thế để em tìm một cô
gái thử xem.” Dứt lời liền định quay đi.
“Chết tiệt!” Lôi Đình thấp giọng chửi thể, nắm chặt bả vai
người yêu, đè cậu lên tường, mặt đen sì, thở hổn hển nói, “Không được, anh hối
hận rồi!” Thánh nhân quả nhiên không phải ai cũng làm được! Ai thèm quan tâm
tính hướng của cậu như thế nào, ai thèm quan tâm cậu có phân biệt được yêu và
biết ơn không, đã là người của mình rồi thì sẽ không bao giờ được rời khỏi
mình!
Do dự và đấu tranh trong mắt đã bị ham muốn chiếm giữ điên
cuồng thay thế, Lôi Đình ngậm lấy đôi môi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch lên của
thanh niên, công thành đoạt đất trong khoang miệng ngọt ngào của cậu.
Hành lang yên tĩnh truyền đến tiếng chụt chụt, một lát sau,
Lôi Đình vẫn chưa thỏa mãn liếm láp khóe miệng của thanh niên, khàn giọng nói,
“Lời vừa rồi em coi như không nghe thấy, không được tìm cô gái khác, biết
chưa?” Môi trượt xuống, hàm răng sắc nhọn ma sát xương quai xanh thanh niên,
như thể nếu cậu không đồng ý, anh sẽ cắn ngay.
“Biết mà.” Hàn Trác Vũ gật đầu, cố kìm nén, cuối cùng vẫn bật
cười. Không ngờ tới Lôi Đình sát phạt quyết đoán cũng có lúc lo được lo mất như
vậy, cái biểu cảm bối rối khi lật lọng vừa rồi vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu.
Nghênh đón nụ cười của thanh niên, thấy yêu thương đong đầy
dưới đáy mắt cậu, giờ Lôi Đình mới hiểu ra, thấp giọng cười, “Vừa rồi em trêu
anh à? Đúng là càng ngày càng nghịch.”
Hàn Trác Vũ không nói gì, chủ động ôm lấy vai người yêu,
dâng môi mình lên.
Trao đổi một nụ hôn sâu khiến người hít thở không thông, Lôi
Đình ôm thanh niên vào phòng làm việc, đặt cậu lên đùi, thở dài, “Sau này mình
hạn chế về nhà chính đi, ông với bố mẹ không chấp nhận em. Đợi anh hai xong
xuôi, anh sẽ từ chức, đến lúc tự gây dựng sự nghiệp rồi, nếu không họ cứ cho rằng
mình có thể can thiệp vào cuộc sống của anh. Em yên tâm, dù anh không mang theo
bất kì thứ gì, anh vẫn có thể đem đến cho em và Tiểu Sâm cuộc sống sung túc đầy
đủ, mấy đời không phải lo. Em có tin anh không?”
“Em tin.” Hàn Trác Vũ kiên định gật đầu.
“Có vợ như vậy, chồng còn gì cầu?” Lôi Đình vừa cười nhẹ, vừa
ngậm lấy cánh môi của thanh niên, ra sức cắn mút.
Ngày thứ hai sau khi về nhà chính, Hàn Trác Vũ kinh ngạc
phát hiện bộ đội canh giữ trung tâm nghiêm cứu của mình đổi hết thành những vệ
sĩ cao to vạm vỡ mặc vest đen. Biểu cảm của họ nhìn như rất bình tĩnh, nhưng dưới
đáy mắt lại chứa đựng sự tàn nhẫn thô bạo, đấy là khí thế mà chỉ những kẻ đã từng
gặp máu giết người mới có.
“Oa, họ toàn là lính đánh thuê của công ty an ninh Bách Tinh,
đánh giá tố chất đều đạt A+ trở lên, xem ra đồng chí Đại Chính đã quyết định tự
gây dựng sự nghiệp rồi. Đặt cậu dưới cánh chim của mình thì nhà họ Lôi không làm
gì được cậu đâu.” Dùng rađa quét huy chương Bách Tinh trên cổ áo họ, 9527 hào hứng
nói. Sự nghiệp của đồng chí Đại Chính đối với người khác thì là bí mật, nhưng đối
với 9527 thì chẳng khác nào tư liệu phơi ra. Trước kia, Lôi Đình từng bí mật
thành lập công ty An ninh Bách Tinh, thậm chí còn ngầm buôn bán súng ống đạn dược.
Ban đầu chỉ là làm cho vui, nhưng anh vừa giỏi, lại vừa có quan hệ, có tài
nguyên, công ty làm ăn càng ngày càng lớn, chẳng những đảm nhận vấn đề an ninh
cho nhiều nguyên thủ quốc gia, còn nhận huấn luyện cho bộ đội đặc chủng và vệ
sĩ tư nhân. Đến nước này, thân thế của Lôi Đình dù không muốn che giấu cũng phải
giấu.
Hiện tại định tách khỏi nhà họ Lôi, tự gây dựng sự nghiệp, sản
nghiệp của anh cũng không cần phải che giấu như trước, trước hết là thay đổi
nhân viên an ninh bên người vợ yêu, sau sẽ chậm rãi công khai. Nếu nhà họ Lôi
thật sự không chấp nhận hai người, họ cũng không đến mức không có chỗ để đi. Vì
gia đình mà bị nhốt trong bộ máy chính quyền, không được thể hiện khả năng của
mình, đối với Lôi Đình cũng chẳng khác nào nhân tài không được trọng dụng.
Những việc này Hàn Trác Vũ tất nhiên cũng biết, nhưng cậu không
hỏi. Cậu tin tưởng một ngày nào đó, người yêu sẽ tự nói với mình. Gật đầu với mấy người cao to
trước mặt, cậu bình tĩnh vào phòng thí nghiệm.
Sau khi tạm biệt buổi sáng, Lôi Đình liền được giao một nhiệm
vụ bí mật, gần hai tháng trời không về nhà được, ngay cả điện thoại cũng không liên
lạc được. Thân là bộ trưởng, theo lý không phải làm nhiệm vụ, Hàn Trác Vũ chỉ nghĩ
thoáng qua liền đoán đây là Lôi lão gia tử vì chia rẽ gia đình mình mà bày trò,
cậu không đến mức oán hận, chỉ là trong lòng có chút thất vọng với nhà họ Lôi.
Hôm nay nhiệm vụ đã hoàn thành, hai người liên lạc qua điện
thoại, hẹn thời gian đi đón máy bay, đúng lúc đó, huyện Ngọc Sơn tỉnh SC lại đột
nhiên xảy ra động đất, số người gặp nạn lên đến hơn 600.000 người, tin vừa được
đăng đã khiến bao người khiếp sợ.
“Chú hai, chú đừng về vội, qua huyện Ngọc Sơn tiếp tế luôn
đi.” Lôi Húc gọi qua, Lôi Đình đành phải đặt vé máy bay khác.
Việc này liên quan đến tính mạng của hàng trăm nghìn người, Hàn
Trác Vũ tất nhiên không ngăn cản, chỉ dặn anh chú ý an toàn.
“Kí chủ, động đất lần này xảy ra vào lúc 15 giờ 25 phút 59.5
giây giờ UTC+8 ngày 22 tháng 7 năm 201X, tâm động đất ở chỗ giao giữa huyện Ngọc
Sơn và trấn Tuyền Khẩu tình SC, động đất có cường độ là 8.0Ms, độ lớn khoảng
8.3Mw, phá hủy hoàn toàn các cơ sở kiến trúc trong bán kính 100,000m2. Theo
tính toán sơ bộ, số người chết có thể lên đến hơn 100.000 người, nếu cứu viện
trễ thì hoàn toàn có thể gia tăng…” 9527 lo lắng báo cáo một loạt số liệu, vội
vàng nói, “Kí chủ, ở đó có rất nhiều người cần sự giúp đỡ của chúng ta, dù cách
xa vạn dặm, tôi vẫn có thể nhận được tín hiệu cầu cứu mãnh liệt của họ! Nhưng
tôi không thể nào để cậu nghe được, đầu cậu không chịu được cường độ này.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” Hàn Trác Vũ không chút do dự, gọi điện
cho Thiệu Dật Thần, “Chú giúp cháu chuẩn bị tất cả những vật phẩm cần thiết để cứu
trợ người bị nạn, nhất là thuốc men và phòng phẫu thuật đi động. Cháu muốn đến
huyện Ngọc Sơn.”
“Chuẩn bị bao nhiêu?” Thiệu Dật Thần vội vàng hỏi.
“Có bao nhiêu chuẩn bị bấy nhiêu.”
“Hiện tại vốn lưu động của chúng ta còn chừng ba trăm triệu.”
Thiệu Dật Thần lấy sổ sách ra xem.
“Vậy trước hết chuẩn bị ba trăm triệu vật phẩm đi, đồng thời
thông báo viện trưởng hộ cháu, bảo ông ấy cử những bác sĩ xuất sắc nhất theo
cháu, nếu ai không muốn đi thì để họ rời khỏi bệnh viện luôn. Bệnh viện của
chúng ta là bệnh viện từ thiện, nếu không có tấm lòng nhân hậu thì đừng có ở lại.”
Giọng nói lạnh như băng của thanh niên truyền đến từ đầu bên kia.
Thiệu Dật Thần đã sớm quen với khí thế ngày càng sát phạt
quyết đoán của boss, ngay lập tức hành động.
Dặn người chuẩn bị vật tư và nhân viên chăm sóc chữa bệnh, Hàn
Trác Vũ đưa Lôi Sâm về nhà chính, sau đó thu dọn ít quần áo, dưới sự hộ tống của
mười người vạm vỡ mặc vest đen mà ra sây bay, đi đến đâu, người ta tránh đường
đến đấy.
Trong phòng đợi dành cho khách VIP của sân bay, cậu gặp Lôi
Húc. Một bên là chính khách quần áo là lượt, khí chất hòa nhã, một bên là lính
đánh thuê khỏe mạnh, hung hãn, hai phe đối đầu nhìn rất giống thủy hỏa bất
dung.
“Em chuẩn bị đi Ngọc Sơn? Lôi Đình biết chưa?” Lôi Húc mở miệng
trước. Sau khi bộ đội ở trung tâm nghiên cứu bị điều đi, anh không thể nào kịp
thời nắm giữ hành tung của thanh niên, nếu không nhất định sẽ ngăn cản.
“Đúng vậy, anh ấy biết rõ.” Hàn Trác Vũ gật đầu, ngồi đối diện
anh.
“Em không được đi, chỗ đó quá nguy hiểm.” Lôi Húc mạnh mẽ ra
lệnh. Dân khỏe thì nước giàu, cứ thử nghĩ xem, tương lai, dân chúng ai nấy cũng
khỏe mạnh, lo gì không thể đưa Trung Quốc lên vị trí cường quốc số một thế giới?
Bởi vậy Hàn Trác Vũ không được mạo hiểu, vì bộ não của cậu là tài sản quý giá
nhất Trung Quốc.
“Em muốn đi chỗ nào thì em sẽ đi nơi đó, anh không có tư
cách ra lệnh cho em. Em không phải công cụ để nhà họ Lôi tranh quyền đoạt lợi, cũng
không phải cỗ máy nghiên cứu của Trung Quốc. Nếu như em không thích, em có thể dừng
hạng mục nghiên cứu hiện tại bất kì lúc nào, đừng có thử ép buộc em, cũng đừng
vọng tưởng diệt trừ em, thành quả nghiên cứu của em đều nằm trong đầu em, ngay
cả thầy Khúc cũng chỉ biết không đến 1%, địa vị của em là không thể thay thế. Nếu
em gặp chuyện ngoài ý muốn, người bạn là hacker của em sẽ phá hủy toàn bộ dữ liệu
trong hệ thống trí tuệ nhân tạo của trung tâm nghiên cứu, sẽ chẳng ai lấy được gì
đâu.” Nói đến đây, thanh niên nhắm mắt lại, tỏa ra khí thế lạnh lùng ‘đừng có đụng
vào tôi’. Cậu dạo này có chút bài xích người nhà họ Lôi, có mấy lời cậu không nói
thì không chịu được.
Không, anh chỉ lo lắng cho em thôi, hơn nữa anh chưa bao giờ
nghĩ tới việc tổn thương em. Lôi Húc còn định giải thích, nhưng mọi lời nói trước
ánh mắt lạnh lùng của thanh niên đều hóa thành hư vô. Không biết từ lúc nào, thiếu
niên tự kỷ bước vào nhà mình mà lúc nào cũng cẩn thận từng li từng chút, đối mặt
với người khác là cúi đầu ngay, không dám nói nhiều một câu, không dám đi nhiều
một bước, nay đã thay đổi hoàn toàn. Gương mặt lạnh lùng, khí chất kiên nghị mà
quả cảm của cậu quả thật chẳng khác gì chú hai nhà mình, ngay cả sự uy nghiêm
mà cuốn hút kia cũng giống hệt.
Cậu trưởng thành rồi, thu lại toàn bộ những chỗ mềm mại trong
lòng, dùng vỏ bọc cứng rắn nhất để đối mặt với người nhà mà cậu từng công nhận.
Làm sao giờ? Ông nội và bố mẹ hình như đã làm một việc ngu
xuẩn rồi. Tiểu Vũ đã chạnh lòng với nhà họ Lôi rồi! Nghĩ đến người bạn hacker
tài giỏi kia, lại nhìn mười người vệ sĩ của công ty an ninh Bách Tinh sau lưng
cậu, Lôi Húc càng khắc sâu nhận thức, sự tin tưởng và ỷ lại của thanh niên với
nhà họ lôi đã bị tiêu hao hết rồi. Cậu đang từng bước tách khỏi nhà họ Lôi, từ
bỏ sự bảo vệ của nhà họ Lôi, tình nguyện tin tưởng những người lính đánh thuê không
rõ quốc tịch kia.
May mà cậu còn yêu chú hai, nếu không kẻ địch lần này của
nhà họ Lôi quả thật quá mạnh. Lôi Húc mệt mỏi thở dài, không nói gì nữa.