Chương
30.3: Báo thù 3
Party tổ chức ở biệt
thự nhà họ Trâu, biệt thự to rộng, đèn đuốc sáng trưng, hàng loạt xe sang lái
vào, khiến cho nhà quê như Thư Cửu nhìn đến trợn tròn mắt!
Trợ lý Hồ mở cửa
xe cho Thư Cửu, Thư Cửu vừa xuống xe, chợt thấy một chiếc xe con màu bạc đỗ
ngay cạnh, Nghiêm Húc mặc bộ vest trắng ôm sát người bước xuống, anh ta đeo
kính râm, toát ra khí chất lạnh lùng mà nhã nhặn.
Trợ lý Hồ giải
thích: “Hôm qua giám đốc bảo trợ lý Nghiêm là người mới, phải đi tiếp xúc nhiều
để tăng kinh nghiệm, party lần này trợ lý Nghiêm sẽ đi cùng cậu Thư, cậu Thư có
việc gì cứ giao cho cậu ấy.”
Thư Cửu gượng cười,
rồi lại cúi xuống lườm Quincer đang ngẩng đầu ưỡn ngực bên chân mình, Quincer
khiêu khích nhìn Nghiêm Húc, cái biểu cảm kia khiến người ta chỉ muốn đạp cho hắn
một trận…
Nghiêm Húc cũng
nhìn Quincer, chỉ có điều ánh mắt lạnh lùng hơn nhiều, chỉ vươn tay đẩy kính, mắt
kính dưới ánh đèn phản quang lóe một cái, làm Quincer sợ tới mức lông xù hết
lên, tai run run.
Hiển nhiên trong
trận quyết đấu không tiếng động này, Quincer đã bại trận, dù sao husky cũng chỉ
là husky mà thôi, cho dù hắn có là tổng giám đốc người sói đi chăng nữa…
Ngay lúc Quincer
cùng Nghiêm Húc còn đang mặt đối mặt, một chiếc xe sang trọng rẽ vào khu biệt
thự, quả nhiên hôm nay toàn người quen, người xuống xe đầu tiên là Angel đã mấy
ngày không gặp, Angel mở cửa xe, Quincer lập tức xù hết lông lên.
Công tước Quintus
bước xuống, động tác tao nhã vô cùng, lại phối hợp với gương mặt đẹp trai khí
chất u buồn kia, nhìn giống quý tộc hơn hẳn Quincer.
Công tước Quintus
cũng nhìn thấy Quincer, khẽ cười nói: “Hôm nay nhiều người quen thật.”
Công tước Quintus
đi tới, chào hỏi Thư Cửu: “Cậu cũng ở đây à, không ngờ cậu lại không theo Tra
Phược tới, mà lại theo…”
Hắn nói xong, còn
cúi đầu nhìn Quincer.
Quincer lập tức
kêu ‘ẳng’ một tiếng, có điều lùn quá nên chẳng có khí thế chút nào!
Thư Cửu nói: “Hóa
ra các anh cũng kinh doanh buôn bán à?”
Công tước Quintus
cười nói: “Tất nhiên rồi, kinh doanh ở âm phủ rồi thì ở trần thế cũng phải làm
ăn chứ, nếu không thì sinh tồn kiểu gì?”
Chờ họ nói xong,
Angel mới cười dịu dàng nói: “Cậu Thư, lâu rồi không gặp.”
So với công tước
Quintus, Thư Cửu thích Angel tính tình hiền hòa hơn, vì Angel cũng giống cậu,
là người bình thường, hơn nữa còn là người bình thường sống giữa một đám người
bất bình thường, đúng là không dễ dàng chút nào.
Mọi người hàn
huyên xong liền tiến vào đại sảnh. Khung cảnh bên trong quả thật khiến Thư Cửu
mở rộng tầm mắt, cậu chưa từng thấy căn phòng nào lớn như vậy, nội thất bên
trong rất xa hoa, đảm bảo chói mù mắt, trong sảnh tiệc cũng đèn đuốc sáng
trưng, trên trần nhà có rất nhiều đèn treo kiểu phục cổ, trên còn cắm nến thật.
Phúc Lộc Thọ Hỉ vừa
bước vào, chỉ thấy A Phúc và A Hỉ mắt hình tim, nhìn chằm chằm nến trên trần
nhà, chảy nước miếng.
A Phúc cắn ngón
tay nói: “Thư Cửu, tôi cắn một cái có được không? Chỉ một miếng thôi! Dù sao…
Dù sao cũng có ai nhìn thấy đâu.”
A Phúc còn biết hỏi
một câu, đúng là bé ngoan, A Hỉ thì là phái hành động, chỉ thấy nó ‘vèo’ một
cái, đi đến đâu là có làn gió thổi qua, Thư Cửu vừa chớp mắt, nó đã bay lên trần
nhà, ôm ngọn nến, ra sức gặm.
Mỹ nhân mặc váy hở
lưng chẳng biết chuyên gì xảy ra, chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh, sau đó ngọn
đèo trên đỉnh đầu cứ kẽo kẹt liên hồi.
Thư Cửu che mặt, xấu
hổ chết mất, may mà không mấy ai nhìn thấy, người nhìn thấy cũng toàn quý tộc,
biết giữ gìn thân phận, chỉ khẽ cười mà thôi.
Nghiêm Húc vẫn
luôn đi theo sau Thư Cửu, Quincer ngẩng đầu ưỡn ngực lắc lắc cái mông, quay
mông về phía Nghiêm Húc, đắc ý vô cùng.
Tiệc còn chưa bắt
đầu, mọi người túm năm tụm ba trò chuyện, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào,
gia chủ nhà họ Trâu là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi, chủ động đi
ra đón tiếp. Tất cả mọi người đều tò mò không biết là ai đến mà long trọng vậy,
Thư Cửu cũng rướn người nhìn theo.
Chỉ thấy ông Trâu
dẫn mấy người vào, đi đầu hóa ra lại là Tra Phược!
Ông Trâu vẫn nói
liên mồm, “Không ngờ anh Tra lại tới, đúng là vinh hạnh cho gia đình chúng tôi
quá, anh Tra, đây là con gái tôi Trâu Thiến Nhiên, trước anh Tra đã gặp rồi,
nhưng chắc anh không nhớ.”
Tra Phược chỉ khẽ
gật đầu với Trâu Thiến Nhiên, Trâu Thiến Nhiên mặc bộ váy màu trắng, cao quý
thanh lịch vô cùng, thấy Tra Phược thì nở nụ cười ngại ngùng, nói: “Em chào anh
Tra.”
Đồ… Trêu… Hoa… Ghẹo…
Nguyệt…
Thư Cửu nhìn, khẽ
nhếch miệng, nghĩ thầm nếu sau này Tra Phược thất nghiệp, không làm Minh chủ nữa,
vậy đi làm trai cũng được, xem anh ta hút gái chưa kìa.
Ánh mắt Tra Phược
dừng lại giây lát trên người Thư Cửu rồi quay đi luôn, Thư Cửu rất khó chịu với
ánh mắt đó, về phần vì sao lại khó chịu, cậu cũng không biết.
Tiệc bắt đầu, ông
Trâu đọc diễn văn, sau đó là bắt đầu khai tiệc, đối với giới thượng lưu, đây là
cơ hội tuyệt vời để làm quen, không chừng còn gặp được đối tác, mà đối với Thư
Cửu, đây là cơ hội tuyệt vời để ăn!
Thư Cửu chưa từng
thấy nhiều món ngon đến vậy, nhìn rất đắt tiền, ngay cả bát đĩa cũng thấy sang
rồi, Thư Cửu cố kìm nén xúc động muốn mang bát đĩa về, cố không tự làm xấu mặt
mình khi lấy mọi đồ ăn.
Phúc Lộc Thọ Hỉ
cũng bắt đầu khai tiệc, đèn treo trong đại sảnh thỉnh thoảng lại lắc lư, thật
ra là vì chúng nó gặm nến hăng say quá nên lắc cả đèn.
Xung quanh Tra Phược
lúc nào cũng đông đúc, Thư Cửu mãi mới tìm được cơ hội, người xung quanh đang
ít, Thư Cửu định đi qua, chợt thấy ông Trâu đi tới, tay còn dắt một người phụ nữ.
Người kia nhìn
quen lắm, mặc váy đỏ sẫm, trang điểm rõ đậm, trên tay trên cổ đeo đầy vàng bạc
châu báu, hóa ra là Dương Nhị…
Hôm nay đúng là
nhiều người quen thật.
Thư Cửu nhìn thấy
Dương Nhị, chép miệng, lòng thầm nghĩ, hôm nay lại có chuyện gì xui xẻo nữa
đây?
Dương Nhị bám được
mỏ vàng gia chủ nhà họ Trâu, còn được dự tiệc cùng, chỉ lớn hơn Trâu Thiến
Nhiên có mấy tuổi thôi mà đã ra vẻ mẹ kế rồi.
Dương Nhị nhìn thấy
Tra Phược, hệt như Thư Cửu thấy tiền, mắt sáng rực, tuy tay vẫn kéo ông Trâu,
nhưng mắt lại như dính chặt lên người Tra Phược, ra sức phóng điện, quyến rũ,
nhưng chẳng có kết quả gì…
Thư Cửu thấy Tra
Phược bận rộn, cũng chẳng còn hứng thú đi lấy đồ ăn nữa, ăn được một nửa mới nhận
ra Quincer vẫn ở cạnh mình giờ chẳng thấy đâu, đáng sợ nhất là Nghiêm Húc cũng
biến mất…
Thư Cửu tưởng tượng
cảnh kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, không khỏi đổ mồ hôi thay cho Quincer ngu ngốc,
sau đó bắt đầu đi khắp nơi tìm hắn.
Quincer kỳ thật
cũng là một người sói rất tham ăn, có điều hắn thích rượu nhất, Quincer tự cho
mình rất thanh lịch, rất si mê rượu vang, nhìn thấy vang là không rời chân
luôn.
Hắn vụng trộm ôm
chai vang, cắn bỏ nút chai, hai chân ôm chai rượu, tu ừng ực.
Bình thường tửu lượng
của Quincer rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả lượng cơm hắn ăn, có điều hắn quên
mất việc mình đang bị thương, chưa khôi phục hoàn toàn, uống được nửa chai,
husky lông xù đã nấc cục, sau đó lăn vào góc, ôm chai rượu ngủ luôn…
Nghiêm Húc thấy
Quincer ngã lăn ra đất, cúi đầu nhìn husky, gương mặt lạnh lùng rốt cuộc có
chút biểu cảm, ngủ luôn rồi à.
Nghiêm Húc là thợ
săn, nhưng cả gia đình anh chẳng ai là thợ săn cả, bố là nhân viên lâu năm của
công ty, miễn cưỡng coi là cán bộ nòng cốt, nhờ cậy rất nhiều mối quan hệ mới
xin được cho con vào công ty, nghe nói anh được điều lên làm trợ lý tổng giám đốc
còn vui vẻ vô cùng, hi vọng con mình sẽ có cơ hội thể hiện.
Nhưng bố Nghiêm
không biết, tổng giám đốc công ty với con trai mình lại là thiên địch!
Nghiêm Húc nhìn chằm
chằm Quincer nằm trên mặt đất, vươn tay xách hắn dậy, Quincer chỉ giật giật
chân, không hề có ý định tỉnh lại, còn ôm chặt chai rượu.
Nghiêm Húc nghĩ
nghĩ, dù mình là thợ săn, nhưng Quincer dường như chưa làm việc xấu nào, hơn nữa
còn bị mình đánh thành như vậy…
Nghiêm Húc ôm
Quincer, nhờ phục vụ chỉ phòng nghỉ, tiệc sẽ kéo dài đến tận khuya, nhà họ Trâu
còn chuẩn bị trước rất nhiều phòng trống, Nghiêm Húc liền ôm Quincer lên tầng.
Vào trong phòng,
Nghiêm Húc lôi chai rượu trong lòng Quincer ra, việc này hết sức vất vả, vì dù
Quincer biến thành chó, nhưng vẫn là bợm rượu, đã ôm rượu là không chịu buông.
Mãi mới lấy được
chai rượu, kiên nhẫn của Nghiêm Húc đã hết sạch, quả nhiên là không thể nương
tay với người sói.
Nghiêm Húc quăng
Quincer lên giường, vừa định bỏ đi, một chân Quincer liền túm lấy góc áo Nghiêm
Húc.
Có lẽ Quincer đang
mơ mình ôm chai rượu, dùng rất nhiều sức, Nghiêm Húc vừa định đi, Quincer liền bị
kéo theo lơ lửng giữa không trung, chỉ là không chịu buông tay ra.
Gân xanh trên trán
Nghiêm Húc giật giật, gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ ghét bỏ.
Đúng lúc đó,
Quincer đột nhiên mở mắt, đôi mắt màu xanh mang theo ngơ ngác, nhìn Nghiêm Húc
hồi lâu mới lầm bầm: “A… Là thợ săn chết tiệt… Hức! Cậu là đồ thợ săn ti tiện,
muốn đánh lén… Hức, đánh lén tôi! Ha ha… Bị tôi phát hiện…”
Quincer vừa nói vừa
cười, Nghiêm Húc thì lại cảm thấy bất đắc dĩ, người sói ngu ngốc như vậy mà còn
là người sói quý tộc, thảo nào người sói không phát triển được như quỷ hút máu.
Đúng lúc này,
Quincer lại lảo đảo đứng dậy, vẫn giữ chặt Nghiêm Húc, nói: “Cho… Cho cậu biết
tay tôi!”
Nghiêm Húc không để
ý lắm, đúng lúc này, bộ lông mềm mại của Quincer bỗng dựng đứng hết lên, sau đó
khắp người hắn phủ một tầng ánh sáng màu xanh da trời.
Nghiêm Húc chỉ cảm
thấy luồng sáng chói mắt lóe lên, khiến anh không thể không nheo mắt lại, ngay
sau đó trời đất đã quay cuồng, Quincer vừa rồi còn là husky ngu xuẩn đã biến
thành người.
Vì chó không cần mặc
quần áo, vậy nên Quincer biến thành người cũng không mặc quần áo…
Quincer rất cao,
cơ bắp khắp người, đặc biệt là phần cơ bụng, Nghiêm Húc không đề phòng, lại
không khỏe như hắn, bị hắn đẩy một cái là ngã xuống giường, bị Quincer đè xuống.
Quincer hiển nhiên
vẫn còn say, gương mặt đẹp trai cười ngu, cúi đầu, hơi thở đầy mùi rượu, nhìn
Nghiêm Húc bị mình đè chặt, nói: “Cho… Cho cậu biết tay!”
***
Thư Cửu vừa ăn vừa
tìm Quincer, bỗng có người vỗ vai cậu, quay lại nhìn, hóa ra là Tra Phược.
Tra Phược tay cầm
ly rượu, nói: “Lại đi thay người sói kia à?”
Thư Cửu khẽ gật đầu,
nhét đồ ăn vào miệng, nhồm nhoàm nói: “Ừ… Anh bận xong rồi à?”
Sau khi nói xong,
hai người chẳng ai nói gì nữa, nhưng bầu không khí rất kỳ lạ, không phải xấu hổ,
mà là nóng bỏng mờ ám.
“Khụ.”
Thư Cửu hắng giọng,
đang định tìm đề tài, Dương Nhị đã như keo dính chuột dán sát vào Tra Phược,
nói: “Anh Tra, anh ở đây à, trùng hợp quá, tôi đang định mời anh ly rượu.”
Thư Cửu khẽ ‘xùy’
một tiếng trong lòng, lườm cô ta.
Tra Phược không
nói gì, sắc mặt khác hẳn lúc nói chuyện với Thư Cửu, ra vẻ lạnh lùng thường
ngày, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Dương Nhị cũng
không ngại xấu hổ, tiếp tục tìm cách bắt chuyện với Tra Phược.
Đúng lúc này, chợt
nghe ‘két’ một tiếng, một bóng đen từ trên đầu rơi xuống, chiếc đèn treo cực lớn
đã bị đứt dây treo, rơi xuống.
Thư Cửu phản ứng không
kịp, vô thức nhắm mắt lại, Tra Phược lại vươn tay che đầu Thư Cửu, ôm cậu vào trong
lòng, nhào sang một bên…