Chương
32.2: Báo ân 1
Ba con ma cũng
nghe thấy tiếng hét của Quincer, ai nấy đều lại gần, quan sát, hóa ra là một
người đàn ông, hơn nữa đã ngất rồi, mặc vest nhìn rất đắt tiền, nằm gục trên mặt
đất.
Tra Phược vươn tay
kiểm tra, nói: “Chỉ ngất thôi.”
Quincer dùng chân
vỗ vỗ ngực, nói: “Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết… Hóa ra là trưởng
phòng Trương.”
Thư Cửu nói: “Đây
là trưởng phòng Trương hẹn Dương Nhị ấy à?”
A Thọ nói: “Chắc
là Dương Nhị bị mang đi rồi.”
Mọi người im lặng,
Thư Cửu đột nhiên nói: “Tôi có thể hỏi vì sao Dương Nhị tìm được A Hỉ không?”
A Thọ ngẫm nghĩ
giây lát mới mở miệng: “Dã quỷ muốn trả thù Dương Nhị, mà A Hỉ, kỳ thật là cùng
phe với dã quỷ.”
A Phúc khiếp sợ:
“Cái gì? Chẳng lẽ A Hỉ cũng muốn trả thù Dương Nhị sao?””
A Thọ khẽ gật đầu,
nói: “Cậu còn nhớ lúc trước cậu từng nói, thái độ của A Hỉ với Dương Nhị có
chút khác thường, liệu có phải là thiếu nợ không… Quả thật là thiếu nợ, lại còn
là nợ máu, có điều lâu quá rồi, lâu đến mức A Hỉ cũng không nhớ nữa…”
Thư Cửu nói: “A Hỉ
gặp dã quỷ kia nên nhớ lại à?”
A Thọ nói: “Chắc
là nhớ ra rồi, nếu nhớ lại, không chừng cậu ấy sẽ tìm Dương Nhị để trả thù, nếu
cậu ấy không chịu trả thù Dương Nhị, với chấp niệm của dã quỷ kia, nó nhất định
sẽ cắn nuốt quỷ lực của A Hỉ để tiếp tục báo thù.”
Thư Cửu nói: “Vậy
giờ phải làm thế nào để tìm A Hỉ?”
Mọi người im lặng,
không ai biết nên nói gì, Dương Nhị đã mất tích, manh mối cũng chặt đứt.
Tra Phược đột
nhiên nói: “Trên người dã quỷ có quỷ khế.”
Anh vừa dứt lời, mọi
người liền quay sang nhìn anh.
Tra Phược dừng một
lát, mắt nhìn về phía nào đó, nói: “Dã quỷ đột nhiên báo thù, chắc chắn là vì
có được sức mạnh từ đâu đó, từ khi Quỷ vương hồn phi phách tán, không ai còn có
khả năng hạ khế ước đó, quỷ khế nào cũng mang theo hơi thở của riêng hắn, nếu cảm
nhận được hơi thở này, vậy sẽ tìm được Dương Nhị…”
Mắt A Lộc giật giật,
chỉ có điều không nói gì.
Thư Cửu nghe được
nửa hiểu nửa không.
A Thọ nói: “Nếu cảm
nhận được, vậy chắc chắn phải rất quen thuộc với hơi thở đó.”’
Khóe miệng Tra Phược
khẽ cong lên, nhưng lại là nụ cười lạnh, nói: “Hắn ở ngay đây, cứu được A Hỉ
hay không, phải xem quyết định của hắn.”
Thư Cửu nghe anh
nói vậy, đột nhiên nhớ tới A Phúc, mắt Thư Cửu bất giác nhìn về phía A Phúc, A
Phúc thì vẫn ngơ ngác không hiểu gì.
Hơi thở quanh thân
A Lộc bỗng mạnh mẽ hơn hẳn, chặn A Phúc phía sau.
A Phúc buồn bực
nhìn A Lộc, nói: “A Lộc A Lộc, cậu sao vậy?”
Tra Phược lại nói:
“Thời gian không còn nhiều nữa rồi.”
A Lộc vẫn không
nói gì, mắt rực lên, cuối cùng cũng mở miệng: “Cậu ấy chẳng nhớ gì nữa rồi,
cũng từng hồn phi phách tán, quỷ lực biến mất hết rồi.”
Vừa dứt lời, Thư Cửu
liền giật mình, A Thọ vậy là thừa nhận, A Phúc đáng yêu chính là bách quỷ chi
vương kia à.
A Phúc không hiểu
nó đang nói gì, chỉ là cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo quanh A Lộc, làm A Phúc sợ
tới mức phát run, mím môi nói: “A Lộc, cậu làm sao vậy?””
Đúng lúc này, đột
nhiên nghe thấy tiếng hét hốt hoảng, Thư Cửu lập tức quay đầu lại, nói: “Là giọng
Dương Nhị!”
Cậu nói xong, liền
chạy tới chỗ phát ra tiếng động, Tra Phược quay đầu liếc A Lộc rồi cũng đuổi
theo.
Chỉ thấy Dương Nhị
ngồi xổm trong góc tường, hai tay ôm đầu gào thét, xung quanh toàn mảnh vụn thủy
tinh, trên người Dương Nhị cũng găm đầy mảnh vụn, bóng đèn trên đầu vỡ nát hết.
Dương Nhị hoảng sợ
ngồi xổm trên mặt đất mà la hét, cô ta không nhìn thấy xung quanh mình có gì,
nhưng cô có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang đi theo mình.
Ở chỗ cách Dương
Nhị không xa, một người đàn ông gương mặt sáng sủa, mặc áo giáp đang đứng đó,
người nọ cầm một thanh búa rất lớn, trên búa còn dính vết máu.
A Hỉ thì mặc áo trắng,
mặt không cảm xúc đứng một bên, mắt nhìn chằm chằm Dương Nhị.
Quái nhân mặc áo
giáp lắc lắc búa, nói với A Hỉ: “Tiểu hầu gia, nàng ngay trước mặt ngươi, giết
nàng đi! Giết nàng báo thù cho Hầu gia! Hầu gia cả đời trung với nước, chưa từng
làm việc gì có lỗi với hoàng thượng, vậy mà chỉ vì gian phi này! Ta trôi nổi
bao lâu nay… Mãi mới chờ đến cơ hội, có thể nhìn thấy tiểu chủ tử báo thù cho
chủ tử…”
Mắt thấy A Hỉ nhận
búa từ tay quái nhân, Thư Cửu hét lớn: “A Hỉ!”
A Hỉ khựng lại,
búa trong tay rơi xuống đất.
Dương Nhị tuy không
nhìn thấy ma quỷ, nhưng cảm nhận được hơi lạnh khi búa rơi xuống đất, hơi lạnh
đó cuốn theo bụi đập vào mặt, làm Dương Nhị sợ đến mức gào tiếp.
Thư Cửu vừa định
chạy tới, con quỷ mặc áo giáp kia đột nhiên vươn tay, búa trên mặt đất liền bay
vào tay hắn, hắn vung tay, chặn không cho cậu bước tiếp.
Dương Nhị ngẩng đầu
thấy Thư Cửu, lập tức bò tới, ôm chân Thư Cửu, lại nhìn Tra Phược, khóc nói: “Anh
Thư! Anh Thư! Anh Tra! Cứu tôi với! Có ma! Có ma đấy! Ma quấn tôi rồi! Cứu tôi
với!”
Thư Cửu không thèm
để ý cô ta, chỉ nhìn A Hỉ, lại gọi một tiếng: “A Hỉ?”
A Hỉ nhìn Thư Cửu,
nói: “Tôi muốn báo thù, cậu nói đúng, là nợ máu, cô ta nợ tôi…”
Thư Cửu sốt ruột,
nói: “A Hỉ à… Cậu đừng xúc động, cậu còn định thi công chức cơ mà?”
A Hỉ đột nhiên cười,
nói: “Tôi đúng là ngu ngốc, trôi dạt bao nhiêu năm, tôi đã quên mất tôi muốn
làm gì, đang chờ đợi gì, hóa ra tôi vẫn đợi cơ hội để trả thù cô ta… Đây là món
nợ của tôi, nhưng muốn đòi nợ lại phải trả một cái giá rất lớn…”
A Phúc núp sau
lưng A Lộc, nhô đầu ra, nhỏ giọng nói: “Trên người A Hỉ có mùi đáng sợ quá.”
A Lộc không nói
gì, chỉ nhìn nó.
Tra Phược nói: “Là
mùi của khế ước. Quỷ khế trên người dã quỷ rất mạnh, ảnh hưởng đến cậu ta rồi.”
A Hỉ sầm mặt, rồi
chậm rãi nhận búa từ con quỷ mặc áo giáp kia, giơ cao lên, Dương Nhị theo bản
năng hét lên.
Đúng lúc đó, A Thọ
đột nhiên xông tới, A Hỉ chỉ cảm thấy có một sức mạnh rất lớn va vào búa, hất
búa ra khỏi tay nó, rồi ‘rầm’ một tiếng rơi xuống đất. Cột nhà bị búa va phải,
nứt toác ra, vô số mảnh xi măng rơi ra.
Dương Nhị không biết
chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy cột nhà đột nhiên nứt, lại bắt đầu gào lên, vừa
gào khóc vừa hét: “Có quỷ! Có quỷ! Có quỷ thật này! Mấy anh phải tin tôi! Quỷ
muốn giết tôi! Muốn giết tôi đấy!”
A Thọ hất búa ra,
quỷ mặc giáp vươn tay định giữ nó lại, Thư Cửu cũng không nhìn ra nó làm gì,
con quỷ kia bắt hụt, rồi còn như bị cái gì đó đánh trúng, lùi ra sau mấy bước.
A Phúc mở to mắt,
nói: “Oa, A Thọ giỏi quá!”
A Hỉ nhìn A Thọ đi
tới, vô thức lùi ra sau một bước, chính nó cũng không biết tại sao lại làm vậy.
A Thọ nhìn nó, không
còn gương mặt tươi cười hằng ngày, thậm chí mang theo sự uy nghiêm kỳ lạ.
A Thọ đột nhiên
nói: “Cậu quên rồi à, cậu đã báo thù từ rất lâu rồi, cậu quả thật có chấp niệm,
nhưng chấp niệm của cậu không phải là báo thù…”
A Hỉ nhìn A Thọ, lắc
đầu, nhưng ánh mắt đã mơ màng, như thể đang cố gắng thoát khỏi quỷ khế.
***
A Hỉ là quỷ đã chết
mấy ngàn năm, khi còn sống là tiểu hầu gia, áo cơm không lo, chỉ có điều gia
giáo rất nghiêm, A Hỉ phúc trạch dày, vốn là mệnh đại phú đại quý, cả đời vinh
hoa phú quý, không chỉ trăm trận trăm thắng trên sa trường, mà còn có mệnh làm
phò mã lấy công chúa.
Có điều năm đó, A
Hỉ gặp người không nên xuất hiện trong số phận của mình…
Minh phủ có mười
điện, Tống đế vương của thập điện luân hồi chuyển thế, trải nghiệm gian khổ của
trần gian, tiểu hầu gia gặp được Tống đế vương chuyển thế, vì Tống đế vương, tiểu
hầu gia lịch sự từ chối hoàng đế ban hôn. Năm đó, Dương Nhị là một phi tử rất được
sủng ái trong cung, để leo lên cao mà ra sức tặng lễ nịnh nợ quan lại, còn thổi
gió bên gối hãm hại phi tần khác.
Đúng lúc Dương Nhị
nghe được chuyện này, vì Hầu phủ không nhận quà của Dương Nhị, Dương Nhị vẫn
luôn ghi hận, liền nhân việc này mà vặn vẹo, nói tiểu hầu gia không cưới công
chúa, không phải vì có người mình thích, mà là vì hầu phủ thông đồng với địch
bán nước, chuẩn bị truất quyền của hoàng thượng để làm vua mới, tất nhiên sẽ không
lấy con gái của vị vua bị phế.
Hoàng đế giận tím
mặt, ban tội bán nước cho cả Hầu phủ, tịch thu mọi tài sản rồi xử tử.
A Hỉ chết oan ức,
bị quỷ sứ dẫn vào Uổng mạng thành, lại vì chấp niệm quá sâu, lén lút trốn khỏi
Uổng mạng thành, tìm được Dương Nhị nay đã thành Hoàng quý phi, bóp chết cô ta.
A Hỉ vốn là quỷ uổng
mạng, nhưng lại vì việc này biến thành quỷ giết người, bị quỷ sai đánh xuống địa
ngục, vào thập điện của Minh phủ do Tống đế vương quản lý.
Tống đế vương luân
hồi mấy đời rồi trở lại thập điện Minh phủ, không ngờ tới lại gặp A Hỉ, lúc đấy
hai người đã ở âm phủ, A Hỉ ngồi trên tảng đá bên sông Vong Xuyên, lặng lẽ ngắm
nhìn Lục hồn đạo, chẳng thèm động đậy.
A Hỉ cũng không biết
mình ngồi đây đã bao lâu, lâu đến mức nó đã quên hết.
Tống đế vương hỏi
nó, ngươi đang làm gì vậy?
A Hỉ ngẩng đầu
nhìn hắn, chỉ cảm thấy quen, nhưng chẳng nhớ ra.
A Hỉ nói, nó đang
đợi người, nó báo thù, tạo nghiệp, không được đi đầu thai, người kia lại là người
tốt, chắc chắn sẽ được làm người đời đời kiếp kiếp, nó chỉ có thể ngồi đây chờ
hắn, biết đâu được gặp lại!
Nhưng A Hỉ đợi mãi
đợi mãi, đợi đến khi nó cũng quên người kia trông như thế nào…
Vì A Hỉ không ngờ
tới, người nó đợi sẽ không đi vào Lục hồn đạo để luân hồi, mà lại là Tống đế
vương của thập điện Minh phủ…
***
A Hỉ mắt ướt ướt,
dường như nó đang suy nghĩ, rồi lại như có gì đó ngăn cản, nó đau đớn ôm đầu,
dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn A Thọ…
Con quỷ mặc giáp
kia đột nhiên bước tới, nói với A Hỉ: “Tiểu hầu gia! Chẳng lẽ ngài không muốn
báo thù sao? Chủ nhân mãi mới tìm được cơ hội báo thù cho ta! Tiểu hầu gia, giết
nó đi, báo thù cho hầu gia!”
Tra Phược bỗng
nhiên sầm mặt: “Chủ nhân của ngươi là ai? Là ai hạ quỷ khế cho ngươi.”
Dã quỷ mặc giáp bỗng
cười ha hả, nói: “Chủ nhân muốn trở thành chủ nhân chân chính của minh giới,
sao phải nói tên cho các ngươi.”
Dã quỷ nói xong, đột
nhiên nhảy tới, không phải về phía Dương Nhị, mà đột nhiên quay đầu, hai tay
xanh lét định bắt A Hỉ, răng nanh trong miệng nhô ra, hét lên: “Chủ nhân phải rất
vất vả mới ban cho ta cơ hội! Ta phải báo thù! Ta phải báo thù! Không ai được phép
ngăn cản ta báo thù! Dù đấy có là tiểu hầu gia! Nếu ngươi không muốn báo thù, vậy
dâng quỷ lực của ngươi cho chủ nhân đi!”
A Hỉ còn đang ngơ
ngác, không hề phản ứng với công kích của dã quỷ, A Thọ lại híp mắt, vươn tay
bóp cổ ác quỷ.
Ác quỷ mặc giáp giật
mình, giãy dụa, kêu gào, nhưng không thể nào thoát khỏi tay A Thọ.
A Thọ bóp chặt
hơn, mặt lộ vẻ tức giận.
Thư Cửu nhìn dã quỷ
sắp bị A Thọ bóp đến chết, nói: “A Thọ, đừng xúc động, cậu vừa mới khuyên A Hỉ đừng
xúc động mà!”
Tra Phược không cảm
xúc, chỉ nói: “Tự ý tàn sát quỷ hồn là bị trời phạt đấy.”
A Thọ giờ mới bình
tĩnh lại, vung tay, dã quỷ bị hất đi thật xa, va vào tường, ‘rầm’ một tiếng,
trên tường liền xuất hiện một hố to.
Quincer nhảy dựng
lên: “Mấy con ma nhà các cậu, lịch sự tí được không hả! Làm hỏng tôi lại phải
trả tiền sửa gara!”
A Thọ không để ý đến
hắn, chỉ trừng dã quỷ đang nằm trên đất, gương mặt lạnh lùng, âm trầm nói: “Ta
đã phế đạo hạnh của ngươi, cũng giải quỷ khế của ngươi rồi, đi Lục hồn đạo ở Minh
phủ, hay tiếp tục trôi dạt làm cô hồn dã quỷ, ngươi có thể tự chọn… Ngươi đi
đi.”
Thư Cửu nhìn A Thọ,
bỗng chốc cảm thấy A Thọ cao lớn hơn hẳn.
A Thọ không nhìn
dã quỷ nữa, chậm rãi bước tới, ôm lấy A Hỉ, lúc đầu A Hỉ còn giãy dụa, miệng
nói gì đó, A Thọ lại không để ý, nhẹ nhàng vỗ lưng nó, nói: “Thù của cậu đã
báo, việc cậu phải làm đều đã xong… Không ai có thể làm gì cậu, cũng không ai
có thể tổn thương cậu, tôi sẽ ở bên cậu…”
Thư Cửu nhìn nhìn,
cuối cùng dùng tay chọc chọc Tra Phược, Tra Phược nhìn cậu, Thư Cửu nhướn mày,
nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ tình huống này mình đừng nhìn thì hơn, đi thôi.”
A Phúc không hiểu:
“Cửu Cửu, tình huống gì?”
Thư Cửu sợ A Thọ và
A Hỉ xúc động hôn luôn, nói với A Phúc: “Việc của người lớn, trẻ con đừng có hỏi.”
A Phúc bĩu môi: “Cửu
Cửu! Tôi vài nghìn tuổi rồi đó, tôi không phải trẻ con, tôi còn lớn hơn cậu đấy!”
Dương Nhị thấy Thư
Cửu và Tra Phược định đi, bò bằng cả chân và tay, túm ống quần Thư Cửu, nói: “Đừng
đi! Có quỷ! Anh nhìn kìa! Bên kia có quỷ đấy! Đừng đi! Cứu tôi với!”
Huyệt thái dương Thư
Cửu đập thình thịch, cậu cũng chẳng muốn dây vào cô nàng này, bước nhanh mấy bước,
để mặc Dương Nhị ở đó mà kêu gào.
Thư Cửu về nhà, tối
hôm đó, cậu mơ thấy một người áo trắng ngồi trên tảng đá bên bờ sông, mắt ngơ
ngác nhìn dòng sông, quỷ đầu thai đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, người áo trắng
vẫn đợi, đợi đến lúc dù không uống canh Mạnh bà cũng chẳng nhớ gì.
Thư Cửu không rõ
vì sao mắt mình lại ướt, cậu đột nhiên cảm thấy cảm giác chờ đợi này rất quen
thuộc, cậu đã từng chờ đợi gì đó, đợi mãi, lại chẳng bao giờ đợi được…