Chapter 36
Vài ngày sau, đoàn làm phim 《Khúc chuyện xưa》đúng hẹn tham gia chương
trình giải trí. Nhà sản xuất dồn hết công sức vào bộ phim này, từ lúc đang quay
đã quảng cáo rầm rộ, đến khi công chiếu thì lại càng đi quảng bá liên tục.
Vốn tưởng chỉ có nam nữ chính cùng vài nhân vật
quan trọng tham gia, cuối cùng chương trình mời luôn cả đạo diễn và nhân viên chính.
Chương trình này là tiêu điểm của đài truyền
hình, nhưng mà mấy năm qua càng ngày càng thích chơi ác, thường xuyên để các
ngôi sao và fan lên sân khấu diễn những đoạn kinh điển trong phim. Người xem
cũng rất thích xem những cảnh như vậy, bởi thế trường quay lúc nào cũng tràn ngập
tiếng cười.
Hà Quýnh và Chu Đồng là hai MC của chương
trình, Chu Đồng tuổi nhỏ hơn Hà Quýnh một chút, hoạt bát sáng sủa, tuy là con
gái nhưng nói chuyện không nũng nịu làm điệu chút nào, rất được mọi người ưa
thích. Hà Quýnh thì càng không cần phải nói nhiều, MC lão làng trong giới giải
trí.
Kim Jaejoong hôm nay mặc rất giống sinh viên,
ông chú ngoài 30 tuổi rồi, nhưng cậu mặc trang phục kiểu như vậy lại không hề không
hợp. So ra, Jung Yunho và Kim Junsu mặc nghiêm túc hơn rất nhiều.
Lúc nhân vật chính xuất hiện, Kim Junsu đi
sóng vai với Tiễn Chanh, đáng thương Jung Yunho đường đường là nam chính lại
trơ trọi lẻ loi đứng trên bậc thang, cuối cùng vẫn là Kim Jaejoong tự mình dắt
anh lên. Hành động này quả thực oanh động toàn trường quay, tiếng khán giả hò
hét dường như có thể lật tung nóc nhà.
Chu Đồng nhịn không được cảm khái: “Thầy Hà
à, mọi người đều nói thầy trẻ hơn tuổi, nhưng mà tôi cảm thấy đạo diễn Kim mới
đúng là mặt trẻ con.”
Hà Quỳnh lắc lắc tay nói: “Nào có nào có, sao
tôi so được với đạo diễn Kim. Người ta hơn ba mươi mà nhìn như mới ngoài hai
mươi, tôi nhìn kiểu gì thì ít nhất cũng phải 35 rồi.”
Kim Jaejoong nghe phiên dịch xong chỉ có thể
cúi đầu ngại ngùng cười cười.
Chương trình như thế này chỉ đơn giản để quảng
bá cho phim, nội dung cũng lặp đi lặp lại. Vốn là giới thiệu qua về nhân vật
chính, sau đó cùng trò chuyện về những câu chuyện thú vị trong quá trình quay
phim, cuối cùng là tình bày ca khúc chủ đề của phim.
“Vậy, xin mời quí vị khán giả cùng lắng nghe
ca khúc chủ đề của 《Khúc
chuyện xưa》
– ‘Love
song’ phiên bản tiếng Anh.” Hà Quýnh vẫy vẫy tay, đèn lập tức được tắt đi,
khách mời và MC trên sân khấu đi xuống khu nghỉ ngơi, cả sân khấu bị bao phủ trong
ngọn đèn màu xanh da trời.
Park Yoochun là nhà sản xuất âm nhạc cho bộ
phim này, coi như cũng là một trong những nhân viên chủ chốt. Đài truyền hình
có thể mời được gã hoàn toàn là nhờ vào Kim Jaejoong, nếu không vị sếp tổng của
một công ty giải trí sao lại chạy tới đài truyền hình này mà hát một hài.
Giọng của gã trầm thấp lại rất quyến rũ, đậm
nét người đàn ông trưởng thành. Nửa phần đầu bài hát gã thể hiện rất tốt, giọng
hát đặc biệt của Park Yoochun chiếm giữ trái tim của toàn bộ người xem. Mãi đến
khi trước lúc Park Yoochun lên nốt cao nhất, gã đột nhiên ngừng hát, mà đổi
thành một giọng nam cao chót vót, độ cao của giọng hát kia, cả châu Á có lẽ không
được mấy người.
Người này là ai, mọi người ngay cả đoán cũng không
cần. Khán giả trường quay bắt đầu sôi lên, ca khúc kết thúc, Park Yoochun cười
tủm tỉm mời Shim Changmin đứng ở phía sau rèm bước ra.
Kim Jaejoong kinh ngạc tuyệt không kém gì
khán giả trường quay. Lúc mấy người bọn họ lên sân khấu, sắc mặt Jung Yunho còn
đỡ, Kim Jaejoong hoàn toàn là trạng thái dở khóc dở cười.
Tất cả mọi người rất kích động, Hà Quýnh trò
chuyện đôi lát theo kịch bản xong, Jung Yunho liền cầm lấy micro, dẫn đầu nói: “1,
2, 3.”
“Xin chào, chúng tôi là DBSK.”
Giọng năm người vẫn đồng đều, như thể bao
nhiêu năm qua vẫn chưa hề thay đổi. Không cần biết bọn họ giờ này đang có thân
phận hiển hách như thế nào, khi năm người đứng cạnh nhau, họ sẽ toả ra ánh sáng
chói lọi nhất.
Đến lúc này, khách mời mới xem như toàn bộ có
mặt, kế tiếp chính là trò chơi chính của chương trình.
Trên màn hình lớn hiện lên quy tắc trò chơi,
mọi người nhao nhao quay đầu nhìn lại, phiên dịch đứng bên giải thích cho mọi
người.
“Mọi người đã rõ luật chơi chưa ạ?” Hà Quýnh
nhận được câu trả lời, bắt đầu giới thiệu cách chơi hôm nay: “Tất cả mọi người
đã thấy được, trên màn hình đã liệt kê toàn bộ quy tắc trò chơi. Nhưng mấy vị
khách mời có mặt hôm nay đều có tác phẩm tiêu biểu của riêng mình, vậy nên chúng
ta sẽ chọn những cảnh kinh điển trong 《Khúc chuyện xưa》 để biểu diễn.”
Nói xong, ông liền ra dấu với nhân viên trường
quay: “Xin hãy phát lại những đoạn trích của bộ phim.”
Chu Đồng hỏi khán giả: “Mọi người đã xem
chưa?”
Bên dưới nhao nhao đáp lại: “Xem rồi!”
“Tốt quá!” Chu Đồng trêu ghẹo nói: “Vậy lát
các bạn lên đây diễn lại chắc chắn không cần máy nhắc lời rồi.”
Màn hình thay đổi, trên nền tối đen bỗng xuất
hiện cảnh Jung Yunho đứng trong phòng khách nhà nữ chính, đây chính là đoạn hai
người chia tay.
“Oa ~ Đặc sắc như vậy à, tôi ngày mai nhất định
sẽ đi xem một lần với bạn.” Hà Quýnh vỗ tay, sau đó chỉ Jung Yunho và Tiễn
Chanh, ý bảo hai người họ đi tới: “Đoạn này chính là khi nam chính nữ chính
đang có rắc rối trong tình cảm, chúng ta sẽ chia thành hai đội diễn được không?
Mời hai khán giả lên đóng vai Tống Lam và Tự Cẩm.”
“Mời bạn gái trước, nào, bạn nữ nào muốn lên
thì giơ tay đi ạ!” Chu Đồng hào hứng làm mẫu giơ tay, lắc lắc trên không trung.
Hà Quýnh chọn một cô gái giơ tay cao nhất.
“Bây giờ bạn chính là Tự Cẩm, bạn sẽ diễn đoạn
vừa rồi với Jung Yunho.” Hà Quýnh chỉ chỉ máy nhắc lời dưới sân khấu: “Ở đó có
lời thoại, nếu không nhớ có thể nhìn.”
Jung Yunho lễ phép bắt tay chào hỏi cô gái
kia, kết quả người ta khẩn trương che miệng lại, nhìn như là kích động sắp
khóc.
Nửa phần đầu hai người diễn coi như bình thường,
mãi đến khi Jung Yunho nói: “Đã như vậy, từ nay về sau anh và em không còn quan
hệ này nữa. Nhưng mà không làm người yêu vẫn có thể làm bạn bè, ngày sau nếu cô
có kịch mới, nhớ thông báo một tiếng, tôi nhất định sẽ ủng hộ.”, cô bé kia đột
nhiên ngại ngùng liếc Kim Jaejoong, sau đó mang theo vui vẻ tiếp lời: “Ngày
mai… Anh còn tới không?”
Jung Yunho vốn đã diễn trong cơn choáng váng,
chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy bối rối trả lời: “Tôi nghĩ, việc
này không còn quan trọng nữa rồi.”
Cả trường quay liền cười ồ lên, cảnh này diễn
thật sự rất tệ.
Hà Quýnh mời Kim Jaejoong làm giám khảo: “Tôi
sẽ không nhận xét nữa, để đạo diễn Kim đánh giá đi. Đạo diễn Kim, cậu cảm thấy
đội này diễn thế nào?”
Kim Jaejoong còn chưa nói gì đã bật cười, cậu
hỏi cô bé kia: “Em là Cassiopeia à?”
Không cần hỏi, ai nấy đều nhận ra, lúc cô gái
kia đi ngang qua Shim Changmin, mặt cô đã đỏ bừng lên rồi.
Cô gái kia vội vàng gật đầu nói đúng vậy.
Kim Jaejoong giơ ngón cái: “Good! Diễn rất tốt.”
Mọi người dưới sân khấu đều bị lời nhận xét không
có nguyên tắc của cậu chọc cười.
“Đạo diễn Kim đã nói thế, vậy đánh giá người
này đi.” Hà Quýnh chỉ Jung Yunho, ông hỏi Kim Jaejoong: “Đạo diễn Kim cho nam
chính bao nhiêu điểm?”
Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho, cúi đầu cười: “Không
điểm.”
“Vì sao vậy?” Chu Đồng nhịn không được xen
vào.
Kim Jaejoong vừa định trả lời, đã bị Hà Quýnh
cắt ngang: “Chờ một chút chờ một chút, cái này chúng ta không thể để đạo diễn Kim
nói, chúng ta hỏi người khác vậy.” Nói xong ông hỏi nữ chính Tiễn Chanh – người
có quyền lên tiếng nhất: “Có thể nói cho chúng tôi biết, đạo diễn rất nghiêm khắc
đúng không? Cô xem vừa rồi cậu ấy cho Yunho không điểm, Yunho là vua màn ảnh đấy!”
Ông cố ý khoa trương lên, Tiễn Chanh nghe vậy
nở nụ cười: “Không phải đâu, đạo diễn rất tốt, anh ấy thường xuyên giúp đỡ
chúng tôi. Chẳng hạn như cảnh ban nãy, kỳ thật khi quay, chúng tôi quay rất nhiều
lần mà vẫn NG, sau đó đạo diễn sẽ hướng dẫn chúng tôi phải diễn như thế nào.”
“Vậy cảnh vừa rồi đạo diễn giúp thế nào?” Hà
Quýnh khoanh tay, cười tủm tỉm hỏi.
Tiễn Chanh thành thật trả lời: “Cảnh vừa rồi đạo
diễn có làm mẫu. Bởi vì lúc đầu tôi không thể nào nhập vai được, vậy nên anh ấy
giúp tôi diễn mẫu một lần.” Nói đến đây liền nhớ tới lúc quay phim, diễn xuất của
Kim Jaejoong đã rung động tất cả mọi người: “Đạo diễn thật sự rất giỏi, anh ấy
diễn tốt lắm, tôi bắt chước theo cũng không được bằng một phần mười của anh ấy.”
Lúc này điều mọi người quan tâm không phải
câu sau của Tiễn Chanh, mà là câu nói “Anh ấy giúp tôi diễn mẫu một lần” kia của
cô.
“Toàn bộ động tác, giọng điệu, kể cả biểu cảm,
anh ấy đều giải thích rõ ràng. Chẳng hạn như lúc bắt đầu khi anh Yunho bước
vào, tôi phải ghé vào khung cửa làm nũng như thế nào, sau đó khi anh Yunho nói
chia tay, tôi phải khóc thế nào, còn có…”
Hà Quýnh thật sự nhịn không được, tin tưởng mọi
khán giả trường quay cũng giống ông không kìm nén được nữa, ông chỉ có thể ngắt
lời Tiễn Chanh: “Được rồi được rồi, như vậy, không bằng tái hiện lại cảnh đấy
đi.” Ông đi đến bên cạnh Kim Jaejoong, mọi người vội vàng tản ra, biết rõ tiếp
theo sẽ là tình huống gì.
Kim Jaejoong vừa nhìn thấy Hà Quýnh cười dịu
dàng nhưng không hề có ý tốt, trong lòng đã lo lắng. Quả nhiên vài giây sau, Hà
Quýnh kéo tay cậu đi đến giữa sân khấu: “Vừa rồi Tiễn Chanh kể rất nhiều về việc
đạo diễn dạy mọi người diễn ở trường quay, tất cả các khán giả ở đây đều rất muốn
biết đến cùng là đạo diễn dạy diễn xuất như thế nào.”
“A…” Kim Jaejoong cầm micro thở dài một hơi,
vừa bực mình vừa buồn cười, cậu biết rõ chương trình sẽ không dễ dàng buông tha
cho cậu mà: “Vậy bây giờ muốn tôi làm gì?”
Hà Quýnh nháy mắt với khán giả bên dưới, nghịch
ngợm đề nghị: “Vậy thì cảnh vừa rồi được không? Cậu diễn một lần cho chúng tôi
xem đi.” Ông nói xong liền chỉ huy mọi người rời khỏi sân khấu, trước hết để
cho Kim Jaejoong đứng giữa, sau đó lại kéo Jung Yunho ngồi lên ghế trước mặt Kim
Jaejoong: “Như vậy, Yunho đóng vai của mình, bây giờ là trường quay, Tiễn Chanh
tới đây đi.” Hà Quýnh chỉ vào Tiễn Chanh, nói với mọi người, “Mọi người tái hiện
lại toàn bộ nhé.”
Tiễn Chanh thông minh, nghe xong liền hiểu rõ
ý của ông, vì vậy đứng cạnh Yunho, giả vờ sắp khóc: “Tôi…” Cô khoa trương giậm
chân, dùng tiếng Anh nói với Kim Jaejoong: “Đạo diễn, chỗ này tôi diễn không tốt.”
Kim Jaejoong vẫn đang cố nhịn cười, giờ đến
lượt cậu nói, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy không hợp, đặc biệt là hôm nay
cậu mặc trang phục như thể thần tượng ngoài hai mươi tuổi, nào giống đạo diễn.
Cậu im lặng năm sáu giây, cuối cùng quyết định
vì tuyên truyền cho bộ phim mà bất chấp mọi giá.
“Diễn không tốt sao?” Kim Jaejoong bước qua,
giả vờ đẩy Tiễn Chanh một cái: “Cái gì vậy hả, sao chẳng có cảnh nào diễn tốt hết
thế!”
Kim Jaejoong cố ý làm vậy, Tiễn Chanh cũng bắt
chước theo. Cô khoa trương ngồi xổm cạnh Kim Jaejoong, ôm quần cậu gào khóc: “Đạo
diễn! Tôi sai rồi, hu hu hu… Cho tôi thêm một cơ hội nữa đi!”
Kim Jaejoong cố nén cười kéo cô qua một bên,
miệng còn rất “Cay nghiệt” trách mắng: “Thật là đần chết mất thôi, nhìn cho kỹ
đây này!”
Tiễn Chanh ngồi xổm trên mặt đất cười đến không
đứng dậy được, Chu Đồng đứng cạnh cô cũng cười lăn cười bò.
Kim Jaejoong cầm micro, hít sâu một hồi mới
điều chỉnh được biểu cảm cho đúng: “Cô xem tôi…” Vừa nói một nửa đã ngừng lại,
cậu hỏi Hà Quýnh: “Diễn thật à? Hay chỉ giả vờ thôi?”
“Đương nhiên là thật rồi, tất cả mọi người đều
muốn xem cậu diễn.”
Đã như vậy, Kim Jaejoong cũng không trốn
tránh. Cậu ngẩng đầu đối mặt với Jung Yunho, nhìn thẳng vào mắt anh.
Chừng hơn mười giây sau, cả trường quay không
có một tiếng động. Hai người lặng yên nhìn nhau, khách mời trên sân khấu và
khán giả bên dưới đều khẩn trương chờ đợi.
Kim Jaejoong đột nhiên nhướn mày, cao giọng
nói: “Nếu anh không muốn ở bên em, vậy thì đừng có đến trêu chọc em nữa!”
Đáy mắt Jung Yunho hiện lên ý cười, nhưng rất
nhanh lại nhập vai nam chính của anh. Anh đột nhiên trầm giọng, trong giọng nói
mang đau đớn khiến người không thể phớt lờ: “Em thật không muốn anh tới tìm em
nữa?”
Kim Jaejoong há hốc mồm, vừa định nói tiếp lại
bị ánh mắt của Jung Yunho hấp dẫn. Jung Yunho diễn không đúng, anh không diễn Tống
Lam, biểu cảm của Tống Lam không như vậy.
Lúc anh nói “Em thật không muốn anh tới tìm
em nữa?”, trong mắt cất giấu đau thương dày đặc, mấy chữ này như đã rút hết
toàn bộ dũng khí của anh, anh nói ra những lời này, là chờ đợi, lại là khẩn cầu.
Kim Jaejoong cảm thấy đầu óc mình phút chốc
liền rối loạn, cậu vậy mà không biết nên tiếp tục như thế nào. Với tư cách là một
đạo diễn, cậu có thể bình tĩnh ứng đối hết thảy; nhưng khi Jung Yunho không phải
Tống Lam, anh chỉ là Jung Yunho, người anh hỏi chính là Kim Jaejoong.
“Em thật không muốn anh tới tìm em nữa?”
Kim Jaejoong cắn môi dưới, gian nan tự hỏi.