Feb 21, 2017

[LK] Chương 23.2

Chương 23.2

Đêm lạnh như nước.
Tại Trung mơ màng nằm, thái y lại viết đơn thuốc mới cho Hồng Lăng, nói: “Hoàng phi nhìn thật sự rất suy yếu, hẳn là có việc gì không vui cứ giữ trong lòng.”
“Người vẫn có thuốc bổ điều dưỡng mà, sao còn như vậy?” Hồng Lăng lo lắng nói, “Tất cả đều là dược sắc theo lời phân phó của ngài lần trước.”
“Có lẽ là dược kia không còn công hiệu nữa, ta có một phương pháp dưỡng thân khác, Hoàng phi là nam tử, hẳn cũng không vấn đề gì. Chỉ là…”
“Ngài cứ nói đi.”
“Hồng Lăng cô nương đã nghe tới bách vị thảo bao giờ chưa?”
“Đây không phải là phương thuốc dân gian dùng để nạo thai sao?” Hồng Lăng nhíu mày, “Huống chi cái này tựa hồ không thể làm thuốc mà?”
Ngự y lắc đầu, nói: “Không phải vậy, bản thân bách vị thảo quả thật không thể làm thuốc, nhưng nếu dùng nó làm huân hương, vậy sẽ khiến người tâm tình dễ chịu, bệnh tự nhiên cũng khỏi nhanh hơn. Còn nữa, huân hương này nếu nam tử ngửi thì có thể giúp khí mạch thông suốt, nhưng nếu là nữ tử mang thai ngửi được, ít thì mất đi đứa bé, nhiều thì một thi hai mệnh. Vốn Hoàng phi có thể thử một lần, nhưng… Hiện giờ trong cung có Tuyết phi đang mang bầu, ta tuyệt đối không dám mang thứ này vào cung.”
Hồng Lăng hỏi lại: “Bách vị thảo thật sự hữu dụng như vậy?”
“Quả thật là vậy, nhưng Hồng Lăng cô nương…”
“Ta hỏi ngươi, ngươi biết cung Bồng Lai cách cung Phiêu Nhứ bao xa không?”
“Khoảng 2000 bộ.”
“Xa như vậy, sao còn có thể ảnh hưởng đến Tuyết phi, lại nói cung Bồng Lai chúng ta cùng người bên cung Phiêu Nhứ chẳng bao giờ giao tiếp. Hiện giờ Hoàng phi bệnh nặng như vậy, còn cần lo lắng những điều kia sao?” Hồng Lăng thở dài, “Vấn đề này, ta tự có chừng mực.”
Thái y thấy vậy, do dự một lát, lại nói: “Chỉ sợ Hoàng thượng tới nơi này xong lại đến cung Phiêu Nhứ…”
“Từ lúc Tuyết phi vào cung Phiêu Nhứ, Hoàng Thượng vẫn ở lại cung Bồng Lai, chưa từng đi cung Phiêu Nhứ. Hôm nay chính vụ lại bận rộn, sao có thời gian đi cung Phiêu Nhứ được.” Nàng mọi cách khuyên bảo, nhưng thái y vẫn do dự, cuối cùng Hồng Lăng nhíu mày, “Bách vị thảo này nếu thái y không cho ta, ta vẫn có cách khác lấy được. Huống hồ huân hương chỉ đốt một canh giờ là hết, tối nay Hoàng thượng sẽ không đến đây.”
Nghe vậy, thái y cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Lúc rời đi còn hứa quay về sai hạ nhân đưa tới ngay, không trì hoãn một khắc nào.
Hồng Lăng tất nhiên là cẩn thận vô cùng, không cho phép cung nhân đi ra ngoài trong một canh giờ này, miễn cho chẳng may lây vào người của cung Phiêu Nhứ. Tuy nói như vậy không hợp cung quy, trong lúc hậu cung nữ tử mang thai, thứ này tuyệt đối không được phép xuất hiện, nhưng Hồng Lăng nhìn Tại Trung nằm trên giường nhíu mày, mê sảng, trong lòng không khỏi thương tiếc.
Thái y sai người mang huân hương tới, đã là một canh giờ sau.
Cung Bồng Lai đóng chặt cửa, không để bất kì một cung nhân nào đi ra ngoài.
Nhưng sáng sớm hôm sau, lại nhận được tin Đạp Tuyết sinh non, tánh mạng nguy cấp.
Kim Tại Trung sắc mặt đã có chút hồng nhuận, vừa tỉnh liền nghe được tin này, khó tránh khỏi không tiếp thu được. Thay quần áo xong liền vội vàng chạy tới cung Phiêu Nhứ, vốn ôm tâm tình lo lắng đi tới, nhưng đến nơi, chỉ thấy thái y run run quỳ xuống cùng Trịnh Duẫn Hạo mặt đen. Thiên Hậu cũng tự mình đến, ngồi đây không nói gì. Kim Tại Trung nhìn Đạp Tuyết trên giường, không có một tia huyết sắc, tựa như sắp chết đến nơi.
Khung cảnh yên tĩnh này, lại khiến Kim Tại Trung cảm thấy sợ hãi.
“Bệ Hạ, tất cả những điều lão thần nói đều là thật, hết thảy đều nghe theo lời Hồng Lăng cô nương mới làm như vậy, lão thần đã khuyên nhủ nhiều lần…” Thái y mặt trắng bệch, không dám thở mạnh.
Đứa bé trong bụng Đạp Tuyết vốn không phải long tử, đối với Trịnh Duẫn Hạo là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng không biết tại sao, tin sinh non lại truyền đi nhanh như vậy. Hiện giờ không ít đại thần đã thượng tấu muốn đày Hoàng phi vào lãnh cung, bằng không thì mọi người trong hậu cung sẽ nguy hiểm vô cùng. Ai ai cũng nói Hoàng phi tâm như rắn rết, dùng bách vị thảo hại long tử, nhưng Viêm Thuấn không có luật phế truất Hoàng phi, chỉ cần đày vào lãnh cung.
Nhưng Trịnh Duẫn Hạo sao có thể để cho việc này xảy ra.
Huống hồ, trong cung này rõ ràng có người dùng thủ đoạn hại người, hắn thực nên tra cẩn thận.
“Hồng Lăng, tóm lại là xảy ra chuyện gì?” Kim Tại Trung khó hiểu nhìn về phía Hồng Lăng, trong lòng có vài phần run rẩy, “Bách vị thảo là cái gì?”
Hồng Lăng cắn cắn môi, tự biết lần này e là chạy trời không khỏi nắng, nhưng vẫn giải thích: “Hoàng phi thân thể yếu, nô tỳ liền xin thái y chút huân hương làm từ bách vị thảo để trị liệu. Nhưng tối hôm qua, lúc huân hương đưa đến cung Bồng Lai, nô tỳ liền đóng chặt cửa, không để cho bất kỳ cung nhân nào ra ngoài. Vậy nên, Tuyết phi sanh non không hề liên quan đến Hoàng phi.”
Ngược lại Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, giọng lạnh lùng nói: “Trong cung này trừ ngươi xin thái y bách vị thảo ra, làm gì còn ai có thứ đấy?! Sáng sớm trẫm đã sai người lục soát tất cả các cung, ngoài cung Bồng Lai ra, chẳng ở đâu có bách vị thảo cả!”
“Bệ Hạ, nô tỳ không làm việc này!” Hồng Lăng quỳ trên mặt đất, không kiêu ngạo không nịnh nọt ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp rơi xuống Đạp Tuyết còn đang hôn mê, “Vì sao không đợi Tuyết phi tỉnh lại, Bệ Hạ hãy kết luận?”
“Tuyết phi sinh tử còn chưa biết, hiện nay đại thần trên triều đình đã thượng tấu muốn Thiên Đế đày Hoàng phi vào lãnh cung.” Lúc này lại là Thiên Hậu nói chuyện, đầu ngón tay nàng lướt qua miệng ly sứ, “Nếu như là một mình Hồng Lăng ngươi sai, vậy tất nhiên sẽ không liên quan đến Hoàng phi. Nếu ngươi không thừa nhận, đại thần nhất định sẽ cho rằng Tại Trung làm việc này. Nhưng mà, việc còn chưa tra rõ. Mọi người cũng đừng nóng vội, huống hồ, ta cảm thấy Tại Trung sẽ không làm việc như vậy…” Nàng nhấp một ngụm trà, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Hồng Lăng. Mà khi Hồng Lăng đón nhận ánh mắt của Thiên Hậu, nàng dường như đã hiểu ra điều gì.
Nếu nàng thừa nhận hết thảy đều là nàng làm, không liên quan đến Hoàng phi, vậy Hoàng phi vẫn là Hoàng phi của cung Bồng Lai.
Nếu nàng tiếp tục biện giải cho mình, vậy đại thần sẽ cho rằng Tại Trung giết chết đứa bé của Đạp Tuyết, từ nay về sau Hoàng phi chỉ có thể là Hoàng phi ở lãnh cung.
Dù thế nào, long tử đã không còn. Hiện nay, chỉ cần một người thế tội, mà không phải chân tướng. Toàn bộ hoàng cung chỉ có cung Bồng Lai là có bách vị thảo, hơn nữa còn là số bách vị thảo cuối cùng ở bên thái y, bởi vậy, tội danh này dù thế nào cũng không thể tránh khỏi.
Muốn bảo trụ Hoàng phi, tất nhiên cần một người chết thay cho cậu.
“Đại thần đã nhao nhao thượng tấu, Hồng Lăng, có phải ngươi không?!” Trong lời Trịnh Duẫn Hạo lộ ra khí thế bức người.
Vẫn còn nhớ năm đó mình sắp chết rét trong đống tuyết, là công chúa Liên Nhã thiện tâm cứu mình một mạng, từ đó về sau ăn no mặc ấm. Nàng hiểu được nhân thế ấm lạnh, lại bất đắc dĩ không thể tiếp tục bảo vệ Hoàng phi không hiểu gì. Hoàng cung này lạnh lùng đến tuyệt vọng, ngày sau, cậu nên sống thế nào.
“Bệ Hạ vì Hoàng phi không thể sinh dục mà sủng hạnh một tỳ nữ thân phận còn thấp hơn nô tỳ. Bởi vậy… Nô tỳ không cam lòng, mới làm chuyện như vậy.” Nàng thở dài, hốc mắt ửng đỏ, “Nô tỳ vốn tưởng rằng có thể làm mọi việc thần không biết, quỷ không hay, ai ngờ vẫn bị phát hiện.”
“Hồng Lăng…” Tại Trung kinh ngạc, lắc đầu nói, “Ngươi vừa rồi rõ ràng không nói như vậy… Ngươi…”
“Là nô tỳ sinh lòng đố kỵ, không liên quan gì dến Hoàng phi.” Nàng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
“Không phải… Không phải như thế, ngươi sẽ không làm việc như vậy!” Kim Tại Trung bắt lấy bả vai Hồng Lăng, muốn nàng nhìn thẳng vào mình, “Ta và ngươi đều bị oan uổng, ngươi vì ta mới nói như vậy, Hồng Lăng, đừng thỏa hiệp nhanh như vậy được không?” Giọng cậu run run, vành mắt đỏ bừng.
Trịnh Duẫn Hạo quay đầu, “Người đâu, dẫn tội tỳ Hồng Lăng đi, tùy ý xử tử.”
“Đừng ——“ Kim Tại Trung đột nhiên quỳ xuống, cuống quít nói với Trịnh Duẫn Hạo, “Không phải Hồng Lăng, chắc chắn không phải Hồng Lăng. Duẫn Hạo, ta van cầu ngươi, tra rõ ràng, tra rõ ràng việc này, được không? Ta cầu ngươi đừng xử tử Hồng Lăng của ta, lúc ta mới đến đây, nàng đối xử với ta rất tốt, như thân tỷ tỷ vậy… Duẫn Hạo, ta cầu ngươi…”
Trịnh Duẫn Hạo trong lòng đau đớn vô cùng, ngồi xổm xuống an ủi Tại Trung: “Ngươi vừa mới khỏe lại, ta sai người đưa ngươi về cung.”
“Ta van cầu ngươi, đừng xử tử Hồng Lăng. Coi như là ta van ngươi…” Cậu thấp giọng nghẹn ngào, nắm chặt quần áo Trịnh Duẫn Hạo, “Ta biết đứa bé mất, ngươi rất đau lòng, nhưng ngươi cùng Đạp Tuyết có thể có đứa bé thứ hai, đứa bé thứ ba, các ngươi có thể có rất nhiều con, nhưng ta chỉ có một Hồng Lăng. Ta sẽ không bao giờ tranh cãi nữa, ta sẽ làm một Hoàng phi thật tốt, cầu ngươi đừng giết Hồng Lăng… Cầu ngươi… Van ngươi…”
 “Tại Trung, chẳng lẽ ngươi muốn vào lãnh cung sao?!” Có đôi khi, nỗi khổ của quân vương lại có ai hiểu?
“Hết thảy đều là ta làm, ta đi lãnh cung, ta biết sai rồi, ngươi đừng giết Hồng Lăng…” Cậu gào khóc nói lung tung, nắm chặt quần áo của Trịnh Duẫn Hạo không buông.
Hồng Lăng trong lòng cũng đau đớn, cũng rơi lệ, giọng nàng thê lương: “Hết thảy đều là nô tỳ làm, không liên quan gì đến Hoàng phi!” Hoàng phi ngài có lẽ căn bản không biết lãnh cung là nơi như thế nào, đấy không phải là nơi người như ngài nên đến. Nô tỳ chỉ hi vọng ngài cả đời mạnh khỏe mà thôi…
“Người đâu, còn không mau mang Hồng Lăng đi.” Ngay cả Thiên Hậu cũng không nhìn được nữa, lớn tiếng quát.
Kim Tại Trung lập tức buông Trịnh Duẫn Hạo, nửa quỳ nửa bò ôm lấy Hồng Lăng: “Không ai được mang nàng đi! Muốn chết, ta cùng nàng chết!”
“Hoàng phi, tội gì phải khổ như vậy?” Hồng Lăng bị Kim Tại Trung ôm vào trong lòng, toàn thân run rẩy, “Tội gì phải khổ như vậy, Hoàng phi…”
“Chỉ có mình ngươi đối xử tốt với ta, chỉ mình ngươi… Ta sao có thể trơ mắt nhìn ngươi đi chết vì ta.” Cậu nghẹn ngào, thấp giọng thì thào vào tai Hồng Lăng, “Hắn không yêu ta, nếu không đã tin tưởng ta. Giờ ta chỉ có mình ngươi hiểu ta thôi.”
Thị vệ nhìn nhau, không biết làm sao cho phải. Trịnh Duẫn Hạo nhắm hai mắt lại, tự mình tiến lên ôm lấy Kim Tại Trung, ôm chặt vào trong lòng. Thị vệ nhân lúc tiến lên kéo Hồng Lăng đi, trên đường đi, Hồng Lăng lắc lư, nghiêng ngả khiến người đau lòng. Chỉ là một nữ tử mà thôi, lại phải gánh trên lưng nhiều việc như vậy. Kim Tại Trung ở trong lòng Trịnh Duẫn Hạo ra sức giãy dụa, thậm chí còn cắn vào vai Trịnh Duẫn Hạo. Cậu nức nở nghẹn ngào, cắn càng sâu, cuối cùng chậm rãi buông ra, trên vai đã thấm máu.
Cậu vô lực ngã vào trong lòng Trịnh Duẫn Hạo, mắt mơ màng, mặt đầy nước mắt.
“Từ nay về sau, cả đời cẩn thận, chẳng còn ngày vui.” Cậu lắp bắp, yên lặng một hồi, rời khỏi vòng tay đã nới nỏng của Trịnh Duẫn Hạo, một mình lảo đảo rời khỏi cung Phiêu Nhứ, không cho bất luận cung nhân nào đỡ. Trịnh Duẫn Hạo đứng yên tại chỗ, thở dài, lại không có sức lực đuổi theo. Cả đêm mệt nhọc, sáng nay lại xảy ra chuyện như vậy, trái tim như đã già nua hơn hẳn. Bóng lưng lắc lư kia, như thể trong nháy mắt sẽ biến mất hoàn toàn, đau đớn mà bi thương như vậy.
Hồng Lăng bị ban rượu độc, chết trong lao, lúc Kim Tại Trung nghe thấy tin nàng chết, không khóc không ầm ĩ, lẳng lặng ngồi như một đứa trẻ thất thần. Hi Nhi thường xuyên đến thăm cậu, nhưng chưa từng thấy Kim Tại Trung cười. Mỗi lần Trịnh Duẫn Hạo tới, Kim Tại Trung đều coi như không thấy hắn, đứng trước cửa sổ ngơ ngẩn nhìn bầu trời. Trăng tròn lại khuyết, năm tháng không thể nào quay trở lại. Ngăn cách giữa họ là gì, có lẽ không đơn giản chỉ là một mạng của Hồng Lăng?
Người chính thức hại Đạp Tuyết mất đi đứa bé, Trịnh Duẫn Hạo vẫn tra, nhưng người này chẳng khác gì người nguyền rủa, không chút tin tức. Hồng Lăng làm bia đỡ đạn cho Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo trong lòng cũng rất cảm kích, bất đắc dĩ nàng đến cùng cũng chỉ là một cung nữ.
Đạp Tuyết tỉnh lại, xoa bụng của mình, không nói một lời. Nàng không thể sinh dục nữa, mà cửa cung Phiêu Nhứ từ nay về sau không hề mở ra. Nàng sẽ sống nốt quãng đời còn lại ở đây, héo rũ ở đây, chảy khô nước mắt cả đời của nàng ở đây. Mà cùng lúc đó, nam tử tên Thẩm Xương Mân, hàng đêm vẫn đứng trước cửa cung Phiêu Nhứ, yên lặng nhìn hồi lâu mới rời đi.
Một người dằn vặt, một người cô đơn, cả đời.
Từ lúc Hồng Lăng không còn, chẳng có cung nhân nào bỏ thêm một viên dược vào trong chén thuốc của cậu. Ác mộng hàng đêm quấn quanh cậu, cậu thậm chí có thể chứng kiến Thiên Hậu cùng phụ thân uy hiếp lão Tế tự nói ra lời tiên đoán giả dối, khiến cho Liên Nhã gả cho Liên vương, Mặc Lan gả cho Trịnh Lăng Dực.
Hết thảy đều là nói dối, một âm mưu buồn cười.
Lúc cậu nhìn thấy trong mơ, mẫu thân dịu dàng của mình biết hết thảy đều là lời nói dối liền chính tay bóp cổ bản thân vẫn còn nằm trong tã lót, cậu chán nản ngã ngồi xuống đất. Mẫu thân tốt đẹp như vậy, nay như phát điên bóp cổ mình, “Ngươi không nên sinh ra! Đi chết đi! Vì sao không đi chết đi!!”
Cậu đứng một bên, toàn bộ cảnh trong mơ như bị phủ một tấm màn đen, Liên Nhã bóp cổ cậu, bảo cậu đi chết. Kim Tại Trung ngơ ngác cười, trong giấc mộng vừa cười, vừa rơi lệ đầy mặt.
Nếu không phải có Hồng Lăng, cậu sợ là đã sớm chết trong tay Liên Nhã. Cậu nhìn mẫu thân muốn giết mình, sau đó lại ôm mặt thê lương khóc gọi Hồng Lăng ôm mình đi, vừa đau lòng lại vừa cảm thấy có lỗi.
“Xin lỗi… Xin lỗi…”
Nếu ta không sinh ra thì tốt rồi.
Vì sao…
Vì sao ta không chết đi…

E là ngươi không hy vọng ta gọi ngươi là mẹ, đúng không?