Chapter 12
Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, khoé mắt
khô khốc của Kim Jaejoong bất giác căng ra. Cậu vô thức trốn tránh ánh mắt của
Jung Yunho.
“Cẩn thận.” Kim Jaejoong nhẹ nhàng nói. Đôi mắt
của cậu vì khoé môi có độ cong nhẹ mà cũng cong theo, nét vui vẻ dần dần hiện
lên trên gương mặt cậu, từ khoé môi đến đáy mắt. Ánh mắt của cậu thật sự rất đẹp,
đôi mắt kia tràn ngập ý xuân như một hồ nước, trong veo, lại sâu không thấy
đáy.
Người ở đây đều đã quen nhìn thấy Kim
Jaejoong hoặc thân thiết, hoặc rất nghiêm túc, nhưng cậu giờ phút này lại như
con mèo nhỏ đang nheo mắt, khuôn mặt dịu dàng toả ra sức hấp dẫn trí mạng. Đó
là vẻ quyến rũ bướng bỉnh, mê người nhưng lại khó nắm giữ, nó khiến người lâm
vào thế giới huyền ảo, cuối cùng cam tâm tình nguyện bị cậu chinh phục.
“Em còn đang…” Kim Jaejoong ghé mặt lại gần,
gần như áp sát vào mặt Jung Yunho.
Biết rõ cậu muốn nói gì đó, Jung Yunho đột
nhiên cúi đầu. Anh có thể cảm nhận được hơi ấm phả ra từ đôi môi Kim Jaejoong,
mang theo ẩm ướt xoa dịu đôi môi khô khốc của cả hai người.
Kim Jaejoong cứ như vậy bị anh hôn.
Nụ hôn này rất nhẹ lại rất hời hợt, Jung
Yunho không lưu luyến níu kéo. Anh nhanh chóng quay mặt đi, một lần nữa giữ vững
khoảng cách với Kim Jaejoong.
Từ góc độ của mọi người chỉ có thể nhìn thấy
sườn mặt của Jung Yunho, nhưng trên người anh lại mang đến một loại cảm giác,
khiến mọi người nhầm tưởng rằng anh lúc này đang mơ màng nhìn chìm trong thế giới
của Kim Jaejoong. Trên thực tế, đôi mắt vốn nên tràn ngập sắc dục của Jung
Yunho lại không như mọi người nghĩ, mà có chút trống rỗng, có chút say mê,
nhưng dường như lại chẳng có gì cả.
Nó như một chiếc lưới rộng lớn trải ra vô hạn,
bạn muốn chạy trốn, lại không thể nào thoát được.
“Sợ cái gì?” Jung Yunho dịu dàng nở nụ cười,
anh thấy được kinh hoảng thoáng vụt qua trong mắt Kim Jaejoong.
Khoé miệng Kim Jaejoong khẽ run, rốt cuộc nói
hết lời thoại: “…Cầm thuốc.”
Jung Yunho mỉm cười nói: “Chỉ cần do em làm,
sao có thể đau được?” Rồi lại yêu chiều chạm trán mình vào trán Kim Jaejoong, dỗ
dành gọi một tiếng: “Bảo bối.”
Một tiếng này kéo dài, vừa nhẹ lại vừa êm, bất
giác khiến người nhận ra hương vị tình dục nhàn nhạt.
Nếu lấy máy quay ghi lại hình ảnh này, vậy
đây nhất định là cảnh quay kinh điển khi thể hiện sự quyến rũ.
Khuôn mặt Kim Jaejoong không được ánh sáng
chiếu đến nên không rõ ràng lắm, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra khoé miệng cậu
hơi cong lên. Nhưng nụ cười kia không đủ chân thật, mà trong không khí mập mờ
tình sắc đan xen thế này, lại tựa như thiên sứ không chút rung động. Jung Yunho
không phải thiên sứ, anh cũng không phải ác ma, lúc này anh chỉ sắm vai một người
đàn ông tầm thường đến cực điểm. Người đàn ông này sẽ không nhận ra cô đơn và lạnh
lẽo trong mắt Kim Jaejoong, càng không thể nhận ra sự mất tự nhiên đến đáng buồn
ẩn dưới vẻ quyến rũ mà Kim Jaejoong đang che giấu.
Anh vừa ý yêu tinh rất biết quyến rũ người
này, anh dùng hai mắt ngập tràn sắc dục của mình nhìn chằm chằm cậu, dục vọng
trong thân thể anh đang thiêu đốt sôi trào.
Jung Yunho thở hổn hển, anh đột nhiên xoay
người đè Kim Jaejoong lên tường, hai tay chống hai bên, tạo thành tư thế tương
tự như giam cầm.
Người bị anh giam cầm, trong nháy mắt thoáng
chút kinh hoảng. Nhưng rất nhanh sau đó lại cười rộ lên, vừa rực rỡ, lại vừa lạnh
lẽo.
Giọng Jung Yunho rất dịu dàng, trong mắt anh
chất chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, người đang đối mặt với anh lại cười rất
vui vẻ.
“Bảo bối, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời ——“ Jung Yunho dùng hai
ngón tay nắm cằm Kim Jaejoong, “Em muốn gì cũng được.”
“Cut ——!”
Kim Jaejoong đẩy Jung Yunho, vừa xoa xoa bả
vai bị đẩy đau, vừa nói với Kim Junsu: “Thấy không? Là như vậy đấy, có diễn được
không?”
Hỏi kiểu gì vậy, cái gì gọi là có diễn được
không? Diễn, đương nhiên là có thể diễn, vấn đề là diễn tốt hay không tốt mà
thôi. Kim Junsu đương nhiên không phải nghệ sĩ chưa từng diễn, không phải chỉ
là vai diễn nhà giàu mới nổi phong lưu thôi sao! Nếu cậu ngay cả nhân vật này
cũng không diễn được thì thật đáng mỉa mai.
Nhưng mà…
“Vừa rồi phải hôn thật sao? Trong kịch bản
ghi là “gần như” hôn mà, “gần như” đâu phải hôn thật?” Kim Junsu lắc lắc vài
trang kịch bản trong tay. “Còn có lời thoại cũng không theo trình tự, bọn em
cũng phải sửa lời thoại theo hai người sao?”
Kim Jaejoong sững sờ, giận dữ nhìn đầu sỏ gây
nên nói: “Ai cho phép cậu tự tiện sửa kịch bản!”
Jung Yunho nhận nước ấm trợ lý đưa tới, mở ra
uống một ngụm: “Tớ cảm thấy chỗ này cần sửa lại đôi chút, đoạn đối thoại này
không ổn, lúc đọc kịch bản thì cũng tạm được, nhưng trên thực tế khi hai người
diễn liền có vấn đề.” Anh tiện tay ra dấu đôi chút, giải thích, “Theo hướng
phát triển của nhân vật, Tự Cẩm không thích ngài Kim này, biểu hiện của cô đều
là do ép buộc mới có. Cho nên khi ngài Kim đáp lại cô, cô hẳn sẽ do dự, còn có
thể khẩn trương. Lời cô nói sẽ không trôi chảy, ít nhất phải có chút do dự.
“Giống tớ ban nãy?” Kim Jaejoong nhướn mày
nhìn anh.
Jung Yunho nở nụ cười: “Đương nhiên.”
Kim Jaejoong không nói gì nữa. Cậu đứng lặng
một hồi, đột nhiên gật đầu nói: “Được, cảnh này cứ sửa kịch bản giống lúc diễn
mẫu đi. Tiễn Chanh, cô và Junsu tập theo kịch bản mới vài lần, lát chúng ta sẽ
chính thức quay.”
“Phải quay cả cảnh hôn à?” Sự bất ngờ của Kim
Junsu cũng không phải không có lý do. Đối với cậu mà nói, không có cảnh nào khó
diễn hơn cảnh hôn, đây quả thật là một ngọn núi khó có thể vượt qua trong cuộc
đời nghệ sĩ của cậu, thật sự quá khó khăn rồi!
Kim Jaejoong gật đầu nói: “Phải quay.”
“Nhưng mà…” Biểu cảm trên mặt Tiễn Chanh hết
sức kỳ lạ, vừa do dự lại vừa hưng phấn, không thể nói đó là cảm xúc gì.
Kim Jaejoong phất tay cắt ngang cô: “Cô diễn
được mà đúng không? Cô cũng đừng nhưng nhị gì nữa, lúc trước không phải cô đã
đóng vài cảnh hôn với Jung Yunho rồi sao, hơn nữa nghề của cô là diễn viên đấy!”
Vừa nhắc đến, trong đầu Tiễn Chanh lập tức hiện
lại mấy cảnh hôn của nam nữ chính. Cũng không biết vì sao, cảnh xuất hiện lại
là phiên bản làm mẫu của Kim Jaejoong và Jung Yunho. Ai nha! Hình ảnh đó tốt đẹp
bao nhiêu! Tiễn Chanh hai má đỏ bừng, cô vội vàng dùng hai tay che mặt, chạy tới
góc nghỉ ngơi cho diễn viên.
Kim Jaejoong không hiểu sao cô gái này lại phản
ứng như vậy, quay người thấy Kim Junsu còn khó xử đứng đó, thúc giục: “Nhanh
lên đi, hôm nay nếu không quay xong, ngày mai em cũng phải đến đấy! Anh mặc kệ
ngày mai em có concert hay không, tóm lại em không được làm chậm tiến độ quay
phim của anh!”
Kim Junsu vẫn rất bối rối, chính vì không muốn
làm mất thời gian nên cậu mới bối rối, sao Kim Jaejoong lại bảo cậu diễn cảnh
hôn! Cảnh này nhất định sẽ bị NG không ngừng, nói không chừng cả buổi tối nay
cũng không thể quay xong cảnh này.
“Có thể dùng góc quay đánh lừa thị giác không?”
Kim Junsu thoả hiệp hỏi.
Kim Jaejoong rất không kiên nhẫn đẩy cậu một
cái, “Em quay phim của anh mà còn dám dùng góc quay! Mau đi diễn thử đi! Anh
không tin em không diễn được cảnh hôn!”
Kim Junsu không biết nói sao, cậu chỉ là
không diễn tốt cảnh hôn thôi! Sử dụng góc quay còn dễ, giờ lại phải diễn thật,
cậu mà kéo dài thời gian quay cảnh này, con gái người ta nhất định sẽ tức giận.
Kỳ thật Tiễn Chanh chắc chắn sẽ không tức giận,
cô nhiều nhất chỉ xấu hổ thôi, mà ngay cả Kim Jaejoong cùng Jung Yunho đều nhận
ra cô có thiện cảm với Kim Junsu rồi, chẳng lẽ cô sẽ tức giận vì quay cảnh hôn
với Kim Junsu sao? Đây là việc không thể nào xảy ra!
Nhưng mà con gái dù thế nào cũng vẫn rụt rè,
vì vậy Kim Junsu cũng ngại ngùng theo, Tiễn Chanh đành an ủi cậu, nói coi như
đây là nhiệm vụ, cứ coi cô là khối gỗ, hôn thì hôn thôi!
Kim Junsu cảm kích nói cảm ơn, một lần nữa tỏ
vẻ nếu anh bị NG, xin cô ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, anh không hề có ý định lợi
dụng cô.
Chính thức quay.
Tiễn Chanh yểu điệu tựa trên người Kim Junsu.
Cô lấy cho mình một điếu thuốc, sau đó ghé vào tai Kim Junsu, cố gắng học động
tác của Kim Jaejoong, để môi mình quyến rũ hơn một chút. Kết quả Tiễn Chanh nhận
ra, việc này thật sự rất khó, vì trong miệng ngậm một điếu thuốc nên động tác của
cô bị giới hạn đi nhiều.
Kim Junsu như thay đổi thành một người khác:
Mắt cậu hơi nheo, phối hợp thêm khoé miệng như có như không cười xấu xa, nghiễm
nhiên trở thành playboy; mày hơi nhíu lại, vậy mà lại ngàn ngập sức quyến rũ.
“Bảo bối, đừng nghịch.” Kim Junsu nói, trong
yêu chiều mang theo chút tuỳ tiện. Cậu vươn tay vuốt ve gương mặt Tiễn Chanh, đột
nhiên dùng ngón tay ấn một cái; Tiễn Chanh không chuẩn bị, phả hết khói thuốc
trong miệng ra.
Kim Junsu nở nụ cười, vươn tay ôm Tiễn Chanh
vào trong lòng, vừa thân mật cúi đầu nhìn cô, vừa dùng ngón tay vuốt ve trên cổ
cô. So với diễn xuất của Jung Yunho, dường như Kim Junsu diễn giống một tay ăn
chơi hơn.
“Cẩn thận!” Tiễn Chanh nhướn mày, trong mắt mang
theo lúng túng lại tràn ngập vui vẻ. cô lắc lắc điếu thuốc trong tay, như thể tất
thảy đều là trò đùa của một cô bé.
Kim Junsu rũ mắt, nhìn chằm chằm miệng Tiễn
Chanh. Cậu bây giờ phải…
Kim Junsu mím môi bất an, thân thể cậu bắt đầu
cứng ngắc, khí chất phong lưu phóng khoáng lúc nãy trong nháy mắt liền biến mất.
Hai người nhìn nhau vài chục giây.
Tiễn Chanh rốt cuộc nhịn không được, bật cười.
Cô đứng dậy rồi, mới chợt ý thức mình không nên cười.
Kim Junsu ngồi nguyên tại chỗ, cực kỳ mất
mát.
Kim Jaejoong yên lặng ngồi sau máy quay, mắt
vẫn không rời khỏi màn hình giám sát. Mọi người thấy đạo diễn không nói gì,
không ai dám tự chủ trương, vì vậy từng ấy người đứng nguyên tại chỗ chờ chỉ thị.
Lúc này Kim Jaejoong không nói gì, chỉ vẫy
tay ý bảo làm lại.
Kim Junsu khó được khi thấy cậu nghiêm túc
như vậy, trong lòng hiện lên một đống suy đoán, cuối cùng vẫn thành thật diễn lại
cảnh lúc nãy với Tiễn Chanh.
Sau đó cảnh hôn lại bị “Cut”.
Kim Jaejoong không ngẩng đầu lên nói: “Quay lại!”
Kim Junsu hít sâu một hơi, tự động viên bản
thân. Tiễn Chanh cũng ra dấu cổ vũ.
Kết quả, cảnh hôn lại bị hô “Cut”.
Kim Jaejoong ngẩng đầu nhìn cậu, không nói
gì. Cảnh vừa rồi, Kim Jaejoong đã xem rất kĩ, Kim Junsu diễn rất tốt, bất luận
là biểu cảm hay khí chất, cậu đều thể hiện rõ nét hơn và giống với kịch bản hơn
nhân vật mà Jung Yunho diễn.
Vấn đề là cảnh hôn! Nếu là người mới ra mắt
chưa từng quay cảnh hôn thì có thể có, nhưng Kim Junsu đã lăn lộn trong ngành
giải trí gần hai mươi năm rồi, sao ngay cả cảnh hôn cũng không làm được!
“Sao vậy? Xấu hổ?” Kim Jaejoong đứng dậy, cậu
tự tay gọi Jung Yunho, hai người đi tới chỗ Kim Junsu. “Hay là sợ hãi? Trước
kia anh thấy em diễn cảnh hôn rồi mà, cảnh hôn trong “Heaven’s Tears” của em
không phải cũng rất tốt sao?”
“Đừng nhắc đến cái đó nữa, vì quay cảnh kia,
đùi em bị véo đến tím hết cả.” Kim Junsu nở nụ cười xin lỗi với Tiễn Chanh:
“Tôi không cố ý đâu, cảnh hôn tôi diễn rất kém.”
Tiễn Chanh khoát khoát tay nói không sao,
quay phim vốn cần hai bên phối hợp, không cần phải xin lỗi.
Kim Jaejoong đột nhiên quay sang Jung Yunho:
“Đến đây đi, hai chúng ta đứng ở đây diễn lại một lần.”
Jung Yunho không hiểu gì, nhưng anh vẫn rất
phối hợp đi đến bên cạnh Kim Jaejoong, hai người điều chỉnh tư thế.
“Bắt đầu từ lúc chuẩn bị hôn đi, hai người
quan sát cho kĩ, chúng tôi sẽ diễn lại.” Kim Jaejoong dặn dò xong, lại nói với
Jung Yunho: “Lát cậu làm chậm một chút, coi như là đang quay chậm, từng động
tác một.”
Jung Yunho giờ đã hiểu. Anh nhớ lại cảnh làm
mẫu lúc nãy, sau đó đặt tay ôm sau lưng cậu. Kim Jaejoong rất phối hợp, từng động
tác đều nói rõ cho mọi người biết, cậu là diễn viên chuyên nghiệp nhất.