Chapter 41
Hai người tiếp tục đề tài này.
Kim Jaejoong vẫn luôn lắng nghe Jung Yunho đang
hưng phấn nói, cậu cứ yên lặng nghe, chờ anh nói xong, lúc này mới cười hỏi: “Yoochun
và Junsu thì thôi, Changmin thì sao? Cậu mời được cậu nhóc không?”
Jung Yunho hoàn toàn nghe lệch trọng điểm,
anh đột nhiên hưng phấn nói: “Sao hả, cậu cũng đồng ý đúng không? Cậu cũng cảm
thấy đề nghị năm người chúng ta cùng quay phim không tồi đúng không?”
Kim Jaejoong gật gật đầu, tuy vậy cậu vẫn lặp
lại câu hỏi của mình một lần: “Nhưng mà Changmin thì làm sao?”
Vấn đề này đối với Jung Yunho mà nói căn bản
chẳng là gì. Anh lát về sẽ gọi điện cho Shim Changmin, anh đã nghĩ kỹ rồi, nếu Shim
Changmin dám không thức thời, anh sẽ tìm cậu, sau đó dạy dỗ lại cẩn thận.
Jung Yunho là người rất mẫn cảm, anh đã mơ hồ
nhận ra Kim Jaejoong nói những lời này kỳ thật chính là vì Shim Changmin. Đoán
chừng là Kim Jaejoong muốn tìm Shim Changmin đóng phim, nhưng lại sợ cậu không đồng
ý, vậy nên vấn đề gian khổ này vứt cho anh giải quyết.
Jung Yunho cảm thấy như vậy rất tốt, anh vốn
luôn sẵn sàng thay Kim Jaejoong dọn dẹp hết thảy vấn đề. Quản người kia là Shim
Changmin hay Park Yoochun, chỉ cần ảnh hưởng đến tiến triển quan hệ giữa anh và
Kim Jaejoong, anh đều muốn tự tay giải quyết hết.
“Vậy…” Jung Yunho quyết định xong, hỏi về tai
hoạ ngầm cuối cùng trong lòng: “Nếu tớ gọi được Shim Changmin tới, cậu có dẫn tớ
đi cùng không?”
“Hả?” Kim Jaejoong thoáng cái không hiểu ý
anh, nhưng rất nhanh lại hiểu. Cậu dở khóc dở cười nói: “Không phải nói năm người
cùng đóng phim sao? Đương nhiên phải dẫn cậu đi rồi.”
Thế thì tốt quá, thế thì tốt quá! Jung Yunho rốt
cuộc nhẹ nhõm vui vẻ nở nụ cười. Anh cảm thấy Hàng Châu đêm nay rất đẹp, con đường
này, người ở đây, đều là sự tồn tại tuyệt vời nhất.
“Chúng ta quay phim gì?”
Kim Jaejoong suy nghĩ một chút: “Đến lúc đó rồi
nói sau, tớ còn chưa nghĩ ra. Cậu thật sự muốn viết kịch bản?”
Jung Yunho nghe xong liên tục khoát tay: “Không
không không, tớ tuy muốn viết, nhưng làm sao mà viết được, cậu viết vẫn tốt
hơn.”
“Tớ viết cũng chưa chắc đã dùng được, phải
xem đề tài đó có phổ biến trên thị trường không. Công ty điện ảnh hiện giờ đều
rất bắt bẻ.” Kim Jaejoong nghĩ tới lúc bàn bạc về vấn đề đầu tư《Khúc chuyện xưa》, lúc ấy chẳng qua vì
bên đầu tư kiên trì muốn dùng Jung Yunho, bọn họ mới có cơ hội hợp tác.
Bả vai Jung Yunho chạm nhẹ cậu, mang theo
chút kiêu ngạo mà cười nói: “Có vấn đề gì, cùng lắm thì tớ đầu tư cho cậu.”
Anh không nói Kim Jaejoong cũng quên, Jung
Yunho đã không còn là nhóm trưởng không quyền không thế năm đó, anh hiện tại đã
nắm trong tay rất nhiều cổ phần công ty, là quản lý cấp cao.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt đắc chí kia, Kim
Jaejoong nhịn không được muốn giội nước lã: “Thế thì không cần, Yoochun cũng có
thể giúp.”
Jung Yunho nghe xong liền nóng nảy, mắt bất
giác mở to: “Tại sao phải tìm Yoochun, có tớ mà! Tớ làm được!”
Kim Jaejoong nhàn nhạt nhìn anh đang sốt ruột,
cuối cùng chỉ nói: “À.”
Cái này không thể nghi ngờ là nguyên một chậu
nước lạnh như băng giội từ đầu đến chân Jung Yunho. Anh đứng đó, không hề có ý
định di chuyển, cố chấp nhìn Kim Jaejoong.
“Jaejoong, cậu có thể…” Jung Yunho dừng lại,
tiếp thêm cho mình dũng khí mới nói tiếp câu sau: “Cậu có thể đừng nhắc tới Yoochun
nữa được không.”
Kim Jaejoong cảm thấy đứng trên đường mà
tranh luận thì thật sự rất khó coi, hơn nữa hai người bọn họ lại rất dễ bị nhận
ra, vì vậy liền vươn tay kéo cánh tay Jung Yunho. Jung Yunho do dự nửa giây,
sau đó rất nghe lời theo sát cậu tiếp tục đi lên phía trước.
“Vì sao?”
Jung Yunho hít sâu một hơi, dùng giọng điệu
mà anh cho rằng rất nhẹ nhàng nói: “Có mấy lời tớ thật sự không muốn nói, nhưng
cậu nhắc đến Yoochun, tớ lại nhớ ra, từ lúc còn ở ký túc xá tớ đã cảm thấy không
ổn! Cậu ta quá tuỳ ý, lại không tập trung, cậu khi đó ở cùng cậu ta học bao
nhiêu thứ xấu! Cậu quên rồi à? Cậu ta dẫn cậu đi quán bar, uống say đến không biết
đường trở về, vì việc này mà cậu bị quản lý mắng cho thê thảm đó thôi.” Anh cẩn
thận nhìn biểu cảm của Kim Jaejoong, thấy cậu không quá phản đối, lá gan cũng lớn
hơn một chút: “Còn có về sau chúng ta phát triển ở Nhật Bản, cậu ta không biết
từ đâu quen đám người kia, cả ngày mang theo cậu đi chơi! Dù khi đó chỉ để xả
stress, vậy cũng phải biết kiềm chế đôi chút chứ! Còn hiện tại, cậu nhìn bệnh của
cậu xem, tớ thấy tám phần là do cậu dây vào Yoochun. Cậu bị cậu ta làm hư, uống
rượu, sau đó còn…”
“Được rồi được rồi!” Kim Jaejoong thật sự không
thể chịu đựng được, tật xấu lòng dạ hẹp hòi này của Jung Yunho quả thật còn quá
phận hơn nhiều so với trước kia, hoàn toàn không chịu nói lý: “Tốt xấu gì Yoochun
cũng gọi cậu là hyung nhiều năm, sao cậu có thể nói cậu nhóc như vậy.”
Jung Yunho hai tay chống hông, một bộ chỉ tiếc
rèn sắt không thành thép: “Tớ nói sai à? Tớ chính là hối hận mình lúc trước không
dạy dỗ cậu ta cho cẩn thận! Cậu nói xem, mấy năm qua cậu ta dây dưa với bao
nhiêu ngôi sao nữ, cậu ta nào đã từng nghiêm túc hẹn hò với ai.”
Kim Jaejoong cười nói: “Cậu nói cậu nhóc, vậy
cậu thì sao? Cậu đã nghiêm túc hẹn hò được mấy người?”
Đề tài này quá mức nhạy cảm, Jung Yunho lập tức
yên lặng. Dù có hay không anh cũng không dám nói, cũng không nên nói. Ngành giải
trí muôn hình vạn trạng, có một số việc thật sự không thể nào nói ra.
Được rồi, anh thừa nhận khi phán xét Park
Yoochun, anh mang theo tình cảm cá nhân, không công bằng, nhưng mà anh cũng không
nói sai, sinh hoạt cá nhân của Park Yoochun quá mức bừa bãi. Nếu gã là em ruột
của anh, anh đã sớm dạy dỗ lại rồi.
Nhưng mà đề tài giữa bọn họ tại sao đột nhiên
lại biến thành Park Yoochun? Jung Yunho cảm thấy mình rất sai lầm, anh tự dưng
lại khơi ra việc này, đây không phải là tự làm tự chịu sao.
Jung Yunho dùng sức ngẩng đầu, hít sâu một
hơi, giờ anh mới nhìn thấy màn đêm tối mịt, những vì sao hiện lên rất rõ nét. Một
buổi tối tốt đẹp như vậy, anh thật sự không nên nhắc tới những việc không vui.
Khó trách Kim Jaejoong lại thích Park Yoochun, Park Yoochun người này giỏi nhất
là làm nũng bán manh, việc gì cũng có thể làm nũng, đây là điều khiến Jung
Yunho căm thù nhất.
Kỳ thật anh cũng có thể làm nũng, hơn nữa trước
kia khi anh làm nũng đều rất hiệu quả, Kim Jaejoong tám chín phần mười đều nghe
theo anh. Chỉ là bây giờ không giống lúc trước, anh chỉ có thể dằn lòng.
“Đây… Tớ cũng chỉ là quan tâm cậu ta thôi.”
Những lời này Jung Yunho nói không hề trái lương tâm. Anh quả thật rất quan tâm
Park Yoochun, tuy bình thường ít liên lạc, nhưng không thể nào xoá bỏ tình
nghĩa giữa hai người. Dù là anh em ruột cũng có lúc cãi nhau, huống chi tình
anh em giữa bọn họ còn chưa bằng anh em ruột.
Kim Jaejoong hiểu rất rõ Jung Yunho, cậu dường
như cũng đã sớm đoán được Jung Yunho sẽ nói như vậy, lạnh nhạt liếc anh một
cái, khoé miệng lại nhịn không được cong lên. Nụ cười kia dù ngắn ngủi, nhưng dịu
dàng vô cùng.
“Yunho.” Kim Jaejoong nói: “Kỳ thật cậu nói
đúng, chúng ta đều đến tuổi phải kết hôn rồi.”
•
Kim Jaejoong nói xong câu đó, cả con đường
như thể đều rơi vào yên lặng.
Jung Yunho không nói gì như không nghe thấy,
ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước. Kim Jaejoong cũng không nói gì thêm, hai
người yên lặng tiếp tục đi.
Không biết đi bao lâu, con đường phồn hoa đã
đến cuối. Càng đi lại càng gần khu dân cư yên tĩnh.
Kim Jaejoong dừng lại ven đường, cậu nhìn Jung
Yunho, ánh mắt lạnh nhạt, không chút gợn sóng.
“Có mấy lời tớ đã sớm muốn nói với cậu, từ
ngày cậu thấy tớ phát bệnh của chứng nghiện rượu ở nhà tớ, tớ vẫn muốn nói cho
cậu biết. Tớ kỳ thật hiểu rõ, tâm tư của cậu và áy náy của cậu, tớ đều biết cả.”
Lúc cậu nói lời này như thể đây là một chuyện
rất bình thường, không chút lo lắng. Cậu không tận lực lảng tránh đôi mắt đột
nhiên ảm đạm của Jung Yunho, cậu chỉ dùng giọng điệu bình thản, không thể nào
nhận ra cảm xúc.
“Vốn những lời này tớ định một thời gian nữa
mới nói với cậu, nhưng tớ sợ cậu lại nghĩ xa. Tớ không hy vọng quan hệ chúng ta
lại lạc lối một lần nữa, một lần là quá đủ rồi.” Kim Jaejoong nói, “Cậu và tớ
giống nhau, chúng ta đều nên tìm một người phụ nữ mà chung sống cho tốt, tựa
như Changmin và Junsu vậy, bọn họ làm vậy mới đúng.”
Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho. Lời của cậu còn
chưa nói hết, nhưng cậu lại không đành lòng nói thêm gì.
Con ngươi Jung Yunho giật giật, mày nhíu lại,
hiển nhiên là đang ra sức nhẫn nại, anh không muốn bản thân rơi nước mắt ngay tại
lúc này, dù thế nào đi nữa.
“Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, tất cả đều đã
quá muộn.”
Kim Jaejoong thở dài, rốt cuộc xoay người sang
chỗ khác.
Jung Yunho đột nhiên bắt lấy cánh tay cậu,
trên đường phố đèn đuốc sáng trưng, anh nắm chặt tay Kim Jaejoong. Anh đứng đó,
dùng hết mọi sức lực để giữ cậu lại, như thể một khi Kim Jaejoong quay người là
bọn họ sẽ vĩnh viễn xa nhau.
“Cậu buông tay ra đi.” Kim Jaejoong không kích
động, cậu cũng không quay đầu mà nhẹ nhàng nói.
Trước mắt Jung Yunho xuất hiện một con đường
nhỏ men theo sườn đồi, anh có thể nhìn thấy rất rõ vực sâu vạn trượng cách đó không
xa. Anh đang từng bước một đi về phía trước, con đường kia quá xa vời, đây là
việc tuyệt vọng tới cỡ nào chứ.
Nếu là nửa năm trước, vậy anh sẽ không chút
do dự nhảy xuống; nhưng bây giờ anh làm không được rồi. Anh đã dần dần thấy được
hi vọng, ngay khi hi vọng xuất hiện trước mặt, tất cả mọi tuyệt vọng đều vô
cùng đáng sợ.
Kim Jaejoong lắc người một cái, rất thất vọng
trách cứ: “Vì sao đến bây giờ cậu vẫn còn ngây thơ cho rằng giữa chúng ta còn
có cơ hội?”
Jung Yunho cả người đờ đẫn đứng đó, đầu óc
anh đã rối lại thành một cục.
Anh cho rằng Kim Jaejoong đang hỏi anh, anh
cho rằng chỉ cần mình trả lời là sẽ còn cơ hội, anh cho rằng Kim Jaejoong sẽ vì
câu trả lời của anh mà xoay người lại.
Vậy nên anh si ngốc nói: “Tớ… Tớ thật sự rất
muốn ngây thơ một lần, chỉ một lần thôi là đủ rồi, mặc kệ bất cứ thứ gì trên thế
giới này, chỉ ngây ngốc thích cậu.” Anh nhận ra giọng mình đột nhiên nghẹn
ngào, hốc mắt khô khốc đã tràn đầy nước mắt, gió thổi qua liền chảy xuống gương
mặt: “Jaejoong.”
…
Jung Yunho đứng đó, như thể máu toàn thân đã
trôi đi mất. Tay phải anh dùng hết sức đang dần dần chết lặng, chết lặng đến không
còn cảm nhận được tay Kim Jaejoong đang chậm rãi rời khỏi tay anh.
Anh nhìn thấy Kim Jaejoong cách anh càng ngày
càng xa, khung cảnh này giống hệt năm năm trước, trong tầm mắt ngập nước của
anh dần biến thành hư vô.
Rất lâu sau anh vẫn không rời khỏi chỗ đó, mặc
kệ người xung quanh dùng ánh mắt tò mò nhìn, mặc kệ gió đêm thổi khô nước mắt của
anh. Jung Yunho chậm rãi tìm lại lý trí, anh cúi đầu, dùng tay che miệng.
Không lâu sau, bờ vai anh liền rung động kịch
liệt, nước mắt tích cóp bao nhiêu năm trời cuối cùng ào ạt tuôn ra. Anh ngồi xổm
trên đường, mặc nước mắt rơi.