Chương 87
Lúc chạm vào môi sẽ xấu
hổ, đón ánh mắt của chú Lôi cũng xấu hổ, ngồi ngẩn người một mình cũng xấu hổ,
tối về phòng ngủ cũng xấu hổ… Mất chừng hai ba ngày, Hàn Trác Vũ mới bình tĩnh
trở lại.
“Hôm đấy, chú Lôi nói
chờ tôi sẵn sàng, tôi cần phải chuẩn bị cái gì?” Lúc ngồi một mình, cậu hỏi
9527. Thiếu niên ngây thơ ngay cả đàn ông và phụ nữ làm như thế nào cũng không
biết, càng đừng nói đến đàn ông với đàn ông.
“A, kí chủ đợi xíu,
tôi tìm video hướng dẫn cho cậu.” Vài giây sau, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện
hình ảnh nóng bỏng vô cùng. Hai người đàn ông cao lớn, một trước một sau vây
quanh một thiếu niên, cự long đỏ tím đồng thời ra vào chỗ chật hẹp kia, thiếu
niên ngửa đầu, bật ra tiếng rên rỉ vừa đau đớn lại vừa sung sướng.
Hàn Trác Vũ trợn to mắt
nhìn, hoảng sợ.
“A, ngại quá, tồn kho
nhiều quá, bật nhầm!” Tiếng rẹt rẹt vang lên, hình ảnh đổi thành một tòa lâu
đài cổ u ám, một người thanh niên tuấn tú, cả người không một mảnh vải bị trói
vào cột hành hình trong tầng hầm ngầm, một người đàn ông ăn mặc như quý tộc
đang dùng roi da hung hăng quật lên người cậu, vết roi đỏ tươi nổi bật trên làn
da trắng như tuyết, quyến rũ vô cùng. Hơi thở của người đàn ông quý tộc kia dần
trở nên dồn dập, cởi dây trói cổ tay thanh niên, kéo quần mình ra, để lộ chỗ dữ
tợn kia, ra lệnh cậu liếm láp…
Mặt nạ bình tĩnh của
Hàn Trác Vũ dần dần rạn nứt. Tam quan của cậu đã vỡ tan rồi.
“F*ck, lại nhầm rồi!”
9527 luống cuống tay chân.
Hình ảnh lần này nhìn
rất bình thường, hai người đàn ông đẹp trai, cao to đang nằm trên giường, động
tình hôn hít, một người nhanh chóng cởi quần áo của đối phương, để lộ cơ thể bị
buộc chặt bằng ruy băng đỏ, một chiếc gậy mát xa cực lớn còn đang cắm trong chỗ
kia, rung lên bần bật…
“Chẳng lẽ cậu muốn
tôi làm như vậy với chú Lôi?” Hàn Trác Vũ nâng trán, không đành lòng nhìn thẳng.
“Khụ khụ ~” 9527 đang
tìm video thiếu chút nữa nghẹn chết, không dám tin mở miệng, “Kí chủ, cậu quyết
tâm thật. Cậu nghĩ với cơ thể nhỏ bé kia của mình mà đè được đồng chí Đại Chính
được à? Dù cho thể năng của cậu có tăng đến max, tố chất cơ thể cậu cũng không
thể nào so được với đồng chí Đại Chính đâu. Vậy nên, video sắp tới cậu phải xem
kĩ, đặc biệt là quan sát người nằm dưới.”
Một khúc nhạc dạo du
dương vang lên, khung cảnh dần dần rõ ràng, trên giường kingsize trong một căn
phòng trang trí xa hoa, hai người đàn ông vừa hôn nhiệt liệt vừa lăn lộn, xé
rách quần áo của nhau, biểu cảm trên mặt rất say mê…
Hàn Trác Vũ bất giác
ngừng thở, chăm chú quan sát. Nửa giờ sau, cậu mất hồn mất vía vào phòng tắm,
ngơ ngác ngồi trên bồn cầu, hai má còn đỏ hơn mặt trời, nếu giờ có một thùng nước
lạnh dội xuống người cậu, không chừng cậu sẽ bốc khói trắng luôn.
“Kí chủ, cậu cứng rồi.”
9527 hí hửng nói, “Để áp dụng kiến thức vừa học, giờ cậu gọi đồng chí Đại Chính
vào đi, anh ta nhất định sẽ rất vui!”
“Làm ơn im đi!” Hàn
Trác Vũ yếu ớt mở miệng, “Lúc tôi với, tôi với chú Lôi… cái kia, cậu có xuất hiện
không?” Cậu bối rối không biết nói sao.
“Cái kia là cái gì?”
9527 nháy mắt, ra vẻ ngây thơ.
“Đừng có giả ngu!” Thiếu
niên mạnh miệng nói.
“Được rồi được rồi,
tôi sẽ không xuất hiện mà, vì tôi có chương trình đặc biệt bảo vệ sự riêng tư của
kí chủ, vậy nên khi kí chủ tắm rửa, làm tình, đi vệ sinh, tôi sẽ bị hệ thống tự
động đóng lại.”
Hàn Trác Vũ khẽ thở
phào, do dự một lát lại nhỏ giọng hỏi, “Chỗ nhỏ thế kia thật sự có thể chứa vật
lớn vậy à? Sẽ đau lắm đúng không?”
“Kí chủ, cậu cuối
cùng cũng có giác ngộ làm thụ. Trên hành tinh của chúng tôi, công thụ đều do thực
lực quyết định. Nếu bạn đời của cậu không phải đồng chí Đại Chính, không chừng
cậu còn có hi vọng làm công. Đương nhiên, tôi cũng không khuyến khích cậu rời
khỏi Đại Chính, người khác không thể nào cung cấp nhiều chính năng lượng như vậy
cho chúng ta đâu!” 9527 nghiêm túc nói, “Lần đầu sẽ đau, nếu không chuẩn bị đầy
đủ thì có thể bị thương chảy máu, không thể ăn uống bình thường vài ngày. Nhưng
kí chủ không cần phải lo lắng, cơ thể của kí chủ đã được hệ thống cải tạo, gần
như hoàn mỹ rồi, ngay cả chỗ kia cũng là danh khí, cửa mình nhỏ hẹp, bên trong dài
nhỏ, nếp uốn trùng trùng điệp điệp…”
Hàn Trác Vũ bịt tai,
cảm thấy mình không thể nào nghe tiếp được nữa.
Một mình ngồi trong phòng
khóa trái cửa suốt buổi chiều, lúc ra khỏi phòng, sắc mặt thiếu niên lúc đỏ lúc
trắng, nhìn thấy Lôi Đình tan tầm về nhà, bước chân cậu khẽ khựng lại, sau đó vội
vàng chạy về phòng, cuốn cả người vào trong chăn. Qua lớp vỡ lòng của 9527, cậu
cảm thấy mình rất xấu hổ, không thể nào gặp người khác.
“Sao vậy?” Lôi Đình vừa
cởi áo khoác, vừa ôm thiếu niên đã cuốn chặt như kén vào trong lòng, cười khẽ, “Đã
bao nhiêu ngày rồi mà vẫn còn xấu hổ à?” Đáng yêu quá, khiến người ta chỉ muốn
nuốt chửng vào bụng thôi.
Hàn Trác Vũ nắm chặt
chăn, trùm kín cả đầu, chỉ để lộ mái tóc đen mượt.
“Em muốn ngạt thở à?
Mau ra đi.” Lồng ngực cường tráng của Lôi Đình khẽ rung rung vì cười, kéo chăn,
hôn lên gương mặt đỏ bừng của thiếu niên, “Dạo này anh đang làm thủ tục nhậm chức,
một tháng nữa mới đi làm chính thức, nhân dịp này dẫn em với Tiểu Sâm đi du lịch
luôn, được không? Hôm nay đặt vé máy bay, mai đi luôn.”
“Đi đâu?” Thiếu niên khẽ
nhìn anh, giả vờ bình tĩnh.
“Em muốn đi đâu thì
mình đi chỗ đó.”
“Đi Florida ngắm biển
được không?” Rất lâu trước đây, mẹ từng nói sẽ dẫn cậu đi ngắm biển, vậy mà trước
khi đi một tháng lại… Thiếu niên cúi đầu, che giấu buồn bã trong mắt.
“Được, ngắm biển.” Lôi
Đình hôn lên đỉnh đầu thiếu niên.
Lôi Sâm cũng không phải
lần đầu đi xa như vậy, nhưng so với tâm trạng sợ hãi bất an khi từ nước F về
Trung Quốc, chuyến đi lần này vui vẻ hơn hẳn. Bé ngồi trong lòng anh Tiểu Vũ,
rướn cổ nhìn mây trắng, trời xanh, thành phố thu nhỏ bên ngoài, cảm thấy thích
thú vô cùng.
Xuống máy bay, đi giữa
biển người, bé không cần dính sát vào chân bố, nắm chặt quần anh, nhắm mắt đi
theo, mà là đeo balo đồ của mình, tung tăng hoạt bát, nhìn thấy cửa hàng bán đồ
thú vị còn gọi anh Tiểu Vũ, hai người chăm chú nghiên cứu.
Lôi Đình che chở cho
hai đứa nhỏ, khóe mắt lại tràn ngập vui vẻ. Nhớ lại cảnh một năm rưỡi trước dẫn
con trai không khóc không cười về nước, hiện giờ chẳng khác nào giấc mơ cả. Xúc
động kéo thiếu niên vào trong lòng, hôn lên mắt đối phương, anh cảm thấy yên
lòng vô cùng.
“Đinh ~ Nhận được 50
điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
Thỉnh thoảng lại nhận
được giá trị cảm ơn một cách khó hiểu đã sớm trở thành tình thú của hai người.
Vào khách sạn, Lôi
Sâm đã sớm mệt mỏi với chuyến đi dài, lăn ra ngủ luôn. Hàn Trác Vũ cẩn thận cởi
giày bé, dùng khăn ấm lau mồ hôi trên người bé, đắp chăn cho bé.
“Mau đi tắm rồi còn
ngủ.” Lôi Đình mở vali, lấy quần áo để thay.
Hàn Trác Vũ nhận quần
áo vào phòng tắm, một lát sau, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.
“Xin lỗi bảo bối, anh
lại xúc động rồi.” Yêu thương hôn nhẹ lên trán, mắt, môi của thiếu niên, anh thấp
giọng nói, “Em ra ngoài đi, anh ở một mình một lát.”
Hàn Trác Vũ vội vàng
chui ra khỏi lòng anh, nhanh chóng mặc quần áo vào rồi chạy ra ngoài, tóc còn chưa
lau khô đã chui vào chăn giả bộ ngủ. Làm sao bây giờ? Dù biết việc này không thể
nào né tránh, nhưng cứ gần đến lúc đó là lại thấy sợ!
“Kí chủ, hai người ở
bên nhau thì làm việc kia chỉ là nước chảy thành sông thôi, cậu không phải sợ,
cứ giao mọi thứ cho đồng chí Đại Chính. Anh ta sẽ không thương tổn cậu đâu.”
9527 đột nhiên mở miệng.
“Sao cậu bảo cậu có
chương trình bảo vệ riêng tư mà?” Hàn Trác Vũ nhíu mày.
“Phía dưới cậu vẫn
còn cứng ngắc, tim đập thình thịch, tiếng thở dốc của đồng chí Đại Chính trong phòng
tắm, là người mù cũng biết hai người vừa xảy ra chuyện gì!” 9527 lầm bầm.
Hàn Trác Vũ thả lỏng,
tai lại càng đỏ.
“Kí chủ, cậu có muốn
xem video tiếp không? Là lỗi của tôi, đúng ra tôi phải để cậu học Long dương mười
tám thức sớm hơn. Ra được nhà, lên được giường, xuống được bếp, lúc đấy kí chủ mới
là kí chủ toàn năng!”
“Trật tự đi!” Hàn
Trác Vũ dùng chăn che kín đầu, thầm nghĩ lần sau nhất định sẽ không trốn tránh,
vừa rồi hình như chú Lôi rất khó chịu.