Chương 120
Xe chở phòng phẫu thuật di động dừng trước cửa khu lều chữa
bệnh, cửa xe in chữ thập đỏ to đùng mở ra, mặt phẳng nghiêng gắn dưới gầm xe
cũng tự động kéo ra, đèn mổ treo ở trần xe sáng lên, tất cả các thiết bị y tế
cũng đã sẵn sàng.
Sau hai phút khởi động, vòi phun gắn ở vách xe bắt đầu nhô
ra, phun dung dịch acid peroxyacetic để khử trùng.
Trong lúc chờ đợi, Hàn Trác Vũ nhìn bác sĩ Lâm, “Xin hỏi mọi
người có ảnh chụp X quang của bệnh nhân không?”
Căn phòng phẫu thuật di động này tiên tiến chẳng khác gì bệnh
viện quân đội trung ương, bác sĩ Lâm hoàn hồn, vội vàng nói, “Có có, tôi lấy
cho cậu ngay.” Bệnh viện huyện Ngọc Sơn không bị đổ, tổ cứu viện tìm được vài
thiết bị y tế còn dùng được bên trong, nhưng những thứ đó không đủ để phẫu thuật.
Tất cả những người bệnh nặng đều được chụp X quang, nhưng vì
thời gian quá mức gấp rút, góc độ, số lượng, sự rõ ràng đều không đạt yêu cầu.
Nhưng cái này cũng không gây ra bất kì trở ngại gì cho Hàn Trác Vũ, 9527 chính
là thiết bị kiểm tra tiên tiến nhất trên thế giới, dưới mắt điện tử của nó, từng
tế bào của con người đều hiển hiện rõ ràng.
Nhìn qua phim Xquang rồi giao cho trợ thủ của mình, Hàn Trác
Vũ xoay mặt nhìn người bệnh nặng. Lúc này, trên đỉnh đầu họ hiện lên những con
số đỏ lơ lửng do 9527 tạo ra, những con số này không ngừng đếm ngược, đấy là thời
gian còn lại của sinh mạng họ.
Hàn Trác Vũ đi đến chỗ người đàn ông trung niên có con số sắp
đến cuối, lại nhận ra thanh niên bị vỡ đầu cạnh ông cũng chỉ còn nhiều hơn ông
chừng 15 phút. Một cuộc phẫu thuật phải mất ít nhất 45 phút, cứu người này thì
không thể nào cứu người kia.
Bước chân Hàn Trác Vũ thoáng dừng lại.
Người nhà đang chờ đợi cạnh bệnh nhân dùng ánh mắt khẩn cầu
nhìn cậu, có người thậm chí còn muốn bước lên van xin, lại bị vệ sĩ cao to ngăn
cản. Ánh mắt sắc bén mang theo sự hung dữ của họ khiến mọi người chùn bước.
Hàn Trác Vũ quay đầu nhìn lại phòng cấp cứu tạm thời ngoài lều,
bác sĩ đi cùng cậu đang nối điện cho các thiết bị, sau đó chuẩn bị đèn và giường
bệnh, các góc đang được phun dung dịch khử trùng. Hiển nhiên, phòng cấp cứu
chưa thể dùng ngay.
Thời gian không còn kịp rồi, con gái người đàn ông trung niên
khóc lóc, “Bác sĩ, bố tôi hộc máu rồi, mau cứu bố tôi với!” Lúc này, người đàn
ông lại hộc máu tiếp, thở hổn hển, tứ chi run lên. Ông bị gãy năm chiếc xương
sườn, hai chiếc đâm vào phổi, khiến cho máu tràn vào, ông sắp không qua khỏi rồi.
“Đẩy ông ấy vào phòng phẫu thuật!” Hàn Trác Vũ biết rõ mình không
còn sự lựa chọn, lúc đi ngang qua phòng cấp cứu, cậu dặn, “Mọi người chuẩn bị
xong thì phẫu thuật cho Tào Uông Dương luôn.” Cậu chỉ giường của thiếu niên, mẹ
thiếu niên kia vui mừng vô cùng.
Các bác sĩ gật đầu ngay, cậu lại nhìn về phía 15 người vệ
sĩ, ra lệnh, “Các anh canh ở ngoài này, khu phẫu thuật cấm người không có phận
sự vào.”
Cửa phòng phẫu thuật khép lại, đèn đỏ báo ‘Đang phẫu thuật’
sáng lên.
Có một chiếc cửa thủy tinh ngăn cách phòng thay đồ và phòng
phẫu thuật, Hàn Trác Vũ cùng ba người mổ phụ nhanh chóng thay bộ đồ phẫu thuật
màu xanh, rửa sạch tay bằng dung dịch khử trùng rồi đeo găng tay bước vào.
Đặt ảnh chụp X quang lên giá, Hàn Trác Vũ nhanh chóng tính
toán liều thuốc tế, để bác sĩ Lâm tiêm cho người bệnh.
Người đàn ông đang run rẩy liền yên tĩnh lại, Hàn Trác Vũ hít
sâu, cầm con dao giải phẫu sắc bén lên. Người đời chỉ biết cậu say mê nghiên cứu
học thuật, nhưng không ai biết hàng đêm, khi đi vào giấc mộng, cậu vẫn rèn luyện
kỹ thuật mổ của mình trong phòng phẫu thuật giả thuyết. Hạ dao cả vạn lần, cậu
có thể đảm bảo mỗi lần mình dùng dao đều chuẩn xác từ góc độ, cường độ, chiều
sâu. Đứng trước bàn phẫu thuật, cậu không còn là Hàn Trác Vũ nữa, mà là một chiếc
máy phẫu thuật chuẩn xác đến tột cùng.
Lúc hai người trợ thủ còn đang quan sát phim X quang và tính
toán phương án phẫu thuật, cậu đã lưu loát rạch làn da người bệnh, tìm ra mấy
chiếc xương sườn bị gãy, dọn sạch xương đâm vào phổi.
“Kìm cầm máu.” Giọng nói trong trẻo mang theo kiên quyết
vang vọng trong phòng phẫu thuật, khiến người ta bất giác bình tĩnh lại.
Mọi người dần dần quên hết thảy xung quanh, đắm chìm trong từng
hành động chuẩn xác như máy móc, mà lại xinh đẹp như nghệ thuật của thanh niên.
Khâu xong mũi khâu cuối cùng, lau sạch vết máu quanh vết
thương, thanh niên khẽ thở ra.
“Máu nhân tạo còn đủ không?” Đi ra gian ngoài thay đồ giải
phẫu đã bẩn, cậu hỏi một người mổ phụ.
“Có thể chống đỡ cho hai đến ba ngày.”
Chỉ cần đủ máu là có thể cứu sống rất nhiều người. Hai ba
ngày sau, bão hết, quân đội sẽ điều trực thăng tới cứu viện. Hàn Trác Vũ cảm thấy
may mắn khi mình tới kịp.
Tắt đèn báo hiệu, cậu phủ một tấm màn lên người bệnh còn
đang hôn mê, dặn, “Bên ngoài đang mưa, lúc đưa anh ta ra, mọi người nhớ đừng để
người bệnh bị ướt.”
Giờ ba người mới nghe thấy tiếng động loáng thoáng bên
ngoài, sau khi mở cửa cách âm ra, tiếng sấm rung chuyển đất trời như đâm thẳng
vào tai họ, gió rít gào mang theo cơn mưa nặng hạt, rơi xuống người mà đau nhức,
trên đỉnh núi cách đó không xa chớp lóe lên liên hồi, làm sáng bừng vùng trời u
ám.
Nếu không phải đã chuẩn bị tâm lý, đột ngột ra ngoài chắc sẽ
giật mình.
Giữa phòng phẫu thuật và lều vải có một hành lang tạm thời dựng
lên từ gậy trúc và tấm màng nilon, nhưng chỉ che được mưa mà không che được gió
từ bốn phương tám hướng thổi tới.
May mà Hàn Trác Vũ đã sớm chuẩn bị, nếu không người bệnh mà
dính mưa sẽ bị nhiễm trùng. Mấy nhân viên y tế vội vàng chạy tới hỗ trợ, đẩy
giường vào phòng quan sát đã khử trùng, Hàn Trác Vũ trực tiếp đi đón người bệnh
thứ hai, lúc đang đi thì chân khẽ khựng lại.
Chỉ thấy người phụ nữ trung niên lúc trước còn có chút tinh
thần, nay tóc tai bù xù ôm con mình, liên tục dùng tay vuốt ve gò má tái nhợt của
cậu bé, hai mắt đục ngầu mang theo đau đớn khôn nguôi. Đúng lúc này, đau đớn đột
nhiên chuyển thành tức giận, gào lên, “Thằng bé bị thương nặng vậy, sao chúng
mày không cứu con tao trước? Nó vẫn là trẻ con mà! Nó mới mười sáu tuổi thôi!
Sao lại để nó chết! Ông trời ơi, tôi giao mạng của tôi cho ông, ông trả con lại
cho tôi được không?” Tiếng rít gào chuyển sang thành tiếng nức nở, bà vùi đầu
vào người con đã sớm lạnh như băng, cả người run lẩy bẩy.
Bước chân bình tĩnh của Hàn Trác Vũ dần rối loạn.
Mấy người vệ sĩ đi quanh cậu mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt
lại khẽ động. Người mẹ này định xông vào phòng phẫu thuật để tìm kiếm cho con
chút hi vọng sống sót mong manh, lại bị bọn họ mạnh mẽ ngăn cản. Đây hình như
là người thân cuối cùng của bà.
“Phòng cấp cứu chuẩn bị xong thì định phẫu thuật cho Tào
Uông Dương luôn, nhưng tổ cứu viện lại đưa một người bệnh còn bị thương nặng
hơn tới, vậy nên chưa đến lượt cậu ta. Trong lúc cấp cứu cho người kia, Tào
Uông Dương đã qua đời rồi.” 9527 vẫn luôn theo dõi tình huống bên ngoài, giọng ỉu
xìu.
Hàn Trác Vũ điều chỉnh lại tâm trạng. Còn có rất nhiều người
chờ cậu cứu giúp, nếu cậu rối loạn, cậu sẽ chẳng cứu được ai.
Bác sĩ Lâm nhạy cảm dường như hiểu ra tình huống, trốn sau
lưng thanh niên, mắt đỏ bừng.
“Đưa cô bé vào phòng phẫu thuật.” Hàn Trác Vũ chỉ một cô gái
bị đá vụn rơi đến rách bụng. Thời gian của cô cũng không còn nhiều.
Người nhà cô đã gặp nạn, tất cả phải nhờ nhân viên cứu hộ
chăm sóc.
“Bác sĩ, chồng tôi còn bị thương nặng hơn con bé đấy! Phải cứu
chồng tôi trước chứ!” Một người phụ nữ mặt đầy bụi bặm, nhìn không rõ gương mặt
bước lên ngăn cản.
“Mẹ tôi cũng đang bị thương nặng, cứu mẹ tôi trước!”
“Bạn trai tôi trên bụng còn bị nguyên một thanh thép đâm vào
này, phải cứu bạn trai tôi trước!”
Ai nấy đều đã bị nỗi sợ mất đi người thân tra tấn đến sắp
phát điên rồi, hai mắt đỏ bừng toát ra ánh sáng dữ tợn.
Hàn Trác Vũ không nói một lời, dưới sự hộ tống của vệ sĩ đưa
cô gái lên bàn phẫu thuật. Tự dưới đáy lòng, cậu thầm cảm tạ Lôi Đình bảo vệ
mình rất tốt. Nếu không có những người lính đánh thuê xuất sắc, khí thế hung
hãn này, cửa phòng phẫu thuật đã sớm bị người đập nát, nói gì đến phòng cấp cứu
chỉ có tấm rèm vải che. Trong cơn tuyệt vọng, dù có là người thiện lương cũng có
thể đánh mất lý trí, trở thành ác quỷ.
Bác sĩ Lâm đi sau cùng, lúc lên xe không biết bị ai cấu véo,
cánh tay đau đến tận xương, lúc thay đồ phẫu thuật ngón tay còn run run.
Nhưng thanh niên vẫn mặt không cảm xúc đứng dưới đèn mổ,
tiêm một lượng vừa phải thuốc gây mê cho cô gái, cầm kẹp cẩn thận dọn dẹp mảnh
vỡ ở phần bụng. Chỉ cần đứng trước bàn mổ, cậu sẽ niêm phong mọi cảm xúc của
mình, trong mắt cậu chỉ có dao phẫu thuật và vết thương.
Sự tập trung của cậu là liều thuốc trấn an tốt nhất, ba người
còn đang sợ hãi lập tức chìm vào trong cuộc phẫu thuật này.
Hai giờ sau, cửa phòng lại mở ra, người nhà chờ bên ngoài
hình như làm ầm ĩ mấy lần, trên người còn có vết thương, nhưng dưới ánh mắt
đáng sợ của vệ sĩ thì không ai dám tới gần, ngơ ngác nhìn thanh niên mang một
người bệnh khác sang.
Trong lúc hai phòng phẫu thuật bận rộn liên hồi, có người được
cứu chữa, cũng có người không qua khỏi. Đây là một cuộc chạy đua với tử thần.
“Anh khâu lại đi.” Bận rộn suốt mười hai tiếng, cảm thấy
mình đã đến giới hạn, Hàn Trác Vũ nhường vị trí mổ chính cho trợ thủ.
“Bác sĩ Hàn, cậu đi nghỉ ngơi đi.” Bác sĩ Lâm lau mồ hôi
trên chán cho thanh niên, nhỏ giọng khuyên nhủ. Chân cô đã bị chuột rút, nếu không
phải kỹ thuật cầm dao xuất thần của thanh niên cuốn hút, đồng cảm với tinh thần
kiên cường của cậu, cô không thể nào chống đỡ lâu như vậy. Mười hai tiếng, giành
lại bảy tính mạng từ tay tử thần, không một lần nào thất bại, thanh niên quả
nhiền làm được lời cậu nói, dùng hết khả năng của mình.
“Mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi, đổi tổ khác thay ca.” Đợi
trợ thủ khâu miệng vết thương xong, Hàn Trác Vũ tắt đèn báo hiệu, bóng lưng hơi
gù xuống để lộ sự mỏi mệt.
Người nhà bệnh nhân chờ ở ngoài, nghe thấy mấy chữ “Phẫu thuật
thành công” mà mừng đến phát khóc. Qua mười hai giờ vừa rồi, bọn họ hiểu rõ, chỉ
cần đưa người vào tay bác sĩ Hàn, vậy họ nhất định sẽ được cứu.
Giao ca xong, Hàn Trác Vũ đi đến khu theo dõi. Đây là lều vải
mới dựng lên, bên trong bên ngoài đều đã được khử trùng, người bệnh vừa phẫu
thuật xong vẫn còn hôn mê. Nếu không nhanh chóng đưa họ đến bệnh viện lớn đầy đủ
thiết bị, họ vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Hiển nhiên người nhà cũng nhận được lời cảnh báo của bác sĩ,
đã ba giờ sáng, phần lớn mọi người vẫn không ngủ, cố chống đỡ đứng trong mưa,
cách tấm rèm nhìn chằm chằm người thân của mình, sợ chỉ nháy mắt thôi họ sẽ biến
mất.
“Bác sĩ Hàn, sao cậu còn chưa nghỉ ngơi?”
“Bác sĩ Hàn, cảm ơn cậu!”
“Bác sĩ Hàn, cậu ăn tối chưa? Để tôi lấy ít đồ ăn cho cậu
nhé?”
Nhìn thanh niên chậm rãi đi tới, người nhà nhao nhao chào hỏi,
mắt đong đầy nước mang theo biết ơn vô vàn.
Thông báo đinh đinh vang lên liên hồi, xua tan mỏi mệt khắp
người cậu.