Chương 67
Trong lúc nói chuyện,
lại có thêm mấy đứa trẻ cầm đuốc đi tới, trong đám nhỏ có một đứa bé rất gầy,
nhìn chỉ cao như Lôi Sâm, làn da vàng như nến. Bé lễ phép chào Vương Phương,
không cần người nâng liền nhanh nhẹn leo lên, linh hoạt như khỉ con vậy.
“Đây là Mễ Lượng, đừng
nhìn thằng bé lùn thế kia, năm nay đã bảy tuổi rồi, mới bắt đầu đi học lớp một.
Cơm ăn không đủ no nên bọn nhỏ không cao được…” Dường như cảm thấy nói những lời
này cũng không có tác dụng gì, Vương Phương im lặng.
Khúc Tĩnh cũng im lặng,
một lát sau vỗ đầu Lôi Sâm, cười nói, “Tiểu Sâm cháu nhìn xem, các bạn giỏi thế
kia cơ mà, cháu lại còn bắt anh Tiểu Vũ phải cõng!”
Lôi Sâm mắt mở to
nhìn các bạn cẩn thận leo lên núi, lại bị ông Khúc kích thích, lập tức giãy dụa
đòi xuống. Hàn Trác Vũ cũng cảm thấy rất xấu hổ, cậu thật sự không ngờ tới mình
vô dụng như vậy, còn không bằng một đứa trẻ bảy tám tuổi.
“Ai, hai cháu cẩn thận
đấy, đừng có cậy mạnh!” Thấy hai đứa trẻ định trèo lên, Vương Phương vội vàng
vươn tay ra đỡ.
Đá rất trơn, nhưng
phía dưới có Khúc Tĩnh và Vương Phương đẩy, trên lại có mấy bạn nhỏ đỡ, hai người
cuối cùng vẫn trèo lên thành công, đầu gối và khuỷu tay dính rất nhiều bùn,
nhìn chật vật vô cùng.
“Kí chủ, giờ tôi mới
nhận ra tôi huấn luyện cậu vẫn chưa đủ.” 9527 rất xấu hổ.
Hàn Trác Vũ càng xấu
hổ hơn.
Đường đi sau đó, Lôi
Sâm không chịu để ai cõng, hai người nắm tay nhau đi, đi bộ suốt hai giờ cũng đến
trường tiểu học xã Thông Nguyên. Nói là trường tiểu học, kỳ thật chỉ là hai
gian nhà liền nhau, phía trước có sân xi-măng trống. Giữa sân có một cột cờ thẳng
đứng, trên là lá cờ đỏ tung bay phấp phới.
“Đây là trường học của
chúng tôi, cơ sở vật chất tương đối đơn sơ.” Vương Phương thở dốc, đặt balo nặng
nề xuống. Hàn Trác Vũ cũng đặt túi xuống, đưa mắt nhìn quanh.
“Tương đối đơn sơ” chỉ
là cách nói uyển chuyển, trên thực tế, hai gian nhà đã xập xệ lắm rồi, cửa sổ
thủy tinh rạn nứt, dùng báo cũ đã ố vàng dán lại, lúc gió thổi qua còn kêu phần
phật. Nhìn tới nhìn lui chỉ có bốn căn phòng, lại phải chứa hơn hai trăm người,
những đứa trẻ khác lớp còn phải chen vào một phòng để đi học. Không còn chỗ nào
làm văn phòng cho giáo viên nên đành phải cải tạo chuồng heo trước kia thành lều
nhỏ. Tuy không có mùi gì khó chịu, nhưng nhìn thấy máng đựng thức trong góc,
nhìn vẫn rất kỳ lạ.
Khúc Tĩnh biết rõ cuộc
sống của người dân miền núi rất khó khăn, nhưng không nghĩ lại đến mức này.
Lúc bọn nhỏ ôn bài
cũ, ông cùng Hàn Trác Vũ và Lôi Sâm đứng ngoài nhìn, mắt ướt nước.
Bàn trong phòng học
đã rất cũ, chân dài chân ngắn phải lấy đá kê cho vững. Lớp một và lớp sáu học
cùng nhau, phân thành hai nhóm. Lúc cô giáo dạy lớp một thì học sinh lớp sáu
yên lặng làm bài tập, rồi đổi ngược lại. Trên bục có một hộp phấn viết, bên trong
chỉ còn toàn viên ngắn ngủn, thậm chí còn có mấy cục bùn. Bút trong tay bọn nhỏ
cũng dùng đến khi hỏng hắn mới vứt, vở viết kín mọi góc, thậm chí có bé còn viết
lên lá phong đã úa vàng.
Đây đúng là một thế
giới hoàn toàn khác.
Đến trưa, một cô giáo
lắc chuông treo ở mái hiên, bọn nhỏ liền lục tục ra khỏi phòng, lấy đống củi chất
đống góc sân, tự lấy đá đắp lò nấu cơm.
“Có muốn xem các bạn
buổi trưa ăn gì không?” Vương Phương hỏi. Nghe nói hai đứa nhỏ này bữa nào cũng
có thịt có trứng, có rau quả tươi mới, cô chỉ có thể cảm thán đúng là mỗi người
mỗi mệnh.
Hàn Trác Vũ cùng Lôi
Sâm yên lặng gật đầu.
Khúc Tĩnh lúc này
đang ngồi xổm cạnh Mễ Lượng, giúp cậu bé nhóm lò. Thấy đứa trẻ bé xíu lưu loát
dùng đá đánh lửa, dựng bếp nấu cơm, nét mặt ông rất phức tạp. Người ta vẫn nói
trẻ con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, đúng là chẳng sai.
Gạo chỉ có một nắm nhỏ,
nấu nửa giờ là chín, Mễ Lượng mở vung, lấy một chiếc bình nhỏ từ trong túi ra,
xúc ít ớt đổ vào quấy đều, cuối cùng xới cơm đỏ au ra bát, ăn ngon lành.
Hàn Trác Vũ cùng Lôi
Sâm gian nan nuốt nước miếng. Chỉ nhìn thôi đã thấy cay rồi.
Lại đưa mắt nhìn xung
quanh, phần lớn trẻ con đều thế cả, thậm chí còn có bé chỉ mang theo cơm thừa từ
tối qua, dùng nước sôi ngâm qua liền ăn.
“Xã Thông Nguyên xa
xôi quá, vật tư thiếu thốn, khí hậu lại ẩm ướt, vậy nên người nơi này chẳng những
thích ăn cay, còn thích muối chua các loại rau quả để bảo quản cho dễ, thịt heo
cũng hun khói thành thịt khô, để dành đến Tết mới dám lấy ra ăn.” Vương Phương chỉ
bình nhỏ trong tay Mễ Lượng, “Một bình ớt như vậy, bọn nhỏ có thể ăn đến mấy
tháng, không phải vì thích, mà là vì không có cái khác để ăn.”
Hàn Trác Vũ nhíu mày,
trong lòng khó chịu vô cùng.
Lôi Sâm biểu cảm cũng
rất nghiêm túc.
Đúng lúc này, hai cô
giáo bê một chồng bát tới, gọi, “Canh thịt chín rồi, mau xếp hàng nào.”
Bọn nhỏ sung sướng
hoan hô, chạy tới.
Hơn hai trăm học
sinh, hơn mười cân thịt, nhìn thôi cũng biết không đủ. Các cô giáo chỉ có thể
băm nhỏ thịt, lại bỏ thêm cải trắng, bí xanh, cà chua rồi hầm thành súp, mỗi
người một bát.
Súp nhìn không đẹp lắm,
nhưng trên có một lớp mỡ, mùi thịt thơm nức bay ra, dinh dưỡng đầy đủ. Mấy đứa
trẻ cứ uống một ngụm lại chép chép miệng, hưởng thụ vô cùng. Canh thịt thế này cũng
phải một tháng, bọn nhỏ mới được ăn một lần.
“Đinh ~ Nhận được 487
điểm chính năng lượng!”
Rõ ràng sống khó khăn
như vậy, lại vì một bát canh thịt cũng không phải quá ngon mà tỏa ra nhiều chính
năng lượng như thế, Hàn Trác Vũ cùng 9527 đều thấy xót xa vô cùng.
“Mọi người cũng uống
một bát đi cho trôi cơm.” Vương Phương bưng canh thịt tới cho hai đứa trẻ, mỗi
người một bát cơm. Khúc Tĩnh cũng xin ít ớt từ một cô giáo, cho vào bát hai đứa
nhỏ, nghiêm khắc nói, “Phải ăn hết.”
Hai người không chút
do dự, cầm đũa vừa ăn vừa khóc, không kêu một tiếng nào.
Vương Phương kinh ngạc,
hai đứa trẻ này khác hẳn cô nghĩ, ngoan quá!
Cơm nước xong xuôi, một
cô giáo bê một nồi nước to nóng hôi hổi tới, “Bạn nào đang ốm thì qua đây uống
thuốc nào, nguội sẽ không còn tác dụng đâu.”
Mấy đứa trẻ vội vàng
chạy qua.
Nghe đến chữ “đang ốm”,
Khúc Tĩnh đi qua nhìn vào nồi, “Đây là thuốc gì thế?”
“Thuốc tây trong trường
hết rồi, phải đợi cuối tuần này cô Vương mới đi mua được. Đây là nước hầm rễ bản
lam, cũng chẳng phải thuốc gì cao sang.” Cô giáo nói.
“Rễ bản lam cũng không
có tác dụng gì nhiều với người bị cảm đâu.” Khúc Tĩnh lắc đầu, nắm lấy cổ tay của
một đứa trẻ. Ban đầu ông học Trung y, đến giờ vẫn còn nắm chắc kiến thức cơ bản.
“Đây là quân y mới tới,
để ông khám cho bọn nhỏ xem.” Vương Phương giải thích với đồng nghiệp.
“Ai, vậy thì tốt quá.”
Mấy cô giáo vui mừng vô cùng. Ở nơi này ngay cả đồ ăn còn thiếu thốn chứ nói gì
đến thuốc, bọn nhỏ mắc bệnh chỉ có thể chịu đựng, nghiêm trọng lắm mới kiếm ít
thảo dược về đun nước uống, cảm vặt bình thường cũng phải mất nửa tháng mới khỏi
hẳn.
Khúc Tĩnh lại bảo đứa
nhỏ thè lưỡi ra nhìn, hỏi vài vấn đề, sau đó nhìn Hàn Trác Vũ, “Đau đầu không đổ
mồ hôi, chân tay đau nhức, nghẹt mũi khàn giọng, nước mắt chảy ròng, ho khan, không
khát, đây là bệnh gì?”
“Cảm lạnh.” Thiếu
niên vừa nói vừa bước tới đặt tay lên cổ tay đứa bé, mấy phút đồng hồ sau liền
gật đầu khẳng định, “Không nghiêm trọng lắm, uống ít nước gừng là được.”
“Tốt lắm.” Khúc Tĩnh cười.
Đứa nhỏ này rất thông minh, có thể tiếp thu tất cả các loại tri thức, hơn nữa
thông hiểu đạo lý, suy một ra ba, đã học là không quên, đúng là mầm mống tốt.
“Các cô ở đây có nhận
biết được thuốc đông y không?” Khúc Tĩnh nhìn về phía Vương Phương.
“Người ở đây đều biết
mấy vị thuốc đông y, lúc lên núi cũng hay hái một ít về phơi khô để để phòng.
Nhưng những thuốc quý thì không có đâu.”
“Không quý đâu, chỉ
là mấy loại thuốc bình thường nhất thôi.” Khúc Tĩnh lắc đầu, bắt mạch tiếp cho
mấy đứa trẻ còn lại, phát hiện tất cả đều cùng bệnh, chỉ là người nặng người nhẹ
thôi. Ông liền chỉ vào đứa bé bệnh nhẹ nhất, nói, “Bé này không cần uống thuốc,
đợi lát nữa các cô kiếm củ gừng tươi đập dập, đun nước cho thằng bé uống, chỉ
vài ngày là khỏi.”
“Phương thuốc của đứa
bé này các cô ghi lại, mang về cho bố mẹ thằng bé.” Khúc Tĩnh chỉ vào một bé
trai, đọc một loạt tên thuốc, “Phòng phong 6g, kinh giới 6g, bạch chỉ 12g, cát
cánh 12g…”
Cô giáo vội vàng lấy
giấy bút ra ghi chép.
Phương thuốc của tất
cả mấy đứa bé đều tương tự nhau, chỉ là lượng dùng khác nhau đôi chút. Khám bệnh
xong, thời gian nghỉ trưa cũng hết, Vương Phương đi ra hành lang rung chuông, bọn
nhỏ cười toe toét chạy vào phòng học.
Mễ Lượng vẫn đứng
cách đó không xa, mở to mắt nhìn Khúc Tĩnh.
“Cậu bé, cháu có chuyện
gì à?” Khúc Tĩnh đi tới, xoa đầu cậu bé.
“Ông là bác sĩ ạ?” Mễ
Lượng tò mò hỏi.
“Ừ, cháu bị bệnh gì
à?” Khúc Tĩnh cẩn thận quan sát sắc mặt bé, phát hiện bé chỉ là dinh dưỡng không
đủ.
Mễ Lượng lắc đầu, “Cháu
không có bệnh gì, nhưng ông bà cháu bị bệnh, ông có thể khám cho ông bà cháu không
ạ?” Ban đầu trạm y tế của xã Thông Nguyên cũng có một bác sĩ, nhưng người ta
ghét bỏ hoàn cảnh ở đây gian khổ quá, nghĩ cách xin chuyển nơi công tác, giờ muốn
khám bệnh phải đi ô tô mấy tiếng liền lên thị trấn, rất bất tiện.
“Đương nhiên là được rồi.”
Khúc Tĩnh gật đầu.
“Vậy, vậy cần bao
nhiêu tiền ạ?” Mễ Lượng lúng túng, hai má đỏ bừng. Nếu nhiều tiền quá, cậu bé cũng
không dám mời bác sĩ đến.
“Không cần tiền.” Khúc
Tĩnh mỉm cười khoát tay.
“Cháu cảm ơn bác sĩ ạ!
Vậy ông chờ cháu tan học rồi đi nhé!” Mễ Lượng cười vui vẻ, vội vàng chạy vào lớp.
“Các cháu xem, các bạn
ở đây vất vả thế nào, đi học phải đi đường núi mấy tiếng liền, một ngày chỉ có
hai bữa cơm, còn không có thịt ăn, bị ốm không được đi khám. Nhưng dù vậy, các
bạn vẫn chăm chỉ đi học hàng ngày, sống rất hạnh phúc, vui vẻ.” Khúc Tĩnh tự
đáy lòng cảm thán.
Hàn Trác Vũ cảm thấy
xấu hổ vô cùng. Giờ nghĩ lại, những phiền não mình gặp khi còn bé còn chẳng
đáng để coi là khó khăn, làm gì đến mức phải đóng cửa thế giới của riêng mình?
Quả nhiên là quá yếu ớt.
Lôi Sâm mặc dù không hiểu
hết, nhưng lại ghi nhớ rõ nụ cười lạc quan kiên cường của những bạn nhỏ này.
“So với các bạn, cuộc
sống của hai đứa chẳng khác gì thiên đường cả. Vậy nên phải chăm chỉ hơn đấy. Được
rồi, qua bãi cỏ bên kia ngồi chờ đi, còn lâu mới tan học.”
Ba người ngồi trên
bãi cỏ, vừa tắm nắng vừa đợi Mễ Lượng.
Lôi Sâm gẩy bàn tính
nhỏ liên tục, Hàn Trác Vũ lấy quyển “Sinh lý học” ra đọc, chỗ nào không hiểu
thì hỏi Khúc Tĩnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua.