Chương 36.2
Xung quanh đài tế tự đều là đại thần, Trịnh Duẫn Hạo ngồi
trên ghế rồng, nhìn chằm chằm khung cảnh hùng tráng lại nặng nề này. Đất bị hoa
trắng bao trùm, dây leo bám quanh cây cột làm từ ngọc thạch, lá xanh mơn mởn
còn đẫm sương đêm. Thẩm Xương Mân đứng trên đài, mặc áo choàng màu xanh sẫm gần
như ngả sang đen, ánh mắt của y nghiêm túc, tựa như vị thần linh không cho phép
người khác khinh nhờn. Trịnh Duẫn Hạo nắm chặt nhẫn ngọc trong tay, nhưng không
ai phát hiện ra sự khẩn trương của hắn.
Vì tới tận hôm nay vẫn không tìm được Kim Tại Trung, vậy
nên chỉ có thể thay đổi hình thức. Dự đoán Hoàng phi mệnh định đổi thành dự
đoán Thiên Đế mệnh định, chỉ cần không ai đứng lên đài là sẽ không thể phát hiện
ra tất cả đều là lừa đảo. Nếu có một người khác ngoài Trịnh Duẫn Hạo hắn ra đứng
trên đó, sẽ bị trời phạt. Hơn nữa, hôm nay hắn đã nói dối sức khỏe Hoàng phi
không được tốt, lại chuẩn bị sẵn hoẵng, nghĩ hẳn sẽ không ai nghi ngờ.
Thẩm Xương Mân chuẩn bị tốt mọi thứ, cắn nát ngón tay, nhỏ
một giọt máu đỏ tươi vào trong chậu ngọc đựng đầy nước, ngay lập tức, viên đá tế
tự từ màu đen chuyển sang màu đỏ. Thiên địa vạn vật như đều biến sắc, mọi đại
thần đều quỳ xuống, hướng về đài tế tự. Hoa bị gió thổi lay động, vài chục con
hoẵng không biết chạy từ đâu tới, vây quanh đài tế tự. Thẩm Xương Mân ngẩng đầu
nhìn đám mây trên trời, đợi nó xoay tròn biến sắc, y tung một vốc nước thánh,
cao giọng nói: “Nhân danh thần linh, mệnh định Liên Khuynh làm Hoàng phi Viêm
Thuấn, lấy danh nghĩa sứ giả của thần bảo vệ Viêm Thuấn!”
Mấy chục con hoẵng quỳ thành từng hàng ngay ngắn, trời
cao vẫn rất u ám, như thể bầu trời xanh ban nãy đã vỡ tan.
Thẩm Xương Mân vội vàng rời khỏi đài tế tự, rảo bước đến
bên long ỷ của Trịnh Duẫn Hạo. Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy, nói: “Nhân danh thần
linh.”
“Nếu ánh nắng xua tan mây mù, vậy lời đồn vu oan Hoàng
phi là hoàn toàn không có thật.” Thẩm Xương Mân lạnh lùng nói.
Tất cả đại thần đều quỳ ở đó, ngơ ngác nhìn bầu trời âm
u. Đợi đến khi toàn bộ nước trong chậu ngọc thấm vào đá tế tự, trời cao sẽ đưa
ra chỉ lệnh. Đây là nghi thức tế tự chưa hề thay đổi suốt mấy ngàn năm qua, cũng
rất được con dân Viêm Thuấn tin tưởng. Hơn nữa, chỉ cần có Trịnh Duẫn Hạo ở
đây, vậy chắc chắn sẽ có nắng lên mà không phải là sấm sét.
Thời gian chờ đợi tuy dài nhưng lại khiến người chờ mong
vô cùng.
“A!!” Cung nữ dâng trà Tử Hi đột nhiên hét ầm lên, nước
trà đổ xuống nền đất. Tất cả mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một người nam
nhân như đang bay tới, quăng một người áo trắng lên đài tế tự. Thẩm Xương Mân cùng
Trịnh Duẫn Hạo trong lòng cả kinh, còn chưa kịp đi tới, Trịnh Viêm Hi đã cầm kiếm
lên chém giết kẻ kia. Trịnh Tử Hiên sợ tới mức không dám thở mạnh, vô cùng lo lắng
cho Trịnh Viêm Hi, lại nhìn người trên đài, tuy đôi mắt đã bị một miếng vải đen
che kín, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là Kim Tại Trung.
Đầu óc Kim Tại Trung mơ màng, bên tai chỉ toàn tiếng đánh
nhau cùng tiếng ồn ào của mọi người, còn có tiếng gió lạnh vù vù thổi qua.
“Tại Trung!” Trịnh Duẫn Hạo gần như điên rồi xông lên đài
tế tự, không được! Không được để Tại Trung ở trên đài. Sấm sét sẽ lấy mạng cậu.
Kim Tại Trung nghe thấy giọng của Trịnh Duẫn Hạo, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn hẳn.
Mấy ngày nay cậu vẫn luôn bị trói chặt tay chân, giờ dù có được thả ra cũng vẫn
còn tê buốt, cậu run rẩy kéo miếng vải đen che mặt xuống. Gió thổi mạnh đến khiến
cậu không thể nào mở mắt ra được, nhưng đại thần phía dưới đều há hốc mồm nhìn Hoàng
phi Liên Khuynh chật vật như vậy.
Bị đao của La Dã cản lại, lui ra sau vài bước, Trịnh Viêm
Hi lau máu chảy ra bên khóe miệng.
“Đám đại thần Viêm Thuấn kia! Đây là Hoàng phi Liên
Khuynh của các ngươi!” La Dã đứng trên đài tế tự, kéo tóc Kim Tại Trung, sự đau
đớn khiến Kim Tại Trung không kìm được nhắm mắt lại. Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy,
quát lớn bảo La Dã buông tay. Mà La Dã chỉ cười nói, “Hắn vốn không phải là Hoàng
phi mệnh định, hắn chẳng qua là đứa trẻ loạn luân do Liên vương cùng thân muội
muội của mình sinh ra! Mệnh định cái gì toàn bộ đều là lừa các ngươi hết!” Lúc Kim
Tại Trung nghe thấy hai chữ ‘Loạn luân’, trong lòng vừa bối rối lại vừa lạnh buốt,
cậu không dám quay ra nhìn ánh mắt của mọi người.
“Người đâu! Bắt hắn lại cho ta!!”
“Nếu hắn là Hoàng phi mệnh định, Thiên Đế Trịnh Duẫn Hạo của
các ngươi có cần khẩn trương như vậy không?! Phải biết rằng, chỉ cần là Hoàng
phi mệnh định, khi lên đài tế tự sẽ được ánh nắng chiếu rọi, đúng không? Cần gì
phải lo lắng cho tính mạng của hắn? Nhưng nếu không phải…” Ánh mắt của hắn âm
trầm, “Chẳng lẽ mọi người không muốn biết đến cùng là như thế nào sao? Hắn là
nghiệt tử loạn luân, hay là Hoàng phi cao quý? Là yêu nghiệt gây hại Viêm Thuấn,
hay là Hoàng phi mang đến niềm hi vọng cho Viêm Thuấn?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người liền không vội vã cứu
Kim Tại Trung nữa, xì xào bàn tán.
Trịnh Duẫn Hạo biết, giờ phút này nếu hắn vẫn cố chấp đi
cứu Kim Tại Trung, vậy chứng tỏ hắn biết rõ hết thảy mà vẫn bao che Kim Tại
Trung. Đến lúc đó không chỉ mất dân tâm, mà còn sẽ bị đại thần đề nghị phế truất,
nhưng nếu không cứu, Kim Tại Trung tất nhiên sẽ không sống được. Trịnh Viêm Hi cắn
răng, tiến lên phía trước nói: “Ta không cần biết mục đích của ngươi là gì, mau
buông Hoàng phi ra!”
La Dã hừ lạnh một tiếng, cầm đao tiến lên trước nghênh
chiến. Trên đài chỉ còn một mình Kim Tại Trung, cậu nằm rạp trên mặt đất. Gần
như không có sức ngồi dậy. Sắc trời bắt đầu thay đổi, nước trong chậu cũng không
còn nhiều, thiên mệnh sắp sửa buông xuống. Không người nào có thể sống sót sau
lôi trảm, Kim Tại Trung chết chắc rồi, Kim Tại Trung chết chắc rồi! Trịnh Duẫn
Hạo bước nhanh tới, lại bị Thẩm Xương Mân kéo tay: “Bệ Hạ! Thận trọng!”
“Buông ra!”
“Nếu Bệ Hạ đi tới, ngài không chỉ mất đi Hoàng phi, mà
còn mất cả thiên hạ này!” Thẩm Xương Mân nói, “Ngài phải nhớ, ngài là hi vọng của
Viêm Thuấn!”
Trịnh Duẫn Hạo kinh ngạc, hất tay Thẩm Xương Mân ra. Lại
quay người, đại thần đang nhìn hắn đầy khó hiểu. Hắn ngẩng đầu nhìn Kim Tại
Trung trên đài, cậu bất lực mà sợ hãi, trong giây lát ánh mắt giao nhau, Trịnh
Duẫn Hạo thì thào mở miệng. Lại thấy Kim Tại Trung mím môi lắc đầu, yếu ớt dùng
khẩu hình nói: “Duẫn Hạo, đừng lại đây.” Nếu ngươi lại đây, vậy sẽ mất tất cả. Kim
Tại Trung ngẩng đầu nhìn trời cao, trời phạt sẽ giáng xuống từ đâu? Bờ môi cậu
tái nhợt, run run nói: ‘Duẫn Hạo… Đừng tiến lên… Đừng tiến lên…”
Thứ ta có thể đưa cho
ngươi bây giờ, chỉ có giang sơn này thôi.
Trịnh Viêm Hi như nổi điên quyết đầu cùng La Dã, mắt hắn
đỏ bừng, nếu không nhanh… Nếu không nhanh sẽ không kịp nữa. “Tránh ra!!!” Trịnh
Viêm Hi gào lên.
“Ngay cả Trịnh Duẫn Hạo cũng từ bỏ hắn rồi, ngươi còn
kiên trì cái gì?” La Dã lạnh lùng nói, “Những đau đớn ta từng chịu, nay ta sẽ
trả lại toàn bộ.”
Từng có người hỏi hắn,
giang sơn và mỹ nhân, ngươi chọn cái nào?
Cả hai đều muốn… Sao
có thể chọn cả hai?
Ngươi đến tột cùng chọn
bên nào?
“Dù tất cả người trong thiên hạ đều từ bỏ hắn, ta cũng sẽ
không buông tay!” Trịnh Viêm Hi hung hăng nói, “Nếu không tránh ta sẽ giết
ngươi!”
“A, vì người như vậy…”
“Tránh ra!” Hắn như nổi điên, vung kiếm chém, “Tránh ra
cho ta!!”
Trịnh Duẫn Hạo bị tiếng hét quả quyết của Trịnh Viêm Hi đánh
thức, hắn lại tiến lên vài bước, Thẩm Xương Mân giữ hắn: “Dù bây giờ Bệ Hạ đi
lên cũng chẳng làm được gì! Thiên nhãn đã mở, Bệ Hạ đi lên cũng không thể nào
tránh được! Chẳng lẽ Bệ Hạ muốn vì Hoàng phi mà mất mạng sao?!”
“Buông tay!”
“Cả thiên hạ này đều đang nhìn Bệ Hạ!”
“…”
“Nếu Bệ Hạ đi lên, vậy chính là đồng lõa! Sẽ chẳng còn
người dân nào tin tưởng Bệ Hạ! Huống hồ thiên nhãn đã mở, nếu Bệ Hạ đi lên sẽ lọt
vào lôi trảm, vậy ắt phải chết!” Thẩm Xương Mân trầm giọng, “Giờ Bệ Hạ còn muốn
đi lên không?”
Mắt Trịnh Duẫn Hạo đỏ bừng, bỗng nhiên bật cười, “Dù vì
muôn dân trăm họ, trẫm cũng không thể từ bỏ hắn.” Hắn kéo phát quan xuống, tóc
đen tán loạn, “Thiên Đế này, không làm cũng được!” Hắn quay sang nhìn Kim Tại
Trung, chỉ thấy cậu bất lực nằm đó, ánh mắt tối tăm, tựa như không bao giờ có
thể nhìn thấy mặt trời nữa. Thiên nhãn mở rộng, từng cơn gió lớn ập tới, chớp lập
lòe nơi chân trời. Cậu cong người lại, không còn sức lực để cử động.
Trịnh Viêm Hi chém đứt một cánh tay của La Dã, La Dã lại
như không thấy đau, dùng hết sức ngăn cản hắn. Nhưng nếu không đi, vậy thật sự không
kịp nữa rồi.
Đại thần nhìn thấy hành động của Trịnh Duẫn Hạo, tất cả đều
đã hiểu rõ. Nhưng không chờ Trịnh Duẫn Hạo tiến thêm một bước, mọi người đã chặn
Trịnh Duẫn Hạo lại. Nếu giờ phút này hắn lên đó, sống hay chết thật sự khó lòng
đoán được, nhưng hắn là Thiên Đế Viêm Thuấn, là Thiên Đế mệnh định thật sự. Trịnh
Duẫn Hạo nhíu mày hừ lạnh, đá văng một vị đại thần. Những đại thần kia đều là
lão thần trong triều, vì Viêm Thuấn không thể không biết xấu hổ, ôm chặt chân Trịnh
Duẫn Hạo, không để hắn bước thêm một bước.
Thẩm Xương Mân kinh ngạc, sau đó tiến lên giữ những đại
thần kia: “Bệ Hạ, đi nhanh đi!”
Mà cùng lúc đó, Trịnh Tử Hiên vẫn núp ở phía sau, đột
nhiên lao tới ôm lấy người La Dã: “Kiêu Dũng tướng quân! Mau lên!” Chủy thủ trong
tay hắn đâm vào bụng La Dã, vừa mạnh lại vừa nhanh. Đây là điều La Dã không ngờ
tới, cuối cùng hắn lại chết trong tay một đứa trẻ.
Khi lôi trảm buông xuống, hai người cùng lúc bước lên đài
tế tự.
Chỉ trong nháy mắt.
Sấm sét ập tới, cả thế giới như rơi vào trong bóng tối vô
tận, trước mắt chỉ có thể nhìn thấy tia chớp xanh trắng, nhanh đến mức khiến
người vừa rung động, vừa kinh hoảng. Trịnh Duẫn Hạo bị đau, tựa vào cột ngọc ở
góc, bụng dưới vừa bị Trịnh Viêm Hi đá mạnh một cái, trên lưng là đau nhức khi
va đập. Hắn cắn răng, khẽ giật giật môi trong màn sấm, mắt không thể nào mở ra được
trước ánh sáng chói lóa của tia chớp. Hắn lảo đảo lui ra sau vài bước, khóe mắt
lại có nước mắt tràn ra.
“Tại Trung…” Vì sao…
Sau sấm chớp mãnh liệt, tất cả như thành một nơi hoang vu
vô tận. Trịnh Duẫn Hạo đứng không vững, hắn nhìn khung cảnh phế tích trước mặt,
cứ vậy mà quỳ xuống đất.
Nhưng sau đó, lại có tiếng nỉ non yếu ớt.
Càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ, mãi đến khi có tiếng
hét “A a a” xé trời, đau đớn lại tuyệt vọng, xen lẫn lạnh buốt cùng thê lương,
còn chan chứa cảm xúc nói không thành lời. Kim Tại Trung ngoài quần áo bị cháy
xém ra thì không bị chút thương tổn gì, vươn tay ôm lấy người đã chắn trước mặt
mình, chịu hết thảy đau đớn – Trịnh Viêm Hi. Đáng tiếc hắn không thể nào nghe
thấy giọng của Kim Tại Trung nữa, cả phần lưng bị bỏng nặng, như thể chỉ cần
vươn tay lên là có thể chạm vào xương cốt bên trong. Mắt hắn nhắm chặt, tựa vào
người Kim Tại Trung.
Máu ồ ạt chảy ra, nhuộm đỏ quần áo Kim Tại Trung. Đây là
máu của Hi Nhi của cậu, máu đỏ thấm ướt quần áo cậu, cứu lấy mạng cậu.
Kim Tại Trung ôm hắn thật chặt, khóc nức nở, tiếng khóc
này khiến cho hoa cũng phải héo rũ.
Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi bước lên, mỗi bước đều nặng nề vô
cùng. Lúc nãy, khi hắn cùng Trịnh Viêm Hi lao tới, hắn nghe thấy Trịnh Viêm Hi nói:
“Nếu ngươi chết, hắn nhất định sẽ khóc.” Bởi vậy, cú đá vừa rồi, Trịnh Viêm Hi đã
dốc hết toàn lực để cứu hắn. Mà khi hắn nghiêng người chắn trước mặt Kim Tại
Trung, hắn bị lôi trảm giáng xuống, nhưng lại bảo vệ được tình yêu duy nhất trong
kiếp này của mình. Kiên quyết như vậy, không chút do dự.
“A a a…” Kim Tại Trung gào lên, cõi lòng đau xót vô cùng.
Mà cách đó không xa, Trịnh Tử Hiên vứt con dao găm trong tay
xuống, máu La Dã vương trên tay hắn vẫn còn nóng bỏng vô cùng. Hắn đột nhiên cười
rộ lên, quỳ sụp xuống đất.
Áo trắng nhuộm máu, sen hồng xinh đẹp nở rộn ràng.