Chương 4
Hàn Trác Vũ dùng mũ
trùm kín đầu, dưới sự thúc giục của 9527, bắt đầu rèn luyện thân thể bằng cách
chạy bộ quanh công viên. Vì thường ngày ít vận động, mới chạy được chừng
300-400m, cậu đã thở hồng hộc, tay chân như nhũn ra, áo sơmi ướt đẫm mồ hôi.
“Được rồi, có thể dừng,
mời kí chủ ngày mai tiếp tục cố gắng, chạy nhiều hơn hôm nay 200m.” 9527 nhìn
cơ thể gầy yếu của cậu, cảm thấy rất không hài lòng.
Hàn Trác Vũ im lặng gật
đầu, dọc theo con đường nhỏ đi về nhà. Tuy tập thể dục buổi sáng rất mệt, mọi
người đi tới đi lui cũng khiến cậu cảm thấy nôn nóng, nhưng không thể không thừa
nhận, sau khi đổ mồ hôi thì cơ thể cảm thấy rất nhẹ nhàng, từng lỗ chân lông
như giãn ra, hít sâu từng ngụm không khí mát mẻ.
Lúc đi đến cuối con
đường nhỏ, một quả táo đỏ tươi lăn đến bên chân cậu, cậu hơi khựng lại, chuẩn bị
đổi hướng đi tiếp.
“Dừng lại!” Giọng
9527 kích động vô cùng, “Mời kí chủ giúp người già nhặt táo, nhận lấy giá trị cảm
ơn của đối phương!”
Hàn Trác Vũ nhìn về
phía trước, phát hiện táo rơi đầy đất, một bà lão đang luống cuống nhặt, nhưng
túi đựng táo đã rách, dù nhặt lên cũng không có chỗ nào để, bà gấp vô cùng,
không biết nên làm như thế nào.
“Mời kí chủ mau chóng
hành động, tránh bị người quấy nhiễu!” Phát hiện có người nhìn qua, 9527 mạnh mẽ
dùng điện giật kí chủ. Đây là lần đầu tiên nó có cơ hội nhận được chính năng lượng,
tuyệt đối không thể để người khác cướp mất.
Dòng điện lần này mạnh
hơn trước rất nhiều, Hàn Trác Vũ nhịn không được rên một tiếng, mặt tái nhợt đến
trong suốt. Không muốn bị 9527 tiếp tục chà đạp, cậu lặng lẽ tiến lên, cởi áo
khoác ra đặt xuống đất. Cậu đã nghĩ thông rồi, phải mau chóng giúp 9527 lên tới
cấp 4, rời khỏi đầu cậu, đổi lại cuộc sống yên tĩnh trước kia, đây mới là việc
cậu nên làm nhất.
Một chiếc áo đột
nhiên rơi xuống đất, bà lão kinh ngạc ngẩng đầu, “Ơ, áo ai vậy?”
Hàn Trác Vũ không để
ý tới bà, chỉ mải mê nhặt táo giúp.
Bà lão chợt hiểu ra,
vội vàng để đống táo sót lại trong chiếc túi rách vào trong áo, miệng liên tục
cảm ơn. Hai người cùng nhau thu toàn bộ táo đang lăn lóc bốn phía, hai tay áo
buộc lại với nhau, tạo thành một chiếc túi lớn.
Cách đó không xa, mấy
người đang tập thể dục nhìn cảnh kính già yêu trẻ này, tất cả đều nở nụ cười hiểu
ý.
“Đinh ~ Nhận 1 điểm
giá trị cảm ơn, xin kí chủ hãy tiếp tục cố gắng. Đồng chí Lôi Phong từng nói –
Giúp người giúp đến tận nơi. Mời kí chủ giúp bà lão này mang táo cùng giỏ rau về
nhà.” Giọng 9527 vui vẻ vang lên trong đầu. Nó rốt cuộc thoát khỏi mốc 0 rồi!
“Câu đấy không phải
Lôi Phong nói, là một người vô danh nói.” Hàn Trác Vũ im lặng xách túi táo lên,
thuận tay nhận lấy chiếc làn đựng đầy rau của bà lão, thầm phản bác trong đầu.
9527 hừ một tiếng,
đang định tranh luận chợt nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở, nó lại được thêm 1
điểm giá trị cảm ơn của bà lão. Vì vậy, nó rộng lượng tha thức cho kí chủ quá
thiếu kiến thức.
“Ai nha, cảm ơn Tiểu
Vũ nhiều. Đến, ăn táo đi!” Về đến nhà, bà lão rửa sạch táo, nhét vào trong tay
Hàn Trác Vũ.
Nói chuyện với hệ thống
tựa như thì thầm một mình, cậu có thể thích ứng rất nhanh, nhưng nói chuyện với
người ngoài thì lại khác. Hàn Trác Vũ cứng ngắc cầm quả táo, môi mím chặt, nhìn
đồng hồ trên tường đã chỉ 6:30, về nhà tắm rửa rồi phải ăn sáng lúc 7:30, trong
lòng cậu nôn nóng vô cùng rồi lại không nói lên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn áo
khoác trên bàn.
Con trai cả của An thị
trưởng mắc bệnh tự kỷ, cả tháng không nói được câu nào, đây là điều mà mọi người
trong khu chung cư của chính phủ đều biết. Bà lão trong lòng rất thương, vội
vàng lấy hết táo trong áo ra, vừa khoác áo lên cho cậu, vừa yêu thương dặn dò,
“Cháu còn phải đi học, bà Chu này không giữ cháu nữa. Sau này rảnh thì đến nhà
bà ăn cơm nhé!”
Hàn Trác Vũ khẽ thở
ra, im lặng rời khỏi nhà bà Chu.
“Vừa rồi là ai vậy?”
Ông Chu bưng nồi cháo từ phòng bếp ra, cao giọng hỏi.
“Tiểu Vũ, Hàn Trác
Vũ, con trai cả của An thị trưởng ấy.” Bà Chu vừa nói, vừa xúc ít dưa muối ra
cho vào một chiếc bát.
“A, con trai của con
bé Thẩm Mỹ nhà họ Hàn.” Ông Chu như nhớ lại điều gì đó, thổn thức lắc đầu.
“Hừ, ai bảo Tiểu Vũ bị
ma nhập? Đúng là nói bậy! Thằng bé ngoan như vậy! Lôi Lệ Trân kia đúng là không
phải đèn cạn dầu, rơi vào tay cô ta thì sao mà sống yên ổn được…” Bà Chu tức giận
mở miệng, kể lại chuyện cậu giúp đỡ bà như thế nào, khiến ông lão thở dài liên
tục.
Hàn Trác Vũ về đến
nhà, vội vàng tắm rửa, lúc xuống tầng, An Minh Hoài đang chuẩn bị ngồi vào xe của
An Quốc Nhân đến trường. Hai anh em đều học lớp 10 của Nhất trng thành phố H,
An Minh Hoài thích đi học sớm 20 phút, mà Hàn Trác Vũ thì kiên trì ăn sáng lúc
7:30, ăn sáng xong mới đi học. Cuộc sống của cậu tựa như một chiếc đồng hồ quả
lắc, chỉ dao động trong một khu vực đã xác định, không chịu thay đổi.
Nhưng mà, hiện tại cậu
đã khóa chặt với 9527, tương lai sẽ thay đổi là điều hoàn toàn có thể đoán được.
“Anh hai, nghe nói
sáng nay anh đi tập thể thao đúng không?” An Minh Hoài hiển nhiên đã nhận ra cậu
khác thường, thăm dò hỏi.
Hàn Trác Vũ cầm thìa
múc cháo ăn.
An Minh Hoài lơ đễnh,
tiếp tục hỏi, “Anh hai lên xe của bố đi học cùng em được không?”
Hàn Trác Vũ máy móc
bóc trứng gà.
“Được rồi, mặc kệ nó,
nó muốn làm gì thì cứ việc làm!” An Quốc Nhân không kiên nhẫn thúc giục. Đương
nhiên, ông chỉ phát giận với con trai cả của mình, con thứ đẹp trai, hiếu thuận
ngoan ngoãn, thành tích học tập lại đứng đầu, vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của
ông. So sánh hai đứa con trai với nhau, ông lại càng chán ghét con trai cả im
lìm lầm lì.
An Minh Hoài ra vẻ mất
mát thở dài, ngoan ngoãn lên xe bố.
Hàn Trác Vũ trước
tiên ăn sạch lòng trắng trứng, sau đó cắn một miếng lòng đỏ lại uống một ngụm
cháo, động tác không nhanh không chậm, rất có quy luật. Hành động của An Minh
Hoài bị cậu coi như không thấy.
Ăn sáng xong, cậu rửa
tay, cầm túi sách chuẩn bị đến trường. Tài xế của cậu đã đợi sẵn bên ngoài.
“Tiểu Vũ thiếu gia,
đây là cặp lồng của cậu.” Bảo mẫu ngoài 40 tuổi từ phòng bếp chạy ra, vì đi quá
vội vàng, nắp cặp lồng còn chưa đậy, nhìn thì thấy bên trong ngoài cơm ra chỉ
có vài miếng cải trắng luộc, nhìn đơn sơ vô cùng.
Hàn Trác Vũ nhận cặp
lồng, nhét vào túi xách.
“Đã quét xong, dưới
đáy cặp lồng có thịt kho tàu và trứng tráng lá hẹ, rất đủ chất. Đối với người
giúp đỡ kí chủ, kí chủ hẳn phải nói lời cảm ơn. Lễ phép với mọi người là một
trong những phẩm chất phải có của Lôi Phong thế kỷ mới! Xin kí chủ hãy ghi nhớ!”
9527 nghiêm túc cảnh cáo.
Hàn Trác Vũ vốn không
định phản ứng, chợt nghe hệ thống bắt đầu báo động, cảm thấy não mình sắp gặp nạn,
cậu thấp giọng nói lời cảm ơn, giọng nhỏ đến gần như không nghe thấy.
Bảo mẫu ngẩn ngơ, mãi
đến khi cậu lên ô tô rồi đi xa mới nở nụ cười vui mừng. Đây là lời đầu tiên Tiểu
Vũ thiếu gia nói với bà, lại còn là lời cảm ơn!
Trong xe, Hàn Trác Vũ
lấy di động ra nghịch, 9527 lại bắt đầu lải nhải, “Từ ngày mai, chúng ta sẽ đi
xe bus đến trường.”
Đầu ngón tay đang múa
trên điện thoại của Hàn Trác Vũ khẽ khựng lại, giọng cứng nhắc hỏi, “Vì sao?”
Xe buýt, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
“Hàng ngày đi xe buýt
có thể tìm được cơ hội nhường ghế cho người già, nhận được ít nhất 1 điểm giá
trị cảm ơn. Hệ thống đã tính rồi, muốn lên tới cấp 1 trong vòng nửa năm, kí chủ
phải nhận được 5 điểm giá trị cảm ơn mỗi ngày, đây là còn chưa kể tới điểm giá
trị cảm ơn dùng để đổi điểm thuộc tính. Mà kí chủ ít giao tiếp với mọi người,
cuộc sống rất đơn giản, muốn hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn sẽ rất khó khăn.”
9527 thở dài, giọng người máy khẽ run nghe rất buồn cười.
Trong đầu Hàn Trác Vũ
bộc lộ sự kháng cự mãnh liệt.
“Mời kí chủ toàn lực
phối hợp với hệ thống, nếu không, hệ thống sẽ sử dụng dòng điện cấp độ 2 để giật
vùng não bộ kí chủ, cảm giác đau sẽ tăng gấp hai lần bây giờ, mức độ không kém
gì phụ nữ sinh con.”
Hàn Trác Vũ lập tức uể
oải, nhếch môi tiếp tục nghịch điện thoại.
9527 khẽ hừ một tiếng,
kiêu ngạo vô cùng. Muốn chữa khỏi bệnh tự kỷ của kí chủ thì phải ép kí chủ tiếp
xúc với mọi người, nó thật sự không còn cách nào.
Cậu lặng lẽ bước vào
phòng học, bạn cùng lớp thấy cậu, vội vàng ăn cho xong bữa sáng, sau đó lấy điện
thoại ra nhìn giờ. Quả nhiên chỉ còn hai phút nữa là đến giờ vào lớp. Thời gian
biểu của bạn học Hàn Trác Vũ từ trước tới giờ chưa bao giờ sai, chuẩn như máy
tính vậy.
Hàn Trác Vũ ngồi ở vị
trí trong cùng hàng cuối của phòng học, đây là khu vực dành riêng cho những học
sinh dáng người cao lớn hoặc thành tích tệ. Hàn Trác Vũ không cao, thậm chí còn
khá gầy, nhưng cậu tiếp nhận nền giáo dục của nước A, lượng kiến thức nhẹ nhàng
hơn Trung Quốc rất nhiều, bởi vậy thành tích học tập quả thật khá tệ, ngồi ở
đây cũng không có gì đáng trách.
Nhưng góc hẻo lánh
này rất yên tĩnh, bạn cùng lớp biết cậu mắc bệnh tự kỷ mức độ nhẹ, cũng không
nói chuyện với cậu, vậy lại khiến cậu cảm thấy rất thoải mái.
“Bài tập của mày đâu?
Mau lấy ra cho tao chép!” Bạn cùng bàn Thạch Lỗi thấy cậu không giống ngày thường
lấy vở ra, xếp thành một chồng chỉnh tề trên bàn để tổ trưởng thu, nhịn không
được thúc giục. Thạch Lỗi rất cao, tính tình nóng nảy, có không ít ‘anh em’ cả
trong và ngoài trường, cứ nhìn ai không vừa mắt liền dạy dỗ, có thể nói là đại
ca của trường. Cũng chỉ có Hàn Trác Vũ không thèm quan tâm mọi việc mới dám làm
bạn với cậu ta.
Hàn Trác Vũ bình tĩnh
nhìn cậu, nhớ tới ảo cảnh mà 9527 tạo ra. Trong ảo cảnh, bạn cùng bàn của cậu tự
sát ngay chiều hôm qua. Cậu còn nhớ rõ cậu ta ngủ ở giường bên cạnh, nghiêng đầu,
miệng sùi bọt mép, nay nhìn người bạn nói chuyện vui vẻ này thật sự rất khác lạ.
“Mày đừng nói với tao
là mày chưa làm!” Thạch Lỗi kinh ngạc trợn mắt. Hàn Trác Vũ ban đầu cũng chẳng
bao giờ làm bài tập về nhà giống cậu ta. Nhưng chủ nhiệm lớp lại liên tục gọi cậu
lên nói chuyện, để tránh gặp phải tình huống này, cậu dần dần xây dựng thói
quen làm bài tập về nhà. Hàn Trác Vũ chẳng khác gì người máy, hoạt động theo
chương trình đã thiết lập sẵn, những chuyện có thể khiến cậu vi phạm chương
trình, vậy nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Hàn Trác Vũ im lặng sắp
xếp lại bàn học, không thèm nhìn bạn cùng bàn lấy một cái.
Thạch Lỗi mặc kệ, tự
mình mở túi cậu ra, tìm sách bài tập, thấy bên trong vẫn còn trống, lúc này mới
xác định cậu quả thật chưa làm.
“Mày bị virus xâm nhập,
lỗi hệ thống à?” Thạch Lỗi lo lắng hỏi.
“Cậu mới là virus, cả
nhà cậu là virus!” 9527 giơ chân, sau đó giận dữ khiển trách chàng trai mặt liệt,
“Kí chủ, cậu quên làm bài tập à? Quả thật không thể tha thứ! Đồng chí Lôi Phong
từng nói – Nếu cuộc sống là một cuộc chơi, anh sẽ là một kẻ vô tích sự; ai
không thể làm chủ bản thân thì vĩnh viễn chỉ là nô lệ mà thôi! Kí chủ, cậu có
muốn làm nô lệ không?!”
Hàn Trác Vũ cảm thấy
dù không bị điện giật, não mình đã bắt đầu đau. Xin hỏi ‘Làm bài tập’ có liên
quan gì với việc ‘Làm nô lệ’ không?