Chapter 15
Jung Yunho ngầm tưởng tượng bức ảnh kia trong
đầu: Trong một căn phòng sang trọng ở Thượng Hải thời cận đại, một cô gái xinh
đẹp say mê lắng nghe bên cạnh máy hát đĩa, chiếc gương hình bầu dục kiểu dáng
châu Âu phản chiếu bóng dáng một người đàn ông. Mà người đàn ông kia lại nhìn
cô gái xinh đẹp dịu dàng trong gương, cô đang dùng tiếng hát để bộc lộ tình
yêu.
“Nếu như vậy thì chụp hai bức đi.” Jung Yunho
chỉ chỉ tấm gương nói: “Một bức chụp người đàn ông, một bức chụp cô gái. Tớ
nhìn cậu trong gương, cậu nhìn tớ qua gương.
Kim Jaejoong xoay đầu lại, không hiểu lắm:
“Cái gì mà cậu nhìn tớ tớ nhìn cậu?”
“Ý tớ nói là nam chính nữ chính ấy.”
Park Yoochun vỗ tay nói: “Cái này hay!” Gã đi
đến giữa bối cảnh, tính toán tỉ lệ hình ảnh trên toàn bộ poster, cuối cùng đưa
ra ý kiến tương đối thực tế, “Cứ làm theo lời Yunho hyung đi, poster chia thành
hai bản. Nếu là chủ để tình yêu vậy phải bao trùm mọi loại tình yêu, một bức là
tình yêu trong mắt chàng trai, một bức là tình yêu trong mắt cô gái.”
Kim Jaejoong nằm ngửa trên ghế salon, cậu
vươn tay quơ quơ trên không trung, nói: “Tóm lại là khi yêu thì đàn ông mở to mắt
nhìn, phụ nữ lại nhắm mắt nghe à!”
Park Yoochun đi đến sau lưng ghế salon, nói:
“Tuy không dám đảm bảo 100%, nhưng 80% đàn ông đều như vậy.”
Jung Yunho tán thành gật đầu, “Tớ cũng nghĩ
như vậy.”
Kim Jaejoong nhìn hai người, ánh mắt đảo tới
đảo lui, cuối cùng hếch cằm lên, thản nhiên nói: “Chưa chắc, tớ không phải người
như vậy.”
“Thế hyung là loại nào?” Park Yoochun hỏi
đùa.
Kim Jaejoong không trả lời ngay. Cậu như vô
tình lại như cố ý dừng tầm mắt trên mặt Jung Yunho, lại dùng giọng điệu rất tuỳ
ý nói: “Anh dùng trái tim để yêu.” Hai tay cậu ôm lấy ngực, ra vẻ say mê: “Tình
yêu của anh đều ở trong này.”
Park Yoochun nhặt một chiếc gối ôm nện cậu,
Kim Jaejoong đang định nổi giận, lại nghe Park Yoochun hô một câu: “Ai! Một
trăm năm trước Trung Quốc có loại gối ôm này sao? Thế này sẽ bị người ta nhặt sạn
mất!”
Kim Jaejoong dùng sức ôm gối ôm vào trong ngực,
phản bác: “Đây là của anh! Đồ cá nhân!”
Park Yoochun khoát khoát tay, trên mặt như hiện
rõ mấy chữ to “Không cãi lại anh được”.
Ý tưởng đã thành hình, Kim Jaejoong cũng
không chậm trễ nữa. Cậu bảo Jung Yunho đi trang điểm, sau đó lại để Park
Yoochun giúp đỡ, cùng nhân viên đạo cụ bố trí bối cảnh.
Kim Jaejoong không thích việc tốn thể lực,
Park Yoochun lại càng không thích. Vậy nên hai người chỉ tượng trưng khoanh
tay, một bộ rảnh rỗi đứng đó. Mấy trợ lý đạo cụ chạy đi chạy lại, bị hai người
sai tới sai lui.
Lúc Jung Yunho trang điểm xong, từ phòng thay
đồ đi ra, bên này cũng gần như hoàn thành. Park Yoochun nhìn thấy Jung Yunho, dẫn
đầu hô một tiếng: “Tạo hình này của hyung đẹp trai quá!”
Đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy nhân vật sau
khi tạo hình. Tuy lúc trước đã xem qua phim khi biên tập, nhưng cảm giác người
thật đứng trước mặt lại hoàn toàn khác biệt, huống chi người này còn là người
gã vô cùng quen thuộc.
Park Yoochun xem như là người đầu tiên tiếp
xúc với phim ảnh trong cả năm người, đồng thời cũng có một lượng fan vô cùng
đông đảo. Không nói ngoa, với việc đóng phim, nếu không phải Kim Jaejoong đã
lăn lộn ở Hollywood mấy năm, vậy cậu thật sự phải gọi Park Yoochun một tiếng tiền
bối. Tên kia căn bản là diễn viên trời sinh, thật thật giả giả, rất giỏi lừa
người.
Gã lúc ở Hàn Quốc thỉnh thoảng cũng xem vài bộ
phim điện ảnh truyền hình các kiểu. Jung Yunho trên màn ảnh càng ngày càng nổi
bật, đây cũng là con đường phù hợp nhất mà Jung Yunho tìm được sau nhiều năm trải
nghiệm, từ ngoại hình mà nhìn, anh quả thật là trai đẹp tiêu chuẩn trên phim.
“Đàn ông như Yunho hyung, tuổi càng lớn giá
trị con người càng cao.” Biểu cảm của Park Yoochun rất phong phú, có chút hâm mộ
lại có chút tiếc nuối, “Không như hai người chúng ta, mới 30 tuổi đã phải đổi
nghề rồi.”
Kim Jaejoong lườm gã một cái: “Ai là chúng ta
với em! Là giá trị con người của em quá cao, ai điên rồi mới tìm em đến đóng phim!”
Park Yoochun nhún vai nói: “Không cao đâu, thật
sự không cao mà.”
Jung Yunho đi tới, biểu cảm bình thản, tựa
vào lưng ghế salon giống Park Yoochun, nhưng lại rất gần chỗ Kim Jaejoong ngồi.
“Em không giống với bọn anh, em là chủ tịch, bọn anh là nhân viên.” Tay phải
Jung Yunho rất tự nhiên khoác lên vai trái Kim Jaejoong, công khai chia bè phái
với Park Yoochun.
Ánh mắt Park Yoochun vẫn luôn dừng trên tay
phải của Jung Yunho, không chịu rời đi, trên mặt dần dần hiện ra một nụ cười rất
đặc biệt. Mấu chốt không phải nụ cười kia, mà là ánh sáng sâu xa trong mắt gã.
“Cậu mà cũng gọi là nhân viên sao?” Kim
Jaejoong lườm Jung Yunho, “Chỉ có tớ thôi.” Cậu hất tay Jung Yunho ra, tận lực
nói hết câu: “Nhưng hiện giờ, hai vị chủ tịch các cậu phải nghe lời tớ sắp xếp
biết chưa, bởi vì tớ là đạo diễn!” Giọng Kim Jaejoong bất giác cao ngạo, ngay cả
cằm cũng hơi hếch lên.
Tư thế này của cậu giống hệt như ở ký túc xá
DBSK nhiều năm trước. Park Yoochun thu lại ánh mắt, có chút kinh ngạc cười cười:
“Mặc kệ bọn em là gì, dù sao đều phải nghe anh sắp xếp.”
Khoé miệng Kim Jaejoong để lộ nụ cười như có
như không. Nhưng mà cậu rất nhanh thu lại, nghiêm túc sai bảo mọi người.
“Giờ chụp à?” Jung Yunho sửa lại ống tay áo,
“Chụp một mình thế này thì có chút rắc rối đấy.”
“Rắc rối ở đâu? Chụp xong thì biên tập phải
chỉnh sửa hết mà.” Kim Jaejoong đi đến bên cạnh tấm gương, chống tay lên, “Cậu
chỉ cần nhìn vào đây là được, ánh mắt đúng vị trí!”
Park Yoochun xen vào: “Trên tấm gương chẳng
có khuôn mặt nào, anh bảo Yunho hyung làm thế nào để ánh mắt đúng vị trí được?”
Kim Jaejoong lườm gã một cái: “Diễn viên bậc
thầy như em mà cũng hỏi vấn đề này sao? Anh nghĩ chỉ có Tiễn Chanh mới hỏi như
vậy. Diễn xuất là để phô ra mà, chẳng lẽ đối với một tấm gương cũng không thể
biểu hiện ánh mắt yêu thương sao.”
Kỳ thật ý Park Yoochun không phải như vậy,
nhưng mà hyung của gã hiểu sai rồi, vì vậy gã chỉ có thể bất đắc dĩ nói một
câu: “Vẫn cần chứ.”
Kim Jaejoong nghe xong cảm thấy phiền, không
vui khoát tay bảo gã đi: “Đi đi đi đi, đừng ở chỗ này gây thêm vướng tay vướng
chân. Anh là đạo diễn, anh muốn chụp thế nào thì sẽ chụp như thế ấy!”
Đúng đúng đúng, anh là đạo diễn! Park Yoochun
lập tức hiểu ra và quán triệt, nhanh chóng tránh qua một bên, ngay cả mắt cũng
không nhìn bên này lấy một lần, hết sức chăm chú nghịch điện thoại.
Kim Jaejoong kéo Jung Yunho đến vị trí đứng,
sau đó cậu bắt đầu tìm góc nhìn để thấy khuôn mặt trong gương: “Từ chỗ cậu nhìn
sang, có phải là thấy chính giữa không?”
“Ừ, nhưng mà hơi lệch bên trái một chút.”
Kim Jaejoong nhìn theo mắt anh, nói: “Đúng rồi,
lệch sang trái một chút.”
“Được.” Jung Yunho không dám nhiều lời. Anh cảm
thấy lúc này trong lòng Kim Jaejoong đã nổi lửa giận, nhưng lại không nhìn ra dấu
hiệu nào cho thấy cậu không vui, vậy nên đành phải cẩn thận một chút.
Ai ngờ không nói cũng không ổn, Kim Jaejoong
tiếp tục lườm anh, biểu cảm trên mặt đặc biệt nghiêm túc: “Đừng có qua loa với
tớ, lát phải chụp được đúng vị trí mới thôi. Tớ không phải cậu, cậu mà không
nói rõ hơn, đến lúc chụp xong bức ảnh sẽ rất kỳ lạ.”
Được rồi. Jung Yunho biết điều gật đầu.
Park Yoochun tựa vào tủ đạo cụ, bên tai nghe
thấy đối thoại của Kim Jaejoong và Jung Yunho thì thật sự thiếu chút nữa không
nhịn được. Gã không phải là chưa từng chứng kiến hai người yêu nhau, nhưng mấy
người đã chia tay nhiều năm có cần phải mập mờ như vậy không? Gã không cần nhìn
cũng có thể tưởng tượng lúc Kim Jaejoong nói mấy lời kia, gương mặt nhỏ xinh xắn
của cậu nhất định là muốn bao nhiêu vênh váo thì có bấy nhiêu.
Nhưng Kim Jaejoong ngang ngược đã quen, dù là
lúc ở ký túc xá trước đây hay là sau này rời khỏi SM, Kim Jaejoong vẫn không hề
thay đổi tính cách của mình. Park Yoochun còn nhớ rõ năm đó, khi gã lần đầu vào
ký túc DBSK, lúc đó Kim Jaejoong quả thật là một người anh cả dịu dàng, luôn đặc
biệt quan tâm chăm sóc gã mới từ nước ngoài về, vậy nên mới biết một khi đã nhận
nhầm đại ca, nửa đời sau chẳng thể nào yên được.
Gã không nói là Kim Jaejoong không tốt, càng
không phải gã đang nói linh tinh. Trong mắt gã, tính cách của Kim Jaejoong chẳng
qua là do có người chiều mà thành, về phần quá trình không cần phải nghiên cứu,
quá rõ ràng rồi!
Park Yoochun nhắn mấy tin với Kim Junsu xong,
nhịn không được lại nhìn sang hướng kia. Bên đó đèn đã chỉnh xong, nhiếp ảnh
gia đang tính toán góc độ, mà Jung Yunho lại tuyệt đối nghe lời, mặc đạo diễn
Kim sắp xếp. Nhưng mà nhìn qua quả thật không tệ, dù Park Yoochun là người
ngoài nghề cũng nhận ra Kim Jaejoong quả thật rất giỏi.
Kim Jaejoong khoanh tay, đứng cạnh nhiếp ảnh
gia nhìn ông bận rộn. Nhiếp ảnh gia chụp mấy bức xong vẫn không thấy hài lòng,
ông xoa cằm nghĩ nghĩ, đưa ra đề nghị với Kim Jaejoong: “Tốt nhất vẫn là tìm
người ngồi trên ghế salon, nếu không rất khó bắt được góc chụp trên tấm gương,
tôi muốn chụp được ánh mắt của cậu ta cũng khó.”
Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho: “Cần không?”
Jung Yunho rụt cổ, bình tĩnh nói: “Có thì tốt
hơn.”
Kim Jaejoong a một tiếng, cũng không gọi người
khác, trực tiếp ngồi xuống ghế salon: “Cần tớ tạo dáng không?”
Jung Yunho nở nụ cười dịu dàng: “Thế nào cũng
được.”
“Cái gì gọi là thế nào cũng được! Cần thì
nói, không cần thì nói không cần.” Kim Jaejoong nghiêm khắc phê bình nam chính
xong, rất tự giác xoay người tựa vào thành ghế salon.
Nhiếp ảnh gia nhắc nhở: “Đạo diễn Kim, tay của
cậu.”
“Tay làm sao?” Kim Jaejoong một tay chống cằm,
quay đầu hỏi nhiếp ảnh gia.
“Hai tay đều đặt phía trước đi, đừng để lộ
trước gương, đến lúc chỉnh sửa sau này rất khó.”
Kim Jaejoong thu tay trái lại, đổi thành hai
tay chống cằm, cậu nhìn chính mình trong gương. Gương mặt đẹp trai ngời ngời,
tóc mềm mại, hay tai ưu nhã chống cằm… Kim Jaejoong rất thích tạo hình này! Cậu
vui vẻ giơ hai chân, vắt lên nhau.
“Tách ——!” Khi Kim Jaejoong không nói lời nào thì
không ai dám nói chuyện trong phòng, tiếng chụp ảnh từ điện thoại này chắc chắn
là âm thanh lớn nhất.
Kim Jaejoong lập tức quay đầu tìm thủ phạm, lại
thấy Jung Yunho cùng Park Yoochun trên mặt đều có biểu cảm vô cùng khả nghi.
Kim Jaejoong không nói gì, nheo mắt quét một
lượt tất cả mọi người trong phòng. Cuối cùng Park Yoochun nhịn không được tự thú,
gã lắc lắc di động, rất có thành ý ca ngợi: “Hyung, động tác này của anh đẹp
hơn Junsu nhiều, mấy cái ảnh chụp cậu ta trong tư thế này hoàn toàn bị anh đả bại!”
“Anh đương nhiên phải chuyên nghiệp hơn Kim
Junsu rồi!” Kim Jaejoong lập tức sáng mắt. Cậu suy nghĩ một hồi, một lần nữa
dùng hai tay chống cằm: “A Thấm, chụp cho tôi mấy bức.”
Cậu đang nói với nhiếp ảnh gia. A Thấm vội
vàng tìm góc độ, ấn chụp liên tục.
“Hyung, anh định tối nay đăng lên twitter sao?”
Kim Jaejoong lấy di động từ trong túi ra, không
thèm ngẩng đầu lên nói: “Giờ anh đăng luôn.”
Park Yoochun thoáng nhìn qua, ánh mắt dừng
trên tay phải giấu phía sau của Jung Yunho. Từ góc độ này của gã không nhìn thấy
chính diện Jung Yunho, chỉ là từ sườn mặt, gã nhận ra Jung Yunho vừa thở phào,
sau đó Park Yoochun phát hiện tay phải anh đang cầm điện thoại, màn hình vẫn
còn sáng.
Jung Yunho quả thật rất giật mình, anh nhớ rõ
mình đã để chỗ độ im lặng.
Kim Jaejoong đăng xong, cất điện thoại đi,
sau đó bảo A Thấm tiếp tục chụp.
Jung Yunho đứng thẳng, hai tay đút trong túi
quần. Sống lưng anh thẳng tắp, cho người cảm giác vững chãi mà chỉ người đàn
ông trưởng thành mới có. Phụ nữ vẫn thường không kháng cự lại được đàn ông có
khí thế này, bởi vì bọn họ tựa như một mái nhà vững chắc, có thể che mọi gió mưa.
Kim Jaejoong vẫn ở tư thế kia, nhưng mà cậu
không tập trung, mắt cũng đảo vòng. Đuôi mắt cậu đúng lúc quét qua gương.
Jung Yunho ra sức không nhìn tấm gương trước
mặt, anh đợi A Thấm búng tay ra hiệu mới dời mắt đến.
Jung Yunho từ trong gương thấy được Kim
Jaejoong. Mắt cậu vốn rất to, lúc này lại mở lớn. Bốn mắt tiếp xúc, Jung Yunho
không cách nào miêu tả được ngọn lửa mà đôi mắt quyến rũ kia khơi lên.
Jung Yunho khẽ nhíu mày, ánh mắt càng thêm
sâu xa.
“Tách ——!” A Thám chuẩn xác chụp được khoảnh khắc này.
Lúc Kim Junsu đến phòng chụp ảnh, bên cạnh
còn có Tiễn Chanh đi cùng. Vì lát còn phải chụp ảnh nên cô không trang điểm,
hai người đội mũ lưỡi trai vội vã vào phòng.
Đây là lần đầu Park Yoochun gặp nữ chính của
phim, đương nhiên còn có nguyên nhân khác khiến gã ôm lòng hiếu kỳ với cô gái
này. Gã thoải mái chào hỏi Tiễn Chanh trước, “Xin chào, gọi tôi là Micky là được.
Tôi là người sản xuất âm nhạc cho bộ phim này.”
Tiễn Chanh vô cùng hưng phấn bắt tay với gã,
vui vẻ nói: “Park Yoochun! Yoochun!” Cô đưa di động trong tay cho trợ lý, lại
nói với Park Yoochun: “Lúc tôi lên đại học thích nhất là xem phim anh đóng! Tôi
xem hết rồi, toàn bộ đều rất thích.” Tiễn Chanh tựa như fan đứng cạnh Park
Yoochun, dù có chút xấu hổ nhưng vẫn rất tự nhiên hào phóng hỏi: “Chụp chung một
bức được không?”
“Đến đây đi!” Park Yoochun cười vươn tay cầm
tay cô. Hai người ăn ý cùng nghiêng đầu vào nhau, đây là một bức ảnh rất đáng
yêu.
“Lát gửi cho tôi đi, tôi cũng là fan phim cô
Tiền đóng.” Park Yoochun trao đổi số di động với Tiễn Chanh, lưu vào trong máy.
Cảnh tượng fan gặp idol không để ý đến người
khác kia khiến mọi người xung quanh rất kinh ngạc. Kim Junsu trợn tròn hai mắt,
từ lúc cậu bước vào liền bị doạ thành như vậy… Biểu cảm này thật sự rất khó
dùng lời để miêu tả, mọi người tự tưởng tượng đi!
“Gửi cả ảnh cho tôi nữa.” Kim Jaejoong đi qua,
cầm di động Tiễn Chanh nhìn một lát, lại rất hào hứng đứng giữa cô và Park
Yoochun, sau đó mỗi tay khoác tay một người, lên giọng: “Chụp thêm một bức nữa!
Chụp cả ba bọn tớ.”
Jung Yunho lập tức làm theo, động tác vô cùng
thành thạo, nhìn rất có tư thế của nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
Kim Jaejoong nghiêng người nhìn màn hình di động
của Jung Yunho. Jung Yunho giở từng cái cho cậu xem, cuối cùng Kim Jaejoong chọn
một bức để anh gửi cho cậu.
Jung Yunho do dự hỏi: “Số của cậu là bao
nhiêu?”
Kim Jaejoong sửng sốt, chợt nhớ khi mình tới
Mĩ đổi số, chưa hề nói cho Jung Yunho.
Cậu giật di dộng trong tay Jung Yunho, thuần
thục ấn số của mình, lại gọi vào di động cậu.
“Lần này phải nhớ kỹ, đừng có làm mất đấy!” Kim
Jaejoong giả bộ hung dữ, cuối cùng lại cười rộ lên.
Jung Yunho gật gật đầu: “Lần này chắc chắn sẽ
không làm mất.”