Chương 115
“Nguy cơ à? Cũng không hẳn.” Xoa đầu Lôi
Sâm, Hàn Trác Vũ nở nụ cười nhẹ. Mãi mới có được một gia đình, cậu sẽ không cho
phép bất kì kẻ nào chen chân vào, dù đó có là mẹ Tiểu Sâm, vợ trước của Lôi
Đình cũng không được. Từ ngày ly hôn, cô ta đã không còn tư cách rồi.
Quách Anh Hà cầm lấy hai chân con gấu bông,
ép giọng giả bộ trẻ con, “Chào bạn Lôi Sâm, tớ là gấu bông Winny, cậu có muốn
chơi với tớ không?” Dứt lời, đánh mắt cho con dâu đang luống cuống tay chân.
Lucy hiểu ý, vội vàng cầm một con gấu bông
khác làm đủ động tác đáng yêu cho con nhìn.
“Con từ lâu đã không thích chơi thú bông rồi.”
Lôi Sâm ôm đùi Hàn Trác Vũ, thò đầu ra nói.
“Thế con thích chơi cái gì? Mẹ chơi với
con!” Lucy nịnh nọt cười.
“Con thích chơi Transformers, mẹ không biết
chơi đâu.” Lôi Sâm nhỏ giọng từ chối. Từ trước tới nay, bé chưa từng thấy mẹ cười
dịu dàng với mình như vậy, trong lòng bé không có cảm động, chỉ có buồn bã, vì
bé lớn rồi, hiểu chuyện rồi, có thể nhận ra nụ cười này có bao nhiêu phần chân
thành, có bao nhiêu phần giả ý.
“Mẹ cũng biết chơi transformers mà! Mẹ còn
mua cho con một bộ, con qua xem nhé.” Lucy vươn tay định nắm tay con trai. Lần
trở về này, cô ta đã càn quét khắp thị trường đồ chơi, căn bản không sợ không
có thứ con trai thích.
Lôi Sâm vội vàng trốn ra sau lưng Hàn Trác
Vũ.
“Thằng bé không chơi loại transformers này.”
Trên mặt Lôi Đình lộ ra sự không kiên nhẫn. Ba năm qua chẳng có chút tin tức nào,
lúc này lại ra vẻ nhớ con đến phát cuồng có phải là hơi muộn không?
“Thế là loại nào? Em gọi điện bảo người ta
mang qua luôn.” Lucy vén tóc ra sau tai, nở nụ cười ngọt ngào với chồng trước.
“Trên thị trường không mua được đâu. Cô muốn
chơi cùng thằng bé hả? Thế cô đợi một lát.” Lôi Đình ôm con, dắt người yêu vẫn
yên lặng lên tầng, 10 phút, ba người thay đồ bảo hộ lao động màu xanh da trời
giống nhau như đúc, xuống gara.
Quách Anh Hà trao cho con dâu ánh mắt cổ vũ.
Lucy sửa sang lại váy, vội vàng đuổi theo.
Trong gara chất đầy dụng cụ, có máy tiện,
máy mài, máy hàn loại nhỏ, rất nhiều dây điện và linh kiện nhỏ trải khắp đất,
chỗ duy nhất sạch sẽ là một chiếc bàn làm việc rất lớn.
Ba bố con ngồi trước bàn, mở một chiếc hòm gỗ
ra.
“Bên trong là gì vậy?” Lucy cẩn thận lại gần
bàn, cười hỏi con.
“Transformer bọn con tự làm, dùng linh kiện
đã hỏng của ô tô.” Giọng Lôi Sâm rất kiêu ngạo, vừa nói vừa ôm một con robot
còn khá đơn giản ra.
“Anh với bố làm phần ngực, em nối mạch điện
được không?” Hàn Trác Vũ xoa đầu bé con.
“Được a!” Lôi Sâm giơ cao tay, tỏ rõ quyết
tâm.
“Tốt lắm, nhiệm vụ mấu chốt này phải giao
cho em rồi.” Hàn Trác Vũ lấy một xấp thiết kế chi tiết ra, cùng Lôi Đình nghiên
cứu xem sử dụng linh kiện nào thì phù hợp nhất.
Lôi Sâm mở bản đồ điện phức tạp, thỉnh thoảng
lại sửa chữa vài chỗ.
Lucy rất muốn xuống giọng xin lỗi Lôi Đình,
nhận được sự tha thứ của anh, nhưng có Hàn Trác Vũ ở đây, cô ta thật sự không
có mặt mũi làm việc đó, chỉ đành bắt chuyện với con trai, “Cục cưng, con vẽ gì
thế?”
Lôi Sâm không ngẩng đầu lên, nói, “Đây là đường
điện trong transformer. Thấy cái này không?” Bé con cầm một linh kiện nho nhỏ
lên, biểu cảm rất nghiêm túc, “Đây là thiết bị phát thanh, sau khi nối với đường
điện thì có thể dùng âm thanh để điều khiển hoạt động của nó. Chẳng hạn như con
nói khởi động, mắt nó sẽ sáng lên, con nói đi, nó sẽ bước đi, con nói dừng, nó
sẽ dừng.” Cười đắc ý khoe xong, bé con tiếp tục vẽ vẽ viết viết, miệng lẩm bẩm.
Các bộ phận được nối với nhau tạo thành một
mạng lưới phức tạp, con trai thỉnh thoảng lại bật ra mấy từ ‘chip EPROM, bản vẽ
linh kiện, bảng mạch in PCB’, Lucy không hiểu một từ nào, nhưng thanh niên tuấn
mỹ kia lại như thiên tài, vừa hướng dẫn Lôi Đình gia công linh kiện như thế
nào, vừa chỉ ra vấn đề trong bản vẽ của con trai.
Cảm giác không biết làm gì khiến Lucy ngơ
ngác. Cô cúi đầu quan sát con trai, gần như không nhận ra bé. Lúc nhỏ, con chẳng
bao giờ nói, mắt u ám, không biết giận. Cô từng nghi ngờ chỉ số thông minh của
con có vấn đề. Nhưng gần ba năm không gặp, con dường như thành người khác, dù
cô dốt đặc cán mai, chẳng biết gì về máy móc, cũng hiểu rằng một sơ đồ mạch điện
phức tạp như vậy không thể nào do một đứa trẻ bảy tám tuổi bình thường vẽ ra.
Con mình không phải thằng ngốc, trái lại, bé là thiên tài, đôi mắt đen láy sáng
rực kia như thể hút cả linh hồn người đối diện.
Khí chất học giả cùng biểu cảm nghiêm túc
này sao lại giống thanh niên tuấn mỹ ngồi cạnh chồng trước vậy? Người ta vẫn
nói, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, giờ phút này, Lucy không thể không thừa
nhận, thanh niên chăm sóc con rất tốt, tốt hơn cô rất nhiều lần.
Nhưng vậy thì sao? Con trai dù sao cũng là từ
bụng mình mà ra, mang dòng máu của mình! Nghĩ tới đây, Lucy lại một lần nữa lên
tinh thần, định bắt chuyện với con.
“Đừng có ồn, con bắt đầu làm rồi.” Lôi Sâm lấy
đồ dùng ra, ra hiệu im lặng với mẹ.
“Ừ, con làm đi.” Nụ cười của Lucy rất gượng
gạo.
Trong gara chỉ còn tiếng máy móc hoạt động,
ba người ai làm việc nấy, rất vui vẻ, mà con transformer trên bàn cũng dần hoàn
chỉnh hơn, sơn thêm lớp sơn màu bạc, nhìn thật sự rất có khí thế.
Lucy ngồi bên, dùng ánh mắt phức tạp nhìn ba
người. Bọn họ làm việc ăn ý như vậy, không cần ngôn ngữ, chỉ có một ánh mắt là
đã hiểu ý nhau. Cô rất nghi ngờ, không biết ở đây còn chỗ cho mình dung thân không.
“Được rồi, đừng làm nữa, rửa tay lên xem
tivi đi, mẹ đi nấu cơm đây.” Đứng ở cửa quan sát hồi lâu. Quách Anh Hà rất thất
vọng với biểu hiện của con dâu, không thể không đứng ra tạo cơ hội cho cô ta.
“Dạ, con qua ngay.” Lôi Đình gia công nốt
linh kiện cuối cùng, dắt người yêu và con trai về phòng thay quần áo rửa mặt, không
hề để ý đến Lucy.
“Lucy, con nói mấy năm nay mình học nấu ăn
đúng không? Vào bếp phụ mẹ luôn đi, để Tiểu Sâm và Lôi Đình thử tay nghề của
con.” Quách Anh Hà thân mật nói.
“Dạ vâng ạ.” Lucy cảm kích cười cười.
Nghe thấy hai người nói chuyện, Lôi Đình vừa
xuống cầu thang liền nhíu mày, lớn tiếng nói với người yêu, “Tiểu Vũ, em cũng xuống
bếp giúp mẹ đi.” Chữ ‘mẹ’ nói rất to rõ ràng, để mẹ anh hiểu rõ ai mới là người
anh chọn.
Hàn Trác Vũ gật đầu, xuống bếp giúp.
Biểu cảm của Quách Anh Hà cứng đờ. Bà chắc
chắn sẽ không đồng ý con trai mình sống cùng đàn ông suốt cuộc đời còn lại,
nhưng người đàn ông kia lại là Tiểu Vũ, bà không nói được lời độc ác nào để
chia rẽ họ, đành phải gọi con dâu trước về. Bọn họ sớm muộn gì cũng có ngày hiểu
ra, đàn ông với đàn ông chỉ là phù du, đàn ông với phụ nữ mới là bất di bất dịch.
“Mẹ, cần con giúp gì không?” Hàn Trác Vũ mặc
tạp dề, đổi giọng rất tự nhiên.
Khóe miệng Quách Anh Hà giật giật, chỉ rổ
rau nói, “Rửa rau đi.”
“Dạ.” Hàn Trác Vũ mỉm cười.
“Lucy, con định nấu món gì? Mẹ chuẩn bị
nguyên liệu cho con.” Lúc quay sang Lucy, biểu cảm của Quách Anh tự nhiên mà
thân thiết hơn hẳn.
“Làm bít tết ạ, Lôi Đình thích món này.”
Lucy cười ngại ngùng.
“Trong tủ lạnh có mấy miếng bò Úc ngon lắm,
tối nay mình ăn cơm Tây luôn đi, lâu lắm không ăn rồi.” Quách Anh Hà lấy một hộp
thịt lớn cho Lucy.
“Mấy miếng này tươi quá, mẹ chọn khéo thật.”
Lucy cầm hộp bò ngửi ngửi, sau đó rửa qua nước lạnh, dùng giấy ăn thấm nước, ướp
muối và tiêu, động tác rất nhanh nhẹn, nhìn có vẻ chuyên nghiệp.
Con dâu trước kia chẳng bao giờ xuống bếp,
nói khói bếp sẽ làm hỏng da, giờ thì đảm đang hơn hẳn. Quách Anh Hà thỏa mãn gật
đầu.
Ướp gia vị xong thì bắt đầu áp chảo. Lucy lấy
chảo, mở lửa to nhất. Miếng thịt bò phát ra tieesng xèo xèo, phần mỡ bắt đầu
nóng chảy, mùi thơm lan tỏa bốn phía.
“Chắc ngon lắm đấy.” Quách Anh Hà giơ ngón
cái khen ngợi.
Lucy cười gật đầu, đổ rượu Bordeaux và
Brandy lên miếng bít tết bò. Vì nhiệt độ quá cao khiến cồn bốc cháy, lửa phừng
lên từ miếng bò, Quách Anh Hà đứng gần quá, bị giật mình hét lên.
Đây là lần thứ hai Lucy xuống bếp, về vội
vàng quá, cô mới chỉ học nấu mỗi món này, hơn nữa kỹ thuật còn chưa thuần thục.
Bởi vậy, dù biết rõ sau khi đổ rượu vào, miếng thịt bò sẽ bùng cháy, cô ta vẫn
bối rối, hơn nữa Quách Anh Hà còn đột nhiên hét lên, cái chảo trong tay cô rơi
xuống, phát ra tiếng choang, tệ nhất là chất cồn từ rượu bắn ra vẫn còn đang bốc
cháy, có vài giọt thậm chí còn bắn lên quần Quách Anh Hà, tóe lửa.
“Á ~ Cháy rồi!” Hai người vừa nhảy vừa hét,
chật vật vô cùng.
Hàn Trác Vũ vội vàng cầm chiếc khăn đắp lên
đùi Quách Anh Hà. Không còn oxi, lửa tắt rất nhanh, quần bị đốt thủng mấy lỗ,
nhưng làn da cũng không bị thương.
Lôi Đình nghe tiếng chạy đến, thấy phòng bếp
lộn xộn thì cũng hiểu rõ.
Quách Anh Hà vẫn còn đang hoảng sợ, túm chặt
cánh tay Hàn Trác Vũ, sống chết không chịu buông.
Hai má Lucy đỏ bừng, hận không thể tìm một
cái lỗ mà chui xuống. Nếu biết bò bít tết làm khó như vậy, cô ta đã không lừa Quách
Anh Hà rằng mình vẫn rất chăm chỉ học nấu ăn, giờ thì mất mặt rồi.
“Mẹ, không sao rồi, mẹ thả lỏng đi ạ.” Hàn
Trác Vũ vỗ vỗ lưng Quách Anh Hà, đợi khi sắc mặt bà không còn tái nhợt mới đẩy
bà ra khỏi phòng bép, dịu giọng nói, “Cơm tối để con làm, mẹ ra ngoài nghỉ ngơi
đi.”
“Mẹ, để con xem mẹ có bị bỏng không.” Lôi
Đình đỡ mẹ ra ngoài, quay đầu dặn vợ yêu, “Để anh gọi người giúp việc qua dọn dẹp,
em cứ để đó.”
“Em làm được mà. Mẹ không sao thì lát anh
qua giúp em.” Hàn Trác Vũ phất tay với người đàn ông của mình, sao đó ngồi xổm
xuống dọn dẹp mọi thứ. Nếu mẹ Quách đuổi hết người giúp việc đi để “con dâu” thể
hiện, vậy cậu sẽ không để bà thất vọng.
Lucy xấu hổ, đỏ mặt ngồi xổm xuống dọn dẹp.
“Bò rửa qua là dùng được, đừng vất đi, lãng
phí lắm.” Hàn Trác Vũ ngăn cản Lucy vứt miếng bò vào thùng rác, lấy thịt bò rửa
bằng nước lạnh, lại đun sôi nước, dịu giọng nói, “Bò đã ngấm rượu và hạt tiêu,
làm bò hầm rượu vang cũng ngon lắm.”
Cậu vừa nói vừa cắt thịt bò thành miếng vừa
ăn, sau đó bóc tỏi, cần tây và khoai tây, lại cho dầu ô liu vào nồi, xào thơm tỏi
và cần tây, rồi bỏ bò vào hầm; Cuối cùng thêm rượu đỏ, nước dùng và khoai tây
thái miếng, đun bằng lửa nhỏ, thỉnh thoảng lại quấy để tránh dính đáy nồi.
Mùi thịt cùng mùi rượu thơm phức lan tỏa khắp
phòng, khiến Lucy nuốt nước bọt liên tục. Nhìn chằm chằm vào bóng lưng bận rộn
của thanh niên, cô không thể không buồn bã thừa nhận một sự thật – Ngoài giới
tính ra, trước mặt thanh niên, cô chẳng có một chút ưu thế nào cả.
Thật sự phải tiếp tục tranh sao? Nhớ tới sự
nghiệp dần dần xuống dốc vì không có nhà họ Lôi che chở, cô khẽ cắn môi, quyết
định cố gắng thêm một lần nữa.