May 30, 2014

[TB] Chapter 27

Chapter 27

Ngồi trong xe của Yunho, Jaejoong theo thói quen cúi đầu, cũng không nhìn tới hắn. Có thể là trong tiềm thức vẫn còn mong chờ điều gì đó xuất hiện, sao mình có thể nhàm chán như vậy a, lại còn hi vọng ở trước mặt hắn vẫn lẳng lặng hiên ngang, chói sáng, Jaejoong thay quần áo, còn xịt loại nước hoa y thích nhất.

Đó là loại nước hoa sản xuất có giới hạn RUSH, bách mộc cùng xạ hương là mùi Jaejoong thích nhất, nhẹ nhàng, thanh nhã, quạnh quẽ mà cổ điển, Jaejoong đã dùng nhiều năm qua, đại khái là lúc y nhận ra mình bắt đầu yêu Yunho, y đã dùng loại nước hoa này rồi, mùi hương ẩn dấu bên trong, khiến người day dứt không thôi.

Trong xe kín, mùi hương từ Jaejoong tỏa ra khiến Yunho có chút mê mẩn. Không biết vì điều gì nhưng Jaejoong chưa bao giờ dùng nước hoa để thu hút người khác, mùi thơm của y khiến người khác tĩnh lặng, nhưng Yunho biết rõ đó là do y hiểu rõ hắn, cho nên mỗi lần ngửi thấy đều cảm thấy mặt nóng, tim đập rộn ràng.

“Tìm tôi… Có chuyện gì à?” Chuyện đêm qua Jaejoong không thể quên, y thậm chí tự nhủ với chính mình nếu như Yunho thật sự có mong muốn gì, y nhất định sẽ đồng ý, tuy nhiên y sẽ không nói suy nghĩ này cho Yunho biết.

“Ah… Cậu nói cần tìm người đảm bảo, tôi nghĩ rồi, tôi có thể là người đảm bảo cho cậu, vì cậu…” Yunho vừa lái xe, ôn nhu nói.

“Ah…” Jaejoong cúi đầu, Yunho đối xử với y như vậy khiến y càng thêm đau lòng, y biết rõ bản thân đã khiến Yunho hắn tổn thương đến nhường nào, nhưng hiện tại là lấy ơn báo oán, Jaejoong có chút hổ thẹn.

Hai người cũng không tìm ra lời nào để nói, Yunho cảm thấy không khí trong xe quá mức nặng nề, vì vậy hắn mở đĩa CD lên nghe.

“Gió đã ngừng thổi, thời gian cũng ngừng trôi…” Lời bài hát cứ nhẹ nhàng phát ra, Jaejoong cơ hồ cứng đơ người trên ghế, tận đến lúc đã hết bài, y vẫn chưa lấy lại tinh thần. Thật lâu, Jaejoong mới nói: “Bài hát cũ này, hiện giờ còn có người nghe sao? Người như cậu, một chút cũng không theo kịp thời đại.”

“Tôi chính là không theo kịp thời đại đó, những chuyện cũ vẫn nhớ như in trong lòng, muốn quên cũng không thể nào quên được.”

“Thật sao, làm người đôi khi, vẫn là nên buông những chấp niệm quá khứ, để mọi thứ trôi qua nhẹ nhõm.” Jaejoong hít một hơi sâu.

Hai người không nói thêm gì nữa, nhưng bài hát kia cứ phát đi phát lại trong đài: “Gió đã ngừng thổi…”

Bài hát cứ vang mãi không ngừng, Jaejoong càng hoảng sợ, Yunho tắt máy xe, nói: “Đến nơi rồi.”

“Ở đâu vậy?”

“Nhà của tôi.”

“Ah?” Jaejoong sững sờ.

“Lên đây đi.” Yunho nói xong, rút chìa khóa xe. Jaejoong cảm thấn khẩn trương, hắn vẫn là muốn cùng mình… Y vừa cảm thấy khẩn trương, lại còn có chút ngọt ngào.

“Ah, các anh đã về rồi, đưa áo khoác cho em. Jaejoong ssi a, hoan nghênh anh đến nhà em.” Jaejoong sững sờ, y đứng bất động, trong đầu chỉ còn dáng vẻ nhiệt tình tươi cười đầy ám ảnh của cô gái vòng tay qua cánh tay Yunho ngày hôm qua. Chính mình lại suy nghĩ lung tung rồi, Yunho hắn… Hắn đã kết hôn rồi ah, đương nhiên là phải ở cùng vợ, y lại đang hi vọng cái gì đây… Jaejoong có chút hẫng hụt, y thậm chí có ý nghĩ muốn quay về.

“Jaejoong ssi, mời ngồi. Yunho ah, em đã ngâm cà phê rồi, nhưng vẫn còn nóng lắm, hay là anh mang ra cho Jaejoong ssi đi.” Trong giọng nói của cô ả tràn đầy hờn dỗi, lọt vào tai Jaejoong run rẩy một trận.

“Jaejoong ssi có chút phiền toái về tài chính sao, ngày hôm qua Yunho đã nói với em, anh ấy muốn làm người bảo lãnh cho Jaejoong ssi.” Thấy Yunho im lặng đi lấy cà phê, Mia ngồi ở trước mặt Jaejoong, ung dung nói.

Jaejoong cúi đầu không nói gì.

“Yunho về liền hỏi ý em, anh ấy a, chính là như vậy, cái gì cũng muốn bàn bạc với em, chuyện của Jaejoong ssi làm sao em có thể không đồng ý cơ chứ? Yunho nhà em tâm tính tốt, em yêu anh ấy ở điểm này, Jaejoong ssi cứ yên tâm, anh ấy chính là người khi nhìn thấy đứa ăn mày gạt người ở nhà ga đều cho ít tiền, huống chi Jaejoong ssi lại là anh em tốt của Yunho…”

Jaejoong rõ ám chỉ độc ác của Mia, trong lòng lại trỗi dậy một cơn đau, sỉ nhục rõ ràng như vậy khiến y mặt đỏ rực, y ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt tươi cười xinh đẹp đầy giả tạo của Mia.

Đây là ngôi nhà xa hoa, Yunho… ở cùng với một người phụ nữ khác, tuy rất đẹp nhưng Jaejoong cảm thấy rất lạnh, nơi này là nơi Yunho sống, cứ như vậy ngẩn người, y bắt đầu hoài niệm nhà trọ nho nhỏ của mình, chật chội nhưng ấm áp.

Yunho bưng cà phê lên, đặt một ly trước mặt Jaejoong.

“Yunho ah, anh dạ dày không tốt, đừng uống cà phê, em lấy sữa nóng cho anh.” Thanh âm của Mia dịu dàng nhưng khi truyền đến tai Jaejoong lại có cảm giác chói tai không nên lời.

Ba người ngồi vào chỗ của mình, Mia nói: “Phụ nữ thường hay nhiều chuyện, Jaejoong ssi tuấn tú lịch sự, lại vẫn còn độc thân, em với Yunho đều rất lo nghĩ. Em có một đứa em gái rất thân, điều kiện khá tốt, cũng xin nữa, kết hợp với Jaejoong ssi là tuyệt phối luôn, hôm nay, em muốn cùng với Yunho giúp hai người xem mặt… Ah, có chuông, hình như cô ấy đến đó, để em ra mở cửa.”

Jaejoong không để ý đến Mia đang đi ra mở cửa, mà đánh mắt về phía Yunho, cậu muốn trả thù tôi sao? Cậu muốn thấy tôi xấu hổ sao? Cậu muốn xem bộ dạng tôi như thế nào khi nhìn thấy cảnh vợ chồng thân thiết nhà cậu sao? Phải ngại ngùng, xấu hổ sao?

Đối mặt với ánh mắt hỏi dồn của Jaejoong, Yunho cúi đầu xuống, hắn vốn muốn nói với Jaejoong, nhưng không hiểu tại sao, hắn lại không có cách nào mở to miệng. Có lẽ trong lòng hắn vẫn còn ghi hận, thậm chí hắn có ý muốn nhìn phản ứng của Jaejoong khi thấy cô gái kia, đêm qua, hắn thật sự không để ý, chỉ cần là Jaejoong thì tốt rồi, nhưng phản ứng của Jaejoong, lại khiến trái tim nồng nàn của hắn bị hắt một chậu nước lạnh vào. Giới thiệu phụ nữ cho y, xem biểu hiện của Jaejoong sẽ như thế nào, xem y có phải thật sự tuyệt tình với mình không. Yunho nghĩ như vậy, liền ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Jaejoong.

Trái tim Jaejoong lạnh toát, Yunho ah, chuyện tôi làm với cậu cũng là nghĩ vì cậu, cậu nghĩ tôi như thế nào tôi cũng không thẹn với lương tâm. Nhưng cậu muốn thấy tôi bị xấu mặt trước mặt cậu, cậu có thể nhưng lầm rồi, Kim Jaejoong tôi đâu phải là người vô dụng như vậy? Nội tâm đã hạ quyết tâm phải bình tĩnh đối phó, Jaejoong cũng bình ổn lại. Nếu như ngay cả Yunho cũng không thiết, Jaejoong liền trở nên vô cùng cứng cỏi.

“Đây chính là Xuxu, đây là Jaejoong ssi, người em vẫn hâm mộ lâu rồi đó.” Mia nói xong, dẫn cô gái tới bên cạnh Jaejoong, chính mình quay về ghế cạnh Yunho.

Jaejoong bình tĩnh quay đầu lại, trước mắt là một cô gái cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, đúng là có nét giống tương xứng với Mia, chiếc váy mặc rất xa xỉ, bông tai, nhẫn, dây chuyền vừa hợp, rất đoan trang.

“Xin chào!” Jaejoong vươn tay ra, tư thế tiêu sái tự nhiên, thần thái cũng có vài phần tán thưởng, vài phần hấp dẫn, trong thoáng chốc, Kim Jaejoong bỗng biến thành Hoa Hoa Công Tử, chói sáng rạng ngời.

Mia nhướn mày, người này rốt cuộc là có bao nhiêu khuôn mặt, ban nãy rõ ràng không có chút thoải mái, tuy Yunho cũng không có kiểu mị hoặc như vậy, hắn lúc nào cũng nghiêm túc, so với Jaejoong lúc này, bộ dạng đứng đắng của Yunho trở thành vô cùng nhàm chán.

Nhìn thấy vẻ mặt của Jaejoong như vậy, cô gái tên Xuxu đỏ mặt, ngượng ngùng bắt tay Jaejoong, Jaejoong hào sảng đỡ cô ngồi xuống, thái độ ngại ngần lúc mới vào cửa đã hoàn toàn không còn rồi.

Cùng Xuxu chuyện trò vài câu, với thiên phú bắt chuyện chỉ mình có, Jaejoong đã hoàn toàn hấp dẫn cô bé kia, Jaejoong căn bản cũng không thể suy nghĩ nhiều, y không biết mình đang muốn chứng tỏ cái gì, y chỉ muốn khoe khoang trước mặt Yunho, y không muốn mình mất mặt trước hắn, y thậm chí còn muốn Yunho chỉ chú ý đến mình.

Nhìn Jaejoong đang diễn trò, Yunho mặt lạnh xuống. Kim Jaejoong, cậu thật là tài đấy. Cả trai lẫn gái ở bên cạnh cậu, cậu đều đối phó rất tự nhiên. Lúc nãy ở trên xe còn mang bộ dạng lãnh đạm mang chút thẹn thùng, giờ lại thoải mái, phóng đãng không chút ràng buộc như thế! Trách không được, trước kia có Fernando, cậu hẳn cũng có cái dáng vẻ đó, càng nghĩ càng giận, Yunho đen mặt, lạnh lùng chăm chú nhìn Jaejoong. “Yunho à, Yunho?” Bắt gặp Yunho ngơ ngác nhìn mình, Jaejoong quyết định nói cho hắn.

“Ah?” Thẳng đến hai ba lần gọi tên, Yunho mới phục hồi tinh thần.

“Tôi trò chuyện với Xuxu rất vui, cám ơn cậu đã giới thiệu cho tôi cô gái tốt như vậy. Tối nay tôi muốn đi chơi với cô ấy, như vậy sẽ không làm phiền hai người nữa.” Jaejoong nói xong liền đứng lên, Xuxu cũng gật đầu đứng dậy, Jaejoong tự nhiên vòng tay ngang qua eo của cô.

Mới gặp người lần đầu tiên đã chủ động như vậy, Yunho cảm thấy phổi của mình cũng sắp nổ tung rồi. Mia còn gọi với theo như muốn giữ hai người ở lại ăn cơm tối nhưng Jaejoong mỉm cười nói: “Anh cảm thấy vẫn là không hay lắm, Mia à, hai người là vợ chồng, người lạ như anh xen vào thì không đúng lắm, Xuxu của anh vẫn còn có chút thẹn thùng nha.” Nói xong, Jaejoong có điểm khiêu khích nhìn về phía Yunho.

“Hay là ở đây ăn cơm đi, dù sao em cũng chuẩn bị…”

“Để cho bọn họ đi đi!” Một câu này của Yunho giống như đang gào thét, hắn lập tức phát hiện mình có chút thất thố rồi, vội vàng lấp liếm nói, “Mia à, để cho bọn họ tâm sự riêng đi… Dù sao bọn họ lại hợp đến vậy…” Yunho càng nói càng tức giận, nói đến đây thì không nói được nữa.

Vốn là Yunho giới thiệu con gái cho y, Jaejoong lòng đã tràn đầy tức giận cùng đau thương, lúc này lại nghe hắn nói như vậy, Jaejoong đến bên cạnh Yunho, tay vỗ vỗ vai hắn: “Yunho, đã giới thiệu cho tôi cô gái tốt như vậy, cậu thật sự là bạn bè tốt, chờ đến lúc tôi kết hôn với Xuxu, tôi muốn cảm ơn cậu!” Tuy lòng đau tan nát, nhưng Jaejoong vẫn cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, y khoác tay qua vai Yunho, tay kia vòng ôm eo Xuxu, chỉ có y tự biết, nếu như không vịn cái gì, y sẽ ngã xuống…

Yunho bất động thanh sắc, gạt tay Jaejoong ra: “Có gì đâu, cậu hạnh phúc thì được rồi.” Cậu hạnh phúc là tốt rồi, cậu căn bản không cần phải để ý tôi có đau lòng hay không đâu.

Yunho hắn tức giận sao? Jaejoong sững sờ, không phải cậu ta muốn giới thiệu con gái cho mình sao? Tôi làm như cậu mong muốn, chấp nhận cô ta cậu cũng tức giận? Cậu rốt cuộc muốn tôi thế nào?

Không để ý đến Yunho nữa, Jaejoong kéo theo Xuxu, ra khỏi nhà Yunho.

Xác định mình đã qua tầm mắt của Yunho, Jaejoong càng đi càng chậm. Tay của y vòng qua eo Xuxu rút về, y bắt đầu nhẹ giọng thở dài.

“Rất khổ sở đúng không, lúc nãy ấy?” Xuxu đột nhiên hỏi.

“Cái gì cơ?” Jaejoong quay đầu nhìn cô gái.

“Em không phải là trẻ con, vừa rồi thật hay giả em vẫn phân biệt được. Đi uống rượu đi, nếu như anh không ngại.”

Jaejoong nhìn cô gái trước mặt, nhẹ gật đầu.

Trong lúc ăn cơm tối, Yunho một mực không yên trong lòng, nghĩ đến chuyện Jaejoong như vậy mà vòng hẳn tay qua eo cô gái kia, Yunho đã cảm thấy một cỗ hỏa nhiệt bừng bừng trong lòng. Là chính bản thân hắn muốn giới thiệu cho Jaejoong một cô gái đấy, là chính hắn đồng ý đấy, vậy mà hiện tại lại ăn dấm chua. Nhưng trách được ai đây? Kim Jaejoong sớm cũng không còn là người yêu của hắn nữa rồi, sớm đã không phải rồi! Chính hắn không phải đã kết hôn rồi sao? Hắn phải tỉnh lại, đúng phải tỉnh lại đi! Nhưng vì sao nội tâm lại khó chấp nhận như vậy?

Xong bữa cơm tối, Yunho nói muốn ra ngoài một chuyến giải sầu, hơn nữa còn nói với Mia muốn yên tĩnh một mình vài ngày. Hiện tại, hôn lễ của Yoochun cũng đã xong, bệnh tình của chủ tịch cũng ổn định, tuy đã đăng ký kết hôn, nhưng đợi lễ cưới chính thức rồi mới ở cùng nhau thì tốt hơn… Yunho biết rõ những lời phế vật này của mình hoàn toàn là lấy cớ, trước kia ở cùng Kim Jaejoong, làm gì có gì mà hình thức công khai chứ, hơn nữa còn là hai người đàn ông, lúc đó hắn như sa vào trận địa nóng bỏng, cái gì mà truyền thống, cái gì mà đạo đức, tất cả đều bỏ lại phía sau rồi. Hắn biết rõ, bây giờ vô pháp tiếp nhận chuyện mình với Mia thân mật. Mia lại hiểu chuyện, nói cô cũng muốn về thăm cha mẹ một chút, để Yunho tự lo cho bản thân sau đó rời đi.

Đối với việc Mia hiểu chuyện lại cư xử tử tế, Yunho cực kỳ áy náy, hắn cũng xuất phát từ tâm ý muốn báo ân, nhưng chuyện tình cảm thực sự không thể có nửa điểm miễn cưỡng, muốn trả ơn cũng không có nghĩa là phải yêu người đó.

Yunho đi lòng vòng trên đường, rốt cục quyết định lái xe đi tìm Jaejoong.

Năm năm trước, sau khi Jaejoong tuyệt tình bỏ đi, đả kích mãnh liệt khiến Yunho một mực đứng trong giá rét bị tái phát bệnh cũ, nôn mửa, choáng váng, hắn ngã sấp xuống ven đường, đau đớn tra tấn đến ngất.

Chờ đến lúc tỉnh lại, người đầu tiên trông thấy là Mia, cô ả mỉm cười nói mình đúng lúc đi ngang qua, cứu được Yunho. Càng trùng hợp hơn chính là, công việc mới của Yunho lại ở công ty của mẹ Mia, Yunho không những có thể nghỉ ngơi mà còn giữ được công việc.

Khi đó, tâm lý bị tổn thương nghiêm trọng, hắn cực kỳ muốn kiếm tiền, hắn cũng không biết mình kiếm tiền là vì cái gì, hắn thầm nghĩ muốn chứng minh bản thân với Kim Jaejoong. Hắn mất ăn, mất ngủ, dùng hết khả năng để làm việc, số tiền kiếm được càng lúc càng nhiều, nhưng hắn vẫn không nỡ tiêu pha lãng phí, tiền tiết kiệm từng khoản một, tự mình tính toán như lúc trải qua sinh hoạt khó khăn.

Hắn không chỉ một lần đi tìm Jaejoong, nhưng hắn không dám gặp y. Ánh mắt sắc lạnh như băng cùng những lời tuyệt tình năm đó, bất cứ lúc nào nhớ lại đều khiến hắn không rét mà run. Yunho bắt đầu mất ngủ, thời gian đấy, hắn bị suy nhược tinh thần, thống khổ mệt mỏi khiến công việc cũng trì trệ.

Trong một tiệc rượu, lại có kẻ nhàm chán muốn tìm hiểu chuyện của Yunho và Jaejoong ở quá khứ, nghe bọn họ xì xào sau lưng dùng giọng điệu mập mờ nhắc đến chuyện Jaejoong chụp ảnh bìa báo, Yunho giận dữ nói, hắn và Kim Jaejoong không còn bất cứ quan hệ nào, từ chối trả lời về vấn đề của Jaejoong.

Sau ngày đó, Jaejoong rời Seoul, y rốt cục cũng bỏ đi, Yunho không còn cách nào nhìn thấy y nữa, trái tim từ một đám tro tàn rồi cũng bình tĩnh lại.

Hơn ba năm trước, hắn nhận được giấy báo nghĩa vụ quân sự. Hắn cầm giấy báo đến chỗ giám đốc nói muốn nhập ngũ luôn, bà giám đốc nói vị trí của hắn sẽ được để trống chờ khi hắn thực hiện hết nghĩa vụ, trở về có thể tiếp tục làm việc.

Trong hai năm thực hiện nghĩa vụ quân sự, mọi chuyện đối với Yunho trôi qua rất đơn thuần. Yunho là người có tính tự chủ mạnh mẽ, hoặc phải nói là một người đàn ông hoàn mỹ, trừ chuyện hắn vẫn bí mật giữ kỹ một bản tạp chí --- Trên đó có ảnh Fernando chụp Jaejoong,

 Sinh hoạt trong quân đội rất đơn điệu, cô độc, Yunho toàn tự mình giải quyết, nhìn bìa báo, nơi có khuôn mặt tuyệt mỹ của Jaejoong.

Yunho biết rõ Mia có ý với mình, từ sau khi hắn hoàn thành nghĩa vụ quân sự, Mia nếu không có việc gì đều dính lấy hắn. Yunho cũng muốn thử một lần nói chuyện yêu đương như đa số người khác, sau đó kết hôn, nhưng hắn phát hiện mình hoàn toàn không được, chỉ muốn nghĩ đến Jaejoong, ngoại trừ Jaejoong, ai hắn cũng không vừa ý, thẳng đến lần đó, chủ tịch --- thì ra là mẹ Mia đột nhiên bị biến chứng bệnh tim, sau đó kéo tay Yunho, muốn hắn chấp thuận sẽ chăm sóc tốt cho Mia, hơn nữa muốn hai người bọn họ công khai kết hôn. Yunho vốn không muốn đồng ý, nhưng ngẫm lại hắn chưa có suy tính gì cho tương lai, chuyện với Jaejoong cũng chẳng còn hi vọng gì nữa rồi, chẳng lẽ hắn thật sự đến đường cùng?

Không đành lòng nhìn người phụ nữ lớn tuổi này thương tâm, cũng không đành lòng nhìn Mia khóc đến não nề, Yunho trong lúc u mê đã bị Mia kéo đi đăng ký kết hôn. Lúc ấy hắn vẫn còn đang tưởng tượng rằng, nếu như người kia không phải là Mia, mà là Jaejoong…

Xe đến dưới lầu khách sạn Trường Phong là lúc hơn mười giờ tối. Yunho nói với lễ tân muốn tìm Kim Jaejoong, cô lễ tân kiểm tra rồi báo lại rằng Jaejoong vẫn chưa về. Yunho đứng ở cửa khách sạn rầu rĩ hút thuốc, lại trở vào trong xe. Nhiều lần muốn khởi động xe, nhưng Yunho như thể không có cách đạp chân ga. Hắn cứ ngồi trong xe chờ Jaejoong, chiếc đài trong xe không hiểu sao cứ muốn làm khổ người, chỉ phát bài hát đó, kéo dài, văng vẳng, Yunho bế tắc phối hợp hút thêm điếu thuốc.

Gió đã ngừng thổi, thời gian đã ngừng trôi, mà với anh mà nói, vẫn còn chưa đủ…

Cuối cùng, thân ảnh Jaejoong cũng xuất hiện trong tầm mắt Yunho. Y quá say rồi, đang tựa vào người Xuxu, trong tay còn cầm một chai rượu. Yunho tắt hết đèn xe, ngồi trong bóng đêm, lẳng lặng nhìn hết thảy. Jaejoong cùng Xuxu vào trong khách sạn, bật đèn phòng, không lâu sau đó, đèn lại tắt, mà Xuxu không hề đi ra ngoài.

Trong bóng tối, Yunho không có một cử động nào. Thời điểm điếu thuốc cuối cùng tắt, đốm lửa nhỏ vẫn kịp liếp vào ngón tay hắn, chờ đến lúc hắn kịp phản ứng, ngón tay đã có chấm đỏ phồng rộp vì bỏng rồi. Nhưng Yunho cơ hồ không muốn thay đổi tư thế, hắn vẫn ngồi yên trong xe. Lời ca thê mỹ vang vọng, réo rắt trong không gian ô tô nhỏ hẹp: Tạm biệt, tình yêu duy nhất ... của cả đời…

[NL] Chapter 84

Chapter 84

Trong căn phòng trang trí thanh nhã, tràn ngập hương thơm làm say lòng người, nó liều mạng cầm bức ảnh, đó là bức duy nhất nó có của Kim Hee Chul, vừa nhìn, trong mắt liền Kwon Ji Kyu tràn đầy bi thương.

Chỉ là, theo mắt di động, ánh mắt nó dần dần trở nên hung ác, đến khi nhìn người còn lại trong bức ảnh, ánh mắt của nó đã tràn ngập hận ý ──

“Còn nhớ về Kim Hee Chul à?” Đi vào gian phòng mà em trai mình dùng để tưởng niệm, trong miệng Kwon Ji Hee không hề có quan tâm mà anh em nên có.

“Không liên quan tới anh… Việc kia sao rồi?” Không quan tâm tới sự lạnh lùng của Kwon Ji Hee, điều Kwon Ji Kyu quan tâm, là một việc khác.

“Đã thất bại, tên Jung Yunho kia quả thực là chăm sóc Kim Jaejoong vô cùng cẩn thận, vừa ra khỏi cửa, tên Carr kia đã đi theo… Ngay cả chút tổn thương cũng không có, sao vậy, rất thất vọng à?”

“Thất vọng?” Khinh thường nhìn Kwon Ji Hee, Kwon Ji Kyu quệt quệt khóe môi. “Không, tôi vốn không ôm hi vọng với người của anh… Thứ tôi muốn, cũng không phải là mạng của Kim Jaejoong.”

“Vậy là sao?” Nghi hoặc nhìn chằm chằm Kwon Ji Kyu, Kwon Ji Hee đột nhiên phát hiện, vài năm qua, hắn càng ngày càng không hiểu em trai mình.

Vốn là nó phái lái xe đi đâm Kim Jaejoong, nhưng khi biết Kim Jaejoong không có việc gì, lại không thất vọng…

Nở nụ cười, không trả lời vấn đề của Kwon Ji Hee, Kwon Ji Kyu chỉ cười, cười vô cùng âm trầm, cười đến khiến người ta phát lạnh…

Người là sinh vật rất phức tạp, anh biết không, Kim Jaejoong.

Để có được, có vài người, sẵn sàng hi sinh…

*****

Đứng bên đường nhìn tai nạn vừa xảy ra, không hề hoảng hốt.

“Cho nên cậu ta cho rằng với trình độ như vậy đã có thể lấy mạng của tôi?”

Nếu là những người khác, nên có phản ứng gì, cậu không biết, nhưng Kim Jaejoong chỉ tỉnh táo tự thuật lại hiểm cảnh vừa rồi, thậm chí, sắc mặt không hề kinh hoảng.

Có một cảm giác quen thuộc, đang chậm rãi nảy sinh…

Hai người, đến tột cùng giống nhau tới mức nào?

Như đang nhìn một Jung Yunho khác, bóng dáng của quá khứ đang triệt để tái hiện ở hiện tại, Carr không quên, năm đó lúc thiếu chút nữa bị ám sát, Yunho cũng trấn định như vậy, sau đó, ra tay đối kháng với người muốn mạng hắn.

Không giết chết, chỉ cướp đi hết thảy từ tay bọn họ, bề ngoài nhìn như nhân từ, trên thực tế, lại khiến bọn họ mất đi hoàn toàn hy vọng.

Thủ đoạn không phải quá tàn nhẫn, nhưng lại khiến bọn họ, căm hận hắn tận sương tủy… Dường như mọi việc đang lặp lại, chỉ là, nhân vật chính đã thay đổi, đứa trẻ năm đó trở thành người ngăn cản…

“Đừng nói với tôi, cậu định đi cứu Park Yoochun, dùng chính mình cứu cậu ta!” Cố giữ bình tĩnh, Yunho nhìn chằm chằm Jaejoong, bầu không khí giữa hai người khiến hắn hiểu rõ mọi việc.

“Anh đã nói rồi, tôi rất giống anh…”

“Đây không phải lý do, Kim Jaejoong, cậu không biết hai tên họ Kwon kia sẽ làm thế nào đâu, tôi không muốn cậu bị thương, cậu hiểu không!” Cho nên, hắn thử che giấu, thử ngăn cản.

Nếu như Kwon Ji Kyu là vì trả thù hắn, vậy hắn có thể giao bản thân ra cũng được, chỉ cần Jaejoong, được bình yên…

“Không kịp nữa rồi, Jung Yunho.” Đi đến trước mặt Yunho, Jaejoong mỉm cười. “Từ khi biết anh, tôi đã không còn cách nào trốn thoát…”

Lời vừa nói ra, nắm đấm của Jaejoong đã tung ra, đấm thẳng vào mặt Yunho, khiến khóe miệng hắn chảy máu, nhưng lại không thể phá vỡ, kiên định trong mắt Yunho.

“Tôi sẽ không để cậu đi tìm Kwon Ji Kyu.” Đây là quyết định của Yunho.

“Anh có thể không đồng ý, nhưng tôi vẫn sẽ đi, Yunho, nếu như anh là tôi, một tôi khác… Như lời anh nói, hai chúng ta là một người, vậy thì đi cùng tôi, tôi nói rồi, dù có chết, tôi cũng phải kéo anh chôn cùng!”

Lời đã nói, một lần nữa được lặp lại rõ ràng, hoàn cảnh khác với lúc đó, mà ngay cả cảm xúc, cũng có chỗ thay đổi…

Nhìn Yunho cùng Jaejoong đang giằng co, Junsu nhàn nhạt nở nụ cười, muốn nhịn, nhưng không cách nào ngăn cản nước mắt đang che khuất tầm nhìn, cậu đã từng nói, muốn nhìn Yunho kiên quyết như vậy, giờ đây, cậu đã thấy rồi.

Người hắn yêu, người đầy kiêu ngạo quật cường, tình yêu đó, sẽ không chỉ sống cùng với hắn, mà dù chết, cũng ở bên nhau…

Vậy cậu thì sao?

Có thể có phúc phận gì đây…

Hạ mắt, Junsu yên lặng rời đi, không ai phát hiện…

“Không biết các cậu muốn làm gì, nhưng đừng quên quay về nhà trước, dù nói thế nào, ở đó vẫn an toàn hơn trên đường.” Mặc dù biết rõ thời cơ không đúng, Carr vẫn cố lấy dũng khí nhắc nhở Jaejoong cùng Yunho.

Nhà đã trải qua sửa đổi, có thêm khả năng chống đạn, dù thế nào so với đứng trên đường vẫn tốt hơn, ai biết, người của Kwon Ji Kyu liệu có nổi điên lấy mạng của mình ra đánh bạc tiếp không!

Lời Carr nói khiến Yunho đưa tay ra với Jaejoong, ngay lúc ánh mắt chạm nhau, Jaejoong liền mặc kệ, nhếch môi, quay người rời đi, Carr thấy thế, lập tức xông lên trước ngăn cản người.

“Kim Jaejoong, đừng cáu kỉnh nữa, hai anh em họ Kwon không phải dễ chơi đâu!” Cho rằng Jaejoong vì không rõ sự đáng sợ của Kwon Ji Kyu mới nổi lên tính bướng bỉnh, trong giọng Carr có chút phẫn nộ.

Rời mắt, nhìn Carr đang khẩn trương, Jaejoong nở nụ cười, nghênh đón ánh mắt của Carr, lần đầu tiên, cậu bộc lộ rõ bản thân mình ──

“Anh sợ tôi giống Kim Junsu, bị Kwon Ji Kyu coi như món đồ chơi mà chà đạp, bị người cưỡng bức sao?”

Không ngờ tới Jaejoong lại biết quá khứ của Junsu, Carr khó giấu kinh ngạc nhìn cậu, ngược lại, Yunho bình tĩnh lạ thường.

“Cậu thoát một lần, không có nghĩa thoát được lần thứ hai, cho dù cậu thực sự bị người ta đè, tôi vẫn sẽ muốn cậu, nhưng tôi sợ, cậu lúc đó ngay cả mạng cũng không còn.” Bước lên, đứng sau lưng Jaejoong, Yunho chậm rãi cúi đầu hôn lên cổ Jaejoong. “Tôi không sợ chôn cùng, nhưng tôi muốn cậu còn sống.”

“Vậy anh không nên ngăn cản tôi.” Nắm chặt đấm, giọng Jaejoong bất giác dịu dàng hơn. “Yoochun là bạn tôi, tôi không thể không quan tâm khi việc của tôi liên lụy đến cậu ta, huống chi, anh còn rõ ràng hơn tôi, Jung Yunho, Yoochun là đền bù duy nhất của anh với Kim Junsu.”

Bởi vì không yêu, mới càng không thể cướp đoạt cơ hội yêu của người đó, dù cơ hội đó xa vời thế nào…

Thở dài một hơi, đây là lần đầu tiên, Yunho phát hiện hắn có lẽ là người khó chơi nhất ── Bởi vì hắn hoàn toàn không có biện pháp với Kim Jaejoong.

“Cậu thật đúng là cố chấp…”

Carr nhìn Yunho nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó, cẩn thận cầm chặt tay Jaejoong, nói với y đi chuẩn bị xe…

Cái này là quá chiều chuộng cậu sao?

Hay là đã thật sự chuẩn bị tâm lý chôn cùng?

Không biết, thật sự không biết…

Hắn chỉ là, thuận theo quật cường cùng kiêu ngạo của cậu mà thôi…


Ngay lúc bóng dáng Yunho cùng Jaejoong biến mất ở đầu đường, một chiếc xe đột nhiên xuất hiện ở hiện trường lộn xộn, như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, sau đó, chậm rãi chạy đi…

[NL] Chapter 83

Chapter 83

Bảo vệ của hắn, rất khó chịu.

Chỉ vì cậu vẫn luôn tự làm, nên không quen.

Có lẽ, như ai đã nói, cậu cùng hắn, quá giống nhau.

Cho nên, ngay cả kiêu ngạo cùng tự tôn, đều không thể bị cướp đoạt…

Jaejoong không phải kẻ ngu, không thể nào không phát hiện Yunho ra sức khiến cậu bất tỉnh, dù hắn có khát vọng cậu thế nào, làm như vậy cũng hơi quá mức ── Huống chi, trong lúc mê mang, Jaejoong tựa hồ nghe thấy tên Park Yoochun cùng Kwon Ji Kyu.

Lúc mệt mỏi tỉnh lại, Yunho đã không còn trong phòng, chỉ có Kara đang chuẩn bị đồ ăn.

“Sao lại là cô?” Đứng trước cửa phòng, nhìn cô, trong đầu Jaejoong bất giác hiện lên hình ảnh lần đầu gặp mặt, Kara đã hôn Yunho.

Không muốn nghĩ nhiều, chỉ là Jaejoong cảm thấy rất không thoải mái.

“Cậu không muốn nhìn thấy tôi… Bởi vì tôi hôn Yunho trước mặt cậu?” Nở nụ cười, Kara dường như không hề bất ngờ trước địch ý của Jaejoong.

Trầm mặc trước vấn đề của Kara, Jaejoong không muốn trả lời, cũng không cách nào phủ nhận…

“Đừng như vậy nha, đó là thói quen ở bên Mĩ, tôi với Yunho thật sự không có gì cả… Nếu không phải Yunho sợ Carr, anh ta sẽ không để tôi ở chỗ này để chọc giận cậu đâu!” Kara ra vẻ bất đắc dĩ tiếp tục chuẩn bị.

“Anh ta sợ Carr?” Lặp lại lời cô nói, Jaejoong có chút hoang mang.

“Đúng vậy, Yunho sợ Carr có mưu đồ xấu với cậu, vì để anh ấy không thể nào thực hiện ý xấu, cho nên áp dụng Chính sách cách ly, nếu không cần thiết, tuyệt đối không để anh tôi ở một mình với cậu.”

“Vậy anh ta không sợ cô sao?” Đối với logic của Yunho, Jaejoong rất tò mò.

“Không sợ, tôi không đè nổi cậu, trừ phi cậu muốn đè tôi.” Cười giải thích, Kara thân thiết giúp Jaejoong kéo ghế. “Ngủ cả ngày, cậu nhất định đói bụng rồi, mau ăn chút gì đi!”

“Anh ta ở đâu?” Không di chuyển, Jaejoong chỉ muốn hỏi tung tích của Yunho.

“Không biết.” Nhún nhún vai, là thật sự hay giả bộ, từ mặt Kara hoàn toàn không thể phán đoán được.

Nheo mắt lại nhìn chằm chằm Kara tiếp tục sắp xếp, Jaejoong vô thức muốn tìm di động của mình, lại phát hiện, trong đống đồ của cậu hoàn toàn không có bóng dáng điện thoại.

“Di động của tôi đâu?” Lạnh mặt, trong mắt Jaejoong hoàn toàn không có thiện ý.

Rất rõ ràng, câu hỏi của Jaejoong khiến cho động tác của Kara cứng ngắc, như suy nghĩ cái gì, một lát sau mới quay đầu về phía cậu cười.

“Rơi hỏng rồi, Yunho nói sẽ mua cho cậu cái mới.”

“Di động của tôi không dễ vỡ như vậy.” Phản bác lại lời Kara nói, Jaejoong tới gần cô. “Chuyện như vậy mà nghĩ lừa được tôi sao? Nói, tên Jung Yunho kia giấu tôi cái gì?”

Jaejoong lúc nghiêm túc toàn thân liền tản mát ra khí chất gần giống Yunho, khiến Kara muốn nói lại thôi, cô biết rõ, Yunho sẽ không cho phép cô nói, nhưng nếu chọc giận Jaejoong – người giống hệt Yunho, chỉ sợ cũng không được yên lành.

Trong lúc do dự Kara chỉ biết dùng yên lặng làm đáp án, trừng mắt nhìn cô, Jaejoong không ép cô phải nói, chỉ vào phòng thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

“Cậu đi đâu?” Ngăn trước mặt Jaejoong, cảm xúc khẩn trương của Kara hoàn toàn biểu lộ.

“Nếu như cô hỏi thay Jung Yunho, vậy tôi sẽ trả lời ── Không biết.” Đẩy Kara ra, mắt thấy Jaejoong sắp mở cửa, dưới tình thế cấp bách, Kara đành phải ra tay.

Hiển nhiên cô có tập võ đủ khiến Jaejoong lui lại mấy bước, nhưng không đủ khiến Jaejoong e ngại, thừa kẽ hở, Jaejoong trở tay bắt lấy cô, khiến cô ngã nhào trên đất, nắm đấm cũng dừng lại cách mặt Kara vài cen-ti-mét…

“Tôi không đánh con gái, đừng ép tôi phá lệ.”

Vứt lại mấy lời này, Jaejoong hất đầu đi ra ngoài, Kara thấy thế vội vàng gọi điện thoại cho Yunho, miễn cho Jaejoong gặp chuyện không may, cô không đảm đương nổi…

Đi ra khỏi nhà Yunho, Jaejoong tùy ý tìm một buồng điện thoại công cộng gần đó ấn số Yoochun, không có người nghe, thậm chí, cả điện thoại nhà Yoochun cũng không ai nhấc máy, đang lúc Jaejoong định ấn số của quán Yoochun, một bàn tay đột ngột ấn tắt máy.

“Đây là ý gì?” Nhìn Carr vươn tay ngăn cản cậu, Jaejoong không vui trừng y.

“Không có gì, chỉ là sợ cậu còn mệt, cho nên mời cậu trở về.” Khách khí nói, thần sắc Carr lại bất giác tản mát ra hương vị đề phòng.

Tựa như, có việc gì đó đang xảy ra…

“Tôi không mệt, chẳng lẽ tôi tìm Yoochun cũng không được sao?” Nở nụ cười quyến rũ, trong ánh mắt Jaejoong lóe lên tia sáng. “Hay là, Yoochun đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Nở nụ cười, Carr vừa định phủ nhận, lại nghe thấy tiếng ô tô lao tới từ bên kia buồng điện thoại, theo bản năng, Jaejoong quay đầu, cảnh tượng trước mắt lại khiến Carr vươn tay ôm lấy Jaejoong, hai người cứ như vậy ngã ra ngoài buồng điện thoại, trơ mắt nhìn chiếc xe lao tới tông nát buồng điện thoại!

Xe vẫn con rồ ga, đầu xe vì ma sát mà bốc cháy, lại không ngăn chặn được ý đồ của người lái xe, chỉ thấy xe lại khởi động, lùi ra sau, đổi hướng, chuẩn bị lao tới chỗ Jaejoong cùng Carr!

“Không xong…” Chửi thầm, Carr đỡ Jaejoong đứng dậy, định bảo Jaejoong mau chạy, đối phương đã đâm thẳng tới chỗ y cùng Jaejoong!

Nếu như là những người khác, chỉ sợ sẽ kinh hoảng không biết phản ứng thế nào, nhưng Jaejoong lại tỉnh táo giữ chặt Carr, nhìn chăm chăm chiếc xe kia lao tới cậu, ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, nghiêng người một cái để xe vụt qua bên người, xe chạy tốc độ cao không khống chế được đâm vào tòa nhà phía sau.

Một giây sau, cái ôm quen thuộc bao lấy Jaejoong, ôm cậu vào trong lòng!

“Cậu đang làm gì vậy, không nhìn ra mấy người kia không dễ chọc sao? Dù cậu không sợ chết, cũng đừng để mình chết trên tay bọn họ, mạng của cậu chỉ có thể là của tôi, cậu biết không?” Yunho không cách nào ngăn chặn lửa giận, nhưng đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm khi thấy Jaejoong bình an, tuy vậy vẫn liên tục chỉ trích.

Nghe lời nói đầy lo lắng của Yunho, có chút ngọt ngào, nhưng lại không thể dập tắt kiêu ngạo trong Jaejoong.

“Yoochun đâu?” Vốn chỉ là suy đoán, nhưng trải qua việc vừa rồi, Jaejoong càng thêm xác định có việc đã xảy ra.

Hơn nữa, còn liên quan tới cậu…

Nhíu mày nhìn Jaejoong, Yunho hiển nhiên không muốn mở miệng, ánh mắt rơi xuống trên người Carr, thấy hắn như vậy, Jaejoong liền hất tay Yunho ra, Yunho muốn bắt lại nhưng bị Jaejoong né tránh!

“Jung Yunho, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Yoochun là bạn của tôi, tôi cũng không phải người gần bảo vệ, nếu là anh, anh có thích cảm giác này không?”

Không phải khiêu khích, Jaejoong chỉ nói ra sự thật, cũng vì Yunho rất giống cậu, cậu mới nói như vậy ── Cậu tin tưởng, Yunho hiểu ý cậu.

“Yoochun bị bắt rồi.”

Người nói không phải Yunho, mà là Junsu đang bước lại gần, cậu gầy đi không ít, so với lần trước Jaejoong nhìn thấy cậu thì tiều tụy hơn hẳn…

“Cái gì gọi là Yoochun bị bắt đi hả? Kim Junsu, nói rõ ràng xem nào.” Không để ý việc vì sao Junsu lại xuất hiện ở đây, Jaejoong chỉ một lòng muốn biết Yoochun làm sao.

Cho dù không yêu gã, Yoochun vẫn là bạn tốt nhất của cậu…

“Là Kwon Ji Kyu làm việc tốt, cậu ta đập phá quán của Park Yoochun, rồi sai người bắt cậu ta.” Tiếp lời Junsu, thần sắc Yunho vô cùng nghiêm trọng.

“Vì sao?” Jaejoong không rõ, Kwon Ji Kyu tại sao lại cảm thấy hứng thú với Yoochun.


“Nó muốn cậu, Jaejoong, Kwon Ji Kyu muốn tìm cậu, để báo thù tôi giết Hee Chul…”