Chapter 30
“Hai người hôm nay mặc quần áo đôi à!” Tình Tử
ra sức giữ vững khoảng cách với Lăng Trúc, để Kim Junsu và Tiễn Chanh đứng giữa
hai người bọn họ: “Oa ~ Tiễn Chanh hôm nay đẹp quá! Tôi rất thích bộ sườn xám
này của bạn.”
Tinh Tử chỉ đoạn phim trên màn hình, miệng không
ngừng tán thưởng.
Tiễn Chanh lần đầu tham gia hoạt động lớn như
vậy, có hơi câu nệ, nhưng cô vẫn rất biết nói chuyện: “Cảm ơn, tôi cũng rất
thích trang phục trong bộ phim này. Đương nhiên, đây đều là đạo diễn và nhà thiết
kế có mắt nhìn.”
“Oa ~~ Nói như vậy, đạo diễn Kim Jaejoong quả
nhiên là đa tài nha, nghe nói lần này có rất nhiều cảnh phim đều do anh tự mình
hướng dẫn.” Lăng Trúc nói xong lại dùng tiếng Hàn phiên dịch lại một lần, đương
nhiên là vì để cho Kim Junsu nghe hiểu.
Vốn Kim Junsu định mang phiên dịch theo, trước
lúc mở màn lại bị Kim Jaejoong tạm thời quyết định cấm phiên dịch trong cả buổi.
Tuy nói như vậy thì buổi công chiếu sẽ chuyên nghiệp hơn, chỉ là đáng thương
cho Kim Junsu. Cậu vốn thích chọc cười, nay chỉ biết mỉm cười, vì vậy cậu ra sức
cười vô cùng dịu dàng, đặc biệt khi quay phim ngồi xổm trước mặt cậu để quay đặc
tả khuôn mặt, Kim Junsu đột nhiên cúi đầu xuống, giơ chữ V với máy quay.
Quay phim không khỏi run tay, nhịn không được
nở nụ cười theo.
Đột nhiên bên ngoài gào lên ầm ĩ. Hai MC giật
nảy mình, Tiễn Chanh cũng không hiểu sao quay đầu lại xem. Chỉ thấy Kim Junsu xấu
hổ thu tay lại, chắp tay trước ngực nói Sorry với Tinh Tử và Lăng Trúc.
Lăng Trúc đứng bên cạnh Kim Junsu, hình ảnh
ban nãy thấy được hết, mà quay phim cũng thu lại toàn bộ động tác vừa rồi của cậu.
Tinh Tử tuổi trẻ, tâm hồn thiếu nữ vẫn còn
tràn đầy nói: “Oa ~~ Có thật không vậy? Vậy anh Kim Junsu làm lại một lần nữa đi!”
Cô vừa nói xong, mọi người liền ra sức hưởng ứng.
Kim Junsu cũng không ngại ngùng, lần này đổi động tác, ngón trỏ chọc má tạo
thành lúm đồng tiền, làm nũng cười với fan: “Xin chào, tôi là Kim Junsu.”
Fan nghe cậu nói tiếng Trung thì cảm động, tiếng
cổ vũ lại vang lên một hồi.
Nhưng mà cậu đang định đoạt máy quay à? Rõ
ràng người ta đang phỏng vấn nữ chính. Tuy vậy, lễ công chiếu hôm nay từ đầu đã
không theo quy tắc thông thường, hai MC cũng thuận theo mà tự nhiên tiếp tục
câu chuyện.
“Nghe nói nhân vật khách mời của anh cũng chỉ
xuất hiện trên phim vài phút thôi đúng không? Nhưng anh Kim Junsu đã là diễn
viên chuyên nghiệp ở bên nhạc kịch, chạy sang đây đóng một vai nhỏ như vậy, cảm
giác thế nào?” Lăng Trúc dùng tiếng Hàn nói trước, lại dùng tiếng Trung phiên dịch
cho mọi người ở đây.
Vấn đề này từ khi Kim Junsu đến đoàn làm phim
đã bị hỏi, nhưng cậu vẫn giả bộ nhíu nhíu mày, ra vẻ đau khổ: “… Tôi cũng bị ép
buộc thôi.”
Chỉ sáu chữ mà biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng
đa dạng, mọi người nghe liền bật cười.
“Ai ép anh? Đạo diễn Kim à?”
“Đúng vậy, là hyung ấy nha, đương nhiên là
anh mình nói gì thì chúng ta phải nghe nấy rồi! Đúng không? Anh ấy nói muốn tôi
diễn, tôi lại không thể nói không diễn. Hơn nữa đây là một tác phẩm xuất sắc
như vậy, từ góc độ cá nhân mà nói, có thể đóng vai khách mời cũng đã đủ khiến
tôi thoả mãn rồi.” Nửa câu đầu là vui đùa, nửa câu sau bỗng dưng nghiêm túc. Không
thể không nói, mấy năm nay Kim Junsu cũng trưởng thành hơn hẳn, cậu không chỉ
biết giả đáng yêu mà còn biết điều chỉnh bầu không khí.
Lăng Trúc cố kìm tiếng cười, dùng tiếng Trung
phiên dịch lại.
“Nghe nói hai vị quen nhau trong lần hợp tác
này, đúng không?”
Kim Junsu gật gật đầu, Tiễn Chanh lại nói
thêm: “Tôi là fan của anh ấy, lúc trước khi còn đi học, bài nào của Xiah… À không…”
Tiễn Chanh vội vàng cười cười xin lỗi, “Bài nào của anh Kim Junsu, tôi đều
download về nghe. Tôi rất thích giọng của anh ấy.”
Tinh Tử cười sửa lời: “Ai nha, sao bạn còn gọi
anh ấy là anh Kim Junsu, khách sáo quá à.”
Tiễn Chanh xấu hổ gật gật đầu, bầu không khí giữa
bốn người đột nhiên trở nên kỳ quái. Ba giây sau, Tiễn Chanh rốt cuộc mở lời: “Được
rồi! Vấn đề này đợi tới khi vào buổi lễ rồi nói sau.” Nói xong liền nở nụ cười,
“Sao lại đứng đây bàn luận những việc này.”
Cô nói rất đúng, đợi lát vào trong đại sảnh mới
là sân khấu thật sự, thảm đỏ chỉ đơn giản là chào hỏi xã giao, thuận tiện cho
truyền thông phóng viên chụp ảnh, đương nhiên còn để thoả mãn fan bên ngoài được
tiếp xúc với thần tượng trong khoảng cách gần như vậy.
Tạm biệt Kim Junsu và Tiễn Chanh, màn hình lớn
tiếp tục chiếu phim, nội dung là cảnh nam chính nữ chính nhìn nhau ở góc đường,
từ góc quay căn bản không thấy rõ mặt hai người, nhưng nhạc nền lại thu hút sự
chú ý của mọi người.
Kế tiếp là người duy nhất đi một mình trên thảm
đỏ hôm nay, nhưng khi cửa xe màu đen được mở ra, có hai người bước xuống khỏi
xe.
Park Yoochun lịch sự mở cửa xe cho vị khách
quý còn lại, một đôi chân dài khiến người ta cực kỳ hâm mộ xuất hiện, sau đó Shim
Changmin mặc vest màu tím nhạt xuống xe. Park Yoochun nhịn không được bật cười,
vì phối hợp chủ đề tình nhân hôm nay, vậy mà chủ động cầm tay Shim Changmin,
hai người nở nụ cười như gió xuân cất bước trên thảm đỏ.
Vì có sự xuất hiện của Shim Changmin, thảm đỏ
bỗng biến trở thành sàn catwalk.
Tuy đã tuyên bố rời khỏi giới giải trí, nhưng
Shim Changmin vẫn giữ được dáng người siêu chuẩn thu hút ánh mắt của mọi người.
Dù người bên cạnh cậu là vua màn ảnh Park Yoochun đã từng ba lần liên tiếp đoạt
giải nam diễn viên xuất sắc nhất Hàn Quốc, sức quyến rũ của Shim Changmin vẫn đầy
ăm ắp như thường.
Phóng viên ở đây trước đó không hề nhận được
tin Shim Changmin sẽ đến, lúc này thấy người thì quả thực nhịn không được kinh
hô, đương nhiên giọng của họ không thể sánh bằng fan đang vây xem. May mắn bây
giờ còn đang ở ngoài trời, nếu vào trong hội trường, có lẽ nóc nhà sẽ bị lật
tung.
Đèn chiếu sáng cùng đèn flash điên cuồng loé
lên, rất nhiều phóng viên có khi cả đời cũng không có cơ hội được nhìn thấy vị
siêu mẫu quốc tế toả sáng rực rỡ trên sàn catwalk này.
Hai người đều đã từng sống ở Mĩ, vì vậy hai
MC lưu loát dùng tiếng Anh để trò chuyện. Shim Changmin nói không nhiều lắm,
ngoại trừ việc chào hỏi lúc ban đầu ra thì gần như không nói gì; Park Yoochun cũng
chẳng khác gì, câu nào cũng đều xoay quanh việc tuyên truyền cho bộ phim, mặc kệ
MC hỏi thế nào đều bị gã khéo léo đưa đẩy đáp trả.
Lăng Trúc biết hai người này miệng rất chặt,
vì vậy hỏi một vấn đề tương đối nhẹ nhàng: “Hôm nay anh Shim Changmin xuất hiện
quả thật là một điều ngoài ý muốn, ban tổ chức hình như cũng không biết tin này
đúng không? Lúc vừa rồi khi chúng tôi thấy anh xuống xe, tất cả đều rất giật
mình đấy!”
Shim Changmin vẫn cười nhạt, không định đáp lời,
Park Yoochun chỉ đành đứng ra nói: “À, cậu Shim hôm nay đến với tư cách là bạn
trai của tôi. Mà đây chỉ là bạn bè thông thường thôi, mọi người đừng hiểu sai.”
Park Yoochun còn cười nói: “Vì tôi thấy mọi người đi đều có đôi có cặp, tôi thật
sự không muốn đi một mình trên thảm đỏ chút nào, nhưng biết sao được, không đủ
tư cách đi lên thảm đỏ với đạo diễn Kim, tôi đành phải tìm một người bạn đi
cùng thôi.”
Nếu xét đến thân phận của Park Yoochun, gã thực
ra không cần phải đi thảm đỏ, mấy vị sếp lớn có bao giờ xuất hiện trước công
chúng thế này đâu. Lăng Trúc dù sao cũng nhiều kinh nghiệm, hàn huyên vài câu
liền lễ phép tạm biệt hai người.
Sau đó chính là cao trào cuối cùng của thảm đỏ
đêm nay.
Trên màn hình lớn xuất hiện clip quay cận cảnh
nam chính Jung Yunho. Anh mặc áo choàng dài, đứng bên cửa sổ của biệt thự, đáy
mắt ướt át.
Lần này chỉ vừa thấy xe từ đằng xa, tiếng
thét chói tai đã vang lên liên tiếp.
Mấy năm nay, số lần Kim Jaejoong đi trên thảm
đỏ không dưới trăm lần, nhưng chưa lần nào đặc biệt như ngày hôm nay.
Bởi vì hôm nay là bộ phim do chính cậu quay,
là sân nhà của cậu.
Xuống xe trước là Jung Yunho. Với tư cách là
nam chính đêm nay, anh rất ân cần mở cửa xe cho đạo diễn của mình, sau đó khi đạo
diễn Kim vừa xuống xe, anh liền theo bản năng vươn tay ra định cầm tay cậu. Kết
quả Kim Jaejoong nhanh chóng phản ứng, tay trái co lại né tránh, sau đó cậu liền
đi đến bên trái Jung Yunho, nở nụ cười hả hê nhìn anh.
Quan trọng là Kim Jaejoong không cao bằng Jung
Yunho, vậy nên biểu cảm ngạo mạn như vậy, dưới góc độ này đột nhiên có chút kỳ
lạ, dường như đã chuyển thành ngạo kiều.
Kim Jaejoong dùng hai mắt to tròn xinh đẹp của
mình, quét một vòng trên mặt Jung Yunho, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hai mắt của
Jung Yunho, buộc anh đối mặt với mình.
Jung Yunho không dám nháy mắt, cuối cùng hơi
cúi đầu xuống, để ánh mắt khiến anh sợ hãi kia không kích thích anh mãnh liệt
như vậy. Anh đương nhiên biết rõ Kim Jaejoong có ý gì, nhưng bảo anh chủ động
đưa tay ra, tựa như phụ nữ… Anh thật sự không làm được.
“Tay đâu?” Kim Jaejoong hạ giọng, xấu xa nói:
“Truyền thông, phóng viên, fan… Cậu muốn đứng ở đây mãi à?”
Jung Yunho ai oán xị mặt, nhưng động tác rất
nhỏ, vậy nên ngoài Kim Jaejoong ra không ai nhìn thấy. Mọi người chỉ thấy nam
chính đẹp trai đến chết người Jung Yunho đang cúi đầu, thầm thì gì đó với Kim
Jaejoong.
Tiếng thét chói tai xung quanh thật sự rất
đáng sợ, hai người đang nói gì mà ngay cả nhiếp ảnh gia hai bên cũng không nghe
thấy.
“… Jaejoong.” Tiếng gọi này mười phần buồn
bã, lộ ra sự bất đắc dĩ cùng vô lực.
Hai giây sau, Jung Yunho cuối cùng cũng ngẩng
đầu lên, anh nhìn thẳng vào mắt Kim Jaejoong, đột nhiên nở nụ cười.
Anh vươn tay trái ra, nhưng lòng bàn tay hướng
lên trên, đây rõ ràng là động tác của đàn ông khi mời partner của mình: “Tay
đây, cầm đi.”
Kim Jaejoong sửng sốt một hồi, mới nhận ra
mình không chiếm được chỗ tốt, sau đó lại nhìn thấy nụ cười trên mặt Jung Yunho,
lửa giận trong lòng đột nhiên bùng lên.
“Cậu có ý gì?”
“Mời cậu cầm tay tớ.”
Kim Jaejoong nghe anh nói như vậy thì càng tức
giận. Sao tự dưng lại nhanh mồm nhanh miệng thế! Thật đáng giận!
“Đưa đây!” Cậu trừng mắt nói, động tác tuyệt không
dịu dàng kéo tay Jung Yunho, nắm trong tay cậu. Nói là “Nắm” thì không hợp lý
cho lắm, phải là “Túm” mới đúng.
“Đi chậm một chút.” Jung Yunho nhìn Kim
Jaejoong bất giác chu môi, tâm tình đột nhiên tốt hơn hẳn, không quên trêu chọc
cậu: “Còn có, phải cười tươi lên.”
Kim Jaejoong không để ý tới anh, nhưng khoé
miệng lại cong lên cười, Jung Yunho cũng nhịn không được bật cười, hai người
lúc này một trước một sau, Kim Jaejoong không vui trẻ con đi phía trước, Jung
Yunho lùi bước phía sau, ưu nhã đi theo cậu, mặc Kim Jaejoong cầm tay mình.
Nếu hình ảnh này bị máy ảnh chụp được, vậy chắc
chắn sẽ giống hệt cảnh ở cửa hàng trò chơi, một cậu nhóc vì người lớn không để
mình mua đồ chơi mà tức giận, vừa chu môi vừa hờn dỗi kéo cha mẹ đi.