Apr 12, 2014

[NL] Chapter 67

Chapter 67

Lúc đua xe, thứ đem ra cá cược kỳ thật không phải thắng bại, mà là tâm người.

Bắt đúng điểm này, Hee Chul ngồi trong xe nở nụ cười, hiển nhiên rất hài lòng với dao động của Jaejoong.

Sau mấy lần va chạm, Hee Chul đương nhiên nhìn ra tức giận cùng bất an của Jaejoong, xoay tay lái, Hee Chul như trộm kỹ xảo của Yunho, nhấn chân ga lao về phía Jaejoong, khiến Jaejoong không thể không chậm lại.

Cắn răng một cái, Jaejoong không chịu thua một cách dễ dàng liền đâm tới đuôi xe Hee Chul, trong bóng đêm, âm thanh bén nhọn vang lên, từng đợt khói trắng tỏa ra bao phủ con đường không người…

Lái xe tới đích, Hee Chul đỗ xe, nở nụ cười kiêu ngạo xuống xe liền thấy mọi người nhao nhao không thể tin cùng hỏi lại, Lucas cũng phái người đi tìm Jaejoong.

“Kim Jaejoong đâu?” Đứng trước mặt Hee Chul đang tận hưởng chiến thắng, hai mắt Changmin nhìn thẳng vào y.

“Cậu ta thua.” Không trả lời trực tiếp Changmin, Hee Chul chỉ vượt qua Changmin, cười tiếp nhận chúc mừng của mọi người.

Changmin vốn định đuổi theo hỏi cho rõ, nhưng một người khác so với cậu còn nhanh hơn!

Giận dữ túm tay Hee Chul đang chuẩn bị lấy tiền, phẫn nộ của Yunho hoàn toàn biểu lộ trên mặt, Kara theo sát phía sau cũng nhíu mày.

Rốt cuộc là dùng tốc độ nào để phi tới đây, không cần hỏi, chỉ cần từ ánh mắt quan tâm của Yunho là có thể đoán được, đừng nói đến Changmin vừa gọi điện cho hắn.

“Cậu ấy ở đâu?” Không hỏi Hee Chul vì sao xuất hiện ở đây, Yunho chỉ muốn biết Jaejoong có bình an hay không.

“Quan trọng sao?” Hee Chul nhìn Yunho, cầm tay Yunho đang bắt lấy tay y, “Tôi chỉ đến đây để chơi, cậu không cần phải khẩn trương như vậy… Hay là, cậu muốn dùng súng trực tiếp bắn chết tôi?”

“Tôi không có hứng thú nghe cậu nói mấy lời này, tôi chỉ muốn hỏi cậu, Jaejoong ở đâu?” Kéo gần khoảng cách giữa mình cùng Hee Chul, Yunho khó được khi lộ ra suy nghĩ của mình với người khác. “Vì sao cậu trở về rồi mà Jaejoong vẫn không thấy đâu?”

“Đại khái là vì thua nên không còn mặt mũi gặp người thôi… Cậu quan tâm cậu ta như vậy thật sự rất khiến tôi khó chịu.” Trừng mắt nhìn Yunho, Hee Chul cũng tiến lại gần Yunho hơn. “Nếu lúc trước tôi không nổ súng vào mẹ cậu, cậu có lo lắng cho tôi như vậy không?”

Nheo mắt lại, cảm xúc của Yunho hiển nhiên bị vấn đề của Hee Chul làm cho chấn động.

“Là cậu lựa chọn giúp Kwon Ji Kyu, đừng quên, là cậu phản bội tình cảm của chúng ta!” Mặc dù cố đè nén thế nào, bi thương mơ hồ vẫn tỏa ra từ câu nói của Yunho.

Nhìn chằm chằm gương mặt chỉ trích của  Yunho, Hee Chul hạ mắt, bất giác nở nụ cười cô đơn.

“Tôi chỉ có thể làm như vậy… Cậu hiểu cảm giác bị vứt lại không? Tuy cậu sẽ quay lại đón tôi, nhưng ai có thể đảm bảo cậu sẽ không rời đi? Cậu là con nuôi Kwon gia, còn tôi chẳng là cái gì cả…”

Giọng điệu mập mờ sớm đã vượt quá giới hạn của tình bạn, giống như bọn họ lúc trước, không thể phân ranh giới rõ ràng…

Nhìn Hee Chul tháo mặt nạ lạnh lùng ra, cậu nhóc quen thuộc trong quá khứ lại xuất hiện trước mặt hắn, cơn giận nung nấu trong lòng Yunho bỗng yếu hẳn, không biết có nên tiếp tục trách mắng Hee Chul không.

Do dự của Yunho lại khiến cho Hee Chul kéo tay Yunho đang cầm tay y, nhẹ nhàng lại gần…

“Kim Hee Chul!” Cho rằng Hee Chul sẽ gây bất lợi cho Yunho, Kara vội vàng vọt tới giữa hai người, ngăn trước mặt Yunho. “Anh muốn làm gì?”

Nhìn chằm chằm Kara tràn ngập địch ý với hắn, Hee Chul như không hề bất ngờ, nở nụ cười, hai mắt vẫn nhìn Yunho.

Như thể hiểu được ý của Hee Chul, Yunho đẩy Kara ra, đối mặt với lo lắng của Kara, chỉ nhàn nhạt nói một câu “Đây là chuyện của tôi và Yunho, cô đừng xen vào.”

Kara mặc dù không yên tâm nhưng dưới ánh mắt của Yunho cũng đành phải lặng im rời khỏi chỗ bọn họ, đứng sang một bên, dù sao, tình cảm của Yunho với Hee Chul cũng rất phức tạp.

“Jaejoong đâu? Cậu đã mang cậu ấy đi chỗ nào rồi? Đến chỗ Kwon Ji Kyu sao?” Dịu giọng lại, Yunho vẫn cố chấp muốn biết Jaejoong ở đâu.

“Sợ tôi làm gì cậu ta sao?” Cười ra tiếng, Hee Chul vươn tay ôm lấy phần gáy Yunho, để Yunho nhìn rõ ý cười trong mắt y. “Tôi cùng cậu ta cá cược, cậu ta thắng, tiền là của cậu ta; tôi thắng, cậu ta đi theo tôi, cậu nói thử xem, cậu ta đi đâu…”

Mím môi, Yunho trừng mắt nhìn Hee Chul, như đang kiểm nghiệm độ chân thật trong lời nói của y, ngay lúc Yunho vươn tay muốn hất Hee Chul ra, trong giây lát, Hee Chul dùng sức kéo Yunho về phía mình, trong lúc không kịp phản ứng, Yunho cứ thế bị Hee Chul hôn!

Nụ hôn này khiến Kara cùng Changmin bên cạnh đều kinh ngạc trợn trừng mắt, nhất là Kara, bởi vì ở bên kia đường, đèn xe chói mắt đang bật hết cỡ, Jaejoong đứng cạnh thủ hạ của Lucas, sắc mặt tái nhợt!

“Shit!”

Tiếng chửi thầm của Kara thu hút sự chú ý của Yunho, đẩy Hee Chul ra, hắn liền nhìn thấy Jaejoong sắc mặt khó coi tới cực điểm, mà nụ cười Hee Chul vang lên bên tai Yunho, khiến Yunho hoàn toàn hiểu rõ Hee Chul đến cùng là đang giở trò gì.

“Kim Hee Chul!” Hung dữ gầm lên một tiếng, Yunho căn bản không có tâm tư đi truy cứu Hee Chul, giờ phút này, hắn chỉ muốn ra giải thích cho Jaejoong.

Chỉ là khi Yunho chạy về phía Jaejoong, Jaejoong thấy thế, không hề có ý đợi, quay lại phía xe cậu vừa xuống, mở cửa xe, lôi tên lái xe ra, ngồi vào, nhìn Yunho rồi không chút do dự đạp chân ga ──

“Yunho!”

“Jung Yunho!”

Mọi người xung quanh phát ra tiếng kinh hô, ý đồ của Jaejoong rõ ràng khiến người sợ hãi, xe lao thẳng tới Yunho!

Liệu có gây tai nạn chết người hay không không phải điều cậu quan tâm.

Điều khiến cậu khó chịu là vì cậu bị trêu chọc!

Lúc  trước khi xe bị Hee Chul đâm, lực va đập quá mạnh khiến xe không khống chế được, mất lái, bất đắc dĩ, Jaejoong đành phải giảm tốc một lần nữa, buông tha trận đấu, ảo não khi thua Hee Chul khiến cậu chẳng muốn tăng tốc lại, mãi đến khi người của Lucas đến tìm cậu, cậu mới trở về.

Kết quả, vừa về cậu đã thấy hình ảnh Jung Yunho hôn Kim Hee Chul!

Bực dọc vì thua trận đấu, đặc biệt tâm tình đã khó chịu vì những lời Kim Hee Chul nói, cộng thêm chứng kiến cảnh trước mặt, tất cả tạo thành cơn tức giận mạnh mẽ xông thẳng lên đầu Jaejoong, xô đổ lý trí của Jaejoong, ngay lúc Yunho chạy tới chỗ cậu, cả người Jaejoong như bị bao phủ trong lửa giận, không thể nào suy nghĩ được.

Cậu giận đến không kiềm chế được hoàn toàn bất chấp hậu quả sẽ như thế nào, trực tiếp đoạt xe, tăng tốc lao tới Yunho, một lòng chỉ muốn bộc phát cảm xúc khác thường trong lòng.

Ngay lúc xe thiếu chút nữa đâm tới, Yunho nhanh chóng nhảy sang, tránh được xúc động của Jaejoong, Jaejoong vội xoay tay lái, để xe không đâm vào những người khác, sau khi trượt vài vòng, xe thuận thế dừng lại, Changmin ra mở cửa xe đầu tiên, định hỏi Jaejoong có sao không, lại nhìn thấy, trên mặt Jaejoong có vết nước ──


Jaejoong, khóc.

[NGC] Chapter 3.2
















[KBKNDON] Chương 101

Chương 101

Trong thôn người cá này có một quảng trường nho nhỏ, ở đó có một pho tượng hình người cá khổng lồ, không ít người cá đang vây quanh pho tượng ca hát, tiếng hát vừa rồi Harry nghe được hẳn là từ bọn họ, trên pho tượng đang buộc chặt ba người, một cô gái và hai người trưởng thành. Bọn họ ngủ rất say, hai mắt nhắm chặt, thỉnh thoảng lại có vài bọt khí xuất hiện bên miệng họ.

Đã phát hiện mục tiêu, Harry liền bơi thẳng tới đó, là Sev, thật sự khó tin được một người luôn cảnh giác lại ngủ say như vậy, nhìn đống dây đang buộc Sev, Harry quơ đũa phép, một bùa “Cắt sâu mãi mãi” liền cắt sạch đống dây thừng, tay ôm thắt lưng Severus rời khỏi nơi này, phát hiện dùng tư thế này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ bơi lội, mà cậu không biết mình còn lại bao nhiêu thời gian, nếu không thể lên mặt nước trong đúng thời gian quy định, cậu thì không vấn đề gì nhưng Sev đang ngủ say thì không ổn. Nhìn Severus, Harry bơi tới chỗ vừa rồi, dùng câu thần chú nối các sợi dây lại rồi buộc vào hông Severus, Harry cứ như vậy, một tay cầm sợi dây thừng liều mạng bơi lên trên mặt nước, cho dù nhìn thấy Fleur cùng Krum đang vội vàng chạy tới, Harry cũng chỉ gật gật đầu, tiếp tục bơi.

Mãi đến khi trồi lên trên mặt nước Harry mới phát hiện chỗ vừa rồi không cách mặt hồ xa lắm, tuy vậy cậu không quá lo lắng, bởi vì giờ đã lên cạn, dù qua thời gian quy định của trận đấu, Severus cũng có thể bình an vô sự, cậu cẩn thận buộc Severus ngửa mặt lên trời vào lưng mình, để đầu hắn lộ lên trên mặt nước, bơi tới bờ hồ, nếu cậu không nhầm, bài thi này cậu lại dẫn đầu, Harry vừa bơi vừa đắc ý.

Trong lúc Harry đang bơi ra phía bờ hồ, chúng ta cùng quay lại phòng hiệu trưởng trước khi bắt đầu trận đấu, lúc này, trong phòng hiệu trưởng không chỉ có Dumbledore mà còn có cả bà Maxime, Gellert, Voldemort, đương nhiên không thể thiếu Karkaroff vô cùng mờ nhạt.

“Sev, đến uống chén trà đi.” Dumbledore cười híp mắt rót cho Severus một ly nước nhìn qua giống hệt trà, “Chúng tôi có việc muốn nhờ cậu giúp.”

Severus nhìn chén trà, nhận lấy rồi để sang một bên, nhìn nhìn mọi người trong phòng, Dumbledore vẫn cười híp mắt, bà Maxime cùng Karkaroff có vẻ rất giật mình, Gellert thì dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, mà ánh mắt Lord nhìn hắn thì còn kỳ quái hơn, mang theo chút hận ý, như thể hận mình đã đoạt bảo bối của ông, lại như đang thở phào nhẹ nhõm, mang theo chút ghen tị, Severus nghi ngờ, bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì.

“Có việc gì cụ cứ nói thẳng.” Vẻ mặt Severus vẫn không chút thay đổi, “Tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi nói lời vô nghĩa như cụ.”

“Một chút chuyện nhỏ mà thôi, Sev, cậu uống trà trước đi.” Dumbledore vẫn cười hì hì nói với Severus làm như không có chuyện gì xảy ra.

Severus hồ nghi nhìn cụ, cầm chén trà, đưa lên trước mũi cẩn thận ngửi, lại nhìn màu trước trà, dùng ngón tay chấm một chút đưa tới trước mắt nhìn kĩ, rồi đặt mạnh chén trà xuống, lạnh lùng nói Dumbledore: “Dumbledore, sao cụ quá đáng vậy, lấy thuốc hô hấp dưới nước cho tôi uống, chẳng lẽ cụ coi thường cái danh Độc dược đại sư của tôi sao?”

“Đương nhiên không phải rồi.” Dưới ánh mắt lạnh như băng của Severus, Dumbledore khó được khi thu lại nụ cười, khó xử nói.

“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Severus quét mắt nhìn mọi người trong phòng, hỏi.

“Khụ, vì ngươi là trân bảo của một quán quân trong bài thi thứ hai của cuộc thi Tam Pháp thuật.” Voldemort co giật miệng, có điểm không vui nói, ngươi nói thử xem, trân bảo số một trong lòng Harry lại là Severus, thật sự là ngoài dự liệu của ông, ông vốn nghĩ là đôi vợ chồng trong trang viên Potter, tuy vậy cũng may, nếu như là bọn họ, có lẽ mọi người sẽ để Chiếc Cốc lửa tiếp tục phun tên, nếu phun tên của ông thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch của bọn họ, quên đi, vì việc này, tạm thời không làm khó dễ Severus.

“Ta, trân bảo?” Severus suy nghĩ một lát liền hiểu được, mình là trân bảo của Harry, hiểu được điều này, trong lòng hắn như có một dòng nước ấm chạy qua, khiến hắn thật sự rất muốn ôm chầm lấy Harry, sau khi tỉnh táo lại, Severus liền hỏi: “Việc này thì có liên quan gì đến Độc dược trong chén trà?”

“Vì trân bảo phải giấu ở thôn người cá, hơn nữa cậu phải tạm thời mê man thì mới được.” Dumbledore cướp lời Voldemort, nói với Severus.

Sev lén lút nhìn Voldemort, thấy ông hơi gật đầu, lúc này mới cầm chén trà, cam tâm tình nguyện uống hết một ngụm. Đương nhiên việc phía sau, mọi người đều biết mà đúng không?

Lúc Severus tỉnh lại, hắn đang nằm trên lưng Harry, mặt hướng lên trời cao, xung quanh là nước hồ đang lay động, hắn hiểu mình đã được Harry cứu, hiện tại hẳn đã sắp lên bờ rồi. Lẳng lặng nằm trên lưng Harry, Severus không nói một lời, không nhúc nhích, mà Harry đang chuyên tâm bơi lội cũng không biết, người trên lưng cậu đã tỉnh lại. Sev phát hiện hắn hiện tại vô cùng yên tâm, dưới đáy lòng có cảm xúc bình yên chưa bao giờ xuất hiện, khiến hắn hiểu được mình tin tưởng Harry, tin tưởng đến mức có thể giao tính mạng của mình cho cậu, phát hiện này khiến hắn chân chính nhìn thẳng vào tình cảm của mình và cả của Harry. Bất an cùng sợ hãi vẫn luôn quấn quanh lòng hắn nay biến mất một cách thần kỳ.

Đông đảo người xem trên bờ hồ nhìn thấy Harry bơi tới liền nhiệt liệt hoan hô, nhưng khi thấy rõ người trên lưng Harry là ai, nói chính xác ra là, khi Harry leo lên bờ, tháo dây buộc Severus ra thì tiếng hoan hô liền tắt hẳn, cả sân lặng im đến có thể nghe tiếng gió lướt qua Rừng Cấm, một lát sau, tiếng nghị luận ồn ào vang lên, chuyện của Harry cùng Severus vốn ly kỳ nay lại có thêm nội dung mới.

Trong lúc mọi người bàn tán, Severus vội vàng dùng một đống bùa cho Harry, “Khô ráo”, “Ấm áp” rồi lấy một chiếc khăn tắm thật to bao lấy Harry, sau đó ôm lấy cậu, nói với trọng tài: “Ta dẫn hắn đi trước.” nói xong, không đợi người kia trả lời, cũng không cho Harry thời gian phản đối, ném mọi người ở phía sau, còn về phần điểm Harry đạt được, sẽ có người nói cho Harry biết sau.

Việc trân bảo của quán quân Hogwarts lại là giáo sư Độc dược âm u triệt để chấn kinh Hogwarts, mà truyền thuyết giữa hai người lại càng đa dạng, ngay cả Nhật báo Tiên Tri cũng đăng bài về vấn đề này, may mắn là bọn họ chỉ đề cập đến việc Severus là trân bảo của quán quân mà thôi. Nhưng dù như vậy, Harry cùng Severus vẫn phải chịu vô số phiền phức, trong mấy ngày sau, bọn họ nhận được hàng loạt bức thư, Severus còn phải nhận thư Sấm, thậm chí trong thư còn có cả các loại nghệ thuật hắc ám cùng Độc dược kỳ lạ, giáo sư Độc dược tràn ngập tinh thần nghiên cứu liền vui vẻ vô cùng lôi ra kiểm tra.

Trong đó khiến hai người khó xử nhất chính là hai bức thư Sấm của Sirius cùng James, hai bức thư này gửi tới vào buổi trưa sau khi Nhật báo Tiên Tri đăng tin, thư của Sirius là viết cho Harry, lúc Harry đang ngồi trong đại sảnh hưởng thụ bữa trưa, một bức thư đỏ rực rời từ trên trời xuống trước mặt Harry.

“Harry, bảo bối của cha đỡ đầu, sao con có thể, có thể thích tên… Người kia?” Giọng ai oán của Sirius phát ra từ bức thư, khiến mọi người trong Hogwarts liền quay đầu lại nhìn về phía Harry, “Cha đỡ đầu thì sao, con không thích cha đỡ đầu sao? Harry bảo bối, con không thể làm như vậy…” Harry sau khi sửng sốt xong, nhanh chóng quăng một câu thần chú với bức thư Sấm, cách ly toàn bộ âm thanh, nội dung phía sau không thể để người khác nghe thấy, quả thật rất dọa người. Harry trong lòng nghiến răng nghiến lời, Sirius, trở về con sẽ cho chú biết tay.

Harry lúc này đã không còn hứng ăn cơm, nhìn bức thư Sấm kia sau khi gào rú xong rồi nổ tung thành mảnh nhỏ, cậu liền vội vàng rời khỏi đại sảnh, cậu tình nguyện đến hầm của Severus trốn tránh chứ không muốn nhìn bất kể người nào, nhất là hai tên bạn xấu Draco và Blaise. Draco là cái tên đáng ghét, từ sau bài thi thứ hai, gọi Harry là “Mẹ đỡ đầu” liền trở thành thú vui mới của cậu ta, tuy rằng Harry nghe thấy cái tên đó thì cũng vui vẻ nhưng cũng phải để ý đến thể diện của người ta chứ, cậu sẽ xấu hổ đó.

Mà Severus nhận được thư Sấm của James thì muộn hơn một chút, đó là chuyện buổi tối, dĩ nhiên đối với Severus, James không dùng từ khách khí như Sirius, ông phải nói là gần như rít gào lên chất vấn Severus rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì để dụ dỗ con trai đáng yêu, không hiểu chuyện của ông, đừng tưởng hắn đã dụ dỗ được là thành công, người cha dũng cảm này sẽ bảo vệ con trai, tuyệt đối không để hắn bắt cóc. James đáng thương, nếu ông biết phong thư này gửi đến hơi muộn, Severus không chỉ dụ dỗ mà còn thành công ăn sạch Harry thì không biết, ông sẽ nổi trận lôi đình như thế nào nữa.

Nếu như Sirius cùng James kỳ vọng hai bức thư này có thể tạm thời ngăn cản Harry cùng Severus ở bên nhau thì có lẽ, bọn họ phải thất vọng rồi, có thể nói, hai bức thư này trừ bỏ khiến Harry hiểu được, ba cùng mẹ mình đã có thể rời khỏi trang viên Potter ra thì không có bất kỳ tác dụng gì. Hơn nữa do di chứng từ việc Severus trở thành trân bảo của Harry khiến hai ngươi người bọn họ gần như ở lì trong phòng Severus, rất ít khi rời đi. Dù sao chẳng mấy ai đủ can đảm đến chỗ Severus mà hỏi.


Thời gian dần trôi qua, mọi người có lẽ đã bàn luận đủ chuyện của bọn họ, hoặc có lẽ đã thành thói quen, càng ngày càng nhiều người hờ hững nhìn bọn họ đi chung, mà nhóm động vật trong Hogwarts cũng có đề tài mới, bọn họ sắp được đi thăm làng Hogsmeade. Lần này không chỉ phù thủy Hogwarts được đi mà cả phù thủy Beauxbatons cùng Durmstrang cũng đi cùng, điều này khiến nhóm động vật Hogwarts hưng phấn vô cùng.