Chương 6
Kim Jaejoong thấy
Jung Yunho đi rồi cũng ngồi không yên, nói với Kim thị: “Mẫu hậu, chọn phi tử
không thú vị, Yunnie cũng đi rồi…”
Kim thị vỗ vỗ lưng cậu:
“Vậy con cùng mẫu hậu đến chỗ hoàng huynh con được không? Mẫu hậu nhớ hoàng
huynh con rồi…”
Kim Jaejoong nhẹ gật
đầu.
Kim thị chậm rãi cầm
tay Kim Jaejoong, nói với mọi người: “Cứ tiếp tục đi, ai gia mệt rồi.”
“Dạ, cung tống Thái
hoàng thái hậu, thái hoàng thái hậu vạn thọ vô cương…”
Park thị nhìn mẫu tử
hai người rời đi mà hận đến nghiếng răng nghiến lợi, nhẹ nhàng kéo tay Park Su
Ryeo nói: “Su Ryeo à, con chớ thương tâm, biểu ca con thoạt nhìn khá thích con
đấy, có cô ở đây, nhất định không để con chịu ủy khuất.”
Park Su Ryeo rầu rĩ
nhẹ đáp một tiếng.
Không nói về bên này,
chúng ta cùng tới phía bên kia.
Jung Yunho tới Phong
Dân điện, nào có vị Tề đại nhân gì, chỉ có một thiếu niên tay cầm quạt xếp dát
bạc viền vàng đứng đó, mặc bộ lam hoa lưu ly, bên hông là ngọc Lam Điền tốt nhất
phát ra ánh sáng màu xanh nói rõ địa vị của hắn.
Jung Yunho nhìn đã biết
người tới định làm gì, lại còn cố ý nghiêm mặt nói: “Lớn mật, dám báo cáo sai
tình hình thiên tai, giả mệnh quan triều đình, phải bị tội gì!”
Người tới kia mắt hoa
đào khẽ cười, không nhanh không chậm mở quạt xếp: “Hoàng thượng thật sự là rất
không có ơn tất báo nha?! Vi thần biết rõ Hoàng thượng gặp khó khăn, đặc biệt
nghĩ cách cứu viện, lại còn rơi vào kết quả như vậy, thật khiến trái tim thần
đau lòng a!”
“Park Yoochun, đủ rồi!”
Jung Yunho nhịn không được bật cười, “Quả thật là trẫm phải nhờ ngươi.”
Người tới chính là
Park Yoochun, con trai trưởng của Park Hyun, là bạn tốt của Jung Yunho, phong
lưu mà không hạ lưu, đi qua muôn vạn đóa hoa mà phấn không dính thân. Hắn phẩy
nhẹ quạt, cười nói: “Hôm nay nghe nói muội muội Su Ryeo được mời tiến cung cùng
Thái hậu dùng cơm trưa, còn có nữ quyến của tất cả vương công đại thần đều bị
triệu tiến cung, ta biết ngay ngươi nhất định sẽ gặp nạn, cho nên đã đến đây cứu
trợ đấy!”
“Được được, trẫm cảm
ơn ngươi vẫn không được sao?” Jung Yunho cười, sau đó thở dài, “Chỉ có điều
thoát được nhất thời không phải là thoát được cả đời a!”
Park Yoochun nhìn như
vô tình vuốt vuốt quạt, đột nhiên hỏi: “Ngươi còn chưa bắt được Kim Jaejoong?”
Jung Yunho vẻ mặt đau
khổ lắc đầu.
Park Yoochun thở dài:
“Thật không biết là ngươi quá đần hay…” Nói đến một nửa, hắn đột nhiên ý thức
điều gì liền nuốt nửa sau câu nói.
“Ân?” Jung Yunho dùng
ánh mắt nghi hoặc nhìn Park Yoochun.
“A, không có gì, ha
ha.” Park Yoochun mở quạt, cảm khái: “Hôm nay hoa phù dung, ngày mai con nối
dòng. Chuyện liên quan đến vấn đề hạnh phúc trăm năm, sao phải kéo dài làm gì!”
Jung Yunho nhếch miệng.
Đừng tưởng rằng hắn không biết Park Yoochun muốn nói gì, hắn chỉ đang cảnh cáo
hắn sớm cho Kim Jaejoong một danh phận. Hắn cũng muốn, nhưng vấn đề phải làm thế
nào đây?
Hai người trong lúc
nhất thời không nói lời nào, đúng lúc này, Kim Jaejoong ầm ĩ chạy vào: “Yunnie
Yunnie…” Cậu thấy Park Yoochun cũng có mặt, lập tức bĩu trừng mắt với Park
Yoochun: “Vương Triều Mã Hán, Trương Long Triệu Hổ, Triển hộ vệ —— Bắt hắn xuống
mau! Lấy cẩu đầu trảm của ta trảm hắn!!”
“Ha ha ha ——“ Park
Yoochun ôm bụng cười to, “Nhóc đáng yêu à, ngươi đừng có đáng yêu như vậy được
không, ta thấy rất buồn cười đó…”
Jung Yunho cũng dở
khóc dở cười, Kim Jaejoong lúc vội vàng nói linh tinh thường rất đáng yêu, mà
Park Yoochun cái gì cũng tốt, chỉ có một điều không tốt là thích lấy Kim
Jaejoong ra đùa giỡn, Kim Jaejoong cũng vì kiểu đùa giỡn cũ rích của hắn mà mỗi
lần nhìn thấy đều rất khinh bỉ, coi thường.
“Lớn mật, không được
gọi bổn vương là nhóc đáng yêu!” Kim Jaejoong bĩu môi trừng mắt chống nạnh.
“Dạ dạ dạ, Nhuận
Vương gia tha mạng…” Park Yoochun làm biểu tình ta sợ, sau đó lại nhịn không được
cười to.
“Yunho ——“ Kim
Jaejoong làm nũng, âm cuối kéo dài y như trong mộng của Yunho, “Ngươi xem hắn,
bắt nạt Jaejoong, thật đáng ghét!”
“Park Yoochun, ngươi
chọc Hoàng thúc phụ mất hứng, phạt ngươi làm một món trang sức trừ tà cho Hoàng
thúc phụ!” Jung Yunho trong lòng hiểu rõ, Kim Jaejoong ngoài miệng thì chán
ghét Park Yoochun, kỳ thật trong lòng rất thích hắn, chiếc vòng tay trừ tà bằng
bạc chạm rỗng khảm Ám Hồng bảo thạch mà cậu vẫn đeo là Park Yoochun tặng, cậu
thích vô cùng, lúc nào cũng đeo. Kỳ thật Kim Jaejoong là một người rất thẳng thắn,
thích cùng không thích phân vô cùng rõ ràng.
Park Yoochun khẽ cúi
người: “Vi thần tuân lệnh!”
“Park Yoochun!” Kim
Jaejoong chỉ vào hắn nói: “Ngươi đánh cờ với bổn vương! Bổn vương muốn đánh cờ!”
Park Yoochun còn chưa
lên tiếng, Jung Yunho đứng bên đã vội nói: “Vệ Tẫn Trung, còn không mau bày cờ
cho Nhuận Vương gia!”
“Không cần!” Kim
Jaejoong cười hì hì với Park Yoochun, “Chúng ta chơi luật mới đi…”
Park Yoochun vốn
không quá tình nguyện, hiện tại vừa nghe luật mới, lập tức cười rộ lên: “Nhóc
đáng yêu, dù chơi luật gì thì cũng không được chơi xấu để thắng như lúc trước đấy.”
Kim Jaejoong bĩu môi:
“Không được xem thường người như vậy, ta rất lợi hại nha!”
Jung Yunho bất đắc dĩ
lắc đầu: “Các ngươi chơi đi, trẫm phê tấu chương.” Nói xong liền xoay người trở
lại chiếc bàn bằng gỗ tử đàn. Hai người này, một người là tính trẻ con, một người
lại thích trêu chọc người kia, hắn cũng chẳng biết gì.
Vì vậy, hai người bắt
đầu đánh cờ, Vễ Tẫn Trung cùng Đổng Lễ tận tụy đứng một bên ghi chép lại cuộc
chơi —— Hai người dùng bàn cờ trong đầu, dựa vào trí nhớ mà ghi nhớ vị trí từng
quân cờ của mình và đối phương, sau đó thông báo vị trí đặt cờ của bản thân, cuối
cùng, nếu bên thua không phục sẽ dựa vào ghi chép của hai vị công công để đối
chiếu. Phương pháp chơi cờ vây như vậy khắp thiên hạ chỉ có bốn người chơi, Kim
Jaejoong, Park Yoochun, Shim Changmin, còn có một người chính là sư phụ dạy ba
người này đánh cờ —— “Kỳ vương” không cờ.
Hai người ngồi đối diện
nhau, không ngừng báo tên nơi đặt quân cờ tiếp theo, hai vị công công bên cạnh
cũng khẩn trương ghi chép lại cuộc đấu.
“Ô Ngũ vĩ Ngũ kinh.” Park
Yoochun vẻ mặt mỉm cười, hoàn toàn nhìn không ra là đang đánh cờ.
“Ô Ngũ vĩ Tam kinh.” Kim
Jaejoong cau mày, đôi mắt to đen lúng liếng đảo tới đảo lui.
Jung Yunho ngồi trên
phê hết một chồng tấu chương, ngẩng đầu nhìn lên, Phong Dân điện cũng đã vây đầy
người, ngay cả phụ hoàng hắn cũng đến…
Hắn đi xuống nhìn, vừa
đi qua đã nghe thấy Kim Jaejoong reo lên: “Oa!!! Thắng rồi!”
Mà Park Yoochun thua
cũng không giận, mỉm cười mở quạt xếp: “Nhuận Vương gia kì nghệ hạng nhất, tiểu
thần thua tâm phục khẩu phục.”
“Ngươi quả nhiên không
đủ trình độ, luận đối thủ —— Chắc chỉ có mình Changmin thôi!” Kim Jaejoong đắc
ý chống nạnh cười to.
“Jae Jae quả nhiên lợi
hại.” Thiên Túc đế vỗ vỗ đầu Kim Jaejoong, “Hôm nay muốn ban thưởng cái gì không?”
Kim Jaejoong đắc ý chỉ
vào Park Yoochun: “Ta cái gì cũng không muốn, ta chỉ cần hắn ra ngoài cửa Chính
Dương cầm bàn cờ hô to ba lần ‘Ta không bằng Nhuận Vương gia’!”
“Phốc ——“ Nghe xong
cái này, Thiên Túc đế cùng Jung Yunho đều cười, chỉ có Park Yoochun bắt đầu
nhăn mặt:
“Vương gia, cái này không
được…” Giờ hắn đã biết Kim Jaejoong là phẫn trư ăn lão hổ, nhìn thì vô hại
nhưng thật ra lại là người tà ác nhất!
“Yoochun, vậy thì vất
vả ngươi ra cửa Chính Dương một chuyến rồi…” Thiên Túc đế ra vẻ bình thản nói.
“Rõ ——“ Park Yoochun thất
bại nhìn Kim Jaejoong, hữu khí vô lực rời đi.
“Tiểu Vệ Tử, ngươi đi
giám sát, làm xong thì về miêu tả sắc mặt của người chung quanh cho bổn vương
nghe!” Kim Jaejoong đắc ý làm mặt quỷ với bóng lưng Park Yoochun: Ai bảo muội
ngươi chọc ta mất hứng, trách ai được!
“Vâng, nô tài đi ngay…”
Vệ Tẫn Trung kích động bước đi, xem náo nhiệt thì sao có thể từ chối được!
“Yunnie, nghe nói hôm
nay mẫu hậu ngươi triệu các nữ quyến tiến cung, ngươi có ý kiến gì không?”
Thiên Túc đế ngồi trên ghế, mặt không có biểu lộ gì đặc biệt.
Jung Yunho suy nghĩ một
lát, thản nhiên nói: “Nhi thần không định nạp phi.”
Thiên Túc đế trầm tư
nhấp một ngụm trà, liếc Kim Jaejoong ngồi bên cạnh, lại nói: “Vậy ngươi muốn
như thế nào?”
Jung Yunho cũng nhìn
thoáng qua Kim Jaejoong, đưa tay kéo cậu vào lòng mình, cất cao giọng nói: “Như
phụ hoàng đoán, nhi thần muốn ở bên Hoàng thúc phụ mãi mãi.” Hắn nói xong, cúi
đầu lẳng lặng chờ bão tố nổi lên, ai ngờ một lúc lâu chẳng có tiếng động gì. Hắn
nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy Thiên Túc đế cười dịu dàng nhìn hai người, hắn định
mở miệng, Thiên Túc đế đã nhanh hơn cướp lời:
“Jae Jae, ngươi có
nghe không, Yunnie nói hắn muốn cùng ngươi bạch đầu giai lão.”
Kim Jaejoong nghịch
nghịch ngón tay, giả bộ như không nghe thấy. Jung Yunho bên cạnh cầm tay cậu: “Phụ
hoàng nói với ngươi kìa, tiểu hài từ không lễ phép gì cả!”
Kim Jaejoong lúc này
mới cười ngẩng đầu lên nói: “Ý tốt của hoàng huynh, Jaejoong há có thể cô phụ,
chỉ sợ…” Cậu và Kim thị vừa mới đi gặp Thiên Túc đế, sau đó nói rõ mọi việc với
hắn, cho nên hắn mới đến hỏi thái độ của Yunho.
“Cái này phải nhờ
hoàng đệ giả bộ không biết rồi, không phải sao?” Thiên Túc đế cười thần bí, sau
đó nói: “Được rồi, ta về đây, vừa rồi nhìn hai người đánh cờ, cơn nghiện cờ lại
lên, ta phải tìm Triệu Trình làm một ván.”
Kim Jaejoong cười thở
dài: “Cung tống hoàng huynh.”
Lại quay đầu nhìn Jung
Yunho, lúc này mới phát hiện hắn hoàn toàn đơ người: “Yunnie, Yunnie… Ngươi làm
sao vậy?”
Jung Yunho bắt lấy
tay cậu, dùng ánh mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn cậu: “Ngươi lừa ta?”
Kim Jaejoong bất đắc
dĩ cười cười: “Ta không lừa ngươi sao có thể ở bên cạnh ngươi thời gian lâu như
vậy, Kim Jaejoong nếu không ngốc sao có thể đồng sàng cộng chẩm với ngươi nhiều
năm như vậy, bao nhiêu người đề phòng ta đoạt ngôi vị hoàng đế của ngươi, còn
người năm đó hạ Thất tuyệt tán trên người ta… Sao có thể buông tha cho ta đơn
giản như vậy?”
Jung Yunho nghe xong,
suy nghĩ một lát, đột nhiên cười ha hả, cầm lấy tay Kim Jaejoong không chịu
buông, hại Kim Jaejoong tưởng hắn không chịu được kích thích, tâm phát điên,
đang định gọi người thì Jung Yunho đã ghé vào tai cậu trêu chọc: “Cho nên ta không
cần lo lắng ngươi sẽ vì chuyện kia mà chán ghét ta, xa cách ta đúng không?”
Kim Jaejoong sửng sốt
một lúc mới hiểu được hắn đang nói gì, mặt đỏ nhẹ nhàng đấm lên người hắn: “Nghĩ
cái gì vậy, dê xồm!”
Jung Yunho bắt lấy
tay cậu, cười ha ha: “Trẫm không phải dê xồm, trẫm là Tống Ngọc nha Hoàng thúc
phụ ——“ Hắn cúi đầu xuống hôn lên môi Kim Jaejoong, Kim Jaejoong đẩy hắn hai
cái như muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, cuối cùng cũng thuận theo.
(Tống
Ngọc: Chỉ hạng văn nhân, tài tử, lễ nghĩa.)
Không biết có phải vì
quá vui hay không mà lần này Jung Yunho tấn công đặc biệt mãnh liệt, liên tục
đưa đầu lưỡi mình vào trong miệng Kim Jaejoong tìm kiếm, Kim Jaejoong bất đắc
dĩ hé miệng, lập tức bị đầu lưỡi vừa trơn vừa ướt hung hăng đùa giỡn một phen.
Đang lúc thiên lôi động
địa cầu oanh liệt, Vệ Tẫn Trung xông vào: “Nhuận Vương gia! Nhuận Vương gia!
Park đại nhân… Nô tài cái gì cũng không thấy, Nhuận Vương gia cùng Vạn tuế gia
đi đâu vậy…”
“A… Buông ra…” Kim
Jaejoong da mặt mỏng, đẩy Jung Yunho ra. Cậu thở không ra hơi nhìn Jung Yunho,
mắt đảo vòng quanh: “Hoàng thượng, thỉnh tự trọng…”
“Tự trọng?” Jung
Yunho nhíu mày, cười gian xảo: “Hoàng thúc phụ ngày đó thở gấp trong ngực ta
cũng đâu có nhắc đến hai chữ tự trọng nha…”
“Ngươi, ngươi hạ lưu!”
Nào biết rằng Jung Yunho sẽ nói ra lời này, nhất là lại còn gọi Hoàng thúc phụ,
Kim Jaejoong quả thực hận không thể đào cái động rồi chui xuống.
“Hạ lưu?” Jung Yunho tiếp
tục nhướn mày, dần dần dồn Kim Jaejoong đến bên chiếc bàn bằng gỗ tử đàn, “Hoàng
thúc phụ, Yunnie hạ lưu Hoàng thúc phụ còn chưa được thấy mà đúng không?”
Kim Jaejoong khóc không
ra nước mắt, sao cậu vừa mới bộc lộ con người thật, Jung Yunho đã thay đổi như
vậy!
Jung Yunho nâng gối
nhẹ nhàng đâm vào giữa bắp đùi Kim Jaejoong, sau đó bắt đầu dùng đầu gối mân
mê: “Hoàng thúc phụ, hạ lưu là như vậy sao?”
“Ngươi, ngươi, ngươi
đủ rồi…” Kim Jaejoong hai tay đều bị giam cầm, thân thể bị đè lên bàn, không có
lực đánh trả, chỉ có thể dùng đôi mắt không hề mang lực sát thương trừng hắn.
“Nhìn ngươi xem, rõ
ràng cũng đã có phản ứng rồi còn gì, sao còn cố chấp vậy, Hoàng thúc phụ…” Jung
Yunho dùng đùi mở hẳn hai chân Kim Jaejoong ra, chen người vào giữa, “Hay là để
chất nhi thỏa mãn ngươi đi, ‘tiểu chất nhi’ ngươi cũng đã từng gặp rồi…”
Kim Jaejoong tức đến
sắp thổ huyết, hắn vậy mà lại nói lời hạ lưu như vậy, càng đáng chết hơn là
mình lại vô thức dùng chân kẹp chặt thân thể hắn!!
Jung Yunho tỏ vẻ rất
hài lòng với phản ứng của cậu, vươn tay sờ đến bên hông cậu —— Bình thường vì
thường xuyên mặc quần áo cho Jaejoong nên hắn đã sớm quen thuộc rồi, chỉ vài
cái đã cởi quần lót bên trong.
“Jung Yunho! Ngươi thật
đáng ghét, ta ghét ngươi, ta ghét ngươi…” Kim Jaejoong thấy mạnh không được bắt
đầu om sòm khóc lóc giả ngốc, “Ô ô… Yunnie là đồ xấu xa, Yunnie bắt nạt Jaejoong…”
“Jaejoong nghe lời,
lát nữa Yunnie sẽ khiến ngươi rất thoải mái…” Jung Yunho cũng rất phối hợp trấn
an cậu, sau đó không đợi Jaejoong trả lời, hắn đã xoay cậu lại, để cả người cậu
ghé trên mặt bàn, cặp đùi trắng nõn thon dài tạo lên một khung cảnh mỹ lệ, nhìn
không sót thứ gì.
Jung Yunho cũng cởi
quần mình, đặt long căn vào giữa hai chân Kim Jaejoong: “Hoàng thúc phụ, kẹp thật
chặt nha, bằng không chất nhi cũng không dám đảm bảo mình không tiến vào đây
đâu ——“ Hắn dùng tay mập mờ vỗ vỗ bờ mông mềm mại của Jaejoong.
“Ô ô… Ngươi là đồ xấu
xa… Ta ghét ngươi nhất… Ah…” Ngay lúc cậu lên tiếng, cấm địa của cậu liền bị
người chạm vào.
Jung Yunho dùng sức động,
Kim Jaejoong thật sự rất tuyệt vời, chỉ dùng đùi thôi mà đã khiến hắn điên đảo
muốn dừng mà không được, đôi khi động tác của hắn quá nhanh, Kim Jaejoong lại
nhịn không được run rẩy, rõ ràng không tiến vào trong thân thể cậu vậy mà tiếng
thở gấp vẫn mang lên liên tiếp. Cuối cùng, lúc Jung Yunho đạt đến cực điểm, Kim
Jaejoong thật sự nhịn không được, cầu khẩn:
“Yunnie, ngươi giúp Hoàng
thúc phụ…”
Jung Yunho xoay người
cậu lại, để cậu ngồi trên mặt bàn, nhìn chỗ vừa rồi bị ma sát đến hơi sưng, dịch
trắng tung tóe đầy bắp đùi cậu. Hắn cúi người xuống, từng ngụm từng ngụm liếm sạch
sẽ vết bẩn, sau đó ngậm chặt lấy vật đang run rẩy.
“Ah… Yunnie… Bẩn lắm…”
Jung Yunho mặc kệ cậu,
tiếp tục dùng miệng hôn.
Kim Jaejoong cả người
rất nhanh liền ngồi không yên, tiếng rên rỉ không dứt bên tai, một lát sau, cậu
cuối cùng cũng phóng thích toàn bộ ra.
Cậu ghé trên bả vai Jung
Yunho, thở hổn hển từng hơi.
“Jaejoong, ta nói rồi,
ta sẽ không chính thức đụng vào ngươi trước lúc cho ngươi một danh phận.”Jung
Yunho ôm cậu, hôn nhẹ lên khóe mắt.
“Ngươi thật đáng
ghét, Jaejoong ghét ngươi ghét ngươi…” Kim Jaejoong quyết định vẫn quay trở lại
làm kẻ ngốc thì tốt hơn, bằng không cậu chắc chắn sẽ bị Jung Yunho ăn sạch ngay
cả vỏ cũng không chừa!
“Được được được, ghét
ta…” Jung Yunho cũng phối hợp theo cậu, “Đói bụng không? Yunnie mang ngươi đi
ăn cái gì được không?”
“Được.” Kim Jaejoong nhẹ
gật đầu, nhu thuận nhìn Jung Yunho: “Muốn ôm…”
“Rồi… Yunnie mặc quần
áo rồi ôm ngươi.” Jung Yunho sửa sang lại quần áo cho mình cùng cậu xong, lúc
này mới ôm ngang người cậu đi ra ngoài, “Jaejoong à, sao ngươi cắn ta?”
“Ngươi vừa rồi dùng
quá nhiều sức, đùi ta còn đau này…” Trừng mắt bĩu môi nhìn.
“Vậy lần sau đổi chỗ
khác…” Jung Yunho nói xong nhìn cậu thì cậu đã sớm làm đà điểu trốn vào trong
lòng ngực hắn:
“Ta muốn nói cho mẫu
hậu cùng hoàng huynh, Yunnie bắt nạt ta!!”
Jung Yunho nhìn cậu,
nở nụ cười cưng chiều.