Mar 24, 2014

[TN] Chapter 67



Chapter 67

“Cậu biết mà, đối với những kẻ như chúng ta, ngụy trang là vũ khí bảo vệ tính mạng, một khi dỡ mặt nạ, sẽ thành cái xác chết luôn đấy.”

Đứng tại sàn đấu ngầm của mình, Joe chỉ bình thản nhìn những kẻ hiếu chiến vì sinh tồn của mình, những kẻ “mày chết thì tao sống” đang đánh nhau kịch liệt, máu tươi bắn tung tóe. Trong mắt họ là sự kích động, không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí cả những tiếng gào thét đầy khí thế.

Giống nhau ở bản năng sinh tồn, vì sự sống mà hành động như động vật. Dường như chỉ cần sơ sẩy một chút, ngay tức khắc sẽ lộ ra điểm yếu trí mạng. Hết lần này tới lần khác, người đàn ông này đã bị như vậy…

Lắc nhẹ ly rượu đỏ có mùi thơm nồng nàn, giờ phút này không có tâm tình bình phẩm rượu ngon, thực ra Joe càng muốn biết rốt cuộc từ đầu đến giờ con người Jung Yunho chứa đựng những cái gì.

Ngoại trừ Kin Jaejoong, phải chăng còn có thứ khác…

“Cậu nói xem, nó muốn chuyện này phải không?” Yunho xắn tay áo, tự vận động cổ, tạo một tư thế sẵn sàng chiến đấu.

“Đây là ai bày ra hả? Cậu thực sự phải làm vậy.” Nhìn khuôn mặt Yunho vẫn như những ngày đầu quen biết, Joe trầm ngâm: “Lần trước cậu còn cứu được tính mạng của Kim Jaejoong cơ mà, lần này lo cái gì?”

“Hừ, coi như cuộc cạnh tranh công bằng đi.” Là cho hắn, cũng là cho Shim Changmin.

“Vậy hả? Tôi còn tưởng đây là cơ hội cho cậu tèo luôn.” Joe đã nhìn qua một chút thông tin cá nhân của Shim Changmin, thân thủ của nó không hề thua kém Yunho chút nào, mà hiện giờ trên bụng Yunho vẫn còn vết thương chưa lành. Nói thế nào thì nói, với tình huống hiện giờ, Joe thật sự lo lắng vì khả năng của Yunho thắng không hề cao.

Coi như đi đánh bạc vậy, người thông minh sẽ bức bách được Shim Changmin.

“Nhìn bộ dạng cậu kìa, cậu cho rằng tôi sẽ thua nó?” Cảm giác lời của Joe có chút lo lắng, Yunho không cho là đúng, nhưng hắn biết rõ Joe nghĩ cho hắn, nghĩ rất thực tế, và hắn cũng từng như thế.

Chỉ vì dính với Kim Jaejoong, mọi thứ gọi là thực tế đều đã bị thứ gì đó ngăn trở.

Vì Jaejoong ở giữa sao?

“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn nghĩ cách giải quyết vấn đề nan giải này thôi.” Nếu như muốn tranh thủ sự cảm thông cuả Jaejoong, nên để mọi thứ lộ hết ra, không còn bí mật nào nữa.

Như vậy, cho dù hắn có mất tính mạng, Kim Jaejoong cũng sẽ không hiểu được thế nào là thứ quan trọng.

“Tôi không còn đủ kiên nhẫn rồi.” Ủ rũ trả lời, mắt của Yunho cũng cụp hẳn xuống.

Nếu như hắn có thời gian như trong quá khứ, hắn sẽ chậm rãi điều khiển nó, không cần phải hại người, không cần phải giải quyết những chướng ngại vậy bên cạnh Jaejoong, như vậy Jaejoong chỉ có thể dựa vào một mình hắn.

Thế nhưng bây giờ, trò chơi đã rẽ sang một hướng khác, không thích hợp để Yunho theo gót Jaejoong.

“Đã chờ nhiều năm như vậy, còn có đủ kiên nhẫn nữa sao?” Joe đối với những lời Yunho nói thì xì mũi tỏ vẻ coi thường.

Đem băng vải màu trắng quấn quanh bàn tay, Yunho thành thạo làm tốt những công tác chuẩn bị, sau còn quấn cả lên cổ tay trái của mình, ánh mắt nhếch lên lộ ra một nụ cười.

“Tôi nói rồi, không phải tôi.”

Để lại một câu nói, Yunho bước ra khỏi phòng, chỉ còn một mình Joe đứng ở trong phòng.

Nếu như người đó không phải là Yunho, thì sẽ là ai đây?

Là ai không màng nguy hiểm, là ai tận dụng mọi mối quan hệ thân thiết, kể cả bạn bè cũng không bỏ sót, lại còn bức bách người khác đến tột cùng?

Là ai, thà hi sinh một con đàn bà, chịu một chút thiệt thòi, chỉ để trêu đùa một người khác…

“Sao anh còn không vào?”

Nhìn thấy bóng dáng một người đứng ngoài cửa phòng bệnh cách ly có cửa kính trong suốt, Jaejoong không hề quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt chuyển động mắt. Kang Minah sau khi được cấp cứu vẫn rơi vào hôn mê, trên người chi chit những thiết bị y tế.

“Tôi không nghĩ muốn vào là có thể vào.” Lee Eunhyuk biết rõ bệnh viện làm theo lời dặn của Jaejoong, trừ khi có bệnh nhân khác hoặc người nhà bệnh nhân cùng các bác sĩ y tá là có thể vào, còn những người khác không được đến gần.

Tuy nhiên, đối với một người đã quen cải trang, một cái áo blouse trắng đơn giản không có gì là khó khăn.

“Tìm tôi có việc gì?” Jaejoong vẫn nhớ, những lần giao dịch trước, gần như toàn là cậu chủ động hẹn gặp Lee Eunhyuk, chứ không có chuyện ngược lại.

“Bán cho cậu một ít tin tức a.” Đứng bên cạnh Jaejoong, mắt Eunhyuk đang chăm chú nhìn Kang Minah hôn mê trên giường: “Cô gái này tốt số đấy, xe bị tan nát mà người vẫn còn nguyên cơ đấy.”

“Cảm thấy tiếc sao?” Jaejoong ngoài miệng thì cười nhưng trong mắt lại không hề vui vẻ.

“Như thế là có cảm xúc sao?” Thoái thác Jaejoong, Eunhyuk chẳng sợ làm cậu tức giận: “Tôi là dân làm ăn, chỉ nói chuyện mua bán, không bàn tình cảm.”

“Vậy anh đến đây để buôn bán với tôi sao?” Vẻ mặt nguy hiểm nhìn Eunhyuk, giờ phút này, không còn ai nhận ra cậu Kim thiện lương mà họ vẫn thường ca ngợi.

Nhưng lại phảng phất bóng dáng của Yunho…

Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, người xưa nói cấm có sai. Lee Eunhyuk thản nhiên thầm khâm phục những người có con mắt nhìn xa trông rộng như vậy.

“Cậu nhìn thử xem?” Chìa màn hình điện thoại ra, trên màn hình rõ ràng đang quay lại một trận đấu ác liệt y như phim ảnh.

Sàn đấu lồng sắt quen thuộc, cùng những tiếng người hò reo huyên náo, trong nháy mắt những ký ức ào ào trong đầu Jaejoong, ống kính máy quay zoom gần hơn vào hai người đang chuẩn bị vật lộn, Jaejoong trợn mắt, rõ ràng đối với cậu hai người đó vô cùng thân quen.

Cả hai người đều cởi trần, lộ ra cơ bắp tráng kiện, tay trái có một mảnh vải trắng quấn chặt, khoảng cách giữa hai người không quá một cánh tay. Có một tiếng hô “bắt đầu”, cả hai người đều khai triển thế võ của mình.

Changmin nắm chặt tay, cứ nhằm vào chỗ hiểm của Yunho mà đánh. Vì khoảng cách quá gần, mỗi một cú đấm như một cái tạ sắt giấng vào người Yunho. Yunho cũng không phải người nào yếu đuối, hắn phòng thủ đỡ những đòn hiểm của Changmin, đồng thời cũng đáp lễ cho Changmin một cước, khiến miệng nó chảy máu.

Rút điện thoại ra, Jaejoong vội vàng gọi đến một số, không ngờ tiếng chuông lại kêu từ người Eunhyuk, hắn chầm chậm lấy chiếc điện thoại, trên khuôn mặt nở một nụ cười đã minh bạch tố cáo Jaejoong đang gọi điện cho ai.

Cậu rất muốn nghĩ những hình ảnh này là giả, là phim dựng.

Thế nhưng, dù Jaejoong muốn lừa chính bản thân mình, hai chân cậu đã không thể khống chế, chạy như điên, vừa chạy vừa theo dõi màn hình di động. Cả hai người họ dường như đã dùng hết sức mạnh của bản thân, xả hết mọi tức tối đối với đối phương vào từng cú đánh nguy hiểm.

Trong khi đó, vết thương ở vùng bụng Yunho mới liền lại, Changmin lại tấn công vào chỗ đó, khiến vết thương bị nứt, máu tươi bắn ra tung tóe…

Sau khi dừng việc quay video trực tiếp, trên khóe miệng của Eunhyuk, nụ cười vẫn không hề biến mất. Eunhyuk cười to, đã hoàn thành nhiệm vụ, báo cho Joe biết mà tắt điện thoại quay lại trận chiến máu lửa của Yunho và Changmin. Những kẻ cá cược “đục nước béo cò” thì không ngừng phấn khích, bàn tán xôn xao, la hét đặt tiền cá cược.

Đừng có bảo tôi không phải bạn cậu, Yunho, nếu như cậu muốn chết, ít nhất phải chết trước mặt Kim Jaejoong chứ?

Như vậy cậu mới có thể biết được, cậu hi sinh như vậy có đáng giá hay không…

Trong miệng ngân nga một giai điệu hòa cùng với nhịp gõ tay lên cửa kính thủy tinh, Joe chăm chú theo trận đấu trên sàn hòa chung không khí kích động từ phía khán đài. Changmin đang lánh người ra phía sau, lợi dụng lúc Yunho đang quay mặt ra hướng khác, nó tập trung phản kích. Dồn trọng lực, Changmin nhấc cao tay chuẩn xác đánh vòng vào vùng bụng của Yunho, đúng miệng vết thương lúc nãy đã toét ra. Quá đau đớn, Yunho có chút bất động, chưa kịp định thần đã bị Changmin đập vào đầu mũi chảy máu be bét.

Mùi máu tươi càng kích thích sự hung hãn bên trong con người họ, Yunho liền dùng chân gạt Changmin ngã xuống đất. Sự công kích vẫn chưa từng giảm…

Khi Jaejoong vừa đến, cậu đã nhìn thấy người Changmin chồng chất vết thương dùng tay ghìm chặt cổ Yunho…

[TB] Chapter 19

Chapter 19

Chuông điện thoại vang lên, tạo thành tiếng chói tai phá vỡ không khí tĩnh lặng trong phòng Jaejoong, Jaejoong cầm lấy điện thoại: “Alo…”

“Jaejoong hyung, là em Changmin. Ngày hôm qua Yoochun hyung uống say mới nói những lời đó, bị người khác nghe thấy lợi dụng… Em… Em không biết phải nói thế nào nữa, nhưng thật sự anh và Yunho hyung phải cẩn thận, hyung nói là thật lòng yêu nhau, vậy cũng thử dũng cảm đối mặt đi…”

“Cảm ơn em, Changmin, giúp hyung xin nghỉ phép vậy.”

“Cám ơn cái gì chứ, cũng chẳng phải người xa lạ…”

Yunho nhìn Jaejoong, khóe miệng Jaejoong nở một nụ cười khổ: “Yoochun, chúng ta bị người khác tính kế.”

Yoochun bỗng dưng hung hăng cho chính mình một cái bạt tai: “Đều tại em! Jaejoong hyung, đây là lần thứ hai em uống rượu làm hại hyung…” Jaejoong vội vàng giữ tay Yoochun: “Yoochun! Không sao! Việc này có muốn trách cũng không hẳn là do em, chuyện này dù sao cũng là chuyện của hyung và Yunho, nói như thế nào thì cũng không thể đổ lỗi cho em được.”

Yunho thở dài một tiếng, đến bên cạnh Yoochun: “Yoochun ah, không nên tự trách.” Hắn kiên định nhìn về phía Jaejoong, “Vốn tớ cũng không muốn làm rùa rụt cổ cả đời, Jaejoong ah, nếu đã như vậy, chúng ta cùng nhau đối mặt, tớ không tin, thật lòng yêu nhau không thể bị ngăn trở như vậy!”

Jaejoong thật sự cảm động, thời niên thiếu, Yunho hay hấp tấp, vội vàng, nhưng mà khi có chuyện liên quan đến tình cảm, liên quan đến DBSK, đến Jaejoong, hắn lại bình tĩnh, không giống như đứa trẻ hơi chút là kích động, có nhiều thứ thì không thể giấu được. Jaejoong bước đến, cầm tay Yunho.

“Jaejoong, cậu xin phép nghỉ làm đi. Trước hết đừng ra ngoài, tớ tin bọn họ cũng không dám lên đây. Yoochun, mười giờ còn có lịch luyện tập, chúng ta về trước đi.”

Yunho nhìn Jaejoong gật đầu khẳng định, kéo Yoochun đang thất thần, ra cửa.

Jaejoong đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống, y chứng kiến Yunho vất vả gạt đám người kia ra ngoài, Yoochun bị đám người giữ lại phía sau, giãy dụa không thôi, áo khoác của Yoochun cũng bị kéo rách. Trái tim Jaejoong cũng lạnh dần, những loại người đó không đáng tôn trọng, để lại cho y những đau đớn mãnh liệt, khiến y không dám nhìn nữa.

Jaejoong ngắt dây điện thoại bàn, tắt điện thoại di động và máy tính. Y vốn kiên cường nhưng giờ phút này lại mong manh như chiếc lá. Y quăng mình lên giường, dùng chăn che kín đầu, dường như cái chăn mỏng manh áp lực đã ngăn cách Jaejoong và thế giới bên ngoài…

Ngồi trong xe, sắc mặt Yoochun trắng bệch, tự vòng tay ôm chặt mình. DBSK lúc debut không lâu có gặp phải một tai nạn xe, lần đó, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy người tử vong. Lái xe mệt mỏi điều khiển, người lái xe đối phương chết ngay tại chỗ, xe hỏng, mấy người bọn họ đều bị thương. Yoochun bị thương nặng nhất, lồng ngực bị chèn ép, phổi cũng bị tổn hại, mặc dù không có trở ngại gì nhưng đã để lại di chứng không cách nào phục hồi. Hơn nữa Yoochun vốn mẫn cảm, lại có căn bệnh hen suyễn, chỉ cần bị kích thích nhẹ, căn bệnh phát tác sẽ càng mạnh hơn. Cho nên nhiều năm qua, lúc Yunho ngủ đều để ý Yoochun, không để tất cả mọi người ngủ quá say, nếu không Yoochun phát bệnh sẽ không kịp phát hiện.

Yunho lái xe ngồi ghế trên, phát hiện sắc mặt Yoochun không tốt, vội vàng hỏi: “Em không sao chứ? Chúng ta đến bệnh nhé?”

“Hyung, không cần đâu… Em… Em muốn ra bờ biển tĩnh lặng một chút…”

Yunho nhìn bộ dạng Yoochun một lượt, cũng may, không hề giống lúc rơi vào tình trạng nguy hiểm, cũng biết trong lòng Yoochun khó chịu, liền đồng ý ra biển.

“Yoochun ah… Hyung muốn rời 2U. Nếu như công ty ép hyung chia tay Jaejoong, hyung cũng chỉ có thể bội ước. Hyung không thể để Jaejoong hyung của em một mình đối diện với chuyện này. Hyung cùng cậu ấy ở bên nhau ngày đó cũng là quyết tâm cả đời. Chuyện này cũng là một cơ hội, lúc trước là hyung và cậu ấy do dự, không có dũng khí, hiện tại…. Đã đến lúc rồi…”

“Hyung ah, tiền phá hợp đồng ở đâu ra giờ? Cũng chẳng phải số tiền nhỏ…”

“Hyung biết, đây chính là điều hyung muốn nói với em… Cửa hàng lúc trước chúng ta góp vốn, phần tài chính của em cũng rút ra, tính cả tiền lãi và hoa hồng, hyung sẽ đưa đủ cho em…”

Trầm mặc…

Thật lâu sau, Yoochun bắt đầu nức nở, hai vai anh run đến không dừng được, Yunho ôm lấy Yoochun, tay Yoochun gắt gao đặt trên ngực, lúc này anh biết rõ mình không phát bệnh, nhưng thế nào mà thở không ra hơi.

“Yoochun… Yoochun… Hyung cũng không muốn phải xa cách em, cũng không muốn phải tách em ra. Nhưng hiện tại, anh em chúng ta đang đứng trên vách núi rồi. Chuyện đã đến mức này, một người đàn ông, một người anh như hyung thật sự xin lỗi em…”

Yoochun khóc một lúc lâu, dần bình tĩnh trở lại: “Hyung, còn nhớ rõ lúc chúng ta hùn vốn cho cửa hàng, em đã nói với anh những gì không? Em không trông mong việc nhờ nó mà phát tài. Trên thực tế, lúc chúng ta mở nó là vì muốn tái hợp DBSK… Sau đó không còn hi vọng nữa rồi, nhưng em… Nhà Junsu có cửa hàng, em không muốn vay tiền cậu ấy đổ vào đây, nhà Jaejoong thì ai cũng biết rồi, đông anh chị em, tiền kiếm được gửi cho bọn họ cũng không dư ra bao nhiêu, còn nữa, Junsu cùng Minnie cũng chẳng thể được, tiền của hai đứa vẫn là bố mẹ giữ, chỉ có thể dựa vào hai chúng ta. Em ban đầu tính mở cửa hàng lần trước là nghĩ đến tương lai vẻ vang, anh em chúng ta cùng làm dây chuyền, như vậy chúng ta sẽ giống đàn anh Shinhwa, tự mình kinh doanh, mãi mãi bên nhau…” Nói đến đây, hai mắt Yoochun lại đỏ rồi, anh thở dài một tiếng: “Hyung, anh biết không, cái cửa hàng đó từng là hi vọng cuối cùng của em… Nhưng giờ Junsu đi rồi, sự cố gắng của em cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Dù hyung muốn vực em dậy, em cũng không muốn làm, nhưng em còn muốn ở lại SM chịu cố cho đến khi hợp đồng kết thúc… Hyung à, về sau… Hyung với Jaejoong hyung, sống thật tốt… Ở đây chỉ còn lại một mình Yoochun, mọi người có rảnh nhớ đến thăm em…”

Yunho biết Yoochun sợ nhất là cô đơn, nhưng cuối cùng đơn độc lại nhằm vào chính anh khiến Yunho đau lòng không thôi. Hắn vỗ nhẹ lưng Yoochun: “Đến khi nào hyung vẫn còn là anh của em, hyung tin tình cảm năm người chúng ta không bao giờ thay đổi. Tin tưởng hyung, chúng ta vẫn còn có ngày gặp lại, Junsu cũng sẽ quay về…”

Tại phòng họp của SM, Lee Soman cúi đầu, khép nép nhìn người trước mặt.

“Lúc này ông phải cho tôi thấy chút thành ý, nếu không tôi cũng không thể bảo vệ được ông, bọn GOOD cũng không phải dễ động vào.” Một người đàn ông mặc vest đen ngồi nghiêm túc.

“Ngài nói rất đúng. Thành ý của tôi đã chuẩn bị xong, tôi sẽ mau chóng chuyển vào tài khoản nước ngoài của ngài.”

“Chuyện đó trái lại rất dễ. Chuyện lần trước tôi nói với ông, ông định giải quyết như thế nào?”

“Chuyện đó…”

“Không phải chỉ là một thằng nhóc thôi sao. Tôi rất để ý đến nó, không nghĩ ông lại đẩy nó đi. Mau chóng phủi sạch quan hệ của chúng nó, nếu không tôi sẽ khiến ông không còn gì!”

“Dạ dạ…” Trán Lee Soman đổ đầy mồ hôi, tiễn người kia đến cửa. Người nọ quay đầu: “Lee Soman, ông cũng biết, chuyện sở liêm chính cũng không phải ngày một ngày hai, chuyện lần này, tôi hi vọng đó là cơ hội, về sau chúng ta dễ xử lý.”

“Đúng ạ… Ngài dạy rất đúng, ngài yên tâm, tôi nhất định dọn dẹp chuyện này, không khiến ngài phải thấy khó xử…”

Người đàn ông mặc vest đen lãnh đạm gật đầu, đi xuống dưới gác, lên một chiếc xe limo màu đen.

“Chú Song, chuyện thế nào rồi?” Một cô gái thời thượng, xinh đẹp hỏi.

“”Nhóc con muốn chuyện gì, ta làm sao có thể giúp? Haha, cháu yên tâm đi, chú nhất định sẽ khiến cháu hài lòng.”

Jaejoong một mình ở trong nhà đã gần một ngày, qua kẽ hở cửa rèm nhìn ra bên ngoài, ở cửa đã không còn ai, từ lúc Yunho và Yoochun rời đi, phóng viên cũng đi theo họ luôn, nhưng vẫn có một vài kẻ y như đám chó săn chồm hổm ngồi dưới sân chờ, Jaejoong không dám ra ngoài đi mua đồ ăn, y vốn định gọi điện thoại giao hàng, nhưng vừa cắm zắc điện thoại, liền vang nên tiếng chuông, sợ đến mức y vội vàng làm đứt dây điện thoại luôn. Jaejoong ngồi thẫn thờ, cũng chẳng còn cảm thấy đói bụng nữa, lúc tỉnh thì ngẩn người, mệt mỏi khiến y chỉ muốn nằm trên giường mơ hồ, cái gì cũng không muốn nghĩ đến, cũng không phải Jaejoong sợ hãi chuyện này, mà là y đã thề, đem quyền quyết định cho Yunho. Nếu như hắn bảo y giữ chặt, dù bị cả thế giới ruồng bỏ, Jaejoong cũng sẽ làm, nhưng nếu hắn quyết định buông tay, như vậy bản thân y tuyệt đối sẽ không dây dưa với hắn…

Jaejoong cho rằng như vậy lúc nguy hiểm đầu sóng ngọn gió, Yunho sẽ không đến, y đã ngủ cả ngày, đầu đau đến trì trệ, chẳng muốn động, cảm thấy không muốn làm gì, vì vậy cũng không dậy nổi, lẳng lặng nằm ở trên giường. Cảm giác thật sự rất buồn bực, Jaejoong tiện tay với cái Mp3, đây là đồ của Yunho, y nối tai nghe, bật máy. Tiếng đàn Piano chậm rãi phát ra, sai đó chất giọng trầm bổng vang lên: “Gió đã ngừng thổi, thời gian ngừng trôi…” Jaejoong muốn chạy qua bài hát này, lại chậm chạp đè cái nút xuống… Theo gió bay xa, theo gió bay xa… Jaejoong cảm thấy yết hầu như nghẹn lại, y lặng im theo từng nốt nhạc: “Đã tạm biệt, tình yêu duy nhất…”

“Jaejoong…” Jaejoong giật mình, y bật đèn lên, đứng ngoài cửa đúng là Yunho.

“Yun…!” Jaejoong nhảy xuống giường, bổ nhào vào ngực Yunho. Yunho chăm chú ôm chặt Jaejoong: “Anh đã về, anh về rồi…”

Yunho và Jaejoong đi vào trong phòng, đặt hộp cơm trên bàn: “Biết thể nào em cũng không đi mua đồ ăn, mang về cho em đấy, anh cũng chưa ăn, chúng ta cùng ăn luôn đi.” Jaejoong gật đầu, cầm hộp cơm vào trong bếp, Yunho đến trước tủ lạnh lấy ra hai túi sữa, đổ vào cốc, cho vào lò vi sóng hâm cho nóng lên. Bọn họ từ lâu đã tạo thành thói quen, sống cùng nhau, ăn cơm cùng một chỗ, đây cũng chỉ là hạnh phúc nhỏ bé nhất mà họ có thôi.

Hai người không bật đèn lớn, chỉ dùng đèn bàn nhỏ, bọn họ lại nhớ tới những năm tháng ở chung một chỗ chật hẹp, cùng ăn cơm hộp, không một tiếng động mà tràn ngập hạnh phúc.

“Jaejoong ah…” Yunho có chút ngần ngừ. “Anh nghĩ kỹ rồi, anh muốn phá hợp đồng, nộp tiền phạt, sau đó cả đời bên em.”

Jaejoong cúi gằm, ngừng ăn: “Anh nói chuyện với Lee Soman rồi?”

“Vẫn chưa.”

“Hai chúng ta gắng gượng nhiều năm như vậy, giờ lại trở về vạch xuất phát.” Jaejoong nở nụ cười đầy bi thương, trong khoảnh khắc Yunho cảm thấy trái tim hắn rất đau.

Ăn cơm xong, Jaejoong thu dọn bát đũa mang ra chậu rửa, Yunho từ phía sau ôm chặt y, để mặt áp vào tóc y: “Jaejoong, vì em, anh cái gì cũng có thể không cần, chỉ cần tình cảm của hai ta vẫn còn, thì chẳng còn cái gì đáng sợ nữa. Tiền là cái gì chứ, nếu như bắt anh phải từ bỏ Jaejoong, như vậy có nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là vô nghĩa…”

Jaejoong ánh mắt vằn đỏ, mặc kệ y đã chịu bao nhiêu đả kích cũng đều không khóc, nhưng lúc này, y cảm thấy rất muốn khóc. Thì ra là thế, thì ra là thế, bọn họ ngoại trừ tình yêu cùng sự tín nhiệm đối với nhau cũng chỉ còn hai bàn tay trắng, cái gì cũng không có, cái gì cũng thiếu…

Chuyện đó cũng đã là chuyện của ba ngày trước, năm mới sắp đến, công việc của Jaejoong cũng nhiều hơn, hơn nữa nếu như cửa hàng của Yunho bên kia giảm sút, nếu như Jaejoong mất việc, thì thậm chí việc sinh hoạt của hai người cũng thành vấn đề. Cũng may, trong công ty Jaejoong, đồng nghiệp cũng không ai cố ý hỏi chuyện kia, Jaejoong bề ngoài cho người khác cảm giác lãnh đạm, bởi vì khi có tâm sự thì vẻ mặt càng lạnh lùng. Jaejoong chỉ trốn trong phòng làm việc của mình, làm tốt việc của mình, rất ít giao tiếp với các đồng nghiệp khác.

Giữa trưa lúc ăn cơm, Jaejoong vốn có chút ngập ngừng, đã không muốn đi rồi, nhưng lúc này, điện thoại vang lên, Jaejoong nhìn màn hình, tự dưng lồng ngực nhảy lên một nhịp.

“Vâng… là Kangta hyung sao?”

“Tìm em có việc, hyung ở dưới tầng một chờ em, cùng nhau ăn cơm đi.”

“Ah… Thật sao?” Tuy đã lâu rồi, cùng làm việc trong một công ty nhiều năm, nhưng lúc nói chuyện với Kangta, Jaejoong thực sự vẫn có chút kích động.

H.O.T mang nền âm nhạc của Hàn Quốc đến tầm cỡ thế giới, từ thời niên thiếu, Jaejoong vốn đã thần tượng Kangta. Một người hoàn hảo, ưu nhã, giọng nói trầm ấm, toàn hội tụ những điều Jaejoong ngưỡng mộ, cũng chính là những điều Jaejoong mong đợi ở tương lai của bản thân.

Từ khi Jaejoong quen biết Kangta, mới phát hiện hóa ra vị tiền bối này cũng không giống như siêu sao thần tượng đứng trên sân khấu không thể với tới, mà giống như một người anh bình thường, thân ái, hiền lành, đối với ai cũng rất hòa đồng, càng chứng tỏ Kangta là một người đáng thân.

Jaejoong dùng tốc độ nhanh nhất sửa soạn đồ đạc, còn lấy cái gương nhỏ trong túi sửa sang lại đầu tóc.

Ra khỏi thang máy, Jaejoong chạy ào đến chỗ Kangta đậu xe, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, bình lặng đứng, tựa như một cơn gió tĩnh.

“Hyung!” Jaejoong đứng khựng lại, ổn định lại hơi thở, kêu lên một tiếng.

Kangta quay đầu lại, trên khuôn mặt tuyệt mỹ vẽ lên một nụ cười: “Rất nhanh nha, lên xe đi.” Jaejoong cảm giác mình sắp bị nụ cười này hút vào rồi, y liếm môi, ngồi vào xe của Kangta.

“Em thích ăn cái gì?” Kangta hỏi.

“Ah…” Jaejoong cũng coi như đã gặp nhiều nhân vật trong xã hội rồi, nhưng đối mặt với Kangta, y tựa như một đứa trẻ ngây ngô mới từ miền núi xuống, tay chân luống cuống, “Hyung… Hyung quyết định đi.”

“Hyung cái gì cũng được, chỉ cần không có cà rốt… Ha ha…”

Jaejoong cười nhẹ, một câu nói của Kangta đủ làm Jaejoong trấn tĩnh lại.

Ngồi trong quán ăn truyền thống Hàn quốc, Kangta mỉm cười nói: “Mấy ngày nay rất vất vả a… Vốn không định gọi cho em, nhưng ngoài em ra, hyung chẳng biết nên nói cho ai.”

“Hyung có chuyện gì không?” Jaejoong nhíu mày.

“Em như thế nào đây? Chuyện của em hyung cũng biết, Yunho đến bây giờ cũng không phủ nhận, thái độ công ty cũng mập mờ không rõ, hai đứa là thật lòng yêu nhau?”

“Bọn em…” Jaejoong cúi đầu.

“Có rất nhiều chuyện, già trẻ lớn bé là thấy rõ nhất, giống như lúc trước…” Kangta cúi đầu, nhưng ngay sau đó lập tức ngẩng đầu lên: “Hyung nói không sai đâu, em và Yunho thật lòng yêu nhau, như vậy sau này thì sao, nghĩ như thế nào chưa?”

“Em cũng không biết nữa, nhưng nên làm cái gì thì bây giờ cũng đã làm rồi.” Jaejoong trả lời rất nhạt, nhưng cũng rất kiên định.

Kangta nhẹ gật đầu: “Hyung biết ngay. Tìm em vì chuyện này đấy, thằng nhóc nhà em là kiên cường nhất. Hyung hiểu rõ tính cách em mà.”

Jaejoong ăn chén súp vẫn còn ấm, nhìn Kangta ngồi đối diện ưu nhã ăn uống, chỉ cảm thấy có chút hoảng hốt.

“Ăn nhiều lên một chút, hyung chắc là gần đây em ăn cũng không thấy ngon.” Kangta cũng không nóng vội nói chuyện, chỉ bảo Jaejoong ăn thêm. Jaejoong biết rõ người anh này nhất định có chuyện, nhưng y cũng không vội hỏi, hai người đàn ông cứ như vậy ngồi đối diện nhau, từ tốn ăn uống, khiến người bồi bàn không hiểu phải đảo qua vài lần.

“Ở đây không còn việc gì rồi, cảm ơn cô.” Kangta ngay cả lời nói đuổi người cũng ưu nhã đến mức khiến nhân tâm mê say. Cô phục vụ đỏ mặt, nhẹ gật đầu, đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

“Hôm nay hyung tìm em, thật ra là có chuyện… Chuyện không tốt lắm, hyung muốn nói với em, về Changmin.”

“Changmin?” Jaejoong sững sờ.

“Đúng vậy. Em cũng biết Changmin ra album mà không có cách này thông qua các chuyên gia phê bình đúng không? Đó là vì SM đã làm trò. Trên thực tế, Lee Soman nhúng tay vào, album của Changmin không các nào được xét duyệt, sở dĩ lâu như vậy, là để GOOD phá hợp đồng với đài truyền hình rồi đền phạt, đây cũng là chỗ Lee Soman gian xảo…”

“Ah?” Jaejoong loáng thoáng nghe, có chỗ cũng không rõ.

“Trò này cũng không có gì mới lạ, lúc trước sau khi H.O.T giải tán, Tony bọn họ đi ra ngoài, lập nhóm JTL, Lee Soman cũng dùng chiêu này đàn áp mấy người họ, không cho ra album, cho dù ra album cũng không được lên đài truyền hình quảng bá…” Nghĩ đến chính mình vì giúp JTL tuyên truyền album mới mà gặp bao nhiêu chuyện, nụ cười trên mặt Kangta cũng biến mất.

“Hyung, ý anh là, Lee Soman có thể chèn ép chuyên gia phê bình cùng đài truyền hình?”

“Cổ thụ rễ sâu, SM có thể lớn mạnh như thế này, em cho là dựa vào cái gì?”

“Làm sao bây giờ… Vậy Changmin làm thế nào bây giờ? Hyung, anh nói cho em biết những điều này, Lee Soman mà phát hiện sẽ chèn ép anh đấy!” Jaejoong lúc nào cũng suy nghĩ vì người khác.

“SM chính là sợ bài hát của Changmin cạnh tranh với album của hyung, cho nên Lee Soman sẽ không hoài nghi hyung. Hyung nói cho em biết cũng là để em nhắc nhở Minnie lưu ý, không nên ký với GOOD mấy giấy tờ có liên quan trách nhiệm, bản thân nó không đảm đương nổi tổn thất lớn như vậy đâu.”

Jaejoong há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Trong phòng họp của SM, Yunho ngồi ngay ngắn trên ghế, trên mặt hắn không nhìn ra chút gì uể oải, ngược lại như có cảm giác đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

“Đây là cậu muốn thông báo với tôi?” Nhìn gương mặt tuấn tú của Yunho, Lee Soman âm trầm nói.

“Đúng vậy, tôi muốn rời khỏi SM, tôi sẽ nộp đủ tiền bồi thường.”

“Công ty đã đào tạo cậu nhiều năm như vậy, cậu cũng có từng đấy năm cố gắng, cậu lại tình nguyện vì một người đàn ông mà phá hỏng tất cả?” Lee Soman cao giọng…

“Cậu ấy không phải là người tùy tiện, cậu ấy là Kim Jaejoong, là người quan trọng nhất đối với tôi, giám đốc muốn tôi tuyên bố phủ nhận tin tức với Jaejoong, tôi không làm.”

Lee Soman nheo mắt lại: “Jung Yunho, cậu không sợ làm cha cậu tức chết à?”

“Chuyện trong nhà tôi, cũng không nhọc đến giám đốc đa tâm, tôi sẽ tự mình giải quyết. Đây là đơn xin rút khỏi công ty, phá vỡ hợp đồng, tiền phạt tôi sẽ chịu, tôi sẽ mau chóng thanh toán. Nếu như không có việc gì, tôi đi trước.” Yunho nói xong, đứng dậy, ngẩng cao đầu đi ra ngoài.

“Được! Jung Yunho, ta bắt nhạn nhiều năm như vậy, lẽ nào không đấu lại chim sẻ nhỏ nhà cậu? Cậu chờ xem, tôi sẽ khiến cậu phải khóc lóc đến cầu xin tôi…” Lee Soman hừ lạnh một tiếng, bấm điện thoại, “Này, cậu gọi nó vào cho tôi.”

Hai phút sau, Jaejoong từ từ bước vào.

“Đã lâu không gặp, Jaejoong-ssi, gần đây ổn thỏa cả chứ?” Trên mặt Lee Soman hoàn toàn là tươi cười đầy giả dối.

Lại một lần nữa bước đến nơi quen thuộc, tâm Jaejoong có chút ẩn ẩn đau, y gắng gượng tinh thần, nhẹ gật đầu: “Cảm ơn giám đốc quan tâm, Jaejoong gần đây không tệ.”

“Ah… Như vậy thì tốt rồi, cậu bây giừ đường làm quan rộng mở nha, tôi rất vui mừng chúc phúc cho cậu. Cậu không ở nhà hưởng thụ tình nồng ý mật đi, sao lại có tâm tư đến đây tìm tôi?”

“Giám đốc, tôi đến tìm ngài, là vì chuyện của Changmin.”

“Changmin? Changmin không phải đã đến GOOD sao? Chuyện của nó chỉ e cậu không nên đến tìm tôi…”

Jaejoong cắn môi: “Giám đốc, chuyện Changmin liên quan đến hợp đồng, van ngài tha cho em ấy một lần, dù sao cũng là đứa nhỏ ngài đào tạo từ nhỏ, đừng hủy nó như vậy! Cầu ngài!” Jaejoong cơ hồ đã khom người cúi thật thấp.

Lee Soman trầm mặc, Jaejoong vẫn duy trì tư thế hạ mình trước mặt lão, rất lâu, Lee Soman mới mở miệng nói: “Album của Changmin không liên quan đến tôi, chẳng qua nếu như Jaejoong-ssi nhờ tôi, tôi ngược lại có thể ra tay giúp nó. Tôi hiện tại vừa vặn có một chuyện muốn hợp tác với cậu, nếu Jaejoong đồng ý, chúng ta có thể thương lượng.”

“Cái gì…” Jaejoong cảnh giác, lần đầu tiên là sự kiện Kimono đã khiến y tăng cường phòng thủ, đề phòng nhìn Lee Soman.

“Ah… Là như thế này. Một tạp chí của Mĩ muốn hợp tác với công ty chụp một số tạp chí ảnh, tôi muốn mời cậu tham dự, nếu như cậu đồng ý ký hợp đồng, chuyện Changmin sẽ dễ nói.”

“Tạp chí?” Jaejoong nhắc lại.

“Đúng vậy, đây là tạp chí đã phát hành, cậu xem đi.” Lee Soman lấy một cuốn tạp chí trên giá, phi tới trước mặt Jaejoong.

Bìa đằng trước là một nam thiếu niên diêm dúa lẳng lơ, làn da trắng nõn, cặp môi đỏ mọng hé mở, Jaejoong lật lật vài tờ, liền hằm hằm nhìn Lee Soman: “Ông… Ông như vậy mà bắt tôi chụp cho tạp chí tình dục?!”

“Tôi bỗng nhiên thấy không ổn, tôi không ép cậu đồng ý, cậu hoàn toàn có thể lựa chọn không làm, tôi thậm chí không mời cậu tới.” Lee Soman nói xong làm bộ dạng mời Jaejoong đi ra ngoài, Jaejoong giận dữ đứng dậy, bỏ ra ngoài cửa…